Hành Lang Hai Lớp

Chương 57: Kỷ yếu



Việt Chinh chìm trong mớ mềm mại như nằm trong chăn bông, cả người được bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể người và mùi hương nước xả vải quanh quẩn bên mũi, lòng bàn tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nóng rực, đầu lưỡi tan vị chua ngọt xuống cuống họng.

“Việt Chinh?”

Việt Chinh mơ màng nửa tình nửa mê, giọng nói quen thuộc truyền vào tai đánh thức bộ não đang mất phương hướng nhưng chẳng thể đánh thức đôi mắt và cơ thể muốn đắm chìm, nhỏ thấy Trí sát bên cạnh mình.

“Việt Chinh!”

Cả người Việt Chinh giật nảy ngồi thẳng dậy theo phản xạ có điều kiện, mắt mở to ngơ ngác còn chưa có tiêu cự, một lúc sau nhỏ mới thấy rõ Ý Lan và Nhật Luân ngồi trước mặt mình.

“Bạn có ổn không thế?” Ý Lan chồm người đưa tay thử nhiệt độ trên trán Việt Chinh, “Vẫn còn sốt này.”

Việt Chinh đưa tay tự sờ trán, hơi nóng, vì cử động nên lúc này nhỏ mới nhận ra trên người mình đang được khoác chiếc áo khoác của Trí, hèn gì hương thơm lại rõ ràng trong giấc mơ đến như vậy. Việt Chinh nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh vẫn còn bày đủ thứ các tờ đề, ly trà chanh nhỏ vừa uống lúc nãy, nhưng người thì chẳng thấy đâu. Thấy Việt Chinh ngẩn ngơ nhìn chiếc áo trên vai Ý Lan chủ động nhắc tới Trí:

“Bạn ấy đi mua thuốc cho bạn rồi. Thấy bạn ngủ mà cứ siết chặt tay mình nghĩ bạn gặp ác mộng nên gọi dậy.”

Việt Chinh cong mắt cười cảm ơn Ý Lan.

“À bạn có nhớ chụp lại mấy số đo áo dài của bạn chưa? Gửi mình để mình đặt may áo dài cho Tâm kịp hôm chụp kỷ yếu nữa.”

“Mình gửi sang ngay đây.” Giọng Việt Chinh đầy âm mũi, nhỏ thò tay xuống hộc bàn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho lớp trưởng, vừa mở khoá màn hình đập vào mắt nhỏ là loạt thông báo từ nhóm chat “Đỗ Thành Trí có hôn Ngô Việt Chinh không?” của cả lớp. Hai bên thái dương Việt Chinh giật giật, đôi má cảm giác như bị lửa hun vào nóng hổi, nhỏ nhớ lại cảnh bị ép vào tường hôm diễn văn nghệ.

Sau đêm diễn ấy ngoài ý muốn chuyện nổi bật nhất lại là câu hỏi: rốt cuộc Hoàng tử có hôn con linh vật hay không? Cả trường bàn tàn suốt mấy ngày, còn hai lớp thì nhất quyết moi thông tin cho bằng được, thậm chí tụi nó còn đặt tên nhóm chat câu hỏi như thế. Dĩ nhiên, hai nhân vật chính không hé môi nói lời nào, Trí còn dửng dưng không tỏ thái độ chứ Việt Chinh lại ngượng đến tận bây giờ mỗi khi thấy hay nghe bất kì điều gì liên quan. Nhỏ lướt sơ qua mấy tin nhắn trong lớp, thấy không có gì quan trọng thì lơ luôn cái tên nhóm chat chói mắt kia để gửi tin nhắn cho Ý Lan.

Cái Tâm trở về vùng quê sau vở kịch, cô bạn hứa sẽ quay trở lại khi lớp chụp hình kỷ yếu vào mùa Xuân. Ý Lan nảy ý muốn tặng cái Tâm một chiếc áo dài để mặc vào hôm chụp hình nên cả lớp gom tiền để đặt may một chiếc mới tinh. Tụi nó muốn gây bất ngờ cho Tâm nên không dám hỏi số đo, ước lượng thấy Tâm chỉ cao hơn Việt Chinh chứ bề ngang thì tương tự nên quyết định dựa vào số đo của Việt Chinh và nhờ thợ may chỉnh sửa theo chiều cao. Những gì mong muốn đã được thực hiện, cảm giác thiếu hụt vì cái Tâm cũng đã được lấp đầy, đám trẻ trở lại nhịp sống bận rộn với năm cuối cấp, chỉ khác so với hồi năm, tụi nó đã quẳng được những áp lực nặng nề đi rồi.

Nhóm cán sự vẫn hẹn nhau ôn tập như trước đó. Việt Chinh muốn chinh phục lại môn Toán nên dốc hết sức học hành, với tần suất thức khuya dậy sớm và mua Đông đang tràn về, nhỏ bị cảm suốt mấy ngày chẳng khỏi. Nhật Luân vừa đọc đề vừa nghe tiếng ho khụ khụ không ngừng của Việt Chinh không nhịn được hỏi:

“Tuần sau là thi rồi, bạn có chắc là vẫn ổn không thế?”

Ý Lan chậc lưỡi nói theo: “Coi chừng đến ngày thi lại không đủ sức để não nhảy số đấy, bạn nên nghỉ ngơi đi.”

Lúc này Trí cũng cầm túi giấy bước vào lớp, thấy Việt Chinh dậy rồi cậu vừa gom sách vở trên bàn cho cả hai đứa vừa nói với Ý Lan và Nhật Luân: “Chắc hôm nay tới đây thôi.”

Ý Lan vẫy tay nhìn theo bóng cặp đôi đi xa thầm nghĩ, ấy thế mà hai người này bên nhau cũng ba năm rồi.

Trí và Việt Chinh đứng chờ đèn xanh để sang đường, nhỏ tựa hẳn vào người Trí nhìn đèn đỏ phía bên kia đường chợt nhớ đến lời bài hát Giữa đại lộ đông tây của Uyên Linh mình mới nghe ngày hôm qua.

Gấp phanh nơi đèn đường đếm tay còn chờ ba giây đến xanh

Và em nói yêu anh...

Đèn xanh nhảy số đếm ngược, trước khi bước đi Việt Chinh bỗng kéo góc áo Trí, “Mình thích bạn nhiều lắm.”

Trí khựng bước chân lại ngay, cậu quay nhìn Việt Chinh giây lát mới cong môi cười dịu dàng, Việt Chinh thấy mình in sâu trong đôi mắt Trí. Cậu thả tay Việt Chinh để ôm lấy bờ vai mỏng manh sát vào người mình, nhiệt độ cơ thể Việt Chinh truyền qua áo sơ mi lan khắp da thịt cậu.

“Mình cũng thấy bóng hình trong mắt bạn này.” Trí trả lời.

Việt Chinh bật cười. Cả hai lỡ hai mươi giây đèn xanh để tìm mình trong mắt đối phương, đành lại chờ thêm một lần nữa.

Xuống xe buýt, Trí cõng Việt Chinh vào con ngõ trở về giàn hoa giấy quen thuộc, người trên lưng vùi mặt vào vai cậu, hai tay ôm chặt lấy cổ thầm thì:

“Bạn đã chọn học ngành nào chưa?”

Trí lắc đầu.

“Mình cũng chưa.”



“Lo chuyện thi học sinh giỏi trước đã nhé, xong rồi chúng ta nghiêm túc tính chuyện các nguyện vọng thi.”

“Năm nay mình nhất định sẽ có giải, và tụi mình đổi bằng khen cho nhau nhé? Có lẽ mình không đạt được giải Nhất đâu, nhưng bạn nhất định phải giữ vững giải Nhất đấy, mặc dù như thế này đổi bằng của nhau thì có hơi chênh lệch.”

Trí cười, cậu gật đầu đồng ý.

Hôm diễn ra kì thi Học sinh giỏi ba Việt Chinh nhất quyết gọi xe đưa hai đứa nhỏ đến địa điểm thi, sự việc năm ngoái vẫn là một nỗi ám ảnh đối với phụ huynh. Trí và Chinh cũng ngoan ngoãn nghe lời ngồi vào xe. Ba Việt Chinh để hai đứa ngồi ghế sau, ông ngồi ngay ghế phụ nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Trí:

“Năm nay lại giành giải Nhất đúng không?”

“Vâng ạ.”

Ông cười hà hà hài lòng, nói thêm vài chuyện để hai đứa nhỏ thả lỏng tinh thần trước khi vào thi. Lúc hai đứa nhỏ xuống xe vào cổng trường, tài xế hóng hớt nhìn theo nói: “Nhà anh có phước thật, hai đứa đều học giỏi.”

“Con bé mới là con gái tôi, thằng nhóc là con rể tương lai.”

So với năm ngoái Việt Chinh cảm nhận được cảm giác hồi hộp rõ hơn, nhỏ nghe thấy tim mình đập rộn ràng bên tai, lòng bàn tay siết chặt thẻ học sinh và giấy dự thi cũng túa đầy mồ hôi. Trí kéo tay Việt Chinh gãi nhẹ vào lòng bàn tay như một lời động viên, hai đứa cười hì hì áp xuống những lo lắng, mặc kệ ánh nhìn “thấy ghét” của lũ bạn cùng lớp, đúng là năm cuối rồi hai đứa này chẳng biết nể nang ai.

Trước khi vào phòng thi Trí cầm bút vẽ xuống cổ tay Việt Chinh một trái tim nhỏ xíu, cậu lẩm nhẩm một câu thi tốt, hệt như cảnh năm ngoái Việt Chinh vẽ trên thạch cao trắng mong làm dịu được cơn đau của cậu. Việt Chinh nhìn chằm chằm vào trái tim màu xanh đậm nhỏ xíu ở cổ tay đột nhiên sóng mũi cay xè, Trí xoa đầu Việt Chinh nói: “Lấy cả những nỗ lực của năm ngoái để giành lấy những gì bạn muốn vào hôm nay nhé.”

Cái nắng hôm đó còn không rực rỡ bằng dáng vẻ quyết tâm của tuổi 18.

***

Khối 12 bắt đầu lên kế hoạch chụp kỷ yếu từ cuối tháng Một, một buổi chụp ở sân trường và lớp học, một buổi ngoại cảnh váy áo tự do. Ý Lan hỏi lớp mình muốn theo phong cách nào, mấy đứa nháo nhào đòi mặc Việt phục, đến khu di tích lịch sử để chụp hình. Tụi nó đón cái Tâm từ quê đến chỗ thuê trang phục và trang điểm, tụi con gái xúng xính với áo Nhật Bình đầy màu sắc và mấn đội đầu, đám con trai đơn giản với áo ngũ thân đậm màu, đám trẻ mang nét lịch sử ngàn năm lưu lại khoảnh khắc cùng nhau thời cuối cấp.

Trái ngược với A1, A2 hoá thân thành các quý cô, quý công tử kiêu sa, sang trọng phương Tây. Váy đầm dạ hội lộng lẫy, âu phục may cắt chỉn chu, tụi nó như bước vào một buổi dạ tiệc trong lâu đài nguy nga tráng lệ.

A2 kết thúc buổi chụp hình sớm hơn A1, Trí mặc nguyên bộ âu phục bắt xe sang khu di tích lịch sử chờ Việt Chinh. Lúc cậu vào cổng A1 đang sắp xếp đội hình chụp tập thể, Trí đứng một góc quan sát một đoàn người diện Việt phục đứng trước toà thành cổ xưa, cậu cảm giác như mình nhìn thấy được một triều đại sống dậy, rất chân thực và xúc động. Việt Chinh hoàn thành tấm ảnh cuối cùng cả lớp, nhỏ đưa tay xoa xương hàm vì giữ nụ cười quá lâu thì bắt gặp Trí tựa người vào cột gỗ đằng xa, hai mắt nhỏ sáng rực chạy ào về phía đó.

Việt Chinh mặc Nhật Bình màu hồng nhạt, khắp thân áo được thêu hoa văn lộng lẫy đính kim tuyến, lúc chạy vạt áo bay bay hệt như cánh bướm giữa trời. Nhỏ ôm chặt cánh tay Trí cười chẳng thấy mắt:

“Lớp bạn chụp xong rồi hả?”

“Ừ, lớp mình tập trung sớm mà.”

Việt Chinh buông cánh tay Trí bước lùi vài bước, nhỏ ngắm người trước mặt từ đỉnh đầu xuống tận đôi giày da dưới chân mím môi tủm tỉm cười. Mái tóc như Harry Potter phần ba của Trí hôm nay được vuốt keo chia ngôi bảy – ba lộ vầng trán sáng sủa, bộ âu phục sang trọng thẳng thớm vừa in với thân hình thư sinh cao cao hơi gầy. Việt Chinh chắp tay ra sau lưng thầm đánh giá tạo hình trông không quen mắt nhưng lại bắt mắt đến vô cùng.

“Như nào?” Trí đứng thẳng người hỏi Việt Chinh.

“Đẹp trai muốn chết!”

Trí cười thành tiếng, rất hưởng thụ lời khen này. Từ xa cậu đã thấy trang phục và tạo hình của Việt Chinh rồi, cậu không nghĩ mình có thể đánh giá được gì, chỉ nghĩ nếu sống ở thời xưa Việt Chinh nhất định sẽ là công chúa. Thấy Trí cũng nhìn trang phục của mình, Việt Chinh giơ hai tay sang ngang háo hức hỏi:

“Có đẹp không? Lần đầu tiên mình mặc Việt phục đấy, thích ơi là thích, lúc bước vào khu di tích mình còn cảm tưởng được sống một cách chân thật ấy, bước chân hay hành động gì cũng tự giác dịu dàng lại hẳn, thần kì lắm cơ!”

“Rất đẹp! Bạn xoay một vòng thử xem?”

Việt Chinh giữ nguyên tư thế hai tay dang ngang xoay một vòng theo lời Trí, vải vóc lụa là nhảy múa cùng chuyển động của nhỏ, xinh xắn chẳng muốn rời mắt. Cảnh này vừa lúc anh thợ chụp ảnh bắt được, nghe tiếng “tách, tách” cả hai cùng nhau nhìn về phía âm thanh, tiếng máy ảnh lại vang lên không ngừng, Trí và Việt Chinh tự nhiên cong môi đối diện với máy ảnh. Anh phó nháy xem lại mấy tấm vừa chụp, cảm thán lần đầu tiên anh thấy sự kết hợp Việt Nam cổ xưa và phương Tây hiện tại lại hoà hợp đến như vậy.

Tụi A1 cũng chứng kiến cảnh tình tứ của đôi trẻ từ lúc Việt Chinh như chim non chạy ào về phía Trí, lúc đầu tụi nó còn bĩu môi bảo hai đứa sến súa, theo dõi một lúc đứa nào cũng nghĩ tự nhiên thấy cũng dễ thương, dần dần đám trong đầu đám con gái tự động nhảy một loạt kịch bản trong đầu mà hình mẫu nam nữ chính là tạo hình của Trí và Việt Chinh đằng xa.

Đúng là những tình yêu chân thành rất biết cách thu phục cảm tình từ người ngoài cuộc.

Ngày hôm sau là buổi chụp ở trường và lớp học, lúc nhận chiếc áo dài mới tinh từ cả lớp, cái Tâm mếu máo bật khóc như một đứa trẻ, sau hơn hai năm Tâm lại có chiếc áo dài cho riêng mình. Từ lúc có được nhận thức về hạnh phúc, đắng cay, hôm nay nó cảm nhận sâu sắc được định nghĩa của những giọt nước hạnh phúc.

Lúc tụi con gái ở trong lớp trang điểm lại nhận được tin mấy cái vòng hoa đội đầu tụi nó thuê gặp trục trặc, không thể giao đến được, tụi nó yểu xìu. Nhưng vì bên cho thuê có lý do có thể thông cảm nên tụi nó chậc lưỡi bảo không sao, chỉ là vật trang trí không nhất thiết phải có. Bên A2 cũng gặp tình huống tương tự vì đặt chung một chỗ, thấy tụi con gái không vui lắm đám con trai cũng không đành lòng nhưng lại không biết làm sao vì đã sát giờ chụp. Trí đứng tựa vào lan can nghĩ một hồi chợt nhớ ra một chuyện, cậu ngoắc đám con trai lớp mình lại, ngoắc cả cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ bên A1 lại gần thầm thì chuyện gì đó, rồi cả đám kéo nhau rời khỏi hành lang.

Đám con trai diện quần tây, áo sơ mi, thắt cà vạt và khoác áo vest xuất hiện trước cánh đồng cỏ dại sát bên trường, tụi nó chống nạnh nhìn một mảnh xanh xanh lấp ló mấy màu vàng nhạt nheo mắt hỏi Trí:



“Rồi sao?”

“Hái hoa đi, lựa cái nào có thân dài dài chút, tầm mấy chục cái là được.”

Tụi con trai cặm cụi chọn mấy nhánh hoa mà tụi nó thấy xinh đẹp nhất, động tác nhẹ nhàng chỉ sợ mấy cánh hoa bị dập. Lúc đầu tụi nó còn mặc nguyên áo vest lọm khọm trên đồng cỏ, dần dần đứa nào cũng bỏ khuy cởi áo vắt trên vai, trán và bên mai tóc mồ hôi nhễ nhại. Chốc lát đám con trai gom đầy hoa vây quanh Đỗ Thành Trí, chăm chú vừa nghe vừa nhìn cậu bày cách làm vòng hoa.

“Từ từ Trí ơi, mày thoăn thoắt thế sao bọn tao làm kịp!”

Trí giảm tốc độ chậm nhất có thể, cuối cùng cả đám cũng ra được thành quả nhìn cũng tạm chấp nhận. Tụi nó nâng niu vòng hoa sợ bị hỏng cảm thán: “Mày là con trai sao khéo thế?”

Có đứa trả lời hộ: “Tụi mày phải nhớ Trí yêu đương từ đầu năm lớp 10 đấy, hỏi thừa thãi.”

Mấy chục đứa con trai cầm vòng hoa trở về trường đã thấy tụi con gái cau có ngay giữa sân, anh thợ chụp hình liên tục nhìn đồng hồ. Thấy tụi con trai ùa vào tụi nó đã lên sẵn bài ca cằn nhằn nhưng khi thấy sắc vàng sắc xanh trên tay mấy thằng đứa nào cũng ngỡ ngàng im bặt. Tụi con trai lau mồ hôi trên trán cười hì hì đưa vòng hoa cho tụi con gái:

“Tặng mấy bà!”

Cầm trên tay vòng hoa đội đầu còn thơm mùi hoa dìu dịu, trong đầu tụi con gái hiện lên cảnh mấy thằng vụng về đan hoa không khỏi cảm động thốt lên: “Tụi mày khéo thế!“. Nhìn đội quân tóc dài xúc động sắp khóc, đám con trai cảm thấy tuyệt đối mãn nguyện nói “không có gì“. Anh thợ chụp hình cũng quăng đi cái khó chịu trước đó chụp liên tục cảnh mấy em học sinh nam tặng vòng hoa cho phái nữ, nhiều năm hành nghề chụp kỷ yếu đây là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh đáng yêu như thế này.

Trí tự tay đội vòng hoa lên đầu Việt Chinh, cậu xoay những cánh hoa còn tươi và đẹp nhất ra phía trước, còn chu đáo vén tóc nhỏ sang tai và sửa sang lại tóc mái trước trán. Việt Chinh hợp tác đứng yên để Trí làm gì thì làm, xong đâu vào đó nhỏ thì thầm câu cảm ơn. Trí bước lùi một bước ngắm Việt Chinh từ góc độ chiều cao của mình, mắt Việt Chinh to tròn trong veo, được trang điểm tỉ mỉ nổi bật hơn thường ngày, hai bên má ửng hồng mà cậu chẳng rõ nhỏ được đánh phấn hay vì ngại ngùng.

Suốt buổi chụp kỷ yếu mặt đứa nào cũng tươi, có lẽ vòng hoa mang màu nắng tô nụ cười lũ trò càng thêm xinh.

Sau tấm ảnh cuối cùng dưới sân trường để di chuyển lên lớp học, Việt Chinh kéo tay Ý Lan mon men lại gần anh thợ chụp hình xin anh bỏ thêm chút thời gian chụp lớp tụi nó trước cửa phòng học 10A1 và 11A1, Việt Chinh giải thích:

“Lớp tụi mình vẫn thiếu cái Tâm năm lớp 10 và 11.”

Ý Lan chớp chớp mắt nhìn Việt Chinh, tự nhiên lớp trưởng muốn khóc dù nhỏ biết người sẽ khóc là cái Tâm nếu nghe được câu này. Anh phó nháy vui vẻ đồng ý. Đúng như Ý Lan nghĩ, khi nhỏ thông báo lớp di chuyển sang 10A1 rồi đến 11A1 chụp ảnh đủ ba mươi đứa, mắt cái Tâm lại đỏ hoe và mi mắt chẳng giữ nổi bất kì giọt nước mắt nào. Nhưng trước khi tụi nó lục đục về phía 10A1 Nhật Luân lại chặn ngang, cậu hỏi A1 có muốn chụp chung với tụi A2 một tấm không. Ý Lan nghiêng đầu nhìn các bạn A2 vờ như không biết gì, vờ như đó là ý của riêng Nhật Luân thì bật cười quay đầu hỏi ý kiến lớp mình. Tụi A1 trề môi chê phiền phức nhưng đôi chân lại tự động bước về bên A2. Anh thợ chụp ảnh lại ngẩn tò te, tụi trò năm nay thú vị thật!

Mặc dù tụi nó còn mấy tháng ở bên nhau, nhưng khi vào lớp thấy tấm bảng có dòng chữ tạm biệt lại không khỏi bùi ngùi, sắp tạm biệt nhau thật rồi.

Anh phó nháy phải quay video, anh bảo bật nhạc mà cả lớp thích, còn dặn tụi nó phải cười khi anh lia camera đến trước mặt từng đứa. Cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ xung phong chọn nhạc, cậu phát bài Mong ước kỷ niệm xưa, nhạc vừa vang lên tụi con gái đã thấy có gì đó sai sai, cớ sao tụi nó lại muốn khóc nhỉ? Lời bài hát qua tai chạm vào cảm xúc của cả lớp, hình ảnh anh phó nháy lưu lại được trong video là gương mặt tươi cười được điểm thêm đôi mắt ngập nước, đủ luyến tiếc, đủ tự hào, đủ trọn vẹn thời gian bên nhau.

***

Sau buổi kỷ yếu Việt Chinh nhận thông báo mình đạt giải Ba trong kì thi học sinh môn Toán, không kịp để cả lớp chúc mừng đã chạy sang A2 nhưng Trí đã đợi sẵn ở chiếc ghế đá ngay hành lang hai lớp, cậu nhìn nhỏ bằng ánh mắt đầy tự hào. Việt Chinh hít một hơi thật sâu cố gắng nén xuống cảm giác muốn hét lên, nhỏ ngồi xuống cạnh Trí, cậu bắt lấy tay người ngồi cạnh siết chặt và khen ngợi:

“Việt Chinh của chúng ta giỏi nhất nhà!”

Việt Chinh cười toe toét, “Đỗ Thành Trí của mình giỏi nhất trên đời!”

Trí nhướng mày, cậu phát hiện mỗi lần Việt Chinh nói lời tình cảm hay ngọt ngào cậu đều có cảm giác mình nên giơ tay đầu hàng, câu nào cũng nhắm trúng nơi mềm yếu trong lòng cậu mà chạm đến.

“Mình muốn khoe, được không?” Việt Chinh mở lại danh sách đạt giải, nhỏ cắt riêng tên mình và tên Trí đạt giải Nhất môn Hoá xếp cạnh nhau, “Mình muốn khoe cách chúng ta cùng nhau nỗ lực.”

Việt Chinh hỏi Trí nhưng không đợi cậu trả lời đã đăng bài công khai kết quả cùng bạn trai trên mạng xã hội. Trí rất tự giác lưu ảnh và đăng bài giống hệt Việt Chinh. Không cần nói cũng biết cặp đôi này làm cả khối hay thậm chí cả trường xôn xao.

Thầy Toán có lẽ là người vui vẻ hơn cả Việt Chinh, dù chẳng phải giải cao nhất nhưng thầy vẫn cười tít cả mắt, khoe khắp với các thầy cô, còn chia sẻ bài đăng của Việt Chinh.

Trí đợi Việt Chinh thoả mãn niềm vui sướng trong lòng mới lên tiếng: “Mình đã có nguyện vọng rồi.”

Việt Chinh càng thêm háo hức: “Bạn chọn gì thế?”

“Mình muốn vào Đại học Y dược.”

“Bạn muốn làm bác sĩ ư?”

“Việt Chinh, sau khi trúng tuyển Đại học Y dược mình sẽ bảo lưu hồ sơ để nhập ngũ.”
Chương trước Chương tiếp