Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 49: Chỉ cần là em, tôi không bao giờ từ chối
Trong studio chỉ còn lại bốn người.
Nhược Hàm từ đầu đến giờ chưa từng hay biết cô sẽ trở thành đại sứ cùng Liễu Tư Nguyệt.
Thật ra chuyện có hai đại sứ cùng quảng bá cho một dòng sản phẩm của một thương hiệu chẳng phải mới mẻ gì, nhưng điều cần thiết là phải được sự đồng thuận của hai người được chọn.
Mà cô chưa hề nhận được bất cứ thông tin nào về sự việc này, trong hợp đồng hợp tác giữa bọn họ cũng không hề có, bởi Nhược Hàm mỗi khi ký hợp đồng hợp tác với nhãn hàng nào đều đọc rất kỹ càng từng dòng một, cho dù dài bao nhiêu trang cô cũng kiên nhẫn đọc cho bằng hết.
“Cái gì mà Hoa Đại với Lệ Thành? Là các người đã lừa gạt tôi trước, hợp đồng không có điều khoản này, các người cũng chưa từng đề cập đến với tôi.”
Liễu Tư Nguyệt được đà nhếch miệng cười: “Thì bây giờ không phải tôi đã nói cho cô rồi sao?”
Nhược Hàm quay sang nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Loại người thủ đoạn như cô, tưởng rằng có thể xuất hiện cùng một khung hình với tôi sao? Đừng mơ. Liễu Tư Nguyệt, cô không nên và cũng đừng bao giờ đắc ý khi tính kế Trần Nhược Hàm này.”
Ngôn Thanh đứng một bên, cảm thấy tình hình quá căng thẳng nên muốn nói đỡ mấy lời, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị Nhược Hàm chặn đứng:
“Còn anh nữa. Giám đốc Ngôn, anh là người đại diện làm việc với tôi trong đợt quảng bá sản phẩm lần này, tôi cũng nói thẳng luôn, tôi sẽ không tiếp tục hợp tác với Lệ Thành nữa, tiền đền bù hợp đồng cũng không cần báo với quản lý Doãn, tự tôi sẽ chi trả.”
Liễu Tư Nguyệt cảm thấy cô đúng là tự cao quá mức, số tiền đền bù hợp đồng lớn như thế mà dám tự mình bỏ tiền ra, chẳng khác nào tự đâm đầu vào tường Cô ta nhếch miệng cười:
“Trần Nhược Hàm, cô hành động theo cảm tính quá rồi đó. Đừng vì chút ân oán cá nhân mà trút giận lên người khác như vậy. Những người hoạt động trong giới giải trí vốn dĩ là nên hành sự cẩn trọng, một sơ suất nhỏ cũng có thể đưa cô lên đầu ngọn sóng dư luận.”
“Đủ rồi.” Tần Gia Mộc vẫn luôn im lặng lúc này bất ngờ lớn tiếng quát.
Liễu Tư Nguyệt giật mình nhìn sang phía anh, miệng lắp bắp: “Gia….. Gia Mộc!”
Cô ta không tin khi anh đã biết rõ vì sao mình có mặt ở đây mà vẫn không e dè, anh vẫn một mực bảo vệ Nhược Hàm. Rõ ràng cô ta được người của Tần gia đưa đến để gây khó dễ cho cô, cô ta nghĩ rằng khi biết chuyện này nhất định anh sẽ không còn đứng về phía cô nữa, vậy mà sự việc vẫn không xảy ra theo ý muốn của cô ta.
Tần Gia Mộc nói với Ngôn Thanh: “Nếu cô ấy không muốn làm việc với Lệ Thành nữa thì không cần bàn đến việc quảng bá sau này. Còn khoản bù hợp đồng kia tôi sẽ trả. Anh cứ như thế mà làm.”
Suy cho cùng Ngôn Thanh mới là người khó xử nhất. Anh dưới quyền quản lý của chủ tịch, dĩ nhiên không mong muốn Liễu Tư Nguyệt kia đến đây, có điều cô ta có sự bảo hộ của Tần gia phía sau, chẳng ai động đến được.
Nhược Hàm sớm đã chẳng muốn nghe ai nói gì nữa, cô tức giận bỏ ra ngoài.
Tần Gia Mộc muốn đi theo giải thích, nhưng còn chưa kịp mở cửa thì Liễu Tư Nguyệt đứng phía sau gọi tên anh:
“Gia Mộc, anh vẫn muốn đuổi theo nói gì với cô ta nữa?”
Anh đứng lại, không lên tiếng.
“Em đã nói rõ ràng như vậy, cô ta có thể vẫn chưa biết gì, nhưng anh nhất định phải biết rồi đúng chứ? Em là người do Tần gia chọn, anh chắc chắn đã đoán ra được.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?” Tần Gia Mộc lạnh lùng cắt ngang.
Liễu Tư Nguyệt ngỡ ngàng tròn mắt nhìn bóng lưng anh, thật xa cách và không có lấy chút hơi ấm nào.
“Anh biết em là người Tần gia lựa chọn, có Tần gia đứng phía sau thì càng không nên bất chấp bênh vực Trần Nhược Hàm như thế. Nếu bây giờ anh suy nghĩ kỹ một chút, thay vì cố chấp bảo vệ cô ta, anh hướng về phía em một chút thì chưa biết chừng người của Tần gia sẽ khoan dung với anh……”
“Tôi vốn dĩ chưa từng để ý những người đó nhìn nhận tôi như thế nào. Hơn nữa, Nhược Hàm là vì tôi mà bị liên lụy, cô ấy không liên quan gì đến Tần gia cả. Cô nên biết rằng, ngay từ đầu tôi vẫn luôn là cái gai trong mắt họ. Cho nên đừng đe dọa tôi bằng mấy lời đó.”
Tần Gia Mộc quay đầu lại lườm cô ta một cái sắc lẹm rồi giận dữ đi ra ngoài.
Ngôn Thanh không biết nên làm sao cũng đi theo anh, chỉ còn lại một mình Liễu Tư Nguyệt đứng bên trong, nỗi oán giận dồn hết vào hai bàn tay dùng sức nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt đến mức sắp chảy máu.
Đã đến nước này mà anh vẫn một mực bảo vệ Nhược Hàm, cô ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, miệng lẩm bẩm:
“Hai người các người đã không nghe theo cảnh báo trước, thì đừng trách ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
Từng người từng người lần lượt đi ra ngoài, những nhân viên phụ trách đứng chờ ngoài hành lang đều không khỏi tò mò xem tình huống trong phòng như thế nào.
Có cô gái đột nhiên quay sang hỏi người bên cạnh: “Cô nghĩ ở trên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Nhưng mà tôi nghe nói Liễu Tư Nguyệt và Trần Nhược Hàm từ lâu đã đối đầu nhau, nếu lần này họ thật sự trở thành đại sứ cùng nhau nhất định sẽ có nhiều chuyện xảy ra lắm.”
Cô gái kia nghe xong thì thở dài: “Dẫu sao người ta đều là ngôi sao lớn, vừa nổi tiếng lại xinh đẹp, có quyền lực trong tay, muốn làm gì mà không được. Suy cho cùng vẫn là khổ những người như chúng ta.”
Đúng lúc, Liễu Tư Nguyệt từ trong phòng đi ra ngoài, tóc tai rũ rượi, trên khóe mắt
còn đọng lại dòng nước chưa khô. Cô ta cố gắng cúi đầu che đi khuôn mặt hơi sưng lên của mình, đi một mạch ra khỏi đám đông đang đứng ở hành lang.
Đi qua một lối rẽ lại gặp được Nhược Hàm vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Cô vốn dĩ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa, định quay người đi nhưng đối phương vẫn không biết điều, một hai níu tay cô lại cho bằng được.
Nhược Hàm dứt khoát vùng vẫy tay thoát khỏi cô ta, trong giọng nói không giấu được sự bực tức:
“Liễu Tư Nguyệt, cô rốt cuộc có ý đồ gì? Tại sao cứ bám lấy tôi không buông thế?”
Nào ngờ cô ta đáp lại bằng điệu bộ vô cùng đáng thương, giọng nói yếu ớt giống như đang bị cô chèn ép:
“Tôi chỉ muốn chúng ta có cơ hội làm việc cùng nhau thôi mà. Cô có gì không ưng ý tôi cũng đừng làm khó nhân viên của Lệ Thành chứ?”
Nhược Hàm cảm thấy nực cười. Cô đã làm khó ai? Rõ ràng là Liễu Tư Nguyệt đang giở trò đổ lỗi cho cô.
Đối diện với kẻ quỷ quyệt lắm âm mưu như cô ta, Nhược Hàm phải hết sức thận trọng, bởi vì cô không thể biết được tiếp theo cô ta sẽ làm gì cô. Nhất là khi cô ta bỗng nhiên thay đổi chóng mặt như thế, càng chứng tỏ người này đã bày mưu với cô.
“Cô có ý gì?” Nhược Hàm cẩn trọng hỏi.
Dưới ánh nắng dịu dàng của mùa đông xuyên qua lớp kính dày đặc soi rọi vào hành lang nơi hai cô gái đang đứng, Liễu Tư Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay cô, điệu bộ cầu xin hết sức chân thành:
“Tôi chỉ muốn cô đừng trút giận lên những người vô tội. Mọi người biết tính cô nóng nảy thẳng thắn, yêu ghét gì cũng bộc lộ hết ra ngoài không giấu giếm, nên tất cả đều nhường nhịn cô mấy phần, nhưng cô đừng vì thế mà làm ra hành động quá đáng.”
Nhược Hàm càng lúc càng không nghe nổi nữa, cô cố gắng rút tay mình ra để mau chóng đi khỏi nơi này. Nếu còn ở lại thêm nữa chưa biết chừng sẽ còn gặp phải chuyện không hay.
Cho dù có thể nào cũng không thể để bản thân rơi vào bẫy của người phụ nữ này được.
Chợt Nhược Hàm cảm nhận được Liễu Tư Nguyệt đang buông lỏng tay ra, cô nhanh chóng thu tay về rồi xoay người định bước đi thật nhanh, có đâu ngờ còn chưa đi được ba bước đã bị một tiếng “A” rõ lớn ở phía sau ngăn cản bước chân.
Liễu Tư Nguyệt chẳng rõ lý do vì sao đã ngồi bệt xuống nền đất, tiếng khóc thút thít vang lên như tiếng mèo kêu. Nhược Hàm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô ngạc nhìn đưa mắt nhìn bộ dạng khổ sở kia:
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Liễu Tư Nguyệt không lên tiếng, cô ta vẫn tiếp tục ngồi yên trên nền đất giá lạnh khóc lóc sướt mướt. Nhược Hàm không hiểu được ý đồ của cô ta, cô cũng không muốn hiểu, chỉ muốn lập tức thoát khỏi cô ta.
Lúc đi xuống đến tầng hầm đỗ xe, Tần Gia Mộc đã đứng đó từ trước đợi cô.
“Em đi đâu mà lâu vậy? Tôi tìm khắp nơi không thấy nên xuống đây đợi em.”
Nhược Hàm vẫn chưa hoàn hồn sau một loạt sự việc xảy ra vừa rồi, cô xua xua tay cho có lệ:
“Không có gì. Tôi thực sự không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa. Chúng ta mau về thôi.”
Tần Gia Mộc vừa mở cửa ghế phụ cho cô vừa ân cần nói: “Nếu có gì không tốt em cứ nói với tôi, đừng giấu giếm.”
“Nói với anh để làm gì?” Cô ngồi vào xe, rũ mắt xuống.
Anh quay về ghế lái, thắt dây an toàn cẩn thận. “Nói với tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết.”
Nhược Hàm hướng mắt ra ngoài nhìn cảnh đường phố. Đại Bắc mùa đông gió lạnh nhưng không có tuyết, cô có chút nhớ đến cảnh trời tuyết ở London.
Khi còn nhỏ cô có mấy lần trốn ra ngoài chơi tuyết cùng mấy đứa bạn cùng lứa, lúc đó thật vui vẻ vô tư biết bao. Tiếc rằng cả cuộc đời này những giây phút hạnh phúc chân thật như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù là khi còn sống ở London hay hiện giờ đang ở Đại Bắc cô đều phải dấn thân vào đủ loại áp lực.
Thật sự quá mệt mỏi.
Trong khoảnh khắc vu vơ nghĩ đến khoảng thời gian trước, Nhược Hàm bất ngờ lên tiếng hỏi lại anh:
“Anh nói là anh sẽ giúp tôi giải quyết đúng không?”
“Ừm.”
“Chuyện gì cũng không từ chối?”
“Chỉ cần là em, tôi không bao giờ từ chối.”
Nhược Hàm từ đầu đến giờ chưa từng hay biết cô sẽ trở thành đại sứ cùng Liễu Tư Nguyệt.
Thật ra chuyện có hai đại sứ cùng quảng bá cho một dòng sản phẩm của một thương hiệu chẳng phải mới mẻ gì, nhưng điều cần thiết là phải được sự đồng thuận của hai người được chọn.
Mà cô chưa hề nhận được bất cứ thông tin nào về sự việc này, trong hợp đồng hợp tác giữa bọn họ cũng không hề có, bởi Nhược Hàm mỗi khi ký hợp đồng hợp tác với nhãn hàng nào đều đọc rất kỹ càng từng dòng một, cho dù dài bao nhiêu trang cô cũng kiên nhẫn đọc cho bằng hết.
“Cái gì mà Hoa Đại với Lệ Thành? Là các người đã lừa gạt tôi trước, hợp đồng không có điều khoản này, các người cũng chưa từng đề cập đến với tôi.”
Liễu Tư Nguyệt được đà nhếch miệng cười: “Thì bây giờ không phải tôi đã nói cho cô rồi sao?”
Nhược Hàm quay sang nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Loại người thủ đoạn như cô, tưởng rằng có thể xuất hiện cùng một khung hình với tôi sao? Đừng mơ. Liễu Tư Nguyệt, cô không nên và cũng đừng bao giờ đắc ý khi tính kế Trần Nhược Hàm này.”
Ngôn Thanh đứng một bên, cảm thấy tình hình quá căng thẳng nên muốn nói đỡ mấy lời, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị Nhược Hàm chặn đứng:
“Còn anh nữa. Giám đốc Ngôn, anh là người đại diện làm việc với tôi trong đợt quảng bá sản phẩm lần này, tôi cũng nói thẳng luôn, tôi sẽ không tiếp tục hợp tác với Lệ Thành nữa, tiền đền bù hợp đồng cũng không cần báo với quản lý Doãn, tự tôi sẽ chi trả.”
Liễu Tư Nguyệt cảm thấy cô đúng là tự cao quá mức, số tiền đền bù hợp đồng lớn như thế mà dám tự mình bỏ tiền ra, chẳng khác nào tự đâm đầu vào tường Cô ta nhếch miệng cười:
“Trần Nhược Hàm, cô hành động theo cảm tính quá rồi đó. Đừng vì chút ân oán cá nhân mà trút giận lên người khác như vậy. Những người hoạt động trong giới giải trí vốn dĩ là nên hành sự cẩn trọng, một sơ suất nhỏ cũng có thể đưa cô lên đầu ngọn sóng dư luận.”
“Đủ rồi.” Tần Gia Mộc vẫn luôn im lặng lúc này bất ngờ lớn tiếng quát.
Liễu Tư Nguyệt giật mình nhìn sang phía anh, miệng lắp bắp: “Gia….. Gia Mộc!”
Cô ta không tin khi anh đã biết rõ vì sao mình có mặt ở đây mà vẫn không e dè, anh vẫn một mực bảo vệ Nhược Hàm. Rõ ràng cô ta được người của Tần gia đưa đến để gây khó dễ cho cô, cô ta nghĩ rằng khi biết chuyện này nhất định anh sẽ không còn đứng về phía cô nữa, vậy mà sự việc vẫn không xảy ra theo ý muốn của cô ta.
Tần Gia Mộc nói với Ngôn Thanh: “Nếu cô ấy không muốn làm việc với Lệ Thành nữa thì không cần bàn đến việc quảng bá sau này. Còn khoản bù hợp đồng kia tôi sẽ trả. Anh cứ như thế mà làm.”
Suy cho cùng Ngôn Thanh mới là người khó xử nhất. Anh dưới quyền quản lý của chủ tịch, dĩ nhiên không mong muốn Liễu Tư Nguyệt kia đến đây, có điều cô ta có sự bảo hộ của Tần gia phía sau, chẳng ai động đến được.
Nhược Hàm sớm đã chẳng muốn nghe ai nói gì nữa, cô tức giận bỏ ra ngoài.
Tần Gia Mộc muốn đi theo giải thích, nhưng còn chưa kịp mở cửa thì Liễu Tư Nguyệt đứng phía sau gọi tên anh:
“Gia Mộc, anh vẫn muốn đuổi theo nói gì với cô ta nữa?”
Anh đứng lại, không lên tiếng.
“Em đã nói rõ ràng như vậy, cô ta có thể vẫn chưa biết gì, nhưng anh nhất định phải biết rồi đúng chứ? Em là người do Tần gia chọn, anh chắc chắn đã đoán ra được.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?” Tần Gia Mộc lạnh lùng cắt ngang.
Liễu Tư Nguyệt ngỡ ngàng tròn mắt nhìn bóng lưng anh, thật xa cách và không có lấy chút hơi ấm nào.
“Anh biết em là người Tần gia lựa chọn, có Tần gia đứng phía sau thì càng không nên bất chấp bênh vực Trần Nhược Hàm như thế. Nếu bây giờ anh suy nghĩ kỹ một chút, thay vì cố chấp bảo vệ cô ta, anh hướng về phía em một chút thì chưa biết chừng người của Tần gia sẽ khoan dung với anh……”
“Tôi vốn dĩ chưa từng để ý những người đó nhìn nhận tôi như thế nào. Hơn nữa, Nhược Hàm là vì tôi mà bị liên lụy, cô ấy không liên quan gì đến Tần gia cả. Cô nên biết rằng, ngay từ đầu tôi vẫn luôn là cái gai trong mắt họ. Cho nên đừng đe dọa tôi bằng mấy lời đó.”
Tần Gia Mộc quay đầu lại lườm cô ta một cái sắc lẹm rồi giận dữ đi ra ngoài.
Ngôn Thanh không biết nên làm sao cũng đi theo anh, chỉ còn lại một mình Liễu Tư Nguyệt đứng bên trong, nỗi oán giận dồn hết vào hai bàn tay dùng sức nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt đến mức sắp chảy máu.
Đã đến nước này mà anh vẫn một mực bảo vệ Nhược Hàm, cô ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, miệng lẩm bẩm:
“Hai người các người đã không nghe theo cảnh báo trước, thì đừng trách ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
Từng người từng người lần lượt đi ra ngoài, những nhân viên phụ trách đứng chờ ngoài hành lang đều không khỏi tò mò xem tình huống trong phòng như thế nào.
Có cô gái đột nhiên quay sang hỏi người bên cạnh: “Cô nghĩ ở trên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Nhưng mà tôi nghe nói Liễu Tư Nguyệt và Trần Nhược Hàm từ lâu đã đối đầu nhau, nếu lần này họ thật sự trở thành đại sứ cùng nhau nhất định sẽ có nhiều chuyện xảy ra lắm.”
Cô gái kia nghe xong thì thở dài: “Dẫu sao người ta đều là ngôi sao lớn, vừa nổi tiếng lại xinh đẹp, có quyền lực trong tay, muốn làm gì mà không được. Suy cho cùng vẫn là khổ những người như chúng ta.”
Đúng lúc, Liễu Tư Nguyệt từ trong phòng đi ra ngoài, tóc tai rũ rượi, trên khóe mắt
còn đọng lại dòng nước chưa khô. Cô ta cố gắng cúi đầu che đi khuôn mặt hơi sưng lên của mình, đi một mạch ra khỏi đám đông đang đứng ở hành lang.
Đi qua một lối rẽ lại gặp được Nhược Hàm vừa từ nhà vệ sinh đi ra. Cô vốn dĩ không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa, định quay người đi nhưng đối phương vẫn không biết điều, một hai níu tay cô lại cho bằng được.
Nhược Hàm dứt khoát vùng vẫy tay thoát khỏi cô ta, trong giọng nói không giấu được sự bực tức:
“Liễu Tư Nguyệt, cô rốt cuộc có ý đồ gì? Tại sao cứ bám lấy tôi không buông thế?”
Nào ngờ cô ta đáp lại bằng điệu bộ vô cùng đáng thương, giọng nói yếu ớt giống như đang bị cô chèn ép:
“Tôi chỉ muốn chúng ta có cơ hội làm việc cùng nhau thôi mà. Cô có gì không ưng ý tôi cũng đừng làm khó nhân viên của Lệ Thành chứ?”
Nhược Hàm cảm thấy nực cười. Cô đã làm khó ai? Rõ ràng là Liễu Tư Nguyệt đang giở trò đổ lỗi cho cô.
Đối diện với kẻ quỷ quyệt lắm âm mưu như cô ta, Nhược Hàm phải hết sức thận trọng, bởi vì cô không thể biết được tiếp theo cô ta sẽ làm gì cô. Nhất là khi cô ta bỗng nhiên thay đổi chóng mặt như thế, càng chứng tỏ người này đã bày mưu với cô.
“Cô có ý gì?” Nhược Hàm cẩn trọng hỏi.
Dưới ánh nắng dịu dàng của mùa đông xuyên qua lớp kính dày đặc soi rọi vào hành lang nơi hai cô gái đang đứng, Liễu Tư Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay cô, điệu bộ cầu xin hết sức chân thành:
“Tôi chỉ muốn cô đừng trút giận lên những người vô tội. Mọi người biết tính cô nóng nảy thẳng thắn, yêu ghét gì cũng bộc lộ hết ra ngoài không giấu giếm, nên tất cả đều nhường nhịn cô mấy phần, nhưng cô đừng vì thế mà làm ra hành động quá đáng.”
Nhược Hàm càng lúc càng không nghe nổi nữa, cô cố gắng rút tay mình ra để mau chóng đi khỏi nơi này. Nếu còn ở lại thêm nữa chưa biết chừng sẽ còn gặp phải chuyện không hay.
Cho dù có thể nào cũng không thể để bản thân rơi vào bẫy của người phụ nữ này được.
Chợt Nhược Hàm cảm nhận được Liễu Tư Nguyệt đang buông lỏng tay ra, cô nhanh chóng thu tay về rồi xoay người định bước đi thật nhanh, có đâu ngờ còn chưa đi được ba bước đã bị một tiếng “A” rõ lớn ở phía sau ngăn cản bước chân.
Liễu Tư Nguyệt chẳng rõ lý do vì sao đã ngồi bệt xuống nền đất, tiếng khóc thút thít vang lên như tiếng mèo kêu. Nhược Hàm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô ngạc nhìn đưa mắt nhìn bộ dạng khổ sở kia:
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Liễu Tư Nguyệt không lên tiếng, cô ta vẫn tiếp tục ngồi yên trên nền đất giá lạnh khóc lóc sướt mướt. Nhược Hàm không hiểu được ý đồ của cô ta, cô cũng không muốn hiểu, chỉ muốn lập tức thoát khỏi cô ta.
Lúc đi xuống đến tầng hầm đỗ xe, Tần Gia Mộc đã đứng đó từ trước đợi cô.
“Em đi đâu mà lâu vậy? Tôi tìm khắp nơi không thấy nên xuống đây đợi em.”
Nhược Hàm vẫn chưa hoàn hồn sau một loạt sự việc xảy ra vừa rồi, cô xua xua tay cho có lệ:
“Không có gì. Tôi thực sự không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa. Chúng ta mau về thôi.”
Tần Gia Mộc vừa mở cửa ghế phụ cho cô vừa ân cần nói: “Nếu có gì không tốt em cứ nói với tôi, đừng giấu giếm.”
“Nói với anh để làm gì?” Cô ngồi vào xe, rũ mắt xuống.
Anh quay về ghế lái, thắt dây an toàn cẩn thận. “Nói với tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết.”
Nhược Hàm hướng mắt ra ngoài nhìn cảnh đường phố. Đại Bắc mùa đông gió lạnh nhưng không có tuyết, cô có chút nhớ đến cảnh trời tuyết ở London.
Khi còn nhỏ cô có mấy lần trốn ra ngoài chơi tuyết cùng mấy đứa bạn cùng lứa, lúc đó thật vui vẻ vô tư biết bao. Tiếc rằng cả cuộc đời này những giây phút hạnh phúc chân thật như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù là khi còn sống ở London hay hiện giờ đang ở Đại Bắc cô đều phải dấn thân vào đủ loại áp lực.
Thật sự quá mệt mỏi.
Trong khoảnh khắc vu vơ nghĩ đến khoảng thời gian trước, Nhược Hàm bất ngờ lên tiếng hỏi lại anh:
“Anh nói là anh sẽ giúp tôi giải quyết đúng không?”
“Ừm.”
“Chuyện gì cũng không từ chối?”
“Chỉ cần là em, tôi không bao giờ từ chối.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương