Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng

Chương 14



Ta sửng sốt một lúc: “Cái gì?”

"Kiếp trước tỷ bị nhốt trong hoàng cung, bây giờ đại thù đã báo được rồi, kiếp này tỷ muốn thay đổi cách sống, muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài." Hoàng Hậu mỉm cười nói với ta, đôi mắt nàng ta tràn đầy khao khát.

Ta cười nói: “Nương nương, lúc đó chỉ là muội lấy một cái cớ thôi, muội không quan tâm đến hậu vị, sở dĩ muội muốn ra đi là vì muội thích tự do”.

“Vậy lần này muội thích Hoàng Thượng hơn một chút đi.” Hoàng Hậu nói.

Ta dừng lại.

Hoàng Hậu không phải tùy tiện nói chuyện đó.

Vài ngày sau, Tần Quân tới gặp ta, nói cho ta biết dự định của Hoàng Hậu.

Tần Quân dường như chỉ đơn giản là báo với ta một tiếng.

Ngày hôm sau, tin tức về bệnh tình của Hoàng Hậu được lan truyền ra ngoài.

Người ta kể rằng Thục phi đã đầu độc Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đã sắp hết thời gian rồi, liền cầu xin Tần Quân cho nàng ta trở về quê hương để ngắm phong cảnh quê nhà, và Tần Quân đã đồng ý.

Vào ngày Hoàng Hậu rời đi, Quý phi đã tặng cho Hoàng Hậu một đống truyện.

"Hoàng Hậu nương nương, đây là truyện do chính tay muội viết, đều là trọng sinh. Lúc buồn chán tỷ hãy đọc nó, tỷ đọc xong thì hãy truyền tin cho muội, muội sẽ gửi cho tỷ vài cuốn mới." Quý phi kéo tay Hoàng Hậu, lưu luyến không rời.

Hoàng Hậu mỉm cười, nói được.

Hầu hết đều là Quý phi nói chuyện, cho đến khi gần đến giờ ta mới kéo Quý phi đi.

Trước khi Hoàng Hậu rời đi, nàng ta mỉm cười với ta: “Liên Y, tỷ hy vọng muội và Hoàng Thượng sẽ hạnh phúc đến hết quãng đời còn lại."

Hoàng Hậu đã đi rồi.

Mọi thứ đã xong rồi.

Cũng đến lúc ta phải đi rồi.

Quý phi kéo ta lại, rưng rưng nước mắt nói: “Liên Y, tại sao muội cũng muốn rời đi vậy, tỷ không thể để muội đi được.”

Ta không nói gì.

Tần Quân cười một cách miễn cưỡng: “Liên Y, đợi sinh thần của ta qua rồi hẵng đi.”

Ta nghĩ nghĩ nhưng cuối cùng lại không nỡ từ chối.

Sau khi Tần Quân rời đi, Quý phi hỏi ta: “Liên Y, yêu nhau thì tại sao lại phải rời đi?”

Ta hỏi nàng ấy: “Tỷ không muốn rời khỏi hoàng cung sao?”

Quý phi hỏi: "Tại sao tỷ phải rời đi? Có người hầu hạ tỷ, đồ ăn ngon đồ uống ngon, đây quả thực là cuộc sống trong mơ của tỷ."

Ta: “…”

"Suy nghĩ khác nhau khó lòng hợp tác."

Quý phi lại túm lấy ta nói: “Vậy thì nói chuyện lớn đi.”

"Cái gì?" Ta hỏi.

Quý phi rất nghiêm túc nói: “Một khi muội rời đi, Hoàng Thượng sẽ lại tiếp tục thủ thân như ngọc. Từ nay trở đi, Hoàng Thượng sẽ không có người chăm sóc cho đến khi băng hà, thật là đáng thương."

Ta: “…”

"Thật ra người..."

“Liên Y, người sẽ làm như vậy.” Quý phi nói một cách rất chắc chắn.

Mà ta cũng không biết phải nói gì.

Tần Quân làm điều đó chỉ vì lời sư tổ ta nói, với tư cách là một Hoàng Thượng, hắn cũng sẽ có rất nhiều người chăm sóc cho đến khi băng hà.

Tuy nhiên, ta có vẻ hơi dao động

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tần Quân lâm bệnh.

Đại thái giám phàn nàn với ta: “Cô nương, Hoàng Thượng mấy ngày nay đều bận việc triều chính, vẫn chưa nghỉ ngơi.”

Tần Quân ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Liên Y, nàng yên tâm, ta chỉ là muốn tìm việc gì đó làm, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Ta lại thở dài.

Tần Quân à...

Thôi vậy.

“Thiếp không đi nữa.” Ta nói.

Tần Quân trợn tròn mắt kinh ngạc.

Thực sự, khi ta thực sự đưa ra quyết định này, ta lại thấy nó không hề khó chịu chút nào.

Lúc trước khi ta từ bỏ Tần Quân và rời đi, ta thật sự không nỡ.

Bây giờ vòng đi vòng lại, lại quay trở lại đây, có lẽ ngay từ khi quyết định quay lại, trong lòng ta đã có sẵn câu trả lời.

Tần Quân đã để ta đi một lần, lần này, ta sẽ ở lại với hắn vậy.

Tuy nhiên, ta vẫn phải thỏa thuận với hắn.

"Nếu người làm thiếp không vui, thiếp vẫn sẽ rời đi."

Tần Quân gật đầu "Được"

“Người không được can thiệp vào chuyện của thiếp, thiếp sẽ ra ngoài cung chơi.”

Tần Quân vẫn nói "Được".

"Thiếp không cần trở thành Hoàng Hậu nhưng thiếp không muốn chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ ai.”

Tần Quân cười lớn, ôm ta vào lòng nói: “Ta chỉ là của nàng thôi.”

19

Vào ngày sinh thần của Tần Quân, hắn đã phong cho ta làm Đức phi.

Khi nghe phong hiệu này, ta nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Nhìn thiếp xem, có đức sao?"

Tần Quân bất đắc dĩ nói: “Tứ phi chỉ còn có Thục phi, quá xui xẻo, mà nàng lại không muốn làm Hoàng Hậu.”

Thục phi quả thực xui xẻo, Hoàng Hậu..Hoàng Hậu có quá nhiều việc phải làm, không muốn làm.

Quên đi, Đức phi thì Đức phi.

Tần Quân lại bước tới nắm lấy tay ta: "Liên Y, hôm nay là sinh thần của ta."

Ta gật đầu: “Không phải thiếp đã tặng quà sinh thần cho người rồi sao?”

Tần Quân dừng một chút, nói: "Ta muốn cái khác."

“Người muốn thứ gì?” Ta hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của ta, Tần Quân thở dài, sau đó đột nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng ta: “Cái này.”

Ta: “…”

"Có được không?" Tần Quân hỏi ta.

Ta: “…”

Thật sự không thể nhịn đến ngày hôm sau sao?

Nhưng mà, Đức phi cũng đã làm rồi, còn điều gì khác không thể làm được sao?

Thôi vậy.

Nhịn nhiều năm như vậy, cũng rất đáng thương.

Đêm xuân sâu lắng, quyến luyến không rời.
Chương trước Chương tiếp