Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng

Chương 2



Mặc dù vào cung chỉ là một mỹ nhân, nhưng vì quan hệ với Tần Quân, Tần Quân đặc biệt cho phép ta mang theo nha hoàn Liễu Lục bên người.

Liễu Lục không ngờ ta vừa tới đã làm ầm ĩ như vậy.

Sau khi vẻ mặt cứng ngắc mất một lúc, nàng ta nhanh chóng cười cười, cố gắng bù đắp thay ta: "Hoàng Hậu nương nương, tiểu chủ nhà nô tỳ rất kính trọng thần phật, tính tình có phần hơn nghiêm túc, xin nương nương đừng hiểu lầm."

Hoàng Hậu cười ngượng ngùng.

Cho dù hiểu lầm, nàng ta cũng không dám gây phiền toái cho ta, nhìn thấy Liễu Lục dời thang, nàng ta lập tức cười nói: “Phụ thân của muội muội là Khâm Thiên Giám, đúng là ta đã sơ suất rồi, là ta không đúng.”

Nói xong, Hoàng Hậu bước tới, lại kéo ta tiếp tục bước vào cung.

Phải nói rằng Hoàng Hậu này đúng là biết cương biết nhu đúng lúc.

Hoàng Hậu kéo ta ngồi xuống bên cạnh chiếc trường kỷ của Quý phi, bắt đầu trò chuyện với ta về cuộc sống hằng ngày.

Đáng tiếc là ta lại không tiếp chiêu.

Ví dụ như—

Hoàng Hậu nói: “Y phục của muội muội rất đẹp nhưng đơn giản quá, muộn một chút ta sẽ bảo người đưa một ít tơ lụa đến đây để may thêm y phục cho muội muội nhé.”

Hoàng Hậu vừa dứt lời, ma ma tâm phúc bên cạnh nàng ta đã mỉm cười nói: “Nương nương, Giang Nam năm nay vừa mới tiến cống tơ lụa vàng, lão nô đã xem qua, rất phù hợp với Thịnh mỹ nhân.”

Nghe vậy, ta liền đáp: “Nương nương, thiếp thân tin vào Phật giáo, kỵ nhất là xa hoa, lãng phí.”

Hoàng Hậu: "..."

Hoàng Hậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lại tìm chủ đề khác.

“Ta biết tin muội muội tiến cung quá muộn, cũng không có chuẩn bị gì cả, ta nghĩ, tại sao chúng ta không trồng thêm hoa cỏ trong sân nhỉ? Trong cung đều đã chuẩn bị sẵn rồi, lịch sự tao nhã chứ không hề xa hoa."

Ma ma tâm phúc lại nói: “Những cây hoa lan trồng trong Ngự Hoa Viên năm nay nở rất đẹp, lão nô nhìn qua, thấy rằng những cây hoa lan này rất phù hợp với một người có sắc đẹp rực rỡ như ánh trăng giống như Thịnh mỹ nhân đây.”

Nghe xong, ta tỏ ra vẻ khó xử, nói: “Nương nương không biết đó thôi, thiếp thân đã mắc một căn bệnh từ khi sinh ra. Nếu tiếp xúc gần với những bông hoa đó, sẽ nổi mẩn khắp người.”

Hoàng Hậu: "..."

Sau nhiều lần thất bại, Hoàng Hậu cuối cùng đã mất kiên nhẫn.

Thay vì vòng vo, nàng ta chọn cách đi thẳng vào vấn đề.

Nàng ta làm bộ làm tịch thở dài nói: “Muội muội, tính tình muội muội mềm yếu như vậy, ta thật lo rằng muội muội sẽ bị người khác ức hiếp.”

Hoàng Hậu có lẽ đã hiểu chút chút về ta, sợ ta lại cắt ngang lời của nàng ta nên liền nói: “Muội muội, sau này muội nên tránh xa Thục phi đó thì hơn.”

Nghe vậy, ta nhẹ nhàng đáp “Vâng” rồi không nói gì nữa, như thể đang đợi Hoàng Hậu tiếp tục trò chuyện.

Hoàng Hậu có lẽ đang đợi ta chủ động hỏi, khi thấy ta nói “vâng” xong liền thực sự không có động tĩnh gì nữa, nụ cười của nàng ta gần như vụt tắt.

Ma ma tâm phúc lên tiếng đúng lúc: “Sợ rằng Thục phi nương nương trong lòng có ác cảm với mỹ nhân, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Thịnh mỹ nhân đâu? Nương nương, người nên che chở mỹ nhân nhiều hơn một chút.”

Ma ma đã nói đến nước này rồi, theo lý thuyết thì lúc này ta nên hỏi vì sao.

Nhưng ta đã biết câu chuyện bên trong.

Vì vậy, ta nhẹ nhàng gật đầu, còn cảm ơn Hoàng Hậu trước: “Thiếp thân đa tạ Hoàng Hậu."

Hoàng Hậu: "..."

Hoàng Hậu thấy rằng nàng ta không thể chờ đợi được sự hợp tác của ta nên đành phải tự mình nói ra.

Nàng ta nắm lấy tay ta, nghiêm túc nói: “Muội muội, việc này cũng là Hoàng Thượng hồ đồ. Trước kia muội chưa vào cung nên mới tìm Thục phi có hình dáng hơi giống muội. Nhưng bây giờ coi như cũng tốt rồi, muội vào cung, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ nhận ra đâu là trân châu đâu là mắt cá, Thục phi có thể sẽ oán hận muội, nhưng mà muội không cần phải hoảng sợ, ta và Hoàng Thượng nhất định sẽ bảo vệ muội.”

Nghe xong, ta lại gật gật đầu và chân thành cảm ơn lần nữa: “Thiếp thân đa tạ Hoàng Hậu.”

Sau đó, không có sau đó.

Hoàng Hậu: "..."

Ngay lúc Hoàng Hậu sắp tức chết, không nói nên lời, tiểu cung nữ ở bên ngoài vội vàng đi vào.

"Hoàng Hậu nương nương, tiểu chủ, Thục phi nương nương xông vào rồi ạ."

04

Thục phi thật sự không thấy ai ở bên ngoài.

Tiểu cung nữ nói xong không bao lâu, Hoàng Hậu còn chưa kịp giả vờ nói thêm lời nào thì Thục phi đã tới.

Vừa vào điện, nàng ta nhìn thấy Hoàng Hậu, lập tức nở một nụ cười mỉa mai.

"Ồ, Hoàng Hậu nương nương cũng ở đây à."

Hoàng Hậu nhìn Thục phi, sắc mặt lạnh lùng.

Khi kẻ thù gặp nhau, họ tự nhiên sẽ đỏ mắt vô cùng.

(眼红: đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

“Thục phi, đừng có hồ nháo.” Hoàng Hậu vẫn giữ nguyên thân phận uy nghiêm, chỉ lạnh lùng khiển trách một câu.

Thục phi không thèm để ý mà cười một tiếng.

Nàng ta bước tới, đi thẳng đến trước mặt ta.

Đôi mắt nàng ta quét qua quét lại khuôn mặt ta, cuối cùng cười khẩy.

"Bất quá cũng chỉ vậy thôi sao." Thục phi nói.

Ta: "…"

Thục phi nói xong những lời này, quay đầu nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, từ khi nào nương nương lại trở thành người thiếu kiên nhẫn như vậy? Chỉ vì một ít tin đồn, mà người háo hức tới đây nịnh nọt một mỹ nhân vừa mới tiến cung rồi?”

Hoàng Hậu nghe thấy vậy, thay vì tức giận thì lại mỉm cười.

“Thục phi, cẩn thận lời nói.” Thái độ của Hoàng Hậu có thể nói là ôn hòa, trong mắt hiện lên nụ cười như đang xem kịch hay.

Thục phi nhìn thấy vậy liền bị kích động.

Nàng ta rõ ràng không thật sự nghĩ giống như những gì nàng ta nói, cảm thấy rằng đó chỉ là một số tin đồn mà thôi.

Nàng ta lại nhìn ta.

Tàn ác.

"Bổn cung không thích nhất là những người trông giống bổn cung."

Nàng ta vừa nói vừa đưa tay chạm vào mặt ta.

Vừa duỗi tay vừa nói: "Bổn cung là độc nhất vô nhị, những thứ đồ dởm thì nên bị tiêu hủy..."

Còn chưa nói xong chữ cuối cùng, bởi vì Thục phi đang định chạm vào mặt ta, mà ta theo "phản xạ có điều kiện" của mình, trực tiếp động thủ, nắm lấy cổ tay Thục phi, quăng nàng ta ngã xuống mặt đất.

Tiếng “rầm” kia khiến tất cả những người có mặt đều bị sốc.

Hoàng Hậu cũng trợn tròn mắt.

Mà Thục phi bị ta ném ngã xuống đất, vẻ mặt càng thêm hoài nghi nhân sinh.

Nhưng cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng ta đã nhanh chóng phản ứng lại, chạy đến đỡ Thục phi dậy.

Lúc Thục phi bị ném ngã xuống, rất nhiều trâm cài tóc trên đầu đều rơi ra, búi tóc có chút lộn xộn.

Có lẽ là do ta đã xuống tay quá mạnh, hoặc có thể do làn da của nàng ta thực sự quá quý giá, sau cú ngã, mặt và trán của nàng ta đều đã đỏ bừng.

Được cung nữ đỡ dậy, nàng ta chỉ vào ta, hai mắt đỏ bừng, tức giận đến mức phát điên: "Thịnh Liên Y, ngươi dám! Sao ngươi dám!"

Ta dám làm gì?

Ta chỉ có thể thở dài với Thục phi: “Thục phi nương nương, chuyện này người cũng không thể trách thiếp thân được, thiếp thân có bệnh, không thể bị người khác chạm vào, nếu không thân thể này sẽ mất khống chế, thiếp thân không thể nào khống chế được, Thục phi nương nương, người cũng nhìn thấy rồi đấy."

Thục phi: "..."

Hoàng Hậu cũng sững sờ một lúc, sau đó chỉ có thể cúi đầu, dùng hết sức bình tĩnh lại để không bật cười thành tiếng.

Có lẽ Hoàng Hậu nghĩ rằng vừa rồi nàng ta nắm tay ta cũng không bị sao, chỉ là ta không chịu được Thục phi mà thôi.

Được rồi, đúng là ta cố tình đấy.

Nhưng mà trời đất chứng giám.

Cô nương nhà người ta dắt tay một chút thì cũng không sao, nhưng ai lại mới gặp được một chút đã giơ tay lên sờ mặt chứ?

Hơn nữa, Thục phi kia hiển nhiên là có ác ý.

Thục phi vốn đã tức giận rồi, nhưng sau khi ta giải thích, nàng ta lại càng tức giận hơn.

"Thịnh Liên Y, ngươi đắc tội bổn cung, không coi tôn ti trật tự ra gì, người đâu, gọi người tới bắt nàng ta cho ta!" Thục phi cảm thấy bản thân đánh không lại, liền muốn kêu người tới giúp.

Hoàng Hậu thấy thế, sắc mặt tối sầm, nói: “Thục phi, ngươi đang làm gì vậy?"

Thục phi hung dữ nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, Thịnh Liên Y tấn công bổn cung, Hoàng Hậu nương nương có phải cũng bất chấp đúng sai mà mù quáng bao che cho nàng ta không?”

Hoàng Hậu nghe vậy, trả lời: "Thục phi, là ngươi nói năng lỗ mãng trước."

Thục phi cười khinh thường: “Vậy thì để cho Hoàng Thượng tới đây thay chúng ta nói rõ chuyện này.”

Lời này vừa nói ra, Hoàng Hậu liền nhìn Thục phi như kẻ ngốc.

Thục phi bị Hoàng Hậu nhìn như vậy, trong lòng cũng lo lắng bồn chồn một chút.

Mà ta thì sao?

Ta vui mừng khôn xiết vỗ tay: "Liễu Lục, ngươi mau đi thỉnh Hoàng Thượng tới đây một chuyến."

Nói xong ta lại cảm thấy không được.

“Không ấy, Hoàng Hậu nương nương, Thục phi nương nương, phiền hai người tự mình đi tới chỗ Hoàng Thượng được không?”

Thục phi nghe vậy, vẫn hung ác như cũ nhìn ta: “Ngươi không đi sao?”

Ta nhìn nàng ta với vẻ đồng cảm và trả lời: “Thiếp thân nghĩ có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu thiếp thân không đi.”

Thục phi có lẽ đã muốn bỏ cuộc, nhưng sau những lời ta nói, nàng ta lại không chịu bỏ cuộc.

“Nếu muốn đi thì đi cùng nhau.” Nàng ta nói, trừng mắt nhìn ta.

Nghe vậy, ta bất lực thở dài: "Vâng."

Liễu Lục ở bên cạnh vẻ mặt hết sức ngơ ngác.

Có lẽ là do không ngờ mọi thứ lại bất ngờ bị ta dẫn đến tình trạng này.

Dù thế nào đi nữa, ba người ta, Hoàng Hậu và Thục phi, còn mang theo cung nhân của từng người vội vã đến Càn Thanh cung của Tần Quân.

05

Sau khi cung nhân thông báo, Hoàng Hậu, Thục phi và ta được đón vào Càn Thanh cung.

Vừa bước vào tiền điện liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy hứng thú của Tần Quân.
Chương trước Chương tiếp