Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 5: Sometimes, I do not even know what I am doing



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Đó là một buổi đêm trăng khuyết. Mặt trăng có màu đỏ tựa như máu, như thể nó vừa ra tay đoạt mạng những sinh vật xấu số và tiếng gào thét trông đêm đỏ rực ấy. Tôi chẳng biết tại sao, mình lại ở đó từ lúc nào? Nói thành thực thì, tôi chẳng biết là... không biết cuộc sống ở thế giới này sẽ trông như thế nào nhỉ? Chịu, ai mà biết được. "Ừ thì thế đấy, mà quan trọng hơn. Mày bị ấm đầu hay gì mà đi tập luyện vào giờ này?" Bây giờ là buổi đêm, chỉ còn cách khoảng ba ngày nữa là buổi tập huấn sẽ kết thúc và bọn tôi phải lăn lộn trên chiến trường. À mà, cũng không hẳn là chiến trường, tôi nghĩ vậy cũng chỉ là khoa trương phong đại mà thôi. "Chỉ là... tao cảm thấy... bản thân đang dần trở nên thành gánh nặng cho cả đôi vậy. Riêng viêc... bản thân tao còn yếu kém hơn mày... đã khiến tao phải xấu hổ..." Cơ sự cho việc tôi thức dậy trong lúc nửa đêm là vì nghe có tiếng động ở bên ngoài, hóa ra là do tên Grey c·hết giẫm đang tập luyện vào buổi tối.
Đúng là thằng phiền phức. Tuy nhiên, đôi lúc tôi lại cảm thấy hành động của bản thân đôi lúc khó hiểu. Cứ như, có một thế lực vô hình nào đó ép tôi phải làm việc đó vậy, chẳng hạn như... Tưởng gì. Có nhiêu đó thôi mà cũng ngại. Tao nói thật lòng đấy nhé, nếu mày vẫn cứ giữ nguyên cái thói suy nghĩ bi quan tiêu cực ấy... thì một ngày nào đó, mày sẽ c·hết đấy. Có biết không?" Tôi còn chả biết, tại sao lại có thể mở mồm ra nói được câu đó cơ chứ? Tôi chẳng có lí do gì thỏa đáng để đưa ra lời khuyên cho tên khốn này, hắn chỉ đơn giản là... "Tao..." Mày đừng có mà làm vẻ mặt buồn rầu trước mặt tao như thế, Grey! Đối với tao, mày chỉ là một thằng thất bại mà thôi. Có biết không hả? "Mày không bao giờ nói ra bản thân muốn gì cả. Đó là vấn đề của mày. Hay nói đúng hơn là, mày đang bị mặc kẹt trong suy nghĩ của bản thân. Mặc dù tao cũng ghét chúng ní nhưng cứ nhìn Eric, Petra rồi Arthur đi. Bọn nó chưa bao giờ là ngại trong việc nói bản thân muốn gì, cả tao cũng thế. Còn mày với Emma á? Nếu hai chúng mày vẫn cứ giữ khư khư cái thói như thế, thì một ngày nào đó không xa... bọn mày sẽ c·hết đấy." Tôi vừa nói cái quái gì vậy chứ? Đó chỉ đơn giản là một lời khuyên khác, nhưng... tôi với gã này thì làm gì thân thiết đến mức đó cơ chứ? Ha. C·hết ư? Nếu hắn ta c·hết, đó cũng chẳng phải chuyện của tôi. Chỉ đơn giản là... "Nếu mày bảo tao trẻ trâu thì cứ nói đi. Mày có thấy tao không? Những gì tao nghĩ, tao đều nói toẹt ra hết." Trẻ trâu ấy hả? Đôi lúc, tôi cũng nghĩ bản thân mình giống như thế. Ngay từ lần đầu tỉnh dậy, tôi đã bắt nạt Emma, gây chuyện với Arthur, Eric và cả Petra cùng vô số những kẻ khác. Thật mỉa mai, tôi lại gọi chính bản thân tôi là một thằng khốn hết thuốc chữa nhỉ? Tự gọi bản thân là kẻ khốn, hẳn đó là sự sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời này chăng? "Ý mày là khoản nói xấu kẻ khác?" Tên Grey này, hắn thực sự nghĩ thế à? Cách suy nghĩ cứ hắn, cứ như nhìn thấu tôi vậy. Hay chỉ đơn giản, là bản thân tôi dễ dàng bị nhìn thấu tâm can? "Ừ, cứ cho là thế đi." Đúng thế, cứ tin là vậy đi. Nói xấu kẻ khác, tôi có thể tự tin đây chính là năng lực trời phú mà thần thánh đã ban cho tôi đấy, nhưng đồng thời... Tôi chán ghét nó. Tại sao tôi lại không thể ngừng giễu cợt đồng đội và kẻ khác? Tại sao vậy? Dừng lại đi cơ chứ, tên Ash ngu ngốc kinh tởm này? "Nói tóm lại là, đừng có bi quan như thế nữa. Mày cũng biết nó gây hại cho mày thế nào rồi? Bằng chứng cho những điều tao nói là đúng, có phải do mày không tiến bộ gì cho cam trong suốt ba ngày luyện tập có phải không?"
Những dấu hiệu đó của mày, tao biết hết. Mày chả có tiến bộ gì hết. Mày nói gì đi chứ, tại sao mày lại như vậy hả? Cứ nói ra hết thì có sao đâu chứ? Chẳng phải chúng ta... ... đang là đồng đội hay sao? "Tại sao tao biết à? Vì mày chưa bao giờ nói về việc bản thân luyện tập như thế nào. Vì không có gì để nói, nên có nghĩa là quá trình luyện tập của mày chả có tí tiển triển gì hết. Có phải vậy không?" Tôi cũng chẳng biết dựa hơi vào đâu mà lại đi tới kết luận như thế, chỉ bằng việc thông qua các hành động thường nhật? Để mà nói, tôi không nghĩ bản thân là một kẻ chu toàn hay để ý đến những tiểu tiết hoặc những thứ vặt vãnh. "Tao... ừ, có thể nói... là như vậy." Phản bác lại đi chứ, Grey. Bộ mặt đó là sao hả? Mày cho rằng những điều tao nói là trúng phóc hết cả hay sao? Bộ mày không... Thôi bỏ đi. "Nói thế đủ rồi, mục đích tao ra đây chỉ là để giải quyết nỗi buồn, chứ không phải nói cho mày những điều như thế."
Rốt cuộc thì tôi... có thể sống một cuộc đời trọn vẹn ở thế giới này hay không cơ chứ? Cái thế giới này, nơi mà những tên quèn như bọn goblin còn có thể mạnh hơn các người, liệu bọn tôi có... Khoan, "bọn tôi" ư? Này, Ash. Từ lúc nào mà mày, lại tỏ vẻ quan tâm kẻ khác đến vậy? Thôi đi, đúng là thằng giả tạo. Ngu ngục. Đạo đức giả. Phải rồi, mày chỉ là thằng đạo đức giả mà thôi, nhỉ? Nếu như gặp chuyện nào khó khăn, thì mày cũng sẽ chùn bước mà bỏ mặt đồng đội thôi. Đúng rồi, Ash à, mày chỉ là một thằng khốn đạo đức giả. Mày lấy tư cách gì mà tỏ vẻ lo lắng cho đồng đội chứ? Mày có thôi đi không hả? (Khốn kh·iếp...) Này, rốt cuộc thì tao... đã làm gì chứ? (Bọn mình vẫn chưa...) Đây không phải là nơi mày thuộc về. Đây không phải là thế giới mà mày nên sống. Mày không thuộc về thế giới. Ngừng mơ mộng đi, đừng ảo tưởng nữa. (Nhưng mà... tỏ vẻ là kẻ đáng ghét... thì mày... được lợi lộc gì đâu chứ?) Phải rồi. Tôi chả được gì cả. Những điều tôi làm từ đó đến bây giờ, chỉ là những lời nói và hành động sáo rỗng, và vô giá trị. Tại sao á? Mấy người còn hỏi nữa hả? Vì tôi có bao giờ cố gắng làm việc gì đó đâu chứ? Cứ thấy khó, là bỏ. Vậy thôi đấy. Các người mong chờ gì ở tôi chứ? Anh hùng cứu mỹ nhân à? Những câu chuyện công lý thắng kẻ ác hả? Thôi đi... (Đừng có mà... ảo tưởng nữa.) Chắc gì tôi đã thắng được một tên goblin? Chúng còn cả vua nữa đấy? Rồi còn... lời nguyền vua bất tử nữa? Cuộc sống sung sướng hả? Từ trên trời có một kỹ năng nào đó thần thánh lắm hả? Những câu chuyện giả tưởng trong mấy cuốn sách ấy, chỉ là nói láo. (Đừng nghĩ nữa. Đừng nghĩ nữa. Mục đích mày ra đây là để đi vệ sinh cơ mà? Tôi không muốn nói nữa, chỉ muốn nỗi buồn rồi đi về ngủ. Nghĩ về những thứ rắc rối này thì có lợi gì chứ? Nhà vệ sinh ở đây có thể nói là tương đối sạch sẽ, bức tường được dựng lên bằng gỗ nên tôi cá chắc nó sẽ nhanh chóng bị mục mà thôi. Nhà vệ sinh về cơ bản là h·ôi t·hối kinh khủng. Tại sao á? Vì cấu trúc của nó chỉ đơn giản là một bệ xí được chôn dưới lòng đất, bề mặt là một cái lỗ để đặt mông hoặc nước tiểu sẽ chảy xuống cái hố đó, còn việc những chất thải mà con người thải ra từ bộ các bộ phận sinh dục được thải ra đâu thì tôi chịu, nhưng... Tại sao nó thối đến mức này cơ chứ?! Ai đó... làm ơn cứu tôi khỏi cái thế giới này đi!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp