Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 112
Tầm mắt Hoắc Cao Lãng dừng lại trên bàn tay đặt lên ngực mình, anh nắm lấy, dịu dàng hôn xuống: “ là anh may mắn mới gặp được em”. Dường như, anh dùng hết tất cả dịu dàng ở kiếp này để đối với cô.
- “ Hiểu Nhiên, ngoan, không khóc nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu cô ôm lấy anh: “ Cao Lãng, cám ơn anh. Cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng giọng trầm ấm áp trên đỉnh đầu cô nói: “ anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
- “ dắt anh đi xem xung quanh đây được không.” Hoắc Cao Lãng nói ra yêu cầu của mình.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu liền nắm lấy tay anh dẫn đi qua mỗi nơi cô đều kể cho anh nghe một chuyện mà cô từng trải qua. Đi được một lúc Hoắc Cao Lãng bỗng dưng khựng lại.
Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi: “ sao vậy.”
- “ Cái cây đó”. Hoắc Cao Lãng chỉ tới cái cây cách mười bước chân ở trước mặt.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo liền nhớ bức ảnh anh đưa là chụp ở chỗ này, cô khẽ cười: “ anh ghen với cái cây sao?”.
Hoắc Cao Lãng lườm cô một cái miệng lạnh nhạt nói: “ em nói nhanh đi”.
- “ lúc nhỏ em hay bị anh Đông dụ em leo lên lưng anh ấy rồi để em leo lên cái cây đó, mỗi lần em leo lên xong anh ấy liền bỏ đi mất, hại em mỗi lần đều khóc đến sưng mắt”.
- “ hồi nhỏ em ngốc như vậy sao”. Hoắc Cao Lãng không kiêng nể gì nói.
- “ Hoắc Cao Lãng….”.
- “ em còn biết nói là mỗi lần, vậy là lần nào cậu ta nói em đều làm theo như vậy.” Hoắc Cao Lãng không đợi cô nói hết đã nói ngay ý trọng tâm.
Lạc Hiểu Nhiên hơi cứng miệng một chút, người đàn ông này sao có thể nghe từng câu từng chữ của người khác mà bắt bẻ hay như thế: “ bởi vì, hồi nhỏ chỉ có một mình anh ấy chơi với em, không có ghét bỏ em”.
Hoắc Cao Lãng hít sâu một hơi, nắm tay cô đi về phía trước: “ Hiểu Nhiên, có muốn đón bà lên thành phố D ở cùng em không?”.
- “ bà không đi đâu, em đã không ít lần nói đến vấn đề này, bà chỉ nói bà ở đây quen rồi, có chú thím Trương và mọi người quanh đây làm bạn với bà lúc về già rồi, bà bảo em cứ sống ở đó, có thời gian thì quay về thăm bà”.
Hoắc Cao Lãng hơi gật đầu: “ Hiểu Nhiên, anh hỏi em chuyện này”.
- “ ừm, anh nói đi”.
- “ từ nhỏ em sinh ra ở đây, hay là em từ nơi khác chuyển đến đây”.
- “ hả”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng nói: “ lúc em biết chuyện em đã thấy mình sống ở đây rồi, mọi người quanh đây đều nói, lúc em sinh ra là đứa nhỏ đỏ hỏn da nhăn nheo rất xấu. Em nghĩ là em được sinh ra ở đây”.
Hoắc Cao Lãng gật gật đầu: “ ông ngoại em đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên ngờ ngợ nhìn anh: “ hôm nay sao anh thắc mắc vấn đề này”.
- “ nhanh nói đi.”
- “ em không biết, em không nghe bà ngoại nhắc đến, lúc nhỏ em sống cùng mẹ bà ngoại đến năm em tám tuổi thì bà ấy kết hôn rồi cùng người đàn ông đó đến thành phố D sống không quay về nữa, sau này chỉ có em và bà ngoại nương tựa nhau”.
- “ em theo họ của ai”.
- “ của bà ngoại”.
Hoắc Cao Lãng hơi đăm chiêu nhìn phía trước: “ em đừng nói việc này với bà nhé”.
- “ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên tò mò hỏi: “ anh có việc gì sao”.
- “ Không có gì chỉ là thắc mắc một chút về trưởng bối mà thôi”.
- “ à”. Lạc Hiểu Nhiên đơn giản trả lời.
Nhưng trong đầu Hoắc Cao Lãng đã nghĩ ra rất nhiều vấn đề, từng động tác tay chân ăn nói của bà ngoại anh thấy hôm nay làm anh ngợ ra rất nhiều. Trước kia anh không nghĩ đến, nếu như anh nhớ không lầm ở thành phố Giang Thành có một gia tộc họ Giang hưng thịnh lẫy lừng.
Lúc hai người quay trở về, Lạc Hiểu Nhiên đã được anh cõng trên lưng, mặt úp vào vai ngủ.
Anh vừa bước vào cửa, bà ngoại nhìn thấy liền nói: “ Hiểu Nhiên bị làm sao vậy”.
- “ cô ấy ngủ rồi bà”. Anh trả lời bà.
- “ mau đem nó vào phòng đi”. Bà ngoại vừa nói vừa chỉ chỉ tay.
- “ phòng nào vậy bà”.
- “ vợ cháu thì cháu nghĩ xem nên đem nó vào phòng nào.” Bà ngoại cười cười nói.
Hoắc Cao Lãng như ban được ân xá, liền cười nói: “ cháu cám ơn bà”. Nói rồi liền quay người đi, có trời mới biết những ngày cô đi không đêm nào anh ngủ được ngon giấc, anh rất muốn được ôm cô vào lòng ngủ.
Bà ngoại nhìn thái độ của anh liền cười: “ đi ngủ thôi, cháu có cần vui đến vậy không?”.
Hoắc Cao Lãng chỉ đi về phía trước không để ý đến câu nói bà ngoại.
Anh đặt Lạc Hiểu Nhiên xuống giường, giúp cô vén chăn, sau đó anh liền quay vào nhà vệ sinh, cả buổi đi ngoài trời, bộ mình anh dính chút cát do gió biển thổi, anh không chịu được.
Hoắc Cao Lãng vừa vào nhà vệ sinh, Lạc Hiểu Nhiên ở trên giường liền mở mắt ra, thật ra lúc anh nói chuyện cùng bà ngoại cô lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thái độ vui vẻ lúc anh cõng cô về phòng, cô cũng không nở từ chối, vì không nở sau đó liền bị anh bế vào phòng. Lúc này, cô chỉ hi vọng người đàn ông nào đó, có thể nghiêm trang như buổi sáng anh đến đây, đừng có tháo bộ đồ ra liền có bộ dáng cầm thú.
Cô thở dài một hơi: “ haizzz”. Đến đâu tính đến đó vậy.
Cô nằm trên giường hai cầm chăn kéo lên tới cổ chỉ thò cái mặt cái ngoài, mắt nhìn lên trần nhà. Không biết cô nghĩ gì mà Hoắc Cao Lãng quay trở ra cô cũng không hay, chỉ đến chỗ bên cạnh đột nhiên lún xuống, cô bất ngờ bị lọt vào vòng tay còn hơi lạnh do mới tắm của anh, cô mới giật mình: “ anh đứng đắn mà ngủ”.
- “ ngủ là thời gian thoải mái nhất của con người, em ngay cả ngủ cũng không cho anh thoải mái, bắt anh đứng đắn là sao.”.
Hoắc Cao Lãng ôm chặt cô vào lòng: “ sao lại thức rồi, anh làm tỉnh à”.
- “ không có, từ lúc anh cùng bà nói chuyện em đã tỉnh rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật nói, nhưng đâu ngờ đây lại là một cái cớ để anh lật ngược lại.
- “ Nói như vậy là em cũng muốn ngủ với anh”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh đáng ghét. Phải nói là em không nỡ dập tắt nét mặt tươi cười của anh”.
- “ Anh có tươi cười lúc nào sao”. Hoắc Cao Lãng giả ngốc nói.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh ngóc đầu dậy nhìn anh: “ anh ở đó mà đắt ý”.
Lời cô vừa dứt Hoắc Cao Lãng đã chính xác hôn xuống môi cô.
Cô kháng cự theo bản năng, nhưng Hoắc Cao Lãng lại ôm cô thật chặt, nồng nàn hôn cô, cố gắng bám theo dây dưa với cô, hút hết hương thơm mát mẻ của cô.
Nụ hôn của anh cực kỳ dịu dàng, nhất thời khiến Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy ý loạn tình mê.
Hoắc Cao Lãng bàn tay bắt đầu vuốt ve sống lưng cô, dần dần tiến vào trong ngực.
Cái loại vuốt ve dịu dàng mà uyển chuyển này của Hoắc Cao Lãng khiến trong lòng cô cảm thấy rối loạn, kế tiếp Hoắc Cao Lãng đẩy nhẹ cô ngã xuống giường, anh cúi đầu nhìn Lạc Hiểu Nhiên nói, “Ngoan, để anh hôn một chút”.
- “ nhưng mà…”
- “ yên tâm anh sẽ không đi quá giới hạn, mặc dù anh rất nhớ em, nhưng anh sẽ không hoá cầm thú đâu”.
Cô từ chối đẩy đẩy đầu anh ra: “ khoan đã, anh nói là em phải tin sao”.Cô biết dựa theo tính cách của anh, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô đêm nay.
Anh không trả lời cô… Chỉ chuyên tâm cởi ra áo trên người cô, vùi đầu hôn dần xuống ngực cô.
- “Nè…Anh có nghe em nói chuyện không đó?” Cô nhận thấy vào lúc này thật không dễ gì có thể nói chuyện với anh.
“Không rảnh.” Anh trả lời rất thằng thừng hợp lý.
“Cái gì chứ...... Này, anh ngồi dậy trước đã, chuyện này rất quan trọng......”
Anh cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng đang lảm nhảm của cô: “ em tập trung đi đừng lảm nhảm nữa, anh ăn chưa no nhất định sẽ hoá cầm thú đấy”.
- “ đó, anh còn nói anh không đi quá giới hạn”.
- “ muốn anh không đi quá giới hạn thì em đứng lảm nhảm nữa, anh ăn no tự khắc sẽ thả em ra”.
Anh âu yếm dịu dàng hôn cô, đưa lưỡi liếm nhẹ lên bờ môi trơn mềm của cô.
- “ Hoắc Cao Lãng…”
"Anh thích âm thanh của em lúc cầu xin anh.” Anh thỏa mãn nói, ngón tay xoa nhẹ đôi môi ửng đỏ của cô.
Lạc Hiểu Nhiên ngượng ngùng nói, “Em mới không cầu xin anh......”
Anh cười nói, "Chờ một chút anh sẽ làm cho em cầu xin anh…”
“Đồ đáng ghét.”
Đè cô xuống giường, anh như đang vỗ về trêu đùa trên người cô, còn cúi đầu hôn lên nụ hoa ở trước ngực sớm đã trồi ra của cô.
Cô bật lên tiếng rên nhẹ, “Ưm......”. Liền nhanh tay bịt miệng mình lại.
Anh lè đầu lưỡi liếm láp xung quanh nụ hoa của cô, thỉnh thoảng hôn nhẹ, lúc thì gặm cắn…
“Đừng mà.....”
Giống như là cố ý, bàn tay anh lần xuống vùng bụng nhạy cảm của cô, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ thành vòng tròn.
Toàn thân truyền đến cảm giác nóng bỏng hăng say từ cơ thể anh, cô không thể khống chế được cảm giác tê dại ập tới, ánh mắt cô bắt đầu trở nên mờ mịt.
“Đừng vậy mà......”
Lúc anh hôn từ vùng bụng của cô chầm chậm đi xuống phía dưới thì cô hỡi ưỡn cong người lên, bàn tay nắm chặt tấm ga trải giường….
- “ Hiểu Nhiên, ngoan, không khóc nữa”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu cô ôm lấy anh: “ Cao Lãng, cám ơn anh. Cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng giọng trầm ấm áp trên đỉnh đầu cô nói: “ anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
- “ dắt anh đi xem xung quanh đây được không.” Hoắc Cao Lãng nói ra yêu cầu của mình.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu liền nắm lấy tay anh dẫn đi qua mỗi nơi cô đều kể cho anh nghe một chuyện mà cô từng trải qua. Đi được một lúc Hoắc Cao Lãng bỗng dưng khựng lại.
Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi: “ sao vậy.”
- “ Cái cây đó”. Hoắc Cao Lãng chỉ tới cái cây cách mười bước chân ở trước mặt.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo liền nhớ bức ảnh anh đưa là chụp ở chỗ này, cô khẽ cười: “ anh ghen với cái cây sao?”.
Hoắc Cao Lãng lườm cô một cái miệng lạnh nhạt nói: “ em nói nhanh đi”.
- “ lúc nhỏ em hay bị anh Đông dụ em leo lên lưng anh ấy rồi để em leo lên cái cây đó, mỗi lần em leo lên xong anh ấy liền bỏ đi mất, hại em mỗi lần đều khóc đến sưng mắt”.
- “ hồi nhỏ em ngốc như vậy sao”. Hoắc Cao Lãng không kiêng nể gì nói.
- “ Hoắc Cao Lãng….”.
- “ em còn biết nói là mỗi lần, vậy là lần nào cậu ta nói em đều làm theo như vậy.” Hoắc Cao Lãng không đợi cô nói hết đã nói ngay ý trọng tâm.
Lạc Hiểu Nhiên hơi cứng miệng một chút, người đàn ông này sao có thể nghe từng câu từng chữ của người khác mà bắt bẻ hay như thế: “ bởi vì, hồi nhỏ chỉ có một mình anh ấy chơi với em, không có ghét bỏ em”.
Hoắc Cao Lãng hít sâu một hơi, nắm tay cô đi về phía trước: “ Hiểu Nhiên, có muốn đón bà lên thành phố D ở cùng em không?”.
- “ bà không đi đâu, em đã không ít lần nói đến vấn đề này, bà chỉ nói bà ở đây quen rồi, có chú thím Trương và mọi người quanh đây làm bạn với bà lúc về già rồi, bà bảo em cứ sống ở đó, có thời gian thì quay về thăm bà”.
Hoắc Cao Lãng hơi gật đầu: “ Hiểu Nhiên, anh hỏi em chuyện này”.
- “ ừm, anh nói đi”.
- “ từ nhỏ em sinh ra ở đây, hay là em từ nơi khác chuyển đến đây”.
- “ hả”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng nói: “ lúc em biết chuyện em đã thấy mình sống ở đây rồi, mọi người quanh đây đều nói, lúc em sinh ra là đứa nhỏ đỏ hỏn da nhăn nheo rất xấu. Em nghĩ là em được sinh ra ở đây”.
Hoắc Cao Lãng gật gật đầu: “ ông ngoại em đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên ngờ ngợ nhìn anh: “ hôm nay sao anh thắc mắc vấn đề này”.
- “ nhanh nói đi.”
- “ em không biết, em không nghe bà ngoại nhắc đến, lúc nhỏ em sống cùng mẹ bà ngoại đến năm em tám tuổi thì bà ấy kết hôn rồi cùng người đàn ông đó đến thành phố D sống không quay về nữa, sau này chỉ có em và bà ngoại nương tựa nhau”.
- “ em theo họ của ai”.
- “ của bà ngoại”.
Hoắc Cao Lãng hơi đăm chiêu nhìn phía trước: “ em đừng nói việc này với bà nhé”.
- “ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên tò mò hỏi: “ anh có việc gì sao”.
- “ Không có gì chỉ là thắc mắc một chút về trưởng bối mà thôi”.
- “ à”. Lạc Hiểu Nhiên đơn giản trả lời.
Nhưng trong đầu Hoắc Cao Lãng đã nghĩ ra rất nhiều vấn đề, từng động tác tay chân ăn nói của bà ngoại anh thấy hôm nay làm anh ngợ ra rất nhiều. Trước kia anh không nghĩ đến, nếu như anh nhớ không lầm ở thành phố Giang Thành có một gia tộc họ Giang hưng thịnh lẫy lừng.
Lúc hai người quay trở về, Lạc Hiểu Nhiên đã được anh cõng trên lưng, mặt úp vào vai ngủ.
Anh vừa bước vào cửa, bà ngoại nhìn thấy liền nói: “ Hiểu Nhiên bị làm sao vậy”.
- “ cô ấy ngủ rồi bà”. Anh trả lời bà.
- “ mau đem nó vào phòng đi”. Bà ngoại vừa nói vừa chỉ chỉ tay.
- “ phòng nào vậy bà”.
- “ vợ cháu thì cháu nghĩ xem nên đem nó vào phòng nào.” Bà ngoại cười cười nói.
Hoắc Cao Lãng như ban được ân xá, liền cười nói: “ cháu cám ơn bà”. Nói rồi liền quay người đi, có trời mới biết những ngày cô đi không đêm nào anh ngủ được ngon giấc, anh rất muốn được ôm cô vào lòng ngủ.
Bà ngoại nhìn thái độ của anh liền cười: “ đi ngủ thôi, cháu có cần vui đến vậy không?”.
Hoắc Cao Lãng chỉ đi về phía trước không để ý đến câu nói bà ngoại.
Anh đặt Lạc Hiểu Nhiên xuống giường, giúp cô vén chăn, sau đó anh liền quay vào nhà vệ sinh, cả buổi đi ngoài trời, bộ mình anh dính chút cát do gió biển thổi, anh không chịu được.
Hoắc Cao Lãng vừa vào nhà vệ sinh, Lạc Hiểu Nhiên ở trên giường liền mở mắt ra, thật ra lúc anh nói chuyện cùng bà ngoại cô lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thái độ vui vẻ lúc anh cõng cô về phòng, cô cũng không nở từ chối, vì không nở sau đó liền bị anh bế vào phòng. Lúc này, cô chỉ hi vọng người đàn ông nào đó, có thể nghiêm trang như buổi sáng anh đến đây, đừng có tháo bộ đồ ra liền có bộ dáng cầm thú.
Cô thở dài một hơi: “ haizzz”. Đến đâu tính đến đó vậy.
Cô nằm trên giường hai cầm chăn kéo lên tới cổ chỉ thò cái mặt cái ngoài, mắt nhìn lên trần nhà. Không biết cô nghĩ gì mà Hoắc Cao Lãng quay trở ra cô cũng không hay, chỉ đến chỗ bên cạnh đột nhiên lún xuống, cô bất ngờ bị lọt vào vòng tay còn hơi lạnh do mới tắm của anh, cô mới giật mình: “ anh đứng đắn mà ngủ”.
- “ ngủ là thời gian thoải mái nhất của con người, em ngay cả ngủ cũng không cho anh thoải mái, bắt anh đứng đắn là sao.”.
Hoắc Cao Lãng ôm chặt cô vào lòng: “ sao lại thức rồi, anh làm tỉnh à”.
- “ không có, từ lúc anh cùng bà nói chuyện em đã tỉnh rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật nói, nhưng đâu ngờ đây lại là một cái cớ để anh lật ngược lại.
- “ Nói như vậy là em cũng muốn ngủ với anh”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh đáng ghét. Phải nói là em không nỡ dập tắt nét mặt tươi cười của anh”.
- “ Anh có tươi cười lúc nào sao”. Hoắc Cao Lãng giả ngốc nói.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh ngóc đầu dậy nhìn anh: “ anh ở đó mà đắt ý”.
Lời cô vừa dứt Hoắc Cao Lãng đã chính xác hôn xuống môi cô.
Cô kháng cự theo bản năng, nhưng Hoắc Cao Lãng lại ôm cô thật chặt, nồng nàn hôn cô, cố gắng bám theo dây dưa với cô, hút hết hương thơm mát mẻ của cô.
Nụ hôn của anh cực kỳ dịu dàng, nhất thời khiến Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy ý loạn tình mê.
Hoắc Cao Lãng bàn tay bắt đầu vuốt ve sống lưng cô, dần dần tiến vào trong ngực.
Cái loại vuốt ve dịu dàng mà uyển chuyển này của Hoắc Cao Lãng khiến trong lòng cô cảm thấy rối loạn, kế tiếp Hoắc Cao Lãng đẩy nhẹ cô ngã xuống giường, anh cúi đầu nhìn Lạc Hiểu Nhiên nói, “Ngoan, để anh hôn một chút”.
- “ nhưng mà…”
- “ yên tâm anh sẽ không đi quá giới hạn, mặc dù anh rất nhớ em, nhưng anh sẽ không hoá cầm thú đâu”.
Cô từ chối đẩy đẩy đầu anh ra: “ khoan đã, anh nói là em phải tin sao”.Cô biết dựa theo tính cách của anh, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô đêm nay.
Anh không trả lời cô… Chỉ chuyên tâm cởi ra áo trên người cô, vùi đầu hôn dần xuống ngực cô.
- “Nè…Anh có nghe em nói chuyện không đó?” Cô nhận thấy vào lúc này thật không dễ gì có thể nói chuyện với anh.
“Không rảnh.” Anh trả lời rất thằng thừng hợp lý.
“Cái gì chứ...... Này, anh ngồi dậy trước đã, chuyện này rất quan trọng......”
Anh cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng đang lảm nhảm của cô: “ em tập trung đi đừng lảm nhảm nữa, anh ăn chưa no nhất định sẽ hoá cầm thú đấy”.
- “ đó, anh còn nói anh không đi quá giới hạn”.
- “ muốn anh không đi quá giới hạn thì em đứng lảm nhảm nữa, anh ăn no tự khắc sẽ thả em ra”.
Anh âu yếm dịu dàng hôn cô, đưa lưỡi liếm nhẹ lên bờ môi trơn mềm của cô.
- “ Hoắc Cao Lãng…”
"Anh thích âm thanh của em lúc cầu xin anh.” Anh thỏa mãn nói, ngón tay xoa nhẹ đôi môi ửng đỏ của cô.
Lạc Hiểu Nhiên ngượng ngùng nói, “Em mới không cầu xin anh......”
Anh cười nói, "Chờ một chút anh sẽ làm cho em cầu xin anh…”
“Đồ đáng ghét.”
Đè cô xuống giường, anh như đang vỗ về trêu đùa trên người cô, còn cúi đầu hôn lên nụ hoa ở trước ngực sớm đã trồi ra của cô.
Cô bật lên tiếng rên nhẹ, “Ưm......”. Liền nhanh tay bịt miệng mình lại.
Anh lè đầu lưỡi liếm láp xung quanh nụ hoa của cô, thỉnh thoảng hôn nhẹ, lúc thì gặm cắn…
“Đừng mà.....”
Giống như là cố ý, bàn tay anh lần xuống vùng bụng nhạy cảm của cô, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ thành vòng tròn.
Toàn thân truyền đến cảm giác nóng bỏng hăng say từ cơ thể anh, cô không thể khống chế được cảm giác tê dại ập tới, ánh mắt cô bắt đầu trở nên mờ mịt.
“Đừng vậy mà......”
Lúc anh hôn từ vùng bụng của cô chầm chậm đi xuống phía dưới thì cô hỡi ưỡn cong người lên, bàn tay nắm chặt tấm ga trải giường….
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương