Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 145
Lạc Hiểu Nhiên sững lại, ngẩng đầu, trong mắt đầy hoài nghi, cũng là trước kia cô có như anh nói nhưng thật ra đều là bị anh làm cho tức giận: “ em không có, mỗi lần đều bị anh làm cho tức giận”.
- “ tức giận liền đi mắng người, thói quen này thật không tốt”. Anh buông lời, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mải miết nhìn vào mắt cô một cách sâu xa.
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt, sao nói một hồi là bị anh làm cho đuối lý vậy. Thật không hiểu nổi.
- “ đi tắm đi, buổi tối anh dẫn em ra ngoài.”
Hoắc Cao Lãng không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười: “ còn hai tiếng nữa, hay là em bồi thường tổn thất tâm hồn cho anh đi”.
Lạc Hiểu Nhiên hít một ngụm khí lạnh, liền bật dậy như cái lò xo: “ tổn thất tâm hồn gì chứ, anh nghĩ nhiều rồi, em đi tắm trước đây”. Cô nói một hỏi liền quay người đi vào phòng, gần như là chạy. Người đàn ông này sao da mặt lại có dày đến như vậy, còn có thể ngang nhiên đồi cô bồi thường tổn thất tinh thần.
Buổi tối Hoắc Cao Lãng cũng mặc bộ quần áo thoải mái. Lạc Hiểu Nhiên cũng chọn một chiếc quần đùi cùng chiếc áo thun rộng rãi.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi khách sạn, đi một đoạn đã đến con phố khá đông đúc. Lạc Hiểu Nhiên tò mò nhìn khắp nơi.
- “ em không nghĩ ở đây lại có một chỗ như vậy”.
Hoắc Cao Lãng chỉ cưng chiều nhìn cô, nắm tay cô đi dọc theo con phố. Nhìn được món gì lạ, Lạc Hiểu Nhiên cũng bất giác nhìn nhiều hơn một lần.
- “ em muốn mua không”. Hoắc Cao Lãng hỏi cô.
- “ không ạ, em chỉ tò mò một chút”.
Kết quả đi được một lúc Hoắc Cao Lãng đã dẫn Lạc Hiểu Nhiên vào một nhà hàng nằm cạnh bờ biển.
Hoắc Cao Lãng gọi hải sản và thêm một phần đồ nướng và vài lon bia.
Sao khi nhân viên dọn món lên, Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ chẳng phải anh nói không được ăn đồ nướng nữa sao.”
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng khui lon bia đặt trước mặt cô: “ anh sợ không cho em ăn, em lại chạy đi ăn trực khắp nơi. Anh không quản kịp, lúc đó người khác lại nói, Hoắc Cao Lãng này bỏ đói em.”
Lạc Hiểu Nhiên sao lại không nghe ra được anh đang chìa mũi dùa nhắc lại chuyện kia chứ, cô bĩu môi nói: “ em đi ăn chực có một bữa mà cũng chọc tới anh sao.”
- “ Lạc Hiểu Nhiên, em không chọc tới anh thì ai chọc. Hửm”.
Lúc này Lạc Hiểu Nhiên mới nhớ ra, vừa rồi lúc anh đến tìm, cô đang nói chuyện với người đàn ông kia, còn có người đưa bia cho cô. Cô cùng người đàn ông đó thảo luận một chút về chuyên ngành cô học, nói chuyện khá hợp, cho nên cô mới cười nói với người đàn ông đó.
Thì ra là Hoắc Cao Lãng đang ghen.
Lạc Hiểu Nhiên nhịn cười, không giải thích, chỉ ngồi nhìn anh, nhìn lon bia anh để trước mặt cô, mong đợi nói: “ em có thể uống sao”.
Anh thoáng liếc cô, không đáp.
- “ không cho thì thôi vậy”. Lạc Hiểu Nhiên đem lon bia để trước mặt anh: “ không cho người ta uống thì đem để trước mặt làm gì”.
Nhìn thấy bộ dạng ăn vạ này của cô, Hoắc Cao Lãng chỉ nhả đúng một câu: “ uống một lon”.
Sau đó bắt đầu bóc tôm bỏ vào chén cô.
- “ dạ”. Nói xong liền cầm lấy lon bia bên phía anh về, đưa lên miệng uống một ngụm. Cảm giác rất lâu mới được đụng lại những thứ này, thật là khó uống, cô khó khăn nuốt xuống, có chút đắng, cô liền ăn một con tôm anh vừa bóc xong.
Hoắc Cao Lãng nhìn biểu hiện của cô thì cười: “ sao vậy, khó uống lắm sao”.
Lạc Hiểu Nhiên ăn một miếng thịt nữa mới nói: “ chỉ đắng một chút, lâu rồi không đụng vào những thứ này, cho nên một lúc nữa sẽ bình thường. Hôm nay được anh cho phép cho dù có khó uống em cũng nhất định uống hết lon này”.
Hoắc Cao Lãng liền cười.
Hơn mười phút sau, Hoắc Cao Lãng đã bóc được một đĩa tôm đầy.
Mỗi một con tôm hùm nhỏ, đều được anh bóc rất sạch sẽ, và đặt ngay ngắn ở trước mặt cô. Chỉ cần nhìn thôi Lạc Hiểu Nhiên có thể tưởng tượng được độ ngon của nó.
Lạc Hiểu Nhiên vừa ăn một con thì có cảm giác vô cùng ngon, hận không thể nuốt chúng cùng một lúc.
“Ngon thật đấy!” Lạc Hiểu Nhiên lần đầu ăn được tôm hùm ngon như vậy, có thể là con tôm được Hoắc Cao Lãng bóc nó đặc biệt ngon hơn.
Lạc Hiểu Nhiên thoả mãn ăn, còn không quên lấy lòng: “ con tôm được anh bóc vỏ, ăn đặc biệt ngon.”
- “ ăn đi, không cần lấy lòng anh.” Hoắc Cao Lãng mặc dù là thoả mãn câu nói của cô, nhưng vẫn không ngại bật lại cô.
- “ đúng là thù dai mà”.
Lạc Hiểu Nhiên bóc con tôm trước mặt đưa trước miệng anh. Tay anh vẫn đang bóc tôm, vỏ trước mặt còn nhiều hơn cả tôm, ngẩng đầu giương mắt nhìn cô, cô hất cằm, ra hiệu anh ăn.
Anh rõ ràng có do dự một chút, cười mỉm, mở miệng ăn tôm cô bóc cho anh.
“Ngon không?” Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
“Em đút, tất nhiên là ngon rồi.” Anh cười.
Người đàn ông này rõ ràng là một đàn ông ưu tú, lại biết nói lời ngon ngọt như vậy.
- “ ngon là được rồi, không cần phải lấy lòng em”. Lạc Hiểu Nhiên có cơ hội liền đáp trả lại anh.
Lúc này cô mới hài lòng, đút thêm vài con tôm cho anh.
Hoắc Cao Lãng cũng vui vẻ há miệng ăn.
Lúc chuẩn bị ra về, hai người đã ăn đến no căng bụng.
Ra khỏi nhà hàng, hai người đi bộ dọc theo con phố, tay nắm tay từ từ đi về phía khách sạn.
Cứ tự nhiên như vậy, giống như một cặp đôi đang yêu nhau thực sự.
"Ăn ngon miệng không?" Anh hỏi.
"No chết mất!" Lạc Hiểu Nhiên nói, rồi sờ sờ bụng mình: "Ăn no căng cả bụng rồi, em sợ phải đi bộ một tiếng mới tiêu hết đồ ăn được."
- “ không sao, từ đây về khách sạn, sau đó vận động với anh cũng đủ để em tiêu hết đồ ăn rồi”.
- “ vận động gì, em nói cho anh biết em không chạy bộ nổi đâu”.
Anh im lặng trong nháy mắt: “ này Hiểu Nhiên, em có biết em giả ngốc rất giỏi không”.
- “ em giả ngốc gì chứ”.
Hoắc Cao Lãng kề sát tai cô nói: “ thế lăn giường em có biết không”.
Lạc Hiểu Nhiên trố to mắt: “ em nói này, Hoắc Cao Lãng, anh có thể đừng trắng trợn như vậy không”.
- “ chuyện này….” Hoắc Cao Lãng sờ cằm một cái, như một tên *** tặc vậy, một đôi mắt nhìn người cô đánh giá từ trên xuống dưới: “ Lúc đầu thì có thể, nhưng, thấy em rồi liền không thể nữa..."
- “ Hoắc Cao Lãng đây là anh đang đùa giỡn em một cách trần trụi đó”. Lạc Hiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh.
- “ Đương nhiên, đối với em anh chỉ có ưu thế trong chuyện này, còn lại anh đều thua dưới tay em.”. Ánh mắt của anh càng thêm không kiêng nể gì cả, đặc biệt rơi trên môi coo, lại hơi vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái trên môi mình.
Đúng như ý nguyện, thấy cô đỏ mặt như trứng tôm chín mộng, anh lập tức cười: “ Bà xã, có phải đang nhớ anh rồi không. Về khách sạn lập tức đáp ứng cho em”.
- “ em nào có, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lạc Hiểu Nhiên lập tức né tránh chạy đi trước.
Hoắc Cao Lãng cười thật tươi bước nhanh tới nắm lấy tay cô.
Hai người chậm rãi bước cùng nhau, Lạc Hiểu Nhiên tựa vào vai anh.
- “ nếu như thế này, chúng ta thật giống một đôi tình nhân bình thường phải không anh”.
- “ hửm”. Hoắc Cao Lãng không hiểu: “ anh không hiểu”.
- “ chúng ta sẽ cùng nhau hẹn hò, sau đó thì kết hôn, sau đó thì sinh con”.
- “ chúng ta khác ở chỗ nào mà không bình thường”.
- “ từ đầu chúng ta đã rất khác biệt rồi”.
Hoắc Cao Lãng xoa bả vai cô: “ bây giờ em có hạnh phúc không”.
- “ vâng” Cô tựa đầu trên vai anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đêm nay, ánh trăng trên bầu trời rất đẹp, vừa to lại vừa tròn, ngay cả những ánh đèn nơi thành thị cũng không sáng bằng ánh trăng đêm nay.
- “Lâu lắm rồi em không được nhìn thấy ánh trăng sáng như vậy!" Lạc Hiểu Nhiên nhìn lên bầu trời.
Anh không nói gì, cô lại tiếp tục nói: "Em nhớ khi còn bé, chỉ cần trời không mưa, thì buổi tối nào ánh trăng cũng sáng như vậy! Còn có rất nhiều sao, đẹp như vậy..”
Kết quả cả buổi tối quay về khách sạn Lạc Hiểu Nhiên không tài nào ngủ được, cô vừa tắm rửa xong lập tức bị người đàn ông nào đó lôi lên giường.
Lạc Hiểu Nhiên gối đầu vào lòng anh: “ em muốn ngủ”.
- “ gấp vậy sao.? Còn chưa làm việc chính mà”. Hoắc Cao Lãng nắm chặt tay cô, đặt trên người mình. Anh nửa nằm nửa ngồi để mặc cho cô gối lên. Dây lưng áo ngủ của anh buộc không chặt lắm, qua khe hở dọc theo xương quai xanh xuống dưới có thể mơ hồ thấy được đường nét nhấp nhô ở vùng ngực và bụng đàn ông.
- “ em phải ngủ đủ, mới suy nghĩ được anh sao lại yêu em đến như vậy.”
- “ tức giận liền đi mắng người, thói quen này thật không tốt”. Anh buông lời, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mải miết nhìn vào mắt cô một cách sâu xa.
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt, sao nói một hồi là bị anh làm cho đuối lý vậy. Thật không hiểu nổi.
- “ đi tắm đi, buổi tối anh dẫn em ra ngoài.”
Hoắc Cao Lãng không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười: “ còn hai tiếng nữa, hay là em bồi thường tổn thất tâm hồn cho anh đi”.
Lạc Hiểu Nhiên hít một ngụm khí lạnh, liền bật dậy như cái lò xo: “ tổn thất tâm hồn gì chứ, anh nghĩ nhiều rồi, em đi tắm trước đây”. Cô nói một hỏi liền quay người đi vào phòng, gần như là chạy. Người đàn ông này sao da mặt lại có dày đến như vậy, còn có thể ngang nhiên đồi cô bồi thường tổn thất tinh thần.
Buổi tối Hoắc Cao Lãng cũng mặc bộ quần áo thoải mái. Lạc Hiểu Nhiên cũng chọn một chiếc quần đùi cùng chiếc áo thun rộng rãi.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi khách sạn, đi một đoạn đã đến con phố khá đông đúc. Lạc Hiểu Nhiên tò mò nhìn khắp nơi.
- “ em không nghĩ ở đây lại có một chỗ như vậy”.
Hoắc Cao Lãng chỉ cưng chiều nhìn cô, nắm tay cô đi dọc theo con phố. Nhìn được món gì lạ, Lạc Hiểu Nhiên cũng bất giác nhìn nhiều hơn một lần.
- “ em muốn mua không”. Hoắc Cao Lãng hỏi cô.
- “ không ạ, em chỉ tò mò một chút”.
Kết quả đi được một lúc Hoắc Cao Lãng đã dẫn Lạc Hiểu Nhiên vào một nhà hàng nằm cạnh bờ biển.
Hoắc Cao Lãng gọi hải sản và thêm một phần đồ nướng và vài lon bia.
Sao khi nhân viên dọn món lên, Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ chẳng phải anh nói không được ăn đồ nướng nữa sao.”
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng khui lon bia đặt trước mặt cô: “ anh sợ không cho em ăn, em lại chạy đi ăn trực khắp nơi. Anh không quản kịp, lúc đó người khác lại nói, Hoắc Cao Lãng này bỏ đói em.”
Lạc Hiểu Nhiên sao lại không nghe ra được anh đang chìa mũi dùa nhắc lại chuyện kia chứ, cô bĩu môi nói: “ em đi ăn chực có một bữa mà cũng chọc tới anh sao.”
- “ Lạc Hiểu Nhiên, em không chọc tới anh thì ai chọc. Hửm”.
Lúc này Lạc Hiểu Nhiên mới nhớ ra, vừa rồi lúc anh đến tìm, cô đang nói chuyện với người đàn ông kia, còn có người đưa bia cho cô. Cô cùng người đàn ông đó thảo luận một chút về chuyên ngành cô học, nói chuyện khá hợp, cho nên cô mới cười nói với người đàn ông đó.
Thì ra là Hoắc Cao Lãng đang ghen.
Lạc Hiểu Nhiên nhịn cười, không giải thích, chỉ ngồi nhìn anh, nhìn lon bia anh để trước mặt cô, mong đợi nói: “ em có thể uống sao”.
Anh thoáng liếc cô, không đáp.
- “ không cho thì thôi vậy”. Lạc Hiểu Nhiên đem lon bia để trước mặt anh: “ không cho người ta uống thì đem để trước mặt làm gì”.
Nhìn thấy bộ dạng ăn vạ này của cô, Hoắc Cao Lãng chỉ nhả đúng một câu: “ uống một lon”.
Sau đó bắt đầu bóc tôm bỏ vào chén cô.
- “ dạ”. Nói xong liền cầm lấy lon bia bên phía anh về, đưa lên miệng uống một ngụm. Cảm giác rất lâu mới được đụng lại những thứ này, thật là khó uống, cô khó khăn nuốt xuống, có chút đắng, cô liền ăn một con tôm anh vừa bóc xong.
Hoắc Cao Lãng nhìn biểu hiện của cô thì cười: “ sao vậy, khó uống lắm sao”.
Lạc Hiểu Nhiên ăn một miếng thịt nữa mới nói: “ chỉ đắng một chút, lâu rồi không đụng vào những thứ này, cho nên một lúc nữa sẽ bình thường. Hôm nay được anh cho phép cho dù có khó uống em cũng nhất định uống hết lon này”.
Hoắc Cao Lãng liền cười.
Hơn mười phút sau, Hoắc Cao Lãng đã bóc được một đĩa tôm đầy.
Mỗi một con tôm hùm nhỏ, đều được anh bóc rất sạch sẽ, và đặt ngay ngắn ở trước mặt cô. Chỉ cần nhìn thôi Lạc Hiểu Nhiên có thể tưởng tượng được độ ngon của nó.
Lạc Hiểu Nhiên vừa ăn một con thì có cảm giác vô cùng ngon, hận không thể nuốt chúng cùng một lúc.
“Ngon thật đấy!” Lạc Hiểu Nhiên lần đầu ăn được tôm hùm ngon như vậy, có thể là con tôm được Hoắc Cao Lãng bóc nó đặc biệt ngon hơn.
Lạc Hiểu Nhiên thoả mãn ăn, còn không quên lấy lòng: “ con tôm được anh bóc vỏ, ăn đặc biệt ngon.”
- “ ăn đi, không cần lấy lòng anh.” Hoắc Cao Lãng mặc dù là thoả mãn câu nói của cô, nhưng vẫn không ngại bật lại cô.
- “ đúng là thù dai mà”.
Lạc Hiểu Nhiên bóc con tôm trước mặt đưa trước miệng anh. Tay anh vẫn đang bóc tôm, vỏ trước mặt còn nhiều hơn cả tôm, ngẩng đầu giương mắt nhìn cô, cô hất cằm, ra hiệu anh ăn.
Anh rõ ràng có do dự một chút, cười mỉm, mở miệng ăn tôm cô bóc cho anh.
“Ngon không?” Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
“Em đút, tất nhiên là ngon rồi.” Anh cười.
Người đàn ông này rõ ràng là một đàn ông ưu tú, lại biết nói lời ngon ngọt như vậy.
- “ ngon là được rồi, không cần phải lấy lòng em”. Lạc Hiểu Nhiên có cơ hội liền đáp trả lại anh.
Lúc này cô mới hài lòng, đút thêm vài con tôm cho anh.
Hoắc Cao Lãng cũng vui vẻ há miệng ăn.
Lúc chuẩn bị ra về, hai người đã ăn đến no căng bụng.
Ra khỏi nhà hàng, hai người đi bộ dọc theo con phố, tay nắm tay từ từ đi về phía khách sạn.
Cứ tự nhiên như vậy, giống như một cặp đôi đang yêu nhau thực sự.
"Ăn ngon miệng không?" Anh hỏi.
"No chết mất!" Lạc Hiểu Nhiên nói, rồi sờ sờ bụng mình: "Ăn no căng cả bụng rồi, em sợ phải đi bộ một tiếng mới tiêu hết đồ ăn được."
- “ không sao, từ đây về khách sạn, sau đó vận động với anh cũng đủ để em tiêu hết đồ ăn rồi”.
- “ vận động gì, em nói cho anh biết em không chạy bộ nổi đâu”.
Anh im lặng trong nháy mắt: “ này Hiểu Nhiên, em có biết em giả ngốc rất giỏi không”.
- “ em giả ngốc gì chứ”.
Hoắc Cao Lãng kề sát tai cô nói: “ thế lăn giường em có biết không”.
Lạc Hiểu Nhiên trố to mắt: “ em nói này, Hoắc Cao Lãng, anh có thể đừng trắng trợn như vậy không”.
- “ chuyện này….” Hoắc Cao Lãng sờ cằm một cái, như một tên *** tặc vậy, một đôi mắt nhìn người cô đánh giá từ trên xuống dưới: “ Lúc đầu thì có thể, nhưng, thấy em rồi liền không thể nữa..."
- “ Hoắc Cao Lãng đây là anh đang đùa giỡn em một cách trần trụi đó”. Lạc Hiểu Nhiên liếc mắt nhìn anh.
- “ Đương nhiên, đối với em anh chỉ có ưu thế trong chuyện này, còn lại anh đều thua dưới tay em.”. Ánh mắt của anh càng thêm không kiêng nể gì cả, đặc biệt rơi trên môi coo, lại hơi vươn đầu lưỡi ra, liếm một cái trên môi mình.
Đúng như ý nguyện, thấy cô đỏ mặt như trứng tôm chín mộng, anh lập tức cười: “ Bà xã, có phải đang nhớ anh rồi không. Về khách sạn lập tức đáp ứng cho em”.
- “ em nào có, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lạc Hiểu Nhiên lập tức né tránh chạy đi trước.
Hoắc Cao Lãng cười thật tươi bước nhanh tới nắm lấy tay cô.
Hai người chậm rãi bước cùng nhau, Lạc Hiểu Nhiên tựa vào vai anh.
- “ nếu như thế này, chúng ta thật giống một đôi tình nhân bình thường phải không anh”.
- “ hửm”. Hoắc Cao Lãng không hiểu: “ anh không hiểu”.
- “ chúng ta sẽ cùng nhau hẹn hò, sau đó thì kết hôn, sau đó thì sinh con”.
- “ chúng ta khác ở chỗ nào mà không bình thường”.
- “ từ đầu chúng ta đã rất khác biệt rồi”.
Hoắc Cao Lãng xoa bả vai cô: “ bây giờ em có hạnh phúc không”.
- “ vâng” Cô tựa đầu trên vai anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đêm nay, ánh trăng trên bầu trời rất đẹp, vừa to lại vừa tròn, ngay cả những ánh đèn nơi thành thị cũng không sáng bằng ánh trăng đêm nay.
- “Lâu lắm rồi em không được nhìn thấy ánh trăng sáng như vậy!" Lạc Hiểu Nhiên nhìn lên bầu trời.
Anh không nói gì, cô lại tiếp tục nói: "Em nhớ khi còn bé, chỉ cần trời không mưa, thì buổi tối nào ánh trăng cũng sáng như vậy! Còn có rất nhiều sao, đẹp như vậy..”
Kết quả cả buổi tối quay về khách sạn Lạc Hiểu Nhiên không tài nào ngủ được, cô vừa tắm rửa xong lập tức bị người đàn ông nào đó lôi lên giường.
Lạc Hiểu Nhiên gối đầu vào lòng anh: “ em muốn ngủ”.
- “ gấp vậy sao.? Còn chưa làm việc chính mà”. Hoắc Cao Lãng nắm chặt tay cô, đặt trên người mình. Anh nửa nằm nửa ngồi để mặc cho cô gối lên. Dây lưng áo ngủ của anh buộc không chặt lắm, qua khe hở dọc theo xương quai xanh xuống dưới có thể mơ hồ thấy được đường nét nhấp nhô ở vùng ngực và bụng đàn ông.
- “ em phải ngủ đủ, mới suy nghĩ được anh sao lại yêu em đến như vậy.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương