Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Chương 152: Chap 153



Lạc Hiểu Nhiên không chiều theo dẫu môi nói: "Không có. Em làm gì lấy lòng anh chứ."

- " Nếu không có lấy lòng anh, sao em thay đổi thái độ nhanh chóng vậy, vừa rồi chẳng phải em rầu rĩ lắm sao, còn thở rất dài nữa mà".

Lạc Hiểu Nhiên thẹn quá hóa giận, "Em không nói với anh nữa...anh thật đáng gh t......em đi về phòng làm việc đây".

Nhìn bộ dáng xấu hổ lung túng của Lạc Hiểu Nhiên, Hoắc Cao Lãng mỉm cười ôm eo cô nói: " nói anh xem em có chuyện gì".

Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nhìn Hoắc Cao Lãng, dè dặt cẩn thận hỏi: " em nói ra anh có thể đồng ý sao".

" nói thử xem". Hoắc Cao Lãng yêu thương nói."Em nói ra anh không được phản đối nhé".Hoắc Cao Lãng nhăn mi tâm: " Nói đi, em không cần phải gào trước đón sau".

Lạc Hiểu Nhiên ôm cổ anh cười hì hì nói: " Tối nay em không về nhà được không".

- " Hửm". Mặt Hoắc Cao Lãng liền cứng lại, cô gái trước mắt này lại muốn tìm chết rồi.

Lạc Hiểu Nhiên quan sát sắc mặt Hoắc Cao Lãng, thấy anh không có thái độ gì thì e dè nói: " Hôm nay em muốn ngủ cùng Hiểu Hiểu".

- " Đề làm gì". Hoắc Cao Lãng nhìm chằm chằm vào mặt cô.

Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười ôm chặt lấy cổ anh: " lâu rồi bọn em chưa ngủ chung với nhau, bọn em có chút chuyện muốn nói".

Hoắc Cao Lãng đưa tay lên xem đồng hồ nhàn nhạt nói: " bây giờ là hai giờ, anh cho em và cô ấy nghỉ buổi trưa hôm nay, quay về nhà trước 22 giờ.".

- "Anh..." Lạc Hiểu Nhiên muốn nói nhưng lại bị anh xen ngang.

" tám tiếng đồng hồ không đủ cho bọn em nói chuyện sao"."Anh..."" trả lời anh đủ hay không". Hoắc Cao Lãng lại xen ngang cô.

"Đủ, nhưng mà.."" Đủ là được rồi". Nói xong anh liền hôn lên má Lạc Hiểu Nhiên." Nhưng mà ông xã..."Hoắc Cao Lãng dứt khoác kéo hai tay cô ra khỏi cổ anh, nghiêm khắc nói: " em không đồng ý thì thôi vậy, anh không đồng ý để em qua đêm bên ngoài." Gì chứ, cho cô đi ngủ cùng Lưu Hiểu, tối đến anh phải ngủ một mình sao, đó là chuyện không thể nào được.

Lạc Hiểu Nhiên đòi hỏi không được cộng thêm thái độ của anh làm cô tức giận: " Hoắc Cao Lãng, anh đáng ghét".

" Em xác định là muốn mắng anh". Hoắc Cao Lãng nheo mắt nhìn cô." Mắng thì mắng, còn cần phải xác định nữa sao". Lạc Hiểu Nhiên giương cổ lên cãi lại.Lời cô vừa dứt Hoắc Cao Lãng đã chuẩn sát hồn lên môi cô, sau đó dứt khoác bế cô đi vào phòng ngủ trong phòng làm việc. Anh dùng chân đạp mở cánh cửa, vào bên trong liền thả cô lên giường, anh cũng nằm lên phía trên cô.

- " ưm...."

Lạc Hiểu Nhiên vùng vẫy.



Hoắc Cao Lãng ở bên trên cũng không dừng lại, nghiêng đầu cẩn thận gặm cắn, tàn sát mút lấy môi cô.

Một hồi lâu sau Lạc Hiểu Nhiên mới tránh thoát khỏi Hoắc Cao Lãng, thở hồn hền nhìn khuôn mặt điển trai có vẻ như đạt được mục đích của anh, nóng lòng muốn chạy trốn: " không ngủ thì không ngủ, bây giờ em lập tức đi tìm

Hiểu Hiểu nói chuyện, sẽ quay về nhà trước mười giờ tối...".

Mặc cho Lạc Hiểu Nhiên luyên thuyên nói Hoắc Cao Lãng lại tiếp tục kéo cô vào trong ngực, anh vùi đầu ở cổ cô, giọng nói nhuốm đầy hơi thở của sự ham muốn dục vọng, khàn khàn nói: " vợ à, em trêu chọc anh, rồi còn muốn chạy đi đâu".

Lạc Hiểu Nhiên đẩy Hoắc Cao Lãng ra, nhăn mày: "em trêu chọc anh lúc nào, mau thả em ra, em còn đi làm nữa".

Hoắc Cao Lãng không trả lời Lạc Hiểu Nhiên, một giây kế tiếp đã hôn ngấu nghiến đôi môi cô.

- "ưm".

Lạc Hiểu Nhiên giấy giụa đẩy mạnh Hoắc Cao Lãng ra, cô ngồi bật dậy lùi lại phía sau, hoảng hốt nói: " Cao Lãng, bình tĩnh một chút, không phải anh muốn làm chuyện đó ở ngay đây đấy chứ".

Hoắc Cao Lãng không trả lời cô, quay người đi đóng cửa phòng lại, tiện tay khóa luôn cửa lại.

Anh từng bước đi về phía cô, bàn tay thon dài cởi bỏ áo vest, liền từ từ tháo cúc áo sơmi, không nhanh không chậm nói: " anh muốn làm chuyện đó ở đây thì sao?. Hửm, em có ý kiến".

Lạc Hiểu Nhiên trừng lớn mắt nghi ngờ nhìn Hoắc Cao Lãng, "Anh đừng có làm càn, tuyệt đối không được đâu".

Hoắc Cao Lãng vứt áo sơ mi sang một bên, rồi sau đó ngồi xuống mép giường trực tiếp kéo tay cô lôi sát lại gần anh, chủ động cởi nút áo cho Lạc Hiểu Nhiên, giọng nói rõ ràng đang đề nén những xao động trong cơ thể mà khàn khàn: " em kiềm nén một chút, tuyệt đối có thể được."

Lạc Hiểu Nhiên càng thêm nghi ngờ, "' kiểm nén một chút cái gì?"

Hoắc Cao Lãng từ tốn nói ra: " làm việc vợ chồng".

Trời ơi, bây giờ Lạc Hiểu Nhiên mới thấy cô thật ngu ngốc, khi nói ra quyết định không về nhà với anh.

Chính mình tự hại mình là có thật.

Lúc này Hoắc Cao Lãng đã cởi áo của Lạc Hiểu Nhiên ra, tay anh xoa nhẹ phần đội lên ở trước ngực cách một lớp vải cuối cùng trên người cô.

Lạc Hiểu Nhiên cảm nhận được từng ngón tay anh khi tiếp xúc đến mỗi một tấc trên da thịt cô đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, để tránh cho sự ham muốn nhất thời mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Lạc Hiểu Nhiên lần nữa đầy Hoắc Cao Lãng ra, khẩn trương nói: " tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hay là buổi tối chúng ta về nhà được không ông xã. Huống chi anh còn hứa là ở công ty không được quen biết mà, sao bây giờ anh nuốt lời rồi".

- "Anh có hứa sao." Hoắc Cao Lãng giống như không nhớ rõ, phủ nhận nói: " Đây chắc chắn không phải anh hứa".



Bất kể người đàn ông nào có khôn khéo thông minh đi nữa thì giờ phút này cũng không thể giữ được lý trí.

"Hả." Đừng chơi xỏ lá như vậy chứ.

Hoắc Cao Lãng ngay lập tức đề Lạc Hiểu Nhiên nằm ở phía dưới cơ thể.

Lạc Hiểu Nhiên đang tự âm thầm mắng mình, thật là rảnh rỗi không có việc gì làm lại muốn đi ngủ cùng Lưu Hiểu.

-"A, đây là công ty... công ty... là phòng làm việc..." Lạc Hiểu Nhiên muốn nói nhưng lại bị ngắt quãng. Dường như mỗi tiếng cất lên đều bị Hoắc Cao Lãng nuốt xuống trắn trọc cọ xát.

Thậm chí những chỗ anh hôn qua, như cổ, xương quai xanh, bả vai, ngực, rồi, còn cả xuống phía dưới... anh sẽ hôn mạnh hơn trước, khiến cô không ngừng run rẩy.

Lạc Hiểu Nhiên rất nhạy cảm, toàn thân bị anh trêu chọc đến run rẩy.

Những nụ hôn càng lúc càng mang lại cảm xúc đam mê cháy bỏng, làm cho người ta chìm đắm không cách nào cưỡng lại được. Anh thưởng thức từng chút từng chút, không buông tha bất kỳ một phân tấc ngọt ngào nào của cô.

"Kể cả có hết giờ rồi... trong công ty anh vẫn còn có người...""Anh hay là buổi tối về nhà, em ngoan ngoãn đền bù cho anh được không". Lạc Hiểu Nhiên xuống nước năn nỉ anh.

"Không được." Tiếng nói cứng rắn của anh lại một lần nữa đáp xuống môi Lạc Hiểu Nhiên. Trước khuôn mặt đang xấu hổ hoảng sợ của Lạc Hiểu Nhiên, anh lại nói: "Ở công ty thì làm sao chứ, anh nói được ai dám nói không."

Lạc Hiểu Nhiên lườm anh: "Hoắc Cao Lãng, anh đừng có lạm dụng chức quyền, em sẽ kiện anh đấy".

- " Hửm....em kiện đi anh đi hầu".

Cô chợt bị anh hôn vào nơi mẫn cảm nhất phía sau vành tai, lập tức rên lên một tiếng. Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Cao Lãng khẽ cắn bên tai cô, từng lời từng chữ trầm khàn tràn đầy sự kiềm chế đã lâu: "bà xã à, em tập trung vào đi, đừng có làm anh mất tập trung".

Lạc Hiểu Nhiên ng người: " bây giờ là nhất định không chịu đợi đến buổi tối sao".

Cô cảm nhận rõ anh thật sự không thể nào kiểm chế được nữa. Nửa người dưới của anh nóng bỏng mà nguy hiểm đè lên cô. Lạc Hiểu Nhiên bị anh hôn ai oán kêu lên một tiếng, nhất thời không biết đặt tay ở đâu.

Giây tiếp theo, Hoắc Cao Lãng kéo bàn tay vừa áp vào giường của cô xuống phía dưới của anh.

- " Đây, em tự mình cảm nhận xem có thể chờ đến buổi tối hay không". Giọng anh thật thấp, trong gợi cảm lại phảng phất mùi vị xấu xa.

Lạc Hiểu Nhiên hơi giật mình, nhưng tay cũng không rụt lại. Bên dưới bàn tay cô là nhiệt độ bỏng rấy thiêu đốt cả người. Mặt cô đỏ ửng lên, quay đi không nhìn anh.

Mình trở lại rồi đây... cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.
Chương trước Chương tiếp