Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 184: Chap 185
Lạc Hiểu Nhiên tức giận nói: " Hoắc Cao Lãng, anh quá đáng vừa thôi. Hơn một tháng nay, anh trốn tránh em cái gì, em bị bệnh truyền nhiềm hay là dịch bệnh. Hoắc Cao Lãng, cũng chính là anh muốn kết hôn, cũng chính là anh nói ly hôn. Vì cái gì anh đều không bàn qua với em. Cũng chính anh đã từng nói, nơi đây là nhà của chúng ta, vì cái gì hơn một tháng nay nhà anh cũng không về. Còn về thì gặp em liền muốn bỏ đi."
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại hờ hững, đôi mắt lãnh đạm quắc lên nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nhìn anh: " anh nói đi, là vì cái gì anh đều không có hỏi ý em.".
Hoắc Cao Lãng không nói nhiều, nóng nảy nói: " Đi ra".
- " Em không đi". Lạc Hiểu Nhiên sống chết vẫn đứng ở trước mặt anh: " nếu anh đi em liền đi theo anh".
Ánh mắt anh ngưng đọng dừng trên khuôn mặt cô. Anh lạnh lùng nhìn cô: " Lạc Hiểu Nhiên, cứ dây dưa thế này có gì tốt, việc gì cô phải bất chấp như vậy".
" Hoắc Cao Lãng, anh là chồng của em, em muốn chồng mình ở lại nhà, thế được gọi là dây dưa sao?. Hoắc Cao Lãng, anh nên nhớ một ngày chưa ly hôn, thì một ngày em còn là vợ anh, mà nghĩa vụ của chồng là phải ở bên cạnh chứ không phải trốn tránh bỏ mặc em"." Sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ không còn là chồng cô nữa". Anh lãnh đạm nói: " đơn ly hôn đó nếu cô không ký, thì tôi sẽ cho luật sư đơn phương ly hôn".Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh: " anh chắc chắn".
Hoắc Cao Lãng không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhấn mạnh từng câu từng chữ: " em không ly hôn, chắc chắn sẽ không".
Hoắc Cao Lãng giễu cợt nhìn cô: " Lạc Hiểu Nhiên cô nghĩ xem, cứ tiếp tục sống bên cạnh một người không yêu mình cô thấy hạnh phúc sao".
- " Anh biết rõ nhất là hiện tại em đang sống bên một người có yêu mình hay không mà. Anh cũng biết rõ là em có hạnh phúc không mà. Bây giờ, em không còn quan tâm anh có yêu em hay không?. Em chỉ cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân của mình".
Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không vì những lời anh nói mà kích động, ngược lại càng nghiêm nghị chăm chú nhìn cặp mắt đen láy của anh, kiên định nói: " trừ chuyện đứa con, em thừa nhận là em ngu xuẩn nên mới để mất đi đứa con. Nhưng Hoắc Cao Lãng, anh có biết không, anh đau thì em cũng đau. Em chưa bao giờ làm chuyện gì trái luân thường đạo lý và đi ngược lương tâm mình. Em không hiểu được tại sao bây giờ em lại bị anh đẩy ra xa ngàn mét.".
Cô vẫn đứng trước cửa, không có ý định tránh ra. Hoắc Cao Lãng lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát, không có ý định đứng ở cửa lãng phí thời gian với cô, quay người vứt áo vest lên sofa.
- "Nếu cô đã nói như vậy thì được tôi không đi nữa.". Anh không định tranh cãi với cô, cũng không muốn nói lòng vòng: " nhưng cô nên biết tôi ở lại đây là do bị cô ép buộc".
- "Được, ép buộc cũng được, chỉ cần anh ở nhà". Lạc Hiểu Nhiên nhìn bóng lưng lạnh băng tuyệt tình của anh:
" Hoắc Cao Lãng, anh chính là chồng của em, em yêu anh."
- " Tốt nhất cô nên ly hôn đi. Đừng ngoan cố đến khi cả người trằn trịt vết thương thì mới chịu rời đi". Giọng anh lặng đi một chút: " Nếu cô sợ ly hôn cuộc sống cô sẽ quay về như trước kia, cô đừng lo lắng, tài sản cô nhận được không ít đâu".
Khi nói những lời này anh vẫn quay lưng lại với cô. Lạc Hiểu Nhiên không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lãnh đạm tuyệt tình của anh.
Cửa phòng có tiếng gõ cửa, sau đó bà quản gia đi vào, trên tay bưng một mâm thức ăn khuya.
Bà quản gia nhìn Hoắc Cao Lãng : " Cậu chủ đồ ăn xong rồi".
Hoắc Cao Lãng không trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên đưa ngón tay lên khẽ lau khóe mắt: " bác để lên bàn giúp con".
Sau khi bà quản gia rời đi Lạc Hiểu Nhiên trấn tĩnh nói: "không nói chuyện này nữa, anh vừa từ công ty trở về chắc đói lắm, mau đến ăn cơm đi".
"Cô tự ăn đi, tôi không đói nữa"." Sao anh không đói được. Giờ này, anh còn căn dặn bác làm đồ ăn khuya chắc chắn là đói rồi. Anh đừng vì sự xuất hiện của em ở đây mà không ăn. Anh ăn đi em đi về phòng".Nghe Lạc Hiểu Nhiên nói như vậy, anh xắn tay áo sơ mi lên, vẫn quay lưng lại với cô đi đến bàn ngồi xuống, không thèm nhìn cô lấy một lần, anh cầm đũa lên gấp thức ăn.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh như vậy thì uất ức, đứng bặm môi nhìn trân trân vào anh.
Hoăc Cao Lãng cảm nhận được ánh mắt của cô, vừa bỏ thức ăn vào miệng vừa hờ hững lên tiếng: " sao còn chưa đi".
Vừa rồi cô đã nói anh ăn cô sẽ đi, bây giờ lại đứng đây hy vọng có thể ngồi ăn cùng với anh. Có lẽ cuộc sống còn chưa giày vò cô đủ để cô đối mặt với thực tế tàn nhẫn, nên vẫn còn có ảo tưởng.
Nhưng còn may là anh không bỏ đi nữa, đêm nay anh ở nhà, không thật sự để cô lại một mình.
Phải biết thế nào là đủ chứ.
Lạc Hiểu Nhiên tự an ủi mình, sau đó chậm rãi quay lưng đi ra khỏi phòng.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại hờ hững, đôi mắt lãnh đạm quắc lên nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt nhìn anh: " anh nói đi, là vì cái gì anh đều không có hỏi ý em.".
Hoắc Cao Lãng không nói nhiều, nóng nảy nói: " Đi ra".
- " Em không đi". Lạc Hiểu Nhiên sống chết vẫn đứng ở trước mặt anh: " nếu anh đi em liền đi theo anh".
Ánh mắt anh ngưng đọng dừng trên khuôn mặt cô. Anh lạnh lùng nhìn cô: " Lạc Hiểu Nhiên, cứ dây dưa thế này có gì tốt, việc gì cô phải bất chấp như vậy".
" Hoắc Cao Lãng, anh là chồng của em, em muốn chồng mình ở lại nhà, thế được gọi là dây dưa sao?. Hoắc Cao Lãng, anh nên nhớ một ngày chưa ly hôn, thì một ngày em còn là vợ anh, mà nghĩa vụ của chồng là phải ở bên cạnh chứ không phải trốn tránh bỏ mặc em"." Sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ không còn là chồng cô nữa". Anh lãnh đạm nói: " đơn ly hôn đó nếu cô không ký, thì tôi sẽ cho luật sư đơn phương ly hôn".Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh: " anh chắc chắn".
Hoắc Cao Lãng không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhấn mạnh từng câu từng chữ: " em không ly hôn, chắc chắn sẽ không".
Hoắc Cao Lãng giễu cợt nhìn cô: " Lạc Hiểu Nhiên cô nghĩ xem, cứ tiếp tục sống bên cạnh một người không yêu mình cô thấy hạnh phúc sao".
- " Anh biết rõ nhất là hiện tại em đang sống bên một người có yêu mình hay không mà. Anh cũng biết rõ là em có hạnh phúc không mà. Bây giờ, em không còn quan tâm anh có yêu em hay không?. Em chỉ cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân của mình".
Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn không vì những lời anh nói mà kích động, ngược lại càng nghiêm nghị chăm chú nhìn cặp mắt đen láy của anh, kiên định nói: " trừ chuyện đứa con, em thừa nhận là em ngu xuẩn nên mới để mất đi đứa con. Nhưng Hoắc Cao Lãng, anh có biết không, anh đau thì em cũng đau. Em chưa bao giờ làm chuyện gì trái luân thường đạo lý và đi ngược lương tâm mình. Em không hiểu được tại sao bây giờ em lại bị anh đẩy ra xa ngàn mét.".
Cô vẫn đứng trước cửa, không có ý định tránh ra. Hoắc Cao Lãng lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát, không có ý định đứng ở cửa lãng phí thời gian với cô, quay người vứt áo vest lên sofa.
- "Nếu cô đã nói như vậy thì được tôi không đi nữa.". Anh không định tranh cãi với cô, cũng không muốn nói lòng vòng: " nhưng cô nên biết tôi ở lại đây là do bị cô ép buộc".
- "Được, ép buộc cũng được, chỉ cần anh ở nhà". Lạc Hiểu Nhiên nhìn bóng lưng lạnh băng tuyệt tình của anh:
" Hoắc Cao Lãng, anh chính là chồng của em, em yêu anh."
- " Tốt nhất cô nên ly hôn đi. Đừng ngoan cố đến khi cả người trằn trịt vết thương thì mới chịu rời đi". Giọng anh lặng đi một chút: " Nếu cô sợ ly hôn cuộc sống cô sẽ quay về như trước kia, cô đừng lo lắng, tài sản cô nhận được không ít đâu".
Khi nói những lời này anh vẫn quay lưng lại với cô. Lạc Hiểu Nhiên không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lãnh đạm tuyệt tình của anh.
Cửa phòng có tiếng gõ cửa, sau đó bà quản gia đi vào, trên tay bưng một mâm thức ăn khuya.
Bà quản gia nhìn Hoắc Cao Lãng : " Cậu chủ đồ ăn xong rồi".
Hoắc Cao Lãng không trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên đưa ngón tay lên khẽ lau khóe mắt: " bác để lên bàn giúp con".
Sau khi bà quản gia rời đi Lạc Hiểu Nhiên trấn tĩnh nói: "không nói chuyện này nữa, anh vừa từ công ty trở về chắc đói lắm, mau đến ăn cơm đi".
"Cô tự ăn đi, tôi không đói nữa"." Sao anh không đói được. Giờ này, anh còn căn dặn bác làm đồ ăn khuya chắc chắn là đói rồi. Anh đừng vì sự xuất hiện của em ở đây mà không ăn. Anh ăn đi em đi về phòng".Nghe Lạc Hiểu Nhiên nói như vậy, anh xắn tay áo sơ mi lên, vẫn quay lưng lại với cô đi đến bàn ngồi xuống, không thèm nhìn cô lấy một lần, anh cầm đũa lên gấp thức ăn.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh như vậy thì uất ức, đứng bặm môi nhìn trân trân vào anh.
Hoăc Cao Lãng cảm nhận được ánh mắt của cô, vừa bỏ thức ăn vào miệng vừa hờ hững lên tiếng: " sao còn chưa đi".
Vừa rồi cô đã nói anh ăn cô sẽ đi, bây giờ lại đứng đây hy vọng có thể ngồi ăn cùng với anh. Có lẽ cuộc sống còn chưa giày vò cô đủ để cô đối mặt với thực tế tàn nhẫn, nên vẫn còn có ảo tưởng.
Nhưng còn may là anh không bỏ đi nữa, đêm nay anh ở nhà, không thật sự để cô lại một mình.
Phải biết thế nào là đủ chứ.
Lạc Hiểu Nhiên tự an ủi mình, sau đó chậm rãi quay lưng đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương