Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 192: Chap 193
David đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này, nói: "Lạc Hiểu Nhiên không sao rồi. Tuy cô ấy sốt cao, nhưng không biến chứng thành viêm phổi. Hiện tại chỉ còn vấn đề dạ dày của cô ấy, khi cô ấy tỉnh lại sẽ tiếp tục điều trị. Đừng quá lo lắng."
Giọng của David phá vỡ sự im lặng, nhưng người đàn ông trước cửa sổ vẫn đứng yên không lên tiếng.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ, David bước tới lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô. Thấy cô không tiếp tục sốt cao, anh ta bỏ nhiệt kế vào túi áo blouse trắng, rồi lại liếc nhìn người đàn ông trước cửa sổ.
" Từ lúc từ Anh quốc quay về, cậu không có lấy một ngày sống bình thường. Tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng cậu rất yêu cô ấy sao lại một mực đẩy cô ấy ra. Biến cả hai thành bộ dạng thảm hại này. Trước kia, tôi đã nói cô ấy là cô gái tốt, cậu muốn chơi đùa ngoài kia rất nhiều, cậu có nhớ khi đó cậu nói thế nào không?. Lần này là cậu nghiêm túc, là anh em nhiều năm, khi cậu nói câu này tôi nhất định ủng hộ cậu, cậu xem trước kia bao nhiêu khó khăn cậu có thể vì cô ấy vượt qua được? Vì sao cậu lại làm cho cô ấy yêu cậu đến chết đi sống lại? Vì sao lần này phải ly hôn. Cậu không thể sống yên vui được sao?. Vì sao cậu lại giày vò bản thân và cô ấy?" David vừa nói vừa nhìn vào mắt Lạc Hiểu Nhiên, thấy mắt cô nhắm nghiền, thật sự là đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì thầm thở dài."Yêu đến chết đi sống lại thì sao. Thì có liên quan gì đến tôi".Giọng Hoắc Cao Lãng rất lãnh đạm, khóe miệng hơi cong nhẹ, đến mức khó nhìn thấy được. Vẻ mặt anh rất bình thản và thờ ơ, dường như người hối hả ôm Lạc Hiểu Nhiên chạy tới xe cấp cứu không phải là anh. Không gian rộng rãi của phòng bệnh cũng vì giọng nói của anh mà trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.
Anh hờ hững nói: "Tôi có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi yêu cô ấy, cũng có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi không yêu cô ấy".
David có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương từ lời nói của Hoắc Cao Lãng, liếc sang nhìn: "Người khác nhìn vào thì không biết, không lẽ Lạc Hiểu Nhiên lại không hiểu sao? Cô ấy kiên trì lâu như vậy chính là vì không tin cậu nói tuyệt tình là tuyệt tình luôn. Làm sao cô ấy có thể tin lời cậu nói không yêu, không thương?"
Hoắc Cao Lãng đảo mắt nhìn người phụ nữ tái nhợt như không còn chút sự sống đang nằm trên giường bệnh:
"Với cô ấy, đúng là cần phải có chút thời gian."
-"Cho nên cậu cứ từng bước dần dần ép buộc cô ấy như vậy sao?"
Hoắc Cao Lãng chỉ nghe mà không trả lời.
David chợt nghĩ đến điều gì đó: " cậu đã làm gì cô ấy vậy?. Bao lâu nay cô ấy vẫn kiên cường khoẻ mạnh, chỉ trong mấy ngày mà cô ấy lại như thế này".
Hoắc Cao Lãng không chút xao động, đứng nhìn ra ngoài cửa số, không trả lời.
David chỉ cười nhẹ rồi nói: " Rồi sẽ đến một ngày, cậu sẽ giống như Thẩm Ý Hiên. Theo những hiểu biết tôi biết về
Lc iu Nhiên, cố ấ làáng ph nữ, mt khi bung b chc chn sẽ không quay đầu. Nếu cậu đã quyết định rồi sau này đừng hối hận".
Lạc Hiểu Nhiên bất tỉnh một ngày, sau đó lại ngủ mê man trong bệnh viện hai ngày. Nhưng cô cũng không hẳn là ngủ hoàn toàn mà lúc tỉnh lúc mê. Chỉ có điều thời gian cô tỉnh khá ít, mở mắt không bao lâu rồi lại ngủ tiếp.
Cuối cùng vào sáng ngày thứ tư trong bệnh viện, cô mới thoát khỏi tình trạng mơ màng, cảm thấy cổ họng đau rát.
Cô mở mắt ra đã thấy bà quản gia, Lưu Mẫn và Lưu Hiểu bên cạnh David đang điều chỉnh bình dịch truyền vào tay cô.
- " Tỉnh rồi sao". Ánh mắt của David nhạy bén nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên mở mắt ra, sau đó liền đưa tay sờ trán cô:
" bây giờ tỉnh luôn không, hay lại tỉnh mấy phút rồi ngủ tiếp".
Mắt Lạc Hiểu Nhiên không nhắm lại nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn David thật lâu.
David bị cô nhìn như vậy thì không biết chuyện gì hỏi: " Sao vậy, chỗ nào không khoẻ".
Lạc Hiểu Nhiên nhắm mắt lại rồi mở ra, khàn giọng nói: "Em khoẻ rồi, em đã ngủ mấy ngày rồi".
- " Bốn ngày rồi".
Vừa nghe tiếng Lạc Hiểu Nhiên, Bà quản gia, Lưu Mẫn và Lưu Hiểu lập tức chạy đến: " lần này thật sự tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn Lưu Mẫn, Lưu Hiểu rồi lại nhìn Bà quản gia. Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng về nguyên nhân vì sao mình lại vào viện. Cô chỉ nhớ, cô uống rượu cùng Lưu Mẫn, sau đó đi về nhà, rồi nhờ bà quản gia pha nước tắm, rồi sau đó cô không nhớ gì nữa.
Cô cảm thấy mình ngủ không lâu lắm, nhưng khi tỉnh lại thì đúng là tỉnh thật rồi.
- " Hiểu Nhiên, thật sự con tỉnh rồi. Đêm đó tự nhiên ngất đi, sau đó liền mê man mấy ngày.". Bà quản gia đứng cạnh giường nói: " làm bác thật sự lo lắng".
Lưu Mẫn cười nói: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh lại là không sao rồi."
Đến chiều muộn, Lạc Hiểu Nhiên đã tỉnh được lâu. Thấy cô thật sự không muốn ngủ lại nữa, cuối cùng Lưu Mẫn mới cho phép cô ngồi dậy.
" Chị hôm nay không quay về quán bar sao"."Buổi tối chị sẽ quay về. Lạc Hiểu Nhiên, nếu thật sự không thể cứu vãn nữa thì ly hôn đi. Em sao phải tự dày vò mình tới mức này".Lạc Hiểu Nhiên chỉ cười nhẹ rồi nói: " Hóá ra khi yêu thật lòng, mình hèn hạ tới mức phải cầu xin người ta ở lại với mình".
Giọng của David phá vỡ sự im lặng, nhưng người đàn ông trước cửa sổ vẫn đứng yên không lên tiếng.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ, David bước tới lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô. Thấy cô không tiếp tục sốt cao, anh ta bỏ nhiệt kế vào túi áo blouse trắng, rồi lại liếc nhìn người đàn ông trước cửa sổ.
" Từ lúc từ Anh quốc quay về, cậu không có lấy một ngày sống bình thường. Tôi thật sự không hiểu nổi, rõ ràng cậu rất yêu cô ấy sao lại một mực đẩy cô ấy ra. Biến cả hai thành bộ dạng thảm hại này. Trước kia, tôi đã nói cô ấy là cô gái tốt, cậu muốn chơi đùa ngoài kia rất nhiều, cậu có nhớ khi đó cậu nói thế nào không?. Lần này là cậu nghiêm túc, là anh em nhiều năm, khi cậu nói câu này tôi nhất định ủng hộ cậu, cậu xem trước kia bao nhiêu khó khăn cậu có thể vì cô ấy vượt qua được? Vì sao cậu lại làm cho cô ấy yêu cậu đến chết đi sống lại? Vì sao lần này phải ly hôn. Cậu không thể sống yên vui được sao?. Vì sao cậu lại giày vò bản thân và cô ấy?" David vừa nói vừa nhìn vào mắt Lạc Hiểu Nhiên, thấy mắt cô nhắm nghiền, thật sự là đang ngủ say, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì thầm thở dài."Yêu đến chết đi sống lại thì sao. Thì có liên quan gì đến tôi".Giọng Hoắc Cao Lãng rất lãnh đạm, khóe miệng hơi cong nhẹ, đến mức khó nhìn thấy được. Vẻ mặt anh rất bình thản và thờ ơ, dường như người hối hả ôm Lạc Hiểu Nhiên chạy tới xe cấp cứu không phải là anh. Không gian rộng rãi của phòng bệnh cũng vì giọng nói của anh mà trở nên lạnh lẽo và vắng lặng.
Anh hờ hững nói: "Tôi có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi yêu cô ấy, cũng có thể khiến cho tất cả mọi người tin rằng tôi không yêu cô ấy".
David có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương từ lời nói của Hoắc Cao Lãng, liếc sang nhìn: "Người khác nhìn vào thì không biết, không lẽ Lạc Hiểu Nhiên lại không hiểu sao? Cô ấy kiên trì lâu như vậy chính là vì không tin cậu nói tuyệt tình là tuyệt tình luôn. Làm sao cô ấy có thể tin lời cậu nói không yêu, không thương?"
Hoắc Cao Lãng đảo mắt nhìn người phụ nữ tái nhợt như không còn chút sự sống đang nằm trên giường bệnh:
"Với cô ấy, đúng là cần phải có chút thời gian."
-"Cho nên cậu cứ từng bước dần dần ép buộc cô ấy như vậy sao?"
Hoắc Cao Lãng chỉ nghe mà không trả lời.
David chợt nghĩ đến điều gì đó: " cậu đã làm gì cô ấy vậy?. Bao lâu nay cô ấy vẫn kiên cường khoẻ mạnh, chỉ trong mấy ngày mà cô ấy lại như thế này".
Hoắc Cao Lãng không chút xao động, đứng nhìn ra ngoài cửa số, không trả lời.
David chỉ cười nhẹ rồi nói: " Rồi sẽ đến một ngày, cậu sẽ giống như Thẩm Ý Hiên. Theo những hiểu biết tôi biết về
Lc iu Nhiên, cố ấ làáng ph nữ, mt khi bung b chc chn sẽ không quay đầu. Nếu cậu đã quyết định rồi sau này đừng hối hận".
Lạc Hiểu Nhiên bất tỉnh một ngày, sau đó lại ngủ mê man trong bệnh viện hai ngày. Nhưng cô cũng không hẳn là ngủ hoàn toàn mà lúc tỉnh lúc mê. Chỉ có điều thời gian cô tỉnh khá ít, mở mắt không bao lâu rồi lại ngủ tiếp.
Cuối cùng vào sáng ngày thứ tư trong bệnh viện, cô mới thoát khỏi tình trạng mơ màng, cảm thấy cổ họng đau rát.
Cô mở mắt ra đã thấy bà quản gia, Lưu Mẫn và Lưu Hiểu bên cạnh David đang điều chỉnh bình dịch truyền vào tay cô.
- " Tỉnh rồi sao". Ánh mắt của David nhạy bén nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên mở mắt ra, sau đó liền đưa tay sờ trán cô:
" bây giờ tỉnh luôn không, hay lại tỉnh mấy phút rồi ngủ tiếp".
Mắt Lạc Hiểu Nhiên không nhắm lại nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn David thật lâu.
David bị cô nhìn như vậy thì không biết chuyện gì hỏi: " Sao vậy, chỗ nào không khoẻ".
Lạc Hiểu Nhiên nhắm mắt lại rồi mở ra, khàn giọng nói: "Em khoẻ rồi, em đã ngủ mấy ngày rồi".
- " Bốn ngày rồi".
Vừa nghe tiếng Lạc Hiểu Nhiên, Bà quản gia, Lưu Mẫn và Lưu Hiểu lập tức chạy đến: " lần này thật sự tỉnh rồi".
Lạc Hiểu Nhiên nhìn Lưu Mẫn, Lưu Hiểu rồi lại nhìn Bà quản gia. Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng về nguyên nhân vì sao mình lại vào viện. Cô chỉ nhớ, cô uống rượu cùng Lưu Mẫn, sau đó đi về nhà, rồi nhờ bà quản gia pha nước tắm, rồi sau đó cô không nhớ gì nữa.
Cô cảm thấy mình ngủ không lâu lắm, nhưng khi tỉnh lại thì đúng là tỉnh thật rồi.
- " Hiểu Nhiên, thật sự con tỉnh rồi. Đêm đó tự nhiên ngất đi, sau đó liền mê man mấy ngày.". Bà quản gia đứng cạnh giường nói: " làm bác thật sự lo lắng".
Lưu Mẫn cười nói: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh lại là không sao rồi."
Đến chiều muộn, Lạc Hiểu Nhiên đã tỉnh được lâu. Thấy cô thật sự không muốn ngủ lại nữa, cuối cùng Lưu Mẫn mới cho phép cô ngồi dậy.
" Chị hôm nay không quay về quán bar sao"."Buổi tối chị sẽ quay về. Lạc Hiểu Nhiên, nếu thật sự không thể cứu vãn nữa thì ly hôn đi. Em sao phải tự dày vò mình tới mức này".Lạc Hiểu Nhiên chỉ cười nhẹ rồi nói: " Hóá ra khi yêu thật lòng, mình hèn hạ tới mức phải cầu xin người ta ở lại với mình".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương