Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 199: Chap 200
Bóng dáng cao lớn của anh sững lại trong tích tắc, anh không trả lời. Dường như anh đã thật sự bước ra khỏi thế giới của cô, không bao giờ bước vào nữa.
Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy, liêu xiêu bước ra khỏi bồn tắm, mặc kệ người đang ướt sũng, cô bước đến gần anh, một tay nâng lên nắm lấy ống tay áo của anh, cô ngước nhìn thẳng vào đôi mắt khó nắm bắt kia, trong đôi mắt đen láy như đá quý lóe lên ánh sáng tăm tối kín đáo: " Hoắc Cao Lãng, anh nói đi".
Hoắc Cao Lãng im lặng nhìn cô,
Lần này, Lạc Hiểu Nhiên không chọn trầm mặc giống anh nữa, cô nhìn anh nói khẽ: " Hoắc Cao Lãng, ngày hôm nay Kiều Khả Mỹ đến tìm em, cô ta bảo em phải ly hôn với anh. Còn nữa cô ta còn biết rõ hết mọi chuyện thời gian này anh lạnh nhạt với em, em bệnh anh cũng bỏ mặt. Ha, ha, ,Hoắc Cao Lãng, anh cũng thật tàn nhẫn. Khi anh không còn thương nữa thì anh thật sự lạnh lùng đến mức người ta phải khiếp sợ. Lúc cô ta nói mấy lời đó, em thật sự rất muốn đánh cô ta, nói cô ta là người thứ ba phá hoại hôn nhân của em, sau đó lại chạy đi tìm anh ầm ĩ một trận. Xong rồi, chúng ta lại quay lại như lúc trước. Nhưng mà, em lại không muốn làm như vậy. Anh biết tại sao không."
Hoắc Cao Lãng hơi nheo mắt, lần đầu tiên anh nhìn thấy một Lạc Hiểu Nhiên như vậy, một Lạc Hiểu Nhiên có thế ung dung nhiều lời trước mặt anh, có thể đem hờn tủi trong lòng mà tự nhiên bộc bạch. Ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô, rồi dọc theo sóng mũi xinh đẹp xuống phía dưới. Bụi nước vòi hoa sen hơi ngấm ướt mái tóc xoăn dài, những hạt nước trong suốt đọng lên xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, tựa như vô số chấm nhỏ nơi chân trời trên người cô.
Lạc Hiều Nhiên nhìn anh, dịu giọng nói: " Bởi vì, em có lòng tự trọng. Em không thể giống như cô ta, cũng không thể giống như anh, anh quá tàn nhẫn".
" Đã biết tôi tàn nhẫn tại sao lại không chịu buông tay"."Em không muốn buông tay là vì em yêu anh." Lạc Hiểu Nhiên can đảm nhìn anh, ánh mắt yên ổn mà bình tĩnh, như ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, lằng lặng tỏa sáng."Em không quan tâm cuộc hôn nhân này đã lạnh, anh cũng đã chán ghét em, em không quan tâm anh có còn yêu em không, bởi vì chỉ cần được thấy anh là em đã thấy hạnh phúc rồi. Trong mối tình này, em toàn tâm toàn ý để yêu, yêu đến khổ cực. Em không rõ tình cảm giữa anh và em tại sao lại đến nông nỗi này, em chỉ biết là em còn yêu anh, cho nên anh có chán ghét em thì cũng dè dặt yêu anh."." Lạc Hiểu Nhiên, nếu trước kia cô nói với tôi những lời này thì có lẽ tôi thật sự rất cảm động". Hoắc Cao Lãng nhìn ánh mắt ửng hồng của cô. Mắt anh cứ lướt xuống từng chút, đôi môi anh nhếch lên đường cong lạnh lẽo tàn nhẫn: " hay là cô còn muốn, nếu cô muốn một đêm thì tôi vẫn có thể".Anh vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương nâng cằm của cô lên, không cho cô tránh đi.
Lạc Hiểu Nhiên đang run sợ thì anh bất ngờ nghiêng người xuống, ghì cả người cô vào cửa, cúi đầu nửa mập mờ nửa nguy hiểm ghé sát lên môi cô, cất tiếng cười khàn khàn u ám: " cô muốn gì cứ nói ra đi, tôi đáp ứng cô."
Lạc Hiểu Nhiên giơ tay lên muốn đẩy anh ra theo bản năng, nhưng tay vừa giơ lên đã bị anh nắm chặt lại.
Hơi thở nam tính mát lạnh dễ chịu phủ quanh cô, phả lên môi cô: "Muốn thì cứ nói thẳng, chuyện ăn ngủ của tôi và cô đâu phải một ngày một bữa. Nếu cô muốn, tôi vẫn có thể đáp ứng cho cô, dù sao cũng đã lâu cô chưa gần gũi tôi, tôi cũng không hẹp hòi với cô một đêm đâu".
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói, cô nỡ nụ cười bất đắc dĩ: " Hoắc Cao Lãng, khi anh tuyệt tình rồi. Anh có thể hủỷ hoại hết tất cả sao".
Hoắc Cao Lãng nheo mắt, đôi mắt sâu thẫm ngây ngần.
- " Hoắc Cao Lãng, bỡn cợt em, anh thật sự thấy vui sao".
Lần này Hoắc Cao Lãng không trả lời, anh cúi đầu hạ xuống môi cô.
Môi cô bị cảm giác quen thuộc mềm mại bao phủ. Cho đến khi Lạc Hiểu Nhiên phản ứng lại được thì anh đã lập tức dùng lưỡi cạy răng cô ra, nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng cô.
"Không..." Lạc Hiểu Nhiên ra sức vùng vẩy thì lại bị anh cứng rắn ghì chặt hai cánh tay vào cửa, giãy giụa thế nào cũng không thể cử động. Cô giơ chân lên theo phản xạ thì lập tức bị anh chặn lại, không thể nhúc nhích."Hoắc Cao Lãng... anh... ưm..." Lạc Hiểu Nhiên liều mạng quay đầu đi, anh lại càng như cố ý hôn mạnh hơn, càng lúc càng triền miên, càng lúc càng sâu, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, không cách nào hít thở được.Lạc Hiểu Nhiên cũng không biết đã bao lâu rồi anh không ôm không hôn cô. Cô chỉ cảm thấy cái hôn này như vừa mạnh mẽ tàn nhẫn lại vừa nặng nề sâu sắc.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh luồn vào đôi môi đỏ mọng, lướt qua hàm răng của cô, bàn tay anh thon dài chui vào quần áo cô, lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt cô, làm cô không khỏi run lên, hít thở vội vã giữa kẻ răng bật thành tiếng, toàn thân cô mềm nhũn xụi vào lòng anh, bàn tay chắn trước lồng ngực anh đã mất đi sức lực từ lâu.
Anh động lòng rồi sao? Cho nên mới hôn cô?
Thế rồi ngay lập tức anh ngừng lại, tay phủ lên gáy cô, ánh mắt đen láy sâu thằm không thấy đáy lằng lặng nhìn cô.
Anh nhìn người phụ nữ vừa bị hôn đang dựa vào cửa há miệng ra thở như cá mắc cạn, cặp mắt đỏ bừng đắm nước mắt.
Anh chỉ yên lặng một giây, ánh mắt nặng nề khó đoán, rồi chậm rãi mím môi: "Cô muốn cái này sao?"
Lạc Hiểu Nhiên đứng dậy, liêu xiêu bước ra khỏi bồn tắm, mặc kệ người đang ướt sũng, cô bước đến gần anh, một tay nâng lên nắm lấy ống tay áo của anh, cô ngước nhìn thẳng vào đôi mắt khó nắm bắt kia, trong đôi mắt đen láy như đá quý lóe lên ánh sáng tăm tối kín đáo: " Hoắc Cao Lãng, anh nói đi".
Hoắc Cao Lãng im lặng nhìn cô,
Lần này, Lạc Hiểu Nhiên không chọn trầm mặc giống anh nữa, cô nhìn anh nói khẽ: " Hoắc Cao Lãng, ngày hôm nay Kiều Khả Mỹ đến tìm em, cô ta bảo em phải ly hôn với anh. Còn nữa cô ta còn biết rõ hết mọi chuyện thời gian này anh lạnh nhạt với em, em bệnh anh cũng bỏ mặt. Ha, ha, ,Hoắc Cao Lãng, anh cũng thật tàn nhẫn. Khi anh không còn thương nữa thì anh thật sự lạnh lùng đến mức người ta phải khiếp sợ. Lúc cô ta nói mấy lời đó, em thật sự rất muốn đánh cô ta, nói cô ta là người thứ ba phá hoại hôn nhân của em, sau đó lại chạy đi tìm anh ầm ĩ một trận. Xong rồi, chúng ta lại quay lại như lúc trước. Nhưng mà, em lại không muốn làm như vậy. Anh biết tại sao không."
Hoắc Cao Lãng hơi nheo mắt, lần đầu tiên anh nhìn thấy một Lạc Hiểu Nhiên như vậy, một Lạc Hiểu Nhiên có thế ung dung nhiều lời trước mặt anh, có thể đem hờn tủi trong lòng mà tự nhiên bộc bạch. Ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô, rồi dọc theo sóng mũi xinh đẹp xuống phía dưới. Bụi nước vòi hoa sen hơi ngấm ướt mái tóc xoăn dài, những hạt nước trong suốt đọng lên xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, tựa như vô số chấm nhỏ nơi chân trời trên người cô.
Lạc Hiều Nhiên nhìn anh, dịu giọng nói: " Bởi vì, em có lòng tự trọng. Em không thể giống như cô ta, cũng không thể giống như anh, anh quá tàn nhẫn".
" Đã biết tôi tàn nhẫn tại sao lại không chịu buông tay"."Em không muốn buông tay là vì em yêu anh." Lạc Hiểu Nhiên can đảm nhìn anh, ánh mắt yên ổn mà bình tĩnh, như ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, lằng lặng tỏa sáng."Em không quan tâm cuộc hôn nhân này đã lạnh, anh cũng đã chán ghét em, em không quan tâm anh có còn yêu em không, bởi vì chỉ cần được thấy anh là em đã thấy hạnh phúc rồi. Trong mối tình này, em toàn tâm toàn ý để yêu, yêu đến khổ cực. Em không rõ tình cảm giữa anh và em tại sao lại đến nông nỗi này, em chỉ biết là em còn yêu anh, cho nên anh có chán ghét em thì cũng dè dặt yêu anh."." Lạc Hiểu Nhiên, nếu trước kia cô nói với tôi những lời này thì có lẽ tôi thật sự rất cảm động". Hoắc Cao Lãng nhìn ánh mắt ửng hồng của cô. Mắt anh cứ lướt xuống từng chút, đôi môi anh nhếch lên đường cong lạnh lẽo tàn nhẫn: " hay là cô còn muốn, nếu cô muốn một đêm thì tôi vẫn có thể".Anh vừa nói vừa dùng ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương nâng cằm của cô lên, không cho cô tránh đi.
Lạc Hiểu Nhiên đang run sợ thì anh bất ngờ nghiêng người xuống, ghì cả người cô vào cửa, cúi đầu nửa mập mờ nửa nguy hiểm ghé sát lên môi cô, cất tiếng cười khàn khàn u ám: " cô muốn gì cứ nói ra đi, tôi đáp ứng cô."
Lạc Hiểu Nhiên giơ tay lên muốn đẩy anh ra theo bản năng, nhưng tay vừa giơ lên đã bị anh nắm chặt lại.
Hơi thở nam tính mát lạnh dễ chịu phủ quanh cô, phả lên môi cô: "Muốn thì cứ nói thẳng, chuyện ăn ngủ của tôi và cô đâu phải một ngày một bữa. Nếu cô muốn, tôi vẫn có thể đáp ứng cho cô, dù sao cũng đã lâu cô chưa gần gũi tôi, tôi cũng không hẹp hòi với cô một đêm đâu".
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói, cô nỡ nụ cười bất đắc dĩ: " Hoắc Cao Lãng, khi anh tuyệt tình rồi. Anh có thể hủỷ hoại hết tất cả sao".
Hoắc Cao Lãng nheo mắt, đôi mắt sâu thẫm ngây ngần.
- " Hoắc Cao Lãng, bỡn cợt em, anh thật sự thấy vui sao".
Lần này Hoắc Cao Lãng không trả lời, anh cúi đầu hạ xuống môi cô.
Môi cô bị cảm giác quen thuộc mềm mại bao phủ. Cho đến khi Lạc Hiểu Nhiên phản ứng lại được thì anh đã lập tức dùng lưỡi cạy răng cô ra, nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng cô.
"Không..." Lạc Hiểu Nhiên ra sức vùng vẩy thì lại bị anh cứng rắn ghì chặt hai cánh tay vào cửa, giãy giụa thế nào cũng không thể cử động. Cô giơ chân lên theo phản xạ thì lập tức bị anh chặn lại, không thể nhúc nhích."Hoắc Cao Lãng... anh... ưm..." Lạc Hiểu Nhiên liều mạng quay đầu đi, anh lại càng như cố ý hôn mạnh hơn, càng lúc càng triền miên, càng lúc càng sâu, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, không cách nào hít thở được.Lạc Hiểu Nhiên cũng không biết đã bao lâu rồi anh không ôm không hôn cô. Cô chỉ cảm thấy cái hôn này như vừa mạnh mẽ tàn nhẫn lại vừa nặng nề sâu sắc.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh luồn vào đôi môi đỏ mọng, lướt qua hàm răng của cô, bàn tay anh thon dài chui vào quần áo cô, lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào da thịt cô, làm cô không khỏi run lên, hít thở vội vã giữa kẻ răng bật thành tiếng, toàn thân cô mềm nhũn xụi vào lòng anh, bàn tay chắn trước lồng ngực anh đã mất đi sức lực từ lâu.
Anh động lòng rồi sao? Cho nên mới hôn cô?
Thế rồi ngay lập tức anh ngừng lại, tay phủ lên gáy cô, ánh mắt đen láy sâu thằm không thấy đáy lằng lặng nhìn cô.
Anh nhìn người phụ nữ vừa bị hôn đang dựa vào cửa há miệng ra thở như cá mắc cạn, cặp mắt đỏ bừng đắm nước mắt.
Anh chỉ yên lặng một giây, ánh mắt nặng nề khó đoán, rồi chậm rãi mím môi: "Cô muốn cái này sao?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương