Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 202: Chap 203
Tin tức Hoắc Cao Lãng ly hôn cũng nhanh chóng đến tai ba người bạn của anh. Nghe được tin tức này, Thẩm Y Hiên liền lập tức gọi cho Lưu Mẫn.
Điện thoại reo, Lưu Mẫn nhìn số điện thoại, thở dài một hơi cũng nhấc máy: " Thẩm Ý Hiên, anh đừng tìm tôi nữa".
-" Mẫn Mẫn, em đừng cúp máy vội, nghe anh nói. Hiểu Nhiên đã ký thoả thuận ly hôn, sáng nay cô ấy đã dọn ra khỏi biệt thự. Cô ấy có đến tìm em không."
Điện thoại trong tay Lưu Mẫn rớt xuống, vang lên tiếng động không nhỏ làm cô ấy giật mình nhặt điện thoại lên, sau đó tắt máy Thẩm Y Hiên, liền gọi cho Lạc Hiểu Nhiên, nhưng đều chuyển qua hộp thư thoại.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi đờ đẫn trong trời tuyết rơi dày đặc, bên cạnh còn có một cái vali, dòng người đi ngang qua ai cũng nhìn cô với ánh mắt khác thường. Cô không để ý đến điều gì, mặc kệ những ánh mắt khác thường đó.
Mùa đông năm nay rất lạnh. Khi Lạc Hiểu Nhiên ngồi ở đó, cô chỉ thấy loại lạnh này như mũi khoan, khoan thật sâu vào lòng. Cảm giác khó chịu mà cơ thể cô chưa từng trải qua cùng với cơn đau từ dạ dày co thắt đang hoành hành trong cô.
Chua xót khổ sở khó tả quét qua lòng cô, ánh mắt của anh lại hiện lên trong trí nhớ cô, cổ họng cô nghẹn ngào như hóc xương cá từ lâu, nếu như có thể cô cũng sẽ không dốc lòng mà yêu thì cũng không thua đến mức không còn manh giáp nào.
Trong cuộc tình này, từ đầu đến cuối là một mình cô chân thành dấn sâu vào, mà Hoắc Cao Lãng thì sao? Anh chỉ như bây giờ luôn duy trì dáng vẻ trầm lặng.
Từ biệt thự đi ra, trái tim cô đau nhức nhưng vẫn cảm nhận được Hoắc Cao Lãng đang đứng bên cửa sổ nhìn cô, nhìn cô làm thế nào để bước từng bước rời đi, Hoắc Cao Lãng đang muốn điều gì? Cái gì anh muốn không phải cô đều đã thực hiện hết rồi sao?
Dạ dày cô lại quặn đau, Lạc Hiểu Nhiên cố sức khom người nén nổi đau. Vài người xung quanh khi đi qua đều không thể không chú ý nhìn cô.
Lưu Mẫn lái xe ngang qua quản trường vừa lái xe vừa gọi cho Lạc Hiểu Nhiên, nhưng đều không được.
- " Chết tiệt, Lạc Hiểu Nhiên em chết đi đâu rồi". Vừa mắng xong, trong ánh mắt của cô ấy vừa xẹt một cái gì đó quen thuộc. Lưu Mẫn lập tức dừng xe lại, tấp vào lề đường, sau đó liền hốt hoảng chạy tới, khi gần tới cô ấy chợt đứng lại. Lạc Hiểu Nhiên, một mình ngồi trong trời tuyết, bên cạnh đặt một cái vali, người hơi khom xuống ôm lấy bụng, sắc mặt đã trắng bệch đến mức có thể đông cứng lại. Hình như, lấp lánh trên gò má của Lạc Hiểu Nhiên,
Lưu Mẫn còn nhìn thấy được nước mắt.
Lòng Lưu Mẫn thắt chặt lại, cô ngẩng mặt lên hít sâu một hơi, rồi mới bước tới bên cạnh Lạc Hiểu Nhiên, đứng từ trên nhìn xuống nói: " Ly hôn em cũng đã quyết định rồi, em có cần phải tự hành hạ mình đến mức này không".
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói Lạc Hiểu Nhiên ngẩng mặt lên nhìn thấy là Lưu Mẫn thì cô khẽ cười, nhưng cười không được khoé miệng cô căng cứng rồi: " Chị biết rồi sao".
- "Đứng lên, đi về cùng chị". Lưu Mẫn không trả câu hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên, cứ ngẩn ngơ nhìn Lưu Mẫn rồi nhìn đi hướng khác.
Một cơn gió lớn thổi ngang, người Lạc Hiểu Nhiên tiếp tục co ro lại, mồ hôi lạnh trên trán đã thấm ướt mái tóc dài của cô.
- " Lạc Hiểu Nhiên, chị đã từng cảnh cáo em, lúc đó em nói với chị thế nào em nhớ không?. Em chắc chắn sẽ không để chị lo lắng, bây giờ em nhìn xem bộ dạng em thế này. Lạc Hiểu Nhiên em vừa mới sảy thai không bao lâu, bệnh thập tử nhất sinh vừa mới qua khỏi bây giờ em ngồi ở đây chịu lạnh, em không cần mạng nữa đúng không?. Em thế này thì làm sao quay về ăn nói với bà ngoại em". Lưu Mẫn dốc hết nội tâm mà hướng về Lạc Hiểu Nhiên nói to.
Lạc Hiếu Nhiên im hơi không trả lời.
Lưu Mẫn nhìn bộ dáng của Lạc Hiểu Nhiên, lại thấy hình bóng của mình ở trong đó. Nhưng so với bản thân mình, trái lại Lạc Hiểu Nhiên dường như rất bình tĩnh, cô không cuồng loạn, cũng không nói lời châm chọc, chỉ là trấn tĩnh hơn bao giờ hết. Tự đem mình ra dùng nỗi đau thể xác để lấn át lại nỗi đau trong lòng.
Nhưng chỉ mình Lạc Hiểu Nhiên mới biết được, cô đang mệt mỏi chứ không phải yên ổn, khi một người phụ nữ mệt đến ngay cả thanh âm của bản thân cũng không nghe được thì nghĩa là tâm người đó cũng đã chết theo.
- "Lạc Hiểu Nhiên". Lưu Mẫn nén nước mắt gượng cười, chỉ tay về Lạc Hiểu Nhiên: " Lúc đó, tại sao ký vào thoả thuận ly hôn, ký em cũng đã ký rồi, bây giờ không đành lòng buông tay sao."
Hàng mi dài của Lạc Hiểu Nhiên rung động, sau khi nghe Lưu Mẫn nói, cô như bức tượng đá, không chút tiếng động, một lúc lâu sau cô nói: "Không phải là em không buông tay, chỉ là mỗi khi nghĩ đến người mà sau này anh ấy sẽ ở bên cạnh không phải là em, em thật sự không chịu nỗi.".
-" LẠC HIỂU NHIÊN". Lưu Mẫn gọi lớn tên cô: " em tỉnh táo lại cho chị".
Điện thoại reo, Lưu Mẫn nhìn số điện thoại, thở dài một hơi cũng nhấc máy: " Thẩm Ý Hiên, anh đừng tìm tôi nữa".
-" Mẫn Mẫn, em đừng cúp máy vội, nghe anh nói. Hiểu Nhiên đã ký thoả thuận ly hôn, sáng nay cô ấy đã dọn ra khỏi biệt thự. Cô ấy có đến tìm em không."
Điện thoại trong tay Lưu Mẫn rớt xuống, vang lên tiếng động không nhỏ làm cô ấy giật mình nhặt điện thoại lên, sau đó tắt máy Thẩm Y Hiên, liền gọi cho Lạc Hiểu Nhiên, nhưng đều chuyển qua hộp thư thoại.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi đờ đẫn trong trời tuyết rơi dày đặc, bên cạnh còn có một cái vali, dòng người đi ngang qua ai cũng nhìn cô với ánh mắt khác thường. Cô không để ý đến điều gì, mặc kệ những ánh mắt khác thường đó.
Mùa đông năm nay rất lạnh. Khi Lạc Hiểu Nhiên ngồi ở đó, cô chỉ thấy loại lạnh này như mũi khoan, khoan thật sâu vào lòng. Cảm giác khó chịu mà cơ thể cô chưa từng trải qua cùng với cơn đau từ dạ dày co thắt đang hoành hành trong cô.
Chua xót khổ sở khó tả quét qua lòng cô, ánh mắt của anh lại hiện lên trong trí nhớ cô, cổ họng cô nghẹn ngào như hóc xương cá từ lâu, nếu như có thể cô cũng sẽ không dốc lòng mà yêu thì cũng không thua đến mức không còn manh giáp nào.
Trong cuộc tình này, từ đầu đến cuối là một mình cô chân thành dấn sâu vào, mà Hoắc Cao Lãng thì sao? Anh chỉ như bây giờ luôn duy trì dáng vẻ trầm lặng.
Từ biệt thự đi ra, trái tim cô đau nhức nhưng vẫn cảm nhận được Hoắc Cao Lãng đang đứng bên cửa sổ nhìn cô, nhìn cô làm thế nào để bước từng bước rời đi, Hoắc Cao Lãng đang muốn điều gì? Cái gì anh muốn không phải cô đều đã thực hiện hết rồi sao?
Dạ dày cô lại quặn đau, Lạc Hiểu Nhiên cố sức khom người nén nổi đau. Vài người xung quanh khi đi qua đều không thể không chú ý nhìn cô.
Lưu Mẫn lái xe ngang qua quản trường vừa lái xe vừa gọi cho Lạc Hiểu Nhiên, nhưng đều không được.
- " Chết tiệt, Lạc Hiểu Nhiên em chết đi đâu rồi". Vừa mắng xong, trong ánh mắt của cô ấy vừa xẹt một cái gì đó quen thuộc. Lưu Mẫn lập tức dừng xe lại, tấp vào lề đường, sau đó liền hốt hoảng chạy tới, khi gần tới cô ấy chợt đứng lại. Lạc Hiểu Nhiên, một mình ngồi trong trời tuyết, bên cạnh đặt một cái vali, người hơi khom xuống ôm lấy bụng, sắc mặt đã trắng bệch đến mức có thể đông cứng lại. Hình như, lấp lánh trên gò má của Lạc Hiểu Nhiên,
Lưu Mẫn còn nhìn thấy được nước mắt.
Lòng Lưu Mẫn thắt chặt lại, cô ngẩng mặt lên hít sâu một hơi, rồi mới bước tới bên cạnh Lạc Hiểu Nhiên, đứng từ trên nhìn xuống nói: " Ly hôn em cũng đã quyết định rồi, em có cần phải tự hành hạ mình đến mức này không".
Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói Lạc Hiểu Nhiên ngẩng mặt lên nhìn thấy là Lưu Mẫn thì cô khẽ cười, nhưng cười không được khoé miệng cô căng cứng rồi: " Chị biết rồi sao".
- "Đứng lên, đi về cùng chị". Lưu Mẫn không trả câu hỏi.
Lạc Hiểu Nhiên, cứ ngẩn ngơ nhìn Lưu Mẫn rồi nhìn đi hướng khác.
Một cơn gió lớn thổi ngang, người Lạc Hiểu Nhiên tiếp tục co ro lại, mồ hôi lạnh trên trán đã thấm ướt mái tóc dài của cô.
- " Lạc Hiểu Nhiên, chị đã từng cảnh cáo em, lúc đó em nói với chị thế nào em nhớ không?. Em chắc chắn sẽ không để chị lo lắng, bây giờ em nhìn xem bộ dạng em thế này. Lạc Hiểu Nhiên em vừa mới sảy thai không bao lâu, bệnh thập tử nhất sinh vừa mới qua khỏi bây giờ em ngồi ở đây chịu lạnh, em không cần mạng nữa đúng không?. Em thế này thì làm sao quay về ăn nói với bà ngoại em". Lưu Mẫn dốc hết nội tâm mà hướng về Lạc Hiểu Nhiên nói to.
Lạc Hiếu Nhiên im hơi không trả lời.
Lưu Mẫn nhìn bộ dáng của Lạc Hiểu Nhiên, lại thấy hình bóng của mình ở trong đó. Nhưng so với bản thân mình, trái lại Lạc Hiểu Nhiên dường như rất bình tĩnh, cô không cuồng loạn, cũng không nói lời châm chọc, chỉ là trấn tĩnh hơn bao giờ hết. Tự đem mình ra dùng nỗi đau thể xác để lấn át lại nỗi đau trong lòng.
Nhưng chỉ mình Lạc Hiểu Nhiên mới biết được, cô đang mệt mỏi chứ không phải yên ổn, khi một người phụ nữ mệt đến ngay cả thanh âm của bản thân cũng không nghe được thì nghĩa là tâm người đó cũng đã chết theo.
- "Lạc Hiểu Nhiên". Lưu Mẫn nén nước mắt gượng cười, chỉ tay về Lạc Hiểu Nhiên: " Lúc đó, tại sao ký vào thoả thuận ly hôn, ký em cũng đã ký rồi, bây giờ không đành lòng buông tay sao."
Hàng mi dài của Lạc Hiểu Nhiên rung động, sau khi nghe Lưu Mẫn nói, cô như bức tượng đá, không chút tiếng động, một lúc lâu sau cô nói: "Không phải là em không buông tay, chỉ là mỗi khi nghĩ đến người mà sau này anh ấy sẽ ở bên cạnh không phải là em, em thật sự không chịu nỗi.".
-" LẠC HIỂU NHIÊN". Lưu Mẫn gọi lớn tên cô: " em tỉnh táo lại cho chị".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương