Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 208: Chap 209
Ở đằng xa, Hoắc Cao Lãng đứng trong góc khuất nhìn về phía Lạc Hiểu Nhiên đang đứng, nhìn thân thể nhỏ nhắn, xanh xao, mặt mũi anh lộ ra vài phần trầm ngâm, mi mắt cũng mang theo sự mệt mỏi.
Nhìn Lạc Hiếu Nhiên chỉ đứng yên đó chăm chú nhìn vào bức hình, trên gương cô không rõ cảm xúc, lưng anh cứng ngắc như sắt, tay nắm chặt thành đấm rủ hai bên đùi, đôi mắt anh sâu hun hút đong đầy và đau xót, vòm ngực anh phập phồng. Anh cố gắng kiềm chế nhưng không cách nào xoa dịu cơn đau từ tận đáy lòng.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên rời đi, Hoắc Cao Lãng nhắm nghiền hai mắt, nhưng đầu anh vẫn chứ đầy hình ảnh Lạc Hiểu Nhiên nằm đờ đẫn trên giường.
Bên cánh tay đột nhiên có người nắm, Hoắc Cao Lãng mở mắt ra, trong ánh mắt liền dâng lên một tia chán ghét.
Không ai khác chính là Kiều Khả Mỹ, cô ta mặc chiếc váy dạ hội đuôi cá màu trắng, trang điểm lộng lẫy.
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, Kiều Khả Mỹ cảm giác như vậy rất hạnh phúc.
Hoắc Cao Lãng cau mày, sắc mặt rất khó coi rút tay ra khỏi tay Kiều Khả Mỹ: " có chuyện gì".
Kiều Khả Mỹ đang lâng lâng hạnh phúc, cho tới nay khát vọng mộng đẹp của cô ta rốt cuộc cũng thành sự thật.
Cô ta cả gan đứng trước mặt Hoắc Cao Lãng, thẹn thùng nói: "Cao Lãng, chúng ta cũng sắp đính hôn rồi, nhưng chúng ta... Ừ, chính là... một chút khi làm lễ anh có thể hôn em một cái không? Cho tới bây giờ anh vẫn chưa chạm vào em."
Ánh sáng ở chỗ Hoắc Cao Lãng không phải quá tốt, dáng người Hoắc Cao Lãng rất cao lại đứng chẵn ánh sáng, hai tay anh nhét vào túi quần tây, cả người trầm trầm bao lấy Kiều Khả Mỹ. Không biết vì sao, khi Kiều Khả Mỹ ngước lên nhìn anh trong lòng lại sinh ra một cảm giác kì lạ.
Đại khái cô ta nhận ra anh không chút vui vẻ nào, trong lòng cô ta vô cùng mất mát, tủi thân nhưng lại không dám nói điều gì. Vừa rồi nói ra yêu cầu nhưng anh cũng không đáp lại cô ta.
Thật ra thì ngay từ đầu anh ấy đối với mình đã rất lãnh đạm, nói dễ nghe thì là tôn trọng mình, không lạnh không nóng, không xa không gần, nhưng nói khó nghe một chút, anh có đặt cô ta ở trong lòng không?
Có lẽ, anh chính là người như vậy, cô hẳn nên quen, cô cũng đã quen.
Nhưng khi cô ta thấy anh đối với người phụ nữ khác lại cười tuyệt sắc khuynh thành như vậy, hận không đem được những gì tốt nhất đưa đến trước mặt người phụ nữ kia thì cô ta sẽ không thể chịu đựng được anh lại lạnh lùng hời hợt với mình
-"Cao Lãng... Không phải vì tài liệu trong tay của ba em nên anh mới cưới em chứ?"
Lòng cô ta khẽ run lên, cuối cùng vẫn không tự chủ được đem vấn đề này ra khỏi miệng.
Rất muốn biết, không có một người phụ nữ nào không muốn biết. Người đàn ông trong tim, với một người muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, luôn kiêu ngạo như công chúa là cô ta, thì dĩ nhiên cô ta không chỉ cần danh phận bà Hoắc mà còn cả tấm lòng chân thành của anh.
Loại khát vọng sâu sắc này giống như đánh mạnh vào lòng Kiều Khả Mỹ, cho cô dũng khí cực lớn để cô ta tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Hoắc Cao Lãng, đem mặt chôn trong ngực của anh, giọng mềm mại phối hợp cùng mùi nước hoa trên người cô ta khiến thần kinh đàn ông bị kích thích thật sâu.
-"Cao Lãng, em biết có thể anh còn chưa quên Lạc Hiểu Nhiên. Em biết, thật ra thì trong lòng anh nhất định là oán hận nhà họ Kiều. Anh là một người đàn ông cao cao tại thượng, anh thích nắm trong tay mọi thứ, anh cũng có năng lực đứng ở vị trí cao nhất, anh so với người khác đều có một loại khí thế cao nhân nhất đẳng. Em biết, ba em, ông ấy năm đó đã làm chuyện tổn thương nhà họ Hoắc, ông có sai, nhưng ông ấy cũng vì con gái là em, em quá yêu anh."
-"Cao Lãng... Em thật sự yêu anh, anh đối tốt với em một chút thôi là em có thể hưng phấn cả ngày không ăn không uống. Cho nên, cầu xin anh đừng đẩy em đi, mọi thứ anh mong muốn em cũng sẽ giúp anh lấy được. Anh không cần phải như vậy... như vậy yêu em, cũng không cần gấp, chỉ cần anh nhớ, để em làm người phụ nữ của anh là đủ rồi."
Cơ thể phụ nữ mềm mại trong ngực mình, chóp mũi đều là hương vị mát mẻ dễ chịu của phụ nữ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại dùng một giọng cầu thẩn như vậy...
Nhưng đối với Hoắc Cao Lãng mà nói thì lại không phải như vậy.
Mùi vị dễ chịu cũng không phải cô ấy, giọng nói mềm mại cũng không thể sẽ là cô ấy, người phụ nữ trong ngực không phải cô ấy, từ đầu đến cuối đều không phải cô ấy.
Nhìn Lạc Hiếu Nhiên chỉ đứng yên đó chăm chú nhìn vào bức hình, trên gương cô không rõ cảm xúc, lưng anh cứng ngắc như sắt, tay nắm chặt thành đấm rủ hai bên đùi, đôi mắt anh sâu hun hút đong đầy và đau xót, vòm ngực anh phập phồng. Anh cố gắng kiềm chế nhưng không cách nào xoa dịu cơn đau từ tận đáy lòng.
Thấy Lạc Hiểu Nhiên rời đi, Hoắc Cao Lãng nhắm nghiền hai mắt, nhưng đầu anh vẫn chứ đầy hình ảnh Lạc Hiểu Nhiên nằm đờ đẫn trên giường.
Bên cánh tay đột nhiên có người nắm, Hoắc Cao Lãng mở mắt ra, trong ánh mắt liền dâng lên một tia chán ghét.
Không ai khác chính là Kiều Khả Mỹ, cô ta mặc chiếc váy dạ hội đuôi cá màu trắng, trang điểm lộng lẫy.
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, Kiều Khả Mỹ cảm giác như vậy rất hạnh phúc.
Hoắc Cao Lãng cau mày, sắc mặt rất khó coi rút tay ra khỏi tay Kiều Khả Mỹ: " có chuyện gì".
Kiều Khả Mỹ đang lâng lâng hạnh phúc, cho tới nay khát vọng mộng đẹp của cô ta rốt cuộc cũng thành sự thật.
Cô ta cả gan đứng trước mặt Hoắc Cao Lãng, thẹn thùng nói: "Cao Lãng, chúng ta cũng sắp đính hôn rồi, nhưng chúng ta... Ừ, chính là... một chút khi làm lễ anh có thể hôn em một cái không? Cho tới bây giờ anh vẫn chưa chạm vào em."
Ánh sáng ở chỗ Hoắc Cao Lãng không phải quá tốt, dáng người Hoắc Cao Lãng rất cao lại đứng chẵn ánh sáng, hai tay anh nhét vào túi quần tây, cả người trầm trầm bao lấy Kiều Khả Mỹ. Không biết vì sao, khi Kiều Khả Mỹ ngước lên nhìn anh trong lòng lại sinh ra một cảm giác kì lạ.
Đại khái cô ta nhận ra anh không chút vui vẻ nào, trong lòng cô ta vô cùng mất mát, tủi thân nhưng lại không dám nói điều gì. Vừa rồi nói ra yêu cầu nhưng anh cũng không đáp lại cô ta.
Thật ra thì ngay từ đầu anh ấy đối với mình đã rất lãnh đạm, nói dễ nghe thì là tôn trọng mình, không lạnh không nóng, không xa không gần, nhưng nói khó nghe một chút, anh có đặt cô ta ở trong lòng không?
Có lẽ, anh chính là người như vậy, cô hẳn nên quen, cô cũng đã quen.
Nhưng khi cô ta thấy anh đối với người phụ nữ khác lại cười tuyệt sắc khuynh thành như vậy, hận không đem được những gì tốt nhất đưa đến trước mặt người phụ nữ kia thì cô ta sẽ không thể chịu đựng được anh lại lạnh lùng hời hợt với mình
-"Cao Lãng... Không phải vì tài liệu trong tay của ba em nên anh mới cưới em chứ?"
Lòng cô ta khẽ run lên, cuối cùng vẫn không tự chủ được đem vấn đề này ra khỏi miệng.
Rất muốn biết, không có một người phụ nữ nào không muốn biết. Người đàn ông trong tim, với một người muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, luôn kiêu ngạo như công chúa là cô ta, thì dĩ nhiên cô ta không chỉ cần danh phận bà Hoắc mà còn cả tấm lòng chân thành của anh.
Loại khát vọng sâu sắc này giống như đánh mạnh vào lòng Kiều Khả Mỹ, cho cô dũng khí cực lớn để cô ta tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Hoắc Cao Lãng, đem mặt chôn trong ngực của anh, giọng mềm mại phối hợp cùng mùi nước hoa trên người cô ta khiến thần kinh đàn ông bị kích thích thật sâu.
-"Cao Lãng, em biết có thể anh còn chưa quên Lạc Hiểu Nhiên. Em biết, thật ra thì trong lòng anh nhất định là oán hận nhà họ Kiều. Anh là một người đàn ông cao cao tại thượng, anh thích nắm trong tay mọi thứ, anh cũng có năng lực đứng ở vị trí cao nhất, anh so với người khác đều có một loại khí thế cao nhân nhất đẳng. Em biết, ba em, ông ấy năm đó đã làm chuyện tổn thương nhà họ Hoắc, ông có sai, nhưng ông ấy cũng vì con gái là em, em quá yêu anh."
-"Cao Lãng... Em thật sự yêu anh, anh đối tốt với em một chút thôi là em có thể hưng phấn cả ngày không ăn không uống. Cho nên, cầu xin anh đừng đẩy em đi, mọi thứ anh mong muốn em cũng sẽ giúp anh lấy được. Anh không cần phải như vậy... như vậy yêu em, cũng không cần gấp, chỉ cần anh nhớ, để em làm người phụ nữ của anh là đủ rồi."
Cơ thể phụ nữ mềm mại trong ngực mình, chóp mũi đều là hương vị mát mẻ dễ chịu của phụ nữ, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại dùng một giọng cầu thẩn như vậy...
Nhưng đối với Hoắc Cao Lãng mà nói thì lại không phải như vậy.
Mùi vị dễ chịu cũng không phải cô ấy, giọng nói mềm mại cũng không thể sẽ là cô ấy, người phụ nữ trong ngực không phải cô ấy, từ đầu đến cuối đều không phải cô ấy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương