Hẹn Anh Ở Kiếp Sau
Chương 63
Vốn tưởng mọi chuyện đã êm xui, nhưng bà cụ Hoắc lúc này đã bước lên sân khấu cầm lấy micro trước tiên bà ta chào tất cả mọi người, sau đó liền vào vấn đề mà bà ta muốn.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng chợt dừng lại trên sân khấu, đôi mắt sắc lạnh của anh chợt từ từ híp lại, anh nắm lấy bàn tay Lạc Hiểu Nhiên nhưng ánh mắt vẫn nhìn bà cụ Hoắc.
Tiếng nói của bà cụ Hoắc làm David và Giang Kiêu cũng phải nhìn lên đó và cũng thu hút rất nhiều người tập trung lại sân khấu.
Thân thể Lạc Hiểu Nhiên chợt lạnh, bàn tay trong phút chốc đã lạnh băng, cô cảm nhận được bàn tay cô vừa lạnh Hoắc Cao Lãng đã nắm chặt tay cô.
Trên sân khấu bà cụ Hoắc nét mặt tươi cười đứng bên cạnh cô ta còn có Kiều Khả Mỹ, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng cứ liếc nhìn về phía Hoắc Cao Lãng.
Bà cụ Hoắc cũng dài dòng nữa lập tức vào vấn đề chính: “ xin chào các vị, hôm nay là buổi tiệc của Kiều gia tôi xin phép có đôi chút lời muốn nói, đã làm phiền”.
Lời bà cụ Hoắc vừa dứt bên dưới lập tức nổ lên một tràn pháo tay thật lớn.
Tràn pháo tay vừa hết bà cụ Hoắc liền nói: “ hôm nay nhânn dịp Kiều gia tổ chức bữa tiệc đón Kiều Khả Mỹ sẵn đây chúng tôi cũng có một chút niềm vui muốn chia sẻ cùng các vị. Cháu trai tôi Hoắc Cao Lãng và Kiều Khả Mỹ đã chính thức tìm hiểu nhau, nếu thuận lợi Hoắc gia và Kiều gia sẽ nhanh chóng trở thành thông gia.”
Lạc Hiểu Nhiên hoảng hốt muốn rút tay ra khỏi tay Hoắc Cao Lãng nhưng đã bị anh nắm chặt lại, cô luống cuống làm rơi đĩa bánh trên tay tạo ra tiếng động khá lớn thu hút tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình. Cô vội cúi đầu né tránh ánh mắt của mọi người đặc biệt là ánh mắt của hai người trên sân khấu đang ghét bỏ nhìn cô.
Hoắc Cao Lãng làm sao mà không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, anh lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn một vòng tất cả đều né tránh nhìn đi hướng khác, ánh mắt anh lúc này không lưu lại trên sân khấu mà anh lưu lại trên gương mặt của Kiều phu nhân, lần trước anh nhìn bà ta rất quen mắt nhưng vốn dĩ anh không để ý đến nhưng bây giờ anh đã biết tại sao anh lại nhìn bà ta quen mắt, gương mặt của bà ta và Lạc Hiểu Nhiên giống nhau đến kinh ngạc, đúng hơn là Lạc Hiểu Nhiên y như phiên bản sau của bà ta, anh nhìn bà ta một lúc sau đó nhìn lại Lạc Hiểu Nhiên đang cúi đầu anh khẽ nhăn mày.
- “ Hiểu Nhiên ngước mặt lên”.
Cô vô thức ngước lên nhìn Hoắc Cao Lãng, bàn tay cũng đang tìm cách thoát khỏi tay Hoắc Cao Lãng.
- “ Cao Lãng, mau thả tay em ra đi”.
Hoắc Cao Lãng đã thấy được tình hình trong đám người, nắm chặt lấy tay cô, không để cô tiếp tục dằn co nữa, hờ hững nói: "Thả ra làm gì, em không cần quan tâm ai nói hay tuyên bố cái gì cả, em chỉ cần tin tưởng lời nói từ chình miệng anh nói ra”.
Lạc Hiểu Nhiên: “…”
Có người phụ nữ nào mà không yêu một người đàn ông như anh chứ, cô yêu anh và Kiều Khả Mỹ cũng yêu anh, nhưng tình yêu của cô đối với anh là hèn mọn.
Lạc Hiểu Nhiên đành phải quay đầu lại nhìn.
Giang Kiêu đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực hờ hững nói: “ tôi và David đưa cô gái nhỏ về trước, cậu ở lại giải quyết cho ổn thoả đi, cậu nhìn xem cô ấy đã bị lão hoang đồng nhà cậu doạ cho sợ hãi rồi kìa”.
Từ đầu đến cuối Hoắc Cao Lãng luôn nhìn cô, trông thấy sắc mặt cô hơi tái thì thấp giọng hỏi: “em khó chịu lắm hả”.
Lạc Hiểu Nhiên lấy lại bình tĩnh: “ có một chút, chúng ta về được không anh”.
- “ ừm, về thôi.” Hoắc Cao Lãng nắm tay cô, muốn dẫn cô đi.
Ngay lúc này, trên sân khấu giọng của bà cụ Hoắc lại vang lên: “ Hoắc Cao Lãng con muốn đi đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên vừa quay đầu đã thấy gương mặt giận dữ của bà cụ Hoắc nhìn vào mình: “ con vì đứa con gái không ra gì mà muốn chống đối bà”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy tiếng nói của bà cụ Hoắc thì cả người chấn động.
Cô kiềm chế nhịp tim sắp nhảy đến cổ họng, không nhịn được xoay đầu nhìn đám người đang nhìn cô, cô rung sợ đến mức làm cô khó thở.
- “ không ra gì”.
Chợt có người lên tiếng, nhưng giọng nói này không phải đến từ Lạc Hiểu Nhiên
Mà là Hoắc Cao Lãng.
Vừa nghe thấy ba tiếng này, Lạc Hiểu Nhiên không dám tin, chật vật ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Cao Lãng. Cảm xúc bi thương phức tạp này thật sự khó mà hình dung được.
Khoảnh khắc Hoắc Cao Lãng vừa mới lên tiếng, Kiều Khả Mỹ nhìn thẳng về phía anh. Trong mắt cô ta như có gì đó đang dần dần vỡ vụn.
Vậy mà từ đầu đến cuối Hoắc Cao Lãng không hề liếc sang nhìn cô ta một cái, chỉ lãnh đạm nói: " tất cả các người nhanh chóng thu lại cái ánh mắt chết tiệt đó trước khi tôi nổi điên”.
Người có thể xuất hiện ở nơi này thật sự cũng là người có địa vị trong giới thượng lưu. Tất nhiên cũng biết được con người Hoắc Cao Lãng tuyệt tình như thế nào.
Bà cụ Hoắc vừa định mở miệng lời mắng vừa tràn ra khóe miệng lập tức nghẹn lại trong cổ, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi hỏi lại: "Con vẫn quyết định chống đối bà nội”.
- “ Tôi không nói hai lời”. Ánh mắt Hoắc Cao Lãng âm u lạnh lẽo.
Đám đông vây quanh cũng thức thời im lặng không dám bàn tán thêm một lời nào nữa.
Kiều Khả Mỹ vẫn luôn đau đáu nhìn Hoắc Cao Lãng. Kể cả Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh anh thì ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm về phía anh.
Từ đầu đến cuối Hoắc Cao Lãng cũng không hề liếc sang cô ta dù chỉ một giây.
Hoắc Cao Lãng không đổi sắc mặt bàn tay nắm chặt lấy tay Lạc Hiểu Nhiên kiên định nói: “ hôm nay ở chính nơi này tôi lặp lại một lần nữa cho các người được rõ ràng”. Ánh mắt anh liếc sang bà cụ Hoắc rồi đến Hoắc Nguyên Lãng và ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Kiều phu nhân tiếp tục nói: “ cô gái này là người mà Hoắc Cao Lãng tôi chọn, cho nên ngoài tôi ra tôi không cho phép ai có quyền ức hiếp cô ấy, kể cả người thân của tôi hay người thân của cô ấy. Còn chuyện hôm nay nếu lọt ra ngoài tất cả những người tham gia buổi tiệc này đã biết hậu quả như thế nào rồi đúng không?”.
Cả người Kiều phu nhân run rẩy, không dám nhúc nhích, lời nói của Hoắc Cao Lãng rõ ràng là răn đe, trong lòng bà ta đang lo sợ có phải Hoắc Cao Lãng đã biết chuyện gì rồi không. Nếu không thì làm sao lại nhìn chằm chằm vào bà ta và nói những lời như thế.
Đám đông dần giải tán, có vẻ như vở kịch này cuối cùng cũng chấm dứt. Lạc Hiểu Nhiên đảo mắt mới phát hiện không biết mẹ cô đã rời đi từ lúc nào.
- “ Cao Lãng không cần vì em mà phải như vậy”.
- “cảnh vừa rồi cũng đủ làm cho bọn họ không dám mở miệng rồi, cậu mau đưa cô gái nhỏ này về trước đi, mặt đã nhợt nhạt như vậy rồi”. Giang Kiêu đứng bên cạnh thờ ơ lên tiếng, anh ta biết mọi chuyện hôm nay đã đi quá giới hạn của Hoắc Cao Lãng rồi, nhưng lời vừa rồi Hoắc Cao Lãng cũng không phải nói cho vui. Lạc Hiểu Nhiên đã làm cho anh ta phải nhìn cô bằng con mắt khác, sức ảnh hưởng đối với Hoắc Cao Lãng quá mạnh rồi.
Hoắc Cao Lãng vẫn luôn nhìn khuôn mặt Lạc Hiểu Nhiên: "Em vẫn còn khó chịu à?"
Đúng là anh nhìn ra sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên vừa rồi rất khác thường. Đáy mắt tràn ngập cảm xúc của cô không thoát được cặp mắt của anh.
Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu lắc, tỏ ý mình không sao: “ mình về được chưa.”
Biết cô né tránh câu hỏi của mình Hoắc Cao Lãng mím chặt môi sau đó tạm biệt David và Giang Kiêu, anh nắm cô dắt ra khỏi nơi đó mà không cần quan sát bà cụ Hoắc đang khó chịu đứng trên sân khấu nhìn anh.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng chợt dừng lại trên sân khấu, đôi mắt sắc lạnh của anh chợt từ từ híp lại, anh nắm lấy bàn tay Lạc Hiểu Nhiên nhưng ánh mắt vẫn nhìn bà cụ Hoắc.
Tiếng nói của bà cụ Hoắc làm David và Giang Kiêu cũng phải nhìn lên đó và cũng thu hút rất nhiều người tập trung lại sân khấu.
Thân thể Lạc Hiểu Nhiên chợt lạnh, bàn tay trong phút chốc đã lạnh băng, cô cảm nhận được bàn tay cô vừa lạnh Hoắc Cao Lãng đã nắm chặt tay cô.
Trên sân khấu bà cụ Hoắc nét mặt tươi cười đứng bên cạnh cô ta còn có Kiều Khả Mỹ, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng cứ liếc nhìn về phía Hoắc Cao Lãng.
Bà cụ Hoắc cũng dài dòng nữa lập tức vào vấn đề chính: “ xin chào các vị, hôm nay là buổi tiệc của Kiều gia tôi xin phép có đôi chút lời muốn nói, đã làm phiền”.
Lời bà cụ Hoắc vừa dứt bên dưới lập tức nổ lên một tràn pháo tay thật lớn.
Tràn pháo tay vừa hết bà cụ Hoắc liền nói: “ hôm nay nhânn dịp Kiều gia tổ chức bữa tiệc đón Kiều Khả Mỹ sẵn đây chúng tôi cũng có một chút niềm vui muốn chia sẻ cùng các vị. Cháu trai tôi Hoắc Cao Lãng và Kiều Khả Mỹ đã chính thức tìm hiểu nhau, nếu thuận lợi Hoắc gia và Kiều gia sẽ nhanh chóng trở thành thông gia.”
Lạc Hiểu Nhiên hoảng hốt muốn rút tay ra khỏi tay Hoắc Cao Lãng nhưng đã bị anh nắm chặt lại, cô luống cuống làm rơi đĩa bánh trên tay tạo ra tiếng động khá lớn thu hút tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình. Cô vội cúi đầu né tránh ánh mắt của mọi người đặc biệt là ánh mắt của hai người trên sân khấu đang ghét bỏ nhìn cô.
Hoắc Cao Lãng làm sao mà không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, anh lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn một vòng tất cả đều né tránh nhìn đi hướng khác, ánh mắt anh lúc này không lưu lại trên sân khấu mà anh lưu lại trên gương mặt của Kiều phu nhân, lần trước anh nhìn bà ta rất quen mắt nhưng vốn dĩ anh không để ý đến nhưng bây giờ anh đã biết tại sao anh lại nhìn bà ta quen mắt, gương mặt của bà ta và Lạc Hiểu Nhiên giống nhau đến kinh ngạc, đúng hơn là Lạc Hiểu Nhiên y như phiên bản sau của bà ta, anh nhìn bà ta một lúc sau đó nhìn lại Lạc Hiểu Nhiên đang cúi đầu anh khẽ nhăn mày.
- “ Hiểu Nhiên ngước mặt lên”.
Cô vô thức ngước lên nhìn Hoắc Cao Lãng, bàn tay cũng đang tìm cách thoát khỏi tay Hoắc Cao Lãng.
- “ Cao Lãng, mau thả tay em ra đi”.
Hoắc Cao Lãng đã thấy được tình hình trong đám người, nắm chặt lấy tay cô, không để cô tiếp tục dằn co nữa, hờ hững nói: "Thả ra làm gì, em không cần quan tâm ai nói hay tuyên bố cái gì cả, em chỉ cần tin tưởng lời nói từ chình miệng anh nói ra”.
Lạc Hiểu Nhiên: “…”
Có người phụ nữ nào mà không yêu một người đàn ông như anh chứ, cô yêu anh và Kiều Khả Mỹ cũng yêu anh, nhưng tình yêu của cô đối với anh là hèn mọn.
Lạc Hiểu Nhiên đành phải quay đầu lại nhìn.
Giang Kiêu đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực hờ hững nói: “ tôi và David đưa cô gái nhỏ về trước, cậu ở lại giải quyết cho ổn thoả đi, cậu nhìn xem cô ấy đã bị lão hoang đồng nhà cậu doạ cho sợ hãi rồi kìa”.
Từ đầu đến cuối Hoắc Cao Lãng luôn nhìn cô, trông thấy sắc mặt cô hơi tái thì thấp giọng hỏi: “em khó chịu lắm hả”.
Lạc Hiểu Nhiên lấy lại bình tĩnh: “ có một chút, chúng ta về được không anh”.
- “ ừm, về thôi.” Hoắc Cao Lãng nắm tay cô, muốn dẫn cô đi.
Ngay lúc này, trên sân khấu giọng của bà cụ Hoắc lại vang lên: “ Hoắc Cao Lãng con muốn đi đâu”.
Lạc Hiểu Nhiên vừa quay đầu đã thấy gương mặt giận dữ của bà cụ Hoắc nhìn vào mình: “ con vì đứa con gái không ra gì mà muốn chống đối bà”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe thấy tiếng nói của bà cụ Hoắc thì cả người chấn động.
Cô kiềm chế nhịp tim sắp nhảy đến cổ họng, không nhịn được xoay đầu nhìn đám người đang nhìn cô, cô rung sợ đến mức làm cô khó thở.
- “ không ra gì”.
Chợt có người lên tiếng, nhưng giọng nói này không phải đến từ Lạc Hiểu Nhiên
Mà là Hoắc Cao Lãng.
Vừa nghe thấy ba tiếng này, Lạc Hiểu Nhiên không dám tin, chật vật ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Cao Lãng. Cảm xúc bi thương phức tạp này thật sự khó mà hình dung được.
Khoảnh khắc Hoắc Cao Lãng vừa mới lên tiếng, Kiều Khả Mỹ nhìn thẳng về phía anh. Trong mắt cô ta như có gì đó đang dần dần vỡ vụn.
Vậy mà từ đầu đến cuối Hoắc Cao Lãng không hề liếc sang nhìn cô ta một cái, chỉ lãnh đạm nói: " tất cả các người nhanh chóng thu lại cái ánh mắt chết tiệt đó trước khi tôi nổi điên”.
Người có thể xuất hiện ở nơi này thật sự cũng là người có địa vị trong giới thượng lưu. Tất nhiên cũng biết được con người Hoắc Cao Lãng tuyệt tình như thế nào.
Bà cụ Hoắc vừa định mở miệng lời mắng vừa tràn ra khóe miệng lập tức nghẹn lại trong cổ, nhưng vẫn không khỏi hoài nghi hỏi lại: "Con vẫn quyết định chống đối bà nội”.
- “ Tôi không nói hai lời”. Ánh mắt Hoắc Cao Lãng âm u lạnh lẽo.
Đám đông vây quanh cũng thức thời im lặng không dám bàn tán thêm một lời nào nữa.
Kiều Khả Mỹ vẫn luôn đau đáu nhìn Hoắc Cao Lãng. Kể cả Lạc Hiểu Nhiên đứng bên cạnh anh thì ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm về phía anh.
Từ đầu đến cuối Hoắc Cao Lãng cũng không hề liếc sang cô ta dù chỉ một giây.
Hoắc Cao Lãng không đổi sắc mặt bàn tay nắm chặt lấy tay Lạc Hiểu Nhiên kiên định nói: “ hôm nay ở chính nơi này tôi lặp lại một lần nữa cho các người được rõ ràng”. Ánh mắt anh liếc sang bà cụ Hoắc rồi đến Hoắc Nguyên Lãng và ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Kiều phu nhân tiếp tục nói: “ cô gái này là người mà Hoắc Cao Lãng tôi chọn, cho nên ngoài tôi ra tôi không cho phép ai có quyền ức hiếp cô ấy, kể cả người thân của tôi hay người thân của cô ấy. Còn chuyện hôm nay nếu lọt ra ngoài tất cả những người tham gia buổi tiệc này đã biết hậu quả như thế nào rồi đúng không?”.
Cả người Kiều phu nhân run rẩy, không dám nhúc nhích, lời nói của Hoắc Cao Lãng rõ ràng là răn đe, trong lòng bà ta đang lo sợ có phải Hoắc Cao Lãng đã biết chuyện gì rồi không. Nếu không thì làm sao lại nhìn chằm chằm vào bà ta và nói những lời như thế.
Đám đông dần giải tán, có vẻ như vở kịch này cuối cùng cũng chấm dứt. Lạc Hiểu Nhiên đảo mắt mới phát hiện không biết mẹ cô đã rời đi từ lúc nào.
- “ Cao Lãng không cần vì em mà phải như vậy”.
- “cảnh vừa rồi cũng đủ làm cho bọn họ không dám mở miệng rồi, cậu mau đưa cô gái nhỏ này về trước đi, mặt đã nhợt nhạt như vậy rồi”. Giang Kiêu đứng bên cạnh thờ ơ lên tiếng, anh ta biết mọi chuyện hôm nay đã đi quá giới hạn của Hoắc Cao Lãng rồi, nhưng lời vừa rồi Hoắc Cao Lãng cũng không phải nói cho vui. Lạc Hiểu Nhiên đã làm cho anh ta phải nhìn cô bằng con mắt khác, sức ảnh hưởng đối với Hoắc Cao Lãng quá mạnh rồi.
Hoắc Cao Lãng vẫn luôn nhìn khuôn mặt Lạc Hiểu Nhiên: "Em vẫn còn khó chịu à?"
Đúng là anh nhìn ra sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên vừa rồi rất khác thường. Đáy mắt tràn ngập cảm xúc của cô không thoát được cặp mắt của anh.
Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu lắc, tỏ ý mình không sao: “ mình về được chưa.”
Biết cô né tránh câu hỏi của mình Hoắc Cao Lãng mím chặt môi sau đó tạm biệt David và Giang Kiêu, anh nắm cô dắt ra khỏi nơi đó mà không cần quan sát bà cụ Hoắc đang khó chịu đứng trên sân khấu nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương