Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 34: [Phần I] Không phải em thích tiền của tôi à? Giờ tôi vung tiền lấy lòng em, sao em lại không vui?



EDITOR: HANNAH

Con người có phải đều giống nhau không? Khi thứ gì đó còn ở ngay trước mắt mình thì lại không nhìn thấy, đợi đến khi mất đi rồi mới biết tiếc nuối.

Đường Vực, có lẽ em không hiểu được cảm giác này của anh, cũng cảm thấy có phần nhục nhã.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Mấy năm nay những bộ phim điện ảnh do Thời Quang đầu tư sản xuất chủ yếu đều mang đề tài quân sự hoặc trinh thám, trong khi đó phong cách của Lục Chi Hành lại thiên về dòng phim nghệ thuật nhiều hơn. Tác phẩm của hai bên cũng chưa bao giờ ra mắt cùng thời điểm nên không có sự cạnh tranh. Thế nên, mấy hôm trước sếp tổng đột nhiên bảo muốn có báo cáo nghiên cứu số liệu thị trường của phòng làm việc của Lục Chi Hành, Cao Hằng lập tức đoán ra có lẽ có liên quan tới cô Đường.

Từ khi cô Đường rời công ty đến nay, đừng nói là sếp tổng, đến anh ta còn luôn có cảm giác thiêu thiếu cái gì đó.

Đường Vực để tập văn kiện sang một bên, ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình, hỏi: “Cậu cảm thấy phim thương mại của Lục Chi Hành sẽ không tìm nổi nguồn đầu tư à?”

Cho dù từng có tác phẩm “chết yểu” giữa chừng, cũng từng có phim rác nhưng Lục Chi Hành dù thế nào vẫn được đánh giá cao, chất lượng phim và thành tích vẫn còn rành rành ở đó, hơn nữa bộ phim này còn chưa quay đã có độ hot, sách cũng bán chạy, cho dù có những người không đánh giá cao đề tài này thì vẫn sẽ có người mạo hiểm đầu tư.

Đầu tư vốn đã là một chuyện mạo hiểm, dù có là đạo diễn tài hoa hay đội ngũ thực lực cũng có lúc làm ra “bom xịt”, nhưng đồng thời giới điện ảnh gần như năm nào cũng xuất hiện 1-2 chú “ngựa ô” thành tích phòng vé đáng mơ ước.

Có điều, “Dệt một giấc mộng cho anh” nhìn qua những tưởng chỉ là một bộ tiểu thuyết viễn tưởng nhẹ nhàng, việc cải biên và quay phim sẽ không quá khó khăn nhưng quan trọng nhất chính là giai đoạn chế tác hậu kỳ, sẽ cực kỳ tốn kém. Đây cũng là lý do vì sao Thời Quang dù đã mua bản quyền từ nhiều năm trước nhưng vẫn không có ý định làm phim: tốn tiền, mạo hiểm, không chắc chắn sẽ thành công.

Cao Hằng nghẹn lời một lúc rồi nói: “Sếp nói đúng ạ.”

Đường Vực hơi nhíu mày, điều mà anh lo lắng nhất bây giờ là nếu Đường Hinh biết anh có ý định đầu tư vào bộ phim của cô, chắc hẳn cô sẽ nghĩ anh thần kinh rồi. Mà đúng là hành động của anh hiện giờ có phần bất thường.

Đã xua đuổi người ta đi rồi giờ lại cố níu người ta lại.

Chậc chậc.

Anh đúng là chưa từng làm những chuyện như thế này bao giờ, cũng cảm thấy mặt có hơi rát rát.

Cốc cốc cốc…

Cửa mở, Đường Vực và Cao Hằng không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai tới.

Hoắc Thần Đông cầm tài liệu đi vào, Cao Hằng nhìn anh ta rồi lại quay lại nói với Đường Vực: “Tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Đợi đã.”

Đường Vực gọi anh ta lại.

Cao Hằng đứng im, Đường Vực lạnh nhạt yêu cầu: “Cậu xem lại lịch trình mấy ngày tới rồi sắp xếp cho tôi một buổi hẹn với Lục Chi Hành, bảo anh ta là tôi muốn bàn chuyện hợp tác.”

Cao Hằng trưng ra vẻ mặt “Tôi biết ngay mà!”, đẩy gọng kính lên sống mũi, nghiêm túc đáp: “Vâng.”

Hoắc Thần Đông nhướng mày, Cao Hằng vừa đi ra, anh ta để tập tài liệu lên mặt bàn, tay chống vào cạnh bàn, hất cằm về phía Đường Vực, hỏi: “Sao thế? Không nhịn được nữa, muốn ra tay rồi hả?”

Đường Vực lạnh nhạt liếc anh ta, không quan tâm hỏi vặn lại: “Không được à?”

Hoắc Thần Đông tặc tặc lưỡi, biểu cảm có hơi lố, nói: “Đúng là hiếm có khó tìm nha. Quen cậu đã nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu vung tiền theo đuổi phụ nữ đó. Con vịt con còn chưa mở mắt đó cũng bản lĩnh ghê ha, ôm bản quyền té mất, chạy đến nhờ cậy Lục papa, làm Đường papa hối hả đuổi theo…”

“Im.”

Đường Vực nhíu mày ngắt lời anh ta, giọng nói lạnh lùng: “Ai bảo tôi vung tiền theo đuổi cô ấy?”

Hoắc Thần Đông đứng lâu cũng mệt, cậu ta kéo chiếc ghế dựa ngồi đối diện Đường Vực, lười nhác vắt chân vắt chéo chữ ngũ, rồi cười nói: “Chứ không phải hả? Thế sao lúc trước có bản quyền trong tay thì không định quay phim? Giờ cô ấy đã thôi việc rồi, ôm của chạy lấy người, hợp tác cùng người khác để làm phim… Nói thật nha, giờ sách của Tiểu Đường Tâm hot như thế, được lên hot search những 2-3 lần, đương nhiên trong đó cũng có công sức của cậu góp phần, nhưng phim của Lục Chi Hành chẳng bao giờ thiếu người đầu tư. Dựa vào sở thích và mắt nhìn của cậu từ trước tới nay, cậu tuyệt đối sẽ không hứng thú với loại đề tài này. Dự án của Thời Quang cũng không ít, về căn bản là thu được lợi nhuận ổn định, nếu cậu nói muốn đầu tư vào bộ phim này để kiếm tiền, tôi tuyệt đối không tin. Rốt cuộc chẳng phải vẫn vì Đường Tâm hay sao, thế có khác gì vung tiền để theo đuổi cô ấy đâu?

Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, tuy rằng Đường Vực không đồng tình với lối sống cá nhân của Hoắc Thần Đông nhưng mối quan hệ giữa hai người trước nay không tệ, thế nên Hoắc Thần Đông mới dám nói những lời này mà không kiêng kị gì. Từ khi Đường Hinh rời đi, anh ta vẫn ngồi theo dõi diễn biến, giờ mới là lúc trò hay bắt đầu.

Đây là vung tiền sao?

Đường Vực nhíu mày, hơi ảo não nói: “Tôi không phải muốn vung tiền gì cả. Chẳng qua đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô ấy, trước đây cô ấy từng nói muốn tôi làm nhà giám chế cho cô ấy, sau đó thì… Cậu cũng biết rồi đấy, cô ấy thẳng thắn từ chối tôi.”

Chuyện này vẫn luôn là vướng mắc trong lòng Đường Vực. Cảnh tượng trong tầng hầm để xe ngày hôm đó đã khắc ghi vào trí óc của anh. Ánh mắt và giọng nói của Đường Hinh khi nói lời từ chối anh, từng lời từng chữ, anh đều nhớ rất rõ.

Đặc biệt là vẻ mặt buồn bã của cô ấy khi nói rằng anh chưa từng tìm hiểu thế giới của cô.

Nét mặt đó, so với khi anh từ chối lời tỏ tình của Đường Hinh, so với lúc cô ấy xúc động hôn anh và nói sẽ không vấn vương anh nữa, càng khiến anh ám ảnh hơn nhiều.

Đó là nỗi buồn khi một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng bị người ta dập tắt.

Anh thừa nhận, từ trước tới nay anh chưa từng thử đặt mình vào vị trí của cô để nhìn nhận, chưa từng nghiêm túc tìm hiểu cô, cũng chưa từng có ý định hợp tác với cô để làm phim, ngay cả khi cô thận trọng mở lời, kính cẩn nhờ anh làm nhà chế tác, anh cũng chưa từng cân nhắc kỹ càng.

Anh chỉ đơn giản là nói lời từ chối.

Mỗi lần nghĩ tới điều này, Đường Vực lại cảm thấy tim mình như bị ai cào xé rồi lại giội một chậu nước lạnh băng, ngoài cảm giác đau còn có cái lạnh ê buốt, khiến anh không cách nào quên được. Đêm đó anh thức trắng đọc xong quyển sách kia, nhìn thấy hai câu cô viết ở trang cuối cùng.

“Yeah! Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em!

Chào mừng anh bước vào thế giới của em!”

Hai câu nói này thực sự đã phô bày trần trụi tất cả nhưng mộng ước và tâm tư của cô, bày ra trước mắt anh để anh có thể nhìn rõ.



Cô gái nhỏ thường ngày vẫn lăn lộn ở tổ dự án. Trong tay cô có phí bản quyền, có tiền nhuận bút, gia cảnh cũng không tệ, thế mà vẫn trầy trật nỗ lực để kiếm chút tiền lương biên kịch. So với nhiều cô gái trẻ mà nói, cô đích thực là một nữ đại gia.

Trước đây Đường Vực vẫn luôn cảm thấy mỗi ngày của cô trôi qua đều tràn ngập niềm vui, giống như Đường Đinh Đinh vậy, không có mục tiêu khát vọng gì đặc biệt.

Nhưng giờ anh nhận ra, anh đã sai rồi.

Đường Hinh cũng có ước mơ, cô cũng có ý chí vươn lên, muốn đưa tác phẩm của mình lên màn ảnh rộng, chẳng qua sau bốn năm bị chôn vùi ở Thời Quang, ý chí chiến đấu của cô đều đã bị sự lạnh nhạt vô tình của anh dập tắt.

Giờ đây, cô đã rời khỏi Thời Quang, bước ra khỏi cái bóng của anh, ý chí chiến đấu của cô lại một lần nữa được nhen nhóm.

Sự quyết tâm của cô càng lớn, anh sẽ càng khó mà theo đuổi được.

Dù cho sau này hai người họ có thể ở bên nhau, chuyện này sẽ mãi là vết rạn nứt không thể hàn gắn giữa hai người, cũng sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng họ.

Đường Vực không muốn sau này Đường Hinh đối với anh vẫn còn oán trách, nhân lúc còn kịp, anh muốn đền bù cho cô.

Dù không thể trở thành nhà sản xuất cho cô, anh cũng nhất định phải trở thành nhà đầu tư.

“Bất kể giá nào, tôi cũng phải góp phần vào bộ phim này, nhất định phải móc nối chút quan hệ.”

Đường Vực nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu không để lộ cảm xúc, bàn tay đặt trên đầu gối hơi nắm chặt, ít nhiều vẫn có chút tiếc nuối. Anh cũng sợ rằng Đường Hinh sẽ không đón nhận anh, dù sao hiện giờ dù là nhà giám chế, nhà sản xuất hay nhà đầu tư, cô cũng không thiếu.

Hoắc Thần Đông nghe xong những lời này, dáng vẻ cợt nhả cà lơ phất phơ khựng lại, nụ cười cũng đông cứng, anh ta nhìn Đường Vực, mỉm cười nói: “Lần đầu tiên thấy cậu theo đuổi ai đó nghiêm túc như thế.”

Đường Vực quay lại nhìn anh ta, nói: “Tôi có bao giờ không nghiêm túc đâu.”

Anh tự thấy là bản thân mình đối với mỗi mối tình đều cực kỳ nghiêm túc, dù chỉ là trong ý niệm cũng rất nghiêm túc. Kết cục chia tay cũng là vì không thích hợp.

Hoắc Thần Đông không biết phải đáp lời như thế nào. Đường Vực không giống anh ta, đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc cũng rất kén chọn, biết phải nói cậu ta thế nào bây giờ? Hoắc Thần Đông cảm thấy cậu ta quá đề cao cái “tôi” của mình, gặp phải một Đường Hinh khiến cậu ta không thể đối phó đúng là đáng đời.

Hoắc Thần Đông đung đưa chân bắt chéo, hừ một tiếng rồi nói: “Nhưng cũng chưa bao giờ làm quả lớn như thế này.”

Đường Vực với tay lấy tập tài liệu, lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi nói: “Không thì sao? Không lẽ cậu bảo tôi cứ ung dung ngồi đây nhìn cô ấy tung tăng hợp tác với người khác làm phim, không làm gì hết?”

Nếu cậu bảo đây là vung tiền theo đuổi, thế thì cứ vung thôi.

Hoắc Thần Đông: “……”

Anh ta nhìn Đường Vực chằm chằm, bật cười rồi hỏi: “Thế là cậu thừa nhận là cậu đang theo đuổi Đường Tâm hả?”

Đường Vực cầm một cái bút bi đen để chuẩn bị ký, cúi đầu đọc lướt qua lần cuối, không trả lời ngay, sau khi đặt bút ký một nét phóng khoáng, mới vứt lại tài liệu cho Hoắc Thần Đông, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi lại: “Ờ, chứ còn gì nữa?”

“……” Khoé miệng Hoắc Thần Đông giật giật, không kìm được mắng: “Tôi thấy cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi là bao. Lúc từ chối người ta thì cương quyết thế, giờ lại hối hận. Cậu đúng là…”

Đúng là khốn nạn vãi.

Lời này Hoắc Thần Đông không dám nói thẳng. Nhưng Đường Vực vẫn đoán ra được ý của anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Khốn nạn được bằng cậu hả?”

“……”

Hoắc Thần Đông cạn lời, chẳng qua anh ta thấy buồn chán nên qua đây hóng hớt tí thôi, giờ còn bị người ta “sạc” cho đầy năng lượng rồi, anh ta cầm tập tài liệu đứng lên, nói: “Vâng vâng vâng, tôi khốn nạn, tôi cuốn gói đây.”

Đường Vực gọi anh ta lại, cảnh cáo: “Nếu Đinh Đinh có liên lạc với cậu hoặc là tới tìm cậu, cậu nhớ đừng có vượt qua giới hạn, tuyệt đối đừng có đụng đến con bé.”

Mấy ngày trước Đường Đinh Đinh tìm rượu giải sầu, mặc dù Đường Vực không hỏi đến nhưng hôm đó Hoắc Thần Đông lại bị lôi lên báo vì tin đồn tình ái, không cần đoán cũng biết nhất định là liên quan tới anh ta.

Đường Vực sợ Đường Đinh Đinh chỉ số thông minh chạm đáy, làm ra chuyện thiếu tỉnh táo.

Hoắc Thần Đông giật mình, cười đáp: “Vớ vẩn, tôi coi con bé như em gái, sao có thể chạm vào con bé.”

Anh ta xua xua tay, thoải mái rời đi.

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ Đường Vực lại lướt trang tin của bạn bè, thấy Đường Hinh trước giờ hiếm khi đăng ảnh cá nhân hôm nay lại đăng ảnh bữa cơm liên hoan. Trong ảnh có cô cùng những đồng nghiệp mới, những đối tác mới, còn có cả Lục Chi Hành.

Đường Vực click vào xem, xem hết ảnh nọ đến ảnh kia, đến bức ảnh cuối cùng, anh cau mày nhìn chòng chọc bàn tay to lớn đặt trên bờ vai trần của cô, cùng với Lục Chi Hành đang đứng cạnh cô.

Cuối cùng, anh híp mắt nhìn chằm chằm nụ cười ngọt ngào cùng má lúm đồng tiền xinh xinh trên má cô.

Không hiểu sao giờ anh cứ cảm thấy má lúm đồng tiền này của cô nhìn rất vô tâm. Rất muốn véo cô thật đau, khiến cô không cười nổi nữa.

*****

Đường Vực nhận định không sai, phim thương mại của Lục Chi Hành đúng là không khó kiếm nhà đầu tư, từ lúc anh ta cùng Đường Hinh công bố sẽ hợp tác trên Weibo, đã có không ít nhà đầu tư tìm tới thương thảo. Lục Chi Hành cũng có một số nhà đầu tư hợp tác thường xuyên nhưng họ vẫn còn đang cân nhắc thêm. Suy cho cùng, họ cảm thấy hai năm gần đây Lục Chi Hành có xu hướng “nổi loạn”, có lẽ muốn thay đổi phong cách nhưng chưa thành công, ngay cả phim rác cũng có nên họ vẫn muốn xem xét tình hình hoặc để xem hiệu quả cải biên kịch bản tới đâu rồi cân nhắc tiếp.

Lục Chi Hành cũng không nóng vội, đã từ chối mấy nhà đầu tư không thích hợp.

Đường Hinh lần đầu tiên được giữ vai trò biên kịch chủ chốt, có vui mừng nhưng cũng có lo lắng. Cô sợ mình sẽ phụ lòng Lục Chi Hành, không cáng đáng nổi trọng trách này. Phùng Trình năm nay đã gần 40 tuổi, đã là một biên kịch rất có tiếng tăm, anh ta cũng nhiệt tình chỉ dẫn cho cô.

Trưa hôm đó, Phùng Trình và Lục Chi Hành đang ngồi uống trà trong văn phòng, anh ta có nhắc tới việc này, còn khen ngợi Đường Hinh: “Tôi vốn còn cho rằng cô nhóc này chỉ thân thiện ngoài mặt, lúc cậu mời cô ấy làm cộng sự, tôi còn lo cô ấy còn trẻ, không dễ thích ứng, không ngờ lại làm rất tốt, tinh thần làm việc nghiêm túc.”

Lục Chi Hành ung dung thong thả nhấp ngụm trà thải độc, nhìn anh ta rồi hỏi: “Rồi sao nữa?”

Phùng Trình sửng sốt: “Còn sao trăng gì nữa? Thì hợp tác vui vẻ chứ còn làm sao, rất happy nha!”



Lục Chi Hành rót hai chén trà, đặt ấm nước xuống, lười nhác dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: “Lão Phùng à, ông biết vì sao tôi lại để Đường Hinh tham gia dự án không? Chính vì tôi cảm thấy cô ấy chưa được mài giũa, không giống cái loại gừng già như ông, cũng không giống tôi. Tôi muốn để cô ấy được tự do phát huy, muốn xem xem cô ấy có thể viết ra thứ gì mới lạ, thế nên ông đừng có hạn chế cô ấy.”

Phùng Trình: “… Tôi có hạn chế cô ấy hả?”

Lục Chi Hành cười cười: “Tôi biết đâu được đấy, cứ nói thế thôi.”

Lúc đầu đúng là anh không quá xem trọng Đường Hinh, sau đó ngẫm lại, xét về trạng thái của anh lúc này, nhận định rất có thể không chuẩn xác, chi bằng cứ thử một phen, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.

Phùng Trình và Lục Chi Hành hợp tác đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Phùng Trình thấy Lục Chi Hành đối với kịch bản có cái nhìn phóng khoáng như vậy, trước đây anh ta căn bản đều theo dõi sát sao từ đầu tới cuối, đối với mỗi chi tiết nhỏ đều tự mình chau chuốt tỉ mỉ, nhưng rồi Phùng Trình cũng hiểu được tâm thế của Lục Chi Hành lúc này.

“Được rồi, tôi hiểu ý của anh.” Phùng Trình nâng chén trà lên, nhìn anh ta rồi nói: “Bên phía đầu tư thế nào rồi?”

Lục Chi Hành gãi cằm, cười nói: “Tôi đang muốn bàn với ông đây, Thời Quang đang liên hệ với bên mình.”

Phùng Trình ngơ ngác: “Hả?”

Lục Chi Hành không quá bất ngờ, lại cười đáp: “Thời Quang hẹn gặp chúng ta để bàn bạc, 7 giờ tối mai, gọi cả Đường Tâm với lão Viên cùng đi đi.”

Phùng Trình kêu oai oái: “Lúc trước nắm bản quyền thì không quay, giờ bên mình mua lại rồi lại muốn hợp tác, thế là cái thể loại gì?”

Lục Chi Hành chỉ cười không nói gì.

Một lát sau, Phùng Trình quay về phòng làm việc, nói lại việc này với Đường Hinh.

Đường Hinh nghe xong cũng ngây người.

Cô quẳng con chuột sang một bên, quay đầu nhìn Phùng Trình, hỏi lại cho chắc chắn: “Là Thời Quang, công ty cũ của tôi sao? Hay là còn có Thời Quang nào khác?”

Phùng Trình cười nói: “Có mấy công ty điện ảnh và truyền hình Thời Quang chứ? Đương nhiên chính là công ty đó rồi.”

Là Thời Quang đó.

Đường Hinh hốt hoảng nghĩ thầm: “Đường Vực có ý gì? Do cô không chịu ký hợp đồng với anh nên giờ anh chạy tới đây muốn đầu tư sao? Định chơi trò “Tôi vẫn là papa của em” với cô hả?”

Cái quỷ gì thế không biết!

Không hiểu sao cô đột nhiên thấy tức giận. Thậm chí cô còn muốn gọi điện thẳng cho Đường Vực, hỏi xem rốt cuộc anh ta muốn gì?

Biên kịch Đinh Hiểu San ngồi bên cạnh vỗ vai cô, không nhịn được thầm thì: “Haizzz, không phải lúc trước Thời Quang nắm bản quyền cũng không chịu làm phim à? Không hiểu giờ ông chủ bên đó nghĩ gì nữa.” Cô nàng tiếp tục hóng chuyện: “Lúc trước tôi đã muốn hỏi cô, cô ở Thời Quang có ‘người quen’ hả? Sao Đường Vực lại đích thân share bài đăng giúp cô quảng cáo sách thế?”

Đường Hinh cười tủm tỉm nhìn cô ta rồi hỏi vặn: “Nếu có ‘người quen’ thì liệu tôi có phải tới đây không?”

Đinh Hiểu San nghẹn họng, nói: “Cũng đúng ha. Thế sao anh ta lại giúp cô quảng cáo sách, giờ còn muốn đầu tư vào phim nữa?”

Đường Hinh trợn mắt nói: “Làm sao mà tôi biết được.”

Đinh Hiểu San nhìn cô, trong đầu không ngừng đoán mò. Mấy tin ngồi lê đôi mách ngoài kia đều rất khó nghe, cô ta với Đường Hinh mới quen biết được mấy ngày, có những điều bàn tán sau lưng thì được chứ nói thẳng trước mặt thì thực thất lễ, nhưng cô ta cũng đoán… Đường Hinh hẳn là có quan hệ mờ ám với Đường Vực.

Một lát sau, Đường Hinh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đầu óc vẫn quay cuồng. Nhất định là Đường Vực thấy sách của cô bán chạy, cảm thấy bộ phim lần này có thể kiếm lời nên muốn thu lợi nhuận.

Dù thế nào đi chăng nữa, khi cô nhờ cậy anh, anh từ chối, giờ lại xáp vào, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như cô đã ăn vạ để đòi anh bồi thường vậy.

Cảm giác này khiến cô thấy mình vừa thấp kém lại vừa ức chế.

Cái tên khốn Đường Vực này, cô đã không thèm dây vào anh ta, sao anh ta còn mò tới chọc tức cô chứ?

*****

Chiều hôm sau, sau khi tan làm, Đường Hinh, Lục Chi Hành và Phùng Trình cùng tới điểm hẹn để bàn chuyện hợp tác.

Địa điểm là do Đường Vực chọn, là một nhà hàng gia đình, bên ngoài nhà hàng có đình nghỉ chân và bãi đỗ xe, vừa thoáng đãng lại yên tĩnh.

Đường Hinh đỗ xe vào vị trí, cầm túi xách bước xuống, đúng lúc thấy một chiếc Maybach màu đen lại gần, đang chuẩn bị đỗ vào vị trí cạnh xe cô. Cô nhìn biển số xe, mày nhíu lại, siết chặt túi xách trong tay.

Đường Vực tựa vào lưng ghế sau, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, qua lớp cửa kính nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn anh bằng vẻ mặt tức giận.

Anh nheo mắt, nghĩ thầm: “Sao vừa thấy xe của anh đã tức giận rồi?”

Xe dừng lại, Cao Hằng từ chỗ ghế phụ bước xuống, mở cửa cho Đường Vực.

Đường Vực vẫn mặc sơ-mi cùng quần âu đen, dáng người cao lớn, anh xoay người nhìn Đường Hinh đang đứng sau lưng mình, bước tới, đứng trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô, ánh mắt không để lộ cảm xúc gì, hỏi: “Em đứng đây chờ tôi à?”

Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt không giấu được cơn tức giận đang trào dâng: “Đường Vực, anh làm thế là có ý gì?”

“Có ý gì là sao?”

So với cô, Đường Vực bình tĩnh hơn nhiều.

Đường Hinh trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh muốn đầu tư vào phim của tôi là có ý gì? Trước đây khi còn ở Thời Quang, tôi nhờ vả anh nhưng anh đều thờ ơ, giờ anh có tiền không có chỗ tiêu nên muốn vung cho tôi hả?”

Đường Vực vẫn điềm tĩnh nhìn cô, một lúc sau, anh nhoẻn miệng cười, hỏi: “Không phải em thích tiền của tôi à? Giờ tôi vung tiền lấy lòng em, sao em lại không vui?”
Chương trước Chương tiếp