Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 40: [Phần I] “Chị đại không bao giờ chịu thiệt thòi đâu!”



EDITOR: HANNAH

Biệt danh của bố em là thổ phỉ, còn tôi, là chị đại đó!

Đường Vực, anh có sợ không?

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Không thể tin nổi.

Đường Hinh nhìn người đàn ông ung dung thản nhiên đứng ở căn nhà đối diện, bất chợt tim đập loạn nhịp. Cô ở đây đã một tháng, nhìn nhà hàng xóm sửa sang trang trí, rồi lại thay đồ gia dụng, cô vẫn luôn tò mò không biết hàng xóm của mình là ai mà có chất lượng sống cao thế.

Ai mà ngờ được, người đó lại chính là Đường Vực chứ!

Ngay từ đầu anh ta đã biết cô muốn mua nhà nên mới cô ý giăng bẫy cô.

Anh lừa cô là vì sợ sẽ bị cô từ chối sao? Hay là sợ cô sẽ giận dữ chuyển đi? Hay là anh thực sự muốn theo đuổi cô?

Nhất thời bao nhiêu cảm xúc phức tạp chôn giấu từ đáy lòng bùng phát. Rung động, sợ hãi, khó tin… bao nhiêu thứ hỗn độn khiến đầu óc Đường Hinh xoay mòng mòng, cố gắng bình tâm lại, cô bình tĩnh nhìn anh: “À, hoá ra anh là hàng xóm mới hả? Biệt thự cao cấp không ở lại tới ở chung cư, anh bị chập mạch hả?”

Đường Đinh Đinh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hết nhìn Đường Hinh lại quay sang nhìn Đường Vực, rốt cuộc hiểu ra: “Em đã bảo hai người có gì đó là lạ mà! Nhất định là có gì đó mờ ám!”

Đường Vực lạnh lùng liếc em gái, nạt khẽ: “Trật tự.”

Đường Đinh Đinh: “Hừ.”

Còn không chịu thừa nhận à, đến cả nhà cũng dọn tới đây rồi! Đường Đinh Đinh vừa nhận ra điều này thì giống như tìm thấy một lục địa mới, xâu chuỗi lại một loạt các sự kiện. Hôm đó, anh trai hỏi cô ai muốn mua nhà, sau đó lập tức lên kế hoạch.

Nếu thế… anh trai cô cũng quá nham hiểm rồi! Không chừng còn nham hiểm hơn cả Đường Tâm ý chứ!

Đường Hinh ôm Bánh Bao Cuộn lười nhác tựa vào cửa, vừa cười vừa nhìn Đường Vực, muốn xem xem anh sẽ trả lời như thế nào.

Đường Vực mở rộng cửa nhà, thản nhiên nhìn Đường Hinh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nhìn thấy sự thay đổi trong mắt nhau. Cả hai người đều hiểu đó là gì nhưng không ai chịu mở lời. Nụ cười của Đường Hinh nhạt đi, kéo tay Đường Đinh Đinh, không thèm để ý đến anh, nói: “Đi thôi, vào nhà đi.”

Đường Đinh Đinh bị lôi đi, vội vàng nhìn Đường Vực, hỏi: “Thế còn anh trai em thì sao? Chị không gọi anh trai em vào cùng à?”

“Không gọi, anh ta ăn khoẻ lắm, chị không chuẩn bị đủ đồ ăn cho anh ta.”

Mặt Đường Vực đen như đít nồi: “……”

Đường Hinh không khỏi thở dài, nhét Bánh Bao Cuộn vào tay Đường Đinh Đinh, lôi cả người và mèo vào trong, đóng sầm cửa lại.

Đường Đinh Đinh luống cuống ôm chặt lấy Bánh Bao Cuộn.

Cửa vừa đóng lại, chuông cửa đã lại vang lên.

Đường Hinh nhìn qua màn hình camera, thấy bọn người Hàn Tiêu Tiêu tới rồi, cả em họ cô Chung Nghiên cũng cùng lúc tới nơi, cô mở cửa an ninh cho họ.

Đường Vực đứng trong nhà mình, nheo mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nhà đối diện, nghiêng mặt thở dài, đóng cửa lại.

Phía bên kia, Đường Đinh Đinh còn đang thương xót cho ông anh trai cùng mối tình tan vỡ của mình, cô ôm chặt Bánh Bao Cuộn, nhìn Đường Hinh, không nhịn được nói: “Chị Đường Tâm, anh trai em theo đuổi chị hả?”

“Thế hả?” Đường Hinh lạnh nhạt hỏi lại.

“Nhất định là thế rồi!” Đường Đinh Đinh khẳng định chắc nịch, “Anh ấy vì chị mà chuyển nhà. Phải biết là để tìm được hai căn hộ liền kề thế này không dễ đâu. Thế mà chỉ trong thời gian ngắn anh ấy đã tìm được, chắc chắn là tốn không ít công sức.”

“……”

Có nghĩa là Đường Vực lại đang vung tiền hả?

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng người nói chuyện. Hội Hàn Tiêu Tiêu tới rồi.

Đường Hinh nhìn Đường Đinh Đinh, kéo cô theo, mở cửa nhìn mấy người Hàn Tiêu Tiêu, cười nói: “Tới rồi à.”

Đường Đinh Đinh đi theo sau Đường Hinh cũng nhìn khách mới tới.

Kết quả là mấy người hội Hàn Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy Đường Đinh Đinh thì sững người, nụ cười trở nên khá kỳ quặc, “Ừ, tới rồi nè…”

“Vào đi.”

Đường Hinh không để ý, mời bọn họ vào nhà.

Hàn Tiêu Tiêu và mấy người đồng nghiệp đều đem theo quà đến. Sau khi vào nhà, Hàn Tiêu Tiêu để quà lên bàn trà, đi dạo một vòng rồi chạy tới chỗ Đường Hinh, hâm mộ nói: “Khi nào mình mới có thể mua nhà riêng nha!”

Đường Hinh mỉm cười, vỗ vai cô ấy: “Nhanh thôi, cố lên.”

Hàn Tiêu Tiêu nhìn về phía Đường Đinh Đinh đang ôm Bánh Bao Cuộn ngồi trên sô-pha, ánh mắt có phần kỳ lạ. Cô ấy kéo Đường Hinh ra ngoài ban-công, thì thầm vào tai Đường Hinh: “Sao cô ấy cũng ở đây?”

“Sao cơ?” Đường Hinh ngơ ngác không hiểu.

“Đường Đinh Đinh đó!” Hàn Tiêu Tiêu lôi cô đến đầu kia của ban-công, liến thoắng một loạt những tin đồn buôn dưa nơi công sở, “Cậu không biết à? Từ sau khi cậu đi không bao lâu, Đường Đinh Đinh tới công ty làm, cướp hết vị trí của cậu luôn! Cứ rảnh ra một chút là cô ta lại ton tót lên phòng sếp Đường. Bọn Hoàng Tư Nghệ với Chu Đan nói cô ta là bạn giường mới của sếp Đường, cướp vị trí của cậu…”



“……”

Đường Hinh cạn lời. Bạn giường cũ chắc hẳn là ám chỉ cô hả.

Vẻ mặt Đường Hinh cổ quái nhìn Đường Đinh Đinh, rồi lại quay qua hỏi Hàn Tiêu Tiêu: “Cậu không biết cô ấy là ai hả?”

Hàn Tiêu Tiêu ngơ ngác: “Mình phải biết à?”

Đường Hinh suy nghĩ một lúc, đoán là Đường Đinh Đinh không muốn nói ra, cố ý che giấu thân phận đại tiểu thư, vào công ty của gia đình làm việc, bắt đầu từ những vị trí nhỏ nhất mà tiến lên. Thế cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mà Đường Vực không biết tới mấy tin đồn đó hả?

Đường Vực trước nay chưa từng quan tâm tới mấy chuyện tin đồn hóng hớt nhưng trợ lý Cao lại là người rất tinh ranh, khắp bốn phương tám hướng này chẳng có chuyện gì có thể lọt khỏi tai mắt của anh ta, chỉ cần trợ lý Cao nói, Đường Vực chắc chắn sẽ biết.

Có điều, từ cái dạo Cao Hằng nói hai mối quan hệ phức tạp nhất trên đời là “Anh rể em vợ” và “Bạn thân và bạn trai hoặc chồng của bạn thân” xong bị trừ lương làm thêm giờ, anh ta tuyệt đối không dám khua môi múa mép mấy chuyện buôn dưa trước mặt Đường Vực nữa. Hơn nữa sau khi hội thư ký Trần buôn dưa bị bắt gặp, họ rút kinh nghiệm nói năng cực kỳ thận trọng, Cao Hằng cũng ít nghe được mấy tin kiểu này hơn.

Đúng lúc này Vưu Hoan tới.

Đường Đinh Đinh ra mở cửa.

Đường Hinh lại gần, ôm lấy vai Đường Đinh Đinh, cười giảo hoạt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, bắt đầu bịa chuyện: “Nói thật cho các cậu biết nha, thực ra ý, mình với Đường Đinh Đinh là chị em họ đằng nội. Mình là con rơi lưu lạc bên ngoài.”

Đường Đinh Đinh: “……”

Những người khác: “……”

Đường Đinh Đinh không hiểu vì sao Đường Hinh tự dưng lại nói linh tinh trong khi những người khác nghe xong thì đều ngỡ ngàng. Hàn Tiêu Tiêu từng đọc được một tin đồn nói chú hai của Đường Vực bản tính phong lưu, có tới vài người con rơi. Đây là thật hay giả thế? Cô ấy trợn mắt nhìn Đường Hinh và Đường Đinh Đinh.

Đường Hinh cười tủm tỉm tiếp tục bịa: “Thế nên, bạn giường cái quái gì chứ. Mình với sếp tổng hoàn toàn trong sạch đấy!”

Đường Đinh Đinh đột nhiên tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Chị với anh trai em là…”

… Bạn giường?

Đường Đinh Đinh nói được một nửa thì vội vàng ngậm miệng. Nhưng những người khác đã nhanh chóng bắt được từ khoá.

Anh trai?

Đường Đinh Đinh vất vả che giấu thân phận suốt hai tháng, giờ thì lộ tẩy rồi.

Mọi người ngơ ngác nhìn cô, Hàn Tiêu Tiêu lắp bắp: “Cô… cô thực sự là em gái của Tổng giám đốc Đường à?”

Đường Đinh Đinh: “……”

Cô nhăn nhó nhìn Đường Hinh.

Đường Hinh nhìn cô với vẻ mặt vô tội, kiểu: “Tự em nói mà.”

Đường Đinh Đinh không còn cách nào giấu diếm được nữa, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, nghĩ một lúc rồi lại nói: “Áaa, mấy người đầu óc đen tối quá đi. Thế mà lại dám đàm tiếu tôi với anh trai hả????”

Hàn Tiêu Tiêu vội phủ nhận: “Tôi không có, không có! Tôi tuyệt đối không hoài nghi hai người đâu!”

Những người khác cũng vội vàng tìm đường sống trong chỗ chết…

“Bọn tôi cũng không nói gì cả, chỉ nghe người khác nói lại thôi.”

“Đúng vậy, sếp tổng xưa nay giữ thân như ngọc, nhìn là biết sẽ không có mấy quan hệ nam nữ rối loạn như thế.”

“Cô Đinh Đinh à, cô tuyệt đối đừng kể với sếp tổng nha.”

*****

Vưu Hoan vừa vào nhà, thấy cảnh tượng bên trong loạn cào cào, cô hỏi: “Mọi người đang làm gì thế?”

Đường Hinh cảm thấy bữa mừng tân gia hôm nay có vẻ làm người ta đau đầu quá đi thôi, cô xua tay: “Không có gì đâu, mọi người đều đến đông đủ rồi, vào ăn cơm đi.” Nói rồi vỗ vai Đường Đinh Đinh: “Đi ăn cơm đi, ăn no rồi tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Vưu Hoan cầm trên tay túi rượu, nhướng mày hỏi: “Có uống không?”

Chung Nguyên giơ tay, nói: “Uống chứ uống chứ!”

Những người khác cũng không có ý kiến gì, hào hứng đi tới bàn ăn. Đồ ăn đã hơi nguội, mọi người phân công nhau làm việc, hâm nóng lại đồ ăn, rót rượu, tiếng nói chuyện náo nhiệt, chúc mừng Đường Hinh mua nhà mới.

So với khung cảnh náo nhiệt bên nhà Đường Hinh thì bên phía Đường Vực lại hiu quạnh hơn nhiều.

Anh tiện tay làm món thịt bò bít tết, ăn xong bữa cơm chiều thì lại vào phòng làm việc.

Mười giờ hơn, có tiếng người gõ cửa.

Đường Vực mở cửa ra, thấy Đường Đinh Đinh mặt đỏ bừng đang đứng ngoài cửa, nhìn là biết vừa uống rượu. Anh nhíu mày hỏi: “Gọi tài xế chưa?”

“Gọi rồi, nhưng chắc phải mười phút nữa mới tới.” Thực ra Đường Đinh Đinh uống không nhiều lắm, chỉ là tửu lượng quá kém, bây giờ cũng không hẳn là say. Cô vừa cười hì hì vừa ngó vào trong nhà, nói: “Anh, em muốn vào trong xem.”



Đường Vực nghiêng người, Đường Đinh Đinh lập tức len qua. Cách bài trí của chỗ này không thể so với nhà cũ của anh nhưng phong cách cũng tương tự. Đường Vực đã thay đồ mặc ở nhà, toàn thân một màu đen, cũng không định để ý đến em gái, xoay người quay về phòng làm việc. Đường Đinh Đinh đi theo phía sau anh, nói nhỏ: “Anh, anh đang theo đuổi chị Đường Tâm hả?”

Bước chân của Đường Vực khựng lại, anh không quay đầu, chỉ đơn giản ừ một tiếng.

Đầu óc Đường Đinh Đinh hơi choáng váng nhưng vẫn nghe rất rõ câu trả lời của anh. Cô sững người, nhưng có lẽ do có men rượu nên gan cũng lớn hơn, cô buột miệng thốt ra: “Nhưng chị Đường Tâm hình như không thích anh mà. Chị ý không ký hợp đồng bản quyền với anh còn xin thôi việc nữa. Chị ý còn có vẻ tức giận vì anh thích chị ấy…”

“……”

Mấy lời này… mẹ kiếp, đau lòng vãi.

Đường Vực lạnh nhạt quay đầu, lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho tài xế, tài xế nói đã gần tới nơi. Anh nghe xong lập tức bước tới, xách Đường Đinh Đinh lên, lôi ra cửa, mở cửa, lạnh lùng nói: “Tài xế sắp tới rồi, xuống nhà chờ đi.”

Rầm…

Đường Đinh Đinh bị nhốt ở bên ngoài. Cô sờ mũi, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Đường Vực ngồi xuống sô-pha trong phòng khách, lười nhác dựa vào lưng ghế, nét mặt không tốt chút nào. Hơn mười phút sau, anh ngồi dậy, đi ra cửa.

Đường Hinh tiếp khách cả buổi tối cũng đã mệt, đang nằm ườn trên sô-pha ôm Bánh Bao Cuộn. Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cô liếc mắt nhìn, không nhúc nhích. Trực giác mách bảo cho cô biết người đứng ngoài cửa là Đường Vực.

Cô quyết tâm giả điếc.

Giây tiếp theo, chuông điện thoại vang lên. Là Đường Vực gọi tới.

Cô cắn môi nhìn điện thoại, chậm rãi nhận cuộc gọi.

Người ở đầu dây bên kia đang cố gắng đè nén tâm trạng: “Mở cửa”

Đường Hinh đang xoa người Bánh Bao Cuộn, hừ một tiếng, đáp: “Khuya rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Đường Vực đứng ở ngoài cửa, bị người ta xua đuổi, anh im lặng một lúc, giọng dỗ dành: “Đường Hinh, mở cửa một tí đi, tôi không vào đâu, tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi.”

Cả người Đường Hinh xìu xuống, cụp mắt. Cô để Bánh Bao Cuộn sang một bên, đi dép lê vào, ra mở cửa.

Cửa đột nhiên mở ra.

Điện thoại của cả hai người vẫn còn áp trên tai.

Đường Vực mặc quần áo ở nhà màu đen thoải mái đứng ở cửa, không giống với dáng vẻ kiêu ngạo khi mặc sơ-mi áo vest, có vài phần thả lỏng và xuề xoà hơn. Nhưng phong thái vốn có của anh vẫn hiển hiện, không bị trang phục trên người ảnh hưởng quá nhiều.

Đường Hinh nhìn anh, cúi đầu cúp điện thoại.

Đường Vực cũng bỏ tay xuống, đút điện thoại vào túi quần.

“Anh muốn nói gì?” Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, “Hả anh hàng xóm mới?”

Mấy lời sau ẩn chứa sự tức giận. Đường Vực hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn cô, bất lực mở lời: “Đường Hinh, chỉ cần làm em tổn thương một lần thì rất khó có thể hồi phục lại quan hệ như trước phải không? Nhất định phải giận tôi mãi thế sao?”

Đường Hinh ngây người nhìn anh, cảm thấy hơi tủi thân, cô cắn môi.

Cái đồ óc heo này, anh làm em tổn thương đâu phải chỉ có một lần…

Anh làm em tổn thương bao nhiêu lần em cũng không đếm nổi nữa, cũng không so đo tính toán với anh. Nếu thực sự so đo thì anh cũng đâu để ý anh đã làm tổn thương em bao nhiêu lần.

Không khí bỗng trầm xuống. Đường Vực cảm thấy đèn hành lang cảm ứng đã tắt, chỉ còn ánh đèn từ sau cánh cửa nhà Đường Hinh rọi vào hai người họ.

Đường Vực nhìn cô chăm chú, quan sát từng biến đổi nhỏ trên gương mặt cô.

Vài giây sau, cô bỗng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh: “Đường Vực, tôi đã từng nói với anh chưa, biệt danh của bố tôi là thổ phỉ?”

Đường Vực không hiểu vì sao đột nhiên cô nhắc tới chuyện này, anh gật đầu: “Có từng nhắc đến.”

Cô không nói trực tiếp với anh. Có một lần sau bữa tiệc liên hoan, cô uống rượu xong, Đường Vực thuận đường làm tài xế đưa cô về nhà. Lúc trên đường, điện thoại của cô vang lên, anh thấy cô nhận cuộc gọi, gọi người ở đầu dây bên kia là “Ông bố thổ phỉ”, đó là lần đầu tiên anh thấy có người gọi bố của mình như vậy nên có ấn tượng rất mạnh.

Cuộc gọi vừa bắt đầu thì cũng tới nhà cô. Đường Vực chưa kịp hỏi cô vì sao lại gọi bố của mình như vậy, sau này cũng quên mất, giờ cô nhắc lại, anh mới nhớ ra.

Đường Hinh chớp mắt, không ngờ anh lại biết.

“Thế anh biết biệt danh của tôi là gì không?”

“… Nữ đại gia?”

“Không phải đâu.” Cô nhìn khuôn mặt điển trai của anh, tiếp tục nói, “Thực ra, hồi nhỏ tính tình tôi không được thoải mái phóng khoáng như bây giờ, có nhiều lúc bị người ta bắt nạt, khinh thường cũng không dám nói ra, đều là bố tôi ra mặt giúp tôi, sau này chuyện này càng xảy ra nhiều hơn. Dần dần tính cách của tôi cũng thay đổi, ai ức hiếp tôi, tôi dứt khoát không thèm nhìn mặt người đó nữa.”

Đường Vực nhìn cô, lần đầu tiên cô kể chuyện hồi nhỏ với anh, anh im lặng không ngắt lời.

“Sau này tôi có biệt danh là ‘chị đại’. Bố tôi bảo, một khi đã là ‘dân anh chị’ thì sẽ không bị ai bắt nạt hết.”

“……”

Cô gái nhỏ bỗng ngẩng mặt nhìn anh, cười rất rạng rỡ nói: “Chị đại không bao giờ chịu thiệt thòi đâu!”
Chương trước Chương tiếp