Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 53: Nụ hôn ba phút đó, tôi muốn đòi lại!
Editor: Hannah
Tôi trước giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày, tôi sẽ bị Đường Vực cưỡng ép phải ăn thịt Đường Tăng lần nữa, đúng là phong thuỷ chuyển dời mà.
_ "Nhật ký chị đại"_
Chung quanh im ắng như tờ.
Sắc mặt Đường Vực đen thui, quai hàm bạnh ra, anh nhìn Cao Hằng, trầm giọng hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Cao Hằng một lần nữa được khám phá cấp độ sầm mặt mới của sếp tổng, da đầu anh căng ra đáp: "Đúng rồi. Hình như là về nhà thay quần áo, chắc lát nữa sẽ ra ngoài." Anh ta dừng lại một chút, lấy hết can đảm rồi nói tiếp: "Sếp tổng, ngài có muốn ngăn cô ấy lại không?"
Đường Vực cười lạnh: "Đương nhiên phải ngăn lại."
Trơ mắt đứng nhìn cô ấy gần gũi với người đàn ông khác ?
Không thì anh là người chết à?
Đường Hinh vừa mới thay quần áo xong xuôi, đang đứng trước gương trang điểm lại, điện thoại liền vang lên tiếng chuông giục giã liên hồi, cô cụp mắt nhìn, thấy là Đường Vực gọi tới.
Tên chó săn trợ lý Cao!
Biết ngay là anh ta sẽ mách lẻo mà!
Đường Hinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, tắt chuông báo, quay lại gương tiếp tục chải mi.
Đường Vực tựa lưng vào ghế sô-pha, sắc mặt lạnh như băng nhìn điện thoại chằm chằm, gọi hết lần này đến lần khác. Cả đời này anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, bản thân lại liên tục gọi điện cho một cô gái như muốn đòi mạng.
Cao Hằng đứng bên cạnh im lặng quan sát, đột nhiên thấy thông cảm với sếp tổng.
Cô Đường đúng là một cô gái tàn nhẫn.
Cuộc gọi thứ mười.
Điện thoại cuối cùng cũng im lặng.
Đường Hinh lấy thỏi son, đang định tô lại, WeChat chợt báo có tin nhắn mới.
Đường Vực: "Trong vòng ba phút phải qua đây, em không qua cũng được, tôi qua tìm em."
"......"
Dám uy hiếp mình? Đường Hinh vốn bị chiếc điện thoại réo inh ỏi làm cho chột dạ, giờ lại thấy tức giận, anh ta thế mà dám uy hiếp mình cơ đấy!
Ngoài cửa, bà Chung Lệ thúc giục: "Hinh Hinh, con trang điểm nhanh lên, để lát nữa đường đông."
Đường Hinh trừng mắt nhìn điện thoại ba giây, cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài, nhìn cha mẹ, cười tươi, nói: "Con qua nhà bên cạnh một chút, có chuyện công việc cần phải bàn."
Lúc trước cô đã giải thích với bố mẹ chuyện hợp tác giữa hai người, giờ nói có chuyện công việc chắc cũng lừa được bố mẹ nhỉ.
"Chuyện gì thế, sao lại phải bàn vào lúc này?" Bà Chung Lệ bất mãn nói.
"Trợ lý của anh ta tới, có thể là hợp đồng hoặc kịch bản có vấn đề gì đó, con đi mấy phút thôi." Đường Hinh bình tĩnh nói dối, hấp tấp đi về phía cửa, buông một câu: "Con sẽ về ngay!"
Cửa nhà đối diện khép hờ.
Đường Hinh cười lạnh, dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Trợ lý Cao đứng cạnh sô-pha, cực kỳ đường hoàng nói: "Cô Đường, sếp tổng đang chờ cô trong phòng làm việc."
Đường Hinh lườm anh ta, nói: "Trợ lý Cao, anh quả thực là... rất nịnh hót! Rất tận tâm! Có lợi gì cho anh hả?"
Trợ lý Cao: "Xin lỗi, bởi vì sếp tổng phát tiền lương cho tôi, thế nên tôi cần đặt lợi ích của sếp lên đầu."
"......"
Đồ chó săn! Đúng là hết nói nổi.
Đường Hinh thở phì phì đi về hướng phòng làm việc, Đường Vực khoanh tay trước ngực, vẻ mặt sầm sì dựa vào bàn làm việc, cô vừa mở cửa đã phải đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh.
Khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy hơi chột dạ.
Đường Vực nhíu mày nhìn chiếc váy hai dây màu vàng sáng trên người cô, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, sắc mặt đã đen càng thêm đen, anh hỏi: "Em muốn đi xem mắt à?"
Đường Hinh bị giọng điệu chất vấn của anh kích động, hất cằm nói: "Không được à?"
Cô không đóng cửa, cảm thấy để cửa mở... có cảm giác an toàn hơn.
Dù sao cảnh tượng túng quẫn cường hôn cũng đã bị trợ lý Cao nhìn thấy, để anh ta nghe thêm mấy câu cãi cọ cũng chẳng sao, hơn nữa căn hộ này cách âm cũng không quá tốt, dù có đóng cửa e là vẫn nghe được.
Đường Vực nhìn cô chằm chằm, trầm giọng: "Đường Hinh, tôi đang theo đuổi em."
Đường Hinh rất không thích Đường Vực dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống cô như thế này, cô bước tới, ngẩng đầu nhìn anh cười cười: "Tôi giờ đang độc thân, anh theo đuổi tôi thì sao, tôi vẫn có quyền được lựa chọn nha, mà cũng chẳng phải chỉ có mình anh theo đuổi tôi, ở công ty cũng có một phó đạo diễn đang theo đuổi tôi đó."
Hoá ra còn có phó đạo diễn nào đó theo đuổi cô?
Đường Vực nhìn cô chằm chằm, hạ tay để vào túi quần, hơi quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, nén giận cùng cơn ghen.
Nửa phút sau, anh mới lại nhìn về phía cô, ánh mắt anh trở nên bình tĩnh, cứ nhìn cô như thế, trầm giọng hỏi: "Không đi có được không?"
Đường Hinh từ nhỏ tới lớn chỉ ưa mềm không ưa cứng, cô cắn môi cúi đầu, đáp: "Không được, đã nói sẽ đi rồi, hơn nữa mẹ tôi nói anh chàng Lâm Tranh Húc kia chính là mẫu người tôi thích, nói không chừng còn đẹp trai hơn cả anh."
"Nếu tôi không cho em đi thì sao?"
"......"
Cô ngẩng đầu trừng mắt với anh: "Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đi hả, lúc trước anh còn nhờ tôi giúp theo đuổi Minh Chúc đấy, giờ tôi độc thân, tôi đi xem mắt thì làm sao? Tôi..."
Cằm đột nhiên bị người ta nắm lấy, lời nói cũng nghẹn lại.
Đường Vực nhíu mày nhìn cô, nhẫn nhịn hỏi: "Nếu cho em đi xem mắt, chuyện này có thể coi là chúng ta hoà nhau không?"
Cằm Đường Hinh bị anh nhéo, cô kêu a một tiếng rồi bỗng im lặng.
Một lúc lâu sau, cô hất tay anh ta nhưng hất mãi không được, cô lườm anh một cái.
Đường Vực nhìn cô, giọng trầm trầm: "Hả?"
Điên à.
Chuyện này sao mà hoà nhau được...
Cô nắm tay anh hất ra nhưng tay anh vẫn không nhúc nhích, cô cố ý chọc giận anh: "Tôi giúp anh những hơn một năm đấy!"
Đường Vực mím môi, im lặng buông cô ra.
Im lặng được tầm nửa phút, Đường Hinh không hiểu sao lại thấy căng thẳng, có cảm giác như đang là đêm trước giông bão, cô cắn môi, nói: "Tôi về trước đây, bố mẹ đang giục tôi rồi." Nói xong, cô hạ quyết tâm, xoay người rời đi.
Giây tiếp theo, tay bị người đó tóm lấy.
Cả người bị kéo mạnh về phía sau, dép lê cũng rơi ra, chân loạng quạng ngã vào lòng ngực anh, cô ngửi được từ trên người anh mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, hơi thở nam tính quẩn quanh nơi chóp mũi.
"Cạch" một tiếng, điện thoại của cô rơi xuống.
Tiếp theo đó là một chuỗi âm thanh lẻng xẻng.
Ống đựng bút bị người ta lia xuống, rơi vãi trên sàn nhà.
Âm thanh rất lớn, Cao Hằng cúi đầu đứng trong phòng khách không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn lại.
Đường Hinh bị đặt ngồi lên bàn làm việc, eo không theo khống chế mà ngửa ra sau, trước mắt tối sầm, Đường Vực ngã vào người cô hôn cô, động tác mãnh liệt, đầu lưỡi xông tới chiếm đoạt, không cho phép cô kịp có phản ứng hay bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, vừa có sự trừng phạt lại thêm trả thù, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa hung ác.
Hôn đến mức cô thấy đau.
Vừa đau lại vừa tê dại, cả người mềm nhũn.
Bả vai cô không không chế được mà co rụt lại, đường cong xinh đẹp của xương quai xanh run lên, khiến người ta rung động không thôi.
"Đường..." Cô cố gắng thốt ra một tiếng nức nở.
Giây tiếp theo, đôi môi đã bị ngậm lấy.
Khác với lần trước mặc cho cô hết gặm lại cắn cũng không có được sự đáp lại của Đường Vực, chỉ có sự lạnh lùng như băng, lần này nụ hôn của anh nóng rực như lửa chết người, bàn tay người đàn ông tóm lấy eo thon của cô, một tay giữ chặt gáy cô, cô nức nở kêu lên một tiếng, anh lập tức nuốt lấy âm thanh này, khiến cô hoàn toàn không thể thốt ra lời nào.
Điện thoại rơi trên sàn rung lên.
Đường Hinh tỉnh táo lại vài phần, tay véo eo anh nhưng thậm chí sức ép từ phía sau lại càng lớn hơn, nụ hôn cũng mãnh liệt hơn.
Cả người cô gái nhỏ như tan thành nước, hơi thở của hai người hỗn loạn. Cuối cùng anh cắn cô một cái, tựa vào trán cô, giọng điệu cục cằn vang lên xen lẫn tiếng thở hổn hển: "Chị đại à, tôi đây cũng chưa bao giờ chịu thiệt thòi đâu, nụ hôn ba phút đó, tôi cũng muốn đòi lại."
Vốn trong đầu "chị đại" chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Hoá ra Đường Vực chủ động hôn sẽ là như thế này à", đột nhiên bị câu nói này của anh làm cho tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, theo phản xạ cãi lại: "Tôi chỉ gặm anh có hai phút."
Vừa lên tiếng thì phát hiện ra giọng nói mình cũng khàn đi.
"À."
Giọng nói nam tính khàn khàn lại gợi cảm, cô thấy anh nhếch khoé miệng tạo thành đường cong tuyệt đẹp: "Một phút đó khuyến mãi cho em đấy."
Rồi lại trầm giọng nói thêm một câu: "Nếu cảm thấy thiệt thì em có thể lại đòi lại."
Đường Hinh: "......"
Cô hít sâu một hơi, dùng sức đẩy anh ra.
Thân hình Đường Vực không hề lay chuyển, mãi cho đến khi chiếc điện thoại rơi dưới sàn nhà lại một lần nữa kêu lên.
Ngay sau đó, cửa bị người ta gõ rầm rầm, ông Đường Đại Vĩ kêu: "Hinh Hinh!"
Hai người cùng lúc cứng đờ người, Đường Hinh đẩy anh ra, nhanh chóng sửa sang lại váy áo, hoảng loạn cứ như thể đang "ăn vụng trái cấm" thì bị cha mẹ bắt quả tang vậy. Đường Vực lùi ra phía sau một bước, cụp mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, nhặt điện thoại từ dưới sàn còn đang rung không ngừng đưa cho cô, hạ giọng nói: "Bảo là em còn bận việc, ba phút nữa sẽ về."
Cô cầm lấy điện thoại, nhận cuộc gọi: "Mẹ, con..."
Đường Vực kéo cô lại gần, như cười như không liếc nhìn cô, Đường Hinh nhìn thấy anh như vậy đột nhiên lại bực mình, lập tức phản ứng lại, hất tay anh ra, mặt đỏ ửng cúi đầu đi ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh bên cạnh, "Con đang ở trong phòng làm việc bàn chút chuyện, sẽ về ngay."
Đường Vực tựa lưng vào bàn làm việc, ánh mắt dán lên người cô, nghe cô bình tĩnh nói dối, khoé miệng lại thoáng nhếch lên.
Cứ để như thế đi, ít nhất trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Tiếng đập cửa đã ngừng lại.
Cao Hằng đang đứng sau cánh cửa chuẩn bị sẵn sàng mở cửa bất cứ lúc nào cũng vào nhà, Đường Hinh đang đứng trong nhà vệ sinh chỉnh lại tóc, lau mặt sạch sẽ, xác định trông mình vẫn bình thường rồi mới đi ra, đúng lúc chạm mặt Cao Hằng, cô im lặng rồi lại hung dữ trừng anh ta: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai bị báo thù bao giờ à."
Cao Hằng: "......"
Anh ta bình tĩnh lắc đầu: "Chưa từng thấy."
Đê tiện!
Đường Hinh mặc xác anh ta, mở cửa đi ra ngoài, về đến nhà không khỏi bị bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ lải nhải một hồi, cô cúi đầu đi về phòng, giả vờ sốt ruột nói: "Con về lấy túi xách với son môi rồi đi luôn."
Mất ba phút nhanh chóng trang điểm tô son lại, cô mới ra khỏi nhà dưới sự giám sát của bố mẹ.
Bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ dặn dò cô mấy câu, nhìn cô đi vào trong thang máy rồi mới đóng cửa lại.
Đường Vực cầm lấy chìa khoá xe từ trên bàn trà, nhìn vẻ mặt chính trực của người trợ lý, anh nở nụ cười tự giễu, đúng là mỗi lần làm chuyện ẩu tả đều bị trợ lý bắt gặp.
Đến tầng hầm để xe.
Đường Hinh vừa mới lái xe rời đi, chiếc Maybach kia đã lập tức bám đuôi.
Tới tận khi đến nhà hàng cô mới phát hiện ra chiếc xe kia vẫn đi theo mình, cô dứt khoát gọi điện cho anh: "Đường Vực, anh theo dõi tôi làm gì?"
Đường Vực nhìn chằm chằm xe cô đang tấp vào lề, ngẩng đầu nhìn nhà hàng đồ Tây trước mặt, điềm nhiên đáp: "Đến xem người đàn ông cùng em xem mắt có đẹp trai hơn tôi không."
Đường Hinh tức giận: "Anh điên à!"
Đường Vực im lặng một lúc rồi quyết tâm vứt hết thể diện, cười lạnh: "Điên đấy, em chữa được không?"
Cô dứt khoát cúp máy.
Lần đầu tiên Đường Hinh hẹn người ta ăn cơm mà lại tới muộn.
Tới muộn mười phút.
Nhà hàng là do Lâm Tranh Húc chọn, Đường Hinh thầm cộng điểm cho anh, cách bài trí của nhà hàng này rất lãng mạn, không khí trang nhã, đúng là rất thích hợp để hẹn hò và trò chuyện thân mật. Cô đi dọc theo lối đi cạnh cửa sổ, vừa đi được vài bước đã thấy có người ngồi ở bàn, người đàn ông mặc áo sơ-mi trắng cởi hai nút cổ áo, tư thế lười nhác tựa vào lưng ghế sô-pha.
Anh ta nhìn cô mỉm cười, bước chân Đường Hinh khựng lại, bước tới gần.
Lâm Tranh Húc đứng lên, anh ta rất cao, ngoại hình cũng điển trai, cười nói với cô: "Đường Hinh?"
Đường Hinh nhìn anh ta, không thể không thừa nhận bà Chung Lệ đúng là tìm người theo hình mẫu lý tưởng của cô. Lâm Tranh Húc thực sự rất đẹp trai, cô lặng lẽ so sánh anh ta và Đường Vực, so với Lâm Tranh Húc thì Đường Vực có vài phần lạnh lùng hơn, phong thai có chút khác biệt.
Đường Hinh cười đáp: "Xin lỗi, tôi tới muộn."
"Không sao, chờ phụ nữ một chút cũng là chuyện nên làm mà, mời ngồi."
"Vâng."
Hai người ngồi xuống xong, Lâm Tranh Húc rất ga-lăng mời cô chọn món.
Đường Hinh đương nhiên không khách khí, nhà hàng này cô cũng đã tới nhiều lần, cô chọn những món mình thích ăn rồi đưa lại thực đơn.
Lâm Tranh Húc cười cười, nói với người phục vụ: "Tôi gọi giống như cô ấy là được rồi."
Người phục vụ đi rồi, Lâm Tranh Húc nhìn cô, mỉm cười khiêm nhường nói: "Vừa đến Bắc Kinh chưa được bao lâu, công ty bận quá, mất gần nửa tháng mới hẹn cô được, thật xin lỗi."
Đường Hinh vội nói: "Không sao mà, tôi cũng rất bận."
Lâm Tranh Húc cười cười: "Lúc trước tôi có thấy hot search về cô trên Weibo, sách của cô tôi cũng xem qua, viết rất được, tôi cũng ngóng bộ phim điện ảnh ra mắt, đến lúc đó sẽ mua vé ủng hộ cô, mời đồng nghiệp trong công ty cùng xem."
Đường Hinh được ưu ái mà giật mình, vội nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Anh chàng này thế mà cũng biết nói chuyện phiếm.
Lâm Tranh Húc năm nay 30 tuổi, nhưng tính cách không lạnh lùng như Đường Vực, đúng là có nói chuyện phiếm, đề tài xoay quanh chuyện hot search trên Weibo và sách của cô, thậm chí nói cả về chuyện kịch bản phim, cũng không tẻ nhạt.
Chỉ là...
Khi người phục vụ đưa đồ ăn lên, từ phía sau Đường Hinh đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Thay đổi địa điểm sát giờ như vậy, hy vọng Tổng giám đốc Lưu không trách cứ."
Tổng giám đốc Lưu nói: "Đương nhiên là không rồi, ăn đồ Tây cũng được, khung cảnh cũng được đấy, yên tĩnh thích hợp bàn chuyện."
Đường Hinh ngơ ra một lúc, không nhịn được nhíu mày, không ngờ Đường Vực lại thực sự đi theo tới đây.
Cô chưa từng thấy anh bàn chuyện công việc ở nhà hàng đồ Tây, cho dù có thì cũng thuê phòng riêng!
Lâm Tranh Húc dường như nhận ra vẻ bất thường của cô, mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
Đường Hinh quay mặt đi, cười ngượng nghịu, đáp: "Không sao, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ."
Lâm Tranh Húc cũng không phát hiện ra điều gì, dù sao thì ai có thể ngờ được mình đang đi xem mắt mà đối tượng xem mắt còn tròng thêm một cái đuôi chứ? Anh cười nói: "Tôi đang nói gần đây chuyện công ty bận quá, chúng ta trước hết cứ add WeChat đi, có gì liên hệ qua WeChat được chứ?"
Hai người trao đổi số điện thoại nhưng không add được WeChat, tài khoản WeChat của Đường Hinh không kết nối với số điện thoại nên không add được.
"A đúng rồi." Đường Hinh lấy điện thoại, mở mã QR của mình đưa tới, "Anh quét mã của tôi đi."
Trong lúc đó ở phía đằng sau lưng.
Trợ lý Cao cảm nhận được không khí xung quanh sếp tổng nhà mình hạ xuống vài độ, khiến cho Tổng giám đốc Lưu ngồi đối diện cũng run run, hợp đồng này liệu có phải đàm phán thất bại rồi không đây?
Đường Vực nâng ly rượu vang đỏ, nhìn lướt qua Tổng giám đốc Lưu, lạnh nhạt mở lời: "Bộ phim đó tôi đã xem qua, cũng được lắm, muốn có thêm suất chiếu ở rạp chiếu phim của Thời Quang ắt hẳn là không có vấn đề gì, khi nào công chiếu còn có thể mở họp báo."
Tổng giám đốc Lưu thở phào nhẹ nhõm, vội cười nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã giúp đỡ."
Ăn cơm xong mới 8 giờ tối.
Lâm Tranh Húc cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn Đường Hinh, nói: "Cô muốn đi xem phim không?"
Ngay đối diện có rạp chiếu phim Thời Quang.
Đường Hinh do dự một chút rồi cười nói: "Được thôi, gần đây có mấy bộ phim khá hay, tôi còn chưa kịp đi xem."
Lâm Tranh Húc tra giờ, may là ghế VIP còn chỗ, anh đặt vé, hai người đứng dậy rời đi.
Khi đi ra Đường Hinh còn không dám quay đầu lại, vẫn có thể cảm giác được sau lưng có người đang nhìn mình chằm chằm, nóng rực như muốn nhìn xuyên thủng người cô luôn vậy, ngay đến Lâm Tranh Húc cũng có cảm giác, anh đang đứng gần sân khấu tròn kê đàn dương cầm trong nhà hàng, theo phản xạ quay đầu lại.
Ánh mắt chạm phải người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế sô-pha.
Đường Vực nhìn anh ta lộ liễu không che giấu, ánh mắt không có thiện cảm, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Mắt đối mắt tầm 3-4 giây, giữa đàn ông với nhau có những lúc không cần nói thành lời vẫn có thể hiểu được ý của nhau, Lâm Tranh Húc dù sao cũng là người đàn ông đã 30 tuổi, làm sao có thể không hiểu rõ, anh cúi đầu cười cười rồi xoay người rời đi.
Đi tới cửa, Lâm Tranh Húc cúi đầu nhìn Đường Hinh, bật cười.
Đường Hinh nghi hoặc hỏi: "Anh... cười cái gì?"
Lâm Tranh Húc vừa lắc đầu vừa cười đáp: "Không có gì, chỉ là cảm thấy một cô gái xinh đẹp như cô, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi."
Đường Hinh hơi sững người, không biết là anh đã cảm nhận được gì hay là đang cố ý thử cô? Cô nghĩ nghĩ rồi khẽ cười: "Có người theo đuổi thì không thể đi xem mắt được à?"
"Đương nhiên là có thể." Lâm Tranh Húc nhoẻn miệng cười, "Đi thôi, chúng ta đi xem phim."
Vừa nghe những lời này, Đường Hinh liền cảm thấy con người Lâm Tranh Húc cũng không tồi.
*****
Gần 11 giờ, Đường Hinh mới lái xe về tới khu nhà, vừa mới tới hầm để xe đã thấy chiếc Maybach kia sáng đèn, tay lái cô siết lại, cảm giác như phía trước đang có sài lang hổ báo chờ mình.
Kỹ thuật lái xe của Đường Hinh cũng khá, bình thường lái xe vào hầm rất nhanh, lần này không hiểu vì sao còn gạt cần sai những hai lần.
Lúc này, cô liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy một bàn tay đàn ông thon dài đẹp đẽ đang để bên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đầu thuốc còn đỏ lửa.
Đường Vực lười nhác dựa vào xe, nhả ra một ngụm khói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô quay xe rối tung rối mù, hết cách đành phải chậm rãi cho xe lùi lại, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Đường Hinh khó khăn lắm mới lùi được xe, rút chìa khoá, vừa quay đầu nhìn đã không thể rời mắt.
Cổ áo anh tháo hai khuy, từ góc nghiêng có thể thấy rõ yết hầu gợi cảm, anh nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm.
Tim Đường Hinh như run lên, nhịp đập tăng tốc.
Lồng ngực như thể bị ai đó bắn một mũi tên.
Người ấy vẫn là người ấy.
Nhưng rõ ràng cô có cảm giác, anh đã thay đổi.
Cô lại không thể nào nói rõ điều gì đã đổi thay.
Hai người ngồi trên xe, đối diện với nhau.
Đường Vực cúi đầu, dập điếu thuốc rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, điềm nhiên lên tiếng: "Tôi đẹp trai hay anh ta đẹp trai?"
Đường Hinh: "......"
Cô cầm túi mở cửa xe, Đường Vực đi theo sau, hai người một trước một sau đi về phía thang máy.
Đường Vực tay đút túi quần, sải bước dài đuổi theo cô, từ phía sau ấn nút thang máy, cúi đầu nhìn cái xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cô, vẫn kiên trì hỏi: "Hả? Tôi đẹp trai hay anh ta đẹp trai?"
Đường Hinh: "......"
Cửa thang máy mở ra, cô bước vào trong, xoay người nhìn anh nói: "Đường Vực."
"Ừ."
"Đồ óc heo."
Đường Vực thuận tay ấn thang máy, cụp mắt nhìn cô, theo thói quen không trả lời, quả nhiên giây tiếp theo, cô gái nhỏ lại cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là anh ta đẹp trai hơn anh rồi, anh thực sự nghĩ là anh đẹp trai lắm đấy à..."
Khuôn mặt tròn tròn xinh xinh của cô đột nhiên bị người ta bóp lấy, cô nín thở, chớp chớp mắt.
Đường Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng, lại véo véo má lúm đồng tiền của cô, đến khi cô ngây ra vì bị véo thì mới thu tay lại, nhìn bảng điện tử trong thang máy nhảy số không ngừng, nói: "Tôi đẹp trai hơn anh ta."
"Ảo tưởng." Đường Hinh nhíu mày, sờ sờ bên má bị Đường Vực véo, cảm giác có điều gì đó là lạ...
Cửa thang máy mở ra.
Hai người bước ra ngoài, Đường Vực giữ tay cô, cúi đầu thật thấp nhìn cô, ánh mắt so với trước đây trở nên nồng nhiệt hơn: "Nếu em muốn thử yêu đương thì có thể thử cùng tôi, tôi đẹp trai hơn anh ta, dáng người cũng đẹp hơn, tiền cũng nhiều hơn, em muốn gì tôi đều có thể cho em..." Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Đừng liên lạc với anh ta nữa."
Đường Hinh bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch, cô cụp mắt, hừ một tiếng: "Sao anh biết là dáng người anh đẹp hơn hả? Ảo tưởng vừa thôi."
Làm gì có ai tự đi khen mình như thế, cô biết Đường Vực vẫn thường xuyên tới câu lạc bộ tập thể hình, trong nhà còn có phòng tập riêng có máy chạy cùng mấy loại máy tập đơn giản, dáng người chắc chắn là có cơ có múi, thế nên trước đây có một lần cô không nhịn được hỏi anh: "Sếp bận thế mà còn chăm chỉ tập thể hình là vì sợ mình sẽ biến thành ông tổng bụng bia à?"
Khi ấy Đường Vực liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Không phải, đàn ông nhà họ Đường mà không có cơ bụng thì sẽ bị cười nhạo."
Bởi vì ông nội và chú út nhà họ Đường đều là quân nhân, cháu trai trong nhà từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thành ra mỗi người đều chú ý rèn luyện.
Nhưng nhỡ Lâm Tranh Húc người ta cởi áo sơ-mi ra cũng có tám múi cơ bụng thì sao?
Đường Vực im lặng một lúc rồi khẽ cười: "Muốn xem thử không?"
Đường Hinh: "......"
Cô hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh.
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên tiếng chuông báo, âm thanh vang vọng khắp hành lang.
Cạch...
Cửa đột nhiên mở ra.
Đường Hinh vội vàng rụt tay lại, hai người đồng thời nhìn về phía cửa. Ông Đường Đại Vĩ đứng ở cửa, thấy hai người họ thì hơi ngẩn ra. Đường Hinh chạy nhanh về phía ông, giải thích: "Bọn con tình cờ gặp nhau trong thang máy."
Đường Vực nhìn ông Đường Đại Vĩ, ung dung chào hỏi: "Chào chú ạ."
Ông Đường Đại Vĩ liếc mắt nhìn anh, dứt khoát đóng cửa lại. Vừa vào đến nhà, bà Chung Lệ đã lăng xăng hỏi han: "Thế nào, thế nào rồi?"
Đường Hinh nhìn bà, gật đầu: "Vâng, đẹp trai."
Bà Chung Lệ hài lòng cười: "Mẹ đã bảo là đúng gu của con mà lại. Các con nhớ liên lạc nhiều hơn nhé."
Đường Hinh vâng dạ một hồi, vào đến phòng thì thấy tin nhắn WeChat của Lâm Tranh Húc.
Lâm Tranh Húc: "Về đến nhà chưa?"
Đường Hinh trả lời là đã về rồi sau đó mệt mỏi nằm vật ra giường, vùi mặt vào gối, trong đầu như có pháo đang nổ tưng bừng, đột nhiên nhớ tới nụ hôn nóng bỏng hồi chiều.
Cô đột nhiên mở bừng mắt ra, thất thần nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ thêu trên chăn, nhớ tới lời Đường Đinh Đinh đã nói — —
"Thích bảy phần anh ấy sẽ hôn chị."
Tôi trước giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày, tôi sẽ bị Đường Vực cưỡng ép phải ăn thịt Đường Tăng lần nữa, đúng là phong thuỷ chuyển dời mà.
_ "Nhật ký chị đại"_
Chung quanh im ắng như tờ.
Sắc mặt Đường Vực đen thui, quai hàm bạnh ra, anh nhìn Cao Hằng, trầm giọng hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Cao Hằng một lần nữa được khám phá cấp độ sầm mặt mới của sếp tổng, da đầu anh căng ra đáp: "Đúng rồi. Hình như là về nhà thay quần áo, chắc lát nữa sẽ ra ngoài." Anh ta dừng lại một chút, lấy hết can đảm rồi nói tiếp: "Sếp tổng, ngài có muốn ngăn cô ấy lại không?"
Đường Vực cười lạnh: "Đương nhiên phải ngăn lại."
Trơ mắt đứng nhìn cô ấy gần gũi với người đàn ông khác ?
Không thì anh là người chết à?
Đường Hinh vừa mới thay quần áo xong xuôi, đang đứng trước gương trang điểm lại, điện thoại liền vang lên tiếng chuông giục giã liên hồi, cô cụp mắt nhìn, thấy là Đường Vực gọi tới.
Tên chó săn trợ lý Cao!
Biết ngay là anh ta sẽ mách lẻo mà!
Đường Hinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, tắt chuông báo, quay lại gương tiếp tục chải mi.
Đường Vực tựa lưng vào ghế sô-pha, sắc mặt lạnh như băng nhìn điện thoại chằm chằm, gọi hết lần này đến lần khác. Cả đời này anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, bản thân lại liên tục gọi điện cho một cô gái như muốn đòi mạng.
Cao Hằng đứng bên cạnh im lặng quan sát, đột nhiên thấy thông cảm với sếp tổng.
Cô Đường đúng là một cô gái tàn nhẫn.
Cuộc gọi thứ mười.
Điện thoại cuối cùng cũng im lặng.
Đường Hinh lấy thỏi son, đang định tô lại, WeChat chợt báo có tin nhắn mới.
Đường Vực: "Trong vòng ba phút phải qua đây, em không qua cũng được, tôi qua tìm em."
"......"
Dám uy hiếp mình? Đường Hinh vốn bị chiếc điện thoại réo inh ỏi làm cho chột dạ, giờ lại thấy tức giận, anh ta thế mà dám uy hiếp mình cơ đấy!
Ngoài cửa, bà Chung Lệ thúc giục: "Hinh Hinh, con trang điểm nhanh lên, để lát nữa đường đông."
Đường Hinh trừng mắt nhìn điện thoại ba giây, cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài, nhìn cha mẹ, cười tươi, nói: "Con qua nhà bên cạnh một chút, có chuyện công việc cần phải bàn."
Lúc trước cô đã giải thích với bố mẹ chuyện hợp tác giữa hai người, giờ nói có chuyện công việc chắc cũng lừa được bố mẹ nhỉ.
"Chuyện gì thế, sao lại phải bàn vào lúc này?" Bà Chung Lệ bất mãn nói.
"Trợ lý của anh ta tới, có thể là hợp đồng hoặc kịch bản có vấn đề gì đó, con đi mấy phút thôi." Đường Hinh bình tĩnh nói dối, hấp tấp đi về phía cửa, buông một câu: "Con sẽ về ngay!"
Cửa nhà đối diện khép hờ.
Đường Hinh cười lạnh, dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Trợ lý Cao đứng cạnh sô-pha, cực kỳ đường hoàng nói: "Cô Đường, sếp tổng đang chờ cô trong phòng làm việc."
Đường Hinh lườm anh ta, nói: "Trợ lý Cao, anh quả thực là... rất nịnh hót! Rất tận tâm! Có lợi gì cho anh hả?"
Trợ lý Cao: "Xin lỗi, bởi vì sếp tổng phát tiền lương cho tôi, thế nên tôi cần đặt lợi ích của sếp lên đầu."
"......"
Đồ chó săn! Đúng là hết nói nổi.
Đường Hinh thở phì phì đi về hướng phòng làm việc, Đường Vực khoanh tay trước ngực, vẻ mặt sầm sì dựa vào bàn làm việc, cô vừa mở cửa đã phải đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của anh.
Khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy hơi chột dạ.
Đường Vực nhíu mày nhìn chiếc váy hai dây màu vàng sáng trên người cô, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, sắc mặt đã đen càng thêm đen, anh hỏi: "Em muốn đi xem mắt à?"
Đường Hinh bị giọng điệu chất vấn của anh kích động, hất cằm nói: "Không được à?"
Cô không đóng cửa, cảm thấy để cửa mở... có cảm giác an toàn hơn.
Dù sao cảnh tượng túng quẫn cường hôn cũng đã bị trợ lý Cao nhìn thấy, để anh ta nghe thêm mấy câu cãi cọ cũng chẳng sao, hơn nữa căn hộ này cách âm cũng không quá tốt, dù có đóng cửa e là vẫn nghe được.
Đường Vực nhìn cô chằm chằm, trầm giọng: "Đường Hinh, tôi đang theo đuổi em."
Đường Hinh rất không thích Đường Vực dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống cô như thế này, cô bước tới, ngẩng đầu nhìn anh cười cười: "Tôi giờ đang độc thân, anh theo đuổi tôi thì sao, tôi vẫn có quyền được lựa chọn nha, mà cũng chẳng phải chỉ có mình anh theo đuổi tôi, ở công ty cũng có một phó đạo diễn đang theo đuổi tôi đó."
Hoá ra còn có phó đạo diễn nào đó theo đuổi cô?
Đường Vực nhìn cô chằm chằm, hạ tay để vào túi quần, hơi quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, nén giận cùng cơn ghen.
Nửa phút sau, anh mới lại nhìn về phía cô, ánh mắt anh trở nên bình tĩnh, cứ nhìn cô như thế, trầm giọng hỏi: "Không đi có được không?"
Đường Hinh từ nhỏ tới lớn chỉ ưa mềm không ưa cứng, cô cắn môi cúi đầu, đáp: "Không được, đã nói sẽ đi rồi, hơn nữa mẹ tôi nói anh chàng Lâm Tranh Húc kia chính là mẫu người tôi thích, nói không chừng còn đẹp trai hơn cả anh."
"Nếu tôi không cho em đi thì sao?"
"......"
Cô ngẩng đầu trừng mắt với anh: "Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi đi hả, lúc trước anh còn nhờ tôi giúp theo đuổi Minh Chúc đấy, giờ tôi độc thân, tôi đi xem mắt thì làm sao? Tôi..."
Cằm đột nhiên bị người ta nắm lấy, lời nói cũng nghẹn lại.
Đường Vực nhíu mày nhìn cô, nhẫn nhịn hỏi: "Nếu cho em đi xem mắt, chuyện này có thể coi là chúng ta hoà nhau không?"
Cằm Đường Hinh bị anh nhéo, cô kêu a một tiếng rồi bỗng im lặng.
Một lúc lâu sau, cô hất tay anh ta nhưng hất mãi không được, cô lườm anh một cái.
Đường Vực nhìn cô, giọng trầm trầm: "Hả?"
Điên à.
Chuyện này sao mà hoà nhau được...
Cô nắm tay anh hất ra nhưng tay anh vẫn không nhúc nhích, cô cố ý chọc giận anh: "Tôi giúp anh những hơn một năm đấy!"
Đường Vực mím môi, im lặng buông cô ra.
Im lặng được tầm nửa phút, Đường Hinh không hiểu sao lại thấy căng thẳng, có cảm giác như đang là đêm trước giông bão, cô cắn môi, nói: "Tôi về trước đây, bố mẹ đang giục tôi rồi." Nói xong, cô hạ quyết tâm, xoay người rời đi.
Giây tiếp theo, tay bị người đó tóm lấy.
Cả người bị kéo mạnh về phía sau, dép lê cũng rơi ra, chân loạng quạng ngã vào lòng ngực anh, cô ngửi được từ trên người anh mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, hơi thở nam tính quẩn quanh nơi chóp mũi.
"Cạch" một tiếng, điện thoại của cô rơi xuống.
Tiếp theo đó là một chuỗi âm thanh lẻng xẻng.
Ống đựng bút bị người ta lia xuống, rơi vãi trên sàn nhà.
Âm thanh rất lớn, Cao Hằng cúi đầu đứng trong phòng khách không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn lại.
Đường Hinh bị đặt ngồi lên bàn làm việc, eo không theo khống chế mà ngửa ra sau, trước mắt tối sầm, Đường Vực ngã vào người cô hôn cô, động tác mãnh liệt, đầu lưỡi xông tới chiếm đoạt, không cho phép cô kịp có phản ứng hay bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, vừa có sự trừng phạt lại thêm trả thù, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa hung ác.
Hôn đến mức cô thấy đau.
Vừa đau lại vừa tê dại, cả người mềm nhũn.
Bả vai cô không không chế được mà co rụt lại, đường cong xinh đẹp của xương quai xanh run lên, khiến người ta rung động không thôi.
"Đường..." Cô cố gắng thốt ra một tiếng nức nở.
Giây tiếp theo, đôi môi đã bị ngậm lấy.
Khác với lần trước mặc cho cô hết gặm lại cắn cũng không có được sự đáp lại của Đường Vực, chỉ có sự lạnh lùng như băng, lần này nụ hôn của anh nóng rực như lửa chết người, bàn tay người đàn ông tóm lấy eo thon của cô, một tay giữ chặt gáy cô, cô nức nở kêu lên một tiếng, anh lập tức nuốt lấy âm thanh này, khiến cô hoàn toàn không thể thốt ra lời nào.
Điện thoại rơi trên sàn rung lên.
Đường Hinh tỉnh táo lại vài phần, tay véo eo anh nhưng thậm chí sức ép từ phía sau lại càng lớn hơn, nụ hôn cũng mãnh liệt hơn.
Cả người cô gái nhỏ như tan thành nước, hơi thở của hai người hỗn loạn. Cuối cùng anh cắn cô một cái, tựa vào trán cô, giọng điệu cục cằn vang lên xen lẫn tiếng thở hổn hển: "Chị đại à, tôi đây cũng chưa bao giờ chịu thiệt thòi đâu, nụ hôn ba phút đó, tôi cũng muốn đòi lại."
Vốn trong đầu "chị đại" chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Hoá ra Đường Vực chủ động hôn sẽ là như thế này à", đột nhiên bị câu nói này của anh làm cho tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, theo phản xạ cãi lại: "Tôi chỉ gặm anh có hai phút."
Vừa lên tiếng thì phát hiện ra giọng nói mình cũng khàn đi.
"À."
Giọng nói nam tính khàn khàn lại gợi cảm, cô thấy anh nhếch khoé miệng tạo thành đường cong tuyệt đẹp: "Một phút đó khuyến mãi cho em đấy."
Rồi lại trầm giọng nói thêm một câu: "Nếu cảm thấy thiệt thì em có thể lại đòi lại."
Đường Hinh: "......"
Cô hít sâu một hơi, dùng sức đẩy anh ra.
Thân hình Đường Vực không hề lay chuyển, mãi cho đến khi chiếc điện thoại rơi dưới sàn nhà lại một lần nữa kêu lên.
Ngay sau đó, cửa bị người ta gõ rầm rầm, ông Đường Đại Vĩ kêu: "Hinh Hinh!"
Hai người cùng lúc cứng đờ người, Đường Hinh đẩy anh ra, nhanh chóng sửa sang lại váy áo, hoảng loạn cứ như thể đang "ăn vụng trái cấm" thì bị cha mẹ bắt quả tang vậy. Đường Vực lùi ra phía sau một bước, cụp mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, nhặt điện thoại từ dưới sàn còn đang rung không ngừng đưa cho cô, hạ giọng nói: "Bảo là em còn bận việc, ba phút nữa sẽ về."
Cô cầm lấy điện thoại, nhận cuộc gọi: "Mẹ, con..."
Đường Vực kéo cô lại gần, như cười như không liếc nhìn cô, Đường Hinh nhìn thấy anh như vậy đột nhiên lại bực mình, lập tức phản ứng lại, hất tay anh ra, mặt đỏ ửng cúi đầu đi ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh bên cạnh, "Con đang ở trong phòng làm việc bàn chút chuyện, sẽ về ngay."
Đường Vực tựa lưng vào bàn làm việc, ánh mắt dán lên người cô, nghe cô bình tĩnh nói dối, khoé miệng lại thoáng nhếch lên.
Cứ để như thế đi, ít nhất trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Tiếng đập cửa đã ngừng lại.
Cao Hằng đang đứng sau cánh cửa chuẩn bị sẵn sàng mở cửa bất cứ lúc nào cũng vào nhà, Đường Hinh đang đứng trong nhà vệ sinh chỉnh lại tóc, lau mặt sạch sẽ, xác định trông mình vẫn bình thường rồi mới đi ra, đúng lúc chạm mặt Cao Hằng, cô im lặng rồi lại hung dữ trừng anh ta: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy ai bị báo thù bao giờ à."
Cao Hằng: "......"
Anh ta bình tĩnh lắc đầu: "Chưa từng thấy."
Đê tiện!
Đường Hinh mặc xác anh ta, mở cửa đi ra ngoài, về đến nhà không khỏi bị bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ lải nhải một hồi, cô cúi đầu đi về phòng, giả vờ sốt ruột nói: "Con về lấy túi xách với son môi rồi đi luôn."
Mất ba phút nhanh chóng trang điểm tô son lại, cô mới ra khỏi nhà dưới sự giám sát của bố mẹ.
Bà Chung Lệ và ông Đường Đại Vĩ dặn dò cô mấy câu, nhìn cô đi vào trong thang máy rồi mới đóng cửa lại.
Đường Vực cầm lấy chìa khoá xe từ trên bàn trà, nhìn vẻ mặt chính trực của người trợ lý, anh nở nụ cười tự giễu, đúng là mỗi lần làm chuyện ẩu tả đều bị trợ lý bắt gặp.
Đến tầng hầm để xe.
Đường Hinh vừa mới lái xe rời đi, chiếc Maybach kia đã lập tức bám đuôi.
Tới tận khi đến nhà hàng cô mới phát hiện ra chiếc xe kia vẫn đi theo mình, cô dứt khoát gọi điện cho anh: "Đường Vực, anh theo dõi tôi làm gì?"
Đường Vực nhìn chằm chằm xe cô đang tấp vào lề, ngẩng đầu nhìn nhà hàng đồ Tây trước mặt, điềm nhiên đáp: "Đến xem người đàn ông cùng em xem mắt có đẹp trai hơn tôi không."
Đường Hinh tức giận: "Anh điên à!"
Đường Vực im lặng một lúc rồi quyết tâm vứt hết thể diện, cười lạnh: "Điên đấy, em chữa được không?"
Cô dứt khoát cúp máy.
Lần đầu tiên Đường Hinh hẹn người ta ăn cơm mà lại tới muộn.
Tới muộn mười phút.
Nhà hàng là do Lâm Tranh Húc chọn, Đường Hinh thầm cộng điểm cho anh, cách bài trí của nhà hàng này rất lãng mạn, không khí trang nhã, đúng là rất thích hợp để hẹn hò và trò chuyện thân mật. Cô đi dọc theo lối đi cạnh cửa sổ, vừa đi được vài bước đã thấy có người ngồi ở bàn, người đàn ông mặc áo sơ-mi trắng cởi hai nút cổ áo, tư thế lười nhác tựa vào lưng ghế sô-pha.
Anh ta nhìn cô mỉm cười, bước chân Đường Hinh khựng lại, bước tới gần.
Lâm Tranh Húc đứng lên, anh ta rất cao, ngoại hình cũng điển trai, cười nói với cô: "Đường Hinh?"
Đường Hinh nhìn anh ta, không thể không thừa nhận bà Chung Lệ đúng là tìm người theo hình mẫu lý tưởng của cô. Lâm Tranh Húc thực sự rất đẹp trai, cô lặng lẽ so sánh anh ta và Đường Vực, so với Lâm Tranh Húc thì Đường Vực có vài phần lạnh lùng hơn, phong thai có chút khác biệt.
Đường Hinh cười đáp: "Xin lỗi, tôi tới muộn."
"Không sao, chờ phụ nữ một chút cũng là chuyện nên làm mà, mời ngồi."
"Vâng."
Hai người ngồi xuống xong, Lâm Tranh Húc rất ga-lăng mời cô chọn món.
Đường Hinh đương nhiên không khách khí, nhà hàng này cô cũng đã tới nhiều lần, cô chọn những món mình thích ăn rồi đưa lại thực đơn.
Lâm Tranh Húc cười cười, nói với người phục vụ: "Tôi gọi giống như cô ấy là được rồi."
Người phục vụ đi rồi, Lâm Tranh Húc nhìn cô, mỉm cười khiêm nhường nói: "Vừa đến Bắc Kinh chưa được bao lâu, công ty bận quá, mất gần nửa tháng mới hẹn cô được, thật xin lỗi."
Đường Hinh vội nói: "Không sao mà, tôi cũng rất bận."
Lâm Tranh Húc cười cười: "Lúc trước tôi có thấy hot search về cô trên Weibo, sách của cô tôi cũng xem qua, viết rất được, tôi cũng ngóng bộ phim điện ảnh ra mắt, đến lúc đó sẽ mua vé ủng hộ cô, mời đồng nghiệp trong công ty cùng xem."
Đường Hinh được ưu ái mà giật mình, vội nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Anh chàng này thế mà cũng biết nói chuyện phiếm.
Lâm Tranh Húc năm nay 30 tuổi, nhưng tính cách không lạnh lùng như Đường Vực, đúng là có nói chuyện phiếm, đề tài xoay quanh chuyện hot search trên Weibo và sách của cô, thậm chí nói cả về chuyện kịch bản phim, cũng không tẻ nhạt.
Chỉ là...
Khi người phục vụ đưa đồ ăn lên, từ phía sau Đường Hinh đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Thay đổi địa điểm sát giờ như vậy, hy vọng Tổng giám đốc Lưu không trách cứ."
Tổng giám đốc Lưu nói: "Đương nhiên là không rồi, ăn đồ Tây cũng được, khung cảnh cũng được đấy, yên tĩnh thích hợp bàn chuyện."
Đường Hinh ngơ ra một lúc, không nhịn được nhíu mày, không ngờ Đường Vực lại thực sự đi theo tới đây.
Cô chưa từng thấy anh bàn chuyện công việc ở nhà hàng đồ Tây, cho dù có thì cũng thuê phòng riêng!
Lâm Tranh Húc dường như nhận ra vẻ bất thường của cô, mỉm cười hỏi: "Sao thế?"
Đường Hinh quay mặt đi, cười ngượng nghịu, đáp: "Không sao, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ."
Lâm Tranh Húc cũng không phát hiện ra điều gì, dù sao thì ai có thể ngờ được mình đang đi xem mắt mà đối tượng xem mắt còn tròng thêm một cái đuôi chứ? Anh cười nói: "Tôi đang nói gần đây chuyện công ty bận quá, chúng ta trước hết cứ add WeChat đi, có gì liên hệ qua WeChat được chứ?"
Hai người trao đổi số điện thoại nhưng không add được WeChat, tài khoản WeChat của Đường Hinh không kết nối với số điện thoại nên không add được.
"A đúng rồi." Đường Hinh lấy điện thoại, mở mã QR của mình đưa tới, "Anh quét mã của tôi đi."
Trong lúc đó ở phía đằng sau lưng.
Trợ lý Cao cảm nhận được không khí xung quanh sếp tổng nhà mình hạ xuống vài độ, khiến cho Tổng giám đốc Lưu ngồi đối diện cũng run run, hợp đồng này liệu có phải đàm phán thất bại rồi không đây?
Đường Vực nâng ly rượu vang đỏ, nhìn lướt qua Tổng giám đốc Lưu, lạnh nhạt mở lời: "Bộ phim đó tôi đã xem qua, cũng được lắm, muốn có thêm suất chiếu ở rạp chiếu phim của Thời Quang ắt hẳn là không có vấn đề gì, khi nào công chiếu còn có thể mở họp báo."
Tổng giám đốc Lưu thở phào nhẹ nhõm, vội cười nói: "Cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã giúp đỡ."
Ăn cơm xong mới 8 giờ tối.
Lâm Tranh Húc cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn Đường Hinh, nói: "Cô muốn đi xem phim không?"
Ngay đối diện có rạp chiếu phim Thời Quang.
Đường Hinh do dự một chút rồi cười nói: "Được thôi, gần đây có mấy bộ phim khá hay, tôi còn chưa kịp đi xem."
Lâm Tranh Húc tra giờ, may là ghế VIP còn chỗ, anh đặt vé, hai người đứng dậy rời đi.
Khi đi ra Đường Hinh còn không dám quay đầu lại, vẫn có thể cảm giác được sau lưng có người đang nhìn mình chằm chằm, nóng rực như muốn nhìn xuyên thủng người cô luôn vậy, ngay đến Lâm Tranh Húc cũng có cảm giác, anh đang đứng gần sân khấu tròn kê đàn dương cầm trong nhà hàng, theo phản xạ quay đầu lại.
Ánh mắt chạm phải người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế sô-pha.
Đường Vực nhìn anh ta lộ liễu không che giấu, ánh mắt không có thiện cảm, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Mắt đối mắt tầm 3-4 giây, giữa đàn ông với nhau có những lúc không cần nói thành lời vẫn có thể hiểu được ý của nhau, Lâm Tranh Húc dù sao cũng là người đàn ông đã 30 tuổi, làm sao có thể không hiểu rõ, anh cúi đầu cười cười rồi xoay người rời đi.
Đi tới cửa, Lâm Tranh Húc cúi đầu nhìn Đường Hinh, bật cười.
Đường Hinh nghi hoặc hỏi: "Anh... cười cái gì?"
Lâm Tranh Húc vừa lắc đầu vừa cười đáp: "Không có gì, chỉ là cảm thấy một cô gái xinh đẹp như cô, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi."
Đường Hinh hơi sững người, không biết là anh đã cảm nhận được gì hay là đang cố ý thử cô? Cô nghĩ nghĩ rồi khẽ cười: "Có người theo đuổi thì không thể đi xem mắt được à?"
"Đương nhiên là có thể." Lâm Tranh Húc nhoẻn miệng cười, "Đi thôi, chúng ta đi xem phim."
Vừa nghe những lời này, Đường Hinh liền cảm thấy con người Lâm Tranh Húc cũng không tồi.
*****
Gần 11 giờ, Đường Hinh mới lái xe về tới khu nhà, vừa mới tới hầm để xe đã thấy chiếc Maybach kia sáng đèn, tay lái cô siết lại, cảm giác như phía trước đang có sài lang hổ báo chờ mình.
Kỹ thuật lái xe của Đường Hinh cũng khá, bình thường lái xe vào hầm rất nhanh, lần này không hiểu vì sao còn gạt cần sai những hai lần.
Lúc này, cô liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy một bàn tay đàn ông thon dài đẹp đẽ đang để bên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đầu thuốc còn đỏ lửa.
Đường Vực lười nhác dựa vào xe, nhả ra một ngụm khói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô quay xe rối tung rối mù, hết cách đành phải chậm rãi cho xe lùi lại, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Đường Hinh khó khăn lắm mới lùi được xe, rút chìa khoá, vừa quay đầu nhìn đã không thể rời mắt.
Cổ áo anh tháo hai khuy, từ góc nghiêng có thể thấy rõ yết hầu gợi cảm, anh nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm.
Tim Đường Hinh như run lên, nhịp đập tăng tốc.
Lồng ngực như thể bị ai đó bắn một mũi tên.
Người ấy vẫn là người ấy.
Nhưng rõ ràng cô có cảm giác, anh đã thay đổi.
Cô lại không thể nào nói rõ điều gì đã đổi thay.
Hai người ngồi trên xe, đối diện với nhau.
Đường Vực cúi đầu, dập điếu thuốc rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, điềm nhiên lên tiếng: "Tôi đẹp trai hay anh ta đẹp trai?"
Đường Hinh: "......"
Cô cầm túi mở cửa xe, Đường Vực đi theo sau, hai người một trước một sau đi về phía thang máy.
Đường Vực tay đút túi quần, sải bước dài đuổi theo cô, từ phía sau ấn nút thang máy, cúi đầu nhìn cái xoáy nhỏ trên đỉnh đầu cô, vẫn kiên trì hỏi: "Hả? Tôi đẹp trai hay anh ta đẹp trai?"
Đường Hinh: "......"
Cửa thang máy mở ra, cô bước vào trong, xoay người nhìn anh nói: "Đường Vực."
"Ừ."
"Đồ óc heo."
Đường Vực thuận tay ấn thang máy, cụp mắt nhìn cô, theo thói quen không trả lời, quả nhiên giây tiếp theo, cô gái nhỏ lại cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là anh ta đẹp trai hơn anh rồi, anh thực sự nghĩ là anh đẹp trai lắm đấy à..."
Khuôn mặt tròn tròn xinh xinh của cô đột nhiên bị người ta bóp lấy, cô nín thở, chớp chớp mắt.
Đường Vực nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng, lại véo véo má lúm đồng tiền của cô, đến khi cô ngây ra vì bị véo thì mới thu tay lại, nhìn bảng điện tử trong thang máy nhảy số không ngừng, nói: "Tôi đẹp trai hơn anh ta."
"Ảo tưởng." Đường Hinh nhíu mày, sờ sờ bên má bị Đường Vực véo, cảm giác có điều gì đó là lạ...
Cửa thang máy mở ra.
Hai người bước ra ngoài, Đường Vực giữ tay cô, cúi đầu thật thấp nhìn cô, ánh mắt so với trước đây trở nên nồng nhiệt hơn: "Nếu em muốn thử yêu đương thì có thể thử cùng tôi, tôi đẹp trai hơn anh ta, dáng người cũng đẹp hơn, tiền cũng nhiều hơn, em muốn gì tôi đều có thể cho em..." Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Đừng liên lạc với anh ta nữa."
Đường Hinh bị anh nhìn đến mức tim đập thình thịch, cô cụp mắt, hừ một tiếng: "Sao anh biết là dáng người anh đẹp hơn hả? Ảo tưởng vừa thôi."
Làm gì có ai tự đi khen mình như thế, cô biết Đường Vực vẫn thường xuyên tới câu lạc bộ tập thể hình, trong nhà còn có phòng tập riêng có máy chạy cùng mấy loại máy tập đơn giản, dáng người chắc chắn là có cơ có múi, thế nên trước đây có một lần cô không nhịn được hỏi anh: "Sếp bận thế mà còn chăm chỉ tập thể hình là vì sợ mình sẽ biến thành ông tổng bụng bia à?"
Khi ấy Đường Vực liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Không phải, đàn ông nhà họ Đường mà không có cơ bụng thì sẽ bị cười nhạo."
Bởi vì ông nội và chú út nhà họ Đường đều là quân nhân, cháu trai trong nhà từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thành ra mỗi người đều chú ý rèn luyện.
Nhưng nhỡ Lâm Tranh Húc người ta cởi áo sơ-mi ra cũng có tám múi cơ bụng thì sao?
Đường Vực im lặng một lúc rồi khẽ cười: "Muốn xem thử không?"
Đường Hinh: "......"
Cô hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh.
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên tiếng chuông báo, âm thanh vang vọng khắp hành lang.
Cạch...
Cửa đột nhiên mở ra.
Đường Hinh vội vàng rụt tay lại, hai người đồng thời nhìn về phía cửa. Ông Đường Đại Vĩ đứng ở cửa, thấy hai người họ thì hơi ngẩn ra. Đường Hinh chạy nhanh về phía ông, giải thích: "Bọn con tình cờ gặp nhau trong thang máy."
Đường Vực nhìn ông Đường Đại Vĩ, ung dung chào hỏi: "Chào chú ạ."
Ông Đường Đại Vĩ liếc mắt nhìn anh, dứt khoát đóng cửa lại. Vừa vào đến nhà, bà Chung Lệ đã lăng xăng hỏi han: "Thế nào, thế nào rồi?"
Đường Hinh nhìn bà, gật đầu: "Vâng, đẹp trai."
Bà Chung Lệ hài lòng cười: "Mẹ đã bảo là đúng gu của con mà lại. Các con nhớ liên lạc nhiều hơn nhé."
Đường Hinh vâng dạ một hồi, vào đến phòng thì thấy tin nhắn WeChat của Lâm Tranh Húc.
Lâm Tranh Húc: "Về đến nhà chưa?"
Đường Hinh trả lời là đã về rồi sau đó mệt mỏi nằm vật ra giường, vùi mặt vào gối, trong đầu như có pháo đang nổ tưng bừng, đột nhiên nhớ tới nụ hôn nóng bỏng hồi chiều.
Cô đột nhiên mở bừng mắt ra, thất thần nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ thêu trên chăn, nhớ tới lời Đường Đinh Đinh đã nói — —
"Thích bảy phần anh ấy sẽ hôn chị."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương