Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 71: bắt nạt kiểu này thì được
Chín phần thích của Đường Vực có hơi điên cuồng.
Nhưng mà tôi lại không thấy thoả mãn, tôi là một chị đại tham lam mà.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Ánh đèn trong phòng khách sáng chói, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt như có làn nước chảy qua, hơi ướt át, đôi môi mọng đỏ.
Nhìn cô như thế này khiến lòng Đường Vực xao động, đôi mắt đen láy thâm trầm, không đợi cô trả lời đã vùi đầu vào cổ cô. Đôi môi ấm áp hôn lên cần cổ trắng nõ của cô, ngửi mùi hương sạch sẽ dễ chịu trên người cô, cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên.
"Bắt nạt kiểu này thì được." Cô khẽ nói.
"Kiểu nào?" Anh hôn lên vành tai cô, tiếng cười trầm ấm lại khẽ khàng, như thể muốn trêu đùa cô, "Làm gì cũng được à?"
"......"
Cả người cô tê dại mềm nhũn, cảm giác như mình thật vô dụng, Đường Vực chỉ tuỳ tiện nói mấy câu đã khiến cô tan thành nước. Cô không chịu nổi sự quyến rũ này của anh, lấy lại được sức sống liền quay đầu cắn lên môi anh.
Cô dùng hành động để trả lời anh. Đây là lần đầu tiên Đường Vực chạm vào thân thể cô theo cách thân mật như vậy, những lần trước dù hai người có hôn nhau say đắm như thế nào, tay anh vẫn giữ quy củ ngoài lớp quần áo của cô, nhiều nhất anh cũng chỉ chạm vào eo và lưng cô nhưng cũng không trực tiếp chạm vào da thịt.
Cô giống như con bạch tuộc, gắng sức ôm chặt lấy cơ thể nóng rẫy của anh, hôn điên cuồng không có nhịp điệu.
Trên sô-pha, cơ thể hai người dính sát vào nhau. Đường Vực cảm thấy đêm nay mình đã đánh mất lý trí. Còn Đường Hinh đến tận khi bị đau đầu óc mới mơ màng nhớ ra mình vừa mới tắm xong, còn chưa mặc nội y, anh hẳn là đã nhận ra...
Bên tai cô là hơi thở nóng bỏng của anh, cô há miệng cố gắng hít thở, đầu óc rất hỗn loạn, nghĩ gì nói nấy.
"Đường Vực, anh có phải tĩnh dưỡng nữa không?"
"......"
Đường Vực cắn tai cô, ôm lấy eo cô, bế cô ngồi thẳng dậy, hai mắt đỏ lừ, để lộ dục vọng của anh. Nhưng lý trí cuối cùng cũng đã trở lại, anh chỉnh lại quần áo trên người cô, vuốt mái tóc rối tung của cô, chỉ biết cười nhẹ rồi ừ một tiếng.
Sau đó, anh bế cả người cô lên, cô ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vùng cổ ấm áp của anh.
Đường Vực hít một hơi thật sâu, nhét cô vào trong chăn, vuốt ve má cô, giọng nghẹn lại, nói: "Ngủ đi, anh đi 2-3 ngày rồi về."
Cô cắn môi, gật đầu.
Công tắc đèn đã tắt.
Anh đứng dậy, đi ra phía cửa.
"Em chờ anh về."
Phía sau vang lên âm thanh dịu ngọt.
Bước chân Đường Vực khựng lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh sáng le lói rọi vào phòng ngủ qua khe cửa. Hai mắt cô sáng như sao trời, dịu dàng như nước khiến anh phải cố gắng hít thở, trái tim như thắt lại, anh hạ giọng nói: "Được."
Đêm nay không biết có phải do Đường Vực hơi mất kiềm chế hay không mà Đường Hinh lại mơ một giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc, khi tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi, cơ thể cũng mềm nhũn, quan trọng nhất là bụng đau chết đi được.
Gần đây do quá bận nên kinh nguyệt không đều, thời gian "đèn đỏ" cũng không chuẩn.
Cô uể oải bò dậy sửa soạn, khi tới được công ty đã muộn một tiếng.
Đường Hinh cảm thấy thỉnh thoảng cô đúng là đen đủi, hôm nay đã bị "đèn đỏ" hành hạ tới mức rã rời, mà lại còn tình cờ gặp phải Lục Chử Ninh ở công ty. Lục Chử Ninh không đeo khẩu trang, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, dáng người cao gầy, đi theo phía sau còn có người đại diện cùng hai trợ lý. Còn cô vì giữ ấm cơ thể mà mặc áo khoác, áo len, chân đi ủng đi tuyết.
Đường Hinh cố gắng đứng thẳng lưng, sắc mặt tự nhiên bước tới, cười nói: "Cô Lục, sao hôm nay lại tới đây?"
"Tôi tới ký hợp đồng."
Lục Chử Ninh cười dịu dàng, ánh mắt lướt nhìn Đường Hinh.
Đúng lúc này Lục Chi Hành từ văn phòng bước ra, cười nói: "Sao hai người lại tới cùng lúc vậy, vào phòng tôi ngồi đi."
Đường Hinh không ngờ Lục Chử Ninh lại đích thân tới phòng làm việc ký hợp đồng, dù sao cũng chỉ là một nhân vật khách mời, cô ấy lại trịnh trọng đến thế. Cô cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi vào văn phòng trước, từ phía sau nghe thấy tiếng Lục Chử Ninh cười đáp: "Người khi nãy chắc là Đường Tâm hả? Sao đạo diễn Lục không giới thiệu qua?"
Lục Chi Hành cười tản mạn, nói: "Lát nữa cô ấy sẽ qua thôi."
Đường Hinh mặt không biến sắc cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc áo len trắng cùng chân váy dạ. Hôm nay cô trang điểm rất nhạt, chỉ tô thêm son môi, thấy sắc mặt tốt hơn rồi mới cùng Phùng Trình vào phòng Lục Chi Hành.
Phùng Trình là một trong số ít những người trong công ty biết chuyện cô hẹn hò với Đường Vực, anh ta cũng xem mấy chuyện đồn đại trên Weibo, không nhịn được đành nói mấy câu an ủi cô: "Đàn ông có quá khứ là chuyện bình thường, cô cũng đừng nghĩ nhiều, giờ hai người ở bên nhau vui vẻ là được rồi." Đường Hinh nhìn anh ta, cố lờ đi cơn đau bụng, mỉm cười đáp: "Tôi có nghĩ nhiều gì đâu, nếu tôi không vui thì cứ 'đá' cô ấy ra là được."
Phùng Trình: "......"
Hai người họ vừa ngẩng đầu đã thấy trợ lý của Lục Chử Ninh đang trừng mắt nhìn không mấy thiện cảm.
Đường Hinh vẫn rất bình tĩnh, khẽ mỉm cười, dù sao cô cũng có nhắc đến tên ai đâu.
Hợp đồng được ký kết thuận lợi.
Lục Chử Ninh đứng lên, mỉm cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
Lục Chi Hành cũng kéo ghế đứng lên, cười đáp: "Hơn tác vui vẻ, để tôi tiễn mọi người xuống."
Lục Chử Ninh lại nhìn Đường Hinh, cười hỏi: "Đường Hinh, có thể ký tặng sách cho tôi không?"
"Tất nhiên là được." Đường Hinh tươi cười tự nhiên, hầu như trên bàn làm việc nào trong văn phòng cũng có một quyển sách của cô.
Trong phòng Lục Chi Hành còn có hai quyển hoàn toàn mới, anh lấy một quyển ra đưa cho Đường Hinh. Đường Hinh lật đến trang lót, cầm cây bút từ trên bàn, nhìn Lục Chử Ninh hỏi: "Cô có muốn tôi viết lời chúc đặc biệt nào không?"
Lục Chử Ninh im lặng một lúc rồi chớp chớp mắt: "Chúc tôi mau chóng thoát cảnh độc thân đi."
Đường Hinh mặt không biến sắc cười cười, rột roạt viết hai hàng chữ trên trang lót —–
"Chúc Ninh Ninh mau chóng thoát cảnh độc thân.
Sớm sinh quý tử."
Sau đó, cô cười tủm tỉm đưa quyển sách qua: "Được rồi, tôi còn nhớ trong một chương trình cô từng nói cô rất thích trẻ con, chúc cô hạnh phúc nha."
Lục Chử Ninh khi nhìn đến câu "Sớm sinh quý tử" thì nụ cười cứng đờ trên mặt.
Những người xung quanh mỗi người mang vẻ mặt khác nhau. Lục Chi Hành khẽ hắng giọng, nói: "Để tôi tiễn mọi người, hôm nào tôi sẽ mời mọi người bữa cơm."
Sắc mặt Lục Chử Ninh không tốt lắm, quay người đưa sách cho trợ lý, nhìn lướt qua Đường Hinh, cười đáp: "Cảm ơn." Cô không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
Tới tầng dưới, sau khi lên xe cô mới nhíu mày, nhìn chằm chằm quyển sách kia, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hơn nữa trợ lý còn nhân đó nói thêm mấy câu, sắc mặt cô càng sầm sì hơn. Lúc trước Đường Vực nói anh đang theo đuổi một cô gái rất khó theo đuổi, cô không thể nào tưởng tượng nổi người đó lại là Đường Hinh, cũng không ngờ được Đường Hinh lại là kiểu người cá tính như vậy.
Thật quá kiêu ngạo.
Còn nói muốn "đá" cô đi.
Người đại diện nhìn cô, nói: "Lúc trước tôi đã bảo cô rồi, dù chỉ là vai khách mời cũng không đáng đâu. Tôi không đánh giá cao bộ phim này."
Lục Chử Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, nói: "Bỏ đi, hợp đồng cũng đã ký rồi."
*****
Đường Hinh ôm bụng quay về phòng làm việc. Lục Chi Hành quay lại văn phòng còn cố ý đi qua xem cô thế nào, thấy cô nằm ra bàn, anh hoảng sợ vội hỏi: "Không phải cô khóc đấy chứ?"
Cô cố ngồi dậy, cạn lời nhìn anh, hỏi vặn lại: "Anh nghĩ gì đấy, tôi khóc làm gì?"
Nếu có ai khóc thì cũng phải là Lục Chử Ninh chứ?
Lục Chi Hành tay đút túi quần, nghĩ đến câu chúc cô viết, hơi buồn cười, nói: "Chắc cô ấy đang hối hận vì đã ký hợp đồng này lắm."
Đường Hinh nghiêm túc nói: "Đạo diễn Lục, chuyện này không thể trách tôi nha."
Lục Chi Hành lười nhác dựa vào bàn làm việc, nhướng mày cười, đáp: "Ai dám trách cô chứ, giờ cả nhà chúng tôi còn đang dựa vào cô để kiếm cơm đấy."
Đường Hinh: "......"
Tối hôm đó, khi cô nói chuyện điện thoại với Đường Vực, cô kể lại chuyện này với anh, Đường Vực câm nín mấy giây, bất lực nói: "Em vui là được."
Đường Hinh bĩu môi: "Đương nhiên là em vui rồi, em có thua đâu."
Đường Vực ngả vào lưng ghế, hạ giọng hỏi: "Có nhớ anh không?"
Đầu dây bên kia im lặng một giây, giọng nói cũng dịu đi, khe khẽ: "Nhớ."
Đây là lời thật lòng.
Đường Vực khẽ cười.
*****
Tối hôm sau, mấy tài khoản quảng cáo trên Weibo đột nhiên tung ra những ảnh chụp Đường Vực và Đường Hinh, ảnh hơi mờ, nhìn hai người rất thân mật, không biết là chụp lúc nào, trong ảnh không nhìn rõ mặt cô, không biết có phải là cố tình làm mờ hay không.
Nhưng mặt Đường Vực lại rất rõ nét, vừa nhìn là có thể nhận ra.
Rất nhanh sau đó chuyện này đã lên hot search Weibo.
#Bạn gái Đường Vực#
#Lục Chử Ninh Đường Vực#
#Đường Vực cùng bạn gái bí ẩn#
...
Mấy từ khoá này đều lên hạng tìm kiếm nóng.
"Người trong ảnh hình như không phải là Lục Chử Ninh đâu, tóc Lục Chử Ninh dài hơn, cũng cao hơn nữa?"
"Thế nên mấy lời đồn Lục Chử Ninh và Đường Vực hẹn hò trước giờ đều là giả hả? Lục Chử Ninh đem người ta ra để lăng-xê cho bản thân hả?"
"Sao có thể nói người trong ảnh là Lục Chử Ninh và Đường Vực được? Tôi tìm được ở chỗ khác một bức ảnh nhìn rất rõ, mọi người nhìn xem là ai? Sao tôi lại thấy hình như giống... Đường Tâm?"
"Thật sự là Đường Tâm đấy, không phải hình như đâu!"
"Vãi nồi! 'Quả dưa' này to khiếp, Đường Vực với Đường Tâm đang hẹn hò ý hả?"
...
Trong nháy mắt Weibo của Đường Hinh đã bị "càn quét", đa phần là chửi bới. Đường Hinh vừa về đến nhà, còn đang chuẩn bị gọi cơm thì Vưu Hoan đã gọi điện đến, bảo cô lên Weibo xem: "Mình thấy ông Đường nhà cậu không công bằng với cậu gì cả, sao không công khai hẹn hò? Cứ để cậu bị fan Lục Chử Ninh chửi bới loạn lên, cứ thế này cũng không phải cách hay!"
Cái gì cơ?"
Đường Hinh nghe không hiểu.
"Cậu tự lên Weibo mà xem."
Nói xong Vưu Hoan cúp máy luôn.
Đường Hinh mở Weibo ra xem mới phát hiện mình lại lên hot search, không biết đồn thổi thế nào mà thành ra cô là người chen vào chuyện tình cảm giữa Lục Chử Ninh và Đường Vực, tin nhắn và lượt bình luận trên Weibo tăng ầm ầm, đa phần đều chửi mắng cô.
"Vốn đang rất thích cô, nghe nói Ninh Ninh còn đóng vai khách mời trong 'Dệt một giấc mộng cho anh' còn rất vui, không ngờ cô lại là loại người này!"
"Ninh Ninh còn đẹp hơn cô cả trăm lần, cô dựa vào cái quái gì!"
"Đồ xấu xa! Đường Vực mắt đui rồi hả mà lại đi thích cô! Cô còn không xứng xách giày cho Ninh Ninh! Cút đi cho khuất mắt!!!!!!"
...
Cô nhìn lướt qua một lượt, tức chết đi được.
Mấy người fan này có phải điên cả rồi không!
Cô dứt khoát tắt Weibo, nhắm mắt làm ngơ.
Đường Hinh ngồi trên sô-pha, đang nghĩ xem có nên gọi điện cho Đường Vực không thì trên Weibo lại có tin tức mới đăng. Một đoạn video lên hot search, chính là đoạn cắt từ chương trình hôm trước Đường Vực tham gia.
Trong nháy mắt toàn thể cư dân mạng đều phát điên, không ngờ sự thật lại sáng tỏ nhanh đến thế!
"Vãi đạn! 'Ăn tát' nhanh quá đi! Đường Vực nói đây là bộ tiểu thuyết và bộ phim điện ảnh đầu tiên của bạn gái, tức là đang nói Đường Tâm phải không?"
"Là Đường Tâm đó! Thế nên lúc trước đều do Lục Chử Ninh tự bày chiêu trò à?"
"Chẳng khác gì trò hề, giờ thấy ăn vả đau chưa? Fan đúng là hại người mà! Chẳng biết ai mới là người không biết xấu hổ?"
"Công khai kiểu này công nhận ngầu! Tôi khóc đây! Vì bạn gái mà chấp nhận đầu tư loại phim mà mình không thích! Khóc vì tình yêu tuyệt mỹ!"
Nhưng mà tôi lại không thấy thoả mãn, tôi là một chị đại tham lam mà.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Ánh đèn trong phòng khách sáng chói, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt như có làn nước chảy qua, hơi ướt át, đôi môi mọng đỏ.
Nhìn cô như thế này khiến lòng Đường Vực xao động, đôi mắt đen láy thâm trầm, không đợi cô trả lời đã vùi đầu vào cổ cô. Đôi môi ấm áp hôn lên cần cổ trắng nõ của cô, ngửi mùi hương sạch sẽ dễ chịu trên người cô, cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên.
"Bắt nạt kiểu này thì được." Cô khẽ nói.
"Kiểu nào?" Anh hôn lên vành tai cô, tiếng cười trầm ấm lại khẽ khàng, như thể muốn trêu đùa cô, "Làm gì cũng được à?"
"......"
Cả người cô tê dại mềm nhũn, cảm giác như mình thật vô dụng, Đường Vực chỉ tuỳ tiện nói mấy câu đã khiến cô tan thành nước. Cô không chịu nổi sự quyến rũ này của anh, lấy lại được sức sống liền quay đầu cắn lên môi anh.
Cô dùng hành động để trả lời anh. Đây là lần đầu tiên Đường Vực chạm vào thân thể cô theo cách thân mật như vậy, những lần trước dù hai người có hôn nhau say đắm như thế nào, tay anh vẫn giữ quy củ ngoài lớp quần áo của cô, nhiều nhất anh cũng chỉ chạm vào eo và lưng cô nhưng cũng không trực tiếp chạm vào da thịt.
Cô giống như con bạch tuộc, gắng sức ôm chặt lấy cơ thể nóng rẫy của anh, hôn điên cuồng không có nhịp điệu.
Trên sô-pha, cơ thể hai người dính sát vào nhau. Đường Vực cảm thấy đêm nay mình đã đánh mất lý trí. Còn Đường Hinh đến tận khi bị đau đầu óc mới mơ màng nhớ ra mình vừa mới tắm xong, còn chưa mặc nội y, anh hẳn là đã nhận ra...
Bên tai cô là hơi thở nóng bỏng của anh, cô há miệng cố gắng hít thở, đầu óc rất hỗn loạn, nghĩ gì nói nấy.
"Đường Vực, anh có phải tĩnh dưỡng nữa không?"
"......"
Đường Vực cắn tai cô, ôm lấy eo cô, bế cô ngồi thẳng dậy, hai mắt đỏ lừ, để lộ dục vọng của anh. Nhưng lý trí cuối cùng cũng đã trở lại, anh chỉnh lại quần áo trên người cô, vuốt mái tóc rối tung của cô, chỉ biết cười nhẹ rồi ừ một tiếng.
Sau đó, anh bế cả người cô lên, cô ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vùng cổ ấm áp của anh.
Đường Vực hít một hơi thật sâu, nhét cô vào trong chăn, vuốt ve má cô, giọng nghẹn lại, nói: "Ngủ đi, anh đi 2-3 ngày rồi về."
Cô cắn môi, gật đầu.
Công tắc đèn đã tắt.
Anh đứng dậy, đi ra phía cửa.
"Em chờ anh về."
Phía sau vang lên âm thanh dịu ngọt.
Bước chân Đường Vực khựng lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh sáng le lói rọi vào phòng ngủ qua khe cửa. Hai mắt cô sáng như sao trời, dịu dàng như nước khiến anh phải cố gắng hít thở, trái tim như thắt lại, anh hạ giọng nói: "Được."
Đêm nay không biết có phải do Đường Vực hơi mất kiềm chế hay không mà Đường Hinh lại mơ một giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc, khi tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi, cơ thể cũng mềm nhũn, quan trọng nhất là bụng đau chết đi được.
Gần đây do quá bận nên kinh nguyệt không đều, thời gian "đèn đỏ" cũng không chuẩn.
Cô uể oải bò dậy sửa soạn, khi tới được công ty đã muộn một tiếng.
Đường Hinh cảm thấy thỉnh thoảng cô đúng là đen đủi, hôm nay đã bị "đèn đỏ" hành hạ tới mức rã rời, mà lại còn tình cờ gặp phải Lục Chử Ninh ở công ty. Lục Chử Ninh không đeo khẩu trang, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, dáng người cao gầy, đi theo phía sau còn có người đại diện cùng hai trợ lý. Còn cô vì giữ ấm cơ thể mà mặc áo khoác, áo len, chân đi ủng đi tuyết.
Đường Hinh cố gắng đứng thẳng lưng, sắc mặt tự nhiên bước tới, cười nói: "Cô Lục, sao hôm nay lại tới đây?"
"Tôi tới ký hợp đồng."
Lục Chử Ninh cười dịu dàng, ánh mắt lướt nhìn Đường Hinh.
Đúng lúc này Lục Chi Hành từ văn phòng bước ra, cười nói: "Sao hai người lại tới cùng lúc vậy, vào phòng tôi ngồi đi."
Đường Hinh không ngờ Lục Chử Ninh lại đích thân tới phòng làm việc ký hợp đồng, dù sao cũng chỉ là một nhân vật khách mời, cô ấy lại trịnh trọng đến thế. Cô cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi vào văn phòng trước, từ phía sau nghe thấy tiếng Lục Chử Ninh cười đáp: "Người khi nãy chắc là Đường Tâm hả? Sao đạo diễn Lục không giới thiệu qua?"
Lục Chi Hành cười tản mạn, nói: "Lát nữa cô ấy sẽ qua thôi."
Đường Hinh mặt không biến sắc cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc áo len trắng cùng chân váy dạ. Hôm nay cô trang điểm rất nhạt, chỉ tô thêm son môi, thấy sắc mặt tốt hơn rồi mới cùng Phùng Trình vào phòng Lục Chi Hành.
Phùng Trình là một trong số ít những người trong công ty biết chuyện cô hẹn hò với Đường Vực, anh ta cũng xem mấy chuyện đồn đại trên Weibo, không nhịn được đành nói mấy câu an ủi cô: "Đàn ông có quá khứ là chuyện bình thường, cô cũng đừng nghĩ nhiều, giờ hai người ở bên nhau vui vẻ là được rồi." Đường Hinh nhìn anh ta, cố lờ đi cơn đau bụng, mỉm cười đáp: "Tôi có nghĩ nhiều gì đâu, nếu tôi không vui thì cứ 'đá' cô ấy ra là được."
Phùng Trình: "......"
Hai người họ vừa ngẩng đầu đã thấy trợ lý của Lục Chử Ninh đang trừng mắt nhìn không mấy thiện cảm.
Đường Hinh vẫn rất bình tĩnh, khẽ mỉm cười, dù sao cô cũng có nhắc đến tên ai đâu.
Hợp đồng được ký kết thuận lợi.
Lục Chử Ninh đứng lên, mỉm cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
Lục Chi Hành cũng kéo ghế đứng lên, cười đáp: "Hơn tác vui vẻ, để tôi tiễn mọi người xuống."
Lục Chử Ninh lại nhìn Đường Hinh, cười hỏi: "Đường Hinh, có thể ký tặng sách cho tôi không?"
"Tất nhiên là được." Đường Hinh tươi cười tự nhiên, hầu như trên bàn làm việc nào trong văn phòng cũng có một quyển sách của cô.
Trong phòng Lục Chi Hành còn có hai quyển hoàn toàn mới, anh lấy một quyển ra đưa cho Đường Hinh. Đường Hinh lật đến trang lót, cầm cây bút từ trên bàn, nhìn Lục Chử Ninh hỏi: "Cô có muốn tôi viết lời chúc đặc biệt nào không?"
Lục Chử Ninh im lặng một lúc rồi chớp chớp mắt: "Chúc tôi mau chóng thoát cảnh độc thân đi."
Đường Hinh mặt không biến sắc cười cười, rột roạt viết hai hàng chữ trên trang lót —–
"Chúc Ninh Ninh mau chóng thoát cảnh độc thân.
Sớm sinh quý tử."
Sau đó, cô cười tủm tỉm đưa quyển sách qua: "Được rồi, tôi còn nhớ trong một chương trình cô từng nói cô rất thích trẻ con, chúc cô hạnh phúc nha."
Lục Chử Ninh khi nhìn đến câu "Sớm sinh quý tử" thì nụ cười cứng đờ trên mặt.
Những người xung quanh mỗi người mang vẻ mặt khác nhau. Lục Chi Hành khẽ hắng giọng, nói: "Để tôi tiễn mọi người, hôm nào tôi sẽ mời mọi người bữa cơm."
Sắc mặt Lục Chử Ninh không tốt lắm, quay người đưa sách cho trợ lý, nhìn lướt qua Đường Hinh, cười đáp: "Cảm ơn." Cô không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.
Tới tầng dưới, sau khi lên xe cô mới nhíu mày, nhìn chằm chằm quyển sách kia, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hơn nữa trợ lý còn nhân đó nói thêm mấy câu, sắc mặt cô càng sầm sì hơn. Lúc trước Đường Vực nói anh đang theo đuổi một cô gái rất khó theo đuổi, cô không thể nào tưởng tượng nổi người đó lại là Đường Hinh, cũng không ngờ được Đường Hinh lại là kiểu người cá tính như vậy.
Thật quá kiêu ngạo.
Còn nói muốn "đá" cô đi.
Người đại diện nhìn cô, nói: "Lúc trước tôi đã bảo cô rồi, dù chỉ là vai khách mời cũng không đáng đâu. Tôi không đánh giá cao bộ phim này."
Lục Chử Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, nói: "Bỏ đi, hợp đồng cũng đã ký rồi."
*****
Đường Hinh ôm bụng quay về phòng làm việc. Lục Chi Hành quay lại văn phòng còn cố ý đi qua xem cô thế nào, thấy cô nằm ra bàn, anh hoảng sợ vội hỏi: "Không phải cô khóc đấy chứ?"
Cô cố ngồi dậy, cạn lời nhìn anh, hỏi vặn lại: "Anh nghĩ gì đấy, tôi khóc làm gì?"
Nếu có ai khóc thì cũng phải là Lục Chử Ninh chứ?
Lục Chi Hành tay đút túi quần, nghĩ đến câu chúc cô viết, hơi buồn cười, nói: "Chắc cô ấy đang hối hận vì đã ký hợp đồng này lắm."
Đường Hinh nghiêm túc nói: "Đạo diễn Lục, chuyện này không thể trách tôi nha."
Lục Chi Hành lười nhác dựa vào bàn làm việc, nhướng mày cười, đáp: "Ai dám trách cô chứ, giờ cả nhà chúng tôi còn đang dựa vào cô để kiếm cơm đấy."
Đường Hinh: "......"
Tối hôm đó, khi cô nói chuyện điện thoại với Đường Vực, cô kể lại chuyện này với anh, Đường Vực câm nín mấy giây, bất lực nói: "Em vui là được."
Đường Hinh bĩu môi: "Đương nhiên là em vui rồi, em có thua đâu."
Đường Vực ngả vào lưng ghế, hạ giọng hỏi: "Có nhớ anh không?"
Đầu dây bên kia im lặng một giây, giọng nói cũng dịu đi, khe khẽ: "Nhớ."
Đây là lời thật lòng.
Đường Vực khẽ cười.
*****
Tối hôm sau, mấy tài khoản quảng cáo trên Weibo đột nhiên tung ra những ảnh chụp Đường Vực và Đường Hinh, ảnh hơi mờ, nhìn hai người rất thân mật, không biết là chụp lúc nào, trong ảnh không nhìn rõ mặt cô, không biết có phải là cố tình làm mờ hay không.
Nhưng mặt Đường Vực lại rất rõ nét, vừa nhìn là có thể nhận ra.
Rất nhanh sau đó chuyện này đã lên hot search Weibo.
#Bạn gái Đường Vực#
#Lục Chử Ninh Đường Vực#
#Đường Vực cùng bạn gái bí ẩn#
...
Mấy từ khoá này đều lên hạng tìm kiếm nóng.
"Người trong ảnh hình như không phải là Lục Chử Ninh đâu, tóc Lục Chử Ninh dài hơn, cũng cao hơn nữa?"
"Thế nên mấy lời đồn Lục Chử Ninh và Đường Vực hẹn hò trước giờ đều là giả hả? Lục Chử Ninh đem người ta ra để lăng-xê cho bản thân hả?"
"Sao có thể nói người trong ảnh là Lục Chử Ninh và Đường Vực được? Tôi tìm được ở chỗ khác một bức ảnh nhìn rất rõ, mọi người nhìn xem là ai? Sao tôi lại thấy hình như giống... Đường Tâm?"
"Thật sự là Đường Tâm đấy, không phải hình như đâu!"
"Vãi nồi! 'Quả dưa' này to khiếp, Đường Vực với Đường Tâm đang hẹn hò ý hả?"
...
Trong nháy mắt Weibo của Đường Hinh đã bị "càn quét", đa phần là chửi bới. Đường Hinh vừa về đến nhà, còn đang chuẩn bị gọi cơm thì Vưu Hoan đã gọi điện đến, bảo cô lên Weibo xem: "Mình thấy ông Đường nhà cậu không công bằng với cậu gì cả, sao không công khai hẹn hò? Cứ để cậu bị fan Lục Chử Ninh chửi bới loạn lên, cứ thế này cũng không phải cách hay!"
Cái gì cơ?"
Đường Hinh nghe không hiểu.
"Cậu tự lên Weibo mà xem."
Nói xong Vưu Hoan cúp máy luôn.
Đường Hinh mở Weibo ra xem mới phát hiện mình lại lên hot search, không biết đồn thổi thế nào mà thành ra cô là người chen vào chuyện tình cảm giữa Lục Chử Ninh và Đường Vực, tin nhắn và lượt bình luận trên Weibo tăng ầm ầm, đa phần đều chửi mắng cô.
"Vốn đang rất thích cô, nghe nói Ninh Ninh còn đóng vai khách mời trong 'Dệt một giấc mộng cho anh' còn rất vui, không ngờ cô lại là loại người này!"
"Ninh Ninh còn đẹp hơn cô cả trăm lần, cô dựa vào cái quái gì!"
"Đồ xấu xa! Đường Vực mắt đui rồi hả mà lại đi thích cô! Cô còn không xứng xách giày cho Ninh Ninh! Cút đi cho khuất mắt!!!!!!"
...
Cô nhìn lướt qua một lượt, tức chết đi được.
Mấy người fan này có phải điên cả rồi không!
Cô dứt khoát tắt Weibo, nhắm mắt làm ngơ.
Đường Hinh ngồi trên sô-pha, đang nghĩ xem có nên gọi điện cho Đường Vực không thì trên Weibo lại có tin tức mới đăng. Một đoạn video lên hot search, chính là đoạn cắt từ chương trình hôm trước Đường Vực tham gia.
Trong nháy mắt toàn thể cư dân mạng đều phát điên, không ngờ sự thật lại sáng tỏ nhanh đến thế!
"Vãi đạn! 'Ăn tát' nhanh quá đi! Đường Vực nói đây là bộ tiểu thuyết và bộ phim điện ảnh đầu tiên của bạn gái, tức là đang nói Đường Tâm phải không?"
"Là Đường Tâm đó! Thế nên lúc trước đều do Lục Chử Ninh tự bày chiêu trò à?"
"Chẳng khác gì trò hề, giờ thấy ăn vả đau chưa? Fan đúng là hại người mà! Chẳng biết ai mới là người không biết xấu hổ?"
"Công khai kiểu này công nhận ngầu! Tôi khóc đây! Vì bạn gái mà chấp nhận đầu tư loại phim mà mình không thích! Khóc vì tình yêu tuyệt mỹ!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương