Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 74: Nếu không chia tay, những gì của anh đều là của em
Đường Vực cho tôi một đề bài lựa chọn: một là có được tất cả những gì anh ấy có, hai là chẳng có gì.
Đối với tôi mà nói, đề bài này quá đơn giản, tôi chắc chắn chọn đáp án số một.
Tôi muốn có Đường Vực.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ thân thiết đến mức nào không cần phải bàn, giờ chỉ cần chủ đề không liên quan tới Đường Đinh Đinh, hai người vẫn có thể uống rượu nói đùa như anh em.
Đường Vực đứng lên từ sau bàn làm việc, ngồi xuống chiếc sô-pha đơn cạnh Hoắc Thần Đông, lạnh nhạt lên tiếng: "Không cần."
Hoắc Thần Đông lười nhác bắt chéo chân, nhìn lướt qua cổ Đường Vực, phần da thịt phía trên cổ áo sơ-mi trắng lạnh còn có dấu răng mờ mờ. Anh ta không nhịn được nhướng mày, cười cười trêu chọc: "Tiểu Đường Tâm tuổi chó à?"
Đường Vực với lấy chiếc đũa, nghe anh ta hỏi vậy thì tay khựng lại, nhớ tới chuyện "chị đại" nhà anh tối qua chủ động "trợ giúp", kết quả chỉ được mấy phút đã kêu gào không muốn làm nữa, đòi bỏ cuộc giữa chừng, bị anh dụ dỗ một hồi lâu. Nhớ lại chuyện tối qua, anh lại muốn phỉ nhổ bản thân, đã 30 tuổi đầu rồi mà chẳng khác gì thằng nhãi ranh, cô mới chỉ nói một câu đã khiến từng tế bào trong cơ thể anh như sôi trào, không còn giữ được chút bình tĩnh, kiềm chế nào, bao lời ngon tiếng ngọt đều lôi ra để dụ dỗ cô.
Cuối cùng, cô vừa uất vừa thẹn không chịu được, nhón chân cắn lên cổ anh.
Đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu.
"Tuổi mèo."
Đường Vực thản nhiên cười đáp, gắp một miếng thịt, bắt đầu ăn cơm.
Hoắc Thần Đông nhìn anh, đột nhiên cảm thán: "Cậu giờ thay đổi thật rồi, trước đây cậu còn bảo là cậu và Tiểu Đường Tâm không hợp nhau, tôi đã nói hai người các cậu chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, giữa nam và nữ chẳng có gì gọi là không thích hợp cả."
Đường Vực không phản bác, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng gọi cô ấy là Tiểu Đường Tâm."
Hoắc Thần Đông: "... Chậc"
Đúng là nhỏ nhen, quả nhiên đàn ông khi yêu đương đều có dục vọng chiếm hữu đáng sợ.
Trên Weibo, vì Đường Đinh Đinh đã đăng bài làm sáng tỏ những điều cư dân mạng hiểu lầm về Đường Hinh, những anti fan kia bị ăn cái tát như trời giáng, giờ cơ bản không còn người nào dám chường mặt ra gáy to, ngược lại chỉ có Lục Chử Ninh bị lôi lên "thớt", mọi người nói cô chiêu trò, lợi dụng fan.
Tin tức này so với tin Chu Giai Lộ bội ước lúc trước còn nổi hơn nhiều, cư dân mạng giờ trào phúng rằng Lục Chử Ninh đã cứu Chu Giai Lộ.
Sau bữa cơm trưa, Hoắc Thần Đông đi ra ngoài.
Đường Vực còn đang chuẩn bị gọi điện cho Đường Hinh thì chuông báo điện thoại đã vang lên.
Là số lạ.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, bấm nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, anh nhíu mày, cũng đoán được người đó là ai.
Giọng nói Lục Chử Ninh rất nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng dịu dàng: "Đường Vực, những thứ trên mạng không phải do em làm, là do fan có hơi quá khích, còn có anti fan, anh hẳn cũng biết chuyện trong giới này. Chuyện trên chương trình kia cũng không phải do em cố ý, người dẫn chương trình gợi lên hồi ức xưa, em chỉ nói thật lòng thôi, không ngờ lại bị phóng đại đến mức này."
Năm đó sau khi chia tay, Lục Chử Ninh vẫn còn kiêu ngạo, thế nên dù sâu thẳm trong lòng còn vương vấn cũng không chịu quay đầu nói lời tái hợp, cô chỉ mong đối phương sẽ chủ động, hoặc ít nhất sẽ nhún nhường cho cô "bậc thang", nhưng những gì cô từng kỳ vọng đều không xảy ra.
Mấy năm nay hai người cơ bản không hề liên lạc với nhau, nếu có tình cờ gặp mặt ở liên hoan phim cũng không giao tiếp nhiều, một mực giữ thể diện.
Đường Vực tay đút túi quần, mặt không biểu cảm nhìn dưới đường "ngựa xe như nước", lạnh nhạt đáp: "Em là người của công chúng, bất kể làm gì nói gì cũng sẽ bị phóng đại." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Những chuyện này đều đã qua rồi, em cũng không cần phải giải thích gì nữa."
Dù sao, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lục Chử Ninh im lặng một lúc rồi nở nụ cười tự giễu: "Là tự em nghĩ nhiều rồi."
Cúp điện thoại.
Lục Chử Ninh hơi thất thần. Trước kia ngay lúc Đường Vực vất vả bận rộn chỉ thiếu nước phân thân, cô lại ầm ĩ đòi chia tay, sau đó sai lại càng sai, còn chờ đối phương chủ động làm lành nhưng chờ mãi cũng không thấy, cô chỉ cảm thấy Đường Vực quá lạnh lùng.
Thực ra không phải, có những thứ một khi đã bỏ lỡ sẽ mãi mãi bỏ lỡ.
Lúc trước nếu cô lựa chọn kề vai sát cánh bên anh vượt qua những ngày tháng đó, có lẽ đã chẳng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.
*****
Tối hôm đó, Đường Hinh vừa mới về đến nhà đã nhận được điện thoại của bà Chung Lệ, không ngoài dự đoán, bố mẹ cô muốn tới Bắc Kinh.
Đường Hinh lập tức cảm thấy đầu ong ong, lả người nằm vật ra sô-pha, cầu xin mẹ mình: "Bố mẹ đừng tới mà, dạo này con rất bận, hơn một tuần nữa con sẽ tự mình về chịu tội, con không lừa bố mẹ đâu!"
Vất vả lắm mới khuyên được bố mẹ hủy vé máy bay.
Cửa nhà bỗng nhiên mở ra.
Cô vội vàng bật dậy, trợn mắt nhìn người đàn ông tự tiện mở cửa bước vào: "Sao anh còn không gõ cửa thế!"
Đường Vực thay giày, đứng trước sô-pha, nụ cười như có như không cúi đầu nhìn cô: "Thế tối qua khi em vào nhà anh có gõ cửa không?"
Thực ra anh có gõ cửa nhưng chắc do cô đang mải nói chuyện điện thoại nên không để ý.
Đường Hinh: "......"
Mặt cô nóng lên, cúi đầu giả ngu.
Đường Vực vắt áo khoác lên lưng ghế sô-pha, trên người vẫn mặc áo sơ-mi trắng, anh bế Cục Bông lên, lười nhác tựa vào lưng ghế, trông anh thoải mái như ở nhà mình. Đường Hinh quay đầu nhìn anh, tối qua là do cô mù quáng ngu dại, Đường Vực dùng "giáo trình" của riêng mình dạy cho cô biết về thực tế.
Đàn ông á, đều bại hoại như nhau.
Dù có là đàn ông thanh cao, lạnh lùng, nghiêm cẩn cũng có thói hư tật xấu.
Cô cúi đầu lướt WeChat, Đường Vực thấy cô kiên quyết không để ý tới mình, liền nhét Cục Bông vào lòng cô, điềm nhiên quăng một "quả bom": "Bố mẹ anh muốn gặp em."
Đường Hinh lập tức giật mình thon thót, ngẩng đầu nhìn anh vẻ không thể tin nổi, lắp bắp: "Gặp... gặp bố mẹ anh? Nhanh thế á?" Nhưng thực ra cũng đã lường trước được, giờ người dân cả nước đều biết cô là bạn gái anh, chắc chắn bố mẹ anh cũng đã biết.
Hơn nữa nghe Đường Đinh Đinh nói, bố mẹ anh có vẻ như còn biết nhiều chuyện hơn.
Nhưng thứ cô để ý nhất lại không phải là cách bố mẹ anh nhìn nhận về cô, mà là... Đường Vực muốn đưa cô về gặp bố mẹ? Như vậy có nghĩa là anh muốn kết hôn với cô phải không? Muốn cưới cô sao? Có lẽ không phải ngay lập tức nhưng anh đã đặt chuyện kết hôn, đặt cô sắp xếp vào tương lai của anh.
Hiện giờ anh đã thích cô tới chín phần sao?
"Ừ, có được không?" Đường Vực kéo cô lại, ôm cô vào lòng. Tính toán lại hai người mới yêu đương được hơn một tháng, lúc này đưa cô về gặp bố mẹ đúng là có hơi sớm, anh sợ cô lo lắng nên trấn an cô: "Nói trước để em chuẩn bị tinh thần, một thời gian nữa sẽ đưa em về nhà, dù sao cũng không phải chưa từng tới."
Lần trước trong sinh nhật Đường Đinh Đinh cô đã từng tới nhà gặp bố mẹ anh, nhưng chỉ là chào hỏi xã giao.
Đường Hinh vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, còn có chút hoang mang, đối diện với ánh mắt nghiêm túc bình tĩnh của anh, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm tạt cho anh gáo nước lạnh: "Bố mẹ em vẫn không ưa anh, giờ em theo anh về gặp bố mẹ anh thì không hay lắm nhỉ?"
Cô suy nghĩ một hồi, thấy hiện giờ đúng là không thích hợp, nên chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa...
Chờ Đường Vực thích cô thêm một chút.
Dù cho kết cục đã định, cô cũng muốn khiến quá trình hoàn mỹ kỳ diệu hơn một chút.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, hết cách nhoẻn miệng cười nhìn cô: "Thế nên em muốn anh theo em về Tô Châu hả?"
Trước lễ Giáng sinh phải nộp kịch bản, sau lễ Giáng sinh Đường Hinh sẽ về Tô Châu, vé máy bay cũng đặt rồi.
Đường Hinh vội lắc đầu: "Không cần đâu, cho bố mẹ em chút thời gian."
Đùa nhau à, giờ mà cô dẫn anh về không phải là trực tiếp khiêu khích bố mẹ thì là gì? Với tính cách của ông Đường Đại Vĩ, chỉ sợ ngay cả cửa nhà Đường Vực cũng không bước qua được, vẫn nên chờ thêm khoảng thời gian nữa, chờ cho tới khi bố mẹ cô thay đổi định kiến một chút rồi nói tiếp.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Đường Vực rất bận, cô cảm thấy yêu đương vốn là chuyện vui vẻ, không cần quá câu nệ cái nhìn của người đời. Trên một phương diện nào đó, cô hoàn toàn trái ngược với Đường Vực, tư tưởng rất phóng khoáng, quan điểm cũng cởi mở, thường nghĩ gì làm đấy, ngẫu nhiên lại thốt ra một câu khiến người ta bất ngờ, làm những chuyện khiến người ta tròn mắt.
Cô đặt Cục Bông xuống, ngồi lên đùi anh, không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt: "Đường Vực, có phải anh càng ngày càng thích em không?"
Từ sau khi nghĩ thông suốt một số chuyện, cô cũng càng ngày càng rộng lượng.
Đường Vực nhướng mày hỏi: "Chứ em thì không à?"
Đường Hinh biết anh đang cố ý dụ dỗ cô, cô không phục, nói: "Lúc trước anh chẳng bàn bạc gì với em đã trực tiếp công khai, nhỡ đâu..."Cô nở nụ cười giảo hoạt, nói tiếp: "Nhỡ đâu sau này chúng ta chia tay thì sao? Có phải cũng sẽ bị đào bới không?"
Đường Vực hơi nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô, tựa như muốn nói: "Để anh xem xem em có thể khiêu khích anh tới mức nào."
Đường Hinh hơi chột dạ, lại bật cười khanh khách: "Em nói trước nha, nếu chúng mình chia tay, anh phải công bố với bên ngoài là em 'đá' anh, biết chưa?"
Đường Vực: "......"
Anh bỗng bật cười, thản nhiên nhìn cô, hỏi lại: "Gì nữa?"
Còn hỏi "gì nữa"?
Lời thoại không phải thế đâu! Đáng lẽ anh phải nói chúng ta sẽ không chia tay chứ?
Đường Hinh nhíu mày, lại cười tủm tỉm nói: "Còn nữa, phí chia tay cũng phải trả đủ."
Anh rất phối hợp gật đầu: "Em muốn bao nhiêu?"
Đường Hinh: "......"
Nụ cười trên mặt cô hơi cứng lại, giây tiếp theo, cả mặt đã tê rần.
Đường Vực dùng ngón cái ấn vào má lúm đồng tiền của cô làm cô đau đến nhíu mày, sau đó mới buông tay, lười nhác tựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: "Nếu chia tay, một xu cũng không cho em."
"......"
Nếu chia tay...
Những lời này giống như con dao đâm thẳng vào tim cô.
Cả người cô cứng đờ, tâm trạng đột nhiên tụt dốc, đau lòng rồi đau lòng rồi.
Anh vòng tay ôm lấy cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói:
"Nếu không chia tay, tất cả những gì anh có đều là của em."
Anh đem quyền chủ động giao cho cô — Có được tất cả những gì anh có hoặc trắng tay chẳng có gì, em chọn gì nào?
Nghe qua thì tưởng giống như một đề bài lựa chọn nhưng thực ra đó lại là một lời hứa hẹn. Trong giới hạn mà Đường Vực có thể chấp nhận được, bao dung túng cùng yêu chiều, vừa ngang ngược lại dịu dàng, vừa mạnh mẽ tấn công thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim cô, nơi che giấu sự yếu ớt, nhu nhược của cô.
Chẳng có đáp án nào khác, Tiểu Đường Tâm à.
Những gì em muốn, anh đều cho em.
*****
Sau buổi trưa ngày 23 tháng 12, kịch bản "Dệt một giấc mộng cho anh" đã được bàn giao lại, về cơ bản vẫn giữ lại những nội dung trong kịch bản mà Đường Hinh viết lần đầu cách đây hai năm, trải qua nửa năm mài giũa, cùng với sự nỗ lực của Lục Chi Hành và những biên kịch khác, bản thảo cuối cùng – phiên bản trọn vẹn hoàn mỹ nhất đã hoàn thành.
Đường Hinh vui vẻ đề nghị mời cơm: "Cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người tôi sẽ không có được ngày hôm nay."
Lục Chi Hành cười nói: "Chờ tới khi phim chiếu, doanh thu bán vé cao chót vót thì hãy nói câu này."
Đường Hinh cười ha ha, đáp: "Được."
Cô đối với bộ phim này rất có lòng tin, Phùng Trình cũng tự tin nói: "Hơn nữa từ lúc sách của cô được xuất bản lần đầu tớ giờ khi kịch bản hoàn thành cũng được ba năm rồi, người ta gọi là ba năm mài giũa, còn có..."
Còn có công ty Thời Quang phụ trách hậu kỳ, tuyên truyền và ưu thế suất chiếu, dù phim không thể thành công vang dội thì kết quả tuyệt đối không tệ.
Đương nhiên, những lời này Phùng Trình cũng không nói ra, chỉ cười tủm tỉm nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Đường Hinh giả vờ nghe không hiểu, chỉ cười hỏi mọi người muốn ăn gì, có người đề nghị ăn lẩu, mùa đông ăn lẩu rất thích.
Cô cũng rất hào phóng đặt một phòng riêng, rủ cả Đường Đinh Đinh cùng Vưu Hoan đến.
7 giờ tối hôm đó, trừ Đường Đinh Đinh thì mọi người đều đến đông đủ.
Đường Hinh đứng ngoài hành lang gọi điện cho Đường Đinh Đinh, điện thoại vừa kết nối đã thấy Đường Đinh Đinh vội vàng chạy từ cửa vào, trên mặt còn có lớp trang điểm cầu kỳ, Đường Hinh vẫy tay gọi: "Ở đây."
Lập tức có người quay ra nhìn các cô chằm chằm.
Hai người cũng không để ý, chỉ nắm tay nhau đi về phía phòng riêng, Đường Hinh hỏi: "Sao đến muộn thế?"
Đường Đinh Đinh tựa vào vai cô, mệt lả cả người, không nhịn được ca thán: "Em mới từ studio về, hôm nay chụp hình tạp chí, dạo này em bận chết đi được! Người đại diện của em cứ như phát điên rồi, sắp xếp cho em đủ thứ việc, từ quảng cáo, chụp hình tạp chí, còn có ghi hình cho chương trình, còn cả cuộc thi nữa! Em mệt chết luôn! Từ nhỏ tới lớn em chưa từng phải bận rộn thế bao giờ."
"Thế em có vui không?" Đường Hinh nghiêm túc hỏi.
Đường Đinh Đinh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Rất vui. Trước kia chỉ là đại tiểu thư nhàn tản, mỗi ngày đều chỉ biết đi mua sắm, giờ mở mắt ra đã có trợ lý nhắc nhở hôm nay lịch trình phải làm gì làm gì, cảm thấy rất rộn ràng." Cô nhóc lại không nhịn được bật cười: "Thực ra nghĩ lại em phải cảm ơn chị, nếu không có chị có lẽ..."
"Không, người em phải cảm ơn là đạo diễn Lục." Đường Hinh ngắt lời cô, mở cửa phòng riêng, quay đầu chớp chớp mắt: "Dù sao cũng là đạo diễn Lục nhắm được em trước mà."
Cửa phòng mở ra, Đường Đinh Đinh vừa ngước lên đã nhìn thấy Lục Chi Hành ngồi chính giữa, vẫn là dáng vẻ ung dung lười nhác đó, tươi cười dịu dàng, khi thấy cô thì gật đầu chào. Đường Đinh Đinh hơi giật mình, nhanh chóng cười đáp lại, cúi đầu nói: "Chị nói đúng, hai người đều có công! Hôm nào em sẽ mời mọi người ăn cơm."
Mọi người vừa nhìn thấy Đinh Đinh đã ồn ào xin cô chữ ký, "Sau này nổi tiếng rồi muốn được cô ấy ký tên cho cũng khó."
Đường Hinh gật đầu tán thành: "Nói đúng đó, Đinh Đinh nhất định nổi tiếng cực kỳ."
Nói xong còn đẩy Đinh Đinh về phía trước để đi ký tên.
Đường Đinh Đinh: "......"
Một bữa liên hoan rất náo nhiệt.
Trong bữa cơm, Đường Hinh cầm điện thoại xem WeChat, Đường Vực đang đi công tác, một tin nhắn cũng không có, chắc là anh rất bận.
Vừa mới định để điện thoại xuống, đã thấy hiện ra một tin tức giải trí — "Phó Tổng giám đốc của công ty điện ảnh Thời Quang Hoắc Thần Đông đích thân tới studio đón Triệu Phỉ Vũ, hai người cực kỳ ngọt ngào!"
Đường Đinh Đinh gắp thịt bò cho cô, ghé đầu lại cười tủm tỉm hỏi: "Xem gì thế? Anh trai em gửi tin nhắn cho chị à?"
Thoáng nhìn qua màn hình điện thoại, cô khựng lại.
Đường Hinh để điện thoại xuống, sợ cô nhóc nghĩ nhiều, hạ giọng hỏi: "Em sao thế? Còn đau lòng à?"
Trong mắt Đường Hinh, Hoắc Thần Đông là một kẻ lăng nhăng, xét cả về quan niệm sống lẫn mục tiêu theo đuổi anh ta và Đường Đinh Đinh đều rất khác nhau, Đường Đinh Đinh xứng đáng với người tốt hơn.
Đường Đinh Đinh lắc đầu, đáp: "Thực ra khi nãy em và Triệu Phi Vũ cùng chụp ảnh trong studio, chủ đề lần này chụp ảnh hai người, bọn em cùng làm việc với nhau. Khi anh ấy đến em cũng đã gặp, thế nên... cũng không bất ngờ."
Đối với tôi mà nói, đề bài này quá đơn giản, tôi chắc chắn chọn đáp án số một.
Tôi muốn có Đường Vực.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ thân thiết đến mức nào không cần phải bàn, giờ chỉ cần chủ đề không liên quan tới Đường Đinh Đinh, hai người vẫn có thể uống rượu nói đùa như anh em.
Đường Vực đứng lên từ sau bàn làm việc, ngồi xuống chiếc sô-pha đơn cạnh Hoắc Thần Đông, lạnh nhạt lên tiếng: "Không cần."
Hoắc Thần Đông lười nhác bắt chéo chân, nhìn lướt qua cổ Đường Vực, phần da thịt phía trên cổ áo sơ-mi trắng lạnh còn có dấu răng mờ mờ. Anh ta không nhịn được nhướng mày, cười cười trêu chọc: "Tiểu Đường Tâm tuổi chó à?"
Đường Vực với lấy chiếc đũa, nghe anh ta hỏi vậy thì tay khựng lại, nhớ tới chuyện "chị đại" nhà anh tối qua chủ động "trợ giúp", kết quả chỉ được mấy phút đã kêu gào không muốn làm nữa, đòi bỏ cuộc giữa chừng, bị anh dụ dỗ một hồi lâu. Nhớ lại chuyện tối qua, anh lại muốn phỉ nhổ bản thân, đã 30 tuổi đầu rồi mà chẳng khác gì thằng nhãi ranh, cô mới chỉ nói một câu đã khiến từng tế bào trong cơ thể anh như sôi trào, không còn giữ được chút bình tĩnh, kiềm chế nào, bao lời ngon tiếng ngọt đều lôi ra để dụ dỗ cô.
Cuối cùng, cô vừa uất vừa thẹn không chịu được, nhón chân cắn lên cổ anh.
Đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu.
"Tuổi mèo."
Đường Vực thản nhiên cười đáp, gắp một miếng thịt, bắt đầu ăn cơm.
Hoắc Thần Đông nhìn anh, đột nhiên cảm thán: "Cậu giờ thay đổi thật rồi, trước đây cậu còn bảo là cậu và Tiểu Đường Tâm không hợp nhau, tôi đã nói hai người các cậu chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, giữa nam và nữ chẳng có gì gọi là không thích hợp cả."
Đường Vực không phản bác, chỉ lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng gọi cô ấy là Tiểu Đường Tâm."
Hoắc Thần Đông: "... Chậc"
Đúng là nhỏ nhen, quả nhiên đàn ông khi yêu đương đều có dục vọng chiếm hữu đáng sợ.
Trên Weibo, vì Đường Đinh Đinh đã đăng bài làm sáng tỏ những điều cư dân mạng hiểu lầm về Đường Hinh, những anti fan kia bị ăn cái tát như trời giáng, giờ cơ bản không còn người nào dám chường mặt ra gáy to, ngược lại chỉ có Lục Chử Ninh bị lôi lên "thớt", mọi người nói cô chiêu trò, lợi dụng fan.
Tin tức này so với tin Chu Giai Lộ bội ước lúc trước còn nổi hơn nhiều, cư dân mạng giờ trào phúng rằng Lục Chử Ninh đã cứu Chu Giai Lộ.
Sau bữa cơm trưa, Hoắc Thần Đông đi ra ngoài.
Đường Vực còn đang chuẩn bị gọi điện cho Đường Hinh thì chuông báo điện thoại đã vang lên.
Là số lạ.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất, bấm nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, anh nhíu mày, cũng đoán được người đó là ai.
Giọng nói Lục Chử Ninh rất nhẹ nhàng, ngữ điệu cũng dịu dàng: "Đường Vực, những thứ trên mạng không phải do em làm, là do fan có hơi quá khích, còn có anti fan, anh hẳn cũng biết chuyện trong giới này. Chuyện trên chương trình kia cũng không phải do em cố ý, người dẫn chương trình gợi lên hồi ức xưa, em chỉ nói thật lòng thôi, không ngờ lại bị phóng đại đến mức này."
Năm đó sau khi chia tay, Lục Chử Ninh vẫn còn kiêu ngạo, thế nên dù sâu thẳm trong lòng còn vương vấn cũng không chịu quay đầu nói lời tái hợp, cô chỉ mong đối phương sẽ chủ động, hoặc ít nhất sẽ nhún nhường cho cô "bậc thang", nhưng những gì cô từng kỳ vọng đều không xảy ra.
Mấy năm nay hai người cơ bản không hề liên lạc với nhau, nếu có tình cờ gặp mặt ở liên hoan phim cũng không giao tiếp nhiều, một mực giữ thể diện.
Đường Vực tay đút túi quần, mặt không biểu cảm nhìn dưới đường "ngựa xe như nước", lạnh nhạt đáp: "Em là người của công chúng, bất kể làm gì nói gì cũng sẽ bị phóng đại." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Những chuyện này đều đã qua rồi, em cũng không cần phải giải thích gì nữa."
Dù sao, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lục Chử Ninh im lặng một lúc rồi nở nụ cười tự giễu: "Là tự em nghĩ nhiều rồi."
Cúp điện thoại.
Lục Chử Ninh hơi thất thần. Trước kia ngay lúc Đường Vực vất vả bận rộn chỉ thiếu nước phân thân, cô lại ầm ĩ đòi chia tay, sau đó sai lại càng sai, còn chờ đối phương chủ động làm lành nhưng chờ mãi cũng không thấy, cô chỉ cảm thấy Đường Vực quá lạnh lùng.
Thực ra không phải, có những thứ một khi đã bỏ lỡ sẽ mãi mãi bỏ lỡ.
Lúc trước nếu cô lựa chọn kề vai sát cánh bên anh vượt qua những ngày tháng đó, có lẽ đã chẳng dẫn đến cục diện ngày hôm nay.
*****
Tối hôm đó, Đường Hinh vừa mới về đến nhà đã nhận được điện thoại của bà Chung Lệ, không ngoài dự đoán, bố mẹ cô muốn tới Bắc Kinh.
Đường Hinh lập tức cảm thấy đầu ong ong, lả người nằm vật ra sô-pha, cầu xin mẹ mình: "Bố mẹ đừng tới mà, dạo này con rất bận, hơn một tuần nữa con sẽ tự mình về chịu tội, con không lừa bố mẹ đâu!"
Vất vả lắm mới khuyên được bố mẹ hủy vé máy bay.
Cửa nhà bỗng nhiên mở ra.
Cô vội vàng bật dậy, trợn mắt nhìn người đàn ông tự tiện mở cửa bước vào: "Sao anh còn không gõ cửa thế!"
Đường Vực thay giày, đứng trước sô-pha, nụ cười như có như không cúi đầu nhìn cô: "Thế tối qua khi em vào nhà anh có gõ cửa không?"
Thực ra anh có gõ cửa nhưng chắc do cô đang mải nói chuyện điện thoại nên không để ý.
Đường Hinh: "......"
Mặt cô nóng lên, cúi đầu giả ngu.
Đường Vực vắt áo khoác lên lưng ghế sô-pha, trên người vẫn mặc áo sơ-mi trắng, anh bế Cục Bông lên, lười nhác tựa vào lưng ghế, trông anh thoải mái như ở nhà mình. Đường Hinh quay đầu nhìn anh, tối qua là do cô mù quáng ngu dại, Đường Vực dùng "giáo trình" của riêng mình dạy cho cô biết về thực tế.
Đàn ông á, đều bại hoại như nhau.
Dù có là đàn ông thanh cao, lạnh lùng, nghiêm cẩn cũng có thói hư tật xấu.
Cô cúi đầu lướt WeChat, Đường Vực thấy cô kiên quyết không để ý tới mình, liền nhét Cục Bông vào lòng cô, điềm nhiên quăng một "quả bom": "Bố mẹ anh muốn gặp em."
Đường Hinh lập tức giật mình thon thót, ngẩng đầu nhìn anh vẻ không thể tin nổi, lắp bắp: "Gặp... gặp bố mẹ anh? Nhanh thế á?" Nhưng thực ra cũng đã lường trước được, giờ người dân cả nước đều biết cô là bạn gái anh, chắc chắn bố mẹ anh cũng đã biết.
Hơn nữa nghe Đường Đinh Đinh nói, bố mẹ anh có vẻ như còn biết nhiều chuyện hơn.
Nhưng thứ cô để ý nhất lại không phải là cách bố mẹ anh nhìn nhận về cô, mà là... Đường Vực muốn đưa cô về gặp bố mẹ? Như vậy có nghĩa là anh muốn kết hôn với cô phải không? Muốn cưới cô sao? Có lẽ không phải ngay lập tức nhưng anh đã đặt chuyện kết hôn, đặt cô sắp xếp vào tương lai của anh.
Hiện giờ anh đã thích cô tới chín phần sao?
"Ừ, có được không?" Đường Vực kéo cô lại, ôm cô vào lòng. Tính toán lại hai người mới yêu đương được hơn một tháng, lúc này đưa cô về gặp bố mẹ đúng là có hơi sớm, anh sợ cô lo lắng nên trấn an cô: "Nói trước để em chuẩn bị tinh thần, một thời gian nữa sẽ đưa em về nhà, dù sao cũng không phải chưa từng tới."
Lần trước trong sinh nhật Đường Đinh Đinh cô đã từng tới nhà gặp bố mẹ anh, nhưng chỉ là chào hỏi xã giao.
Đường Hinh vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, còn có chút hoang mang, đối diện với ánh mắt nghiêm túc bình tĩnh của anh, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm tạt cho anh gáo nước lạnh: "Bố mẹ em vẫn không ưa anh, giờ em theo anh về gặp bố mẹ anh thì không hay lắm nhỉ?"
Cô suy nghĩ một hồi, thấy hiện giờ đúng là không thích hợp, nên chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa...
Chờ Đường Vực thích cô thêm một chút.
Dù cho kết cục đã định, cô cũng muốn khiến quá trình hoàn mỹ kỳ diệu hơn một chút.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, hết cách nhoẻn miệng cười nhìn cô: "Thế nên em muốn anh theo em về Tô Châu hả?"
Trước lễ Giáng sinh phải nộp kịch bản, sau lễ Giáng sinh Đường Hinh sẽ về Tô Châu, vé máy bay cũng đặt rồi.
Đường Hinh vội lắc đầu: "Không cần đâu, cho bố mẹ em chút thời gian."
Đùa nhau à, giờ mà cô dẫn anh về không phải là trực tiếp khiêu khích bố mẹ thì là gì? Với tính cách của ông Đường Đại Vĩ, chỉ sợ ngay cả cửa nhà Đường Vực cũng không bước qua được, vẫn nên chờ thêm khoảng thời gian nữa, chờ cho tới khi bố mẹ cô thay đổi định kiến một chút rồi nói tiếp.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này Đường Vực rất bận, cô cảm thấy yêu đương vốn là chuyện vui vẻ, không cần quá câu nệ cái nhìn của người đời. Trên một phương diện nào đó, cô hoàn toàn trái ngược với Đường Vực, tư tưởng rất phóng khoáng, quan điểm cũng cởi mở, thường nghĩ gì làm đấy, ngẫu nhiên lại thốt ra một câu khiến người ta bất ngờ, làm những chuyện khiến người ta tròn mắt.
Cô đặt Cục Bông xuống, ngồi lên đùi anh, không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt: "Đường Vực, có phải anh càng ngày càng thích em không?"
Từ sau khi nghĩ thông suốt một số chuyện, cô cũng càng ngày càng rộng lượng.
Đường Vực nhướng mày hỏi: "Chứ em thì không à?"
Đường Hinh biết anh đang cố ý dụ dỗ cô, cô không phục, nói: "Lúc trước anh chẳng bàn bạc gì với em đã trực tiếp công khai, nhỡ đâu..."Cô nở nụ cười giảo hoạt, nói tiếp: "Nhỡ đâu sau này chúng ta chia tay thì sao? Có phải cũng sẽ bị đào bới không?"
Đường Vực hơi nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô, tựa như muốn nói: "Để anh xem xem em có thể khiêu khích anh tới mức nào."
Đường Hinh hơi chột dạ, lại bật cười khanh khách: "Em nói trước nha, nếu chúng mình chia tay, anh phải công bố với bên ngoài là em 'đá' anh, biết chưa?"
Đường Vực: "......"
Anh bỗng bật cười, thản nhiên nhìn cô, hỏi lại: "Gì nữa?"
Còn hỏi "gì nữa"?
Lời thoại không phải thế đâu! Đáng lẽ anh phải nói chúng ta sẽ không chia tay chứ?
Đường Hinh nhíu mày, lại cười tủm tỉm nói: "Còn nữa, phí chia tay cũng phải trả đủ."
Anh rất phối hợp gật đầu: "Em muốn bao nhiêu?"
Đường Hinh: "......"
Nụ cười trên mặt cô hơi cứng lại, giây tiếp theo, cả mặt đã tê rần.
Đường Vực dùng ngón cái ấn vào má lúm đồng tiền của cô làm cô đau đến nhíu mày, sau đó mới buông tay, lười nhác tựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: "Nếu chia tay, một xu cũng không cho em."
"......"
Nếu chia tay...
Những lời này giống như con dao đâm thẳng vào tim cô.
Cả người cô cứng đờ, tâm trạng đột nhiên tụt dốc, đau lòng rồi đau lòng rồi.
Anh vòng tay ôm lấy cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói:
"Nếu không chia tay, tất cả những gì anh có đều là của em."
Anh đem quyền chủ động giao cho cô — Có được tất cả những gì anh có hoặc trắng tay chẳng có gì, em chọn gì nào?
Nghe qua thì tưởng giống như một đề bài lựa chọn nhưng thực ra đó lại là một lời hứa hẹn. Trong giới hạn mà Đường Vực có thể chấp nhận được, bao dung túng cùng yêu chiều, vừa ngang ngược lại dịu dàng, vừa mạnh mẽ tấn công thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim cô, nơi che giấu sự yếu ớt, nhu nhược của cô.
Chẳng có đáp án nào khác, Tiểu Đường Tâm à.
Những gì em muốn, anh đều cho em.
*****
Sau buổi trưa ngày 23 tháng 12, kịch bản "Dệt một giấc mộng cho anh" đã được bàn giao lại, về cơ bản vẫn giữ lại những nội dung trong kịch bản mà Đường Hinh viết lần đầu cách đây hai năm, trải qua nửa năm mài giũa, cùng với sự nỗ lực của Lục Chi Hành và những biên kịch khác, bản thảo cuối cùng – phiên bản trọn vẹn hoàn mỹ nhất đã hoàn thành.
Đường Hinh vui vẻ đề nghị mời cơm: "Cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người tôi sẽ không có được ngày hôm nay."
Lục Chi Hành cười nói: "Chờ tới khi phim chiếu, doanh thu bán vé cao chót vót thì hãy nói câu này."
Đường Hinh cười ha ha, đáp: "Được."
Cô đối với bộ phim này rất có lòng tin, Phùng Trình cũng tự tin nói: "Hơn nữa từ lúc sách của cô được xuất bản lần đầu tớ giờ khi kịch bản hoàn thành cũng được ba năm rồi, người ta gọi là ba năm mài giũa, còn có..."
Còn có công ty Thời Quang phụ trách hậu kỳ, tuyên truyền và ưu thế suất chiếu, dù phim không thể thành công vang dội thì kết quả tuyệt đối không tệ.
Đương nhiên, những lời này Phùng Trình cũng không nói ra, chỉ cười tủm tỉm nhưng mọi người đều ngầm hiểu.
Đường Hinh giả vờ nghe không hiểu, chỉ cười hỏi mọi người muốn ăn gì, có người đề nghị ăn lẩu, mùa đông ăn lẩu rất thích.
Cô cũng rất hào phóng đặt một phòng riêng, rủ cả Đường Đinh Đinh cùng Vưu Hoan đến.
7 giờ tối hôm đó, trừ Đường Đinh Đinh thì mọi người đều đến đông đủ.
Đường Hinh đứng ngoài hành lang gọi điện cho Đường Đinh Đinh, điện thoại vừa kết nối đã thấy Đường Đinh Đinh vội vàng chạy từ cửa vào, trên mặt còn có lớp trang điểm cầu kỳ, Đường Hinh vẫy tay gọi: "Ở đây."
Lập tức có người quay ra nhìn các cô chằm chằm.
Hai người cũng không để ý, chỉ nắm tay nhau đi về phía phòng riêng, Đường Hinh hỏi: "Sao đến muộn thế?"
Đường Đinh Đinh tựa vào vai cô, mệt lả cả người, không nhịn được ca thán: "Em mới từ studio về, hôm nay chụp hình tạp chí, dạo này em bận chết đi được! Người đại diện của em cứ như phát điên rồi, sắp xếp cho em đủ thứ việc, từ quảng cáo, chụp hình tạp chí, còn có ghi hình cho chương trình, còn cả cuộc thi nữa! Em mệt chết luôn! Từ nhỏ tới lớn em chưa từng phải bận rộn thế bao giờ."
"Thế em có vui không?" Đường Hinh nghiêm túc hỏi.
Đường Đinh Đinh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Rất vui. Trước kia chỉ là đại tiểu thư nhàn tản, mỗi ngày đều chỉ biết đi mua sắm, giờ mở mắt ra đã có trợ lý nhắc nhở hôm nay lịch trình phải làm gì làm gì, cảm thấy rất rộn ràng." Cô nhóc lại không nhịn được bật cười: "Thực ra nghĩ lại em phải cảm ơn chị, nếu không có chị có lẽ..."
"Không, người em phải cảm ơn là đạo diễn Lục." Đường Hinh ngắt lời cô, mở cửa phòng riêng, quay đầu chớp chớp mắt: "Dù sao cũng là đạo diễn Lục nhắm được em trước mà."
Cửa phòng mở ra, Đường Đinh Đinh vừa ngước lên đã nhìn thấy Lục Chi Hành ngồi chính giữa, vẫn là dáng vẻ ung dung lười nhác đó, tươi cười dịu dàng, khi thấy cô thì gật đầu chào. Đường Đinh Đinh hơi giật mình, nhanh chóng cười đáp lại, cúi đầu nói: "Chị nói đúng, hai người đều có công! Hôm nào em sẽ mời mọi người ăn cơm."
Mọi người vừa nhìn thấy Đinh Đinh đã ồn ào xin cô chữ ký, "Sau này nổi tiếng rồi muốn được cô ấy ký tên cho cũng khó."
Đường Hinh gật đầu tán thành: "Nói đúng đó, Đinh Đinh nhất định nổi tiếng cực kỳ."
Nói xong còn đẩy Đinh Đinh về phía trước để đi ký tên.
Đường Đinh Đinh: "......"
Một bữa liên hoan rất náo nhiệt.
Trong bữa cơm, Đường Hinh cầm điện thoại xem WeChat, Đường Vực đang đi công tác, một tin nhắn cũng không có, chắc là anh rất bận.
Vừa mới định để điện thoại xuống, đã thấy hiện ra một tin tức giải trí — "Phó Tổng giám đốc của công ty điện ảnh Thời Quang Hoắc Thần Đông đích thân tới studio đón Triệu Phỉ Vũ, hai người cực kỳ ngọt ngào!"
Đường Đinh Đinh gắp thịt bò cho cô, ghé đầu lại cười tủm tỉm hỏi: "Xem gì thế? Anh trai em gửi tin nhắn cho chị à?"
Thoáng nhìn qua màn hình điện thoại, cô khựng lại.
Đường Hinh để điện thoại xuống, sợ cô nhóc nghĩ nhiều, hạ giọng hỏi: "Em sao thế? Còn đau lòng à?"
Trong mắt Đường Hinh, Hoắc Thần Đông là một kẻ lăng nhăng, xét cả về quan niệm sống lẫn mục tiêu theo đuổi anh ta và Đường Đinh Đinh đều rất khác nhau, Đường Đinh Đinh xứng đáng với người tốt hơn.
Đường Đinh Đinh lắc đầu, đáp: "Thực ra khi nãy em và Triệu Phi Vũ cùng chụp ảnh trong studio, chủ đề lần này chụp ảnh hai người, bọn em cùng làm việc với nhau. Khi anh ấy đến em cũng đã gặp, thế nên... cũng không bất ngờ."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương