Hiện Trường Livestream Kỳ Quái
Chương 138: Thế giới ảo ảo thật thật / Câu chuyện ma C tương đối thú vị
Gặp ma rồi! Gặp ma thật rồi!
Sau khi kìm nén cơn tức giận và quay trở lại phòng nghỉ, Tôn Tam không còn giữ được vẻ ngoài hiền lành và trang nghiêm thường ngày nữa, quơ tay hất đổ cái bàn. Đồ đạc trên bàn lăn lóc khắp sàn, cốc trà sữa uống dở đổ tràn khắp nơi.
"Bình tĩnh! Anh Tam! Anh bình tĩnh lại đi!" Trợ lý mau chóng đóng cửa, chặn những đôi mắt vừa tò mò, vừa phấn khích lại. Anh ta không dám nhìn Tôn Tam đang phẫn nộ, chỉ biết dựng chiếc bàn lên, nói: "Anh Jeff đã đi tìm đạo diễn để làm việc rồi, chắc chắn sẽ bắt họ phải đưa ra một lời giải thích."
"Giải thích? Ha! Đây là chuyện mà giải thích có thể giải quyết được à?"
Tôn Tam cười khẩy. Chỉ cần nghĩ tới phản ứng của người hâm mộ dưới khán đài ban nãy thôi cũng muốn nổ đầu. Anh ta thực sự không dám nghĩ tới mấy câu nói của tên MC kia sẽ bị cư dân mạng xào nấu thành thế nào nữa. Buổi quảng bá phim đang suôn sẻ, cp đang giải tán yên ổn, giờ bung bét hết cả rồi.
"Anh ta chắc chắn là bị ngáo đá rồi!" Tôn Tam tức tối mắng nhiếc, ân cần thăm hỏi cả tông ti họ hàng nhà MC. Tiếp đó, anh ta như nhớ ra gì đó, vội nói với trợ lý: "Mà này! Có khi nào là Lý Tứ ném đá tôi không?"
Người khác không biết chứ Tôn Tam thì lại quá hiểu Lý Tứ. Cái gọi là thiếu gia nổi loạn, xuất thân từ một gia đình giàu có, tất cả chỉ là một nhân vật được dựng lên để đánh lừa mọi người. Lý Tứ thực chất là một tên côn đồ thất học, trước khi debut một ngày vẫn còn đang đánh nhau ở ngoài đường.
Cp Bất Tam Bất Tứ tuy là có lợi cho cả đôi bên nhưng chắc chắn là lợi nhiều hơn cho Lý Tứ, giúp cậu ta nhanh chóng có được tên tuổi trong làng giải trí, đồng thời thu hút một lượng lớn fan hâm mộ. Tuy nhiên, khi hợp đồng của Tôn Tam với công ty hết hạn, cp này chắc chắn phải BE. Kẻ nghèo bỗng chốc phất lên, mà sự giàu sang lại đến quá dễ dàng, khó tránh khỏi lòng tham muốn nhiều hơn nữa, đến mức chẳng màng hành vi có thấp hèn hay tầm nhìn có hạn hẹp hay không.
Vì vậy, nghi ngờ của Tôn Tam không phải không có lý do, nhưng quả thực có hơi gượng ép.
"Chắc không phải đâu. Nói thế nào thì Lý Tứ cũng là người mới, vừa debut chẳng bao lâu, sao mà khiến cho nguyên cả một ekip làm ra chuyện thế này vì cậu ta được? Với lại..." Trợ lý nhặt từng thứ rơi dưới đất lên, ngập ngừng như đang đắn đo xem có nên nói tiếp hay không.
"Đã lúc nào rồi mà cậu còn ấp a ấp úng thế hả? Nói thẳng ra xem nào!" Tôn Tam mất kiên nhẫn quát.
"Với lại Lý Tứ sẽ không dối xử với anh vậy đâu."
Tôn Tam bỗng thấy hơi sai sai, hỏi: "Ý cậu là sao?"
Trợ lý ngẩng đầu lên, hào hứng nói: Vì hai người yêu nhau mà. Đúng không?"
"......"
Ầm! Lại một chiếc bàn khác bị hất đổ.
Tôn Tam xông tới túm cổ áo trợ lý, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đờ mờ cậu vừa nói cái đéo gì đấy hả?"
Dù đã bị túm cổ áo, lúc nào cũng có nguy cơ bị ăn đòn nhưng trợ lý vẫn nhiệt tình nói: "Hì hì... Tôi nói là Lý Tứ yêu anh nên chắc chắn sẽ không đối xử với anh như vậy đâu. Anh Tam, anh yên tâm đi. Cậu ấy yêu anh, anh cũng yêu cậu ấy, hai người thật lòng yêu nhau. Chỉ là hiện tại chưa thể nào công khai được thôi. Tôi hiểu mà. Anh Tam, tôi thực sự hiểu mà. Tôi sẽ không đi nói lung tung đâu. Tôi chỉ..."
Anh ta vừa nói, vừa định nắm lấy bàn tay đang túm lấy cổ áo mình nhưng vừa mới nhúc nhích thì đã ngừng lại.
Anh ta nói như người đang say rượu: "À! Lần trước gặp Lý Tứ ở sân bay tôi cũng mặc bộ quần áo này. Lúc chuẩn bị đi, cậu ấy đã vỗ vai tôi. Hôm nay anh Tam lại nắm lấy cổ áo này của tôi... Tuy không cùng thời gian và địa điểm, nhưng cả hai đều chọn chạm vào cùng một bộ quần áo, đây không phải duyên phận thì là gì? Anh Tam, anh và Lý Tứ đúng là quá hoàn hảo!"
"Anh điên rồi... Điên thật rồi!"
Tôn Tam bất giác thả tay ra. Anh ta thấy mọi thứ đều vô cùng kỳ lạ, thậm chí nghi ngờ liệu bản thân có phải đang nằm mơ hay không. Ấy vậy mà anh trợ lý bình thường luôn điềm tĩnh lại vẫn đang huyên thuyên không ngừng.
"Hai người đều chạm vào cùng một cái áo, gián tiếp chạm vào người tôi. Vôi sẽ được coi là nhân chứng rồi... Chính chủ phát kẹo, là thật rồi! Hihi... Vui quá đi!"
"......"
Không hiểu sao Tôn Tam chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng khi thấy ánh mắt cuồng nhiệt, cháy bỏng mà trợ lý dành cho mình. Cảm giác như bị nhét một con cóc sống vào bụng, không những nhớp nháp, ướt át mà còn đang không ngừng phì phò thở, khiến người ta khó chịu vô cùng.
"Điên... Đờ mờ anh điên thật rồi!"
Tôn Tam không thể chịu nổi nữa. Anh ta đẩy trợ lý ra rồi chạy về phía cửa, muốn thoát khỏi nơi này. Tuy nhiên, vừa chạy đến bên thì cánh cửa đã mở ra. Quản lý Jeff khoác một bộ vest lịch sự bước vào trong. Anh ta nhìn thấy Tôn Tam thì xua tay, rõ ràng là cuộc đàm phán không có kết quả.
Tôn Tam thấy thế thì tâm trạng lại càng tệ hơn.
Anh ta không quay đầu lại, cố nhịn cảm giác kinh tởm lại chỉ vào trợ lý vẫn còn đang cười ngờ nghệch, nói: "Về công ty rồi bàn tiếp. Cả tìm người đưa anh ta về đi, đừng để anh ta làm khùng làm điên ở đây. Tên này điên thật rồi. Đầu bị úng nước rồi."
Quản lý tò mò nhìn đống lộn xộn trong phòng, vừa đi về phía trợ lý vừa hỏi: "Sao vậy? Đừng nói là cậu đánh cậu ta đấy nhé?"
Lửa giận trong Tôn Tam lại bùng lên. Anh ta nói: "Đánh mà anh ta tỉnh ra được thì giờ tôi đánh luôn á. Anh ta với cái tên MC ngu ngục kia không biết cắn nhầm thuốc gì, lúc nãy vẫn còn bình thường mà đột nhiên lại bảo tôi với Lý Tứ..."
Đang nói dở thì mặt Tôn Tam như ăn phải ruồi, không muốn nói thêm nữa.
"Bảo cậu với Lý Tứ yêu nhau?" Quản lý tiếp lời, sau đó quay lại nhìn Tôn Tam, thản nhiên hỏi: "Nhưng đúng mà? Sao cậu phải giận thế?"
"......"
Một nỗi sợ hãi ập tới. Thời khắc này, Tôn Tam cứng đờ cả người, lửa giận vừa bừng bừng đã tiêu tan, thay vào đó là cảm giác ngột ngạt như bị đuối nước.
Anh ta sững sờ quay đầu lại, gần như có thể nghe thấy đốt sống cổ của mình phát ra âm thanh đau lòng, hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Quản lý nói một cách hồn nhiên: "Cậu với Lý Tứ yêu nhau, hai người là người yêu còn gì? Đây là bí mật ai cũng biết rồi còn gì? Đương nhiên là tay MC kia không nên công khai chuyện hai người đang chuẩn bị về ở chung ra, dù sao fan only của cậu... Mà thôi, chuyện này cứ để tôi, tôi có thể xử lý được."
Từng câu từng chữ quản lý thốt ra khiến Tôn Tam lạnh cả người.
Anh ta phẫn nộ gào lên: "Đờ mờ anh cũng điên luôn rồi! Mấy người đang cấu kết để làm trò đéo gì vậy? Dừng lại ngay đi nhé! Hiểu không hả? Dù có đang quay camera ẩn thì cũng dừng ngay lại cho tôi! Đờ mờ mấy người sắp ép chết tôi rồi đấy!"
Quản lý cau mày, bước từng bước về phía Tôn Tam, nói: "Cậu giận à? Nhưng tôi không hiểu... Gần đây công việc áp lực quá à? Hay tôi nói chuyện với sếp xin cho cậu mấy ngày nghỉ nhé? Cậu với Lý Tứ đi chơi mấy hôm, thư giãn đầu óc..."
"Đ*t cả lò nhà mày!!"
Tôn Tam vừa giận dữ, vừa sợ hãi rời khỏi trường quay, bước thẳng ra xe. Trong xe, tài xế đang ngồi ở ghế lái xem video trên điện thoại di động. Người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi mỉm cười ngọt ngào.
Tôn Tam đột nhiên xuất hiện khiến tài xế bất ngờ, tháo tai nghe ra, hỏi: "Tiểu Tôn ra sớm thế? Jeff với..."
"Kệ họ. Đi thôi." Tôn Tam lạnh lùng nói.
"Sao mà tại tức giận đến thế? Có chuyện gì à?" Tài xế lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, chính sự lo lắng này lại khiến Tôn Tam không tự chủ được rùng mình. Anh ta nhớ rằng vừa rồi quản lý đã hỏi anh ta có chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại tức giận với giọng điệu tương tự. Kinh tởm!
"Không! Ông cũng xuống xe đi! Tôi tự đi về." Tôn Tam quả quyết nói.
Tài xế sửng sốt: "Không được! Sao lại thế được chứ?"
"Xuống ngay! Tôi sẽ tự nghĩ cách đi về. Đừng có để tôi phải nhắc lại."
Thấy sắc mặt Tôn Tam không được tốt, tài xế cũng không nói thêm gì nữa, cầm điện thoại rồi xuống xe. Tôn Tam leo lên ghế lái, đóng cửa xe rồi phóng đi. Chiếc ô tô lao như bay trên đường.
"Sao lại giận tới mức đó cơ chứ..."
Tài xế bị bỏ lại gãi đầu, không khỏi lo lắng không biết ngày mai chúng ta gặp lại nhau sẽ thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc, nụ cười đặc trưng của một người thật thà lại hiện lên trên gương mặt ông.
Tài xế lẩm bẩm: "Thôi, bình thường Tiểu Tôn cũng khá tốt bụng mà. Hơn nữa... Một buổi tối là đủ cho Lý Tứ dỗ dành cậu ấy rồi. Haha..."
......
"Cái trò quỷ quái gì vậy không biết?! Quá đáng lắm rồi!"
Sau khi phóng xe đi, Tôn Tam vẫn không thể hiểu nổi, kèm theo đó là một cảm giác kinh hãi và hoảng sợ không thể tưởng tượng được. Chuyện đã đến nước này... Không! Không! Đờ mờ sao mọi chuyện lại đến nước này chứ?
Tôn Tam nghiêm túc nghĩ lại chuyện xảy ra nguyên cả ngày hôm nay, cho tới khi MC dở khùng dở điên trên sân khấu thì trước đó mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường. Nhưng kể từ lúc MC phát rồ lên là mọi thứ đều bất bình thường. Ai cũng cho rằng anh ta và Lý Tứ là một đôi. Nhiệt huyết đến mức điên cuồng, đôi mắt ánh lên những tia sáng đủ sức thiêu rụi tất cả. Trông họ vừa như bị ma ám, lại giống hệt những kẻ cuồng tín của một giáo phái cực đoan nào đó. Mở miệng ra là "Chẳng phải hai người yêu nhau sao?".
Phải! Phải! Phải cái con khỉ ấy mà phải!
Bíp! Tôn Tam giận dữ đập tay lái khiến tiếng còi xe ầm vang lên. Đầu anh ta đau nhói từng đợt, thậm chí không dám suy nghĩ một chút về cảnh tượng sau này mình sẽ gặp phải. Phóng viên, fan cuồng, ánh đèn flash, camera súng ngắn, ống dài, vô số người mở miệng, đủ loại của các câu hỏi được đặt ra, nghĩ thôi đã muốn điên đầu.
Điện thoại trong túi khẽ rung lên, Tôn Tam vốn không tính nghe nhưng thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến của chủ tịch thì sau khi do dự vài giây, anh ta hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.
"Sếp Tề."
Vừa nhận điện thoại, Tôn Tam đã không biết phải nói tiếp thế nào. Bởi vì anh ta thực sự chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, lại càng không biết nên nói thế nào. Chẳng lẽ lại nói với chủ tịch là hôm nay rất kỳ lạ, ai cũng phát khùng phát điên, không chỉ cứ nằng nặc nói anh ta và Lý Tứ là một đôi, như thế muốn trói hay người họ ném vào phòng tân hôn luôn vậy?
Lời thì nhiều nhưng lại chẳng thể nói ra. Thế nên Tôn Tam lựa chọn im lặng.
Dù sao thì chủ tịch cũng là người từng trải, nghệ sĩ nhà mình gặp scandal như vậy nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề trách cứ mà chỉ an ủi: "Chuyện của cậu tôi biết rồi. Không phải lỗi do cậu, đừng hoảng. Tôi đã sắp xếp xử lý rồi. Cậu không ở lại với Jeff mà tự đi cũng tốt, miễn cho bị phóng viên nhắm tới.
Tôn Tam đáp: "Vâng."
"Nhưng mà hai ngày tới cậu đừng nên xuất hiện công khai, cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với bên đoàn làm phim. À, cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi không định phong sát cậu đâu. Công ty sẽ cố hết sức bảo vệ các cậu..."
Đầu Tôn Tam nổ cái bùm!
Giọng anh ta đứt quãng vì sợ hãi: "Sếp Tề? Anh nói vậy là sao? "Bảo vệ chúng tôi"? Ngoài tôi ra còn ai nữa?"
"Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là Lý Tứ rồi! Tiểu Tôn à, cậu cứ yên tâm. Tôi không phải là một người cứng nhắc, cổ hủ, tuyệt đối không kỳ thị người đồng giới. Nếu cậu và Lý Tứ đã yêu nhau, vậy thì tôi chắc chắn sẽ ủng hộ. Có điều các cậu cứ giấu mãi như vậy cũng không được. Như hôm nay ấy, đột nhiên bị khui ra làm mọi người không kịp trở tay. Tôi định ngày mai mở họp báo để các cậu tuyên bố chính thức với báo giới, nói rõ cho tất cả mọi người đều biết luôn."
Đến cả một câu hoàn chỉnh, Tôn Tam cũng chẳng thốt lên nổi. Tầm mắt anh ta tối sầm, lồng ngực đau nhức. Chủ tịch ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang phát biểu đầy yêu thương và quan tâm, giọng điệu càng ngày càng cuồng nhiệt.
"Đừng sợ. Có gì công ty sẽ cùng các cậu gánh vác. Nhưng mà nói đi nói lại, cậu và Lý Tứ yêu nhau đúng là một chuyện tốt, những thứ khác đều không đáng nhắc tới. Cậu nói xem, đúng không?"
Sau khi kìm nén cơn tức giận và quay trở lại phòng nghỉ, Tôn Tam không còn giữ được vẻ ngoài hiền lành và trang nghiêm thường ngày nữa, quơ tay hất đổ cái bàn. Đồ đạc trên bàn lăn lóc khắp sàn, cốc trà sữa uống dở đổ tràn khắp nơi.
"Bình tĩnh! Anh Tam! Anh bình tĩnh lại đi!" Trợ lý mau chóng đóng cửa, chặn những đôi mắt vừa tò mò, vừa phấn khích lại. Anh ta không dám nhìn Tôn Tam đang phẫn nộ, chỉ biết dựng chiếc bàn lên, nói: "Anh Jeff đã đi tìm đạo diễn để làm việc rồi, chắc chắn sẽ bắt họ phải đưa ra một lời giải thích."
"Giải thích? Ha! Đây là chuyện mà giải thích có thể giải quyết được à?"
Tôn Tam cười khẩy. Chỉ cần nghĩ tới phản ứng của người hâm mộ dưới khán đài ban nãy thôi cũng muốn nổ đầu. Anh ta thực sự không dám nghĩ tới mấy câu nói của tên MC kia sẽ bị cư dân mạng xào nấu thành thế nào nữa. Buổi quảng bá phim đang suôn sẻ, cp đang giải tán yên ổn, giờ bung bét hết cả rồi.
"Anh ta chắc chắn là bị ngáo đá rồi!" Tôn Tam tức tối mắng nhiếc, ân cần thăm hỏi cả tông ti họ hàng nhà MC. Tiếp đó, anh ta như nhớ ra gì đó, vội nói với trợ lý: "Mà này! Có khi nào là Lý Tứ ném đá tôi không?"
Người khác không biết chứ Tôn Tam thì lại quá hiểu Lý Tứ. Cái gọi là thiếu gia nổi loạn, xuất thân từ một gia đình giàu có, tất cả chỉ là một nhân vật được dựng lên để đánh lừa mọi người. Lý Tứ thực chất là một tên côn đồ thất học, trước khi debut một ngày vẫn còn đang đánh nhau ở ngoài đường.
Cp Bất Tam Bất Tứ tuy là có lợi cho cả đôi bên nhưng chắc chắn là lợi nhiều hơn cho Lý Tứ, giúp cậu ta nhanh chóng có được tên tuổi trong làng giải trí, đồng thời thu hút một lượng lớn fan hâm mộ. Tuy nhiên, khi hợp đồng của Tôn Tam với công ty hết hạn, cp này chắc chắn phải BE. Kẻ nghèo bỗng chốc phất lên, mà sự giàu sang lại đến quá dễ dàng, khó tránh khỏi lòng tham muốn nhiều hơn nữa, đến mức chẳng màng hành vi có thấp hèn hay tầm nhìn có hạn hẹp hay không.
Vì vậy, nghi ngờ của Tôn Tam không phải không có lý do, nhưng quả thực có hơi gượng ép.
"Chắc không phải đâu. Nói thế nào thì Lý Tứ cũng là người mới, vừa debut chẳng bao lâu, sao mà khiến cho nguyên cả một ekip làm ra chuyện thế này vì cậu ta được? Với lại..." Trợ lý nhặt từng thứ rơi dưới đất lên, ngập ngừng như đang đắn đo xem có nên nói tiếp hay không.
"Đã lúc nào rồi mà cậu còn ấp a ấp úng thế hả? Nói thẳng ra xem nào!" Tôn Tam mất kiên nhẫn quát.
"Với lại Lý Tứ sẽ không dối xử với anh vậy đâu."
Tôn Tam bỗng thấy hơi sai sai, hỏi: "Ý cậu là sao?"
Trợ lý ngẩng đầu lên, hào hứng nói: Vì hai người yêu nhau mà. Đúng không?"
"......"
Ầm! Lại một chiếc bàn khác bị hất đổ.
Tôn Tam xông tới túm cổ áo trợ lý, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đờ mờ cậu vừa nói cái đéo gì đấy hả?"
Dù đã bị túm cổ áo, lúc nào cũng có nguy cơ bị ăn đòn nhưng trợ lý vẫn nhiệt tình nói: "Hì hì... Tôi nói là Lý Tứ yêu anh nên chắc chắn sẽ không đối xử với anh như vậy đâu. Anh Tam, anh yên tâm đi. Cậu ấy yêu anh, anh cũng yêu cậu ấy, hai người thật lòng yêu nhau. Chỉ là hiện tại chưa thể nào công khai được thôi. Tôi hiểu mà. Anh Tam, tôi thực sự hiểu mà. Tôi sẽ không đi nói lung tung đâu. Tôi chỉ..."
Anh ta vừa nói, vừa định nắm lấy bàn tay đang túm lấy cổ áo mình nhưng vừa mới nhúc nhích thì đã ngừng lại.
Anh ta nói như người đang say rượu: "À! Lần trước gặp Lý Tứ ở sân bay tôi cũng mặc bộ quần áo này. Lúc chuẩn bị đi, cậu ấy đã vỗ vai tôi. Hôm nay anh Tam lại nắm lấy cổ áo này của tôi... Tuy không cùng thời gian và địa điểm, nhưng cả hai đều chọn chạm vào cùng một bộ quần áo, đây không phải duyên phận thì là gì? Anh Tam, anh và Lý Tứ đúng là quá hoàn hảo!"
"Anh điên rồi... Điên thật rồi!"
Tôn Tam bất giác thả tay ra. Anh ta thấy mọi thứ đều vô cùng kỳ lạ, thậm chí nghi ngờ liệu bản thân có phải đang nằm mơ hay không. Ấy vậy mà anh trợ lý bình thường luôn điềm tĩnh lại vẫn đang huyên thuyên không ngừng.
"Hai người đều chạm vào cùng một cái áo, gián tiếp chạm vào người tôi. Vôi sẽ được coi là nhân chứng rồi... Chính chủ phát kẹo, là thật rồi! Hihi... Vui quá đi!"
"......"
Không hiểu sao Tôn Tam chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng khi thấy ánh mắt cuồng nhiệt, cháy bỏng mà trợ lý dành cho mình. Cảm giác như bị nhét một con cóc sống vào bụng, không những nhớp nháp, ướt át mà còn đang không ngừng phì phò thở, khiến người ta khó chịu vô cùng.
"Điên... Đờ mờ anh điên thật rồi!"
Tôn Tam không thể chịu nổi nữa. Anh ta đẩy trợ lý ra rồi chạy về phía cửa, muốn thoát khỏi nơi này. Tuy nhiên, vừa chạy đến bên thì cánh cửa đã mở ra. Quản lý Jeff khoác một bộ vest lịch sự bước vào trong. Anh ta nhìn thấy Tôn Tam thì xua tay, rõ ràng là cuộc đàm phán không có kết quả.
Tôn Tam thấy thế thì tâm trạng lại càng tệ hơn.
Anh ta không quay đầu lại, cố nhịn cảm giác kinh tởm lại chỉ vào trợ lý vẫn còn đang cười ngờ nghệch, nói: "Về công ty rồi bàn tiếp. Cả tìm người đưa anh ta về đi, đừng để anh ta làm khùng làm điên ở đây. Tên này điên thật rồi. Đầu bị úng nước rồi."
Quản lý tò mò nhìn đống lộn xộn trong phòng, vừa đi về phía trợ lý vừa hỏi: "Sao vậy? Đừng nói là cậu đánh cậu ta đấy nhé?"
Lửa giận trong Tôn Tam lại bùng lên. Anh ta nói: "Đánh mà anh ta tỉnh ra được thì giờ tôi đánh luôn á. Anh ta với cái tên MC ngu ngục kia không biết cắn nhầm thuốc gì, lúc nãy vẫn còn bình thường mà đột nhiên lại bảo tôi với Lý Tứ..."
Đang nói dở thì mặt Tôn Tam như ăn phải ruồi, không muốn nói thêm nữa.
"Bảo cậu với Lý Tứ yêu nhau?" Quản lý tiếp lời, sau đó quay lại nhìn Tôn Tam, thản nhiên hỏi: "Nhưng đúng mà? Sao cậu phải giận thế?"
"......"
Một nỗi sợ hãi ập tới. Thời khắc này, Tôn Tam cứng đờ cả người, lửa giận vừa bừng bừng đã tiêu tan, thay vào đó là cảm giác ngột ngạt như bị đuối nước.
Anh ta sững sờ quay đầu lại, gần như có thể nghe thấy đốt sống cổ của mình phát ra âm thanh đau lòng, hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Quản lý nói một cách hồn nhiên: "Cậu với Lý Tứ yêu nhau, hai người là người yêu còn gì? Đây là bí mật ai cũng biết rồi còn gì? Đương nhiên là tay MC kia không nên công khai chuyện hai người đang chuẩn bị về ở chung ra, dù sao fan only của cậu... Mà thôi, chuyện này cứ để tôi, tôi có thể xử lý được."
Từng câu từng chữ quản lý thốt ra khiến Tôn Tam lạnh cả người.
Anh ta phẫn nộ gào lên: "Đờ mờ anh cũng điên luôn rồi! Mấy người đang cấu kết để làm trò đéo gì vậy? Dừng lại ngay đi nhé! Hiểu không hả? Dù có đang quay camera ẩn thì cũng dừng ngay lại cho tôi! Đờ mờ mấy người sắp ép chết tôi rồi đấy!"
Quản lý cau mày, bước từng bước về phía Tôn Tam, nói: "Cậu giận à? Nhưng tôi không hiểu... Gần đây công việc áp lực quá à? Hay tôi nói chuyện với sếp xin cho cậu mấy ngày nghỉ nhé? Cậu với Lý Tứ đi chơi mấy hôm, thư giãn đầu óc..."
"Đ*t cả lò nhà mày!!"
Tôn Tam vừa giận dữ, vừa sợ hãi rời khỏi trường quay, bước thẳng ra xe. Trong xe, tài xế đang ngồi ở ghế lái xem video trên điện thoại di động. Người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi mỉm cười ngọt ngào.
Tôn Tam đột nhiên xuất hiện khiến tài xế bất ngờ, tháo tai nghe ra, hỏi: "Tiểu Tôn ra sớm thế? Jeff với..."
"Kệ họ. Đi thôi." Tôn Tam lạnh lùng nói.
"Sao mà tại tức giận đến thế? Có chuyện gì à?" Tài xế lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, chính sự lo lắng này lại khiến Tôn Tam không tự chủ được rùng mình. Anh ta nhớ rằng vừa rồi quản lý đã hỏi anh ta có chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại tức giận với giọng điệu tương tự. Kinh tởm!
"Không! Ông cũng xuống xe đi! Tôi tự đi về." Tôn Tam quả quyết nói.
Tài xế sửng sốt: "Không được! Sao lại thế được chứ?"
"Xuống ngay! Tôi sẽ tự nghĩ cách đi về. Đừng có để tôi phải nhắc lại."
Thấy sắc mặt Tôn Tam không được tốt, tài xế cũng không nói thêm gì nữa, cầm điện thoại rồi xuống xe. Tôn Tam leo lên ghế lái, đóng cửa xe rồi phóng đi. Chiếc ô tô lao như bay trên đường.
"Sao lại giận tới mức đó cơ chứ..."
Tài xế bị bỏ lại gãi đầu, không khỏi lo lắng không biết ngày mai chúng ta gặp lại nhau sẽ thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc, nụ cười đặc trưng của một người thật thà lại hiện lên trên gương mặt ông.
Tài xế lẩm bẩm: "Thôi, bình thường Tiểu Tôn cũng khá tốt bụng mà. Hơn nữa... Một buổi tối là đủ cho Lý Tứ dỗ dành cậu ấy rồi. Haha..."
......
"Cái trò quỷ quái gì vậy không biết?! Quá đáng lắm rồi!"
Sau khi phóng xe đi, Tôn Tam vẫn không thể hiểu nổi, kèm theo đó là một cảm giác kinh hãi và hoảng sợ không thể tưởng tượng được. Chuyện đã đến nước này... Không! Không! Đờ mờ sao mọi chuyện lại đến nước này chứ?
Tôn Tam nghiêm túc nghĩ lại chuyện xảy ra nguyên cả ngày hôm nay, cho tới khi MC dở khùng dở điên trên sân khấu thì trước đó mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường. Nhưng kể từ lúc MC phát rồ lên là mọi thứ đều bất bình thường. Ai cũng cho rằng anh ta và Lý Tứ là một đôi. Nhiệt huyết đến mức điên cuồng, đôi mắt ánh lên những tia sáng đủ sức thiêu rụi tất cả. Trông họ vừa như bị ma ám, lại giống hệt những kẻ cuồng tín của một giáo phái cực đoan nào đó. Mở miệng ra là "Chẳng phải hai người yêu nhau sao?".
Phải! Phải! Phải cái con khỉ ấy mà phải!
Bíp! Tôn Tam giận dữ đập tay lái khiến tiếng còi xe ầm vang lên. Đầu anh ta đau nhói từng đợt, thậm chí không dám suy nghĩ một chút về cảnh tượng sau này mình sẽ gặp phải. Phóng viên, fan cuồng, ánh đèn flash, camera súng ngắn, ống dài, vô số người mở miệng, đủ loại của các câu hỏi được đặt ra, nghĩ thôi đã muốn điên đầu.
Điện thoại trong túi khẽ rung lên, Tôn Tam vốn không tính nghe nhưng thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến của chủ tịch thì sau khi do dự vài giây, anh ta hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.
"Sếp Tề."
Vừa nhận điện thoại, Tôn Tam đã không biết phải nói tiếp thế nào. Bởi vì anh ta thực sự chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, lại càng không biết nên nói thế nào. Chẳng lẽ lại nói với chủ tịch là hôm nay rất kỳ lạ, ai cũng phát khùng phát điên, không chỉ cứ nằng nặc nói anh ta và Lý Tứ là một đôi, như thế muốn trói hay người họ ném vào phòng tân hôn luôn vậy?
Lời thì nhiều nhưng lại chẳng thể nói ra. Thế nên Tôn Tam lựa chọn im lặng.
Dù sao thì chủ tịch cũng là người từng trải, nghệ sĩ nhà mình gặp scandal như vậy nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề trách cứ mà chỉ an ủi: "Chuyện của cậu tôi biết rồi. Không phải lỗi do cậu, đừng hoảng. Tôi đã sắp xếp xử lý rồi. Cậu không ở lại với Jeff mà tự đi cũng tốt, miễn cho bị phóng viên nhắm tới.
Tôn Tam đáp: "Vâng."
"Nhưng mà hai ngày tới cậu đừng nên xuất hiện công khai, cứ nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với bên đoàn làm phim. À, cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi không định phong sát cậu đâu. Công ty sẽ cố hết sức bảo vệ các cậu..."
Đầu Tôn Tam nổ cái bùm!
Giọng anh ta đứt quãng vì sợ hãi: "Sếp Tề? Anh nói vậy là sao? "Bảo vệ chúng tôi"? Ngoài tôi ra còn ai nữa?"
"Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là Lý Tứ rồi! Tiểu Tôn à, cậu cứ yên tâm. Tôi không phải là một người cứng nhắc, cổ hủ, tuyệt đối không kỳ thị người đồng giới. Nếu cậu và Lý Tứ đã yêu nhau, vậy thì tôi chắc chắn sẽ ủng hộ. Có điều các cậu cứ giấu mãi như vậy cũng không được. Như hôm nay ấy, đột nhiên bị khui ra làm mọi người không kịp trở tay. Tôi định ngày mai mở họp báo để các cậu tuyên bố chính thức với báo giới, nói rõ cho tất cả mọi người đều biết luôn."
Đến cả một câu hoàn chỉnh, Tôn Tam cũng chẳng thốt lên nổi. Tầm mắt anh ta tối sầm, lồng ngực đau nhức. Chủ tịch ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang phát biểu đầy yêu thương và quan tâm, giọng điệu càng ngày càng cuồng nhiệt.
"Đừng sợ. Có gì công ty sẽ cùng các cậu gánh vác. Nhưng mà nói đi nói lại, cậu và Lý Tứ yêu nhau đúng là một chuyện tốt, những thứ khác đều không đáng nhắc tới. Cậu nói xem, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương