Họa Gió Tô Mây
Chương 30: Cướp cờ (4)
"Cái gì?" Tất cả đồng thanh lên tiếng, bao gồm cả ba người đi cùng cô gái đó. Riêng cô ta khẽ nhíu mày, sau đó trở lại bộ dạng làm nũng kia.
"Tôi và Chu Linh sẽ tách riêng. Mấy người đi cùng tôi chỉ vì cho rằng tôi sẽ bảo vệ mấy người ư? Không đâu. Tôi lo cho chính tôi còn chưa xong, hơi đâu mà nhận việc chăm sóc trẻ."
Nhìn mấy gương mặt dần trở nên khó chịu kia, Đàm Vân Hi không ngần ngại châm dầu vào lửa. Cô bắt chước bộ dạng ngả ngớn của Lâm Phong, nói tiếp: "Ôi, tôi quên mất mấy người yếu như sên ấy mà, sẵn sàng bỏ mặc bạn mình chứ không chịu rời xa tôi nửa bước."
"Đủ rồi, cô cút khỏi đây luôn đi. Một ả đàn bà như cô chẳng là cái thá gì cả. Chúng tôi chẳng phải lũ đần, không vì mấy lời chọc tức đó mà giữ cô lại đâu."
"Tốt thôi, đi đây." Đàm Vân Hi cố tình kéo dài chữ cuối cùng, vui vẻ vẫy tay chào mọi người. Khi đi ngang qua cô ta, cô nghe cô ta khẽ cất lời: "Tiếc ghê, tôi còn định trò chuyện cùng chị một lát."
".." Ai quen biết gì cô mà trò với chả chuyện.
Đàm Vân Hi cùng Chu Linh rẽ sang hướng khác mà đi, mặc kệ mấy lời đàm tiếu phía sau. Thịnh Thưởng nhìn hai người bạn của mình, gật đầu, sau đó chạy theo cô.
Năm người theo hướng Đông mà đi. Có lẽ vận may của mọi người khá tốt nên chẳng gặp bất kỳ người nào, lại còn tìm được đường lên núi.
"Mọi người muốn nghỉ ngơi một lát không, hay là tiếp tục?" Mặc dù thắc mắc lý do nhóm sôi nổi đi cùng mình, cô không hỏi gì cả.
Cô không có thành kiến gì với họ, vì thế việc đi cùng nhau không những không có hại mà còn tốt biết bao. Họ có cả sức mạnh, trí tuệ và khả năng ứng biến tốt, một nhóm có những người như thế chẳng có gì phải lo ngại cả.
Huống hồ, có những việc cần có con trai bên cạnh.
"Tiếp tục đi." Nhiệm vụ hàng đầu của họ là viên đạn, sau đó mới đến mấy lá cờ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì việc cướp được bao nhiêu lá cờ cũng vô dụng.
Đường lên núi đầy ắp dấu giày chồng lấn lên nhau. Có vẻ như đa số các nhóm khác đều đang ở trên núi, và nếu bị bắt gặp lúc này, chắc chắn sẽ xảy ra ẩu đả.
Không loại trừ khả năng có ít nhất năm tên biến thái như hai gã kia đang ở trên núi.
Đúng như Đàm Vân Hi dự đoán, họ đi chưa được bao lâu thì gặp ngay một nhóm. Bốn người đàn ông cao ngang ngửa Thịnh Thưởng, nhìn sơ qua có thể thấy họ đô con hơn ba chàng trai này không ít.
Bốn người này đã lấy được viên đạn, do đó bây giờ họ đang phục sẵn ở vị trí này đề cướp cờ. Đương nhiên, họ ưu tiên tinh thần tự nguyện hơn là dùng vũ lực.
"Có nữ à, lần đầu thấy đấy." Nhóm của họ không có nữ, chỉ có một đám đực rựa tập luyện với nhau. Họ cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng ở quân đội có phụ nữ, bởi vì theo quan điểm của họ, đàn bà chân yếu tay mềm, vào quân đội chỉ tổ vướng tay vướng chân, th rằng ở nhà làm việc còn có ích hơn.
Nếu như Đàm Vân Hi biết mấy người này có suy nghĩ như thể, chắc chắn cô sẽ không do dự mà đánh họ.
"Đưa cờ cho bọn tôi rồi đi đi." Có hai cô gái ở đây, họ không muốn làm khó nhóm.
Đàm Vân Hi đương nhiên không chịu. Cô ngẩng cao mặt lên tiếng: "Theo luật đi, tôi không muốn bị đánh giá thấp đâu."
Gương mặt bốn người đàn ông tỏ vẻ không tin được trên đời này có một người phụ nữ như thế. Chu Linh và nhóm
Thịnh Thưởng vốn đã quá quen với điệu bộ này, chỉ biết thở dài. Họ không phủ nhận việc kẻ mạnh có quyền kiêu ngạo, nhưng gợi đòn như thế đúng thật là thách thức đối phương.
Hơn nữa, sao điệu bộ này giống như Đại Đội trưởng vậy...
"Tôi và Chu Linh sẽ tách riêng. Mấy người đi cùng tôi chỉ vì cho rằng tôi sẽ bảo vệ mấy người ư? Không đâu. Tôi lo cho chính tôi còn chưa xong, hơi đâu mà nhận việc chăm sóc trẻ."
Nhìn mấy gương mặt dần trở nên khó chịu kia, Đàm Vân Hi không ngần ngại châm dầu vào lửa. Cô bắt chước bộ dạng ngả ngớn của Lâm Phong, nói tiếp: "Ôi, tôi quên mất mấy người yếu như sên ấy mà, sẵn sàng bỏ mặc bạn mình chứ không chịu rời xa tôi nửa bước."
"Đủ rồi, cô cút khỏi đây luôn đi. Một ả đàn bà như cô chẳng là cái thá gì cả. Chúng tôi chẳng phải lũ đần, không vì mấy lời chọc tức đó mà giữ cô lại đâu."
"Tốt thôi, đi đây." Đàm Vân Hi cố tình kéo dài chữ cuối cùng, vui vẻ vẫy tay chào mọi người. Khi đi ngang qua cô ta, cô nghe cô ta khẽ cất lời: "Tiếc ghê, tôi còn định trò chuyện cùng chị một lát."
".." Ai quen biết gì cô mà trò với chả chuyện.
Đàm Vân Hi cùng Chu Linh rẽ sang hướng khác mà đi, mặc kệ mấy lời đàm tiếu phía sau. Thịnh Thưởng nhìn hai người bạn của mình, gật đầu, sau đó chạy theo cô.
Năm người theo hướng Đông mà đi. Có lẽ vận may của mọi người khá tốt nên chẳng gặp bất kỳ người nào, lại còn tìm được đường lên núi.
"Mọi người muốn nghỉ ngơi một lát không, hay là tiếp tục?" Mặc dù thắc mắc lý do nhóm sôi nổi đi cùng mình, cô không hỏi gì cả.
Cô không có thành kiến gì với họ, vì thế việc đi cùng nhau không những không có hại mà còn tốt biết bao. Họ có cả sức mạnh, trí tuệ và khả năng ứng biến tốt, một nhóm có những người như thế chẳng có gì phải lo ngại cả.
Huống hồ, có những việc cần có con trai bên cạnh.
"Tiếp tục đi." Nhiệm vụ hàng đầu của họ là viên đạn, sau đó mới đến mấy lá cờ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì việc cướp được bao nhiêu lá cờ cũng vô dụng.
Đường lên núi đầy ắp dấu giày chồng lấn lên nhau. Có vẻ như đa số các nhóm khác đều đang ở trên núi, và nếu bị bắt gặp lúc này, chắc chắn sẽ xảy ra ẩu đả.
Không loại trừ khả năng có ít nhất năm tên biến thái như hai gã kia đang ở trên núi.
Đúng như Đàm Vân Hi dự đoán, họ đi chưa được bao lâu thì gặp ngay một nhóm. Bốn người đàn ông cao ngang ngửa Thịnh Thưởng, nhìn sơ qua có thể thấy họ đô con hơn ba chàng trai này không ít.
Bốn người này đã lấy được viên đạn, do đó bây giờ họ đang phục sẵn ở vị trí này đề cướp cờ. Đương nhiên, họ ưu tiên tinh thần tự nguyện hơn là dùng vũ lực.
"Có nữ à, lần đầu thấy đấy." Nhóm của họ không có nữ, chỉ có một đám đực rựa tập luyện với nhau. Họ cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng ở quân đội có phụ nữ, bởi vì theo quan điểm của họ, đàn bà chân yếu tay mềm, vào quân đội chỉ tổ vướng tay vướng chân, th rằng ở nhà làm việc còn có ích hơn.
Nếu như Đàm Vân Hi biết mấy người này có suy nghĩ như thể, chắc chắn cô sẽ không do dự mà đánh họ.
"Đưa cờ cho bọn tôi rồi đi đi." Có hai cô gái ở đây, họ không muốn làm khó nhóm.
Đàm Vân Hi đương nhiên không chịu. Cô ngẩng cao mặt lên tiếng: "Theo luật đi, tôi không muốn bị đánh giá thấp đâu."
Gương mặt bốn người đàn ông tỏ vẻ không tin được trên đời này có một người phụ nữ như thế. Chu Linh và nhóm
Thịnh Thưởng vốn đã quá quen với điệu bộ này, chỉ biết thở dài. Họ không phủ nhận việc kẻ mạnh có quyền kiêu ngạo, nhưng gợi đòn như thế đúng thật là thách thức đối phương.
Hơn nữa, sao điệu bộ này giống như Đại Đội trưởng vậy...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương