Họa Gió Tô Mây

Chương 37: Nhiệm vụ đầu tiên (4)



Những lời này nghe thì có vẻ đáng thương, nhưng Đàm Vân Hi lần mọi người ở đây chẳng hề dao động. Phạm tội là phạm tội, dù chủ động hay bị ép buộc. Nếu như con người ta cái gì cũng động lòng và tha thứ thì sự xuất hiện của pháp luật giống như một cái vỏ rỗng, có tiếng nhưng không có miếng. Sự ràng buộc của pháp luật là điều vô cùng cần thiết trong thời đại mà trị an rối ren như thể.

"Nghỉ ngơi đi, đêm nay tôi sẽ canh gác." Lâm Phong lên tiếng. Cả ngày hôm nay ai cũng thấm mệt rồi, ép buộc họ tiếp tục chỉ khiến họ kiệt sức, giảm năng suất lẫn nhuê khí.

Dường như mọi người chỉ đợi câu này của Lâm Phong. Ngay khi anh dứt lời, mọi người trở lại cái cây ban nãy, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh Kiệt và Gia Huy ở chỗ của hai người ngoại quốc, canh giữ họ. Chẳng may hai người đó chạy đi mất thì việc cứu người sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.

Cuối cùng còn mỗi Đàm Vân Hi.

Cô nhìn xung quanh, quyết định lại gần Lâm Phong, nhân cơ hội lén cào tay anh.

Có lẽ vì xung quanh không có ánh sáng nên hai người có phần liều lĩnh hơn. Một tay anh vòng qua eo Đàm Vân Hi, tay còn lại vuốt gọn vài sợi tóc dính trên trán cô gái. Sau đó, không cần nói cũng biết, anh không do dự cúi xuống hôn cô.

Lâm Phong chỉ vờn trên đôi môi cô gái, không có một hành động tiến xa hơn. Bởi vì anh biết hôm nay không phải thời điểm.

Hai người không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, bởi vì họ biết hai người Anh Kiệt còn chưa ngủ. Chỉ cần họ gây ra âm thanh kì lạ nào, chắc chẳn họ sẽ tiến lại. Lúc đó, mối quan hệ giữa cô và Lâm Phong sẽ bị lộ.

Cả đêm Đàm Vân Hi cứ ngồi cạnh Lâm Phong, những lúc buồn ngủ sẽ tựa vào vai anh mà thiếp đi.

Khi nhìn thấy mặt trời bắt đầu ló dạng ở phía Đông, Lâm Phong để cô nghiêng về thân cây bên cạnh, còn mình đứng lên giả vờ tản bộ. Cả đêm qua chỉ có một mình anh trắng đêm, Đàm Vân Hi và nhóm Anh Kiệt thức một lát cũng chìm vào giấc ngủ.

Về phần hai người đàn ông ngoại quốc kia, Anh Kiệt đánh ngất cả hai, sau đó trói chúng vào thân cây. Gã cũng không quên gắn một sợi dây khác có chiếc chuông nhỏ vào chân của hai tên đó để đề phòng khi chúng bỏ chạy, gã còn nghe tiếng chuông mà tỉnh dậy.

Lâm Phong không đợi tia nắng đầu tiên xuất hiện, kêu mọi người nhanh chóng tỉnh dậy. Mặc dù buồn ngủ nhưng cơ thể họ lại theo bản năng mà nhảy xuống. Anh bảo hai người bất kỳ đưa hai tên ngoại quốc về Bộ Tư lệnh để tra khảo.

Anh dẫn mọi người đi đường tắt đến đỉnh núi. Anh Kiệt nhìn Gia Huy, tựa hồ không tin ở đây quân đội lại xây đường tắt. Quả nhiên họ cố tình tạo ra con đường mòn đó để đánh lạc hướng tân binh.

Dường như hiểu được suy nghĩ của Anh Kiệt, Lâm Phong lên tiếng: "Yên tâm, nơi này sẽ không được sử dụng cho bất cứ đợt đặc huấn nào nữa."



Thứ nhất là vì con đường bí mật này đã bị lộ. Thứ hai cũng là điều quan trọng nhất: nơi này quá nguy hiểm để huấn luyện tân binh. Ví dụ như lần này, ai có ngờ lại xuất hiện tội phạm bị truy nã.

Vài tiếng lên đỉnh núi rút ngắn còn mười mấy phút.

Trên đỉnh núi vô cùng yên tĩnh, đoán chừng mấy tên tội phạm kia vẫn còn chưa tỉnh giấc. Lâm Phong nhìn không ít tân binh tử vong nằm trên đất, sắc mặt trầm xuống.

Ở đây chỉ có một ngôi nhà nhỏ, vì thế chắc chắn bọn chúng đang nghỉ ngơi bên trong. Anh bảo mọi người bao vây ngôi nhà, sau đó nâng tấm ngăn để thăm dò.

Tổng cộng có sáu người đàn ông, trong đó chỉ có một tên nắm trên giường, còn lại ở dưới đất. Nhìn vào cũng biết ai là kẻ đứng đầu ở đây.

Cửa sổ ở đây khá lớn, đủ để một người đàn ông trưởng thành leo vào. Anh ra hiệu với những người khác, sau đó nhẹ nhàng leo vào trong.

Một tên có vẻ khá nhạy bén, khi anh vừa chạm chân thì hắn cũng ngồi bật dậy. Không để hắn kịp phản ứng, anh lập tức tiến đến đánh ngất gã.

Nhân lúc không ai để ý, Đàm Vân Hi cũng nhảy vào trong. Có người đẹp ở đây, làm gì có chuyện Anh Kiệt chịu đi chỗ khác, một giây sau, gã và Gia Huy cũng nhảy vào.

Căn phòng bỗng chốc trở nên chật chội.

Mọi người để Lâm Phong lo liệu tên đứng đầu, ba tân binh giành giật năm tên nằm dài trên đất. Đầu tiên, họ nhét vải vào miệng chúng, khiến chúng không thể phát ra âm thanh, sau đó họ đánh ngất chúng, rồi trói tay bằng mấy sợi dây thừng vừa nhặt được ở ngoài sần.

Về phía Lâm Phong, khi thấy mấy người kia xử lý năm người ngoại quốc gọn gàng, anh tiến đến đá thật mạnh vào hạ bộ kẻ đứng đầu.

Cú đá không nhẹ, gã lập tức lấy tay che lại nơi đó, đau đớn mở mắt. Tuy nhiên, thứ chờ đợi gã là một cú đấm vào mặt. Đến khi gương mặt gã bê bết máu, Lâm Phong mới dừng lại.

Cùng lúc đó, những người kia cũng đã giải cứu thành công số lượng lớn tân binh bị nhốt dưới tẩng hẩm. Mặt mũi ai nấy đều có dấu hiệu bị ngoại lực tác động, ắt là tên cầm đầu đã ra tay khi thấy họ phản kháng.

Tổng cộng có một trăm bảy mươi hai tân binh còn sống, bốn mươi mốt tân binh tử vong.
Chương trước Chương tiếp