Họa Gió Tô Mây
Chương 5: Xem mắt
Đàm Vân Hi cảm giác dạo này ông Đàm thường xuyên nhắc đến việc xem mắt, bằng cả cách thức trực tiếp và gián tiếp.
Đương nhiên, lần nào cô cũng phũ phàng từ chối.
Đùa à, cô chỉ mới có hai mươi tuổi thôi! Hơn nữa, cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với việc yêu đương nhạt nhẽo rồi kết hôn một cách nhàm chán như thế, sẽ phí cả một kiếp người.
“Mẹ, con đi đây.”
“Ừm, con nhớ cẩn thận đấy. Hay là mẹ nhờ người đưa con đến đó nhé?”
“Không cần đâu ạ.”
Đàm Vân Hi chào tạm biệt Tịnh Sương, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà. Đi được một đoạn, bỗng một chiếc xe đạp đỗ ngay trước mặt, chắn ngang đường đi lẫn tầm mắt.
Không còn là bộ quân phục nghiêm trang chỉn chu, trên người Lâm Phong lúc này là một chiếc áo thun trắng và quần đen, chân đi một đôi giày mới toanh. Trông anh lúc này giống như một vị công tử ra ngoài dạo chơi, nào còn ai nhận ra vị Đại tá uy nghiêm hôm nọ.
Nói công tử cũng không hẳn, dáng vẻ của anh ta khi ngồi trên chiếc xe đạp kia… có chút hài hước.
Lâm Phong quan sát Đàm Vân Hi, hỏi: "Vào huyện à?”
"Vâng.”
“Lên xe rồi anh đèo nhóc, chứ không là đi bộ đấy. Tận một cây số, nhóc kham không nổi đâu.”
Để tỏ thành ý của mình, Lâm Phong còn phủi phủi yên sau, sau đó đưa tay làm động tác mời.
Đàm Vân Hi cũng không từ chối, nhanh chóng ngồi lên. Nhìn thấy hành động này của cô, Lâm Phong nở một nụ cười vui vẻ rồi đạp xe đi.
Dường như Lâm Phong không phải tuýp người thích sự yên tĩnh, anh lên tiếng: “Nhóc đi đâu thế?”
“Xem mắt.”
Đối phương là con trai thứ của một vị thiếu tá trong quân khu, chỉ hơn cô khoảng năm tuổi. Nghe đồn anh ta điều hành một vài quán ăn ở thủ đô và huyện Tiêu Ly, là một người có tài kinh doanh.
Giống như những người khác, cô hoàn toàn từ chối ngay khi ông Đàm vừa đề cập đến. Tuy nhiên, ông lại bảo rằng mình và vị này thân đã lâu, cụ thể là từ những năm loạn lạc, do đó quan hệ như những người anh em trong nhà, cô chỉ cần đến gặp là được chứ không cần phải tiến xa hơn.
Nói đến như thế thì cô cũng không thể từ chối được nữa, chỉ đành đồng ý.
"Thì ra là vậy, thảo nào hôm nay trông đẹp thế."
Nghe thì có vẻ là một lời khen, nhưng không hiểu sao Đàm Vân Hi lại cảm giác như anh ta đang nghiến răng mà cất lên từng từ.
Hoặc cũng có thể là cô nghĩ nhiều quá rồi.
"Chú vào huyện làm gì thế? Mua đồ à?"
"Ừ. Mà đính chính lại một điều, anh chỉ hơn nhóc mười tuổi, vì thế đừng có gọi là "chú" nữa."
Anh chỉ mới ba mươi mà bị một cô nhóc kêu "chú" như thế, trái tim này cũng đủ đau quá rồi!
"Nếu như tôi không muốn gọi thì sao?"
"Không được, nhóc phải đổi cho anh." Giọng nói Lâm Phong trở nên cứng rắn. "Nếu không, lúc nhóc nhập ngũ thì anh sẽ xin làm người quản lý đấy."
Đàm Vân Hi cũng không chịu thua kém, mỉm cười trả lời: "Vậy thì không nhập ngũ nữa."
Lâm Phong "hừ" một tiếng, không thèm đáp lại. Đàm Vân Hi cũng không nhịn được mà khẽ cười, tâm trạng nhờ đó mà tốt lên rất nhiều.
Điểm đến của Đàm Vân Hi là một trong những quán ăn sang trọng bậc nhất ở huyện Tiêu Ly, nơi có cái tên cực kỳ nổi bật: Linh Ký.
Chiếc xe đạp dừng ngay cửa quán. Đàm Vân Hi xuống xe, cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng một mạch vào trong, vì thế cô hoàn toàn không thấy gương mặt cau có của Lâm Phong đằng sau.
Nhóc con đáng ghét này…
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Đàm Vân Hi đi đến căn phòng nằm ở tầng cao nhất của quán. Khi cánh cửa vừa mở ra, cô liền ngửi thấy một mùi thơm dịu.
Nếu đoán không nhầm thì có lẽ đây là tinh dầu hương bưởi, hoặc đại loại thế. Vốn dĩ cô cũng chẳng biết trong thời đại này, tinh dầu đã phổ biến hay chưa.
“Xin chào.”
Hoắc Nguyên lập tức đứng dậy, không quên đi kèm một nụ cười. Lúm đồng tiền ở gò má trái khiến anh ta trông đáng yêu hơn vẻ bề ngoài lịch lãm đó. Nếu như nhìn qua một, hai lần, đảm bảo không ai nghĩ rằng người này là một doanh nhân kiêm đầu bếp cả.
“Xin chào.”
Đàm Vân Hi lịch sự đáp lại, sau đó cô ngồi xuống cái ghế vừa được anh ta kéo ra.
“Nghe danh tiểu thư đã lâu, không ngờ gặp rồi mới biết người thật còn đẹp hơn cả lời đồn.”
“Anh khách sáo quá rồi, tôi chỉ có thể dám nhận là hợp mắt.”
Sau đó, Hoắc Nguyên đưa thực đơn cho Đàm Vân Hi, nụ cười vẫn duy trì đều đặn. Rõ ràng đây không phải là nụ cười xã giao mà là hợp ý.
Xuyên suốt ngần ấy thời gian, gần như toàn bộ hành động của Hoắc Nguyên đều không có điểm nào để chê bai cả. Muốn lịch sự có đủ lịch sự, muốn dịu dàng thì có luôn cả sự dịu dàng.
Đương nhiên, Đàm Vân Hi nhận ra tình ý trong đôi mắt của anh ta, nhưng cô hoàn toàn không có ý gì với người đàn ông này cả.
Lý do chỉ có một: anh ta không phải gu của cô!
Đương nhiên, lần nào cô cũng phũ phàng từ chối.
Đùa à, cô chỉ mới có hai mươi tuổi thôi! Hơn nữa, cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với việc yêu đương nhạt nhẽo rồi kết hôn một cách nhàm chán như thế, sẽ phí cả một kiếp người.
“Mẹ, con đi đây.”
“Ừm, con nhớ cẩn thận đấy. Hay là mẹ nhờ người đưa con đến đó nhé?”
“Không cần đâu ạ.”
Đàm Vân Hi chào tạm biệt Tịnh Sương, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà. Đi được một đoạn, bỗng một chiếc xe đạp đỗ ngay trước mặt, chắn ngang đường đi lẫn tầm mắt.
Không còn là bộ quân phục nghiêm trang chỉn chu, trên người Lâm Phong lúc này là một chiếc áo thun trắng và quần đen, chân đi một đôi giày mới toanh. Trông anh lúc này giống như một vị công tử ra ngoài dạo chơi, nào còn ai nhận ra vị Đại tá uy nghiêm hôm nọ.
Nói công tử cũng không hẳn, dáng vẻ của anh ta khi ngồi trên chiếc xe đạp kia… có chút hài hước.
Lâm Phong quan sát Đàm Vân Hi, hỏi: "Vào huyện à?”
"Vâng.”
“Lên xe rồi anh đèo nhóc, chứ không là đi bộ đấy. Tận một cây số, nhóc kham không nổi đâu.”
Để tỏ thành ý của mình, Lâm Phong còn phủi phủi yên sau, sau đó đưa tay làm động tác mời.
Đàm Vân Hi cũng không từ chối, nhanh chóng ngồi lên. Nhìn thấy hành động này của cô, Lâm Phong nở một nụ cười vui vẻ rồi đạp xe đi.
Dường như Lâm Phong không phải tuýp người thích sự yên tĩnh, anh lên tiếng: “Nhóc đi đâu thế?”
“Xem mắt.”
Đối phương là con trai thứ của một vị thiếu tá trong quân khu, chỉ hơn cô khoảng năm tuổi. Nghe đồn anh ta điều hành một vài quán ăn ở thủ đô và huyện Tiêu Ly, là một người có tài kinh doanh.
Giống như những người khác, cô hoàn toàn từ chối ngay khi ông Đàm vừa đề cập đến. Tuy nhiên, ông lại bảo rằng mình và vị này thân đã lâu, cụ thể là từ những năm loạn lạc, do đó quan hệ như những người anh em trong nhà, cô chỉ cần đến gặp là được chứ không cần phải tiến xa hơn.
Nói đến như thế thì cô cũng không thể từ chối được nữa, chỉ đành đồng ý.
"Thì ra là vậy, thảo nào hôm nay trông đẹp thế."
Nghe thì có vẻ là một lời khen, nhưng không hiểu sao Đàm Vân Hi lại cảm giác như anh ta đang nghiến răng mà cất lên từng từ.
Hoặc cũng có thể là cô nghĩ nhiều quá rồi.
"Chú vào huyện làm gì thế? Mua đồ à?"
"Ừ. Mà đính chính lại một điều, anh chỉ hơn nhóc mười tuổi, vì thế đừng có gọi là "chú" nữa."
Anh chỉ mới ba mươi mà bị một cô nhóc kêu "chú" như thế, trái tim này cũng đủ đau quá rồi!
"Nếu như tôi không muốn gọi thì sao?"
"Không được, nhóc phải đổi cho anh." Giọng nói Lâm Phong trở nên cứng rắn. "Nếu không, lúc nhóc nhập ngũ thì anh sẽ xin làm người quản lý đấy."
Đàm Vân Hi cũng không chịu thua kém, mỉm cười trả lời: "Vậy thì không nhập ngũ nữa."
Lâm Phong "hừ" một tiếng, không thèm đáp lại. Đàm Vân Hi cũng không nhịn được mà khẽ cười, tâm trạng nhờ đó mà tốt lên rất nhiều.
Điểm đến của Đàm Vân Hi là một trong những quán ăn sang trọng bậc nhất ở huyện Tiêu Ly, nơi có cái tên cực kỳ nổi bật: Linh Ký.
Chiếc xe đạp dừng ngay cửa quán. Đàm Vân Hi xuống xe, cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng một mạch vào trong, vì thế cô hoàn toàn không thấy gương mặt cau có của Lâm Phong đằng sau.
Nhóc con đáng ghét này…
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Đàm Vân Hi đi đến căn phòng nằm ở tầng cao nhất của quán. Khi cánh cửa vừa mở ra, cô liền ngửi thấy một mùi thơm dịu.
Nếu đoán không nhầm thì có lẽ đây là tinh dầu hương bưởi, hoặc đại loại thế. Vốn dĩ cô cũng chẳng biết trong thời đại này, tinh dầu đã phổ biến hay chưa.
“Xin chào.”
Hoắc Nguyên lập tức đứng dậy, không quên đi kèm một nụ cười. Lúm đồng tiền ở gò má trái khiến anh ta trông đáng yêu hơn vẻ bề ngoài lịch lãm đó. Nếu như nhìn qua một, hai lần, đảm bảo không ai nghĩ rằng người này là một doanh nhân kiêm đầu bếp cả.
“Xin chào.”
Đàm Vân Hi lịch sự đáp lại, sau đó cô ngồi xuống cái ghế vừa được anh ta kéo ra.
“Nghe danh tiểu thư đã lâu, không ngờ gặp rồi mới biết người thật còn đẹp hơn cả lời đồn.”
“Anh khách sáo quá rồi, tôi chỉ có thể dám nhận là hợp mắt.”
Sau đó, Hoắc Nguyên đưa thực đơn cho Đàm Vân Hi, nụ cười vẫn duy trì đều đặn. Rõ ràng đây không phải là nụ cười xã giao mà là hợp ý.
Xuyên suốt ngần ấy thời gian, gần như toàn bộ hành động của Hoắc Nguyên đều không có điểm nào để chê bai cả. Muốn lịch sự có đủ lịch sự, muốn dịu dàng thì có luôn cả sự dịu dàng.
Đương nhiên, Đàm Vân Hi nhận ra tình ý trong đôi mắt của anh ta, nhưng cô hoàn toàn không có ý gì với người đàn ông này cả.
Lý do chỉ có một: anh ta không phải gu của cô!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương