Họa Gió Tô Mây
Chương 51: Có qua có lại mới toại lòng nhau
Lúc này Lâm Phong mới hài lòng mà lái xe rời đi. Anh đưa cô đến một trung tâm mua sắm cách căn hộ chừng hai mươi cây số.
So với vài chục năm sau, quả thật nó chẳng hoành tráng hay lộng lẫy gì cả; tuy nhiên, so với thời đại bây giờ, phải nói là nó đã phát triển vô cùng tốt. Một địa điểm mua sắm cung cấp những mặt hàng chất lượng, giá cả chỉ hơn ngoài chợ một chút, và chỉ những người có tiền mới đến đây.
Lâm Phong nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, lời nói nửa đùa nửa thật: “Hay anh rời quân đội rồi chuyển hướng sang kinh doanh nhỉ?”
“Vậy đang trong quân ngũ không được à?”
Lâm Phong bật cười. “Nhóc con, em đang giả vờ không biết à? Tất nhiên là không rồi.”
Đàm Vân Hi chỉ “ồ” một tiếng, trong đầu tưởng tượng đủ hướng về tương lai.
Cô không giỏi kinh doanh, nói đúng hơn thì chẳng biết một chút gì về nó cả. Tuy nhiên, một người bạn của cô lại là dân máu mặt trong giới kinh doanh, nhất là đá quý, và anh ta đã hướng dẫn cô không ít mẹo.
Chỉ có điều, bây giờ không phải thời điểm tốt để buôn bán đá quý. Trung tâm mua sắm là một ý tưởng tốt, nhưng bắt tay vào thực hiện thì không phải điều dễ dàng.
Sự lựa chọn tốt nhất bây giờ có lẽ là công nghệ thông tin, xu hướng của thế giới trong vài năm tới, hoặc là sản xuất. Nếu không, Lâm Phong có thể tận dụng mối quan hệ của mình để khởi đầu bằng lĩnh vực cơ sở hạ tầng và giao thông vận tải.
Cái nào cũng có điểm mạnh lẫn nhược điểm, do đó cô cần phải cân nhắc. Trong trường hợp Lâm Phong không thuận lợi, cô có thể sử dụng vài mẹo mà Đinh Khanh Huân đã đề cập.
“Đang suy nghĩ gì thế?”
“Em đang cân nhắc xem chúng ta nên chọn gì.”
Dường như anh không nghĩ đến đáp án này, gương mặt có chút ngạc nhiên, sau đó cười phá lên.
Một người luôn suy nghĩ cho anh như thế, thử hỏi làm sao anh lại không thích cho được. Mặc dù thỉnh thoảng trông cô có vẻ xa cách, nhưng những gì có thể và nên làm cho anh cô đều làm tất.
“Vậy em chọn gì?”
“Giữa công nghệ thông tin và giao thông vận tải, anh thích nào hơn?”
“Nhóc con.” Lâm Phong cào nhẹ vào lòng bàn tay Đàm Vân Hi, ánh mắt đầy tự hào, giọng nói cũng thêm phấn khích: “Đúng là em đi guốc trong bụng anh mà.”
Đây quả thật là hướng đi trong tương lai của anh, không ngờ cô lại đoán dễ dàng như thế. Thật may mắn khi năm đó anh không đi học đại học mà chạy thẳng vào quân đội, phấn đấu cho đến bây giờ. Nếu không, anh không tích lũy được nhiều kinh nghiệm và cũng không gặp được nhóc con.
“Em cũng đang nghĩ đến việc thành lập công ty và trở thành đối thủ của anh.”
“…”
Một nửa trong đó là thật. Cô không giỏi kinh doanh, nhưng điều đó không có nghĩa cô không thích việc này. Cô có thể lợi dụng thông tin mà mình biết được để khởi nghiệp, từ đó một bước lên mây.
Về việc trở thành đối thủ cạnh tranh, tất nhiên là không. Về mảng công nghệ thông tin vẫn giao thông vận tải, cô chẳng biết gì cả, hơn nữa chúng phụ thuốc không ít vào mối quan hệ cá nhân. Do đó, có lẽ cô sẽ chọn mở một cửa hàng bánh ngọt để thỏa niềm đam mê của mình.
Nói đến nấu nướng, cô vô cùng tự tin.
“Nếu thật sự như thế thì tốt quá rồi, anh sẽ hỗ trợ em hết mình. Đến lúc người ta biết công ty của hai đối thủ lại hợp tác, chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.”
“Em lại nghĩ người ta đang muốn xem kịch vui.”
“Lẽ đương nhiên.” Lâm Phong cười lớn. “Vì bạn gái đã có lòng thì anh cũng phải đáp trả. Có qua có lại mới toại lòng nhau, đi nào, hôm nay anh sẽ mua mọi thứ em thích.”
So với vài chục năm sau, quả thật nó chẳng hoành tráng hay lộng lẫy gì cả; tuy nhiên, so với thời đại bây giờ, phải nói là nó đã phát triển vô cùng tốt. Một địa điểm mua sắm cung cấp những mặt hàng chất lượng, giá cả chỉ hơn ngoài chợ một chút, và chỉ những người có tiền mới đến đây.
Lâm Phong nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, lời nói nửa đùa nửa thật: “Hay anh rời quân đội rồi chuyển hướng sang kinh doanh nhỉ?”
“Vậy đang trong quân ngũ không được à?”
Lâm Phong bật cười. “Nhóc con, em đang giả vờ không biết à? Tất nhiên là không rồi.”
Đàm Vân Hi chỉ “ồ” một tiếng, trong đầu tưởng tượng đủ hướng về tương lai.
Cô không giỏi kinh doanh, nói đúng hơn thì chẳng biết một chút gì về nó cả. Tuy nhiên, một người bạn của cô lại là dân máu mặt trong giới kinh doanh, nhất là đá quý, và anh ta đã hướng dẫn cô không ít mẹo.
Chỉ có điều, bây giờ không phải thời điểm tốt để buôn bán đá quý. Trung tâm mua sắm là một ý tưởng tốt, nhưng bắt tay vào thực hiện thì không phải điều dễ dàng.
Sự lựa chọn tốt nhất bây giờ có lẽ là công nghệ thông tin, xu hướng của thế giới trong vài năm tới, hoặc là sản xuất. Nếu không, Lâm Phong có thể tận dụng mối quan hệ của mình để khởi đầu bằng lĩnh vực cơ sở hạ tầng và giao thông vận tải.
Cái nào cũng có điểm mạnh lẫn nhược điểm, do đó cô cần phải cân nhắc. Trong trường hợp Lâm Phong không thuận lợi, cô có thể sử dụng vài mẹo mà Đinh Khanh Huân đã đề cập.
“Đang suy nghĩ gì thế?”
“Em đang cân nhắc xem chúng ta nên chọn gì.”
Dường như anh không nghĩ đến đáp án này, gương mặt có chút ngạc nhiên, sau đó cười phá lên.
Một người luôn suy nghĩ cho anh như thế, thử hỏi làm sao anh lại không thích cho được. Mặc dù thỉnh thoảng trông cô có vẻ xa cách, nhưng những gì có thể và nên làm cho anh cô đều làm tất.
“Vậy em chọn gì?”
“Giữa công nghệ thông tin và giao thông vận tải, anh thích nào hơn?”
“Nhóc con.” Lâm Phong cào nhẹ vào lòng bàn tay Đàm Vân Hi, ánh mắt đầy tự hào, giọng nói cũng thêm phấn khích: “Đúng là em đi guốc trong bụng anh mà.”
Đây quả thật là hướng đi trong tương lai của anh, không ngờ cô lại đoán dễ dàng như thế. Thật may mắn khi năm đó anh không đi học đại học mà chạy thẳng vào quân đội, phấn đấu cho đến bây giờ. Nếu không, anh không tích lũy được nhiều kinh nghiệm và cũng không gặp được nhóc con.
“Em cũng đang nghĩ đến việc thành lập công ty và trở thành đối thủ của anh.”
“…”
Một nửa trong đó là thật. Cô không giỏi kinh doanh, nhưng điều đó không có nghĩa cô không thích việc này. Cô có thể lợi dụng thông tin mà mình biết được để khởi nghiệp, từ đó một bước lên mây.
Về việc trở thành đối thủ cạnh tranh, tất nhiên là không. Về mảng công nghệ thông tin vẫn giao thông vận tải, cô chẳng biết gì cả, hơn nữa chúng phụ thuốc không ít vào mối quan hệ cá nhân. Do đó, có lẽ cô sẽ chọn mở một cửa hàng bánh ngọt để thỏa niềm đam mê của mình.
Nói đến nấu nướng, cô vô cùng tự tin.
“Nếu thật sự như thế thì tốt quá rồi, anh sẽ hỗ trợ em hết mình. Đến lúc người ta biết công ty của hai đối thủ lại hợp tác, chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.”
“Em lại nghĩ người ta đang muốn xem kịch vui.”
“Lẽ đương nhiên.” Lâm Phong cười lớn. “Vì bạn gái đã có lòng thì anh cũng phải đáp trả. Có qua có lại mới toại lòng nhau, đi nào, hôm nay anh sẽ mua mọi thứ em thích.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương