Họa Gió Tô Mây
Chương 53: Deka
“Em sao thế? Quen hai người kia à?” Nhận ra sắc mặt cô gái không tốt, Lâm Phong lên tiếng. Cô cứ mãi nhìn về hướng hai người đàn ông đó rời đi, giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ.
Đàm Vân Hi xua tay. “Em không sao.”
Sau một giờ, cô chỉ mua hai cái áo rồi trở về. Dọc đường đi, hình xăm đó cứ in sâu trong tâm trí cô, không tài nào dứt ra được.
Không ngờ tổ chức này đã tồn tại lâu đến thế. Nếu có thể, cô muốn khiến nó phải biến mất, để sau này không còn ai trở thành nạn nhân cả.
Cô nhìn Lâm Phong, lên tiếng: “Anh biết đến Deka không?”
Ngay khoảnh khắc cô nhắc đến từ “Deka”, Lâm Phong lập tức hỏi ngược lại, giọng nói có chút tức giận: “Làm sao em biết?”
“Tình cờ. Vậy là anh biết.”
“Ừm.”
Cái ngày mà cha anh bị tấn công, một người cấp dưới đã nhìn thấy hình xăm con rắn quấn lấy đồng hồ cát rỗng trên cổ tay trái của gã đó. Sau khi quân hàm của anh đến Tá, anh mới tiếp xúc được những người bên trên, từ đó vô tình nghe đến cái tên này.
Bọn chúng là một tổ chức buôn lậu chất cấm với quy mô lớn, đồng thời còn sẵn sàng nhận nhiệm vụ ám sát, miễn là người thuê trả tiền. Một khi chúng xuất hiện, nơi đó chắc chắn có xác người, thậm chí đối phương bị giày vò đến nỗi không thể nhận ra nhân dạng.
Bên trên nhiều lần điều tra, tuy nhiên manh mối lúc nào cũng đứt đoạn, giống như có kẻ bao che. Khỏi phải nói, trường hợp đầu tiên anh nghĩ đến là trong quân đội có nội gián, thậm chí kẻ đó có mối quan hệ không tồi với Deka.
Việc bắt chúng là mục tiêu bấy lâu của anh, vì thế anh cố gắng sống sót sau bao nhiêu nhiệm vụ, vươn lên quân hàm tướng để có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. Và theo như dự định tương lai, nếu như trả thù xong rồi, nếu như bình an trở về, anh sẽ rời quân đội.
Chỉ có điều, anh không ngờ đến việc Đàm Vân Hi biết đến Deka. Chỉ những người cấp cao trong quân đội mới được tiếp xúc với thông tin của chúng. Nói cách khác, bọn này nằm trong danh sách mật.
Anh không nghĩ Tư lệnh sẽ nói với cô, vì ông không còn làm việc trong Bộ Tư lệnh, không cần thiết để nói cho ông ấy. Rốt cuộc cô ấy lấy đâu ra thông tin này?
Mặc dù trong lòng có vô số thắc mắc, Lâm Phong không nói gì thêm. Thỉnh thoảng cô thường tỏ ra thần bí, nhưng việc đó chẳng quan trọng lắm.
Đàm Vân Hi nhìn những tòa nhà dần lướt qua trước mặt, chợt bảo: “Nếu như sau này anh nhận nhiệm vụ về chúng, có thể đưa em đi cùng không?”
“Không thể.” Lâm Phong lập tức từ chối. Thứ nhất, mệnh lệnh của bên trên là tuyệt đối, nếu như họ không đề cử tân binh đi cùng, anh chẳng thể làm như thế được. Thứ hai, một điều vô cùng quan trọng, Deka không giống mấy tên vượt biên hôm nọ, chẳng may cô xảy ra chuyện gì thì mạng anh cũng không đủ đền. Anh không thể giải thích với gia đình cô, với gia đình mình, nó sẽ dằn vặt anh suốt cả quãng đời còn lại.
Trong lúc thực hiện nhiệm vụ, có nhiều thứ anh bắt buộc ưu tiên hơn Đàm Vân Hi. Thậm chí, trong trường hợp tồi tệ nhất, anh phải hy sinh cả mạng sống của cô chỉ để thanh trừng tội phạm.
“Vậy à, tiếc nhỉ.” Thật ra thì lời của anh chẳng có gì sai, chỉ là cô cảm giác có một chút gì đó hụt hẫng trong lòng. Cô không muốn bất cứ ai phải trải qua một cuộc đời thảm hại giống như mình nữa, cũng chẳng muốn bàn tay họ phải dính máu rồi nhúng chàm. Mọi người cứ vui vẻ mà sống, tận hưởng từng giây phút bên gia đình.
“Em có thù với chúng à?” Lời lỡ thốt ra, mặc dù có chút vô lý nhưng Lâm Phong không thể suy nghĩ lý do nào khác được.
“Anh cứ xem là có đi.” Không chỉ có thù, mà còn là thù lớn. Kiếp trước cô là con rối, kiếp này, cô sẽ xử lý tận gốc tội ác của chúng.
Đàm Vân Hi xua tay. “Em không sao.”
Sau một giờ, cô chỉ mua hai cái áo rồi trở về. Dọc đường đi, hình xăm đó cứ in sâu trong tâm trí cô, không tài nào dứt ra được.
Không ngờ tổ chức này đã tồn tại lâu đến thế. Nếu có thể, cô muốn khiến nó phải biến mất, để sau này không còn ai trở thành nạn nhân cả.
Cô nhìn Lâm Phong, lên tiếng: “Anh biết đến Deka không?”
Ngay khoảnh khắc cô nhắc đến từ “Deka”, Lâm Phong lập tức hỏi ngược lại, giọng nói có chút tức giận: “Làm sao em biết?”
“Tình cờ. Vậy là anh biết.”
“Ừm.”
Cái ngày mà cha anh bị tấn công, một người cấp dưới đã nhìn thấy hình xăm con rắn quấn lấy đồng hồ cát rỗng trên cổ tay trái của gã đó. Sau khi quân hàm của anh đến Tá, anh mới tiếp xúc được những người bên trên, từ đó vô tình nghe đến cái tên này.
Bọn chúng là một tổ chức buôn lậu chất cấm với quy mô lớn, đồng thời còn sẵn sàng nhận nhiệm vụ ám sát, miễn là người thuê trả tiền. Một khi chúng xuất hiện, nơi đó chắc chắn có xác người, thậm chí đối phương bị giày vò đến nỗi không thể nhận ra nhân dạng.
Bên trên nhiều lần điều tra, tuy nhiên manh mối lúc nào cũng đứt đoạn, giống như có kẻ bao che. Khỏi phải nói, trường hợp đầu tiên anh nghĩ đến là trong quân đội có nội gián, thậm chí kẻ đó có mối quan hệ không tồi với Deka.
Việc bắt chúng là mục tiêu bấy lâu của anh, vì thế anh cố gắng sống sót sau bao nhiêu nhiệm vụ, vươn lên quân hàm tướng để có thể tiếp nhận nhiệm vụ này. Và theo như dự định tương lai, nếu như trả thù xong rồi, nếu như bình an trở về, anh sẽ rời quân đội.
Chỉ có điều, anh không ngờ đến việc Đàm Vân Hi biết đến Deka. Chỉ những người cấp cao trong quân đội mới được tiếp xúc với thông tin của chúng. Nói cách khác, bọn này nằm trong danh sách mật.
Anh không nghĩ Tư lệnh sẽ nói với cô, vì ông không còn làm việc trong Bộ Tư lệnh, không cần thiết để nói cho ông ấy. Rốt cuộc cô ấy lấy đâu ra thông tin này?
Mặc dù trong lòng có vô số thắc mắc, Lâm Phong không nói gì thêm. Thỉnh thoảng cô thường tỏ ra thần bí, nhưng việc đó chẳng quan trọng lắm.
Đàm Vân Hi nhìn những tòa nhà dần lướt qua trước mặt, chợt bảo: “Nếu như sau này anh nhận nhiệm vụ về chúng, có thể đưa em đi cùng không?”
“Không thể.” Lâm Phong lập tức từ chối. Thứ nhất, mệnh lệnh của bên trên là tuyệt đối, nếu như họ không đề cử tân binh đi cùng, anh chẳng thể làm như thế được. Thứ hai, một điều vô cùng quan trọng, Deka không giống mấy tên vượt biên hôm nọ, chẳng may cô xảy ra chuyện gì thì mạng anh cũng không đủ đền. Anh không thể giải thích với gia đình cô, với gia đình mình, nó sẽ dằn vặt anh suốt cả quãng đời còn lại.
Trong lúc thực hiện nhiệm vụ, có nhiều thứ anh bắt buộc ưu tiên hơn Đàm Vân Hi. Thậm chí, trong trường hợp tồi tệ nhất, anh phải hy sinh cả mạng sống của cô chỉ để thanh trừng tội phạm.
“Vậy à, tiếc nhỉ.” Thật ra thì lời của anh chẳng có gì sai, chỉ là cô cảm giác có một chút gì đó hụt hẫng trong lòng. Cô không muốn bất cứ ai phải trải qua một cuộc đời thảm hại giống như mình nữa, cũng chẳng muốn bàn tay họ phải dính máu rồi nhúng chàm. Mọi người cứ vui vẻ mà sống, tận hưởng từng giây phút bên gia đình.
“Em có thù với chúng à?” Lời lỡ thốt ra, mặc dù có chút vô lý nhưng Lâm Phong không thể suy nghĩ lý do nào khác được.
“Anh cứ xem là có đi.” Không chỉ có thù, mà còn là thù lớn. Kiếp trước cô là con rối, kiếp này, cô sẽ xử lý tận gốc tội ác của chúng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương