Họa Gió Tô Mây
Chương 7: Hối lộ
Một tháng sau, Đàm Vân Hi thành công đăng ký vào danh sách nhập ngũ, đương nhiên phần lớn là do đi cửa sau.
Vốn dĩ người được sắp xếp lúc đầu là một Trung tá trong quân khu, tuy nhiên không biết Lâm Phong dùng thủ đoạn gì mà trở thành người trực tiếp quản lý toàn bộ tân binh, khiến Đàm Hào Kiện tức không nói ra hơi. Chắc chắn là do thằng nhóc kia giở trò mà!
Có lẽ vì thời gian nhập ngũ sắp đến nên mọi người trong quân khu bận bịu hơn bình thường. Mỗi khi Đàm Vân Hi vào đó đưa cơm cho ba mình, thỉnh thoảng lại nghe ngóng được không ít chuyện. Ví dụ như… Đại Đội trưởng tương lai của cô.
“Thoải mái quá nhỉ?”
“Nào có, tôi chỉ đang hối lộ mà thôi.”
Lâm Phong và Đàm Vân Hi mặt đối mặt, như đang thầm thử thách xem ai dám nhìn vào đối phương lâu hơn. Rốt cuộc, vẫn là anh không nhịn được, vội quay sang hướng khác.
Không phải da mặt anh mỏng, chỉ là anh được dạy không nên nhìn chăm chăm vào một cô gái.
Đàm Vân Hi vốn chẳng suy nghĩ nhiều như thế, cô đưa Lâm Phong một cái khăn choàng cổ len màu xám.
Vài ngày trước, Tịnh Sương đột ngột kéo cô ra ngoài bậc thềm, dạy cô cách đan len. Bà bảo rằng con gái lớn rồi, phải tập làm quen với việc nhà và nấu nướng để sau này có thể tự chăm sóc bản thân.
Đàm Vân Hi biết Tịnh Sương lo lắng cho mình, ngoan ngoãn ngồi cạnh nghe bà hướng dẫn.
Tiết trời dần chuyển sang đông, gió lùa vào mang chút hơi lạnh từ phương Bắc. Tịnh Sương nhìn bầu trời có chút xám xịt, suy nghĩ một lát, quyết định dạy con gái đan một chiếc khăn choàng cổ.
Cái của chồng bà đã bạc màu, vì thế bà sẽ làm một cái mới, Về phần Đàm Vân Hi, con bé có thể tự đan cho bản thân, hoặc tặng cho người khác như một món quà.
“Ở đoạn này con phải kéo cao một chút, nếu không hàng này sẽ bị thấp.”
“Đúng rồi, cứ lặp lại như vậy là được.”
Tịnh Sương vừa đan cho chồng, thỉnh thoảng lại quan sát con gái, nhắc nhở những chỗ cô còn làm sai. Vốn dĩ Đàm Vân Hi không phải là một người khéo tay, nhưng vì sự dịu dàng của mẹ mà cô vẫn tập trung cao độ.
Sang ngày hôm sau, chỉ mới tám giờ, Đàm Vân Hi lại tiếp tục việc đan khăn của mình. Nhìn thấy con gái thích thú như thế, người làm mẹ như Tịnh Sương không khỏi vui mừng.
Hai vợ chồng bà nuông chiều Đàm Vân Hi từ nhỏ, thành ra tính cách con bé có chút kiêu ngạo, khó gần, cũng chẳng có bất cứ dự định nào trong tương lai. Vì thế, khi con bé bị bắt cóc, hai người sốt sắng đi tìm, thậm chí còn nghĩ đến cả trường hợp tồi tệ nhất. Không ngờ, con gái của bà lại bình an vô sự, tính cách cũng chuyển đổi không ít. Từ một người chỉ suy nghĩ cho bản thân, giờ đây Đàm Vân Hi đã biết giúp đỡ bà làm việc.
“Con xong rồi nè mẹ.”
Đàm Vân Hi cắt phần len thừa, hớn hở khoe với Tịnh Sương. Đây là chiếc khăn đầu tiên cô đan, vì thế nó có ý nghĩa rất lớn.
Tịnh Sương cầm lấy, quan sát một lát rồi khen ngợi: “Đẹp lắm. Vài ngày nữa nhập ngũ rồi con nhớ mang theo đấy, vì mẹ cảm thấy mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.”
Không chỉ lạnh về thể xác mà còn cả tâm hồn. Sau khi con gái nhập ngũ, có lẽ hai người sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài. Đương nhiên, bà có thể nói với chồng mình, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của ông ấy.
“Mẹ còn cuộn len nào không? Cho con vài cuộn với!”
“Được rồi, con thích màu gì?”
Đàm Vân Hi nhìn cái khăn màu đỏ của mình, suy nghĩ một lát, bảo rằng mình chọn màu xám. Song song đó, trong đầu cô đang tưởng tượng về một người nào đó mang cái khăn này.
Nhìn cái khăn choàng cổ, Lâm Phong hơi ngẩn người. Anh không nghĩ Đàm Vân Hi là kiểu người sẽ tặng quà cho người khác, vì thế anh chỉ liên tưởng đến một khả năng…
“Nhóc, không được hối lộ.”
Chắc chắn con nhóc này biết anh là người quản lý, vì thế đang ra sức lấy lòng. Nhưng chút quà nhỏ nhoi này làm sao lọt vào mắt của một Đại tá từng tham gia không ít nhiệm vụ? Nếu như anh nhận nó, chẳng phải thanh danh anh sẽ bị hủy sao?
“Cảm ơn.”
Lâm Phong lên tiếng, nhưng không nhận lấy. Làm sao Đàm Vân Hi không hiểu ý của người đàn ông trước mặt, cô bĩu môi, tiến lại khoác cho anh ta.
Đây không phải lần đầu Lâm Phong tiếp xúc với người khác giới, nhưng với cự ly ngắn thế này thì chưa từng. Khi Đàm Vân Hi ghé sát vào, anh có thể ngửi thấy một mùi thơm như sữa tươi từ cơ thể cô gái.
Dù không phải ma túy, nhưng đối với Lâm Phong, nó còn nguy hiểm hơn chất kích thích. Một loại cám dỗ khiến anh có thể rơi vào bất cứ lúc nào.
Mặc khác, Đàm Vân Hi chẳng có nhiều cảm xúc như Lâm Phong, hoặc nói đúng hơn, nếu cô coi anh ta là một pho tượng, anh ta sẽ thật sự là pho tượng.
“Xong rồi.”
Sau khi choàng xong, Đàm Vân Hi vội lùi xa ra.
“Trông hợp phết.”
Ở đây không có gương, vì thế Lâm Phong không thể nhìn thấy bản thân mình như thế nào. Nếu như Đàm Vân Hi bảo hợp, chắc chắn sự kết hợp này không tệ.
“Sao đột nhiên lại đan cho anh?”
“Không phải anh bảo tôi hối lộ à? Tôi đang làm y như vậy đó, vì thế, sau này mong anh nhẹ tay một chút.”
Lâm Phong suýt đồng ý, nhưng anh vẫn giữ đủ tỉnh táo trước lời nói của cô gái. “Để anh suy nghĩ.”
Đàm Vân Hi cười khẽ, Nếu như Lâm Phong đã nói như thế, chắc chắn anh ta sẽ thiên vị cô một chút.
Gọi là hối lộ cũng không hẳn, vì cô biết quân đội không phải là nơi để đùa. Chỉ là, khi Tịnh Sương hỏi cô muốn tặng quà cho ai, cô chỉ nghĩ đến Lâm Phong.
Hình như sợi dây chuyền đó ảnh hưởng không ít đến cảm xúc của cô rồi!
Vốn dĩ người được sắp xếp lúc đầu là một Trung tá trong quân khu, tuy nhiên không biết Lâm Phong dùng thủ đoạn gì mà trở thành người trực tiếp quản lý toàn bộ tân binh, khiến Đàm Hào Kiện tức không nói ra hơi. Chắc chắn là do thằng nhóc kia giở trò mà!
Có lẽ vì thời gian nhập ngũ sắp đến nên mọi người trong quân khu bận bịu hơn bình thường. Mỗi khi Đàm Vân Hi vào đó đưa cơm cho ba mình, thỉnh thoảng lại nghe ngóng được không ít chuyện. Ví dụ như… Đại Đội trưởng tương lai của cô.
“Thoải mái quá nhỉ?”
“Nào có, tôi chỉ đang hối lộ mà thôi.”
Lâm Phong và Đàm Vân Hi mặt đối mặt, như đang thầm thử thách xem ai dám nhìn vào đối phương lâu hơn. Rốt cuộc, vẫn là anh không nhịn được, vội quay sang hướng khác.
Không phải da mặt anh mỏng, chỉ là anh được dạy không nên nhìn chăm chăm vào một cô gái.
Đàm Vân Hi vốn chẳng suy nghĩ nhiều như thế, cô đưa Lâm Phong một cái khăn choàng cổ len màu xám.
Vài ngày trước, Tịnh Sương đột ngột kéo cô ra ngoài bậc thềm, dạy cô cách đan len. Bà bảo rằng con gái lớn rồi, phải tập làm quen với việc nhà và nấu nướng để sau này có thể tự chăm sóc bản thân.
Đàm Vân Hi biết Tịnh Sương lo lắng cho mình, ngoan ngoãn ngồi cạnh nghe bà hướng dẫn.
Tiết trời dần chuyển sang đông, gió lùa vào mang chút hơi lạnh từ phương Bắc. Tịnh Sương nhìn bầu trời có chút xám xịt, suy nghĩ một lát, quyết định dạy con gái đan một chiếc khăn choàng cổ.
Cái của chồng bà đã bạc màu, vì thế bà sẽ làm một cái mới, Về phần Đàm Vân Hi, con bé có thể tự đan cho bản thân, hoặc tặng cho người khác như một món quà.
“Ở đoạn này con phải kéo cao một chút, nếu không hàng này sẽ bị thấp.”
“Đúng rồi, cứ lặp lại như vậy là được.”
Tịnh Sương vừa đan cho chồng, thỉnh thoảng lại quan sát con gái, nhắc nhở những chỗ cô còn làm sai. Vốn dĩ Đàm Vân Hi không phải là một người khéo tay, nhưng vì sự dịu dàng của mẹ mà cô vẫn tập trung cao độ.
Sang ngày hôm sau, chỉ mới tám giờ, Đàm Vân Hi lại tiếp tục việc đan khăn của mình. Nhìn thấy con gái thích thú như thế, người làm mẹ như Tịnh Sương không khỏi vui mừng.
Hai vợ chồng bà nuông chiều Đàm Vân Hi từ nhỏ, thành ra tính cách con bé có chút kiêu ngạo, khó gần, cũng chẳng có bất cứ dự định nào trong tương lai. Vì thế, khi con bé bị bắt cóc, hai người sốt sắng đi tìm, thậm chí còn nghĩ đến cả trường hợp tồi tệ nhất. Không ngờ, con gái của bà lại bình an vô sự, tính cách cũng chuyển đổi không ít. Từ một người chỉ suy nghĩ cho bản thân, giờ đây Đàm Vân Hi đã biết giúp đỡ bà làm việc.
“Con xong rồi nè mẹ.”
Đàm Vân Hi cắt phần len thừa, hớn hở khoe với Tịnh Sương. Đây là chiếc khăn đầu tiên cô đan, vì thế nó có ý nghĩa rất lớn.
Tịnh Sương cầm lấy, quan sát một lát rồi khen ngợi: “Đẹp lắm. Vài ngày nữa nhập ngũ rồi con nhớ mang theo đấy, vì mẹ cảm thấy mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.”
Không chỉ lạnh về thể xác mà còn cả tâm hồn. Sau khi con gái nhập ngũ, có lẽ hai người sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài. Đương nhiên, bà có thể nói với chồng mình, nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của ông ấy.
“Mẹ còn cuộn len nào không? Cho con vài cuộn với!”
“Được rồi, con thích màu gì?”
Đàm Vân Hi nhìn cái khăn màu đỏ của mình, suy nghĩ một lát, bảo rằng mình chọn màu xám. Song song đó, trong đầu cô đang tưởng tượng về một người nào đó mang cái khăn này.
Nhìn cái khăn choàng cổ, Lâm Phong hơi ngẩn người. Anh không nghĩ Đàm Vân Hi là kiểu người sẽ tặng quà cho người khác, vì thế anh chỉ liên tưởng đến một khả năng…
“Nhóc, không được hối lộ.”
Chắc chắn con nhóc này biết anh là người quản lý, vì thế đang ra sức lấy lòng. Nhưng chút quà nhỏ nhoi này làm sao lọt vào mắt của một Đại tá từng tham gia không ít nhiệm vụ? Nếu như anh nhận nó, chẳng phải thanh danh anh sẽ bị hủy sao?
“Cảm ơn.”
Lâm Phong lên tiếng, nhưng không nhận lấy. Làm sao Đàm Vân Hi không hiểu ý của người đàn ông trước mặt, cô bĩu môi, tiến lại khoác cho anh ta.
Đây không phải lần đầu Lâm Phong tiếp xúc với người khác giới, nhưng với cự ly ngắn thế này thì chưa từng. Khi Đàm Vân Hi ghé sát vào, anh có thể ngửi thấy một mùi thơm như sữa tươi từ cơ thể cô gái.
Dù không phải ma túy, nhưng đối với Lâm Phong, nó còn nguy hiểm hơn chất kích thích. Một loại cám dỗ khiến anh có thể rơi vào bất cứ lúc nào.
Mặc khác, Đàm Vân Hi chẳng có nhiều cảm xúc như Lâm Phong, hoặc nói đúng hơn, nếu cô coi anh ta là một pho tượng, anh ta sẽ thật sự là pho tượng.
“Xong rồi.”
Sau khi choàng xong, Đàm Vân Hi vội lùi xa ra.
“Trông hợp phết.”
Ở đây không có gương, vì thế Lâm Phong không thể nhìn thấy bản thân mình như thế nào. Nếu như Đàm Vân Hi bảo hợp, chắc chắn sự kết hợp này không tệ.
“Sao đột nhiên lại đan cho anh?”
“Không phải anh bảo tôi hối lộ à? Tôi đang làm y như vậy đó, vì thế, sau này mong anh nhẹ tay một chút.”
Lâm Phong suýt đồng ý, nhưng anh vẫn giữ đủ tỉnh táo trước lời nói của cô gái. “Để anh suy nghĩ.”
Đàm Vân Hi cười khẽ, Nếu như Lâm Phong đã nói như thế, chắc chắn anh ta sẽ thiên vị cô một chút.
Gọi là hối lộ cũng không hẳn, vì cô biết quân đội không phải là nơi để đùa. Chỉ là, khi Tịnh Sương hỏi cô muốn tặng quà cho ai, cô chỉ nghĩ đến Lâm Phong.
Hình như sợi dây chuyền đó ảnh hưởng không ít đến cảm xúc của cô rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương