Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy
Chương 49: Địa ngục chính thức bắt đầu!
Lam Linh cùng các bạn trong lớp hì hục dọn dẹp đống chiến trường mà bọn họ bày ra. Cố mãi thì cũng xong, cả lớp chào tạm biệt cô Hương rồi mỗi đứa một hướng về nhà.
Về đến nhà, Lam Linh mệt bở hơi tai, cô thều thào gọi:
“Thái, lấy tao cốc nước.”
Thái ở trong phòng vừa bước ra ngoài nghe thấy chị mình nhờ.
“Không! Chị tự đi mà lấy.”
“…”
Lam Linh không thèm trả lời, mẹ đang nấu cơm nghe Đình Thái nói vậy thì lên tiếng:
“Lấy hộ chị cốc nước đi con. Con trai có đứa khoẻ hơn chị thì giúp chị một tí xem nào!”
Đấy đấy thấy chưa! Lam Linh cười đắc thắng nhìn em mình đi lấy nước.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại đâu đây, Lam Linh tưởng điện thoại của mẹ:
“Mẹ ơi có người gọi kìa!”
“Điện thoại của con đấy. Thái tiện thể lấy điện thoại cho chị đi”
“Ơ…vâng”
Vội vội vàng vàng cầm điện thoại với cốc nước lên nhà.
‘Cạch’
“Này của chị!”
“Ừ.”
Hoá ra là ba gọi cho Lam Linh.
“Ba gọi con cái gì?”
“Đi chơi về rồi à?”
“Vâng. Vừa về ạ.”
“Cho mấy con vẹt ăn hộ va chưa?”
“Lát nữa con cho.”
“Ừm. Mẹ đâu?”
“Mẹ đang nấu cơm ạ.”
“Thế thôi nhé. Tối ba gọi lại.”
“Vâng!”
…
Sau hai ngày thể thao mệt mỏi, mà Lam Linh có làm cái gì đâu mà mệt. Cuối cùng cô cũng đi học trở lại bình thường.
Vào lớp ngồi xuống được cái ghế thì Lam Linh gục luôn ra bàn. Tối quá chạy deadline đến tận 2 giờ sáng mới được ngủ. Lí do? Cô Hương giao bài hai hôm đại hội thể thao mà tối hôm qua Lam Linh mới nhớ. Cô nằm bò ra bàn lầm bầm:
“Biết thế trước hôm đại hội mình làm xong cho rồi. Azzz…”
Thằng Bình chả hiểu sao tối qua nó cũng làm mà nó còn đến sớm hơn cả cô. Long vừa đến, thằng Bình chạy ra hỏi thì biết được đêm qua nó làm bài tập.
Lam Linh thở dài, hoá ra cả ba đứa cô đều là đêm qua làm hết. Thế này để cô Hương biết có lẽ cô cho mấy phát roi vào mông rồi. Cái tội lười làm bài tập, nước đến chân mới nhảy.
Nằm ngủ trên bàn, Lam Linh ngủ say xưa trời đất không biết. Tiếng trống vào lớp vang lên, cô mơ màng tỉnh dậy.
Ối dồi ôi, Lam Linh nhanh chóng đeo khăn quàng lấy sách vở ra. Làm xong hết cô nhận thấy thiếu thiếu cái gì đó. Ơ Đào Linh đâu? Nay cô ấy vẫn không đi học sao? Chán vậy! Đào Linh nghỉ lâu lắm tận ba tuần rồi.
Cô ủ rũ, chả có ai nói chuyện cùng mình. Lan Hương từ đâu nhảy lên chỗ Đào Linh để ngồi. Lam Linh thắc mắc:
“Sao?”
“Tao lên đây ngồi cùng mày”
“Thế My thì sao?”
“My á! Vũ đang ngồi cùng nó tao không đổi được.”
“Cô Hương biết mày lên đây thì toi.”
“Yên tâm! Tao xin cô rồi.”
“Ò, chán vãi~~”
Lam Linh quay người xuống chỗ thằng Khánh với con Thư. Hai đứa này đang hì hục chép phao lát nữa có bài kiểm tra 15 phút.
“Ê mày chép phần này tao chép phần này.”
“Kê, chép đẹp đẹp vào! Chữ mày xấu lắm Khánh ạ!”
Quả thật là 2 chú cháu có khác. Lam Linh lên tiếng:
“Lười đéo học tí bị cô bắt tao không cứu được tụi mày đâu.”
“Bắt làm sao được. Quay bài bao nhiêu năm.”_ Khánh
“Ừ, cứ ngồi đấy!”
Kết thúc giờ truy bài, tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm- cô Hương. Cái lớp ồn ào như cái chợ cô Hương bước vào phát là im phăng phắc.
Cô Hương ngồi xuống, tay cô chống cằm lên tiếng:
“Ngọc Anh đứng dậy!”
Ây da~~ kích thích có điềm. Lam Linh háo hức chờ đợi.
“D…dạ!”
“Tôi bao cô bao nhiêu lần rồi? Đi xe phiền hà gì mà không đội được cái mũ hả!”
“…”
“Đi xuống lán dắt xe lên trước phòng giám hiệu cho tôi. Để chìa khoá ở đây.”
Ố ồ, nhắc mãi không nghe.
“Còn cô Khánh Vân, Hồng Ánh mang nốt chìa khoá lên đây. Hai cô cũng giống Ngọc Anh.”
Hai đứa bị chỉ điểm chỉ biết cầm chìa khoá xe lên để trước mặt cô Hương.
“Từ nay cô cậu nào còn đi xe không đội mũ đừng trách tôi. Chưa đủ tuổi đi xe điện nhà trường tạo điều kiện rồi mà cứ thích không đội. Tôi bắt được thu xe cho đi bộ.”
“Nào lấy giấy ra kiểm tra 15 phút.”
Ặc! Trời ơi, cả lớp kêu gào trong đau khổ. Mấy đứa cố gắng nói:
“Cô ơi hay để hôm khác”
“Cô ơi nay bọn em kiểm tra Toán rồi ạ.”
“Cô ơi…”
Cô Hương lắc đầu, lạnh giọng:
“Mấy cậu về nhà kiểm tra môn nào học môn đấy thôi à? Lấy giấy ra. Đã học kém thì phải cố gắng chứ!”
Lam Linh ngước lên nhìn đám bạn mặt đứa nào cũng xám xịt. Lại thấy Thanh Vũ nay sao tự tin nhỉ! Chắc học bài rồi. Lam Linh lười học vãi cả chưởng, may ra môn này là môn cô học đội tuyển nên còn làm được.
Hết tiết của cô Hương đến mấy tiết sau, tiết nào cũng kiểm tra 15 phút. Văn kiểm tra viết đoạn văn cảm nhận, toán kiểm tra làm bài tập, địa lý kiểm tra vẽ biểu đồ và nhận xét, vật lý kiểm tra bài tập phần định lý Jun len xơ.
Đúng là địa ngục mà. Lam Linh nhức hết cả đầu, cô còn sốc nặng khi cô Linh dạy toán tiết lộ từ hôm nay đến lúc thi giữa kì kiểm tra dài dài. Đã dài còn chớ mà dài là ngày nào cũng kiểm tra!!!
Này thi ai sống nổi, kiểm tra xong mang về cho phụ huynh ký tên rồi nộp lại. Thật ác độc mà.
Tháng ngày rong chơi đã hết, địa ngục chính thức bắt đầu. Lam Linh nhơ tới việc mình học đội tuyển nữa!! Việc học làm cho cô tưởng như mình đang leo bậc thang không có điểm dừng á.
Trời ơi!!! Cứu với!
Cậu ác lắm! Cậu cho tôi hi vọng rồi dập tắt nó!
Cậu thà yêu cô ta người mà cậu không yêu! Chứ cậu nhất quyết không yêu tôi! Tại sao vậy hả!!! PTĐ
Cậu quay lại nhìn tôi một lần có được không?
Về đến nhà, Lam Linh mệt bở hơi tai, cô thều thào gọi:
“Thái, lấy tao cốc nước.”
Thái ở trong phòng vừa bước ra ngoài nghe thấy chị mình nhờ.
“Không! Chị tự đi mà lấy.”
“…”
Lam Linh không thèm trả lời, mẹ đang nấu cơm nghe Đình Thái nói vậy thì lên tiếng:
“Lấy hộ chị cốc nước đi con. Con trai có đứa khoẻ hơn chị thì giúp chị một tí xem nào!”
Đấy đấy thấy chưa! Lam Linh cười đắc thắng nhìn em mình đi lấy nước.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại đâu đây, Lam Linh tưởng điện thoại của mẹ:
“Mẹ ơi có người gọi kìa!”
“Điện thoại của con đấy. Thái tiện thể lấy điện thoại cho chị đi”
“Ơ…vâng”
Vội vội vàng vàng cầm điện thoại với cốc nước lên nhà.
‘Cạch’
“Này của chị!”
“Ừ.”
Hoá ra là ba gọi cho Lam Linh.
“Ba gọi con cái gì?”
“Đi chơi về rồi à?”
“Vâng. Vừa về ạ.”
“Cho mấy con vẹt ăn hộ va chưa?”
“Lát nữa con cho.”
“Ừm. Mẹ đâu?”
“Mẹ đang nấu cơm ạ.”
“Thế thôi nhé. Tối ba gọi lại.”
“Vâng!”
…
Sau hai ngày thể thao mệt mỏi, mà Lam Linh có làm cái gì đâu mà mệt. Cuối cùng cô cũng đi học trở lại bình thường.
Vào lớp ngồi xuống được cái ghế thì Lam Linh gục luôn ra bàn. Tối quá chạy deadline đến tận 2 giờ sáng mới được ngủ. Lí do? Cô Hương giao bài hai hôm đại hội thể thao mà tối hôm qua Lam Linh mới nhớ. Cô nằm bò ra bàn lầm bầm:
“Biết thế trước hôm đại hội mình làm xong cho rồi. Azzz…”
Thằng Bình chả hiểu sao tối qua nó cũng làm mà nó còn đến sớm hơn cả cô. Long vừa đến, thằng Bình chạy ra hỏi thì biết được đêm qua nó làm bài tập.
Lam Linh thở dài, hoá ra cả ba đứa cô đều là đêm qua làm hết. Thế này để cô Hương biết có lẽ cô cho mấy phát roi vào mông rồi. Cái tội lười làm bài tập, nước đến chân mới nhảy.
Nằm ngủ trên bàn, Lam Linh ngủ say xưa trời đất không biết. Tiếng trống vào lớp vang lên, cô mơ màng tỉnh dậy.
Ối dồi ôi, Lam Linh nhanh chóng đeo khăn quàng lấy sách vở ra. Làm xong hết cô nhận thấy thiếu thiếu cái gì đó. Ơ Đào Linh đâu? Nay cô ấy vẫn không đi học sao? Chán vậy! Đào Linh nghỉ lâu lắm tận ba tuần rồi.
Cô ủ rũ, chả có ai nói chuyện cùng mình. Lan Hương từ đâu nhảy lên chỗ Đào Linh để ngồi. Lam Linh thắc mắc:
“Sao?”
“Tao lên đây ngồi cùng mày”
“Thế My thì sao?”
“My á! Vũ đang ngồi cùng nó tao không đổi được.”
“Cô Hương biết mày lên đây thì toi.”
“Yên tâm! Tao xin cô rồi.”
“Ò, chán vãi~~”
Lam Linh quay người xuống chỗ thằng Khánh với con Thư. Hai đứa này đang hì hục chép phao lát nữa có bài kiểm tra 15 phút.
“Ê mày chép phần này tao chép phần này.”
“Kê, chép đẹp đẹp vào! Chữ mày xấu lắm Khánh ạ!”
Quả thật là 2 chú cháu có khác. Lam Linh lên tiếng:
“Lười đéo học tí bị cô bắt tao không cứu được tụi mày đâu.”
“Bắt làm sao được. Quay bài bao nhiêu năm.”_ Khánh
“Ừ, cứ ngồi đấy!”
Kết thúc giờ truy bài, tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm- cô Hương. Cái lớp ồn ào như cái chợ cô Hương bước vào phát là im phăng phắc.
Cô Hương ngồi xuống, tay cô chống cằm lên tiếng:
“Ngọc Anh đứng dậy!”
Ây da~~ kích thích có điềm. Lam Linh háo hức chờ đợi.
“D…dạ!”
“Tôi bao cô bao nhiêu lần rồi? Đi xe phiền hà gì mà không đội được cái mũ hả!”
“…”
“Đi xuống lán dắt xe lên trước phòng giám hiệu cho tôi. Để chìa khoá ở đây.”
Ố ồ, nhắc mãi không nghe.
“Còn cô Khánh Vân, Hồng Ánh mang nốt chìa khoá lên đây. Hai cô cũng giống Ngọc Anh.”
Hai đứa bị chỉ điểm chỉ biết cầm chìa khoá xe lên để trước mặt cô Hương.
“Từ nay cô cậu nào còn đi xe không đội mũ đừng trách tôi. Chưa đủ tuổi đi xe điện nhà trường tạo điều kiện rồi mà cứ thích không đội. Tôi bắt được thu xe cho đi bộ.”
“Nào lấy giấy ra kiểm tra 15 phút.”
Ặc! Trời ơi, cả lớp kêu gào trong đau khổ. Mấy đứa cố gắng nói:
“Cô ơi hay để hôm khác”
“Cô ơi nay bọn em kiểm tra Toán rồi ạ.”
“Cô ơi…”
Cô Hương lắc đầu, lạnh giọng:
“Mấy cậu về nhà kiểm tra môn nào học môn đấy thôi à? Lấy giấy ra. Đã học kém thì phải cố gắng chứ!”
Lam Linh ngước lên nhìn đám bạn mặt đứa nào cũng xám xịt. Lại thấy Thanh Vũ nay sao tự tin nhỉ! Chắc học bài rồi. Lam Linh lười học vãi cả chưởng, may ra môn này là môn cô học đội tuyển nên còn làm được.
Hết tiết của cô Hương đến mấy tiết sau, tiết nào cũng kiểm tra 15 phút. Văn kiểm tra viết đoạn văn cảm nhận, toán kiểm tra làm bài tập, địa lý kiểm tra vẽ biểu đồ và nhận xét, vật lý kiểm tra bài tập phần định lý Jun len xơ.
Đúng là địa ngục mà. Lam Linh nhức hết cả đầu, cô còn sốc nặng khi cô Linh dạy toán tiết lộ từ hôm nay đến lúc thi giữa kì kiểm tra dài dài. Đã dài còn chớ mà dài là ngày nào cũng kiểm tra!!!
Này thi ai sống nổi, kiểm tra xong mang về cho phụ huynh ký tên rồi nộp lại. Thật ác độc mà.
Tháng ngày rong chơi đã hết, địa ngục chính thức bắt đầu. Lam Linh nhơ tới việc mình học đội tuyển nữa!! Việc học làm cho cô tưởng như mình đang leo bậc thang không có điểm dừng á.
Trời ơi!!! Cứu với!
Cậu ác lắm! Cậu cho tôi hi vọng rồi dập tắt nó!
Cậu thà yêu cô ta người mà cậu không yêu! Chứ cậu nhất quyết không yêu tôi! Tại sao vậy hả!!! PTĐ
Cậu quay lại nhìn tôi một lần có được không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương