Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy
Chương 61: Đêm đến
Cả ngày đi học khiến Lam Linh tưởng chừng đây không phải là nghỉ tết mà là địa ngục đặc biệt. Báo thức vang lên, 20:10 phút. Lam Linh đột nhiên ngẩn người, cô nhớ Thanh Vũ.
Cô nhớ lại rất nhiều điều mà bản thân từng trải qua với Thanh Vũ. Sau đó, lại nghĩ đến tương lai, nếu mình với anh yêu nhau thì sẽ như thế nào, nếu anh chấp nhận tình cảm của mình, nếu anh cũng yêu cô thì sao. Đó là tất cả mà Lam Linh tưởng tượng ra. Chỉ e giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Thanh Vũ, người tài giỏi đẹp trai có nhiều cô gái muốn bên cạnh anh, cô bé Phương Anh đó là người đầu tiên lọt vào mắt của Thanh Vũ. Nhớ lại chuyện cũ không khỏi làm cho cô ủ rũ.
“Hazzz…”
Lam Linh vào shopee nhìn giỏ hàng toàn sách là sách, ánh mắt Lam Linh loé lên ý cười. Không chần chừ, cô đi nhắn tin hỏi ba:
- ba oiiii, con mua sách nhé
Tận 5 phút sau, ba mới nhắn lại
- sách gì?
- gửi ba xem nào
- /hình ảnh/
- hai quyển à?
- vâgggg
- bao tiền
- 350k ah
- thế mua đi, ba chuyển khoản cho mẹ rồi mẹ đưa tiền cho.
- vâgggg /sticker/
- /sticker/
Cuối cùng cũng mua được rồi. Hai em chuẩn bị về tay chị đi. Hai quyển sách mà Lam Linh muốn mua, nếu nhìn tên có vẻ rất hay trong sáng, nhưng nội dung lại tràn ngập u tối giống như kẻ muốn rời bỏ thế gian này vậy.
Không một ai nghĩ rằng, cô bé 15 tuổi nổi trội, năng động vui vẻ, tươi tắn lại luôn có ý định 44 đâu. Nếu mà để mọi người biết được họ sẽ cười nhạo chế diễu cô. Họ chỉ cho rằng cô đang cố thu hút sự chú ý, mà sự chú ý đó là thứ cô chán ghét nhất.
Lam Linh nằm lăn lóc trên giường, cô thở dài, nhìn vết rạch ở cổ tay bị băng gâu che đi không ai chú ý đến cô chẳng quan tâm. Lam Linh lầm bầm:
“Năm nay áp lực lớn quá, không biết mình sống được tới năm báo đáp cho họ hết không nữa”
Nói thế xong, cô lại vực dậy tinh thần.
“Không! Chưa die được, mình còn nhiều việc lắm. Mình còn gia đình và còn phải tỏ tình với người đó. Mình không thể đi được.”
*Cô bật dậy khỏi giường, chạy đến bàn học lôi trên giá sách ra một cuốn sách có tên ‘Thất Tịch Không Mưa’ *. Đây là cuốn được dịch sang tiếng việt. Nguồn gốc của cuốn này là ở bên Trung.
Cầm cuốn sách trên tay, mắt Lam Linh long lanh nhìn em nó. Từ lúc mua về, cô chỉ mở nó ra rồi lại đặt lên giá sách vì còn hẳn sáu quyển cô chưa đọc xong. May mắn là bây giờ cô đã đọc xong rồi, nhìn cuốn sách có bìa rất đẹp Lam Linh cứ ngỡ câu chuyện sẽ ngọt ngào. Nhưng không, mới đọc hai trang đầu cô đã thấy có điềm.
Hơn 1 tiếng sau, một giọt nước mắt rơi xuống trang sách. Lam Linh nhận ra bản thân đang khóc. Cô vội vã lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Tại sao lại có thể như vậy? Họ chỉ cần tình yêu đẹp, mà tại sao cuộc đời trớ chêu thế?”
Lam Linh không thể ngừng hỏi, nước mắt rơi lã chã. Một cô gái cùng cha khác mẹ đi yêu chính anh trai của mình. Hàng loạt diễn biến xảy ra, để rồi họ cũng chẳng thể bên nhau. Cô gái ch.ế.t, chàng trai cũng bệnh nan y.
Lam Linh biết ngay từ đầu vận mệnh đã được sắp đặt như thế, ta không thể thay đổi điều đó. Chỉ là cô thật sự muốn trốn tránh cái vận mệnh chết tiệt này điều đó là không thể, hai nhân vật trong cuốn sách này cũng có thể tránh được vận mệnh đâu. Nếu có duy nhất một cơ hội, Lam Linh muốn thay đổi vận mệnh của bản thân mình.
Cô muốn sống một cuộc sống yên bình lặng lẽ, không ganh đua áp lực chỉ là nó luôn tồn tại trong giấc mơ của Lam Linh. Cuộc sống ai lại suôn sẻ đến vậy chứ.
22:00 đêm, cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, trên giường trong phòng mình Lam Linh vẫn thức. Cô nhìn chằm chằm lúc lâu vào acc của anh Thuỳ, muốn nói chuyện với anh nhưng lại do dự. Kết quả cô cũng không nhắn. Cô vào trang cá nhân của Thanh Vũ, nhìn dòng chữ kết bạn tay Lam Linh run lên.
Cô thoát ra, muốn kết bạn với Thanh Vũ. Chưa bao giờ anh đồng ý, Lam Linh luôn nhìn trang cá nhân của anh một cách âm thầm và lặng lẽ.
Chán nản, cô vào liên quân chơi. Chơi mãi, chơi mãi không biết thời gian trôi qua bao lâu. Lam Linh đặt điện thoại xuống, cô mệt mỏi quá. Cô phải chịu đến bao giờ đây. Cô muốn chạy quá, cô không muốn đối mặt với cuộc sống này nữa đâu.
(RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ KHIẾN CHO LAM LINH TRỞ NÊN NHƯ VẬY?)
Chuẩn bị khóc trận nữa, điện thoại vang lên tin nhắn.
- chưa ngủ hả linh_Đẹp trai được cái xấu tính
Lam Linh giật thót, cô quên mất mình sắp khóc. Nhìn tin nhắn, cô có nên trả lời không?
- hai giờ sáng rồi
Moẹ, thật! Lam Linh nghi ngờ, cô nhìn lại thời gian đúng hai giờ thật. Và thế là Lam Linh trả lời tin nhắn:
- anh không đi ngủ đi
Bên kia rất nhanh đã trả lời:
- anh nghỉ mà phải thức muộn tí chứ. Em vẫn đi học mà chả lẽ tính nghỉ
- mai em được cô cho nghỉ, cô có việc
- ngủ đii muộn rồi
- em không ngủ được:))
- vào làm ván game với e đi
- giờ này hả:)
- ừm ừm, một ván
- thế chơi
Bảo một ván, mà kéo dài đến tận 1tiếng. Vừa chơi vừa nói chuyện với anh Thuỳ, cuối cùng cảm xúc của Lam Linh đã trở về bình thường.
(Khi cảm xúc bất ổn, chúng ta rất cần một người ở bên cạnh)
Mang trong mình quá nhiều nỗi buồn. Nên cất ở đâu cũng thấy đau.
Cô nhớ lại rất nhiều điều mà bản thân từng trải qua với Thanh Vũ. Sau đó, lại nghĩ đến tương lai, nếu mình với anh yêu nhau thì sẽ như thế nào, nếu anh chấp nhận tình cảm của mình, nếu anh cũng yêu cô thì sao. Đó là tất cả mà Lam Linh tưởng tượng ra. Chỉ e giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Thanh Vũ, người tài giỏi đẹp trai có nhiều cô gái muốn bên cạnh anh, cô bé Phương Anh đó là người đầu tiên lọt vào mắt của Thanh Vũ. Nhớ lại chuyện cũ không khỏi làm cho cô ủ rũ.
“Hazzz…”
Lam Linh vào shopee nhìn giỏ hàng toàn sách là sách, ánh mắt Lam Linh loé lên ý cười. Không chần chừ, cô đi nhắn tin hỏi ba:
- ba oiiii, con mua sách nhé
Tận 5 phút sau, ba mới nhắn lại
- sách gì?
- gửi ba xem nào
- /hình ảnh/
- hai quyển à?
- vâgggg
- bao tiền
- 350k ah
- thế mua đi, ba chuyển khoản cho mẹ rồi mẹ đưa tiền cho.
- vâgggg /sticker/
- /sticker/
Cuối cùng cũng mua được rồi. Hai em chuẩn bị về tay chị đi. Hai quyển sách mà Lam Linh muốn mua, nếu nhìn tên có vẻ rất hay trong sáng, nhưng nội dung lại tràn ngập u tối giống như kẻ muốn rời bỏ thế gian này vậy.
Không một ai nghĩ rằng, cô bé 15 tuổi nổi trội, năng động vui vẻ, tươi tắn lại luôn có ý định 44 đâu. Nếu mà để mọi người biết được họ sẽ cười nhạo chế diễu cô. Họ chỉ cho rằng cô đang cố thu hút sự chú ý, mà sự chú ý đó là thứ cô chán ghét nhất.
Lam Linh nằm lăn lóc trên giường, cô thở dài, nhìn vết rạch ở cổ tay bị băng gâu che đi không ai chú ý đến cô chẳng quan tâm. Lam Linh lầm bầm:
“Năm nay áp lực lớn quá, không biết mình sống được tới năm báo đáp cho họ hết không nữa”
Nói thế xong, cô lại vực dậy tinh thần.
“Không! Chưa die được, mình còn nhiều việc lắm. Mình còn gia đình và còn phải tỏ tình với người đó. Mình không thể đi được.”
*Cô bật dậy khỏi giường, chạy đến bàn học lôi trên giá sách ra một cuốn sách có tên ‘Thất Tịch Không Mưa’ *. Đây là cuốn được dịch sang tiếng việt. Nguồn gốc của cuốn này là ở bên Trung.
Cầm cuốn sách trên tay, mắt Lam Linh long lanh nhìn em nó. Từ lúc mua về, cô chỉ mở nó ra rồi lại đặt lên giá sách vì còn hẳn sáu quyển cô chưa đọc xong. May mắn là bây giờ cô đã đọc xong rồi, nhìn cuốn sách có bìa rất đẹp Lam Linh cứ ngỡ câu chuyện sẽ ngọt ngào. Nhưng không, mới đọc hai trang đầu cô đã thấy có điềm.
Hơn 1 tiếng sau, một giọt nước mắt rơi xuống trang sách. Lam Linh nhận ra bản thân đang khóc. Cô vội vã lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Tại sao lại có thể như vậy? Họ chỉ cần tình yêu đẹp, mà tại sao cuộc đời trớ chêu thế?”
Lam Linh không thể ngừng hỏi, nước mắt rơi lã chã. Một cô gái cùng cha khác mẹ đi yêu chính anh trai của mình. Hàng loạt diễn biến xảy ra, để rồi họ cũng chẳng thể bên nhau. Cô gái ch.ế.t, chàng trai cũng bệnh nan y.
Lam Linh biết ngay từ đầu vận mệnh đã được sắp đặt như thế, ta không thể thay đổi điều đó. Chỉ là cô thật sự muốn trốn tránh cái vận mệnh chết tiệt này điều đó là không thể, hai nhân vật trong cuốn sách này cũng có thể tránh được vận mệnh đâu. Nếu có duy nhất một cơ hội, Lam Linh muốn thay đổi vận mệnh của bản thân mình.
Cô muốn sống một cuộc sống yên bình lặng lẽ, không ganh đua áp lực chỉ là nó luôn tồn tại trong giấc mơ của Lam Linh. Cuộc sống ai lại suôn sẻ đến vậy chứ.
22:00 đêm, cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, trên giường trong phòng mình Lam Linh vẫn thức. Cô nhìn chằm chằm lúc lâu vào acc của anh Thuỳ, muốn nói chuyện với anh nhưng lại do dự. Kết quả cô cũng không nhắn. Cô vào trang cá nhân của Thanh Vũ, nhìn dòng chữ kết bạn tay Lam Linh run lên.
Cô thoát ra, muốn kết bạn với Thanh Vũ. Chưa bao giờ anh đồng ý, Lam Linh luôn nhìn trang cá nhân của anh một cách âm thầm và lặng lẽ.
Chán nản, cô vào liên quân chơi. Chơi mãi, chơi mãi không biết thời gian trôi qua bao lâu. Lam Linh đặt điện thoại xuống, cô mệt mỏi quá. Cô phải chịu đến bao giờ đây. Cô muốn chạy quá, cô không muốn đối mặt với cuộc sống này nữa đâu.
(RỐT CUỘC ĐIỀU GÌ KHIẾN CHO LAM LINH TRỞ NÊN NHƯ VẬY?)
Chuẩn bị khóc trận nữa, điện thoại vang lên tin nhắn.
- chưa ngủ hả linh_Đẹp trai được cái xấu tính
Lam Linh giật thót, cô quên mất mình sắp khóc. Nhìn tin nhắn, cô có nên trả lời không?
- hai giờ sáng rồi
Moẹ, thật! Lam Linh nghi ngờ, cô nhìn lại thời gian đúng hai giờ thật. Và thế là Lam Linh trả lời tin nhắn:
- anh không đi ngủ đi
Bên kia rất nhanh đã trả lời:
- anh nghỉ mà phải thức muộn tí chứ. Em vẫn đi học mà chả lẽ tính nghỉ
- mai em được cô cho nghỉ, cô có việc
- ngủ đii muộn rồi
- em không ngủ được:))
- vào làm ván game với e đi
- giờ này hả:)
- ừm ừm, một ván
- thế chơi
Bảo một ván, mà kéo dài đến tận 1tiếng. Vừa chơi vừa nói chuyện với anh Thuỳ, cuối cùng cảm xúc của Lam Linh đã trở về bình thường.
(Khi cảm xúc bất ổn, chúng ta rất cần một người ở bên cạnh)
Mang trong mình quá nhiều nỗi buồn. Nên cất ở đâu cũng thấy đau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương