Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy
Chương 8: Một ngày yên bình
Đang mải mê suy nghĩ thì tiếng trống vào lớp vang lên Lam Linh, My và Lan Hương kéo nhau vào lớp. Tiết học tiếp theo lại bắt đầu, tiết này là tiết hoá học do cô Duyên dạy. Lam Linh nhìn đống phương trình hoá học trên bảng mà ngán ngẩm [ Chán quá ], mặc cho cô Duyên đang giảng bài thì cô ngồi bên dưới chỉ thở dài rồi nằm bò ra bàn. Đào Linh ngồi bên cạnh nhìn thế đành thở dài, cô ấy đã quá quen với trạng thái cá mặn của Lam Linh rồi.
Cô đang nằm bò xuống bàn suy nghĩ gì không biết thì cô Duyên kêu một tiếng làm cho cô hoàn hồn:
"Lam Linh, ngồi dậy"
Cô vội vàng ngồi dậy thì lại nghe câu kế tiếp:
" Giải phương trình này cho cô "
"Vâng ạ"
Lam Linh đành đứng dậy đi lên bảng giải phương trình, cô viết liền một mạch sau đó nhanh chân chạy về chỗ ngồi. Khi đi qua chỗ của Thanh Vũ cô và anh đã va phải ánh mắt của nhau, chưa đầy 2 giây anh đã chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Cô cũng về chỗ của mình rồi gọi thằng Long đang ngồi phía trên hỏi:
"Nè, Long ơi tao có làm đúng không?"
Long quay xuống gật đầu ý bảo là đúng rồi. Thấy thế cô lại nói tiếp:
"Đúng là chúng ta cứ áp dụng công thức là sẽ ra"
Long nó đang định nói gì đó nghe thấy câu này thì ngậm luôn miệng và cho Lam Linh một ánh mắt cạn lời không còn gì để nói. Bên trên, cô Duyên đang nhận xét bài của cô và tất nhiên nó không có sai xót gì rồi sau đó cô Duyên bảo cả lớp chữa bài. Còn dưới này thì Long nó nói một câu khiến Lam Linh đành bó tay:
" Mày nói như là tao nói ấy, nếu như thế thì lúc thi đứa nào cũng giành giải nhất rồi"
" Rồi rồi tao biết rồi, cái này là tuỳ trường hợp thôi "
Ngồi nghe hai con người đang nói về vấn đề này Đào Linh thấy thật ấu trĩ. Cô ấy bảo:
" Thôi đừng nói nữa nhanh chữa bài vào đi "
Cuối cùng câu chuyện này cũng kết thúc.
- -------------------------------------------
Trong căn phòng, bỗng có tiếng chuông báo thức vang lên
Em sẽ luôn chờ anh
Nếu bao kiếp duyên ta vẫn còn
Em muốn anh hạnh phúc
Nếu người ấy không phải là em
Em sẽ luôn chờ anh
Cùng nhau bước qua bao u sầu......
(T/g: nhạc tên Anh Sẽ Chờ - Nguyễn Thanh Phong)
Lam Linh mơ màng tắt báo thức trên điện thoại, mở màn hình lên đã là 15:02 p.m. Cô lê lết thân xác ngồi dậy có chút ngẩn người. Không ngờ Lam Linh lại mơ thấy Thanh Vũ, trong mơ cô và anh vẫn còn là bạn thân hai đứa đang tụ tập xung quanh đám người xem họ đánh bài. Xem xong rồi cả hai cùng nhau đi về lớp lúc đến chỗ vắng vẻ không hiểu sao cô lại chạy lên phía trước rồi tỏ tình với Thanh Vũ. Ở trong mơ anh cũng ngẩn người khi định thần lại thì cô đã chạy rồi. Sau đó không không có sau đó, khi tỏ tình xong chạy cô chạy mãi rồi không biết từ lúc nào xung quanh không có ánh sáng chỉ có bóng tối. Cô chạy mãi chạy mãi nhưng không thấy lối ra sau đó tiếng chuông báo thức đã kéo cô tỉnh lại đúng là một giấc mơ u ám.
Bỗng dưng cô nhớ đến cảnh mình tỏ tinh với Thanh Vũ, cô thấy mặt mình nóng lên nhớ lại có nhiều lần mình mơ thấy anh nhưng chỉ dám nhìn từ xa hoặc nói chuyện với nhau qua quá trình làm bài tập. Nhưng lòng Lam Linh trở nên nặng trĩu, cô biết rằng từ lúc anh có người yêu là cô đã không có cơ hội đó rồi. Do đó cô ép bản thân mình phải từ bỏ mối tình đơn phương này. Cô thở dài rồi bước xuống giường vứt luôn cái tâm trạng âm u vừa nãy ra sau đầu. Hôm nay tất nhiên phải chơi cho đã hiếm lắm mới được một buổi chiều nghỉ. Và cô cũng quên luôn rằng mấy tuần nay mình bị làm sao. Nhớ đến chuyện đấy để làm gì hôm nay cô chơi hết mình.
Ừm, hết mình....Cô đã chạy xuống phòng của Đình Thái để chơi game a~ điều này làm cho Đình Thái rất tức tối chỉ vào Lam Linh nói:
" Đây là phòng của em mà, chị muốn chơi thì về phòng chị đi!!"
Cô ngồi trên giường không quan tâm đến việc cậu nói với mình cái gì mà chỉ nhìn chăm chú vào cái điện thoại. Khoảng 15 phút sau dòng chữ ở điện thoại của cô hiện lên chữ VICTORY (t/g: liên quân). Cô thở dài nhìn vào rank của mình bây giờ mới là kim cương 1 ba sao chắc hôm nay phải kéo rank rồi. Đình Thái ngồi nói chuyện một mình từ nãy giờ nhận ra rằng cô không chú ý cậu hoàn toàn sụp đổ đành phải ngồi dưới đất chơi điện thoại. Hiển nhiên giường đã bị Lam Linh chiếm rồi còn đâu. Hai chị em ru rú trong phòng đến năm giờ chiều Đình Bảo xuống. Thấy hai chị em cô ngồi chơi Đình Bảo cũng cạn lời với hai con lười này. Cuối cùng Đình Bảo đành lôi hai con lười này ra khỏi phòng. Ngồi ngoài sân, Đình Bảo nói ra lí do cậu xuống đây. Hoá ra là rủ Lam Linh đi mua đồ. Đang chán vì bị lôi ra khỏi phòng cô lập tức đồng ý đi vì đi mua đồ có thể hóng gió được. Thế là Đình Bảo và cô đi chơi để lại Đình Thái bơ vơ lẻ loi ở nhà nấu cơm.
Khi trên đường về cô gặp Thanh Vũ đang cùng đám bạn của mình rủ nhau đi chơi. Đám Thanh Vũ gặp ở đây thì hơi lạ bởi vì nhà của mấy đứa này ngược hướng mà. Cô chạm phải ánh mắt của anh thầm giật mình quay mặt đi chỗ khác, bỗng tim cô nhói lên cảm giác này thật khó chịu. Cô không nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ có một suy nghĩ lúc này[ để đám này thấy mình như này chắc mình chết mất, hỏng hình tượng của mình ] cô đang mặc niệm không có người nhận ra mình. Để cho Lam Linh thất vọng rồi có người đã nhận ra. Thanh Vũ trong đám người nhìn về hướng này vẻ mặt anh hơi bất ngờ, anh nhìn cô hồi lâu rồi nhìn xuống đôi chân trắng nõn của cô sau đó quay mặt đi chỗ khác. Vì chiều ở nhà nên cô đã mặc bộ quần áo thoải mái bên trên là cái áo phông trắng bên dưới chắc chắn là một chiếc quần đùi bị che hết bởi cái áo rồi còn đâu.
Khi đi ngang qua đám Thanh Vũ cô còn đẩy Đình Bảo ra làm lá chắn cho mình, cậu thấy vậy chỉ cười đầy ẩn ý rồi cũng chiều theo ý cô. Về đến nhà, cô mơi dám thở dài:
" Mệt quá, căng như dây đàn luôn"
" Sao chị phải chốn bọn Thanh Vũ thế"
Tim cô lại nhói lên, nhưng cô vờ như không nghe thấy câu hỏi đó. Đình Bảo thấy thế cũng không nói gì rồi chào tạm biệt đi về.
Sau khi gặp đám người của anh cô thấy hôm nay không phải ngày yên ổn mà. Azzzz thật mệt mỏi.
Cô đang nằm bò xuống bàn suy nghĩ gì không biết thì cô Duyên kêu một tiếng làm cho cô hoàn hồn:
"Lam Linh, ngồi dậy"
Cô vội vàng ngồi dậy thì lại nghe câu kế tiếp:
" Giải phương trình này cho cô "
"Vâng ạ"
Lam Linh đành đứng dậy đi lên bảng giải phương trình, cô viết liền một mạch sau đó nhanh chân chạy về chỗ ngồi. Khi đi qua chỗ của Thanh Vũ cô và anh đã va phải ánh mắt của nhau, chưa đầy 2 giây anh đã chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Cô cũng về chỗ của mình rồi gọi thằng Long đang ngồi phía trên hỏi:
"Nè, Long ơi tao có làm đúng không?"
Long quay xuống gật đầu ý bảo là đúng rồi. Thấy thế cô lại nói tiếp:
"Đúng là chúng ta cứ áp dụng công thức là sẽ ra"
Long nó đang định nói gì đó nghe thấy câu này thì ngậm luôn miệng và cho Lam Linh một ánh mắt cạn lời không còn gì để nói. Bên trên, cô Duyên đang nhận xét bài của cô và tất nhiên nó không có sai xót gì rồi sau đó cô Duyên bảo cả lớp chữa bài. Còn dưới này thì Long nó nói một câu khiến Lam Linh đành bó tay:
" Mày nói như là tao nói ấy, nếu như thế thì lúc thi đứa nào cũng giành giải nhất rồi"
" Rồi rồi tao biết rồi, cái này là tuỳ trường hợp thôi "
Ngồi nghe hai con người đang nói về vấn đề này Đào Linh thấy thật ấu trĩ. Cô ấy bảo:
" Thôi đừng nói nữa nhanh chữa bài vào đi "
Cuối cùng câu chuyện này cũng kết thúc.
- -------------------------------------------
Trong căn phòng, bỗng có tiếng chuông báo thức vang lên
Em sẽ luôn chờ anh
Nếu bao kiếp duyên ta vẫn còn
Em muốn anh hạnh phúc
Nếu người ấy không phải là em
Em sẽ luôn chờ anh
Cùng nhau bước qua bao u sầu......
(T/g: nhạc tên Anh Sẽ Chờ - Nguyễn Thanh Phong)
Lam Linh mơ màng tắt báo thức trên điện thoại, mở màn hình lên đã là 15:02 p.m. Cô lê lết thân xác ngồi dậy có chút ngẩn người. Không ngờ Lam Linh lại mơ thấy Thanh Vũ, trong mơ cô và anh vẫn còn là bạn thân hai đứa đang tụ tập xung quanh đám người xem họ đánh bài. Xem xong rồi cả hai cùng nhau đi về lớp lúc đến chỗ vắng vẻ không hiểu sao cô lại chạy lên phía trước rồi tỏ tình với Thanh Vũ. Ở trong mơ anh cũng ngẩn người khi định thần lại thì cô đã chạy rồi. Sau đó không không có sau đó, khi tỏ tình xong chạy cô chạy mãi rồi không biết từ lúc nào xung quanh không có ánh sáng chỉ có bóng tối. Cô chạy mãi chạy mãi nhưng không thấy lối ra sau đó tiếng chuông báo thức đã kéo cô tỉnh lại đúng là một giấc mơ u ám.
Bỗng dưng cô nhớ đến cảnh mình tỏ tinh với Thanh Vũ, cô thấy mặt mình nóng lên nhớ lại có nhiều lần mình mơ thấy anh nhưng chỉ dám nhìn từ xa hoặc nói chuyện với nhau qua quá trình làm bài tập. Nhưng lòng Lam Linh trở nên nặng trĩu, cô biết rằng từ lúc anh có người yêu là cô đã không có cơ hội đó rồi. Do đó cô ép bản thân mình phải từ bỏ mối tình đơn phương này. Cô thở dài rồi bước xuống giường vứt luôn cái tâm trạng âm u vừa nãy ra sau đầu. Hôm nay tất nhiên phải chơi cho đã hiếm lắm mới được một buổi chiều nghỉ. Và cô cũng quên luôn rằng mấy tuần nay mình bị làm sao. Nhớ đến chuyện đấy để làm gì hôm nay cô chơi hết mình.
Ừm, hết mình....Cô đã chạy xuống phòng của Đình Thái để chơi game a~ điều này làm cho Đình Thái rất tức tối chỉ vào Lam Linh nói:
" Đây là phòng của em mà, chị muốn chơi thì về phòng chị đi!!"
Cô ngồi trên giường không quan tâm đến việc cậu nói với mình cái gì mà chỉ nhìn chăm chú vào cái điện thoại. Khoảng 15 phút sau dòng chữ ở điện thoại của cô hiện lên chữ VICTORY (t/g: liên quân). Cô thở dài nhìn vào rank của mình bây giờ mới là kim cương 1 ba sao chắc hôm nay phải kéo rank rồi. Đình Thái ngồi nói chuyện một mình từ nãy giờ nhận ra rằng cô không chú ý cậu hoàn toàn sụp đổ đành phải ngồi dưới đất chơi điện thoại. Hiển nhiên giường đã bị Lam Linh chiếm rồi còn đâu. Hai chị em ru rú trong phòng đến năm giờ chiều Đình Bảo xuống. Thấy hai chị em cô ngồi chơi Đình Bảo cũng cạn lời với hai con lười này. Cuối cùng Đình Bảo đành lôi hai con lười này ra khỏi phòng. Ngồi ngoài sân, Đình Bảo nói ra lí do cậu xuống đây. Hoá ra là rủ Lam Linh đi mua đồ. Đang chán vì bị lôi ra khỏi phòng cô lập tức đồng ý đi vì đi mua đồ có thể hóng gió được. Thế là Đình Bảo và cô đi chơi để lại Đình Thái bơ vơ lẻ loi ở nhà nấu cơm.
Khi trên đường về cô gặp Thanh Vũ đang cùng đám bạn của mình rủ nhau đi chơi. Đám Thanh Vũ gặp ở đây thì hơi lạ bởi vì nhà của mấy đứa này ngược hướng mà. Cô chạm phải ánh mắt của anh thầm giật mình quay mặt đi chỗ khác, bỗng tim cô nhói lên cảm giác này thật khó chịu. Cô không nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ có một suy nghĩ lúc này[ để đám này thấy mình như này chắc mình chết mất, hỏng hình tượng của mình ] cô đang mặc niệm không có người nhận ra mình. Để cho Lam Linh thất vọng rồi có người đã nhận ra. Thanh Vũ trong đám người nhìn về hướng này vẻ mặt anh hơi bất ngờ, anh nhìn cô hồi lâu rồi nhìn xuống đôi chân trắng nõn của cô sau đó quay mặt đi chỗ khác. Vì chiều ở nhà nên cô đã mặc bộ quần áo thoải mái bên trên là cái áo phông trắng bên dưới chắc chắn là một chiếc quần đùi bị che hết bởi cái áo rồi còn đâu.
Khi đi ngang qua đám Thanh Vũ cô còn đẩy Đình Bảo ra làm lá chắn cho mình, cậu thấy vậy chỉ cười đầy ẩn ý rồi cũng chiều theo ý cô. Về đến nhà, cô mơi dám thở dài:
" Mệt quá, căng như dây đàn luôn"
" Sao chị phải chốn bọn Thanh Vũ thế"
Tim cô lại nhói lên, nhưng cô vờ như không nghe thấy câu hỏi đó. Đình Bảo thấy thế cũng không nói gì rồi chào tạm biệt đi về.
Sau khi gặp đám người của anh cô thấy hôm nay không phải ngày yên ổn mà. Azzzz thật mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương