Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 10: Anh đẹp, em cũng đẹp



Kết thúc cảnh quay đầu tiên vô cùng thành công, vì chỉ có mình cô quay nên áp lực được đẩy lên cao gấp bội. Nhưng không vì thế mà Tuyết Nhi lo lắng, rốt cuộc cô vẫn hoàn thành cảnh quay xuất sắc trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Nhưng trong số đó vẫn có một người vô cùng không cam lòng - Trịnh Ngọc Phương, cô ta như muốn tức điên lên, tự hỏi tại sao mình không được vào vai nữ chính Thanh Ngọc cơ chứ?

Có chết cô ta cũng không chịu thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của bản thân vô cùng kém, kém hơn rất nhiều so với Tuyết Nhi. Việc cô giành được vai nữ phụ tâm cơ độc ác là Lê Uyển Uyển kia cũng do được đi cửa sau mà ra.

Sau khi nhìn phải cái cảnh chướng tai gai mắt, Trịnh Ngọc Phương chịu không nổi, tức chết mà rời đi.

Vì lễ khai máy diễn ra khá muộn nên sau khi hoàn thành cảnh quay đầu tiên của Tuyết Nhi, tất cả mọi người đều thống nhất buổi chiều sẽ quay đến cảnh tiếp theo.

Cảnh quay ở hiện đại đã kết thúc, mọi người bắt đầu di chuyển về khách sạn để nghỉ ngơi, chiều nay sẽ diễn sang cảnh thứ hai, bắt đầu quay bối cảnh thời cổ đại.

Vừa vặn thì đã đến bữa trưa, Tuyết Nhi đặt một suất đồ ăn rồi mang về phòng mình.

Khi đang ăn được một nửa thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài cửa phòng.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Tuyết Nhi lập tức đi tới mở cửa, thực không ngờ người bên ngoài lại chính là Trương Minh Quân.

Tuyết Nhi ngạc nhiên: “Sao anh đến đây vậy? Không sợ bị người ta bắt gặp hay sao?”

Vì tính chất nghề nghiệp nên khi có người đến chỗ mình cô luôn quan sát ngang dọc tỉ mỉ, tránh cho việc có người nhìn thấy rồi chụp và đăng lên mạng.

Sau khi không thấy ai ở xung quanh cô lập tức kéo anh vào bên trong rồi khóa trái cửa lại.

“Anh đến đây có chuyện gì sao?” Tuyết Nhi tròn mắt nhìn anh mà hỏi, trong lòng thì đang rất phấn khởi khi anh chủ động đến tìm mình.

Ngược lại Trương Minh Quân không trả lời câu hỏi của cô, anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đặt ở gần đó, thấy cơm hộp trên bàn còn đang ăn dở kia, anh liền hỏi: “Ăn mỗi thế này thôi sao?”

“Dạ?” Tuyết Nhi chớp mắt, cô không hiểu câu hỏi của anh.

“Bảo sao mấy tháng nay đột nhiên em ăn rất ít, lần trước cũng vậy, hóa ra là nhận lời đóng phim này sao?”

Tuyết Nhi quay lại vị trí chỗ ngồi của mình rồi tiếp tục ăn nốt bữa trưa còn đang dang dở, cô vừa ăn vừa nói: “Vâng, em không nghĩ anh sẽ tiếp tục đóng phim, lại càng không nghĩ anh sẽ đóng bộ này nên mới không nói.”

Dẫu biết rằng nếu đoàn làm phim không công bố dự án ra bên ngoài thì diễn viên cũng sẽ không tiết lộ gì về bộ phim sắp tới của mình cả. Thế nhưng đến mức độ Trương Minh Quân là người đầu ấp tay gối với cô hàng đêm mà cô cũng không nói ra thì đúng là có hơi...

“Em không tin tưởng anh nên mới không nói à?” Trương Minh Quân vắt chéo chân sang một bên, gương mặt dường như còn lạnh đi vài phần.

Tuyết Nhi không quá để ý, cô vẫn tập trung ăn phần cơm còn lại của mình: “Không phải là em không tin tưởng, chỉ sợ anh không cho em đóng phim này thôi.”



“Tại sao?” Anh nhíu mày hỏi.

Cô ngẩng đầu lên trả lời: “Còn không phải lúc nào anh cũng chê em gầy sao? Huống hồ trước giờ em cũng đâu có gầy đến thế?”

“Còn nữa, anh còn bắt em ăn nhiều lên, tới mức em sắp béo lên rồi đây này, đến lúc đó phòng làm việc của em lại trách tội em không ít đâu.”

Trương Minh Quân cũng không thua kém, dáng vẻ cà lơ phất phơ, phản bác cô đúng một câu ngắn gọn: “Ai bảo em ăn ít đến mức gầy trơ cả xương ra?”

Tuyết Nhi: “...”

Nội tâm cô lúc này: “Được rồi, anh là nhất, không ai cãi lại được anh, cái đồ mồm miệng thâm độc!”

Khi vừa ăn xong cô mới chợt nhớ ra Trương Minh Quân đến đây từ nãy giờ rồi, không biết đã ăn cơm chưa nên bèn hỏi: “Anh ăn trưa chưa? Mà sao đột nhiên anh đến phòng của em vậy?”

Trương Minh Quân nhìn cô, anh chống tay lên bàn nói: “Em cũng có lương tâm quá nhỉ? Chồng mình đến đây từ bao giờ rồi, ăn xong rồi mới hỏi xem anh ăn cơm chưa.”

Nghe anh nói vậy Tuyết Nhi liền bĩu môi, cô phụng phịu nói: “Sao anh không chủ động nói trước đi? Còn phải đợi em hỏi tới nữa sao?”

Thấy cô nghiêm túc quá anh cũng dừng lại, ngược lại còn bật cười, đưa tay lên nhéo nhẹ má cô một cái rồi nói: “Anh ăn rồi, chỉ là trêu em một chút thôi.”

“Hả? Anh vừa mới nói gì cơ?” Tuyết Nhi lập tức ngừng lại động tác đang làm của mình, cô cảm thấy hình như mình đã nghe nhầm lời anh vừa nói.

Người đàn ông lạnh lùng như tảng băng lớn này vậy mà cũng biết trêu đùa người khác á?

Trương Minh Quân không nhắc lại lần nữa, anh cầm lấy quyển kịch bản cô đang để trên mặt bàn rồi lật đi lật lại vài trang.

“Ăn xong rồi thì thảo luận kịch bản với anh, chiều nay chúng ta còn có cảnh quay sau khi em xuyên không nữa.”

“Vâng...” Tuyết Nhi mím môi nhìn anh, hóa ra là sang đây để thảo luận kịch bản với mình.

Có vậy cũng không nói thẳng ra ngay từ đầu, cứ phải để cô gặng hỏi từ nãy tới giờ mà vẫn không chịu trả lời, sao bây giờ mới nói cơ chứ?

Cặp vợ chồng khờ này, mỗi khi ở cạnh nhau không chí chóe một chút là không chịu được.

Nhưng được cái là, Trương Minh Quân anh ta có được cô vợ vô cùng *simp mình, yêu thích mình là đằng khác. Còn việc anh ta có biết hay không thì chỉ có trời có đất mới biết được thôi.

Khi cả hai cùng thảo luận kịch bản thì đều rất nghiêm túc, nếu như Tuyết Nhi không hiểu phần nào thì Trương Minh Quân sẽ phân tích cho cô nghe phần đó, sau đó cả hai cùng thử diễn tập với nhau một lần.

Cứ như thế buổi trưa qua đi, đến chiều bắt đầu cảnh quay tiếp theo.



Vì đã xuyên không nên bối cảnh đã thay đổi, chiều nay các diễn viên đều bắt đầu thay sang trang phục diễn của mình.

Tuyết Nhi cũng không ngoại lệ, vì vào vai tiểu thư con gái của thừa tướng nên ăn mặc vô cùng xinh đẹp và sang chảnh.

Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sắc bén, gương mặt nhỏ nhắn này khi trang điểm sắc sảo nhìn tưởng không hợp mà hợp không tưởng. Giống như một cô gái mới lớn nhưng khi nhìn kỹ, thấy thế nào cũng giống như một người đã từng trải sự đời vậy.

Lê An thấy cô trang điểm xong cứ ngỡ như biến thành người khác vậy, vô cùng tấm tắc khen ngợi: “Chị Tuyết Nhi của em xinh quá đi mất!”

Tuyết Nhi liếc mắt lên nhìn Lê An trong gương, cô ngạc nhiên: “Chị hợp với kiểu trang điểm này sao?”

“Hợp! Vô cùng hợp!” Lê An tươi cười nói: “Mặt chị nhỏ gọn, trông baby dễ thương vậy thôi chứ không phải là không hợp kiểu trang điểm này, kiểu *make này khiến chị trông sắc sảo lắm luôn! Giống như đừng đùa với trẻ mới lớn á!”

Tuyết Nhi thấy Lê An câu sau ví hơi quá lời, cô gượng cười nói: “Chị hai mươi lăm tuổi rồi đó, trông chị giống trẻ mới lớn lắm à?”

Lê An dạ một tiếng: “Cư dân mạng ai cũng nói chị nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều mà, nhìn thế nào cũng giống mới đầu hai mươi.”

Nghe vậy Tuyết Nhi liền ồ một tiếng: “Nhưng cũng đâu đến mức như lời em vừa mới nói chứ.”

Cái tên còn đi liền với gương mặt, đã bao nhiêu tuổi rồi nhưng gương mặt vẫn còn trẻ đẹp thanh xuân như vậy, mặc dù tuổi của cô vẫn tính là còn rất trẻ đấy chứ.

Sau khi hóa trang xong Tuyết Nhi liền trở ra, cùng lúc thì bắt gặp Trương Minh Quân từ phòng hóa trang bên cạnh cũng đi ra.

Hai người vô tình gặp nhau ngoài cửa, Tuyết Nhi thấy anh trong bộ trang phục nọ thì quá đỗi kinh ngạc.

Trương Minh Quân mang mái tóc giả đen nhánh dài mượt, bộ trang phục màu trắng xen lẫn viền xanh trông vô cùng lịch thiệp lại gọn gàng, khí chất cao cao tại thượng của anh càng thêm góp phần khiến người ta khi nhìn thấy đều phải trầm trồ.

Khỏi phải nói, Tuyết Nhi là một người vô cùng simp chồng, khi thấy anh trong bộ trang phục này, hơn nữa lại còn được tận mắt chứng kiến, cô không nhịn được mà oa lên một tiếng: “Chồ... à tiền bối! Anh mặc bộ này đẹp quá đi mất!”

Trương Minh Quân cũng thấy cô diện trang phục nọ liền không khỏi cong khóe môi lên, tuy nụ cười hờ hững nhưng cũng đủ để khiến đối phương cảm nhận được, anh nói: “Em cũng đẹp, vô cùng đẹp.”

Lê An đứng đằng sau đôi tai đều nghe thấy hết, cô trợn tròn mắt lên nhìn hai người nọ đang trao cho nhau những lời khen ngợi hết mình.

Có uẩn khúc! Chắc chắn là có uẩn khúc rồi!

*Simp: sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác.

*Make (make trong makeup): trang điểm, ở đây là makeup look: phong cách trang điểm hay kiểu trang điểm.

*Tác giả có lời muốn nói**: người ta đẹp nên người ta khen nhau thôi mà, trợ lý Lê An của chúng ta có vẻ quá nhạy cảm rồi đó! uwu*
Chương trước Chương tiếp