Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 15: Bà buồn thiu vì chưa có chắt để bế



Mấy ngày sau, tin tức Tuyết Nhi ra vào phòng nghỉ của Trương Minh Quân đã chiếm trọn #1 hotsearch bảng giải trí. Trên quảng trường có rất nhiều cuộc thảo luận về hai người. Trong số những bình luận ở đó hầu hết đều là của fan CP và fan only bọn họ.

Fan nhà Tuyết Nhi và Trương Minh Quân đa số đều “đánh nhau” không ngừng nghỉ, ngược lại với fan của cả hai thì nhà Quân Nhi Couple lại vô cùng vui mừng và sung sướng, họ cho rằng nếu như tin đồn yêu đương này là sự thật thì bọn họ sẽ đẩy thuyền hết mình, thậm chí còn tuyên bố sẽ chạy quảng cáo khắp nơi để nói cho cả thế giới biết rằng: “Anh chị nhà tôi yêu nhau rồi aaaaaa!!!”

Dĩ nhiên tin này cũng đã truyền đến tai người đại diện của cô - Lê Vương, cô ấy bây giờ muốn gọi cho Tuyết Nhi tới muốn nổ cả máy luôn rồi.

Ở phía bên kia Tuyết Nhi đang làm thủ tục xuất viện cho bà, vì di động đã đặt chế độ im lặng nên cô không để ý, mãi cho tới cuộc gọi thứ năm thì cô mới bắt máy.

“Alo...”

“Em làm cái gì thế hả? Hôm ở phim trường sao em ra vào phòng nghỉ của Trương Minh Quân? Em có biết trên mạng đang bùng nổ tin tức như thế nào rồi không? Đang #1 hotsearch rồi kìa!”

Nghe đến đây Tuyết Nhi sững người lại, mặc dù cô không sợ công khai mối quan hệ giữa hai người nhưng vì đã có thỏa thuận hợp đồng hôn nhân bí mật rồi, bây giờ lại có tin tức này, cho nên bảo cô không lo lắng thì cũng không phải.

Mấy ngày qua Tuyết Nhi bận rộn đi đóng phim với đi chụp hình, sau đó lại còn chạy đến bệnh viện thăm bà nữa nên thành ra cô không có thời gian để lên mạng xem tin tức.

Cô thở dài, lần này thì toang thật rồi, chuyện này rốt cuộc nên giải thích như thế nào đây?

Yên lặng một hồi lâu không thấy đối phương trả lời, Lê Vương sốt ruột nói: “Cho chị một lời giải thích đi, để chị còn tìm ra phương hướng giải quyết sao cho hợp lý.”

Tuyết Nhi thẫn thờ đứng dựa lưng vào tường, cô đang nghĩ rằng, không biết có nên nói sự thật cho chị Lê Vương biết hay không.

Tính ra cô với Trương Minh Quân đều là vợ chồng hợp pháp và có ràng buộc rõ ràng về mặt pháp luật, nhưng trên thực tế cả hai người lại đến với nhau không phải vì tình yêu, mà là đều xuất phát từ lý do cá nhân, do đó đã tạo ra cái hợp đồng hôn nhân mà chính xác người ta vẫn thường hay nói là: mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Kết hôn trong vòng ba năm, sau khi hai bên đạt được lợi ích thì sẽ tiến hành ly hôn.

Tuyết Nhi nắm chặt lấy vạt áo của mình, suy nghĩ một hồi sau đó cô mới chịu lên tiếng, nói rằng: “Hiện giờ em đang ở bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho bà, nếu chị không vội thì ngày mai em sẽ đến công ty và cho chị một lời giải thích thực sự thỏa đáng.”

Ở phòng làm việc Lê Vương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nghe Tuyết Nhi nói chuyện với giọng điệu vô cùng nghiêm túc thì cô ấy cũng đã suy nghĩ lại.

“Được rồi, vậy sáng ngày mai em hãy lên văn phòng chị, chị muốn nghe lời giải thích thỏa đáng từ em.”

“Vâng, em cảm ơn chị.” Nói xong Tuyết Nhi liền cúp máy.



Dòng người vội vã qua lại, tiếng ồn ào từ cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh, mùi khử trùng của bệnh viện khó chịu đến thế nào cũng không thể khiến cô dao động.

Cô hơi thấp đầu suy nghĩ, xem chuyện này nên bàn bạc với Trương Minh Quân như thế nào.

Vừa hay thì La Phượng bước từ trong phòng bệnh ra, thấy cháu gái ở ngoài phòng quá lâu nên bà liền ra xem cô đang làm gì, không ngờ lại đang đứng ngẩn ngơ nhìn xuống sàn nhà như vậy.

“Con làm gì ở ngoài này thế? Lâu quá bà không thấy con vào, có chuyện gì sao?”

Giọng nói của bà cất lên đập tan mọi suy nghĩ đang chảy trong đầu cô, Tuyết Nhi quay đầu lại, thấy bà đang tròn mắt nhìn mình, dòng suy nghĩ của cô dường như lại càng trở nên thêm phức tạp.

“Không sao đâu ạ, chuyện nhỏ trên công ty thôi bà, bà đừng lo lắng quá.”

La Phượng nhìn cô, rõ ràng bà rất hiểu cháu mình, Tuyết Nhi là một người luôn che giấu cảm xúc thực sự. Bên ngoài thì luôn tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì nhưng sâu bên trong thì lại tràn ngập nhiều tâm sự, kể cả bà biết được thì có gặng hỏi mãi Tuyết Nhi cũng sẽ không bao giờ nói ra.

Dĩ nhiên bà đã nhìn thấu cô, nhưng bà đương nhiên hiểu cháu mình sẽ không bao giờ nói ra những chuyện mà nó đang phiền lòng, cho nên bà chỉ để lại cho cô một câu: “Con à, chuyện gì cũng sẽ có hướng giải quyết, chỉ là lúc này con chưa thể tìm ra được, nhưng một lúc nào đó con sẽ sớm tìm ra được hướng giải quyết thôi. Vậy nên con cũng đừng cảm thấy áp lực quá, nếu con muốn tâm sự có thể tâm sự với bà già này, bà sẵn sàng lắng nghe con bất cứ điều gì.”

Tuyết Nhi vừa dìu bà đi vừa nghe bà nói, cô đương nhiên hiểu, chỉ là chuyện lần này thực sự rất phức tạp, cô không muốn bà vì mình mà phải đau đầu suy nghĩ.

“Con hiểu rồi ạ.”

Hai bà cháu cùng nhau đi đến một chiếc ô tô đã đỗ sẵn ở bên ven đường, tài xế Lê An hôm nay sẽ là người chở cả hai đi. Sau khi đưa bà vào trong xe, Lê An niềm nở chào hỏi: “Cháu chào bà! Đã lâu không gặp, vậy mà giờ cháu thấy bà trông càng lúc càng trẻ khỏe ra đó ạ!”

Khi nghe Lê An nói vậy La Phượng không khỏi cười ha hả: “Đứa nhóc này, bà già rồi còn trẻ gì nữa đâu, cũng không có khỏe mạnh gì cả, bà giờ cũng yếu rồi.” Sau đó La Phượng lại nói tiếp: “Lâu không gặp cháu, dạo này cháu vẫn tốt chứ?”

“Dạ cháu vẫn tốt ạ!” Lê An cười hì hì: “Hôm nay cháu sẽ là tài xế của bà và chị Tuyết Nhi, hai người ngồi cẩn thận nhé ạ!”

Vừa mới bước vào xe mà cả ba chưa gì đã trở nên ồn ào.

Trước đây Lê An đã từng gặp bà hai lần, và cả hai đều là ở trong bệnh viện.

Khi biết Tuyết Nhi muốn che giấu nghề nghiệp hiện tại của mình với bà thì cô vô cùng lo lắng, đã có lần cô khuyên rằng mình không nên giấu bà lâu quá, nhỡ đến lúc bà biết được tin mà không phải từ cô mà là từ người khác, như vậy bà sẽ rất đau lòng.

Mới đó đã hơn một năm rồi, tới giờ La Phượng vẫn chưa biết Tuyết Nhi là diễn viên, là người của công chúng, cho nên Lê An vẫn phải phối hợp với cô để lừa bà, nói rằng bản thân là đồng nghiệp của Tuyết Nhi ở công ty.



Dù mới gặp nhau được ba lần nhưng Lê An nói chuyện rất thân thiết với bà La Phượng, khi người ngoài nhìn vào thì cứ ngỡ cả hai là bà cháu thật sự vậy.

Lúc này Tuyết Nhi không có tâm trạng để nói chuyện, cô lấy di động của mình ra rồi mở máy nhắn tin cho Trương Minh Quân.

“Anh Quân, hôm nay anh có rảnh không? Em có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh tối nay.”

Nhắn xong cô liền bỏ di động vào túi, trong đầu lúc này liền dấy lên hàng loạt những suy nghĩ không nên có.

Vì anh, cô thực sự rất mong chuyện cả hai là vợ chồng sẽ không bị lộ ra ngoài.

***

Theo nguyện vọng của bà, Tuyết Nhi liền đưa bà trở về quê hương của mình, bởi bà nói rằng mình không quen cuộc sống ở đô thị, và bà cũng không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng son của hai người.

Trước đây hai bà cháu sống ở ngoại thành, từ khi bố mẹ cô mất vì tai nạn, anh hai thì mất tích không rõ sống chết nên hai bà cháu cứ nương tựa nhau vậy mà sống.

Mỗi năm căn nhà dường như càng trở nên cũ kỹ hơn, đã lâu cô không về nơi này, Tuyết Nhi bỗng dưng cảm thấy thực nghẹn ngào.

Lê An phụ giúp cô xách đồ của bà mang vào trong nhà, còn Tuyết Nhi thì dìu dắt đưa bà lên ghế ngồi.

Căn nhà không quá xập xệ, chỉ là do không được tu bổ lại nên nhìn trông khá cũ kỹ. Trước đó Tuyết Nhi đã cho người tới dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ, để đến lúc đưa bà về thì cô không phải lo lắng gì nữa.

La Phượng thấy được ánh mắt có phần đượm buồn kia, bà nắm chặt bàn tay cô rồi nói: “Bà biết con có tâm sự, tuy giờ đây bà không thể giúp gì được cho con nhưng bà vẫn có thể lắng nghe những gì con muốn nói, cho nên có chuyện gì con cứ chia sẻ ra nha, đừng cứ giấu mãi trong lòng, nó khó chịu lắm.”

Tuyết Nhi đưa mắt lên nhìn bà, cô mím môi, một lát sau liền gật đầu một cái.

Cô cứ ngỡ bà cho rằng cô có chuyện gì ở công ty nên mới trở nên buồn phiền như thế nhưng hóa ra không phải, cho đến lúc bà nói ra suy nghĩ của mình thì cô thực sự rất muốn thổ huyết.

“Dù sao chồng con cũng đang bận việc nên không thể về đây, xa nhau một hôm cũng không chết được đâu.” Bà niềm nở nói: “Còn nữa, hai đứa cũng mau nhanh chóng có con đi, bà cũng muốn bế chắt lắm rồi.” La Phượng bà thở dài: “Ôi, nhìn thấy những ông bà tầm tuổi mình người ta đã có chắt rồi, còn mỗi bà già đây chưa có, nhìn mà thấy buồn thiu.”

Nghe xong Tuyết Nhi muốn hóa đá ngay lập tức, nhưng người còn lại là Lê An, nghe xong thì suýt ngất đến nơi rồi.

Chuyện là... Lê An vẫn chưa biết chuyện cô đã lấy chồng, hơn nữa lại càng không nghĩ người chồng ấy của cô lại chính là ảnh đế Trương Minh Quân đâu!
Chương trước Chương tiếp