Hoa Tuyết Lấp Lánh
Chương 5: Mơ mộng hão huyền
Trong khi Tuyết Nhi còn đang bất ngờ tới mức há hốc mồm miệng thì ở phía ngược lại Trương Minh Quân lại rất bình thản và điềm tĩnh.
Suốt khoảng thời gian thảo luận kịch bản với nhau Trương Minh Quân chỉ nhìn và nói chuyện với cô từ hai cho đến ba lần, còn lại thì cứ coi cô như không khí vậy. Trong lòng Tuyết Nhi lúc này thực vô cùng hụt hẫng.
Tự nhiên cô lại cảm thấy, cả tuần vừa qua không có cơ hội tỏ tình có lẽ là ông trời đang giúp cô đấy, bởi vì có khi cô sẽ bị anh từ chối nữa là.
Tuyết Nhi uống một ngụm nước, cô cho rằng, thôi thì coi như mình đã gặp may vì không có cơ hội tỏ tình đi, nếu như bị từ chối thật thì ôi con sông quê lắm.
Buổi thảo luận kịch bản diễn ra trong suốt gần ba tiếng đồng hồ, cho đến gần mười giờ tối mới kết thúc.
Nói là thảo luận, đa số chỉ là gặp gỡ ăn uống nói chuyện là chính, còn buổi thảo luận thực sự thì chắc có lẽ phải đợi đến khi có cả dàn diễn viên phụ góp mặt cùng nữa cơ.
Sau khi chào tạm biệt mọi người xong, ra đến bên ngoài chỉ còn Tuyết Nhi, Trương Minh Quân, đạo diễn Minh và phó đạo diễn ở đây.
Đạo diễn Minh đã rơi vào trạng thái say mèm, ông được phó đạo diễn đỡ lại, bản thân thì liền giơ thẳng ngón tay cái lên, miệng thì tấm tắc khen ngợi.
“Hai cô cậu thật sự hợp nhau lắm đấy, nhan sắc phù hợp mà diễn xuất cũng rất tốt, thoạt nhìn cả hai cũng rất xứng đôi. Tôi rất mong đợi bộ phim này sẽ thành công đó ~”
Tuyết Nhi không biết nói gì, cô chỉ có thể cười trừ. Còn Trương Minh Quân phụ họa theo mà nói: “Kịch bản khá hay, có lẽ sẽ sớm thành công thôi, cảm ơn chú đã khen ngợi chúng tôi.”
Rồi đạo diễn Minh định nói gì đó nhưng người đã say tí bỉ rồi, vừa mới mở miệng hỏi: “Tôi nghe có tin đồn rằng hai người đã kết hôn, có phải hai người là... ưm ưm!” Thì bị phó đạo diễn bịt miệng, ông ấy cười trừ nói: “Đạo diễn Minh say rồi nên nói nhăng nói cuội đấy, hai người mau về sớm đi, muộn rồi, chúng tôi về trước đây.”
Tuyết Nhi căng thẳng, cô hơi thấp đầu đáp lại: “Vâng, đạo diễn và phó đạo diễn đi về cẩn thận ạ.”
Không lâu sau khi hai người họ rời đi, hiện giờ chỉ còn cặp vợ chồng khờ Tuyết Nhi và Trương Minh Quân đang ở đây.
Cô lúc này vô cùng bối rối, thực không biết nên đối diện với “người bạn diễn đặc biệt” này như thế nào nữa.
Bên ngoài trời vô cùng lộng gió, mặc dù đã bước sang mùa thu nhưng khi màn đêm buông xuống cũng không thể tránh khỏi cái lạnh mà ban đêm mang lại.
Tuyết Nhi đảo mắt xung quanh nhưng dường như không dám nhìn anh, cô cười trừ: “Thật không ngờ anh sẽ nhận lời đóng phim này, em cảm thấy mình thực may mắn.”
“Ừm.” Trương Minh Quân không trả lời câu hỏi của cô, anh nói: “Trợ lý của em về rồi à? Vậy chúng ta cùng nhau về đi.”
Khi nghe anh chủ động nói vậy cô vô cùng kinh ngạc nhìn anh, không nhịn được thốt ra một câu: “Sao cơ?”
Còn chưa kịp nói thêm điều gì cô đã bị anh kéo đến một chiếc ô tô nọ, anh mở cửa ra rồi đẩy cô vào trong xe mà nói: “Chúng ta là vợ chồng, không có việc gì mà không thể về chung với nhau được cả.”
Nói xong anh đóng cửa xe lại, Trương Minh Quân vòng về phía bên ghế lái rồi bước vào trong xe, khi cô vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì anh đã thắt xong dây an toàn cho cô luôn rồi.
Suốt quãng đường cả hai không chủ động nói chuyện với nhau câu nào, Tuyết Nhi nắm chặt lấy vạt váy của mình, môi mím chặt không dám mở miệng.
Về đến nhà, khi cô vừa cởi áo khoác ngoài ra thì Trương Minh Quân lập tức lên tiếng hỏi: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Cô nhìn anh, nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Anh tắm trước đi.”
“Ừm.” Anh cũng đồng ý, song lúc định chuẩn bị đi tắm thì Tuyết Nhi cất tiếng gọi lại: “Khoan đã.”
Trương Minh Quân đang cởi áo khoác, nghe vậy liền quay người lại, anh hỏi: “Sao vậy?”
Tuyết Nhi có chút ngập ngừng, mặt cô lộ ra vẻ bối rối mà hỏi: “Không phải anh đã giải nghệ rồi sao? Tại sao lại nhận lời đóng phim này vậy? Anh định quay trở lại giới giải trí hay sao?”
Trương Minh Quân ngừng lại động tác của mình, anh nhìn cô, dưới đáy mắt dường như đang đăm chiêu suy nghĩ.
Tuyết Nhi không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết rằng lúc này anh đang nhìn cô, nhìn cô rất chăm chú.
Đôi lông mày rậm rạp dường như đang hơi nhíu chặt, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, con ngươi liền trở nên đen nhánh và sâu thẳm. Người đàn ông cao lớn ấy tuy đã giải nghệ nhưng khí chất minh tinh tỏa sáng vẫn còn rõ ràng như ngày nào.
Vào lúc này đây, cô chẳng thể biết được anh đang nghĩ gì, cũng giống như cách mà cô hiểu về anh vậy.
Nói thẳng ra thì Tuyết Nhi gần như chẳng hiểu chút gì về con người thật sự anh cả, mặc dù cả hai người đã đầu ấp tay gối suốt một năm qua. Kể cái này ra thì đúng là nực cười mà.
Trong không gian vô cùng tĩnh lặng ấy, hiện giờ cả hai chỉ còn nghe thấy âm thanh của gió đung đưa qua những cành cây, tiết trời hôm nay vô cùng ảm đạm như bầu không khí giữa hai người lúc này vậy.
Trương Minh Quân thở hắt một hơi, anh đưa tay lên xoa xoa vai gáy của mình, hơi quay người đi rồi trao cho cô một đáp án.
“Không, anh không định quay lại giới giải trí.”
Khi nghe đến đây Tuyết Nhi thật sự rất bất ngờ, anh không quay lại giới giải trí? Vậy tại sao lại quyết định đi đóng phim chứ?
Hơn nữa... còn đóng phim với cô...
“Anh nhận lời đóng bộ phim này là vì đạo diễn nhất quyết muốn mời anh, ông ấy nói không phải là anh thì không được, mặc dù anh đã giải nghệ rồi.”
“Ông ấy còn nói rằng nếu như anh không nhận lời thì bộ phim này lập tức sẽ bị hủy bỏ.” Trương Minh Quân còn nói thêm.
Tuyết Nhi hơi sững sờ, cô không nghĩ hóa ra trên đời cũng có lý do như vậy.
Trong buổi thảo luận kịch bản lúc nãy cô đã đọc sơ qua về nội dung, nữ chính là một người hiện đại vô tình xuyên không về hàng nghìn năm trước. Nữ chính là tiểu thư khuê các còn nam chính là thái tử đã có kinh nghiệm chinh chiến ở nhiều nơi.
Khi cô đọc đến phần nữ chính kém nam chính những bảy tuổi, cô dần hiểu được tại sao đạo diễn Minh lại mời cô rồi.
Lúc đó Tuyết Nhi còn cười trừ trong đầu: “Chắc là vì gương mặt mình hợp chứ không phải do diễn xuất được công nhận đâu nhỉ?”
Nhưng đến lúc ra về, nói chuyện với đạo diễn Minh thì cô mới biết được, ông vốn là người vô cùng khắt khe chuyện diễn xuất, nào có chuyện mời cô đến đóng phim chỉ vì nhan sắc được, mặc dù đó chỉ là một phần thiết yếu.
Quay trở về thực tại, Tuyết Nhi có hơi bối rối, song cũng không để mất thời gian của anh nữa, cô nói: “Em hiểu rồi, vậy anh mau đi tắm đi kẻo muộn, lát em còn phải tắm nữa”
Trương Minh Quân nhìn cô song anh chỉ ừm một tiếng, sau đó liền quay người đi bước vào trong phòng tắm.
Khi cánh cửa vừa mới đóng lại, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuyết Nhi đi tới ngồi xuống ghế sofa, đôi vai có hơi nhức mỏi, không tự chủ được mà liền đưa tay lên xoa bóp.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, thực không biết người đàn ông kia đang nghĩ cái gì.
Đã có một phút giây nào đó, cô hy vọng rằng, có lẽ anh vì cô mà đồng ý đóng bộ phim này mặc dù anh đã giải nghệ.
Tuyết Nhi chậc một tiếng, cô hơi cúi người xuống, đôi bàn tay che cả khuôn mặt lại.
Rốt cuộc cô đang mơ mộng hão huyền cái gì không biết! Người đàn ông đó vốn có yêu cô đâu mà, nên không thể vì lý do đó mà quay trở lại đóng phim được...
Có thể đúng như anh nói, có lẽ là vì đạo diễn Minh muốn mời anh đóng phim này bằng được, vậy nên anh mới nhận lời.
Suốt khoảng thời gian thảo luận kịch bản với nhau Trương Minh Quân chỉ nhìn và nói chuyện với cô từ hai cho đến ba lần, còn lại thì cứ coi cô như không khí vậy. Trong lòng Tuyết Nhi lúc này thực vô cùng hụt hẫng.
Tự nhiên cô lại cảm thấy, cả tuần vừa qua không có cơ hội tỏ tình có lẽ là ông trời đang giúp cô đấy, bởi vì có khi cô sẽ bị anh từ chối nữa là.
Tuyết Nhi uống một ngụm nước, cô cho rằng, thôi thì coi như mình đã gặp may vì không có cơ hội tỏ tình đi, nếu như bị từ chối thật thì ôi con sông quê lắm.
Buổi thảo luận kịch bản diễn ra trong suốt gần ba tiếng đồng hồ, cho đến gần mười giờ tối mới kết thúc.
Nói là thảo luận, đa số chỉ là gặp gỡ ăn uống nói chuyện là chính, còn buổi thảo luận thực sự thì chắc có lẽ phải đợi đến khi có cả dàn diễn viên phụ góp mặt cùng nữa cơ.
Sau khi chào tạm biệt mọi người xong, ra đến bên ngoài chỉ còn Tuyết Nhi, Trương Minh Quân, đạo diễn Minh và phó đạo diễn ở đây.
Đạo diễn Minh đã rơi vào trạng thái say mèm, ông được phó đạo diễn đỡ lại, bản thân thì liền giơ thẳng ngón tay cái lên, miệng thì tấm tắc khen ngợi.
“Hai cô cậu thật sự hợp nhau lắm đấy, nhan sắc phù hợp mà diễn xuất cũng rất tốt, thoạt nhìn cả hai cũng rất xứng đôi. Tôi rất mong đợi bộ phim này sẽ thành công đó ~”
Tuyết Nhi không biết nói gì, cô chỉ có thể cười trừ. Còn Trương Minh Quân phụ họa theo mà nói: “Kịch bản khá hay, có lẽ sẽ sớm thành công thôi, cảm ơn chú đã khen ngợi chúng tôi.”
Rồi đạo diễn Minh định nói gì đó nhưng người đã say tí bỉ rồi, vừa mới mở miệng hỏi: “Tôi nghe có tin đồn rằng hai người đã kết hôn, có phải hai người là... ưm ưm!” Thì bị phó đạo diễn bịt miệng, ông ấy cười trừ nói: “Đạo diễn Minh say rồi nên nói nhăng nói cuội đấy, hai người mau về sớm đi, muộn rồi, chúng tôi về trước đây.”
Tuyết Nhi căng thẳng, cô hơi thấp đầu đáp lại: “Vâng, đạo diễn và phó đạo diễn đi về cẩn thận ạ.”
Không lâu sau khi hai người họ rời đi, hiện giờ chỉ còn cặp vợ chồng khờ Tuyết Nhi và Trương Minh Quân đang ở đây.
Cô lúc này vô cùng bối rối, thực không biết nên đối diện với “người bạn diễn đặc biệt” này như thế nào nữa.
Bên ngoài trời vô cùng lộng gió, mặc dù đã bước sang mùa thu nhưng khi màn đêm buông xuống cũng không thể tránh khỏi cái lạnh mà ban đêm mang lại.
Tuyết Nhi đảo mắt xung quanh nhưng dường như không dám nhìn anh, cô cười trừ: “Thật không ngờ anh sẽ nhận lời đóng phim này, em cảm thấy mình thực may mắn.”
“Ừm.” Trương Minh Quân không trả lời câu hỏi của cô, anh nói: “Trợ lý của em về rồi à? Vậy chúng ta cùng nhau về đi.”
Khi nghe anh chủ động nói vậy cô vô cùng kinh ngạc nhìn anh, không nhịn được thốt ra một câu: “Sao cơ?”
Còn chưa kịp nói thêm điều gì cô đã bị anh kéo đến một chiếc ô tô nọ, anh mở cửa ra rồi đẩy cô vào trong xe mà nói: “Chúng ta là vợ chồng, không có việc gì mà không thể về chung với nhau được cả.”
Nói xong anh đóng cửa xe lại, Trương Minh Quân vòng về phía bên ghế lái rồi bước vào trong xe, khi cô vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì anh đã thắt xong dây an toàn cho cô luôn rồi.
Suốt quãng đường cả hai không chủ động nói chuyện với nhau câu nào, Tuyết Nhi nắm chặt lấy vạt váy của mình, môi mím chặt không dám mở miệng.
Về đến nhà, khi cô vừa cởi áo khoác ngoài ra thì Trương Minh Quân lập tức lên tiếng hỏi: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Cô nhìn anh, nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Anh tắm trước đi.”
“Ừm.” Anh cũng đồng ý, song lúc định chuẩn bị đi tắm thì Tuyết Nhi cất tiếng gọi lại: “Khoan đã.”
Trương Minh Quân đang cởi áo khoác, nghe vậy liền quay người lại, anh hỏi: “Sao vậy?”
Tuyết Nhi có chút ngập ngừng, mặt cô lộ ra vẻ bối rối mà hỏi: “Không phải anh đã giải nghệ rồi sao? Tại sao lại nhận lời đóng phim này vậy? Anh định quay trở lại giới giải trí hay sao?”
Trương Minh Quân ngừng lại động tác của mình, anh nhìn cô, dưới đáy mắt dường như đang đăm chiêu suy nghĩ.
Tuyết Nhi không biết anh đang nghĩ gì, chỉ biết rằng lúc này anh đang nhìn cô, nhìn cô rất chăm chú.
Đôi lông mày rậm rạp dường như đang hơi nhíu chặt, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, con ngươi liền trở nên đen nhánh và sâu thẳm. Người đàn ông cao lớn ấy tuy đã giải nghệ nhưng khí chất minh tinh tỏa sáng vẫn còn rõ ràng như ngày nào.
Vào lúc này đây, cô chẳng thể biết được anh đang nghĩ gì, cũng giống như cách mà cô hiểu về anh vậy.
Nói thẳng ra thì Tuyết Nhi gần như chẳng hiểu chút gì về con người thật sự anh cả, mặc dù cả hai người đã đầu ấp tay gối suốt một năm qua. Kể cái này ra thì đúng là nực cười mà.
Trong không gian vô cùng tĩnh lặng ấy, hiện giờ cả hai chỉ còn nghe thấy âm thanh của gió đung đưa qua những cành cây, tiết trời hôm nay vô cùng ảm đạm như bầu không khí giữa hai người lúc này vậy.
Trương Minh Quân thở hắt một hơi, anh đưa tay lên xoa xoa vai gáy của mình, hơi quay người đi rồi trao cho cô một đáp án.
“Không, anh không định quay lại giới giải trí.”
Khi nghe đến đây Tuyết Nhi thật sự rất bất ngờ, anh không quay lại giới giải trí? Vậy tại sao lại quyết định đi đóng phim chứ?
Hơn nữa... còn đóng phim với cô...
“Anh nhận lời đóng bộ phim này là vì đạo diễn nhất quyết muốn mời anh, ông ấy nói không phải là anh thì không được, mặc dù anh đã giải nghệ rồi.”
“Ông ấy còn nói rằng nếu như anh không nhận lời thì bộ phim này lập tức sẽ bị hủy bỏ.” Trương Minh Quân còn nói thêm.
Tuyết Nhi hơi sững sờ, cô không nghĩ hóa ra trên đời cũng có lý do như vậy.
Trong buổi thảo luận kịch bản lúc nãy cô đã đọc sơ qua về nội dung, nữ chính là một người hiện đại vô tình xuyên không về hàng nghìn năm trước. Nữ chính là tiểu thư khuê các còn nam chính là thái tử đã có kinh nghiệm chinh chiến ở nhiều nơi.
Khi cô đọc đến phần nữ chính kém nam chính những bảy tuổi, cô dần hiểu được tại sao đạo diễn Minh lại mời cô rồi.
Lúc đó Tuyết Nhi còn cười trừ trong đầu: “Chắc là vì gương mặt mình hợp chứ không phải do diễn xuất được công nhận đâu nhỉ?”
Nhưng đến lúc ra về, nói chuyện với đạo diễn Minh thì cô mới biết được, ông vốn là người vô cùng khắt khe chuyện diễn xuất, nào có chuyện mời cô đến đóng phim chỉ vì nhan sắc được, mặc dù đó chỉ là một phần thiết yếu.
Quay trở về thực tại, Tuyết Nhi có hơi bối rối, song cũng không để mất thời gian của anh nữa, cô nói: “Em hiểu rồi, vậy anh mau đi tắm đi kẻo muộn, lát em còn phải tắm nữa”
Trương Minh Quân nhìn cô song anh chỉ ừm một tiếng, sau đó liền quay người đi bước vào trong phòng tắm.
Khi cánh cửa vừa mới đóng lại, cô liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tuyết Nhi đi tới ngồi xuống ghế sofa, đôi vai có hơi nhức mỏi, không tự chủ được mà liền đưa tay lên xoa bóp.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, thực không biết người đàn ông kia đang nghĩ cái gì.
Đã có một phút giây nào đó, cô hy vọng rằng, có lẽ anh vì cô mà đồng ý đóng bộ phim này mặc dù anh đã giải nghệ.
Tuyết Nhi chậc một tiếng, cô hơi cúi người xuống, đôi bàn tay che cả khuôn mặt lại.
Rốt cuộc cô đang mơ mộng hão huyền cái gì không biết! Người đàn ông đó vốn có yêu cô đâu mà, nên không thể vì lý do đó mà quay trở lại đóng phim được...
Có thể đúng như anh nói, có lẽ là vì đạo diễn Minh muốn mời anh đóng phim này bằng được, vậy nên anh mới nhận lời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương