Hoa Tuyết Lấp Lánh
Chương 7: Bao giờ mới có con để cho bà bế chắt?
Trương Minh Quân không nghĩ nữa, anh mở ngăn kéo bàn ra lấy cái máy sấy tóc rồi đi tới chỗ cô, cắm vào ổ điện, bật máy sấy lên rồi sấy tóc giúp cô.
Tuyết Nhi còn đang ngồi thẫn thờ ngắm trời ngắm đất thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng máy sấy tóc được bật lên ngay sau lưng, da đầu bỗng dưng cảm nhận được sức nóng từ nó, làm cô bừng tỉnh lại trong dòng suy nghĩ của mình.
Quay đầu lại đã thấy anh đứng đằng sau để bắt đầu sấy tóc cho cô, Tuyết Nhi trợn tròn mắt lên nhìn anh, thực không nghĩ sẽ có một ngày đươkc Trương Minh Quân sấy tóc cho mình.
“Anh...”
“Ngồi yên, để anh sấy tóc cho em.”
Nghe anh nói vậy theo phản ứng tự nhiên cô liền gật đầu, khi quay người lại, khóe miệng còn hơi cong lên cười.
Tự dưng lúc này cô cảm thấy hạnh phúc quá đi mất.
Khi đang chìm đắm trong sự ngọt ngào thì đột nhiên cô thấy anh cất giọng: “Ngày mai chúng ta đi thăm bà nội đi.”
“Sao?” Cô bất ngờ quay đầu lại, vô tình bị máy sấy tóc phả thẳng vào mặt: “A!”
Trương Minh Quân thấy thế liền vội tắt máy sấy tóc đi, anh đưa tay lên mặt cô lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao...” Đột ngột thấy anh lại gần mình như vậy khiến cô có chút không thích ứng được, da mặt không tự chủ mà liền trở nên đỏ ửng.
Thấy hành động của mình có phần khác lạ nên Trương Minh Quân cũng liền vội vã rút tay về.
Nhìn gương mặt nhỏ còn đang bối rối kia, đúng là cô bị anh hù dọa cho không ít rồi.
Nhất thời cả hai không thể nói gì trong vòng vài giây, mất một lúc sau Tuyết Nhi là người mở lời trước.
Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt có phần bối rối kèm theo sự ngại ngùng mà lảng tránh đi sang chỗ khác: “Anh vừa nói là ngày mai đi thăm bà của em sao?”
“Ừm... đúng vậy.” Trương Minh Quân cũng bối rối không kém, anh không phủ nhận những gì mình vừa mới nói.
Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ anh sẽ chủ động nói đi thăm bà của mình cả.
“Nhưng ngày mai em có buổi tuyên truyền phim rồi, có lẽ sẽ rất lâu mới xong đấy.” Cô nói ra lý do, nhưng anh không để tâm.
“Không sao, lúc nào xong thì gọi cho anh, anh ra đón em rồi chúng ta cùng đi thăm bà.”
Khi nghe anh nói vậy cô cũng không chối từ, ngược lại còn vui tới nỗi không thể diễn tả hết bằng lời được, khóe miệng không nhịn được mà cong lên cười: “Được ạ, có lẽ trong sáng mai là xong rồi.”
“Ừm.” Trương Minh Quân tiếp tục bật máy sấy tóc lên, anh nói: “Quay người lại đi, để anh sấy tóc cho em, giờ cũng muộn rồi còn phải đi ngủ sớm nữa.”
“Vâng ạ...” Tuyết Nhi rất nghe lời, anh nói vậy cô cũng chủ động quay người lại để cho anh sấy nốt phần tóc còn lại đang ướt của mình.
Suốt một năm qua kết hôn, đây là lần đầu tiên anh chủ động sấy tóc cho cô như vậy.
Bàn tay to lớn có phần thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, da đầu nhận được cái chạm tay của anh mà chỗ đó vô tình trở nên nóng bừng. Tuyết Nhi nhắm mắt lại, cô cảm nhận được sự thoải mái mà anh mang đến cho mình.
Cô không nghĩ rằng, tuy anh lạnh lùng với mình nhưng đôi tay vẫn luôn dịu dàng đến thế.
Trương Minh Quân dùng tay lướt nhẹ qua mái tóc, tóc cô khá dài, mái tóc màu nâu sáng và sóng mượt vô cùng. Hương thơm từ dầu gội tỏa ra khiến anh có chút kích thích, cảm giác dường như anh đang bắt đầu mê mẩn với mùi hương này của cô rồi.
Khi sấy tóc cho cô anh cũng thấy mình vô cùng kỳ lạ, từ bao giờ anh đã sinh ra loại cảm giác này rồi?
Anh không biết nữa.
Một người ngồi tận hưởng một người đứng sấy tóc, khi bên ngoài cơn gió như muốn cuốn trôi đi tất cả thì nó đã bị lấn át bởi tiếng máy sấy tóc kêu lớn trong căn phòng ngủ của bọn họ. Truyện Gia Đấu
Cả hai đều không biết rằng, cả căn phòng đã dần tràn ngập hương vị của tình yêu mất rồi.
***
Sáng hôm sau, buổi tuyên truyền cho bộ phim Thời không Z đã diễn ra vô cùng thuận lợi, trên nền tảng công chiếu bộ phim đã nhận được lượt đặt trước cán mốc một triệu lượt theo dõi. Có thể nói sức hút của bộ phim đối với khán giả là vô cùng lớn bởi đề tài không trùng lặp so với những bộ phim khác, đem lại sự mới mẻ dành cho khán giả.
Kết thúc buổi tuyên truyền mọi người hẹn nhau ăn trưa ăn nhưng Tuyết Nhi từ chối, nói rằng cô có chút việc nên không thể đi được.
Lúc Lê An đi tới chỗ mình thì cô chỉ nói: “Giờ chị có chút việc nên không thể đi cùng em được, hôm nay cũng không còn việc gì nữa nên em mau về đi, có gì chị sẽ gọi điện cho em sau nhé.”
Nghe vậy Lê An cũng không gặng hỏi gì cả, cô gật đầu đáp lại: “Vâng ạ, vậy em về trước đây.”
“Ừm đi cẩn thận nhé!” Sau khi thấy Lê An đi khuất rồi Tuyết Nhi liền trở lại vào trong, bước vào nhà vệ sinh khoác lên người một bộ đồ kín đáo. Cô đeo khẩu trang, đội mũ, đeo kính râm rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Tuyết Nhi mở di động lên gọi điện cho Trương Minh Quân, nghe anh nói mình đang đợi ở cửa sau của khu vực tòa nhà. Khi đi tới liền thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ngay trước mặt, cô mở cửa ra rồi bước vào bên trong, lúc này Tuyết Nhi mới bỏ mũ, kính và khẩu trang ra, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nói với anh một câu: “Anh đợi có lâu không?”
“Không, anh vừa mới đến thôi.” Trương Minh Quân nhìn cô rồi nói: “Thế nào, buổi tuyên truyền phim thành công chứ?”
Thấy anh hỏi mà cô liền trở nên vô cùng hứng khởi, lập tức kể lại buổi tuyên truyền phim sáng nay diễn ra như thế nào, bên dưới có đông người ra sao, thậm chí còn được mọi người nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng vì bộ phim đã cán mốc một triệu lượt đặt trước nữa.
Lần đầu được thấy một mặt trẻ con của cô mà Trương Minh Quân lại cảm thấy vô cùng vui vẻ mà đến chính anh còn chẳng nhận ra, anh nhìn cô rồi nói: “Có vẻ bộ phim rất hay nhỉ? Đề tài cũng vô cùng mới lạ, hy vọng lần này sẽ thành công.”
“Em cũng hy vọng là vậy, bộ phim này nội dung của nó hay lắm, là dự án cấp S+ nên em nghĩ có lẽ sẽ thành công thôi, tuy có hơi hên xui một chút.” Tuyết Nhi vô tư cười nói với anh, đến mức cô quên mất rằng người chồng trước mặt mình đây lại chính là người vô cùng lạnh lùng và có cảm giác khó gần đến nhường nào.
Khi nhớ ra mình thể hiện cảm xúc hơi quá đà, sợ anh không thích nên Tuyết Nhi trở nên bối rối, cô vén tóc lên rồi nói: “Xin lỗi, em nói nhiều quá rồi nhỉ?”
Trương Minh Quân bắt đầu khởi động xe, anh không để tâm, ngược lại còn động viên cô phát huy nhiều hơn: “Không sao, từ giờ em nói nhiều hơn một chút là được rồi.”
“Sao cơ?” Vừa vặn thì chiếc xe bắt đầu chạy, Tuyết Nhi không ngờ rằng anh lại nói mình không thấy cô phiền phức vì nói nhiều hơn bình thường chút nào.
Trước giờ cái bản tính khó gần ấy của anh là do cô hiểu nhầm hay vốn dĩ cô đã tăng thêm độ hảo cảm của mình đối với anh hơn rồi?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý.
Người đàn ông này, suy cho cùng cô vẫn cảm thấy thật khó hiểu mà.
Hai người chẳng nói chẳng rằng đã đi đến bệnh viện, không cách xa chỗ tuyên truyền phim cho lắm cho nên cả hai đã nhanh chóng đến nơi.
Khi vừa mới xuống xe, Tuyết Nhi định nói rằng nên đi mua hoa quả nhưng không ngờ anh đã mua sẵn trước đó rồi.
Gồm có táo lê cam quýt mỗi thứ một ít, trên tay còn cầm theo bó hoa nhỏ để mang cắm vào bình, cô thực không nghĩ anh đã chuẩn bị chu đáo đến mức này.
Tuyết Nhi thấy anh cứ là lạ hai hôm nay, rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu vậy? Nhìn biểu hiện từ bên ngoài cô chẳng thể nào phán đoán được.
Phòng bệnh của bà nằm ở tầng bốn, hai người đều ăn mặc kín mít để tránh bị mọi người phát hiện. Vẫn như mọi khi, có thể lảng tránh được khỏi những người xung quanh.
Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong phòng ngoài bà ra thì không còn ai khác, Tuyết Nhi và Trương Minh Quân thấy vậy liền nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong.
Để tránh tai mắt từ đám chó săn nên trước đây khi bà của cô nhập viện, vì đã kiếm được khá nhiều so với mong đợi nên cô liền dồn hết tiền đặt một căn phòng vip để sau này tiện thể đi lại mà không lo bị người khác nhìn thấy.
Căn phòng đang tắt đèn vì bà đang ngủ, cô và anh bước chân thật nhẹ nhàng lại gần giường của bà. Thấy bà ngủ ngon như vậy làm cô cũng cảm thấy yên lòng.
Đã một thời gian rồi cô không đi thăm bà, vì sợ bà cô đơn nên đã thuê một cô giúp việc chăm lo cho bà ở bệnh viện. Vì sợ người ta khi dễ bà mình nên cô đã trả một số tiền khá lớn để cô giúp việc chăm lo bà tốt hơn.
Không biết bệnh tình của bà dạo này thế nào rồi, lát nữa cô sẽ ra ngoài hỏi thăm bác sĩ mới được.
Vì thấy bà đang ngủ nên cả cô và anh quyết định không làm phiền bà nữa, lúc định bước chân ra ngoài thì đột nhiên thấy bà đã tỉnh lại.
“Con đến rồi à? Sao không gọi bà dậy?”
Tuyết Nhi kinh ngạc tới mức không nói nên lời, thấy bà vẫn ổn nên không kìm được sự vui vẻ mà lập tức đi tới ôm chầm lấy bà.
“Bà nội! Lâu lắm rồi con không gặp bà, bà thấy trong người vẫn khỏe chứ?”
“Bà vẫn khỏe, con đừng lo.”
Bà nội của cô tên La Phượng, cô theo họ bà, tên đầy đủ của cô là La Tuyết Nhi, nhưng mọi người thường gọi cô là Tuyết Nhi theo nghệ danh trong giới giải trí.
La Phượng nhìn người đàn ông đứng sau Tuyết Nhi, bà mỉm cười: “Minh Quân đó à, lâu lắm rồi không gặp con, con và Tuyết Nhi vẫn khỏe chứ?”
Chỉ mới gặp bà có hai lần, anh thực không ngờ trí nhớ của bà vẫn tốt đến vậy, trong một phút giây anh cảm thấy vô cùng chột dạ vì không cùng cô đến thăm bà thường xuyên hơn, anh cất giọng: “Vâng, bọn con vẫn khỏe ạ.”
“Được rồi, hai đứa mới đến đúng không? Mau ngồi xuống đi.”
Cô và anh nghe vậy cũng liền lấy ghế ngồi xuống, cả hai ngồi vô cùng ngay ngắn, ngồi cạnh nhau cũng vô cùng tự nhiên.
La Phượng thấy vậy thì liền đoán được hai đứa cháu hiện tại đang hạnh phúc đến nhường nào, bà ngồi trên giường, không ngừng cười hỏi: “Hai đứa kết hôn được một năm rồi, bao giờ mới có con để cho bà bế chắt đây?”
Tuyết Nhi còn đang ngồi thẫn thờ ngắm trời ngắm đất thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng máy sấy tóc được bật lên ngay sau lưng, da đầu bỗng dưng cảm nhận được sức nóng từ nó, làm cô bừng tỉnh lại trong dòng suy nghĩ của mình.
Quay đầu lại đã thấy anh đứng đằng sau để bắt đầu sấy tóc cho cô, Tuyết Nhi trợn tròn mắt lên nhìn anh, thực không nghĩ sẽ có một ngày đươkc Trương Minh Quân sấy tóc cho mình.
“Anh...”
“Ngồi yên, để anh sấy tóc cho em.”
Nghe anh nói vậy theo phản ứng tự nhiên cô liền gật đầu, khi quay người lại, khóe miệng còn hơi cong lên cười.
Tự dưng lúc này cô cảm thấy hạnh phúc quá đi mất.
Khi đang chìm đắm trong sự ngọt ngào thì đột nhiên cô thấy anh cất giọng: “Ngày mai chúng ta đi thăm bà nội đi.”
“Sao?” Cô bất ngờ quay đầu lại, vô tình bị máy sấy tóc phả thẳng vào mặt: “A!”
Trương Minh Quân thấy thế liền vội tắt máy sấy tóc đi, anh đưa tay lên mặt cô lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao...” Đột ngột thấy anh lại gần mình như vậy khiến cô có chút không thích ứng được, da mặt không tự chủ mà liền trở nên đỏ ửng.
Thấy hành động của mình có phần khác lạ nên Trương Minh Quân cũng liền vội vã rút tay về.
Nhìn gương mặt nhỏ còn đang bối rối kia, đúng là cô bị anh hù dọa cho không ít rồi.
Nhất thời cả hai không thể nói gì trong vòng vài giây, mất một lúc sau Tuyết Nhi là người mở lời trước.
Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt có phần bối rối kèm theo sự ngại ngùng mà lảng tránh đi sang chỗ khác: “Anh vừa nói là ngày mai đi thăm bà của em sao?”
“Ừm... đúng vậy.” Trương Minh Quân cũng bối rối không kém, anh không phủ nhận những gì mình vừa mới nói.
Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ anh sẽ chủ động nói đi thăm bà của mình cả.
“Nhưng ngày mai em có buổi tuyên truyền phim rồi, có lẽ sẽ rất lâu mới xong đấy.” Cô nói ra lý do, nhưng anh không để tâm.
“Không sao, lúc nào xong thì gọi cho anh, anh ra đón em rồi chúng ta cùng đi thăm bà.”
Khi nghe anh nói vậy cô cũng không chối từ, ngược lại còn vui tới nỗi không thể diễn tả hết bằng lời được, khóe miệng không nhịn được mà cong lên cười: “Được ạ, có lẽ trong sáng mai là xong rồi.”
“Ừm.” Trương Minh Quân tiếp tục bật máy sấy tóc lên, anh nói: “Quay người lại đi, để anh sấy tóc cho em, giờ cũng muộn rồi còn phải đi ngủ sớm nữa.”
“Vâng ạ...” Tuyết Nhi rất nghe lời, anh nói vậy cô cũng chủ động quay người lại để cho anh sấy nốt phần tóc còn lại đang ướt của mình.
Suốt một năm qua kết hôn, đây là lần đầu tiên anh chủ động sấy tóc cho cô như vậy.
Bàn tay to lớn có phần thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, da đầu nhận được cái chạm tay của anh mà chỗ đó vô tình trở nên nóng bừng. Tuyết Nhi nhắm mắt lại, cô cảm nhận được sự thoải mái mà anh mang đến cho mình.
Cô không nghĩ rằng, tuy anh lạnh lùng với mình nhưng đôi tay vẫn luôn dịu dàng đến thế.
Trương Minh Quân dùng tay lướt nhẹ qua mái tóc, tóc cô khá dài, mái tóc màu nâu sáng và sóng mượt vô cùng. Hương thơm từ dầu gội tỏa ra khiến anh có chút kích thích, cảm giác dường như anh đang bắt đầu mê mẩn với mùi hương này của cô rồi.
Khi sấy tóc cho cô anh cũng thấy mình vô cùng kỳ lạ, từ bao giờ anh đã sinh ra loại cảm giác này rồi?
Anh không biết nữa.
Một người ngồi tận hưởng một người đứng sấy tóc, khi bên ngoài cơn gió như muốn cuốn trôi đi tất cả thì nó đã bị lấn át bởi tiếng máy sấy tóc kêu lớn trong căn phòng ngủ của bọn họ. Truyện Gia Đấu
Cả hai đều không biết rằng, cả căn phòng đã dần tràn ngập hương vị của tình yêu mất rồi.
***
Sáng hôm sau, buổi tuyên truyền cho bộ phim Thời không Z đã diễn ra vô cùng thuận lợi, trên nền tảng công chiếu bộ phim đã nhận được lượt đặt trước cán mốc một triệu lượt theo dõi. Có thể nói sức hút của bộ phim đối với khán giả là vô cùng lớn bởi đề tài không trùng lặp so với những bộ phim khác, đem lại sự mới mẻ dành cho khán giả.
Kết thúc buổi tuyên truyền mọi người hẹn nhau ăn trưa ăn nhưng Tuyết Nhi từ chối, nói rằng cô có chút việc nên không thể đi được.
Lúc Lê An đi tới chỗ mình thì cô chỉ nói: “Giờ chị có chút việc nên không thể đi cùng em được, hôm nay cũng không còn việc gì nữa nên em mau về đi, có gì chị sẽ gọi điện cho em sau nhé.”
Nghe vậy Lê An cũng không gặng hỏi gì cả, cô gật đầu đáp lại: “Vâng ạ, vậy em về trước đây.”
“Ừm đi cẩn thận nhé!” Sau khi thấy Lê An đi khuất rồi Tuyết Nhi liền trở lại vào trong, bước vào nhà vệ sinh khoác lên người một bộ đồ kín đáo. Cô đeo khẩu trang, đội mũ, đeo kính râm rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Tuyết Nhi mở di động lên gọi điện cho Trương Minh Quân, nghe anh nói mình đang đợi ở cửa sau của khu vực tòa nhà. Khi đi tới liền thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ngay trước mặt, cô mở cửa ra rồi bước vào bên trong, lúc này Tuyết Nhi mới bỏ mũ, kính và khẩu trang ra, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nói với anh một câu: “Anh đợi có lâu không?”
“Không, anh vừa mới đến thôi.” Trương Minh Quân nhìn cô rồi nói: “Thế nào, buổi tuyên truyền phim thành công chứ?”
Thấy anh hỏi mà cô liền trở nên vô cùng hứng khởi, lập tức kể lại buổi tuyên truyền phim sáng nay diễn ra như thế nào, bên dưới có đông người ra sao, thậm chí còn được mọi người nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng vì bộ phim đã cán mốc một triệu lượt đặt trước nữa.
Lần đầu được thấy một mặt trẻ con của cô mà Trương Minh Quân lại cảm thấy vô cùng vui vẻ mà đến chính anh còn chẳng nhận ra, anh nhìn cô rồi nói: “Có vẻ bộ phim rất hay nhỉ? Đề tài cũng vô cùng mới lạ, hy vọng lần này sẽ thành công.”
“Em cũng hy vọng là vậy, bộ phim này nội dung của nó hay lắm, là dự án cấp S+ nên em nghĩ có lẽ sẽ thành công thôi, tuy có hơi hên xui một chút.” Tuyết Nhi vô tư cười nói với anh, đến mức cô quên mất rằng người chồng trước mặt mình đây lại chính là người vô cùng lạnh lùng và có cảm giác khó gần đến nhường nào.
Khi nhớ ra mình thể hiện cảm xúc hơi quá đà, sợ anh không thích nên Tuyết Nhi trở nên bối rối, cô vén tóc lên rồi nói: “Xin lỗi, em nói nhiều quá rồi nhỉ?”
Trương Minh Quân bắt đầu khởi động xe, anh không để tâm, ngược lại còn động viên cô phát huy nhiều hơn: “Không sao, từ giờ em nói nhiều hơn một chút là được rồi.”
“Sao cơ?” Vừa vặn thì chiếc xe bắt đầu chạy, Tuyết Nhi không ngờ rằng anh lại nói mình không thấy cô phiền phức vì nói nhiều hơn bình thường chút nào.
Trước giờ cái bản tính khó gần ấy của anh là do cô hiểu nhầm hay vốn dĩ cô đã tăng thêm độ hảo cảm của mình đối với anh hơn rồi?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý.
Người đàn ông này, suy cho cùng cô vẫn cảm thấy thật khó hiểu mà.
Hai người chẳng nói chẳng rằng đã đi đến bệnh viện, không cách xa chỗ tuyên truyền phim cho lắm cho nên cả hai đã nhanh chóng đến nơi.
Khi vừa mới xuống xe, Tuyết Nhi định nói rằng nên đi mua hoa quả nhưng không ngờ anh đã mua sẵn trước đó rồi.
Gồm có táo lê cam quýt mỗi thứ một ít, trên tay còn cầm theo bó hoa nhỏ để mang cắm vào bình, cô thực không nghĩ anh đã chuẩn bị chu đáo đến mức này.
Tuyết Nhi thấy anh cứ là lạ hai hôm nay, rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu vậy? Nhìn biểu hiện từ bên ngoài cô chẳng thể nào phán đoán được.
Phòng bệnh của bà nằm ở tầng bốn, hai người đều ăn mặc kín mít để tránh bị mọi người phát hiện. Vẫn như mọi khi, có thể lảng tránh được khỏi những người xung quanh.
Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong phòng ngoài bà ra thì không còn ai khác, Tuyết Nhi và Trương Minh Quân thấy vậy liền nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong.
Để tránh tai mắt từ đám chó săn nên trước đây khi bà của cô nhập viện, vì đã kiếm được khá nhiều so với mong đợi nên cô liền dồn hết tiền đặt một căn phòng vip để sau này tiện thể đi lại mà không lo bị người khác nhìn thấy.
Căn phòng đang tắt đèn vì bà đang ngủ, cô và anh bước chân thật nhẹ nhàng lại gần giường của bà. Thấy bà ngủ ngon như vậy làm cô cũng cảm thấy yên lòng.
Đã một thời gian rồi cô không đi thăm bà, vì sợ bà cô đơn nên đã thuê một cô giúp việc chăm lo cho bà ở bệnh viện. Vì sợ người ta khi dễ bà mình nên cô đã trả một số tiền khá lớn để cô giúp việc chăm lo bà tốt hơn.
Không biết bệnh tình của bà dạo này thế nào rồi, lát nữa cô sẽ ra ngoài hỏi thăm bác sĩ mới được.
Vì thấy bà đang ngủ nên cả cô và anh quyết định không làm phiền bà nữa, lúc định bước chân ra ngoài thì đột nhiên thấy bà đã tỉnh lại.
“Con đến rồi à? Sao không gọi bà dậy?”
Tuyết Nhi kinh ngạc tới mức không nói nên lời, thấy bà vẫn ổn nên không kìm được sự vui vẻ mà lập tức đi tới ôm chầm lấy bà.
“Bà nội! Lâu lắm rồi con không gặp bà, bà thấy trong người vẫn khỏe chứ?”
“Bà vẫn khỏe, con đừng lo.”
Bà nội của cô tên La Phượng, cô theo họ bà, tên đầy đủ của cô là La Tuyết Nhi, nhưng mọi người thường gọi cô là Tuyết Nhi theo nghệ danh trong giới giải trí.
La Phượng nhìn người đàn ông đứng sau Tuyết Nhi, bà mỉm cười: “Minh Quân đó à, lâu lắm rồi không gặp con, con và Tuyết Nhi vẫn khỏe chứ?”
Chỉ mới gặp bà có hai lần, anh thực không ngờ trí nhớ của bà vẫn tốt đến vậy, trong một phút giây anh cảm thấy vô cùng chột dạ vì không cùng cô đến thăm bà thường xuyên hơn, anh cất giọng: “Vâng, bọn con vẫn khỏe ạ.”
“Được rồi, hai đứa mới đến đúng không? Mau ngồi xuống đi.”
Cô và anh nghe vậy cũng liền lấy ghế ngồi xuống, cả hai ngồi vô cùng ngay ngắn, ngồi cạnh nhau cũng vô cùng tự nhiên.
La Phượng thấy vậy thì liền đoán được hai đứa cháu hiện tại đang hạnh phúc đến nhường nào, bà ngồi trên giường, không ngừng cười hỏi: “Hai đứa kết hôn được một năm rồi, bao giờ mới có con để cho bà bế chắt đây?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương