Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi
Chương 20: Điên rồi!
Tôi đã có một đêm vật lộn và đổ máu theo đúng nghĩa đen.
Hoắc Anh Đông không tha, tôi chạy không thoát. Giờ anh ta đang ngủ mà vẫn ôm tôi khư khư, còn tôi bỗng tỉnh như sáo và muốn vả cho mình vài phát vì dám cùng anh ta làm loạn.
Ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại ngủ cùng Hoắc tổng cao cao tại thượng này cơ chứ. Tôi hối hận chết đi được, thậm chí dấy lên chua xót vì cảm thấy mình đang trên con đường trở thành nhân tình của anh ta. Sau những cảm xúc cao trào của tình dục, tôi lúc này hụt hẫng và trống rỗng, thêm cả cảm giác mất mát và đau.
Điên rồi!
Tôi rón rén bỏ tay Hoắc Anh Đông ra khỏi eo mình, rồi nhón chân thật khẽ rời giường. Chiếc váy bị xé toạc rơi dưới sàn, tôi nhặt nó lên rồi thở dài.
- Em muốn chạy?
Hoắc Anh Đông sao có thể tỉnh như vậy, rõ ràng là đang ngủ say mà. Tôi ấm ức quay lại ném chiếc váy vào mặt anh ta.
- Anh phải đền váy cho tôi, tôi cóc cần biết anh làm cách nào, nếu nhãn hàng bắt bẻ và uy tín của tôi bị ảnh hưởng thì là do anh.
- Bạc Hi Lăng, bảo sao mãi em không nổi tiếng được. Đầu óc em đơn giản thật đó.
Má nó tức gì đâu, vừa bị bóc tem lại còn bị chê đầu óc đơn giản, tôi tức lắm luôn ấy.
- Em có thể bắt tôi chịu trách nhiệm. Nếu khó quá thì cũng nên bắt tôi bồi thường gì đó có giá hơn chứ. Tham vọng lên, em làm bà Hoắc rồi thì ai còn dám bắt bẻ em nữa, hửm?
- Thôi khỏi. Cái danh bà Hoắc tôi gánh không nổi.
- Vậy chấp nhận tình một đêm à?
- Có chơi có chịu!
Tôi cay chứ, nhưng vẫn sĩ diện to mồm. Chả lẽ lại khóc lóc rồi xin người ta đừng bỏ rơi mình? Không đâu, ai chứ Bạc Hi Lăng tôi không làm thế đâu.
Váy thì rách rồi, tôi không có đồ để mặc, bèn vớ lấy áo sơ mi của Hoắc Anh Đông mặc tạm, rồi định gọi Pen mang đồ tới cho tôi.
- Này Hi Lăng, em đang khiêu khích tôi đấy à?
Tay tôi đang cài cúc áo thì dừng lại, ném cho anh ta ánh mắt lườm nguýt không ưa.
- Ai thèm khiêu khích anh!
- Em mặc áo tôi là khiêu khích còn gì. Hay em giả ngu, khi nãy còn gào hét xin tha, giờ lại làm cái bộ dạng đó lượn lờ trước mắt tôi, hửm! Không cần mặc nữa, tôi lại mất công lột ra.
Tôi bực rồi đấy, cái tên Hoắc Anh Đông này sao mà đáng ghét thế không biết. Tôi cóc sợ nữa, lao tới ngồi trên người anh ta, tay còn bóp cổ lắc nhẹ.
- Anh gài tôi phải không? Sao có thể thuần thục dẫn dắt tôi đến vậy.
- Em nghĩ sao? Cũng thông minh hơn chút rồi đó.
- Hoắc Anh Đông, anh không bị bỏ thuốc phải không?
Hoắc Anh Đông gỡ tay tôi ra rồi nheo mắt cười thâm thúy, tự nhiên tôi nổi cả da gà.
- Em bỏ bùa tôi mới đúng, chiếc váy trên người em sao có thể gợn đòn như vậy.
- Anh... Được lắm!
Tôi không biết phải nói gì nữa, lật đật đứng lên và cay cú giơ ngón tay giữa chọc tức Hoắc Anh Đông.
- Tôi ngốc nên phải chịu. Anh đúng là cái đồ f*ck boy.
- Em không rời khỏi đây được đâu, không có thẻ còn lâu mới đi thang máy được. Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi. Không ngủ thì làm thêm lần nữa.
- Này Hoắc Anh Đông, anh là trâu bò à, anh có biết mệt không vậy?
- Con người cũng được coi là một loài động vật tiến hóa. Với cả Bạc Hi Lăng này, chúng ta đúng là đang ở tuổi sung sức mà. Tuổi này không làm thì em tính tới khi nào mới làm?
Tôi bịt miệng Hoắc Anh Đông, nghiến răng nghiến lợi mà nhắc.
- Anh không biết ngượng mồm à, mấy cái chuyện tế nhị mà nói bô bô vậy.
Hoắc Anh Đông vui vẻ gỡ tay tôi và giữ chặt.
- Làm gì cũng làm rồi, giờ chỉ có hai chúng ta thì em ngại gì chứ!
Rõ ràng tôi mới là người nên bắt bẻ, nhưng lại bị bẻ lái thành bị động.
Hoắc Anh Đông kéo tôi xuống giường. Tôi cứng đờ miễn cưỡng nằm cạnh nhưng quay lưng lại. Hoắc Anh Đông là cái đồ háo sắc, ôm tôi gắt gao từ phía sau, lại còn mơn trớn vuốt dọc eo nhè nhẹ. Tôi nghe được chất giọng quyến rũ chết người thủ thỉ bên tai mình.
- Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ bù đắp cho em.
Hoắc Anh Đông không tha, tôi chạy không thoát. Giờ anh ta đang ngủ mà vẫn ôm tôi khư khư, còn tôi bỗng tỉnh như sáo và muốn vả cho mình vài phát vì dám cùng anh ta làm loạn.
Ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại ngủ cùng Hoắc tổng cao cao tại thượng này cơ chứ. Tôi hối hận chết đi được, thậm chí dấy lên chua xót vì cảm thấy mình đang trên con đường trở thành nhân tình của anh ta. Sau những cảm xúc cao trào của tình dục, tôi lúc này hụt hẫng và trống rỗng, thêm cả cảm giác mất mát và đau.
Điên rồi!
Tôi rón rén bỏ tay Hoắc Anh Đông ra khỏi eo mình, rồi nhón chân thật khẽ rời giường. Chiếc váy bị xé toạc rơi dưới sàn, tôi nhặt nó lên rồi thở dài.
- Em muốn chạy?
Hoắc Anh Đông sao có thể tỉnh như vậy, rõ ràng là đang ngủ say mà. Tôi ấm ức quay lại ném chiếc váy vào mặt anh ta.
- Anh phải đền váy cho tôi, tôi cóc cần biết anh làm cách nào, nếu nhãn hàng bắt bẻ và uy tín của tôi bị ảnh hưởng thì là do anh.
- Bạc Hi Lăng, bảo sao mãi em không nổi tiếng được. Đầu óc em đơn giản thật đó.
Má nó tức gì đâu, vừa bị bóc tem lại còn bị chê đầu óc đơn giản, tôi tức lắm luôn ấy.
- Em có thể bắt tôi chịu trách nhiệm. Nếu khó quá thì cũng nên bắt tôi bồi thường gì đó có giá hơn chứ. Tham vọng lên, em làm bà Hoắc rồi thì ai còn dám bắt bẻ em nữa, hửm?
- Thôi khỏi. Cái danh bà Hoắc tôi gánh không nổi.
- Vậy chấp nhận tình một đêm à?
- Có chơi có chịu!
Tôi cay chứ, nhưng vẫn sĩ diện to mồm. Chả lẽ lại khóc lóc rồi xin người ta đừng bỏ rơi mình? Không đâu, ai chứ Bạc Hi Lăng tôi không làm thế đâu.
Váy thì rách rồi, tôi không có đồ để mặc, bèn vớ lấy áo sơ mi của Hoắc Anh Đông mặc tạm, rồi định gọi Pen mang đồ tới cho tôi.
- Này Hi Lăng, em đang khiêu khích tôi đấy à?
Tay tôi đang cài cúc áo thì dừng lại, ném cho anh ta ánh mắt lườm nguýt không ưa.
- Ai thèm khiêu khích anh!
- Em mặc áo tôi là khiêu khích còn gì. Hay em giả ngu, khi nãy còn gào hét xin tha, giờ lại làm cái bộ dạng đó lượn lờ trước mắt tôi, hửm! Không cần mặc nữa, tôi lại mất công lột ra.
Tôi bực rồi đấy, cái tên Hoắc Anh Đông này sao mà đáng ghét thế không biết. Tôi cóc sợ nữa, lao tới ngồi trên người anh ta, tay còn bóp cổ lắc nhẹ.
- Anh gài tôi phải không? Sao có thể thuần thục dẫn dắt tôi đến vậy.
- Em nghĩ sao? Cũng thông minh hơn chút rồi đó.
- Hoắc Anh Đông, anh không bị bỏ thuốc phải không?
Hoắc Anh Đông gỡ tay tôi ra rồi nheo mắt cười thâm thúy, tự nhiên tôi nổi cả da gà.
- Em bỏ bùa tôi mới đúng, chiếc váy trên người em sao có thể gợn đòn như vậy.
- Anh... Được lắm!
Tôi không biết phải nói gì nữa, lật đật đứng lên và cay cú giơ ngón tay giữa chọc tức Hoắc Anh Đông.
- Tôi ngốc nên phải chịu. Anh đúng là cái đồ f*ck boy.
- Em không rời khỏi đây được đâu, không có thẻ còn lâu mới đi thang máy được. Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi. Không ngủ thì làm thêm lần nữa.
- Này Hoắc Anh Đông, anh là trâu bò à, anh có biết mệt không vậy?
- Con người cũng được coi là một loài động vật tiến hóa. Với cả Bạc Hi Lăng này, chúng ta đúng là đang ở tuổi sung sức mà. Tuổi này không làm thì em tính tới khi nào mới làm?
Tôi bịt miệng Hoắc Anh Đông, nghiến răng nghiến lợi mà nhắc.
- Anh không biết ngượng mồm à, mấy cái chuyện tế nhị mà nói bô bô vậy.
Hoắc Anh Đông vui vẻ gỡ tay tôi và giữ chặt.
- Làm gì cũng làm rồi, giờ chỉ có hai chúng ta thì em ngại gì chứ!
Rõ ràng tôi mới là người nên bắt bẻ, nhưng lại bị bẻ lái thành bị động.
Hoắc Anh Đông kéo tôi xuống giường. Tôi cứng đờ miễn cưỡng nằm cạnh nhưng quay lưng lại. Hoắc Anh Đông là cái đồ háo sắc, ôm tôi gắt gao từ phía sau, lại còn mơn trớn vuốt dọc eo nhè nhẹ. Tôi nghe được chất giọng quyến rũ chết người thủ thỉ bên tai mình.
- Yên tâm ngủ đi, tôi sẽ bù đắp cho em.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương