Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi
Chương 28: người phụ nữ bên Hoắc Anh Đông
Xe dừng lại tại khách sạn The HILLA làm tôi hơi ngỡ ngàng, lại bối rối vì đây là nơi tôi và Hoắc Anh Đông phát sinh quan hệ.
Tôi thấy rất nhiều phóng viên và nhân viên an ninh có mặt dầy đặc ở sảnh lớn thì tò mò hỏi tài xế.
Sự kiện gì vậy? Có vẻ rất được chú ý.Dạ, hôm nay là đại hội cổ đông của The HILLA thưa cô.Ôi vch, Hoắc Anh Đông sao lại bảo tôi cùng anh ta dự đại hội cổ đông. Tôi chỉ nghĩ là sự kiện của một thương hiệu hay nhãn hàng nào đó thôi chứ.
Tôi muốn về quá, tôi không muốn ở đây để bị người ta bắt gặp.
Thưa cô, mời cô xuống xe.Nhưng...Tôi phân vân, vẫn ngồi ở trong xe không có ý định xuống nữa.
Nhận thấy sự bồn chồn của tôi, người đó nói tiếp.
- Cô Lăng yên tâm, vệ sĩ của Hoắc tổng sẽ hộ tống cô, không ai có thể làm phiền.
Tôi nghiêng người ngó ra ngoài, vài người áo đen cao to đã bung sẵn ô đen để che chắn, họ đều đang kiên nhẫn đợi tôi bước ra.
Cuối cùng tôi xách váy rồi cẩn thận đặt chân xuống nền. Vệ sĩ vây quanh tôi kín mít, tay tôi giữ chặt áo blazer rồi nhanh chóng đi vào trong.
Tôi được dẫn đường tới phòng chờ riêng của Hoắc Anh Đông, ở cửa còn có hai vệ sĩ đô con và lạnh lùng đứng hai bên nữa. Họ thấy tôi thì cúi chào làm tôi áp lực ngang, cũng hơi cúi đầu tỏ ý chào hỏi qua lại.
Bước vào trong, căn phòng tráng lệ, đèn chùm lớn và nội thất độc đáo toát vẻ rất cao cấp. Tôi thấy một người phụ nữ mặc đồ đen khỏe khoắn, tóc dài buộc cao đang đứng khom người, Hoắc Anh Đông thì ngồi vắt chân ở ghế và đang thì thầm gì đó vào tai cô ấy. Hai người họ rất tập trung, cô ấy rất chăm chú nghe và khẽ gật đầu.
- Hoắc tổng!
Tôi lên tiếng, cả hai không giật mình mà cùng ngước lên nhìn tôi. Tôi cảm giác Hoắc Anh Đông và những người xung quanh anh đều rất bình tĩnh, bởi tôi chưa từng thấy họ giật mình dù là tình huống gì. Chả bù cho tôi, rất dễ giật mình kể cả chỉ là khi ai đó gọi tên mình.
Hoắc Anh Đông cười rạng rỡ, còn người kia mặt lạnh tanh, không lên tiếng mà cúi đầu chào tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Khi lướt qua nhau, tôi nhận ra mùi hương của Hoắc Anh Đông có ở trên người phụ nữ này.
Tôi quay lại nhìn, dáng đi của cô ấy rất vững chắc, thân hình kiểu năng động thể thao chứ không bánh bèo hay thục nữ. Đặc biệt đôi mắt sắc sảo và tinh anh. Tôi tự hỏi, đàn ông nào cua được người phụ nữ mạnh mẽ này phải là người rất khí thế và bản lĩnh.
Và tôi quay lại nhìn Hoắc Anh Đông, trong lòng dấy lên cảm xúc khó chịu.
- Nhìn em rất lạ!
Câu đầu tiên Hoắc Anh Đông nói với tôi không phải khen tôi đẹp, cũng chẳng khen bộ đồ hợp hay không, mà chỉ bảo tôi lạ.
Chẳng lẽ anh đã nhìn thấu tâm tình của tôi rồi?
- Lạ? Lạ lùng xa lạ? Hay độc lạ?
Hoắc Anh Đông bật cười rồi vỗ nhẹ vào đùi ra hiệu cho tôi ngồi lên, nhưng tôi không muốn, thậm chí thấy ghét, chẳng quan tâm mà ngồi sang ghế đối diện.
- Ai chọc giận em à?
Tôi lười biếng dựa người vào ghế, rồi đưa tay nhìn chiếc nhẫn to đùng, lại bâng quơ rảo mắt nhìn vu vơ xung quanh và nói.
- Hoắc tổng chưa trả lời tôi!
Hoắc Anh Đông đứng lên tiến tới ngồi cạnh tôi, sau đó bế cả người tôi muốn đặt lên đùi.
Tôi giẫy giụa né tránh.
- Váy sẽ nhăn mất.
Lông mày Hoắc Anh Đông nhíu lại, không nói không rằng liền hất tung áo blazer của tôi ra, nhanh nhẹn lao đầu vào cần cổ hít hà.
- Lạ, bởi vì tôi chưa từng thấy em đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả khi mặc chiếc váy lụa đỏ nữa. Nhưng giờ thì lạ kiểu khác, thái độ ngúng nguẩy này là thế nào? Hửm?
Tôi thấy rất nhiều phóng viên và nhân viên an ninh có mặt dầy đặc ở sảnh lớn thì tò mò hỏi tài xế.
Sự kiện gì vậy? Có vẻ rất được chú ý.Dạ, hôm nay là đại hội cổ đông của The HILLA thưa cô.Ôi vch, Hoắc Anh Đông sao lại bảo tôi cùng anh ta dự đại hội cổ đông. Tôi chỉ nghĩ là sự kiện của một thương hiệu hay nhãn hàng nào đó thôi chứ.
Tôi muốn về quá, tôi không muốn ở đây để bị người ta bắt gặp.
Thưa cô, mời cô xuống xe.Nhưng...Tôi phân vân, vẫn ngồi ở trong xe không có ý định xuống nữa.
Nhận thấy sự bồn chồn của tôi, người đó nói tiếp.
- Cô Lăng yên tâm, vệ sĩ của Hoắc tổng sẽ hộ tống cô, không ai có thể làm phiền.
Tôi nghiêng người ngó ra ngoài, vài người áo đen cao to đã bung sẵn ô đen để che chắn, họ đều đang kiên nhẫn đợi tôi bước ra.
Cuối cùng tôi xách váy rồi cẩn thận đặt chân xuống nền. Vệ sĩ vây quanh tôi kín mít, tay tôi giữ chặt áo blazer rồi nhanh chóng đi vào trong.
Tôi được dẫn đường tới phòng chờ riêng của Hoắc Anh Đông, ở cửa còn có hai vệ sĩ đô con và lạnh lùng đứng hai bên nữa. Họ thấy tôi thì cúi chào làm tôi áp lực ngang, cũng hơi cúi đầu tỏ ý chào hỏi qua lại.
Bước vào trong, căn phòng tráng lệ, đèn chùm lớn và nội thất độc đáo toát vẻ rất cao cấp. Tôi thấy một người phụ nữ mặc đồ đen khỏe khoắn, tóc dài buộc cao đang đứng khom người, Hoắc Anh Đông thì ngồi vắt chân ở ghế và đang thì thầm gì đó vào tai cô ấy. Hai người họ rất tập trung, cô ấy rất chăm chú nghe và khẽ gật đầu.
- Hoắc tổng!
Tôi lên tiếng, cả hai không giật mình mà cùng ngước lên nhìn tôi. Tôi cảm giác Hoắc Anh Đông và những người xung quanh anh đều rất bình tĩnh, bởi tôi chưa từng thấy họ giật mình dù là tình huống gì. Chả bù cho tôi, rất dễ giật mình kể cả chỉ là khi ai đó gọi tên mình.
Hoắc Anh Đông cười rạng rỡ, còn người kia mặt lạnh tanh, không lên tiếng mà cúi đầu chào tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Khi lướt qua nhau, tôi nhận ra mùi hương của Hoắc Anh Đông có ở trên người phụ nữ này.
Tôi quay lại nhìn, dáng đi của cô ấy rất vững chắc, thân hình kiểu năng động thể thao chứ không bánh bèo hay thục nữ. Đặc biệt đôi mắt sắc sảo và tinh anh. Tôi tự hỏi, đàn ông nào cua được người phụ nữ mạnh mẽ này phải là người rất khí thế và bản lĩnh.
Và tôi quay lại nhìn Hoắc Anh Đông, trong lòng dấy lên cảm xúc khó chịu.
- Nhìn em rất lạ!
Câu đầu tiên Hoắc Anh Đông nói với tôi không phải khen tôi đẹp, cũng chẳng khen bộ đồ hợp hay không, mà chỉ bảo tôi lạ.
Chẳng lẽ anh đã nhìn thấu tâm tình của tôi rồi?
- Lạ? Lạ lùng xa lạ? Hay độc lạ?
Hoắc Anh Đông bật cười rồi vỗ nhẹ vào đùi ra hiệu cho tôi ngồi lên, nhưng tôi không muốn, thậm chí thấy ghét, chẳng quan tâm mà ngồi sang ghế đối diện.
- Ai chọc giận em à?
Tôi lười biếng dựa người vào ghế, rồi đưa tay nhìn chiếc nhẫn to đùng, lại bâng quơ rảo mắt nhìn vu vơ xung quanh và nói.
- Hoắc tổng chưa trả lời tôi!
Hoắc Anh Đông đứng lên tiến tới ngồi cạnh tôi, sau đó bế cả người tôi muốn đặt lên đùi.
Tôi giẫy giụa né tránh.
- Váy sẽ nhăn mất.
Lông mày Hoắc Anh Đông nhíu lại, không nói không rằng liền hất tung áo blazer của tôi ra, nhanh nhẹn lao đầu vào cần cổ hít hà.
- Lạ, bởi vì tôi chưa từng thấy em đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả khi mặc chiếc váy lụa đỏ nữa. Nhưng giờ thì lạ kiểu khác, thái độ ngúng nguẩy này là thế nào? Hửm?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương