Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 37: nửa đùa nửa thật



Hoắc lão gia nhìn tôi.

- Cháu gái, uống trà đi, loại này ngọt thơm đỡ mất ngủ.

Tôi cẩn thận bưng ly trà lên và kính lễ.

- Cháu mời bác, mời chị!

Kèm một nụ cười khách sáo với Hoắc Anh Đông bên cạnh.

Tôi nhấp một ngụm trà nhỏ, quả thực vị không chát như trà đen hay trà xanh. Nó giúp tâm tình tôi thả lỏng hơn chút.

Ông ấy cười tỏ vẻ hài lòng, sau đó nhìn sang Hoắc Anh Đông.

Nào, bố tò mò cô gái xinh đẹp này có phải bạn gái con không?Vâng, tuy hơi bất ngờ nhưng con xin giới thiệu cô ấy với bố luôn. Bạc Hi Lăng là tên cô gái con đang dày công theo đuổi. Nhưng cô ấy chưa đổ.Dù đã nuốt ngụm trà xuống nhưng tôi vẫn ho sặc sụa. Hoắc Anh Đông ơi là Hoắc Anh Đông, ăn nói tưng tửng trước mặt bề trên vậy sao?

Tay anh ấy vỗ nhẹ lưng tôi, mọi hành động được hai người còn lại quan sát tỉ mỉ.

Bỗng Hoắc lão gia cười lớn.

Cháu gái, là phụ nữ cá tính chút cũng rất thú vị, đừng dễ dàng để đàn ông có được mình.Dạ?Tôi ngẩn tò te nhìn ông ấy, rồi nhìn Hoắc Anh Đông đang cười tủm tỉm.



- Hi Lăng nhỉ! Nhìn cháu làm ta nghĩ tới mẹ của ta. Bà ấy có lông mày rất bén, ánh mắt sáng bừng, nhân trung dài và cằm vượng phu. Ông nội của Anh Đông phải dùng khổ nhục kế mới nhận được cái gật đầu đồng ý hẹn hò của bà ấy. Hoắc Anh Đông cũng được nói là giống ông nội nó hơn cả ta. Quả là có duyên.

Tôi cười gượng gạo, không dám tin đây là lời khen dành cho mình.

Dạ, có lẽ do trang điểm nữa ạ.Tự tin lên cháu gái, ta sống hơn nửa đời, nhìn không biết bao nhiêu con người, ánh mắt và khí chất là điều khó làm giả và khó giấu nhất. Nghề nghiệp của cháu hiện là gì?Tôi thấy chị cả Hoắc Tâm Anh đang nhìn tôi, có vẻ khá mong chờ xem tôi sẽ thể hiện như thế nào.

Thưa bác, cháu là diễn viên ạ.Ồ, dưới trướng Hoắc thị?Giọng ông ấy hơi cao lên và đưa mắt nhìn Hoắc Anh Đông bên cạnh tôi. Tôi xấu hổ một chút.

- Dạ, cháu mới gia nhập Hoắc thị gần đây ạ.

Ông ấy nheo mắt cười, sau đó cầm ly trà lên uống. Đặt ly trở lại bàn, Hoắc lão gia nói nửa đùa nửa thật.

- Chuyện tình sếp phải lòng cô nhân viên đây sao? Hay, hay lắm.

Tôi biết đây là người đàn ông không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chuyện tình chốn công sở luôn là vấn đề muôn thủa, nhiều nơi còn là điều nhạy cảm. Tôi là nhân viên mới mà đã khiến con trai ông ấy phải lòng, tôi sợ ông ấy nghĩ tôi dùng diễn xuất để quyến rũ Hoắc Anh Đông.

Nhưng tôi tin phần nào đó ông ấy khen tôi thật, không ai lại so sánh người mình ghét với mẹ mình cả. Bà nội của

Hoắc Anh Đông chắc hẳn rất bản lĩnh mới khiến ông nội anh nhọc lòng theo đuổi, mới khiến bố anh ấy kể bằng giọng điệu vui vẻ tự hào. Lòng tôi dấy lên chút vui, hòa cùng sự áp lực luôn hiện hữu từ sáng tới giờ.

Hoắc lão gia đưa tay nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Nhìn chiếc đồng hồ ấy khá đơn giản nhưng toát lên vẻ hoài cổ sang trọng, phải nói rất hợp với ông ấy.

- Tới giờ ta phải đi rồi.



Ông ấy ngắn gọn ngoài sự tưởng tượng của tôi. Có phải không để tôi vào mắt nên không cần tìm hiểu hỏi han chút nào? Tự nhiên lòng tôi lại trùng xuống.

- Anh Đông, Hi Lăng đã tới nhà chị con rồi, ta cũng gặp rồi, các em họ cũng đều biết rồi. Có phải con nên chọn một ngày đẹp trời đưa con bé qua nhà mình dùng bữa cơm thân mật với mẹ của con không?

Hoắc Anh Đông nắm lấy tay tôi và mỉm cười.

- Dạ, bố nói phải. Thực ra mẹ con đã gặp Hi Lăng rồi, cô ấy còn mua trà sữa cho mẹ nữa.

Vẻ mặt Hoắc lão gia hơi ngạc nhiên, còn Hoắc Tâm Anh thì bất ngờ thấy rõ.

- Ô! Hi Lăng, cháu thật đặc biệt.

Không rõ ông ấy nói tôi đặc biệt theo nghĩa nào, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng cất lời cảm ơn.

Tôi cùng chị em họ Hoắc tiễn Hoắc lão ra sảnh. Hai con chó nhìn ông ấy mà im ru, thậm chí quấn quýt quanh chân.

Hoắc lão gia đưa tay nựng cằm con Doberman lớn hơn, vẻ rất yêu quý chả trách chúng không sủa.

Bỗng ông ấy quay lại nhìn tôi vài giây rồi mới vào xe rời đi. Ánh mắt này làm tôi chột dạ. Ông ấy nói đúng, ánh mắt là điều không thể làm giả và khó giấu.

Chỉ vài giây, tôi biết đó là ánh mắt thâm sâu và đáng sợ.
Chương trước Chương tiếp