Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 67: 1+1=?



Sinh nhật của Hoắc Linh Anh, tôi có dịp tới Hoắc gia lần nữa.

Trong lúc đi dạo ra hồ cá cho thoáng đãng, tôi tình cờ đi qua vườn cây cảnh. Ở đó Hoắc lão gia và Hoắc Tâm Anh đang đứng dưới gốc tùng lớn nói chuyện.

Hoắc lão gia không chống gậy, mà đứng chắp tay sau lưng nhìn thong dong tự tại. Con gái lớn của ông ấy thì cầm kéo tỉa lá mấy khóm hoa trên tường.

Bố à, bố có vẻ xuôi xuôi với Bạc Hi Lăng rồi ạ? Là do cô mang thai cháu nội của bố?Con có ý kiền gì à?Bố biết suy nghĩ của con mà.Ta chưa từng ghét bỏ con bé. Chỉ là Bạc Hi Lăng chưa tương xứng với em trai con. Chưa chứ không phải là không. Anh Đông có thể có được một người vợ hoàn hảo hơn. Nhưng Tâm Anh à, trên đời không có gì hoàn hảo cả. Bà nội con xưa kia cũng gần như thế, cũng phải cố gắng để được mẹ chồng công nhận. Hay như con và mẹ con, cái gì cũng làm được, chỉ nấu ăn thì không. Bạc Hi Lăng đang dần khẳng định bản thân, dưới danh nghệ sĩ trực thuộc Hoắc thị thì nó cũng đem lại nguồn lợi cho công ty, dưới danh bạn gái của Anh Đông, nó cũng giúp mẹ con ra sản phẩm mới. Mẹ con đã kể cho ta nghe, minh chứng rõ ràng nhất là doanh thu dòng nước hoa Primavera cao nhất quý này dù vừa ra mắt.Với nhà ta thì chút năng lực đó vẫn là quá ít!Mang thai được con của Hoắc Anh Đông là một năng lực. Khiến Anh Đông yêu và một lòng bất chấp giữ bên cạnh cũng là năng lực của Bạc Hi Lăng. Con xem, có cô gái nào làm được? Đến Mạc Nghệ Như cũng biết ý mà lui.Đàn ông họ Hoắc rất chung thủy, đã không để ý ai thì thôi, một khi lọt mắt thì không ai thay thế được.

Bạc Hi Lăng dĩ nhiên không phải dạng vừa. Anh Đông có khi bị cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt, cầu hôn rồi, đồng ý rồi lại bắt em con đợi chờ. Như vậy là không nể mặt mũi cho Anh Đông. Bố xem, đường đường là người thừa kế Hoắc gia mà lại đề Bạc Hi Lăng xoay mòng mòng.Tâm Anh, con hãy nhớ hiện tại vị trí mình đang ở đâu. Ở nhà con là chị gái của Hoắc Anh Đông, có thể trên cơ mà lên mặt dạy dỗ thằng bé. Ở Hoắc thị, con cũng chỉ có quyền ngang với em trai, xét về khía cạnh công việc có thể coi là cộng sự bình đẳng. Ở Hoắc Liên Bang, con xếp sau thằng bé, nói chính xác là con dưới trướng em con, phải dốc lòng phụng sự cho người đứng đầu. Con giỏi giang không thua kém đàn ông, bố biết. Nhưng con cũng phải nghĩ, Anh Đông là đứa em thương yêu chị mình. Nếu nó tham vọng và ích kỷ, con nghĩ nó để yên cho con lộng hành chắc? Con đã có gia đình thì nên hiểu, với người đàn ông yêu thương gia đình thì giới hạn của họ chính là vợ con của họ. Con thử nghĩ đi, Quân Dao yêu con như vậy, nếu có người bắt nạt con và Tiểu Quân, thì chồng con có mặc kệ không? Tiền bạc, tài sản, địa vị có quan trọng. Vợ chồng là bạn đời, là tri kỉ, cũng quan trọng. Con cái là máu mủ, là dứt ruột đẻ ra, cũng quan trọng. Có người vì cái nọ mà để mất cái kia, còn ta sống tới tuổi này bình yên đứng ở đây trò chuyện với con, có thể tự hào vỗ ngực nói đàn ông họ Hoắc có tất cả. Người đàn ông có rồi mà giữ được không đánh mất, cân bằng và phát triển được hết thảy là người có năng lực. Năng lực chưa đủ, còn phải nỗ lực nữa. Đương nhiên, điều tốt đẹp chỉ dành cho người xứng đáng và biết trân trọng.Hoắc Tâm Anh không nói gì nữa, nhìn sang thì phát hiện tôi đứng đó. Tôi khẽ chào.

- Bác trai!

Rồi chào tiếp.

- Chị!

Sau đó giải thích.

- Cháu đi ra hồ hóng gió, tình cờ gặp bác và chị ở đây.

Hoắc lão gia nhìn tôi rồi nhàn nhạt đáp.



- Ừ! Gần gũi với thiên nhiên cũng tốt cho phụ nữ mang thai. Chúng ta cùng đi ra hồ, ta cũng muốn tản bộ chút.

Tôi hơi bất ngờ với đề nghị này, nhưng khẽ gật đầu rồi nhường để ông ấy đi trước, tôi và chị Tâm Anh đi sau.

Lần đầu tôi đi gần Hoắc lão gia như vậy, tôi đi khá chậm bởi bụng tôi đã rất lớn rồi.

Dường như hai người kia cũng đi chậm để cùng nhịp với tôi.

Dự sinh là cuối tháng sau phải không?Dạ!Tôi không ngờ ông ấy nhớ ngày dự sinh của con tôi, lúc đang hơi cười thầm thì lại nghe được thêm.

- Thời tiết khi đó là giữa thu, không quá nóng, không quá lạnh, rất tốt cho con nhỏ, người mẹ cũng đỡ vất vả hơn.

Anh Đông và Linh Anh cũng sinh vào khoảng thời gian ấy. Chỉ có Tâm Anh sinh vào mùa đông lạnh giá nên dễ bị viêm phế quản và ho khò khè suốt.

- Vầng ạ.

Người đàn ông có ba người con, bên ngoài có thể bận việc to việc nhỏ, nhưng vẫn nhớ những kỉ niệm của con cái.

Tôi nhìn Hoắc lão gia, dường như thấy hình ảnh Hoắc Anh Đông khi về già.

- Sẽ khá vất vả, có gì không biết có thể hỏi mẹ và chị của Anh Đông bởi hai người đã sinh con và có kinh nghiệm.

Ta biết cháu có mẹ đẻ, nhưng cũng không phải ngại họ. Đứa nhỏ là con cháu Hoắc gia, mang dòng máu Hoắc gia sẽ là đứa bé hạnh phúc.



Bước chân tôi hơi dừng lại. Thì ra con tôi được công nhận và được người ông nội nức tiếng này quan tâm đến thế.

- Cháu cảm ơn bác.

Chúng tôi đi dọc ven hồ một vòng rồi trở về gian nhà chính. Cả quãng đường về khá yên tĩnh không ai nói gì.

Khi tới giữa cửa lớn, Hoắc lão gia chưa vào trong ngay mà đứng lại nhìn tôi.

- Hi Lăng, ta hỏi cháu câu này. 1+1 bằng mấy?

Chỉ có trẻ con mới đáp 1+1 =2. Nhất là với người đàn ông này, tôi biết ông ấy đang thử tôi.

Tôi cúi xuống nhìn chiếc bụng lớn của mình và xoa nhẹ, sau đó mỉm cười nhìn vào mắt ông nội của con mình.

- Bác hi vọng là bao nhiều ạ?

Ông ấy hơi nhếch môi cười, rồi cất bước đi vào.

Tôi ở sau bước theo, khi đi gần ông ấy, tôi nói tiếp.

- Bác muốn bao nhiêu, cháu sẽ cố gắng để cho ra kết quả bấy nhiêu ạ!
Chương trước Chương tiếp