Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi
Chương 9: thích trêu
Hoắc Anh Đông ngừng lại, rồi thì thầm vào tai tôi khiến tôi hơi nhột. Hơi thở của anh toát ra mùi rượu nhẹ, giọng trầm lại quyến rũ.
- Tôi không say!
Ô hay, hôn người ta rồi mới thông báo là không say. Ủa, không say mà lại làm càn?
Tưởng vậy sẽ xong, ai dè Hoắc Anh Đông lại tiếp tục hôn tôi, lần này có vẻ có kinh nghiệm, tay tôi bị khóa chặt bởi bàn tay to lớn. Tôi kháng cự bằng cách nghiêng đầu né tránh, thì Hoắc Anh Đông nhắm tới vị trí cổ.
Tôi sợ vch. Thật! Có phải mọi người nghĩ tôi sẽ vui điên lên vì được tổng tài họ Hoắc nhìn trúng không? Không đâu, 26 năm cuộc đời, cũng gọi là có tuổi rồi đấy nhưng tôi òa khóc như con nhóc 06 tuổi. Chính xác là tôi sợ bị anh ta "thịt" tại chỗ, như này khác gì ức hiếp tôi đâu. Nếu điều đó xảy ra, có khi tôi còn không dám báo cảnh sát chứ đừng nói là kiện anh ta tội xâm phạm.
- Khóc hửm?
Lùm mía, nước mắt tùm lum lù lù trên mặt tôi mà anh ta có thể thốt lên một câu vô tri đến vậy?!
Tôi không đáp, mặt vẫn không quay lại. Hoắc Anh Đông giữ cằm tôi và để mặt hai chúng tôi đối diện nhau.
Lẽ ra lúc này không phải lúc ngắm nghía đâu, nhưng ở khoảng cách siêu siêu gần có thể cảm nhận được cả hơi thở, tôi lại thầm cảm thán trong lòng rằng Hoắc Anh Đông sở hữu đôi mắt rất đẹp. Hẳn là vì mẹ anh ta là người lai Âu Á.
- Hửm?
Hoắc Anh Đông có vẻ như đang cố gắng kiềm chế bản thân mà hắng giọng. Tôi cắn môi sưng của mình và khẽ gật đầu.
- Rất tiếc, không thể ngừng được.
Cái đồ đáng ghét, thở ra câu nào là khiến người ta bất lực câu ấy. Thông báo xong, không đợi tôi sốc lại tinh thần, Hoắc Anh Đông lại lao vào hôn tôi tiếp. Anh ta hôn rất lâu, có lúc còn dùng lưỡi khuấy đảo cả khoang miệng, hoặc là bá đạo muốn quấn lấy.
Cả người tôi cứng đờ, khi tay anh ta không an phận luồn vào áo tôi, thân thể tôi như bị một luồng điện xoẹt qua. Tôi gồng người giữ tay anh ta lại, trước khi đôi tay ấy đặt lên ngực mình.
Tôi không nghĩ mình lại phải cầu xin Hoắc Anh Đông. Mắt tôi rưng rưng, giọng rất nhỏ đầy sợ hãi.
- Xin hãy tha cho tôi.
Đôi mắt cực phẩm của Hoắc Anh Đông hằn lên tia máu, vẫn đẹp nhưng ngông cuồng. Anh nhìn tôi chằm chằm và im lặng làm tôi càng thêm sợ.
- Hôn tiếp. Tôi phải được giải tỏa.
- Tôi không muốn, anh muốn ai cũng được, cớ sao lại là tôi.
- Là cô còn hơn là Sumi.
Tôi ngây ngốc với câu so sánh này.
Là anh ta ưa tôi hơn Sumi? Không có khả năng! So với siêu mẫu nuột nà với cặp giò trứ danh thì diễn viên kém nổi như tôi khác nào 49 gặp 500.
Là vì tôi kém nổi nên anh ta mới khi dễ chiếm đoạt? Cái này có khả năng!
Tức là, anh ta đang đánh giá thấp tôi phải không?
Nghĩ xong tôi phẫn nộ quá đi mất!
Khi Hoắc Anh Đông hì hục hôn tôi, tôi đã cắn một phát khá mạnh.
Anh khựng lại, ánh mắt u ám.
- Ngoan, cô quậy nữa tôi sẽ xử đẹp cô tại chỗ luôn đấy. Muốn hôn, hay muốn hơn?
- Hôn!
Đáp xong tôi nghệt mặt ra, chỉ muốn tự vả cái miệng mình.
Ở ghế sau oto, tôi co dúm người cam chịu, Hoắc Anh Đông thì hôn và hôn. Lần đầu tiên hôn trai của tôi khá đặc sắc, mạnh- nhẹ, nông- sâu, quắn quéo đảo lưỡi mút môi đều đủ cả. Phải nói là style đa dạng và muốn tắt thở.
Cũng khá lâu đấy.
Hoắc Anh Đông buông tôi ra, thở dài vài hơi điều tiết lại nhịp thở cho dần đều.Còn tôi thì chỉnh lại tóc tai và quần áo của mình. Tôi thấy mình vừa hèn vừa phèn sao sao ấy.
- Nâng đỡ sự nghiệp hay tiền mặt?
- Hả?
Tôi nhíu mày, liền được Hoắc Anh Đông giải thích, thái độ rất chi là hiển nhiên.
- Tôi không để ai thiệt bao giờ, có qua có lại, cô giúp tôi giải tỏa, tôi cho cô thứ cô muốn.
Ồ, hóa ra người siêu giàu sòng phẳng và thực tế như vậy, dù câu nói ấy được nói từ miệng Hoắc Anh Đông khiến tôi cảm giác mình không được coi trọng.
- Anh không sợ tôi muốn thứ khác sao?
- Nói!
Tôi nheo mắt nhìn anh ta thăm dò, to gan lớn mật nhìn vào yết hầu trước mặt và nói.
- Anh! Nếu anh là người đàn ông của tôi, sự nghiệp hay tiền đều quá dễ rồi.
Hoắc Anh Đông bật cười, có vẻ đã được thỏa mãn nên tâm tình khá tốt. Anh giữ lấy cằm tôi và nhả từng từ rõ ràng.
- Chỉ có ai là người của tôi, không có chuyện tôi là người của ai. Nhớ cho kỹ!
Tôi gỡ tay anh ta ra, sau đó còn phủi phủi tay và giễu cợt.
- Hoắc tổng yên tâm, tôi đùa chút thôi. Hôn thôi, có gì to tát đâu.
- Vừa khóc xin tha, giờ mạnh miệng gớm. Thế nào mới là to tát? Là lên giường hửm?
Đậu phụ tên khốn Hoắc Anh Đông này, anh ta muốn bẽ mặt tôi không ngóc lên được đây mà.
- Không phải...
Tôi gắt lên phủ định suy nghĩ nhạy cảm của anh ta. Hoắc Anh Đông lại nhìn tôi thâm sâu.
- Nếu hợp vị có thể cân nhắc cho cô ở bên tôi, biết đâu may mắn cô trở thành bà Hoắc. Quan trọng là cô có dám?
- Tôi không say!
Ô hay, hôn người ta rồi mới thông báo là không say. Ủa, không say mà lại làm càn?
Tưởng vậy sẽ xong, ai dè Hoắc Anh Đông lại tiếp tục hôn tôi, lần này có vẻ có kinh nghiệm, tay tôi bị khóa chặt bởi bàn tay to lớn. Tôi kháng cự bằng cách nghiêng đầu né tránh, thì Hoắc Anh Đông nhắm tới vị trí cổ.
Tôi sợ vch. Thật! Có phải mọi người nghĩ tôi sẽ vui điên lên vì được tổng tài họ Hoắc nhìn trúng không? Không đâu, 26 năm cuộc đời, cũng gọi là có tuổi rồi đấy nhưng tôi òa khóc như con nhóc 06 tuổi. Chính xác là tôi sợ bị anh ta "thịt" tại chỗ, như này khác gì ức hiếp tôi đâu. Nếu điều đó xảy ra, có khi tôi còn không dám báo cảnh sát chứ đừng nói là kiện anh ta tội xâm phạm.
- Khóc hửm?
Lùm mía, nước mắt tùm lum lù lù trên mặt tôi mà anh ta có thể thốt lên một câu vô tri đến vậy?!
Tôi không đáp, mặt vẫn không quay lại. Hoắc Anh Đông giữ cằm tôi và để mặt hai chúng tôi đối diện nhau.
Lẽ ra lúc này không phải lúc ngắm nghía đâu, nhưng ở khoảng cách siêu siêu gần có thể cảm nhận được cả hơi thở, tôi lại thầm cảm thán trong lòng rằng Hoắc Anh Đông sở hữu đôi mắt rất đẹp. Hẳn là vì mẹ anh ta là người lai Âu Á.
- Hửm?
Hoắc Anh Đông có vẻ như đang cố gắng kiềm chế bản thân mà hắng giọng. Tôi cắn môi sưng của mình và khẽ gật đầu.
- Rất tiếc, không thể ngừng được.
Cái đồ đáng ghét, thở ra câu nào là khiến người ta bất lực câu ấy. Thông báo xong, không đợi tôi sốc lại tinh thần, Hoắc Anh Đông lại lao vào hôn tôi tiếp. Anh ta hôn rất lâu, có lúc còn dùng lưỡi khuấy đảo cả khoang miệng, hoặc là bá đạo muốn quấn lấy.
Cả người tôi cứng đờ, khi tay anh ta không an phận luồn vào áo tôi, thân thể tôi như bị một luồng điện xoẹt qua. Tôi gồng người giữ tay anh ta lại, trước khi đôi tay ấy đặt lên ngực mình.
Tôi không nghĩ mình lại phải cầu xin Hoắc Anh Đông. Mắt tôi rưng rưng, giọng rất nhỏ đầy sợ hãi.
- Xin hãy tha cho tôi.
Đôi mắt cực phẩm của Hoắc Anh Đông hằn lên tia máu, vẫn đẹp nhưng ngông cuồng. Anh nhìn tôi chằm chằm và im lặng làm tôi càng thêm sợ.
- Hôn tiếp. Tôi phải được giải tỏa.
- Tôi không muốn, anh muốn ai cũng được, cớ sao lại là tôi.
- Là cô còn hơn là Sumi.
Tôi ngây ngốc với câu so sánh này.
Là anh ta ưa tôi hơn Sumi? Không có khả năng! So với siêu mẫu nuột nà với cặp giò trứ danh thì diễn viên kém nổi như tôi khác nào 49 gặp 500.
Là vì tôi kém nổi nên anh ta mới khi dễ chiếm đoạt? Cái này có khả năng!
Tức là, anh ta đang đánh giá thấp tôi phải không?
Nghĩ xong tôi phẫn nộ quá đi mất!
Khi Hoắc Anh Đông hì hục hôn tôi, tôi đã cắn một phát khá mạnh.
Anh khựng lại, ánh mắt u ám.
- Ngoan, cô quậy nữa tôi sẽ xử đẹp cô tại chỗ luôn đấy. Muốn hôn, hay muốn hơn?
- Hôn!
Đáp xong tôi nghệt mặt ra, chỉ muốn tự vả cái miệng mình.
Ở ghế sau oto, tôi co dúm người cam chịu, Hoắc Anh Đông thì hôn và hôn. Lần đầu tiên hôn trai của tôi khá đặc sắc, mạnh- nhẹ, nông- sâu, quắn quéo đảo lưỡi mút môi đều đủ cả. Phải nói là style đa dạng và muốn tắt thở.
Cũng khá lâu đấy.
Hoắc Anh Đông buông tôi ra, thở dài vài hơi điều tiết lại nhịp thở cho dần đều.Còn tôi thì chỉnh lại tóc tai và quần áo của mình. Tôi thấy mình vừa hèn vừa phèn sao sao ấy.
- Nâng đỡ sự nghiệp hay tiền mặt?
- Hả?
Tôi nhíu mày, liền được Hoắc Anh Đông giải thích, thái độ rất chi là hiển nhiên.
- Tôi không để ai thiệt bao giờ, có qua có lại, cô giúp tôi giải tỏa, tôi cho cô thứ cô muốn.
Ồ, hóa ra người siêu giàu sòng phẳng và thực tế như vậy, dù câu nói ấy được nói từ miệng Hoắc Anh Đông khiến tôi cảm giác mình không được coi trọng.
- Anh không sợ tôi muốn thứ khác sao?
- Nói!
Tôi nheo mắt nhìn anh ta thăm dò, to gan lớn mật nhìn vào yết hầu trước mặt và nói.
- Anh! Nếu anh là người đàn ông của tôi, sự nghiệp hay tiền đều quá dễ rồi.
Hoắc Anh Đông bật cười, có vẻ đã được thỏa mãn nên tâm tình khá tốt. Anh giữ lấy cằm tôi và nhả từng từ rõ ràng.
- Chỉ có ai là người của tôi, không có chuyện tôi là người của ai. Nhớ cho kỹ!
Tôi gỡ tay anh ta ra, sau đó còn phủi phủi tay và giễu cợt.
- Hoắc tổng yên tâm, tôi đùa chút thôi. Hôn thôi, có gì to tát đâu.
- Vừa khóc xin tha, giờ mạnh miệng gớm. Thế nào mới là to tát? Là lên giường hửm?
Đậu phụ tên khốn Hoắc Anh Đông này, anh ta muốn bẽ mặt tôi không ngóc lên được đây mà.
- Không phải...
Tôi gắt lên phủ định suy nghĩ nhạy cảm của anh ta. Hoắc Anh Đông lại nhìn tôi thâm sâu.
- Nếu hợp vị có thể cân nhắc cho cô ở bên tôi, biết đâu may mắn cô trở thành bà Hoắc. Quan trọng là cô có dám?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương