Hoàng Tổng! Tôi Yêu Anh
Chương 14: Máu đổ rồi, Hoàng tổng xin dừng tay!!!
[Cảnh báo chương này có cảnh bạo lực]
Thình thịch, thình thịch...
Trong lòng rộn ràng như vũ hội, Trịnh Anh Tú nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp trong lòng. Càng nhìn lâu càng muốn làm gì đó với người con gái này.
Hình như... Hắn biết yêu mất rồi.
Làn da mịn màng làm sao, thật là trắng. Ngón tay di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng, khẽ vân vê.
Khoảng cách giữa hai người trở nên mơ ám muội, hắn cúi đầu đến khi bờ môi nam tính của hắn sắp chạm môi với người con gái hoa hồng trong mộng thì đột ngột khựng lại.
Trái tim đập nhanh bỗng trở nên nhức nhói, hắn mím môi tách ra khỏi người Trương Phi Yến mà đứng lên. Bối rối lại có tiếc nuối vây lấy: "Tôi, tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó với cô đâu, tôi, tôi... A, thật sự rất xin lỗi cô!".
Đi đến, cô ta ôm lấy hắn, tựa đầu lên bờ ngực rắn chắc: "Tôi xem anh như anh trai mình, chẳng có gì lạ khi chúng ta gần gũi thế này. Tú à, ở cạnh anh thật sự rất thoải mái, mỗi ngày buồn bực trước kia cũng dần biến mất. Tôi vui lắm".
Anh trai sao..? Anh Tú mỉm cười ôm lấy cô ta. Là anh trai cũng được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là tôi vui lắm rồi.
Phi Yến ngẩng đầu nhìn hắn: "Đúng rồi nhỉ? Gần một tháng rồi tôi vẫn chưa biết anh bao nhiêu tuổi nữa".
Hắn nói: "Tôi hai lăm".
Kinh ngạc: "Tôi cũng hai lăm nè, vậy là chúng ta bằng tuổi nhau rồi. Ha ha, tôi muốn làm em nhé".
Hắn xoa đầu cô: "Được nha".
Cánh cửa phòng ngủ bị hé mở một khe nhỏ, chị Ngọc mặt không đổi sắc liền chụp lén cảnh hai người trong phòng ngủ đang ôm nhau.
Nhìn vào tấm ảnh người ta liền đoán ngay tâm tư cả hai dành cho nhau mặn nồng thế nào, là một đôi nhân tình thật lòng yêu nhau. Chị Ngọc khẽ đổ mồ hôi lạnh xem lại mấy tấm ảnh thân mật vừa chụp.
Nhanh chống quay người rời đi không để lại tiếng động nào, trốn vào nhà vệ sinh rồi bấm gửi cho Hoàng Minh Quân. Không phải làm chuyện xấu, chỉ là bắt gian giúp ông chủ thôi mà không hiểu vì sao trong lòng chị Ngọc thấp thỏm vô cùng.
Đang sợ cái căn nhà vốn dĩ lạnh lẽo này sẽ nhuộm máu đỏ một màu u ám của sát khí.
Gửi xong cô nhanh chống tan làm, không muốn lại đây thêm một lần nào nữa. Rất sợ ông chủ đột ngột về nhà rồi biến cái nhà này thành chiến trường máu đổ thành sông. Cô rất sợ mình bị đem làm bia ngắm để đôi bên đem xả trút.
Tin nhắn gửi đến, nhìn những tấm hình được gửi ánh mắt u ám như ma của anh chòng chọc muốn giết người. Cùng lúc đó trên bầu trời xám xít đánh ngang sấm sét đùng đoàng, lóe lên ánh sáng vô tình lạnh lẽo. Mơ hồ như đó là cõi lòng của anh hiện tại.
Phan Kiệt đến đưa văn thư thì giật nảy bị dọa sợ. Hoàng tổng mới nửa ngày còn vui vẻ thoải mái, sao bây giờ lại như thần chết thế kia?!
Nhận ra vấn đề từ chiếc điện thoại, cậu ta hiếu kỳ ghé mắt xem trộm. Sau đó thì hiểu rõ nguyên nhân rồi.
Không thể tin vào mắt mình được, thằng hầu Hoàng tổng nhặt về lại phản bội anh lén lút qua lại với vợ anh!
Thư ký Kiệt tức giận thay phần anh: "Hoàng tổng! Đánh què tên khốn đó đi ạ! Không thể chuyện này xảy ra được!".
Siết chặt điện thoại, anh đứng phất dậy: "Đi về".
Cậu ta hăng máu muốn đi bắt gian tại trận cùng Hoàng tổng: "Phải về nhà đập chết nó!".
..
Nhìn ra trời mưa ngoài cửa sổ, Anh Tú đứng đợi trước phòng thay đồ chờ Phi Yến thay quần áo mà ngáp dài mấy cái. Đêm nay cô ta có cuộc hẹn nên phải ăn mặc sao cho có phong cách thời thượng nhưng lại tối giản của một quý phu nhân.
Thay bộ nào liền đi ra cho hắn xem rồi hỏi ý kiến. Nói chứ hắn không hiểu thế nào là thời trang, thời trang của nữ giới lại càng không. Nãy giờ bộ đầm nào cô ta mặc hắn đều thấy rất đẹp. Không có chỗ để chê.
"Tú, còn bộ này thì sao? Anh thấy đẹp chứ?".
Không biết nên nhận xét thế nào, trong đầu chỉ có một từ: "Đẹp".
Phi Yến bĩu môi: "Nãy giờ chỉ nghe mỗi từ này của anh thôi đấy, tóm lại anh thấy bộ nào đẹp nhất trong những bộ còn lại?".
Hắn suy ngẫm: "Hừm... Hình như là bộ đầu tiên, màu trắng rất hợp với cô".
Cô ta cười tủm tỉm: "Tôi thấy đúng là như vậy, quả nhiên chúng ta thật hiểu nhau".
Thay lại bộ mà Anh Tú nói, khẽ ló đầu ra gọi: "Tú ơi, giúp tôi kéo khóa váy lên với".
Hơi ngượng ngùng, hắn đỏ mặt đi đến giúp cô.
"Hơi chật nhỉ? Cô gáng chịu một chút nha...".
Đột nhiên cửa phòng bị đạp tung. Rầm!
Hai người trong phòng thay đồ giật nảy mình cùng nhau đi ra xem chuyện gì. Trịnh Anh Tú chưa kịp phản ứng đã bị cú đấm đau thấu vung thẳng vào mặt. Phan Kiệt cho hắn ăn thêm một cước vào chân. Bị ngã nên không thể phòng thủ, Anh Tú cứ thế bị đánh.
Trương Phi Yến kinh hãi, mặt mũi tái mét nhìn hắn bị Phan Kiệt xử lí tàn nhẫn. Lùi lại, run rẩy nhìn người đàn ông ở trên xe lăn đang u ám lườm mình. Ánh mắt hằn lên hàm ý chết chóc.
Cô ta nuốt xuống bụng nỗi sợ hãi, tâm trí bỗng trở nên hưng phấn. Cuối cùng anh cũng chịu để ý đến mình. Cô ta đang cho rằng anh đang ghen đến phát điên vì mình.
Ngoài mặt giả bộ đáng thương, chạy đến quỳ bên chân anh cầu xin: "Anh Quân, xin anh hãy dừng lại... Nếu không, nếu không Tú sẽ chết mất...".
Chát!
"?!".
Sững người, cô ta trợn trừng mắt ôm má mình. Cơn đau rát ập đến mới đánh tỉnh cô ta. Mấp máy môi, hàng nước mắt chảy dài: "Anh... Sao anh lại đánh em..?".
Lạnh lẽo bạc tình, Hoàng Minh Quân hạ giọng: "Bắt cô ta lại".
Hai vệ sĩ vest đen đi vào giữ chặt Trương Phi Yến. Cô ta hoảng hốt giãy giụa: "Thả tôi ra! Tự dưng anh bị làm sao vậy?! Tôi đã làm gì sai hả?! Đồ khốn nạn! Thằng vũ phu!".
Trịnh Anh Tú bị đánh cho bầm dập nghe thấy tiếng la hét của cô ta liền bật dậy phản kháng Phan Kiệt, đạp cậu ta ra: "Yến!".
Hắn chạy đến đối trọi với hai tên vệ sĩ để cứu Phi Yến, dường như hắn không quan tâm còn có ông chủ của mình ở đây.
Máu trên trán hắn chảy dài xuống con mắt sưng húp bầm tím, sức mạnh lấy lại liền hạ gục hai vệ sĩ của anh. Ôm Phi Yến vào lòng: "Cô không sao chứ?".
Cô ta run rẫy trong vòng tay hắn, lén nhìn qua Hoàng Minh Quân đang tức đến đen kịt hết cả mặt. Nhếch mép đắc ý, cô ta ôm chặt lấy Anh Tú: "Hức... Anh Quân đánh em...".
Lúc bấy giờ hắn mới để ý sự có mặt của Hoàng Minh Quân trong phòng, lập tức nhìn qua anh. Bỗng chột dạ mà buông Phi Yến ra. Một mảng rối bời, hắn không biết mình nên làm gì ở trong tình huống này.
Phi Yến thì bị chồng cô ta đánh. Còn chồng cô ta Hoàng Minh Quân thì lại có ý định muốn thủ tiêu hắn.
"Trịnh Anh Tú, tôi đã cảnh cáo cậu! Thấy tôi dễ dãi nên cậu làm tới đúng không?!".
Anh Tú rùng mình vô thức lùi lại trước nộ khí của ông chủ, lén nhìn qua Phi Yến. Tròn mắt kinh ngạc khi trông thấy năm dấu tay trên dung mạo xinh đẹp.
Kính sợ Hoàng tổng biến mất, thay vào đó là phẫn nộ. Hắn cả gan bật lại: "Anh có còn là đàn ông không vậy?! Sao lại ra tay đánh vợ mình chứ?!".
Phan Kiệt và mấy vệ sĩ sững sờ nhìn tên nhãi to gan lớn mật dám quát lớn Hoàng tổng.
Gương mặt Minh Quân càng thêm giá buốt một màn u ám, anh không nói nhiều lập tức ra hiệu. Một đám vệ sĩ vây quanh Anh Tú. Hắn cảnh giác đứng ra bảo vệ Phi Yến, trở thành anh hùng bảo vệ cô gái đặc biệt trong lòng mình.
Hai tay Minh Quân khẽ run, thất vọng tăng lên đến mức khiến tim đập nhanh. Giơ tay, Anh Tú tức khắc bị kéo ra đánh hội đồng.
Kinh hoảng đến hai chân mềm nhũng, Phi Yến đứng không vững liền ngã ngồi ra đất. Vội vàng bò đi vì máu đang lan đến bên chân mình. Muốn bỏ chạy ngay lập tức, vì ở đây chẳng còn chỗ an toàn cho cô ta. Anh Tú cũng vì cô ta mà bị đánh đến sống dở chết dở đằng kia.
Lếch ra gần đến cửa phòng, bỗng có một đôi chân dừng trước mặt cô ta, chậm rãi ngẩng đầu. Cô ta liền ôm đầu hét lên: "Anh Quân, làm ơn... Đừng đánh tôi!".
Minh Quân không động đến cô ta, tay cứ cho vào túi quần. Từ trên nhìn xuống con chó cái đáng thương, cười nhạt: "Ở nhà tằng tịu với trai thoải mái nhỉ? Không được tôi đụng đến nên cô hứng với thằng giúp việc bần tiện đó đến vậy sao?".
Người đàn ông nói năng thô tục trước mặt không giống một Hoàng Minh Quân kiệm lời, nghiêm túc chín chắn chút nào. Khiến cô ta vừa sợ vừa tức đến đen hết cả mặt. Trong phút chốc không thể thốt thành lời, giống như có thứ gì đó kẹt lại trong họng.
Anh khụy xuống một chân, nhẹ nhàng chạm vào bên má vừa bị mình đánh: "Đau sao?".
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Phi Yến đỏ mặt nức nở nắm tay anh: "Hức, đau...".
Minh Quân hừ lạnh bạc tình hất cô ta ngã ra đất: "Đau thì nên nhớ, đừng để tôi thấy bản mặt cô một lần nào nữa. Nếu không đừng trách tôi đạp đổ gia đình cô".
Giật mình, Trương Phi Yến sầm mặt: "Gia đình của tôi... Anh không được phép động vào..!".
Anh đứng dậy, lấy trong ví ra một tấm thẻ đen giới hạn và một tấm vé: "Sáng mai cầm vé máy bay cút đi chỗ khác, số tiền trong tài khoản đó cô muốn làm gì thì làm. Cấm cô quay về cái nhà này".
Đồ đạc và vali của cô ta được mấy tên vệ sĩ đặt đến trước mặt. Cô ta không thể tin nổi đến một ngày sự việc này sẽ xảy ra. Bị chính người chồng mình dành cả thanh xuân để yêu anh bị anh đuổi ra khỏi nhà.
Sâu trong cõi lòng có thứ gì đó vỡ vụn, âm thanh tan nát rất lớn. Trái tim đau thắt, Trương Phi Yến đến khóc cũng không ra nước mắt. Hiện tại chỉ có đau đớn tận cùng.
Tại sao lại như vậy..?
Tại sao Hoàng Minh Quân lại bạc bẽo như vậy..? Suốt thời gian qua ở bên cạnh chăm sóc anh, cùng anh vượt qua những thử thách sinh tử của Kiều Chi Châu. Vậy mà đến cái nhìn dịu dàng anh dành cho mình cũng không có...
Hoàng Minh Quân có còn là con người không đấy..? Anh không có tim sao..?
Bây giờ có níu kéo cũng chẳng được gì, nhận lại chỉ là dao đâm vào những vết thương cũ. Máu của hận thù tích lại thành một biển lớn. Đôi mắt luôn hướng đến trái tim anh vụt tắt ánh sáng, một màu đen tối hiu quạnh.
Khóe môi nhếch lên, cô ta đột nhiên cười lớn. Tiếng cười chua chát của đau thương, điều này làm Phan Kiệt kẻ ngoài cuộc ở đằng này thấy thật đáng thương. Cậu ta chỉ biết lắc đầu ở dài, không dám tọc mạch vào chuyện vợ chồng của Hoàng tổng.
Đứng lên, phủi bụi trên người. Phi Yến nhặt tấm thẻ lên, rồi nắm chặt tấm vé máy bay. Người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp bỗng biến thành ả điên mù quáng vì tình yêu: "Chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu đấy. Rồi anh sẽ phải hối hận vì đã đuổi tôi đi".
Dứt lời, cô ta quay gót bỏ đi.
Không nhìn đến cô ta dù chỉ một lần, không quyến luyến cũng không quan tâm. Đến khi tiếng xe ô tô của cô ta rời đi hòa vào tiếng mưa đêm thì anh mới cho đám vệ sĩ đánh Anh Tú dừng lại.
Mấy vệ sĩ lui ra nhường đường cho Hoàng tổng đi đến.
Hoàng Minh Quân cau mày nhìn xuống Anh Tú một thân tơi tả, hắn bị đập đến hôn mê, hơi thở yếu ớt. Máu mũi máu mồm, lẫn máu đầu hòa vào nhau nhuộm ướt hết áo hắn.
Ra tay nặng quá rồi, nó có chết không?
Hối hận bỗng kéo đến, Minh Quân lệnh: "Đem nó đi chữa trị đi".
Phan Kiệt sững sốt: "Tại sao chứ? Chúng ta đáng lẽ phải đánh chết cái thằng khốn dám câu dẫn thiếu phu nhân mới đúng đấy!".
Anh lạnh giọng: "Nhanh!".
"...".
Phan Kiệt lập tức sắp sếp người đem Trịnh Anh Tú đi cứu thương. Cậu ta quay đầu lại nhìn bóng lưng anh, thầm thở dài.
Hoàng tổng ngày càng khó hiểu. Vợ mình thì đuổi đi như đuổi tà vậy mà lại tha tội cho thằng hầu vô giáo dục này.
Khó hiểu càng thêm khó hiểu, bên cạnh làm việc cùng anh đã tám năm nhưng chưa bao giờ thấy anh quan tâm người nào đó đến vậy. Kể cả sau này kết hôn đi chăng nữa cũng không thấy anh để ý đến Trương Phi Yến. Huống chi chỉ là một thằng bảo mẫu?
Trịnh Anh Tú dựa vào đâu mà khiến tâm lạnh như băng hà của Minh Quân xoay chuyển?
Thình thịch, thình thịch...
Trong lòng rộn ràng như vũ hội, Trịnh Anh Tú nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp trong lòng. Càng nhìn lâu càng muốn làm gì đó với người con gái này.
Hình như... Hắn biết yêu mất rồi.
Làn da mịn màng làm sao, thật là trắng. Ngón tay di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng, khẽ vân vê.
Khoảng cách giữa hai người trở nên mơ ám muội, hắn cúi đầu đến khi bờ môi nam tính của hắn sắp chạm môi với người con gái hoa hồng trong mộng thì đột ngột khựng lại.
Trái tim đập nhanh bỗng trở nên nhức nhói, hắn mím môi tách ra khỏi người Trương Phi Yến mà đứng lên. Bối rối lại có tiếc nuối vây lấy: "Tôi, tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó với cô đâu, tôi, tôi... A, thật sự rất xin lỗi cô!".
Đi đến, cô ta ôm lấy hắn, tựa đầu lên bờ ngực rắn chắc: "Tôi xem anh như anh trai mình, chẳng có gì lạ khi chúng ta gần gũi thế này. Tú à, ở cạnh anh thật sự rất thoải mái, mỗi ngày buồn bực trước kia cũng dần biến mất. Tôi vui lắm".
Anh trai sao..? Anh Tú mỉm cười ôm lấy cô ta. Là anh trai cũng được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là tôi vui lắm rồi.
Phi Yến ngẩng đầu nhìn hắn: "Đúng rồi nhỉ? Gần một tháng rồi tôi vẫn chưa biết anh bao nhiêu tuổi nữa".
Hắn nói: "Tôi hai lăm".
Kinh ngạc: "Tôi cũng hai lăm nè, vậy là chúng ta bằng tuổi nhau rồi. Ha ha, tôi muốn làm em nhé".
Hắn xoa đầu cô: "Được nha".
Cánh cửa phòng ngủ bị hé mở một khe nhỏ, chị Ngọc mặt không đổi sắc liền chụp lén cảnh hai người trong phòng ngủ đang ôm nhau.
Nhìn vào tấm ảnh người ta liền đoán ngay tâm tư cả hai dành cho nhau mặn nồng thế nào, là một đôi nhân tình thật lòng yêu nhau. Chị Ngọc khẽ đổ mồ hôi lạnh xem lại mấy tấm ảnh thân mật vừa chụp.
Nhanh chống quay người rời đi không để lại tiếng động nào, trốn vào nhà vệ sinh rồi bấm gửi cho Hoàng Minh Quân. Không phải làm chuyện xấu, chỉ là bắt gian giúp ông chủ thôi mà không hiểu vì sao trong lòng chị Ngọc thấp thỏm vô cùng.
Đang sợ cái căn nhà vốn dĩ lạnh lẽo này sẽ nhuộm máu đỏ một màu u ám của sát khí.
Gửi xong cô nhanh chống tan làm, không muốn lại đây thêm một lần nào nữa. Rất sợ ông chủ đột ngột về nhà rồi biến cái nhà này thành chiến trường máu đổ thành sông. Cô rất sợ mình bị đem làm bia ngắm để đôi bên đem xả trút.
Tin nhắn gửi đến, nhìn những tấm hình được gửi ánh mắt u ám như ma của anh chòng chọc muốn giết người. Cùng lúc đó trên bầu trời xám xít đánh ngang sấm sét đùng đoàng, lóe lên ánh sáng vô tình lạnh lẽo. Mơ hồ như đó là cõi lòng của anh hiện tại.
Phan Kiệt đến đưa văn thư thì giật nảy bị dọa sợ. Hoàng tổng mới nửa ngày còn vui vẻ thoải mái, sao bây giờ lại như thần chết thế kia?!
Nhận ra vấn đề từ chiếc điện thoại, cậu ta hiếu kỳ ghé mắt xem trộm. Sau đó thì hiểu rõ nguyên nhân rồi.
Không thể tin vào mắt mình được, thằng hầu Hoàng tổng nhặt về lại phản bội anh lén lút qua lại với vợ anh!
Thư ký Kiệt tức giận thay phần anh: "Hoàng tổng! Đánh què tên khốn đó đi ạ! Không thể chuyện này xảy ra được!".
Siết chặt điện thoại, anh đứng phất dậy: "Đi về".
Cậu ta hăng máu muốn đi bắt gian tại trận cùng Hoàng tổng: "Phải về nhà đập chết nó!".
..
Nhìn ra trời mưa ngoài cửa sổ, Anh Tú đứng đợi trước phòng thay đồ chờ Phi Yến thay quần áo mà ngáp dài mấy cái. Đêm nay cô ta có cuộc hẹn nên phải ăn mặc sao cho có phong cách thời thượng nhưng lại tối giản của một quý phu nhân.
Thay bộ nào liền đi ra cho hắn xem rồi hỏi ý kiến. Nói chứ hắn không hiểu thế nào là thời trang, thời trang của nữ giới lại càng không. Nãy giờ bộ đầm nào cô ta mặc hắn đều thấy rất đẹp. Không có chỗ để chê.
"Tú, còn bộ này thì sao? Anh thấy đẹp chứ?".
Không biết nên nhận xét thế nào, trong đầu chỉ có một từ: "Đẹp".
Phi Yến bĩu môi: "Nãy giờ chỉ nghe mỗi từ này của anh thôi đấy, tóm lại anh thấy bộ nào đẹp nhất trong những bộ còn lại?".
Hắn suy ngẫm: "Hừm... Hình như là bộ đầu tiên, màu trắng rất hợp với cô".
Cô ta cười tủm tỉm: "Tôi thấy đúng là như vậy, quả nhiên chúng ta thật hiểu nhau".
Thay lại bộ mà Anh Tú nói, khẽ ló đầu ra gọi: "Tú ơi, giúp tôi kéo khóa váy lên với".
Hơi ngượng ngùng, hắn đỏ mặt đi đến giúp cô.
"Hơi chật nhỉ? Cô gáng chịu một chút nha...".
Đột nhiên cửa phòng bị đạp tung. Rầm!
Hai người trong phòng thay đồ giật nảy mình cùng nhau đi ra xem chuyện gì. Trịnh Anh Tú chưa kịp phản ứng đã bị cú đấm đau thấu vung thẳng vào mặt. Phan Kiệt cho hắn ăn thêm một cước vào chân. Bị ngã nên không thể phòng thủ, Anh Tú cứ thế bị đánh.
Trương Phi Yến kinh hãi, mặt mũi tái mét nhìn hắn bị Phan Kiệt xử lí tàn nhẫn. Lùi lại, run rẩy nhìn người đàn ông ở trên xe lăn đang u ám lườm mình. Ánh mắt hằn lên hàm ý chết chóc.
Cô ta nuốt xuống bụng nỗi sợ hãi, tâm trí bỗng trở nên hưng phấn. Cuối cùng anh cũng chịu để ý đến mình. Cô ta đang cho rằng anh đang ghen đến phát điên vì mình.
Ngoài mặt giả bộ đáng thương, chạy đến quỳ bên chân anh cầu xin: "Anh Quân, xin anh hãy dừng lại... Nếu không, nếu không Tú sẽ chết mất...".
Chát!
"?!".
Sững người, cô ta trợn trừng mắt ôm má mình. Cơn đau rát ập đến mới đánh tỉnh cô ta. Mấp máy môi, hàng nước mắt chảy dài: "Anh... Sao anh lại đánh em..?".
Lạnh lẽo bạc tình, Hoàng Minh Quân hạ giọng: "Bắt cô ta lại".
Hai vệ sĩ vest đen đi vào giữ chặt Trương Phi Yến. Cô ta hoảng hốt giãy giụa: "Thả tôi ra! Tự dưng anh bị làm sao vậy?! Tôi đã làm gì sai hả?! Đồ khốn nạn! Thằng vũ phu!".
Trịnh Anh Tú bị đánh cho bầm dập nghe thấy tiếng la hét của cô ta liền bật dậy phản kháng Phan Kiệt, đạp cậu ta ra: "Yến!".
Hắn chạy đến đối trọi với hai tên vệ sĩ để cứu Phi Yến, dường như hắn không quan tâm còn có ông chủ của mình ở đây.
Máu trên trán hắn chảy dài xuống con mắt sưng húp bầm tím, sức mạnh lấy lại liền hạ gục hai vệ sĩ của anh. Ôm Phi Yến vào lòng: "Cô không sao chứ?".
Cô ta run rẫy trong vòng tay hắn, lén nhìn qua Hoàng Minh Quân đang tức đến đen kịt hết cả mặt. Nhếch mép đắc ý, cô ta ôm chặt lấy Anh Tú: "Hức... Anh Quân đánh em...".
Lúc bấy giờ hắn mới để ý sự có mặt của Hoàng Minh Quân trong phòng, lập tức nhìn qua anh. Bỗng chột dạ mà buông Phi Yến ra. Một mảng rối bời, hắn không biết mình nên làm gì ở trong tình huống này.
Phi Yến thì bị chồng cô ta đánh. Còn chồng cô ta Hoàng Minh Quân thì lại có ý định muốn thủ tiêu hắn.
"Trịnh Anh Tú, tôi đã cảnh cáo cậu! Thấy tôi dễ dãi nên cậu làm tới đúng không?!".
Anh Tú rùng mình vô thức lùi lại trước nộ khí của ông chủ, lén nhìn qua Phi Yến. Tròn mắt kinh ngạc khi trông thấy năm dấu tay trên dung mạo xinh đẹp.
Kính sợ Hoàng tổng biến mất, thay vào đó là phẫn nộ. Hắn cả gan bật lại: "Anh có còn là đàn ông không vậy?! Sao lại ra tay đánh vợ mình chứ?!".
Phan Kiệt và mấy vệ sĩ sững sờ nhìn tên nhãi to gan lớn mật dám quát lớn Hoàng tổng.
Gương mặt Minh Quân càng thêm giá buốt một màn u ám, anh không nói nhiều lập tức ra hiệu. Một đám vệ sĩ vây quanh Anh Tú. Hắn cảnh giác đứng ra bảo vệ Phi Yến, trở thành anh hùng bảo vệ cô gái đặc biệt trong lòng mình.
Hai tay Minh Quân khẽ run, thất vọng tăng lên đến mức khiến tim đập nhanh. Giơ tay, Anh Tú tức khắc bị kéo ra đánh hội đồng.
Kinh hoảng đến hai chân mềm nhũng, Phi Yến đứng không vững liền ngã ngồi ra đất. Vội vàng bò đi vì máu đang lan đến bên chân mình. Muốn bỏ chạy ngay lập tức, vì ở đây chẳng còn chỗ an toàn cho cô ta. Anh Tú cũng vì cô ta mà bị đánh đến sống dở chết dở đằng kia.
Lếch ra gần đến cửa phòng, bỗng có một đôi chân dừng trước mặt cô ta, chậm rãi ngẩng đầu. Cô ta liền ôm đầu hét lên: "Anh Quân, làm ơn... Đừng đánh tôi!".
Minh Quân không động đến cô ta, tay cứ cho vào túi quần. Từ trên nhìn xuống con chó cái đáng thương, cười nhạt: "Ở nhà tằng tịu với trai thoải mái nhỉ? Không được tôi đụng đến nên cô hứng với thằng giúp việc bần tiện đó đến vậy sao?".
Người đàn ông nói năng thô tục trước mặt không giống một Hoàng Minh Quân kiệm lời, nghiêm túc chín chắn chút nào. Khiến cô ta vừa sợ vừa tức đến đen hết cả mặt. Trong phút chốc không thể thốt thành lời, giống như có thứ gì đó kẹt lại trong họng.
Anh khụy xuống một chân, nhẹ nhàng chạm vào bên má vừa bị mình đánh: "Đau sao?".
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Phi Yến đỏ mặt nức nở nắm tay anh: "Hức, đau...".
Minh Quân hừ lạnh bạc tình hất cô ta ngã ra đất: "Đau thì nên nhớ, đừng để tôi thấy bản mặt cô một lần nào nữa. Nếu không đừng trách tôi đạp đổ gia đình cô".
Giật mình, Trương Phi Yến sầm mặt: "Gia đình của tôi... Anh không được phép động vào..!".
Anh đứng dậy, lấy trong ví ra một tấm thẻ đen giới hạn và một tấm vé: "Sáng mai cầm vé máy bay cút đi chỗ khác, số tiền trong tài khoản đó cô muốn làm gì thì làm. Cấm cô quay về cái nhà này".
Đồ đạc và vali của cô ta được mấy tên vệ sĩ đặt đến trước mặt. Cô ta không thể tin nổi đến một ngày sự việc này sẽ xảy ra. Bị chính người chồng mình dành cả thanh xuân để yêu anh bị anh đuổi ra khỏi nhà.
Sâu trong cõi lòng có thứ gì đó vỡ vụn, âm thanh tan nát rất lớn. Trái tim đau thắt, Trương Phi Yến đến khóc cũng không ra nước mắt. Hiện tại chỉ có đau đớn tận cùng.
Tại sao lại như vậy..?
Tại sao Hoàng Minh Quân lại bạc bẽo như vậy..? Suốt thời gian qua ở bên cạnh chăm sóc anh, cùng anh vượt qua những thử thách sinh tử của Kiều Chi Châu. Vậy mà đến cái nhìn dịu dàng anh dành cho mình cũng không có...
Hoàng Minh Quân có còn là con người không đấy..? Anh không có tim sao..?
Bây giờ có níu kéo cũng chẳng được gì, nhận lại chỉ là dao đâm vào những vết thương cũ. Máu của hận thù tích lại thành một biển lớn. Đôi mắt luôn hướng đến trái tim anh vụt tắt ánh sáng, một màu đen tối hiu quạnh.
Khóe môi nhếch lên, cô ta đột nhiên cười lớn. Tiếng cười chua chát của đau thương, điều này làm Phan Kiệt kẻ ngoài cuộc ở đằng này thấy thật đáng thương. Cậu ta chỉ biết lắc đầu ở dài, không dám tọc mạch vào chuyện vợ chồng của Hoàng tổng.
Đứng lên, phủi bụi trên người. Phi Yến nhặt tấm thẻ lên, rồi nắm chặt tấm vé máy bay. Người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp bỗng biến thành ả điên mù quáng vì tình yêu: "Chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu đấy. Rồi anh sẽ phải hối hận vì đã đuổi tôi đi".
Dứt lời, cô ta quay gót bỏ đi.
Không nhìn đến cô ta dù chỉ một lần, không quyến luyến cũng không quan tâm. Đến khi tiếng xe ô tô của cô ta rời đi hòa vào tiếng mưa đêm thì anh mới cho đám vệ sĩ đánh Anh Tú dừng lại.
Mấy vệ sĩ lui ra nhường đường cho Hoàng tổng đi đến.
Hoàng Minh Quân cau mày nhìn xuống Anh Tú một thân tơi tả, hắn bị đập đến hôn mê, hơi thở yếu ớt. Máu mũi máu mồm, lẫn máu đầu hòa vào nhau nhuộm ướt hết áo hắn.
Ra tay nặng quá rồi, nó có chết không?
Hối hận bỗng kéo đến, Minh Quân lệnh: "Đem nó đi chữa trị đi".
Phan Kiệt sững sốt: "Tại sao chứ? Chúng ta đáng lẽ phải đánh chết cái thằng khốn dám câu dẫn thiếu phu nhân mới đúng đấy!".
Anh lạnh giọng: "Nhanh!".
"...".
Phan Kiệt lập tức sắp sếp người đem Trịnh Anh Tú đi cứu thương. Cậu ta quay đầu lại nhìn bóng lưng anh, thầm thở dài.
Hoàng tổng ngày càng khó hiểu. Vợ mình thì đuổi đi như đuổi tà vậy mà lại tha tội cho thằng hầu vô giáo dục này.
Khó hiểu càng thêm khó hiểu, bên cạnh làm việc cùng anh đã tám năm nhưng chưa bao giờ thấy anh quan tâm người nào đó đến vậy. Kể cả sau này kết hôn đi chăng nữa cũng không thấy anh để ý đến Trương Phi Yến. Huống chi chỉ là một thằng bảo mẫu?
Trịnh Anh Tú dựa vào đâu mà khiến tâm lạnh như băng hà của Minh Quân xoay chuyển?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương