Hơi Ấm Trong Bóng Tối
Chương 7: Hồi ức biến thành mèo (1)
Ngày hôm sau.
'Cốc, cốc' Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tri Hạ vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, cậu lên tiếng: "Cho hỏi ai vậy?"
Phía bên ngoài cánh cửa vọng vào tiếng nói: "Là cô, chủ nhà đây con!"
Cánh cửa lập tức được mở ra, lúc này Lâm Tri Hạ mới khẽ cất giọng nói khàn khàn: "Mới sáng sớm cô tìm con có việc gì vậy ạ?"
"Ừm...cũng không có việc gì lớn đâu, hôm nay cô đến để nhắc con nhớ trả tiền trọ đúng hạn. Xin lỗi con nhiều tháng này cô thật sự rất kẹt..."
"Dạ con biết rồi, cô về trước đi con chắc chắn sẽ trả đúng hẹn."
Cô chủ nhà khẽ gật đầu đáp: "Ừ cô về nha con, tháng này cô sẽ giảm cho con chút ít."
Người đi rồi cậu vẫn đứng đó, những dòng suy nghĩ cứ thế ùa vào, cậu thì thầm: "Lại đến ngày đóng tiền phòng." Khu trọ này hay bị mất điện nhưng may thay là cô chủ trọ rất tốt bụng. Tháng nào cô cũng giảm đôi chút tiền phòng cho mọi người, tuy không nhiều nhưng cũng rất tình nghĩa.
Bỗng lúc này trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ: "Hay mình trở lại viết tiểu thuyết nhỉ?"
Đúng vậy, Lâm Tri Hạ trước đây từng là một tác giả tiểu thuyết. Tuy còn rất trẻ nhưng những bộ tiểu thuyết của cậu viết rất được - có thể nói là hot. Nhiều người biết đến tiểu thuyết của cậu, cũng có rất nhiều fan cứng theo cậu từ những ngày đầu đều rất ủng hộ. Tiền cậu nhận được từ đó cũng kha khá, cơ mà bản thân cậu thật sự phải quay lại sao?
Trước đây lúc đang trong thời kì đỉnh cao thì một sự cố xảy ra. Tác phẩm cậu viết lúc này nhận được nhiều ý kiến trái chiều, cậu đại chiến với đám độc giả của mình 3 ngày 3 đêm. Kết quả bản thân cậu lại 'thua thê thảm' mất hết mặt mũi, trong lúc bồng bột cậu đã tuyên bố sẽ bỏ nghề. Bây giờ mà quay lại thì cũng thật mất mặt đi!
"Thôi cứ kệ, mặt mình đủ dày" Kì thực mặt cậu cũng khá dày mất mặt thì có là gì, không có tiền mới là vấn đề. Đến cuối cùng vì cần tiền cậu vẫn quyết định quay trở lại.
"Khà khà! Các tiểu bảo bối đại thần sắp quay lại rồi! Có vui mừng không? Có kinh hỉ không?" Lâm Tri Hạ đứng đó cười ngây ngốc, thật sự như có bệnh.
Quả thực Lâm Tri Hạ cũng không phải thứ tốt lành gì, vì chạy theo số đông mà viết loại tiểu thuyết não tàn. Cái gì mà tổng tài lạnh lùng, bá đạo - thật ra là viết về một tên ngu nhiều tiền. Rồi lại cái gì mà nữ chính thanh thuần, yếu đuối, ngốc bạch ngọt - thật ra lại có tính cách nhu nhược, ngốc bạch ngọt cái beep ấy.
Lâm Tri Hạ đúng là nên bị ăn chửi, lúc đó nếu cậu chịu xin lỗi các độc giả của mình thì đâu đến nỗi nào. Bây giờ biết hối hận rồi, xin lỗi độc giả papa là tại hạ sai rồi!
Sau khi quyết định hết tất thảy cậu vui vẻ lên đường đi làm. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu thử việc, nói không hồi hộp thì là nói dối. "Phù" Lâm Tri Hạ thở ra một hơi rồi dần trở nên bình tĩnh.
Trái lại với những lo lắng của mình, không khí và môi trường làm việc ở đây thật sự rất tốt. Đồng nghiệp đều thân thiện, vui vẻ, chỉ riêng cái ông chú kia là đáng ghét thôi.
Là cậu đã tạo nghiệp không thể tha thứ? Nếu không thì sao Phó Sơn Thành cứ nhìn cậu chằm chằm như giám sát tội phạm, rồi lại còn bắt cậu làm đi làm lại một món nước?
"Chưa được, làm lại!"
"Chưa được, làm lại!"
Lâm Tri Hạ: "..."
Đây là đang trả thù cậu chuyện cũ, hay là nói ông chú này có sở thích hành nhân viên? Cậu nhóc quyết định không nhịn nữa mà lên tiếng: "Chú rõ ràng là cố ý?"
Phó Sơn Thành chỉ thản nhiên đáp: "Tôi đã bảo với cậu là tôi yêu cầu rất cao không phải sao?"
Nói xong hắn liền quay người rời đi với bộ dáng thỏa mãn, bắt nạt nhóc con đúng là vui. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ấy, Phó Sơn Thành lại thầm oán trong lòng và quyết tâm trả đũa.
Nguyên nhân ư? Đơn giản là vì Lâm Tri Hạ hiểu lầm hắn, hắn ta đương nhiên ghi hận rồi đi! Bản thân làm việc tốt nhưng không nhận được lời cảm ơn, trái lại còn bị hiểu lầm.
Tiểu Hắc thật Ra chính là Phó Sơn Thành, vâng bạn không nghe nhầm đâu, là thật đấy!
Mấy tháng trước Phó Sơn Thành bị gia đình ép đưa bạn gái về ra mắt, giục cậu mau chóng lấy vợ yên bề gia thất. Không yêu đương thì bạn gái ở đâu ra?
Bản thân anh ta quyết định đi coi bói, muốn biết nửa kia của mình khi nào xuất hiện. Nhưng nào có ngờ câu trả lời nhận được lại gây sốc cho người nghe.
"Nửa kia của cậu là nam, hiện cũng đang ở gần cậu."
Đùa kiểu gì vậy? Anh đây vừa cao, vừa đẹp trai, lại còn nhiều tiền, soái khí ngút trời mà dám bảo nửa kia của mình là nam. Anh đây mới không phải 'gay', ai muốn làm gay thì tự đi mà làm.
Phó Sơn Thành mặt mày biến sắc, giây sau hắn đã bỏ đi mà không nói lời nào.
Tối ngày hôm đó một hiện tượng kì lạ đã xảy ra, Phó Sơn Thành cư nhiên biến thành mèo rồi! Lúc đầu hắn ta vô cùng hoảng loạn, khoảng thời gian biến thành mèo chỉ khi đêm đến, ban ngày thì vẫn như thường. Phó Sơn Thành cũng đã lập tức đi tìm bà thầy bói ấy nhưng bà ta cũng biến mất không dấu vết.
Thật sự hoang đường mà!!!
"Ông trời ơi! ông đang đùa kiểu gì vậy chứ?"
Không lẽ cứ phải chịu đựng tình trạng này suốt đời? phó Sơn Thành đau đớn gục ngã thầm nhủ: "Đây chỉ là mơ, là mơ thôi! Ngủ dậy một giấc là mọi thứ trở lại bình thường."
Nói rồi hắn liền đi ngủ.
'Cốc, cốc' Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tri Hạ vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, cậu lên tiếng: "Cho hỏi ai vậy?"
Phía bên ngoài cánh cửa vọng vào tiếng nói: "Là cô, chủ nhà đây con!"
Cánh cửa lập tức được mở ra, lúc này Lâm Tri Hạ mới khẽ cất giọng nói khàn khàn: "Mới sáng sớm cô tìm con có việc gì vậy ạ?"
"Ừm...cũng không có việc gì lớn đâu, hôm nay cô đến để nhắc con nhớ trả tiền trọ đúng hạn. Xin lỗi con nhiều tháng này cô thật sự rất kẹt..."
"Dạ con biết rồi, cô về trước đi con chắc chắn sẽ trả đúng hẹn."
Cô chủ nhà khẽ gật đầu đáp: "Ừ cô về nha con, tháng này cô sẽ giảm cho con chút ít."
Người đi rồi cậu vẫn đứng đó, những dòng suy nghĩ cứ thế ùa vào, cậu thì thầm: "Lại đến ngày đóng tiền phòng." Khu trọ này hay bị mất điện nhưng may thay là cô chủ trọ rất tốt bụng. Tháng nào cô cũng giảm đôi chút tiền phòng cho mọi người, tuy không nhiều nhưng cũng rất tình nghĩa.
Bỗng lúc này trong đầu cậu nảy ra một suy nghĩ: "Hay mình trở lại viết tiểu thuyết nhỉ?"
Đúng vậy, Lâm Tri Hạ trước đây từng là một tác giả tiểu thuyết. Tuy còn rất trẻ nhưng những bộ tiểu thuyết của cậu viết rất được - có thể nói là hot. Nhiều người biết đến tiểu thuyết của cậu, cũng có rất nhiều fan cứng theo cậu từ những ngày đầu đều rất ủng hộ. Tiền cậu nhận được từ đó cũng kha khá, cơ mà bản thân cậu thật sự phải quay lại sao?
Trước đây lúc đang trong thời kì đỉnh cao thì một sự cố xảy ra. Tác phẩm cậu viết lúc này nhận được nhiều ý kiến trái chiều, cậu đại chiến với đám độc giả của mình 3 ngày 3 đêm. Kết quả bản thân cậu lại 'thua thê thảm' mất hết mặt mũi, trong lúc bồng bột cậu đã tuyên bố sẽ bỏ nghề. Bây giờ mà quay lại thì cũng thật mất mặt đi!
"Thôi cứ kệ, mặt mình đủ dày" Kì thực mặt cậu cũng khá dày mất mặt thì có là gì, không có tiền mới là vấn đề. Đến cuối cùng vì cần tiền cậu vẫn quyết định quay trở lại.
"Khà khà! Các tiểu bảo bối đại thần sắp quay lại rồi! Có vui mừng không? Có kinh hỉ không?" Lâm Tri Hạ đứng đó cười ngây ngốc, thật sự như có bệnh.
Quả thực Lâm Tri Hạ cũng không phải thứ tốt lành gì, vì chạy theo số đông mà viết loại tiểu thuyết não tàn. Cái gì mà tổng tài lạnh lùng, bá đạo - thật ra là viết về một tên ngu nhiều tiền. Rồi lại cái gì mà nữ chính thanh thuần, yếu đuối, ngốc bạch ngọt - thật ra lại có tính cách nhu nhược, ngốc bạch ngọt cái beep ấy.
Lâm Tri Hạ đúng là nên bị ăn chửi, lúc đó nếu cậu chịu xin lỗi các độc giả của mình thì đâu đến nỗi nào. Bây giờ biết hối hận rồi, xin lỗi độc giả papa là tại hạ sai rồi!
Sau khi quyết định hết tất thảy cậu vui vẻ lên đường đi làm. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu thử việc, nói không hồi hộp thì là nói dối. "Phù" Lâm Tri Hạ thở ra một hơi rồi dần trở nên bình tĩnh.
Trái lại với những lo lắng của mình, không khí và môi trường làm việc ở đây thật sự rất tốt. Đồng nghiệp đều thân thiện, vui vẻ, chỉ riêng cái ông chú kia là đáng ghét thôi.
Là cậu đã tạo nghiệp không thể tha thứ? Nếu không thì sao Phó Sơn Thành cứ nhìn cậu chằm chằm như giám sát tội phạm, rồi lại còn bắt cậu làm đi làm lại một món nước?
"Chưa được, làm lại!"
"Chưa được, làm lại!"
Lâm Tri Hạ: "..."
Đây là đang trả thù cậu chuyện cũ, hay là nói ông chú này có sở thích hành nhân viên? Cậu nhóc quyết định không nhịn nữa mà lên tiếng: "Chú rõ ràng là cố ý?"
Phó Sơn Thành chỉ thản nhiên đáp: "Tôi đã bảo với cậu là tôi yêu cầu rất cao không phải sao?"
Nói xong hắn liền quay người rời đi với bộ dáng thỏa mãn, bắt nạt nhóc con đúng là vui. Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt ấy, Phó Sơn Thành lại thầm oán trong lòng và quyết tâm trả đũa.
Nguyên nhân ư? Đơn giản là vì Lâm Tri Hạ hiểu lầm hắn, hắn ta đương nhiên ghi hận rồi đi! Bản thân làm việc tốt nhưng không nhận được lời cảm ơn, trái lại còn bị hiểu lầm.
Tiểu Hắc thật Ra chính là Phó Sơn Thành, vâng bạn không nghe nhầm đâu, là thật đấy!
Mấy tháng trước Phó Sơn Thành bị gia đình ép đưa bạn gái về ra mắt, giục cậu mau chóng lấy vợ yên bề gia thất. Không yêu đương thì bạn gái ở đâu ra?
Bản thân anh ta quyết định đi coi bói, muốn biết nửa kia của mình khi nào xuất hiện. Nhưng nào có ngờ câu trả lời nhận được lại gây sốc cho người nghe.
"Nửa kia của cậu là nam, hiện cũng đang ở gần cậu."
Đùa kiểu gì vậy? Anh đây vừa cao, vừa đẹp trai, lại còn nhiều tiền, soái khí ngút trời mà dám bảo nửa kia của mình là nam. Anh đây mới không phải 'gay', ai muốn làm gay thì tự đi mà làm.
Phó Sơn Thành mặt mày biến sắc, giây sau hắn đã bỏ đi mà không nói lời nào.
Tối ngày hôm đó một hiện tượng kì lạ đã xảy ra, Phó Sơn Thành cư nhiên biến thành mèo rồi! Lúc đầu hắn ta vô cùng hoảng loạn, khoảng thời gian biến thành mèo chỉ khi đêm đến, ban ngày thì vẫn như thường. Phó Sơn Thành cũng đã lập tức đi tìm bà thầy bói ấy nhưng bà ta cũng biến mất không dấu vết.
Thật sự hoang đường mà!!!
"Ông trời ơi! ông đang đùa kiểu gì vậy chứ?"
Không lẽ cứ phải chịu đựng tình trạng này suốt đời? phó Sơn Thành đau đớn gục ngã thầm nhủ: "Đây chỉ là mơ, là mơ thôi! Ngủ dậy một giấc là mọi thứ trở lại bình thường."
Nói rồi hắn liền đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương