Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa

Chương 14



Bằng lương tâm mà nói, gia cảnh Lý Văn Hòa không sánh bằng Kha phủ, nhưng cũng coi như là gia đình phú thương giàu có. Nếu không chỉ bàn về lễ cập quan lần này, Lý phủ cũng không thể không có nhiều phòng trống cho bạn cùng trường như y vào ở được.

Cha mẹ trong nhà yêu thương con cái, đến mức có thể cho đi cả trăm lạng tiền lãi tết nguyên đán, chứ đừng nói đến xe ngựa đưa đón con trai đi học.

Thường ngày một mình Lý Văn Hòa ở bên trong lăn lộn cũng dư dả, cho dù hôm nay có thêm một Mộc Cảnh Tự thì cùng lắm không gian trong xe cũng chật hẹp hơn một chút, thực ra vẫn rộng rãi như cũ.

Tấm ván sau được đánh bóng, rèm thêu, thậm chí cả những chiếc đệm mềm mại dưới ghế cũng được nhồi bông dày.

Thật là...... Không hề keo kiệt.

Nhiều học sinh trong học phủ còn không có điều kiện bằng hắn, có thể ngồi lên xe ngựa vốn đã phú quý, chứ đừng nói tới những bài trí trong xe.

Nếu là người bên ngoài nói, Lý tiểu công tử hơn phân nửa sẽ đốp trở về.

Điều kiện của mình như nào mà lại dám nói hắn như vậy?

Nhưng người nói lời này là Kha Hàn Anh, cháu độc nhất của Thái phó Kha Văn Thụy, con trai độc nhất của người giàu nhất Kha Học Bác.

Vậy thì hết cách, không chỉ hết cách, hắn còn rất sợ hãi.

Bởi vì dựa vào Lý tiểu công tử ở bên cạnh Kha Hồng Tuyết như đi trên lớp băng mỏng mấy năm nay, vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn hiện giờ đã rõ ràng: Người này đang giận rồi.

Bởi vì quá mức tức giận, cho nên ngay cả khóe miệng cũng mang theo ý cười lạnh như băng nhìn về phía một người, mặc kệ ngoài miệng hắn đang nói cái gì, thật ra trong lòng đang nghĩ phải làm sao cho đối phương biến mất ngay lập tức.

Nhưng hắn lại chặn ở cửa xe, Lý Văn Hòa không dám mặc kệ trực tiếp nhảy xuống, e sợ không để ý một cái lại va chạm vị đại thiếu gia này.

Hắn sợ vô cùng, lại thật không biết mình rốt cuộc đã đắc tội Kha Hồng Tuyết ở đâu.

Trước giờ hắn vẫn luôn ngồi xe ngựa này nha, cũng đâu phải Kha Hàn Anh chưa từng thấy, cần gì giận tím mặt như bây giờ chứ?

Lý Văn Hòa nuốt một ngụm nước miếng, thật sự hết cách, cẩn thận gọi một tiếng: “Cha...”

“……”

Trong ngoài thùng xe thoáng chốc lâm vào một loại yên tĩnh khó tả, qua một lát, có người lên tiếng phá vỡ mảnh tĩnh mịch này.

Mộc Cảnh Tự cúi đầu, nở nụ cười cực kỳ trầm thấp, làm như bị tiếng gọi hoang mang kia của hắn chọc cười.

Lý tiểu công tử còn chưa kịp quay đầu lại nhìn tiên nhân học huynh nhà hắn cười rộ lên đẹp mắt cỡ nào, chỉ thấy biểu tình trên mặt vị tổ tông trước xe kia cứng đờ, sự lạnh lùng trong ánh mắt lập tức tiêu tán, thay vào đó là một loại kích động rất khó dùng ngôn ngữ hình dung, chợt lóe mà qua.

Hắn thậm chí nhìn thấy ống tay áo Kha Hồng Tuyết hơi khẽ động, như thể được nâng lên về phía trước theo biên độ cơ thể nhưng lại nhanh chóng rút lại, như là căn bản không có chuyện như vậy.

Lý Văn Hòa khiếp sợ dị thường, miệng chậm rãi há to.

Cái này...... Thật sự là một chuyện mới mẻ.

Lúc còn sống hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ này trên người Kha Hàn Anh hay sao???

Lý Văn Hòa kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả mắt cũng không chớp.

Nhưng thời gian xảy ra tất cả những chuyện này dù sao cũng quá ngắn ngủi, còn chưa đợi hắn điều chỉnh lại biểu tình, Kha Hồng Tuyết đã thu lại cảm xúc trước, lạnh lùng liếc hắn một cái: “Còn không cút xuống dọn đồ?”

Lý Văn Hòa muốn nói hắn dẫn theo phu xe, đương nhiên sẽ có người dọn hộ, nhưng lời này của Kha Hồng Tuyết coi như cho hắn bậc thang, Lý Văn Hòa nào còn không dám, vội vàng lớn tiếng đáp một câu: “Á!” rồi lao xuống.

m thanh hơi lớn, Mộc Cảnh Tự bất giác nhíu mày, cơ thể lệch khỏi quỹ đạo nghiêng bên kia, dường như lỗ tai bị la nên có hơi đau.

Vì thế Lý tiểu công tử vừa xuống xe, đối diện là Kha Hàn Anh vỗ vào lưng hắn một phát.

Lý Văn Hoà và mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, vừa khó hiểu vừa uất ức.

Kha Hồng Tuyết: “ Sao ngươi không cầm cái chiêng rách trước người, nói một câu thì gõ một cái, cổ họng gì thế không biết.”

Lý Văn Hòa: “......”

Càng uất ức hơn.

Hắn ỉu xìu cúi đầu, vừa định kiên cường biện giải cho mình vài phần đã thấy tôi tớ Kha phủ chuyển đồ từ trong phủ ra ngoài, trong nháy mắt cảm thấy không cần kiên cường này cũng được, cười hì hì khoe mẽ: “Cha giáo huấn rất đúng.”

Kha Hồng Tuyết làm bộ muốn đạp hắn, Lý Văn Hòa lập tức bỏ chạy, làm Kha Hồng Tuyết vừa tức vừa buồn cười.

Mà chờ hắn rời đi, trong ngoài thùng xe lập tức trở nên yên tĩnh dị thường.

Kha Hồng Tuyết nhớ tới, từ khi hắn và Mộc Cảnh Tự gặp nhau vào mùa xuân tới nay, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt chỉ ấm áp chốc lát, thì giữa hai bên luôn đối chọi gay gắt.

- Hoặc là nói, hắn đơn phương nhằm vào Mộc Cảnh Tự.



Vì y nói năng lỗ mãng và những suy nghĩ quấy phá trong lòng hắn.

Nhưng khi hắn phát hiện những ngôn luận mạo phạm kia chỉ là một góc nhìn biết hết toàn bộ của người này, thật tâm thật ý đặt câu hỏi với mình, đột nhiên tất cả phẫn uất biến mất hết, chỉ còn lại có một sự hối hận nghĩ mà sợ tới vô cùng, sợ hãi đến tột đỉnh.

Đương nhiên hắn cũng tức giận, vì Mộc Cảnh Tự giấu diếm, vì đã lừa gạt hắn.

Nhưng chút cảm xúc này, thậm chí không cần bị mặt trời mới mọc nhìn thấy, chỉ ở ban đêm bị ánh nến huỳnh quang yếu ớt chiếu một cái thôi đã tiêu tán.

Mất mà lại được mừng như điên cũng đủ để cho hắn xem nhẹ tất cả.

Nhưng dù sao hắn cũng là Kha Hồng Tuyết, dù sao cũng cách điện hạ năm năm, ở chung một cái viện gần hai tháng, Mộc Cảnh Tự cũng chưa bao giờ thẳng thắn thành thật với hắn dù chỉ là một chút.

Kha Hàn Anh chưa bao giờ là thiếu niên ngu xuẩn ngây thơ, hắn chỉ thoáng nghĩ đã biết rõ điện hạ không thể nào nhận hắn.

Lý do gì cũng tốt, cho dù những lý do kia ở trong mắt hắn thật sự là không đếm xuể, nhưng ở trong mắt Thịnh Phù Trạch y - - ở trong mắt người thuở nhỏ thông minh, thịnh danh lan xa, đầy bụng kinh luân, học phú ngũ xa, tư thế thánh nhân như y.

Thịnh Phù Trạch theo quy củ, đó là quy củ cương thường to lớn.

Cho nên Kha Hồng Tuyết vẫn chưa ngây ngốc tới nỗi xông lên chất vấn y, nhưng hôm nay xe ngựa dừng ở cửa, điện hạ an vị ở trong xe. Cuối cùng hắn vẫn mất bình tĩnh, bắt đầu vén rèm xe lên.

Lý Văn Hòa chính là một tiểu tử ngốc, thấy người xinh đẹp thì không bước chân nổi, Kha Hồng Tuyết không thèm so đo ánh mắt hắn nhìn về phía điện hạ.

Nhưng khi tầm mắt hắn từng tấc từng tấc đảo qua đôi mắt khép hờ của Mộc Cảnh Tự, đôi môi tái nhợt, hai tay ôm chặt bụng cùng mi tâm hơi nhíu lại, liền cảm thấy quy củ cương thường chó má này, thật sự quan trọng như vậy sao?

Hắn nên trực tiếp tới chỗ chưởng viện, đón người đến trước mắt mình, mời danh y lợi hại khắp thiên hạ, dùng ngàn vàng tìm dược liệu khó cầu, điều dưỡng cơ thể cho điện hạ nhà hắn.

Sao lại suy yếu thành như vậy chứ?

Hai tay Kha Hồng Tuyết buông xuống, kiềm chế siết chặt, khi buông ra biểu cảm đã khôi phục bình thường.

Hắn cũng không lên xe, chỉ như tùy ý nói một câu: “Đồ có hơi nhiều, sợ là cất vào xe ngựa người không có chỗ ngồi, nếu học huynh không chê, có thể đi trên xe của ta, vừa vặn ta cũng muốn tới Lý phủ.”

Thái độ chuyển biến không thể nói là không thần kỳ, nhưng kì thực ở trong học phủ, ngoại trừ ở trước mặt Mộc Cảnh Tự y, thì Kha Hồng Tuyết trước nay vẫn luôn khéo léo, khéo đưa đẩy lõi đời.

Mộc Cảnh Tự đã thu lại nụ cười vừa rồi, ngồi ở trong xe, cụp mắt nhìn hắn, mi tâm thoáng nhíu lại, giống như đang nghi hoặc cũng như tự hỏi.

Kha Hồng Tuyết đối diện với y, thần thái cực kỳ tự nhiên, đổi lại là ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn kỳ thực đã sớm sóng to gió lớn, như gió thổi qua đồng ruộng.

Thấy Mộc Cảnh Tự chậm chạp bất động, hắn thậm chí còn có thời gian quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe môi nhếch lên một nụ cười như đúng mà không, miễn cưỡng tản mác nói: “Tiểu tử kia đã tới khố phòng, bên trong hình như còn có mấy tấm gấm dệt Thục Trung, hắn mà thấy được là có khi tiện tay thó luôn, chỉ sợ học huynh ngồi ở đây, hắn ngượng ngùng không dám nhét vào trong.”

“……”

Mộc Cảnh Tự nhất thời chỉ còn lại nghi hoặc, không rõ sao người này có thể nói ra bốn chữ “Tiện tay thó luôn” nhẹ như mây bay như vậy.

Đó là đồ đạc nhà hắn, bị người ta dọn đi cũng không để trong lòng hay sao?

Huống hồ thấy hắn như này, hình như loại chuyện này không chỉ xảy ra một lần?

Mộc Cảnh Tự bất giác muốn răn dạy, nói đến bên miệng nhớ tới bản thân cũng không có lập trường gì, đến tột cùng vẫn là nuốt xuống, khom lưng đứng dậy, muốn xuống xe ngựa.

Kha Hồng Tuyết giơ tay, dường như muốn đỡ y.

Động tác của Mộc Cảnh Tự hơi dừng lại, một giây sau đã thấy đầu ngón tay hắn lướt qua ống tay áo của mình, vững vàng khép lại rèm cửa sắp rơi xuống.

Mộc Cảnh Tự rũ mắt, khẽ mím môi.

Kha Hồng Tuyết thấy thế, vui vẻ nhướng mày.

Trời còn chưa tối, ráng chiều trải tán không trung, Mộc Cảnh Tự đứng ở trước cửa lớn Kha gia, ngước mắt giống như lơ đãng nhìn sư tử đá trước phủ.

Trước cửa đã chất đống mấy rương đồ vật, cho dù Kha phủ phú quý, nhưng số này cũng vượt xa số quà mà bạn đồng môn bình thường tặng nhau.

Y nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, nhíu mày nhẹ giọng nói một câu: “Quân tử chi giao bình đạm như nước, không nên lấy tiền bạc gặp nhau.”

Kha Hồng Tuyết đứng bên cạnh y, nghe vậy cười khẽ, cung kính cúi đầu, đặc biệt ngoan ngoãn đáp: “Học huynh dạy rất đúng.”

Mộc Cảnh Tự thầm nghĩ không phải mình đang giáo huấn, nhưng hôm nay từ lúc bắt đầu nhìn thấy A Tuyết, trong lòng y đã có vài phần cảm giác không chân thật.

A Tuyết hiếm khi bày ra vẻ mặt ôn hòa với y như vậy, y không muốn nói thêm một ít lời như trưởng bối răn dạy trẻ con khiến hắn chán ghét, cho nên vẫn ngậm miệng lại.

Nắng chiều sắp tàn, Kha Hồng Tuyết hỏi: “Đêm nay học huynh ở Lý phủ hay sao?”

Mộc Cảnh Tự không nhìn hắn, nhẹ giọng đáp một câu: “Ừ.”



Kha Hồng Tuyết gật gật đầu, tùy ý giữ chặt một gã sai vặt đi ngang qua, hỏi: “Phía sau còn có mấy rương?”

*Trong khố có ba rương, Lý tiểu công tử vừa mới nhìn thấy mấy nghiên mực và thỏi mực, lúc tiểu nhân đi ra, ngài ấy đang tìm rương đựng.”

Kha Hồng Tuyết cười mắng một tiếng: “Tên thổ phỉ này.”

Mộc Cảnh Tự nhíu mày, muốn nói lại thôi nhìn hắn một cái.

Kha Hồng Tuyết liền cười nói: “Nghĩ đến còn một lát nữa, không bằng học huynh theo ta ra xe chờ nhé?”

Dừng một chút, hắn hạ thấp âm lượng, ghé sát vào vài phần: “Nói chuyện cũng tiện hơn.”

Bên này người đến người đi, luận thị phi người khác thì không tốt, dạ dày Mộc Cảnh Tự lại khó chịu, suy nghĩ một hồi gật đầu.

Kha Hồng Tuyết dẫn y đi về phía trước, lên xe ngựa, mới biết được câu “Thanh hàn thánh khiết” kia ước chừng không hoàn toàn là trào phúng.

Tấm xe làm bằng gỗ lim tơ vàng, đệm bằng gấm mềm, lụa mềm, phong thủy sơn cảnh thêu của Tú Nương Tô Châu......

Chứ đừng bên trong xe còn đặt bàn nhỏ cùng hộp thức ăn, trên bàn đặt lò bác sơn, mùi thơm lác đác đang bay lên trên. Mộc Cảnh Tự khẽ ngửi, ước chừng là vụn trầm hương của cây trên trăm năm.

Y trầm mặc một hồi, trong đầu hiện lên ý niệm đầu tiên là: Đi quá giới hạn, vượt quá giới hạn, vượt quy tắc.

Đây phải là xe ngựa mà vương hầu mới có thể dùng.

Dường như Kha Hồng Tuyết biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, nhếch môi cười trong im lặng, giơ tay tự mình pha cho y một ly trà đưa tới trước mặt, nói: “Là bệ hạ đặc quyền ban ân, qua quan phủ minh lộ, tất cả bày biện cũng không vượt qua hạn chế.”

Mộc Cảnh Tự âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu: “Ừ.”

Nhưng vừa mới gật đầu xong y lại nghĩ tới lời vừa rồi ở trước cửa chưa nói ra, do dự một chút nói: “Nhà giàu có và đông đúc, càng phải cần kiệm, thật sự không nên quá phô trương lãng phí.”

“Ta biết rồi. “Kha Hồng Tuyết thấp giọng đáp, chỉ chỉ trước người y, nói:“ Đây là hồng trà năm nay đưa tới, đoạn đường này học huynh uống chút trà làm ấm bụng đi.”

Mộc Cảnh Tự vốn không thoải mái, trong dạ dày chua xót, môi khô khốc, nghe vậy cũng không từ chối, nói cám ơn liền nâng chén lên hơi nhấp một ngụm, tiêu tan cảm giác nóng rát trong dạ dày.

Kha Hồng Tuyết mời y lên xe, nhưng cũng không nói nhiều, gặp người uống trà xong thì vén rèm cửa sổ lên, phân phó gã sai vặt đưa một hộp thức ăn tới, bên trong là bánh ngọt còn bốc hơi nóng, vừa vặn thích hợp lấp đầy bụng.

Hắn cười buông tay, mời Mộc Cảnh Tự thưởng thức.

Cho dù trong lòng có nghi hoặc, cũng không đến mức gây khó dễ cho mình, huống hồ đó là A Tuyết.

Nếu luận trên đời này Mộc Cảnh Tự còn có mấy người tin tưởng, Kha Hồng Tuyết tất nhiên là một trong số đó.

Dù cho hắn đối với mình... Tuyệt không thân thiện.

Mộc Cảnh Tự rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Đa tạ.”

Không kéo hắn vào vũng nước đục, không có nghĩa là không thể ở chung giống như bình thường.

Ngay cả quà hắn tặng Lý Văn Hòa cũng xếp thành rương, hiện giờ mình chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt mà thôi.

Mộc Cảnh Tự nghĩ như vậy, thuyết phục bản thân, chậm rãi một ngụm trà nóng một miếng bánh ngọt, cuối cùng cũng giải tỏa được cảm giác khó chịu trên con đường gập ghềnh.

Cho đến khi Lý Văn Hòa chuyển đồ xong nhảy lên xe, trên mặt vui sướng hớn hở, vừa nhìn thấy đồ ăn bày trên bàn nhỏ, liền bất giác đưa tay lấy.

Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào một miếng bánh hoa mai, Kha Hồng Tuyết đã vỗ một cái: “Bỏ tay bẩn ra.”

Lý Văn Hòa: “......”

Tiểu Lý công tử trầm mặc một lúc lâu, bĩu môi, đi pha trà.

Kha Hồng Tuyết cười lạnh nhìn hắn: “Ngươi có biết lá trà này của ta một lượng bao nhiêu tiền không?”

Lý Văn Hòa: “...?”

Hắn chớp chớp mắt, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy chén trà Mộc Cảnh Tự vừa đặt bên môi xuống.

Lý Văn Hòa: “?!”

Chuyện gì đây! Cha và huynh trưởng đều không cần hắn nữa hay sao!?

••••••••

Tác giả để lại lời nhắn:

Hai bộ não yêu đương lú mề, chỉ có thế giới của Tiểu Lý là bi thương.
Chương trước Chương tiếp