Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 16
Ba chữ vị vong nhân còn có thể làm cho Mộc Cảnh Tự cho rằng, đó chẳng qua là Kha Hồng Tuyết trong tuyệt vọng vô tận lưu lại cho mình một phần niệm tưởng bí mật mà thôi.
Mà cái thứ “nỗi đau mất chồng” này, chính là nói bậy, khi không bịa đặt thanh danh của người đã khuất.
Hết lần này tới lần khác bản thân “người chết” còn không thể nào phản bác hắn, Kha Hồng Tuyết và y có quan hệ gì tới một khúc xương, ngoại trừ hai người bọn họ thì có ai có thể nói rõ đây?
Mộc Cảnh Tự kinh ngạc một lúc lâu, há miệng muốn nói lại thôi, trong lòng một vạn câu muốn nói, đến cuối cùng vẫn không thể nói ra, chỉ nặng nề nhìn hắn một cái, bưng chén trà lên uống một ngụm trà.
- - Một đường này y uống nhiều hơn lúc trước, miệng cũng phồng lên.
Kha Hồng Tuyết không giấu được ý cười trong mắt, dứt khoát cúi đầu để tránh học huynh nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí hiện tại của mình.
Hắn cảm thấy thú vị, trước kia đa số là điện hạ cố ý vô tình nói một ít lời như thật như giả, khiến cho hắn cứng họng nửa câu không trả lời được. Bây giờ đã qua mấy năm, thế cục đã xoay chuyển, người chân tay luống cuống biến thành học huynh.
Cho dù Kha Hồng Tuyết biết rõ bản thân mình ỷ vào học huynh không có cách nào giải thích mà nói bậy, hắn vẫn vui vẻ nói chuyện chính mình nhận thân phận này.
Các cặp đồng giới ở Đại Ngu có thể kết hôn, trăm năm trước đã có một nam hậu, mấy đời trước còn có công chúa cưới nữ phò mã. Nếu lời này của hắn nếu truyền ra ngoài, người bên ngoài chỉ biết khiếp sợ vì với cái tính tình này của Kha Hồng Tuyết thế mà cam nguyện khuất phục làm người dưới, không hoài nghi hắn nói thật hay giả.
Chỉ có đến Mộc Cảnh Tự mới biết những lời chó má này là giả, cũng không có cách nào đi sửa chữa, chỉ có thể đội cái nồi này, mặc cho nó sinh sôi nảy nở.
Y có thêm một người vợ.
Ha! Thật mới mẻ!
Mộc Cảnh Tự cảm thấy mình nói thêm một câu với Kha Hồng Tuyết cũng có thể bị nghẹn chết, sau khi buông chén trà dứt khoát dựa vào gối mềm phía sau nhắm mắt giả ngủ.
Kha Hồng Tuyết im lặng cười cười, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, kì thực lại không ngủ được, trong lòng loạn hỏng bét, không hề có dáng vẻ Tam điện hạ lòng tin trong ngực vạn sự bất kinh.
Khói trong lư hương cháy hết, âm thanh kim loại chạm vào nhau nhỏ bé “Đinh” một chút. Mộc Cảnh Tự do dự một hồi, ánh mắt nhợt nhạt mở ra một khe hở, trông thấy Kha Hồng Tuyết đang thò người ra, mặt mày rủ xuống, rất là thong dong một lần nữa thắp hương vào trong bếp lò.
Khói thuốc lượn lờ từ miệng lò tràn ra, tác dụng an thần rất tốt, Mộc Cảnh Tự lung lay, ý niệm không rõ ràng trong lòng bị một bức tranh khác vừa mơ hồ vừa rõ ràng thay thế.
Năm Nguyên Hưng thứ hai mươi ba, Thịnh Phù Trạch mười sáu tuổi, đại thần trong triều nhiều lần dâng thư đề nghị Tam điện hạ vào triều chấp chính, phụ hoàng cũng có ý này, cố ý đến cung điện của y nói chuyện với y, y đồng ý.
Phủ Nội Vụ vui mừng hớn hở chuẩn bị triều phục cho Tam điện hạ vào triều nghe chính.
Nói thật, trong lòng không phải không vui.
Trước khi hoàng tử Đại Ngu chính thức vào triều, đều phải nghe chính sự một phen, nhìn xem bệ hạ và quần thần nghị chính xử sự như thế nào để tăng thêm kiến thức, về sau nếu thật sự gặp phải chuyện thì không đến mức luống cuống.
Hoàng tử ngu dốt không chịu nổi thì tới tận hai mươi tuổi vẫn chưa được bệ hạ đồng ý cho vào triều.
Có thiếu niên thiên tài, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi vào triều.
Bất kể như thế nào thì Thịnh Phù Trạch cũng thuộc về vế sau, tài hoa của y thiên hạ đều biết.
Y biết, mẫu phi và ngoại tổ tự nhiên cũng rõ ràng.
Hai vị ca ca phía trước y, trưởng huynh là Thái tử, lớn hơn y ba tuổi, năm Nguyên Hưng thứ mười chín, mười lăm tuổi vào triều. Nhị ca thuở nhỏ nuôi ở chùa miếu ngoài cung, chặt đứt rất nhiều trần duyên, sẽ không vào triều đình.
Thái tử mười lăm tuổi vào triều, các hoàng tử khác đương nhiên không thể sớm hơn hắn, nhưng Thịnh Phù Trạch mười lăm tuổi năm ấy, Nguyên Hưng Đế lại đề cập với y chuyện này, có ý đưa y vào chấp chính.
Mẫu phi rất vui, cố ý xuống bếp làm bánh hoa quế nguyên tiêu cho y, bữa tối lúc cười nói với y trong triều có trợ lực gì, hiện giờ trên triều có bao nhiêu người muốn y thay thế vị trí Thái tử…
Mẫu phi uống rượu, trong lúc nói chuyện khó tránh khỏi tiết lộ nhiều một chút, Thịnh Phù Trạch càng nghe trong lòng càng hoảng.
Khi đó trưởng huynh mới vào triều không đến ba năm, cho dù có thân phận thái tử nhưng cùng lắm cũng là một thiếu niên chưa cập quan, già dặn ổn trọng tới mấy thì căn cơ rốt cuộc vẫn không đứng vững.
Triều đình vốn là phe phái phức tạp, theo những năm tháng y lớn lên, đã rất nhiều người hữu ý vô tình ở trước mặt phụ hoàng đề cập qua một ít lời vô liêm sỉ.
Thịnh Phù Trạch lo lắng một khi y vào triều đình, đứng chung một chỗ cùng với huynh trưởng, gốc rễ còn chưa vững của Thái tử điện hạ sẽ trở nên lung lay sắp đổ.
Cho dù y biết rõ bản thân chưa bao giờ có ý niệm đoạt đích, cũng rất khó cam đoan y có thể vượt qua ranh giới vào một lúc nào đó, tiến tới nảy sinh dã tâm.
Thịnh Phù Trạch không phải thánh nhân,Y là một tục nhân, tham luyến những thứ bên ngoài, đương nhiên...cũng sẽ mộ luyến quyền thế.
Đó là cung điện quyền lực chí cao, đó là đại sảnh vài ba câu là gián đoạn sinh tử của ngàn vạn người, đó là nơi mà vô số tài hoa và hoài bão đều có thể được thi triển ở mức độ cao nhất, làm gì có đạo lý y không muốn đi chứ?
Nhưng Tam điện hạ suy nghĩ cả đêm, trời còn chưa sáng đã giả bệnh.
Thịnh Phù Trạch mười lăm tuổi dùng loại thủ đoạn vụng về mà trắng trợn này nói cho phụ hoàng, y không muốn đi.
Mười sáu tuổi Tam hoàng tử sau khi đồng ý với Nguyên Hưng Đế, lại ngã xuống khỏi lưng ngựa gãy cánh tay.
Mẫu hậu tự mình nối đoạn xương cho y, hỏi y vì sao.
Thịnh Phù Trạch ước chừng nói một ít lời hỗn láo, ai cũng có thể nghe ra thật giả trong lời nói, nhưng mẫu hậu chăm chú nhìn y hồi lâu, cuối cùng chẳng nói gì.
Dưỡng thương còn cần ba tháng, chuyện vào triều chấp chính đương nhiên chỉ có thể gác lại, đợi sau khi vết thương của y lành lại, trong triều cũng không có người nhắc lại nữa.
Y nói với mẫu thân mình là một kẻ ăn chơi, Hoàng hậu nương nương liền thật thả y làm công tử nhà giàu bình thường một năm.
Trách nhiệm mà trưởng huynh phải gánh vác, kỳ vọng mà ngoại tổ gửi đến trên người y... đó là một năm thoải mái và dễ chịu nhất kể từ khi y sinh ra.
Tam điện hạ yên tâm thoải mái, làm Thịnh Phù Trạch một năm.
- Vẻn vẹn chỉ là Thịnh Phù Trạch.
Lúc ấy y cảm thấy chỉ là gãy cánh tay, đổi lại nhiều chỗ tốt như vậy, trong lòng chẳng hề cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng chờ sau khi y khỏi hẳn xuất cung, trước tiên đi thẳng đến Kha phủ, trông thấy Kha Hồng Tuyết ngồi ở sau bàn học, mím môi không nói một lời nhìn cánh tay đã khỏi hẳn kia của y, hốc mắt đỏ bừng ngay lập tức.
Thịnh Phù Trạch bắt đầu nghĩ lại, chẳng lẽ không có biện pháp nào tốt hơn sao?
Cần gì phải làm cho A Tuyết khổ sở, mẫu phi thương tâm, mẫu hậu áy náy, phụ hoàng tự trách?
Hành vi này của y có điểm nào gánh vác được những thanh danh vang xa dư thừa kia? Rõ ràng ngu xuẩn đến mức khiến người ta nhìn là bật cười.
Sở dĩ thân là hoàng tự thương tổn bản thân lại không bị trách phạt, cùng lắm là cha mẹ không nỡ, triều thần không dám thôi.
Y muốn lẳng lặng bảo vệ quyền lực nên có của huynh trưởng, nhưng thực ra mình cũng là người được mọi người bảo vệ thiên vị.
Thịnh Phù Trạch hối hận vô cùng, nhưng cũng sẽ không buồn bực không vui lặp đi lặp lại tự trách, mẫu hậu đã tranh thủ cho y một năm, y không thể nào lãng phí.
Những kỳ vọng của nẫu phi và ngoại tổ cuối cùng sẽ chẳng có kết quả gì, nhưng trách nhiệm bên kia của phụ hoàng đương nhiên y phải gánh.
Khi đó Tam điện hạ vừa nắn cánh tay, chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi tầm thường.
Chuyện đời trước y không có cách nào tham dự, người muốn dỗ dành chỉ còn lại có một A Tuyết.
Người tuyết lo lắng tới cực điểm, cũng tức giận.
Thịnh Phù Trạch nghi ngờ hắn nhìn ra mình cố ý làm gãy xương, bằng không thì không thể nào y bị thương, A Tuyết lại tức giận.
Nhưng ngoài tự trách ra y lại cảm thấy vui vẻ, nghĩ A Tuyết không hổ là A Tuyết, thông minh đến mức khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không thể nói rõ mình làm vì cái gì, Thịnh Phù Trạch dứt khoát ngày ngày quấn quít lấy A Tuyết.
Năm đó lệnh giới nghiêm trong cung vô cùng khoan dung với y, cung Đồng Hoài đèn đuốc sáng trưng nhưng không có một bóng người.
Phụ hoàng mẫu hậu đều mắt nhắm mắt mở, Thịnh Phù Trạch đêm không về ngủ vài lần, dứt khoát chuyển đến Kha phủ.
Vẻ mặt Kha Hồng Tuyết muốn nói lại thôi nhìn y, tựa như muốn khuyên nhủ, lại bị dáng vẻ không biết điều của y khuyên lui, xoay người phân phó gã sai vặt ở trong viện của mình thu thập ra một gian sương phòng cho y.
Kỳ thật điều này cũng không hợp quy tắc. Nếu hoàng tử thật sự tồn tại ý niệm thường trú ở nhà hắn, Kha gia tối thiểu cũng nên cung kính thu dọn ra cả tòa viện cho y nghỉ chân, mà không phải để cho một đứa nhóc làm loạn chỉ để lại một gian phòng như vậy.
Nhưng Thịnh Phù Trạch không ngại, Kha Hồng Tuyết không muốn, Kha thái phó không nhìn nổi cũng chỉ có thể coi như mình không nhìn thấy.
Phụ huynh hai bên đặc biệt ăn ý bỏ mặc hai đứa nhỏ này quang minh chính đại, lại lén lút đi qua tiểu viện. Kha thái phó nghiên cứu học vấn một đời, sinh một đứa con trai không học đi kinh doanh, lại nuôi một đứa cháu trai con đường làm quan không vào lại muốn vào hoàng gia làm vợ, trong lòng sầu đến hoảng hốt.
Trái lại tiểu viện nơi này, mây buồn không thể nào ập đến được.
Căn phòng Kha Hồng Tuyết dọn dẹp kia chỉ là một vật trang trí, Thịnh Phù Trạch căn bản cũng chưa từng ở bên trong dù chỉ một ngày, ban ngày xem sách vẽ tranh cùng hắn, thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố nghe diễn, buổi tối không có ngoại lệ đều bò lên giường Kha Hồng Tuyết.
Thịnh Phù Trạch ôm Kha Hồng Tuyết, dính dính nói: “A Tuyết mềm mại, ôm thoải mái quá.”
Chỉ cần Kha Hồng Tuyết có chút dấu hiệu muốn chui ra ngoài, Thịnh nào đó liền giả bộ đau cánh tay, khiến cho người tuyết cứng đờ cả người không dám động nữa, ngoan ngoãn được y ôm vào trong lòng.
Nhưng Thịnh Phù Trạch lại nhỏ giọng nói: “Lừa ngươi đấy, A Tuyết thương ta quá, ngày mai chúng ta đi xem kịch được không?”
“……”
Vô lại cực kỳ.
Vô số đêm, nếu không phải ánh đèn thổi tắt ánh sao trốn tránh, Thịnh Phù Trạch nên nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của người trong ngực bị y trêu chọc.
Vô số ngày, trên giường sập trong thư phòng, hoàng tử phóng túng nghiêng người đọc thoại bản, công tử rụt rè đoan chính làm văn chương. Ánh mặt trời rải rác trên khung cửa sổ, lá thuốc trong lò Bác Sơn cháy hết, Kha Hồng Tuyết còn chưa kịp phản ứng, vị cẩm y ngọc thực kia cũng đã xoay người xuống giường, tự tay thắp hương cho hắn.
Trong lời nói thanh mai trúc mã hồng tụ Thiêm Hương, ngoài lời nói thiên hoàng quý tộc hạ thấp địa vị, lưu luyến bụi hoa phóng khoáng nếu là có tâm, khắp thiên hạ đều sẽ hâm mộ nhu tình của y.
Chính Thịnh Phù Trạch cũng không rõ ràng lắm, một thân ngạo khí kia của y, vì sao một mình đến trước mặt A Tuyết đã tự nguyện trở nên dịu dàng làm cho hắn vui vẻ.
Y chỉ nhớ rõ lúc yên tĩnh học vấn người tuyết rất rất đẹp mắt, âm thanh lật trang sách cùng âm thanh lá cây xào xạc ngoài cửa sổ tương hòa, mùa hè kéo dài như biển.
Mà Mộc Cảnh Tự hôm nay thấy Kha Hồng Tuyết thêm hương cho mình, không hiểu bắt đầu tò mò, trong lòng A Tuyết đang suy nghĩ gì?
……
Bánh xe dừng trước cửa Lý phủ, có người thấp giọng gọi bên tai, Mộc Cảnh Tự tỉnh khỏi cơn mộng, hoảng hốt ý thức được mình lại thật sự ngủ thiếp đi.
Kha Hồng Tuyết cười nói với y: “Học huynh, chúng ta tới rồi.”
Mà cái thứ “nỗi đau mất chồng” này, chính là nói bậy, khi không bịa đặt thanh danh của người đã khuất.
Hết lần này tới lần khác bản thân “người chết” còn không thể nào phản bác hắn, Kha Hồng Tuyết và y có quan hệ gì tới một khúc xương, ngoại trừ hai người bọn họ thì có ai có thể nói rõ đây?
Mộc Cảnh Tự kinh ngạc một lúc lâu, há miệng muốn nói lại thôi, trong lòng một vạn câu muốn nói, đến cuối cùng vẫn không thể nói ra, chỉ nặng nề nhìn hắn một cái, bưng chén trà lên uống một ngụm trà.
- - Một đường này y uống nhiều hơn lúc trước, miệng cũng phồng lên.
Kha Hồng Tuyết không giấu được ý cười trong mắt, dứt khoát cúi đầu để tránh học huynh nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí hiện tại của mình.
Hắn cảm thấy thú vị, trước kia đa số là điện hạ cố ý vô tình nói một ít lời như thật như giả, khiến cho hắn cứng họng nửa câu không trả lời được. Bây giờ đã qua mấy năm, thế cục đã xoay chuyển, người chân tay luống cuống biến thành học huynh.
Cho dù Kha Hồng Tuyết biết rõ bản thân mình ỷ vào học huynh không có cách nào giải thích mà nói bậy, hắn vẫn vui vẻ nói chuyện chính mình nhận thân phận này.
Các cặp đồng giới ở Đại Ngu có thể kết hôn, trăm năm trước đã có một nam hậu, mấy đời trước còn có công chúa cưới nữ phò mã. Nếu lời này của hắn nếu truyền ra ngoài, người bên ngoài chỉ biết khiếp sợ vì với cái tính tình này của Kha Hồng Tuyết thế mà cam nguyện khuất phục làm người dưới, không hoài nghi hắn nói thật hay giả.
Chỉ có đến Mộc Cảnh Tự mới biết những lời chó má này là giả, cũng không có cách nào đi sửa chữa, chỉ có thể đội cái nồi này, mặc cho nó sinh sôi nảy nở.
Y có thêm một người vợ.
Ha! Thật mới mẻ!
Mộc Cảnh Tự cảm thấy mình nói thêm một câu với Kha Hồng Tuyết cũng có thể bị nghẹn chết, sau khi buông chén trà dứt khoát dựa vào gối mềm phía sau nhắm mắt giả ngủ.
Kha Hồng Tuyết im lặng cười cười, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Mộc Cảnh Tự nhắm mắt lại, kì thực lại không ngủ được, trong lòng loạn hỏng bét, không hề có dáng vẻ Tam điện hạ lòng tin trong ngực vạn sự bất kinh.
Khói trong lư hương cháy hết, âm thanh kim loại chạm vào nhau nhỏ bé “Đinh” một chút. Mộc Cảnh Tự do dự một hồi, ánh mắt nhợt nhạt mở ra một khe hở, trông thấy Kha Hồng Tuyết đang thò người ra, mặt mày rủ xuống, rất là thong dong một lần nữa thắp hương vào trong bếp lò.
Khói thuốc lượn lờ từ miệng lò tràn ra, tác dụng an thần rất tốt, Mộc Cảnh Tự lung lay, ý niệm không rõ ràng trong lòng bị một bức tranh khác vừa mơ hồ vừa rõ ràng thay thế.
Năm Nguyên Hưng thứ hai mươi ba, Thịnh Phù Trạch mười sáu tuổi, đại thần trong triều nhiều lần dâng thư đề nghị Tam điện hạ vào triều chấp chính, phụ hoàng cũng có ý này, cố ý đến cung điện của y nói chuyện với y, y đồng ý.
Phủ Nội Vụ vui mừng hớn hở chuẩn bị triều phục cho Tam điện hạ vào triều nghe chính.
Nói thật, trong lòng không phải không vui.
Trước khi hoàng tử Đại Ngu chính thức vào triều, đều phải nghe chính sự một phen, nhìn xem bệ hạ và quần thần nghị chính xử sự như thế nào để tăng thêm kiến thức, về sau nếu thật sự gặp phải chuyện thì không đến mức luống cuống.
Hoàng tử ngu dốt không chịu nổi thì tới tận hai mươi tuổi vẫn chưa được bệ hạ đồng ý cho vào triều.
Có thiếu niên thiên tài, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi vào triều.
Bất kể như thế nào thì Thịnh Phù Trạch cũng thuộc về vế sau, tài hoa của y thiên hạ đều biết.
Y biết, mẫu phi và ngoại tổ tự nhiên cũng rõ ràng.
Hai vị ca ca phía trước y, trưởng huynh là Thái tử, lớn hơn y ba tuổi, năm Nguyên Hưng thứ mười chín, mười lăm tuổi vào triều. Nhị ca thuở nhỏ nuôi ở chùa miếu ngoài cung, chặt đứt rất nhiều trần duyên, sẽ không vào triều đình.
Thái tử mười lăm tuổi vào triều, các hoàng tử khác đương nhiên không thể sớm hơn hắn, nhưng Thịnh Phù Trạch mười lăm tuổi năm ấy, Nguyên Hưng Đế lại đề cập với y chuyện này, có ý đưa y vào chấp chính.
Mẫu phi rất vui, cố ý xuống bếp làm bánh hoa quế nguyên tiêu cho y, bữa tối lúc cười nói với y trong triều có trợ lực gì, hiện giờ trên triều có bao nhiêu người muốn y thay thế vị trí Thái tử…
Mẫu phi uống rượu, trong lúc nói chuyện khó tránh khỏi tiết lộ nhiều một chút, Thịnh Phù Trạch càng nghe trong lòng càng hoảng.
Khi đó trưởng huynh mới vào triều không đến ba năm, cho dù có thân phận thái tử nhưng cùng lắm cũng là một thiếu niên chưa cập quan, già dặn ổn trọng tới mấy thì căn cơ rốt cuộc vẫn không đứng vững.
Triều đình vốn là phe phái phức tạp, theo những năm tháng y lớn lên, đã rất nhiều người hữu ý vô tình ở trước mặt phụ hoàng đề cập qua một ít lời vô liêm sỉ.
Thịnh Phù Trạch lo lắng một khi y vào triều đình, đứng chung một chỗ cùng với huynh trưởng, gốc rễ còn chưa vững của Thái tử điện hạ sẽ trở nên lung lay sắp đổ.
Cho dù y biết rõ bản thân chưa bao giờ có ý niệm đoạt đích, cũng rất khó cam đoan y có thể vượt qua ranh giới vào một lúc nào đó, tiến tới nảy sinh dã tâm.
Thịnh Phù Trạch không phải thánh nhân,Y là một tục nhân, tham luyến những thứ bên ngoài, đương nhiên...cũng sẽ mộ luyến quyền thế.
Đó là cung điện quyền lực chí cao, đó là đại sảnh vài ba câu là gián đoạn sinh tử của ngàn vạn người, đó là nơi mà vô số tài hoa và hoài bão đều có thể được thi triển ở mức độ cao nhất, làm gì có đạo lý y không muốn đi chứ?
Nhưng Tam điện hạ suy nghĩ cả đêm, trời còn chưa sáng đã giả bệnh.
Thịnh Phù Trạch mười lăm tuổi dùng loại thủ đoạn vụng về mà trắng trợn này nói cho phụ hoàng, y không muốn đi.
Mười sáu tuổi Tam hoàng tử sau khi đồng ý với Nguyên Hưng Đế, lại ngã xuống khỏi lưng ngựa gãy cánh tay.
Mẫu hậu tự mình nối đoạn xương cho y, hỏi y vì sao.
Thịnh Phù Trạch ước chừng nói một ít lời hỗn láo, ai cũng có thể nghe ra thật giả trong lời nói, nhưng mẫu hậu chăm chú nhìn y hồi lâu, cuối cùng chẳng nói gì.
Dưỡng thương còn cần ba tháng, chuyện vào triều chấp chính đương nhiên chỉ có thể gác lại, đợi sau khi vết thương của y lành lại, trong triều cũng không có người nhắc lại nữa.
Y nói với mẫu thân mình là một kẻ ăn chơi, Hoàng hậu nương nương liền thật thả y làm công tử nhà giàu bình thường một năm.
Trách nhiệm mà trưởng huynh phải gánh vác, kỳ vọng mà ngoại tổ gửi đến trên người y... đó là một năm thoải mái và dễ chịu nhất kể từ khi y sinh ra.
Tam điện hạ yên tâm thoải mái, làm Thịnh Phù Trạch một năm.
- Vẻn vẹn chỉ là Thịnh Phù Trạch.
Lúc ấy y cảm thấy chỉ là gãy cánh tay, đổi lại nhiều chỗ tốt như vậy, trong lòng chẳng hề cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng chờ sau khi y khỏi hẳn xuất cung, trước tiên đi thẳng đến Kha phủ, trông thấy Kha Hồng Tuyết ngồi ở sau bàn học, mím môi không nói một lời nhìn cánh tay đã khỏi hẳn kia của y, hốc mắt đỏ bừng ngay lập tức.
Thịnh Phù Trạch bắt đầu nghĩ lại, chẳng lẽ không có biện pháp nào tốt hơn sao?
Cần gì phải làm cho A Tuyết khổ sở, mẫu phi thương tâm, mẫu hậu áy náy, phụ hoàng tự trách?
Hành vi này của y có điểm nào gánh vác được những thanh danh vang xa dư thừa kia? Rõ ràng ngu xuẩn đến mức khiến người ta nhìn là bật cười.
Sở dĩ thân là hoàng tự thương tổn bản thân lại không bị trách phạt, cùng lắm là cha mẹ không nỡ, triều thần không dám thôi.
Y muốn lẳng lặng bảo vệ quyền lực nên có của huynh trưởng, nhưng thực ra mình cũng là người được mọi người bảo vệ thiên vị.
Thịnh Phù Trạch hối hận vô cùng, nhưng cũng sẽ không buồn bực không vui lặp đi lặp lại tự trách, mẫu hậu đã tranh thủ cho y một năm, y không thể nào lãng phí.
Những kỳ vọng của nẫu phi và ngoại tổ cuối cùng sẽ chẳng có kết quả gì, nhưng trách nhiệm bên kia của phụ hoàng đương nhiên y phải gánh.
Khi đó Tam điện hạ vừa nắn cánh tay, chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi tầm thường.
Chuyện đời trước y không có cách nào tham dự, người muốn dỗ dành chỉ còn lại có một A Tuyết.
Người tuyết lo lắng tới cực điểm, cũng tức giận.
Thịnh Phù Trạch nghi ngờ hắn nhìn ra mình cố ý làm gãy xương, bằng không thì không thể nào y bị thương, A Tuyết lại tức giận.
Nhưng ngoài tự trách ra y lại cảm thấy vui vẻ, nghĩ A Tuyết không hổ là A Tuyết, thông minh đến mức khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không thể nói rõ mình làm vì cái gì, Thịnh Phù Trạch dứt khoát ngày ngày quấn quít lấy A Tuyết.
Năm đó lệnh giới nghiêm trong cung vô cùng khoan dung với y, cung Đồng Hoài đèn đuốc sáng trưng nhưng không có một bóng người.
Phụ hoàng mẫu hậu đều mắt nhắm mắt mở, Thịnh Phù Trạch đêm không về ngủ vài lần, dứt khoát chuyển đến Kha phủ.
Vẻ mặt Kha Hồng Tuyết muốn nói lại thôi nhìn y, tựa như muốn khuyên nhủ, lại bị dáng vẻ không biết điều của y khuyên lui, xoay người phân phó gã sai vặt ở trong viện của mình thu thập ra một gian sương phòng cho y.
Kỳ thật điều này cũng không hợp quy tắc. Nếu hoàng tử thật sự tồn tại ý niệm thường trú ở nhà hắn, Kha gia tối thiểu cũng nên cung kính thu dọn ra cả tòa viện cho y nghỉ chân, mà không phải để cho một đứa nhóc làm loạn chỉ để lại một gian phòng như vậy.
Nhưng Thịnh Phù Trạch không ngại, Kha Hồng Tuyết không muốn, Kha thái phó không nhìn nổi cũng chỉ có thể coi như mình không nhìn thấy.
Phụ huynh hai bên đặc biệt ăn ý bỏ mặc hai đứa nhỏ này quang minh chính đại, lại lén lút đi qua tiểu viện. Kha thái phó nghiên cứu học vấn một đời, sinh một đứa con trai không học đi kinh doanh, lại nuôi một đứa cháu trai con đường làm quan không vào lại muốn vào hoàng gia làm vợ, trong lòng sầu đến hoảng hốt.
Trái lại tiểu viện nơi này, mây buồn không thể nào ập đến được.
Căn phòng Kha Hồng Tuyết dọn dẹp kia chỉ là một vật trang trí, Thịnh Phù Trạch căn bản cũng chưa từng ở bên trong dù chỉ một ngày, ban ngày xem sách vẽ tranh cùng hắn, thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố nghe diễn, buổi tối không có ngoại lệ đều bò lên giường Kha Hồng Tuyết.
Thịnh Phù Trạch ôm Kha Hồng Tuyết, dính dính nói: “A Tuyết mềm mại, ôm thoải mái quá.”
Chỉ cần Kha Hồng Tuyết có chút dấu hiệu muốn chui ra ngoài, Thịnh nào đó liền giả bộ đau cánh tay, khiến cho người tuyết cứng đờ cả người không dám động nữa, ngoan ngoãn được y ôm vào trong lòng.
Nhưng Thịnh Phù Trạch lại nhỏ giọng nói: “Lừa ngươi đấy, A Tuyết thương ta quá, ngày mai chúng ta đi xem kịch được không?”
“……”
Vô lại cực kỳ.
Vô số đêm, nếu không phải ánh đèn thổi tắt ánh sao trốn tránh, Thịnh Phù Trạch nên nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của người trong ngực bị y trêu chọc.
Vô số ngày, trên giường sập trong thư phòng, hoàng tử phóng túng nghiêng người đọc thoại bản, công tử rụt rè đoan chính làm văn chương. Ánh mặt trời rải rác trên khung cửa sổ, lá thuốc trong lò Bác Sơn cháy hết, Kha Hồng Tuyết còn chưa kịp phản ứng, vị cẩm y ngọc thực kia cũng đã xoay người xuống giường, tự tay thắp hương cho hắn.
Trong lời nói thanh mai trúc mã hồng tụ Thiêm Hương, ngoài lời nói thiên hoàng quý tộc hạ thấp địa vị, lưu luyến bụi hoa phóng khoáng nếu là có tâm, khắp thiên hạ đều sẽ hâm mộ nhu tình của y.
Chính Thịnh Phù Trạch cũng không rõ ràng lắm, một thân ngạo khí kia của y, vì sao một mình đến trước mặt A Tuyết đã tự nguyện trở nên dịu dàng làm cho hắn vui vẻ.
Y chỉ nhớ rõ lúc yên tĩnh học vấn người tuyết rất rất đẹp mắt, âm thanh lật trang sách cùng âm thanh lá cây xào xạc ngoài cửa sổ tương hòa, mùa hè kéo dài như biển.
Mà Mộc Cảnh Tự hôm nay thấy Kha Hồng Tuyết thêm hương cho mình, không hiểu bắt đầu tò mò, trong lòng A Tuyết đang suy nghĩ gì?
……
Bánh xe dừng trước cửa Lý phủ, có người thấp giọng gọi bên tai, Mộc Cảnh Tự tỉnh khỏi cơn mộng, hoảng hốt ý thức được mình lại thật sự ngủ thiếp đi.
Kha Hồng Tuyết cười nói với y: “Học huynh, chúng ta tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương