Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 19
Cuối cùng trâm ngọc vẫn được tặng đi, Mộc Cảnh Tự vốn không muốn nhận, nhưng y còn chưa kịp từ chối, Kha Hồng Tuyết đã bị phụ thân Lý Văn Hòa mời đi hàn huyên, khiến y không có thời gian để từ chối.
Hết cách, chỉ có thể nhận lấy.
Tam hoàng tử tiền triều nhìn cây trâm cài tóc làm bằng bạch ngọc trong hộp, thật sự không kìm được nghĩ thầm: Hai chữ giá rẻ này là dự định lừa ai đây, người bên ngoài không nhìn ra thì chẳng lẽ y cũng không nhìn ra miếng ngọc liệu này cũng không phải là phàm phẩm hay sao?
Sợ là cả đại nội hoàng cung cũng chẳng tìm được thứ nào tốt hơn cái này. Kha Hồng Tuyết lại lấy làm trâm cài tóc, lãng phí mà chẳng hề đau lòng dù chỉ một chút.
Nhưng Mộc Cảnh Tự lại nghĩ tới những món quà hắn tặng Lý Văn Hòa, cảm thấy có lẽ ở trong mắt Kha Hồng Tuyết, một thứ nhỏ chưa được đại sư điêu khắc, đúng là rẻ hơn một chút thật.
Y khép nắp lại, cất kỹ quà ‘nhận lỗi', trên bàn có người đến mời rượu, Mộc Cảnh Tự đứng dậy, chén rượu chạm nhau, ngửa đầu nhấp một hơi, khóe môi hơi cong lên nửa phần.
Y chưa từng làm lễ cập quan, nhưng lại nhận được một phần lễ vật sau khi trưởng thành mới cần dùng đến ở buổi lễ của người khác.
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, liệu y có thể nghĩ A Tuyết cũng tới tham gia lễ cập quan của y hay không?
Mộc Cảnh Tự hoảng hốt một hồi, sau khi phản ứng lại thì khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân có chút hoang đường.
-
Lễ cập quan của Lý tiểu công tử rất là náo nhiệt, không chỉ mời rất nhiều đồng môn cùng thầy giáo trong học phủ, trong triều cũng có chút quan viên bởi vì thông gia vãn lai cũng lui tới hoặc là nguyên nhân khác đi yến.
Kha Hồng Tuyết mời hắn mấy chén rượu, sau khi trở về học phủ Lý Văn Hòa còn muốn mời khách khác, Kha Hồng Tuyết mặc kệ hắn.
Bạn học Tiểu Lý rất là bi thương, ghé vào trước bàn của Kha Hồng Tuyết, vẻ mặt đau khổ tủi thân: “Cha, lúc ở dưới chân núi cha chưa từng như thế này.”
Dưới chân núi còn hạ thấp địa vị, mời rượu hắn cơ đấy!
Bằng không thì sao những quan viên đến bái lễ, còn có thái độ tốt khen hắn một thôi một hồi chứ?
Còn không phải bởi vì hắn có quan hệ với Kha gia sao? Lý Văn Hòa cũng không phải kẻ ngốc.
Kha Hồng Tuyết nghe vậy, lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói: “Dưới chân núi ngươi có giá trị lợi dụng.”
“Lên núi thì không có sao? “Lý Văn Hòa truy vấn.
“Không --” Kha Hồng Tuyết vừa định phủ định, lời còn chưa rơi xuống đất, bản thân đã dừng lại, nhớ tới cái gì đó, hắn nhíu mày, hỏi: “Lúc cuối xuân, lớp bên cạnh có một học sinh bị đuổi, ngươi biết tại sao không?”
Đã gần nửa năm trôi qua, Lý Văn Hòa nhất thời cũng không nhớ ra hắn đang nói ai, Kha Hồng Tuyết bổ sung: “Con thứ của Hộ bộ thị lang.”
“À? “Lý Văn Hòa càng nghi hoặc:“ Đó không phải là người bị ngươi đuổi đi sao?”
Kha Hồng Tuyết nhíu mày: “Ta?”
“Đúng vậy.” Lý Văn Hòa nói, “Khi đó gã mang theo người nhằm vào Mộc học huynh, không phải ngươi không nhìn vào mắt nên đá người ta đi sao?”
“Nhắc tới ta khi đó còn cảm thấy ngươi không được tự nhiên, rõ ràng mình không thích Mộc học huynh, rồi lại không cho phép người khác bắt nạt huynh ấy, quả thực giống như một đứa trẻ tâm trí còn chưa lớn. “Mấy chữ cuối cùng hắn nhỏ giọng, châm chọc ngay mặt cũng không dám để cho Kha Hồng Tuyết nghe quá rõ ràng.
Ai ngờ hắn vừa nói xong, đã thấy vẻ mặt Kha Hồng Tuyết thả lỏng, cũng không truy cứu chuyện hắn đã mạo phạm, ngược lại khẽ cười nói: “Ai nói ta không thích?”
Lý Văn Hòa: “Hả?”
Kha Hồng Tuyết đứng dậy, thờ ơ liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Ta cực kỳ thích.”
Lý Văn Hòa sững sờ tại chỗ, thẳng đến khi người này rời khỏi phòng học hắn mới kịp phản ứng, đứng lên bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai tin ngươi chứ, lần trước ở Dương Hoa Lâu dưới chân núi nhìn thấy Tiểu Thúy cô nương cũng nói như vậy.”
Quý công tử thuở nhỏ lớn lên trong danh lợi như bọn họ, quen treo câu thích ở bên miệng, gặp người gặp quỷ cũng có thể cười nói ra một câu ái mộ, được hắn kêu một câu thích là chuyện không thể nào dễ dàng hơn. Nếu muốn thật tâm thật ý mổ ra thì cũng chẳng thấy gì.
Khi hắn nói không thích mới là sự thật.
Chỉ là nếu ai bị hắn một câu chán ghét......
Lý Văn Hòa không kìm được rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa, xoay người mời đám bạn xấu sau khi tan học xuống núi uống rượu.
……
Lâm Uyên học phủ có tổng cộng chín lớp thuộc ba cấp độ, học viện tọa lạc trên một đỉnh đồi, diện tích sử dụng rất lớn, phòng học nhạc cụ có ba gian, các phòng học cũng không quá gần nhau.
Kha Hồng Tuyết rất ít khi chạy sang lớp khác, ngay cả thời khóa biểu của mình hắn cũng không để ý, rất nhiều khóa trong học phủ đều phải đổi chỗ, không cẩn thận sẽ dễ dàng chạy hụt, hắn là một người sợ phiền toái.
Lớp bên sát vách không có ai ở đây, Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một phen, xoay người đến Kính Nghiệp Đường của các phu tử xin một phần thời khóa biểu của lớp Ất giai đoạn Trúc.
Trước khi đi hắn suy nghĩ một hồi, lại cầm một phần danh sách.
Mộc Cảnh Tự vừa mới vào học phủ, lúc dọn vào viện của hắn, Kha Hồng Tuyết liền biết rõ người này mới ở giai đoạn Trúc không lâu. Chỉ là tính tình hắn lười nhác, lười suy nghĩ tâm tư người khác, Mộc Cảnh Tự có liên quan gì với hắn, tại sao muốn vào học phủ, Kha Hồng Tuyết trên thực tế chẳng muốn nghĩ nhiều.
Nhưng một khi thân phận người này thay đổi, hắn không thể không suy nghĩ. Cho dù lại tự kỷ, cho rằng mình có tác dụng không thể thay thế ở trong lòng điện hạ hay không, Kha Hồng Tuyết cũng không tự đại đến mức cho rằng Mộc Cảnh Tự đến học phủ, đơn thuần chỉ vì một mình hắn.
Y đã là Thịnh Phù Trạch, tới nơi này hẳn là có mục đích.
Học sinh ở giai đoạn Mai hoặc là tư chất ngu dốt, hoặc là tuổi quá nhỏ, trong vòng ba đến năm năm có lẽ đều có thể có thành tích lớn. Học sinh giai đoạn Tùng chỉ còn lại có thời gian hai năm dự thi, không còn chỗ để phí hoài thời gian, mà đa số đã có rất nhiều mối quan hệ trong triều, tùy tiện đánh vào nguy hiểm quá lớn.
Mộc Cảnh Tự lựa chọn giai đoạn Trúc, so sánh với nhau thì là lựa chọn tốt nhất.
Kha Hồng Tuyết suy nghĩ cẩn thận, nhíu mày.
Đã đến lớp của hắn, trực tiếp vào lớp Giáp không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đi đường vòng đến lớp Ất.
Hắn cúi đầu, vừa đi đường vừa nhìn tên trên danh sách trong tay, trong lòng tùy ý vẽ ra một tấm sơ đồ quan hệ khổng lồ.
Quốc Tử Giám là nơi phượng tử long tôn đọc sách, còn có thư đồng của các gia tộc đưa vào.
Lựa chọn thư đồng rất hà khắc, tuổi tác học thức đều có yêu cầu, nếu là ngu dốt quá mức hoặc là tuổi quá lớn, cho dù phụ huynh có quyền uy cũng khó đi vào.
Kha Hồng Tuyết thì có thể vào, nhưng hắn không muốn, trong thế gia cũng không thiếu người như hắn.
Những vương tôn công tử thực sự tiếp xúc đến nội hạch đều học tại Lâm Uyên học phủ, nhưng ngoại vi cũng đủ rồi.
Cháu trai của binh mã đại nguyên soái, cháu ruột của Lại bộ thượng thư, cháu ngoại của tuần phủ Giang Nam......
Nếu tính cả trước cuối xuân, hẳn là còn có con thứ của Hộ bộ Thị lang.
Kha Hồng Tuyết xem qua từng người, những cái tên trước kia hắn không thèm để ý, chợt nhận ra lớp mà học huynh tiến vào đúng là ngoạ hổ tàng long.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc gần như hưng phấn, khiến cho ngón tay hắn run rẩy.
Quả nhiên......
Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn thích dáng vẻ tính trước mọi thứ của điện hạ, linh lung long lanh.
Những năm đó Ngu Kinh tửu quán thanh lâu tửu cục có thể chu toàn, âm thầm tiết kiệm được bao nhiêu tranh chấp cùng tiền bạc cho triều đình, sợ là ngoại trừ Tam điện hạ thì không có ai có thể tính toán rõ ràng.
Mà nay gian Lâm Uyên học phủ nho nhỏ này, sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió đây?
Kha Hồng Tuyết bắt đầu chờ mong những ngày sau này một cách hiếm thấy.
Gió thu thổi xuống phiến lá khô vàng, Kha Hồng Tuyết đi qua một thân cây quế, tùy ý giơ tay, bẻ một cành cây điểm xuyết đầy hoa quế.
……
Phòng học đàn được tu sửa ở một viện khác, khi Kha Hồng Tuyết đi qua, giờ học đã lên được một nửa.
Tiên sinh đang nói về “Lưu Thủy”, một trong những ca khúc cao nhất của quân tử chi giao.
Phu tử tóc hoa râm giảng xong về đàn, chọn người đánh đàn, Kha Hồng Tuyết đứng ở cửa sau, vừa vặn nhìn thấy Mộc Cảnh Tự bị điểm.
Hắn cười một cái, tay dạo một vòng quanh cành hoa, thầm nghĩ mình tới thật đúng lúc.
Kha Hồng Tuyết đi vào từ cửa sau, phu tử nhìn thấy hắn, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc. Kha Hồng Tuyết hơi khom lưng chào tiên sinh, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, phu tử cũng không nói gì về hắn.
Tiếng đàn xa xôi, từ thanh thiển thư thái chuyển thành kịch liệt dâng trào, lại từ thanh lãnh triền miên chuyển hướng mênh mông bát ngát, hình như có gió mát phất vào mặt, tiếng lá trúc, sóng rừng cuồn cuộn.
Kha Hồng Tuyết đang hưởng thụ, lông mày hơi nhướng lên, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng hòa âm khác.
Hắn sửng sốt một hồi, chậm rãi mở mắt, đã thấy bên cạnh Mộc Cảnh Tự có một thanh niên mặc áo bào đội mũ đặt tay lên đàn hoà cùng với y.
Học sinh lớp Ất dường như đã quen từ lâu, chẳng hề cảm thấy đột ngột, thậm chí còn rung đùi đắc ý theo tiếng đàn, như là đã hoàn toàn đặt mình trong đó, đang lĩnh hội thâm tình của bạn thân thiên cổ tuyệt xướng kia.
“……”
Kha Hồng Tuyết đột nhiên có chút ê răng.
Hắn nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá, lại phát hiện đó là một khuôn mặt lạ, ở trên danh sách này, nhưng đại khái không phải là con nối của bất kỳ một vị quyền quý nào.
Nếu không thì không có chuyện hắn không hề ấn tượng.
Đang lúc Kha đại thiếu gia phiền đến gần như muốn nhổ hết lá hoa quế, khúc đàn đến hồi kết thúc, rốt cục ngừng lại.
Người bên cạnh tỉnh lại, trong mắt bao hàm lệ nóng, tập thể vỗ tay cho người diễn tấu.
Kha Hồng Tuyết: “......”
Đến đây làm gì? Hắn tự hỏi mình.
Tìm dấm chua cho mình ăn phải không?
Trong lòng Kha đại thiếu gia nghẹn cơn tức giận, gõ gõ người ngồi phía trước, hỏi: “Đó là ai?”
Bàn trước sửng sốt một hồi, không rõ vì sao tổ tông này lại tới phòng đàn, nghe vậy nhanh chóng phản ứng, hồi đáp: “Từ Minh Duệ, đệ đệ của Thám Hoa Lang mới nhậm chức.”
“Mới? “Kha Hồng Tuyết lặp lại.
“...... Năm ngoái. “ Không phải mới sao, Phải đến hai năm sau mới có cái tiếp theo.
Nhưng người trả lời không phải là Lý Văn Hòa, không dám nói với hắn như vậy, trả lời xong liền quay đầu đi.
Kha Hồng Tuyết vốn bất mãn với tiểu tử kia, vừa nghe nói là đệ đệ Thám Hoa Lang lại càng bực bội.
Mặc dù ba vòng đầu tiên của khảo hạch cung đều được xác định bằng kiến thức, nhưng nhóm thí sinh vào thi cung kia, ngoại trừ mấy người đặc biệt xuất sắc hoặc là đặc biệt ở phía sau, những người khác đều không kém, ai cũng có thể trở thành thám hoa lang.
Vì vậy dưới tình huống bình thường, nếu không có chuyện ba người đứng đầu rõ ràng ưu tú hơn những người khác một mảng lớn, người có kết quả tốt nhất sẽ được hoàng đế điểm danh là thám hoa.
Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một ngàn một vạn học huynh đến cái lớp này là vì có ý niệm mưu đồ tương lai trong đầu, cũng không nghĩ lần đầu tiên bước vào lớp Ất, nhìn thấy lại là y cùng một tên tiểu tử mặt dầu mỡ đánh đàn hợp tấu.
Kha Hàn Anh: “......”
Nhà sắp bị trộm rồi.
Phu tử giảng xong thì tan học, có một số còn chưa thành thạo cách cầm đàn, có một số rời đi, liếc mắt một cái nhìn thấy Kha Hồng Tuyết, chần chừ hai giây rồi ầm ĩ tới chào hỏi.
Khoé miệng Kha đại thiếu gia mỉm cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người ở giữa phòng học kia, chẳng hề xê dịch.
Chờ Mộc Cảnh Tự cuối cùng cũng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, quay đầu lại nhìn, bạn học của mình đang tụ ở phía sau phòng đàn vây quanh một tổ tông.
Tổ tông kia rõ ràng cười nhìn mình, lại không hiểu làm cho người ta có một loại......
Cảm giác bắt gian tại giường quỷ dị.
Nhìn thấy tầm mắt của y, Kha Hồng Tuyết cuối cùng cũng đứng dậy, cười đi về phía y, đưa lên cành hoa quế chỉ còn lại hoa không có lá cây, nhẹ giọng nói: “Sắp thi tiểu khảo Thu Nguyệt rồi, trên đường thấy hoa quế nở, muốn bẻ một cành cho học huynh, chúc huynh liên tục giành vị trí thứ nhất.”
Mộc Cảnh Tự: “?” Nếu y nhớ không lầm, trước kia người đứng đầu hẳn đều là Kha Hồng Tuyết?
Nhưng không đợi y cảm thấy nghi hoặc, Kha Hồng Tuyết cười không tan, dịu dàng lại hỏi một câu: “Học huynh biết chơi Quan Sư không?”
Khúc cầu ái đệ nhất thiên cổ.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Học huynh, ta muốn báo cáo! Tiểu tử này đang muốn đánh ngừi, ngươi mau đánh hắn!
Ghi chú: Đoạn cầm khúc kia có tham khảo Baidu.
Hết cách, chỉ có thể nhận lấy.
Tam hoàng tử tiền triều nhìn cây trâm cài tóc làm bằng bạch ngọc trong hộp, thật sự không kìm được nghĩ thầm: Hai chữ giá rẻ này là dự định lừa ai đây, người bên ngoài không nhìn ra thì chẳng lẽ y cũng không nhìn ra miếng ngọc liệu này cũng không phải là phàm phẩm hay sao?
Sợ là cả đại nội hoàng cung cũng chẳng tìm được thứ nào tốt hơn cái này. Kha Hồng Tuyết lại lấy làm trâm cài tóc, lãng phí mà chẳng hề đau lòng dù chỉ một chút.
Nhưng Mộc Cảnh Tự lại nghĩ tới những món quà hắn tặng Lý Văn Hòa, cảm thấy có lẽ ở trong mắt Kha Hồng Tuyết, một thứ nhỏ chưa được đại sư điêu khắc, đúng là rẻ hơn một chút thật.
Y khép nắp lại, cất kỹ quà ‘nhận lỗi', trên bàn có người đến mời rượu, Mộc Cảnh Tự đứng dậy, chén rượu chạm nhau, ngửa đầu nhấp một hơi, khóe môi hơi cong lên nửa phần.
Y chưa từng làm lễ cập quan, nhưng lại nhận được một phần lễ vật sau khi trưởng thành mới cần dùng đến ở buổi lễ của người khác.
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, liệu y có thể nghĩ A Tuyết cũng tới tham gia lễ cập quan của y hay không?
Mộc Cảnh Tự hoảng hốt một hồi, sau khi phản ứng lại thì khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân có chút hoang đường.
-
Lễ cập quan của Lý tiểu công tử rất là náo nhiệt, không chỉ mời rất nhiều đồng môn cùng thầy giáo trong học phủ, trong triều cũng có chút quan viên bởi vì thông gia vãn lai cũng lui tới hoặc là nguyên nhân khác đi yến.
Kha Hồng Tuyết mời hắn mấy chén rượu, sau khi trở về học phủ Lý Văn Hòa còn muốn mời khách khác, Kha Hồng Tuyết mặc kệ hắn.
Bạn học Tiểu Lý rất là bi thương, ghé vào trước bàn của Kha Hồng Tuyết, vẻ mặt đau khổ tủi thân: “Cha, lúc ở dưới chân núi cha chưa từng như thế này.”
Dưới chân núi còn hạ thấp địa vị, mời rượu hắn cơ đấy!
Bằng không thì sao những quan viên đến bái lễ, còn có thái độ tốt khen hắn một thôi một hồi chứ?
Còn không phải bởi vì hắn có quan hệ với Kha gia sao? Lý Văn Hòa cũng không phải kẻ ngốc.
Kha Hồng Tuyết nghe vậy, lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói: “Dưới chân núi ngươi có giá trị lợi dụng.”
“Lên núi thì không có sao? “Lý Văn Hòa truy vấn.
“Không --” Kha Hồng Tuyết vừa định phủ định, lời còn chưa rơi xuống đất, bản thân đã dừng lại, nhớ tới cái gì đó, hắn nhíu mày, hỏi: “Lúc cuối xuân, lớp bên cạnh có một học sinh bị đuổi, ngươi biết tại sao không?”
Đã gần nửa năm trôi qua, Lý Văn Hòa nhất thời cũng không nhớ ra hắn đang nói ai, Kha Hồng Tuyết bổ sung: “Con thứ của Hộ bộ thị lang.”
“À? “Lý Văn Hòa càng nghi hoặc:“ Đó không phải là người bị ngươi đuổi đi sao?”
Kha Hồng Tuyết nhíu mày: “Ta?”
“Đúng vậy.” Lý Văn Hòa nói, “Khi đó gã mang theo người nhằm vào Mộc học huynh, không phải ngươi không nhìn vào mắt nên đá người ta đi sao?”
“Nhắc tới ta khi đó còn cảm thấy ngươi không được tự nhiên, rõ ràng mình không thích Mộc học huynh, rồi lại không cho phép người khác bắt nạt huynh ấy, quả thực giống như một đứa trẻ tâm trí còn chưa lớn. “Mấy chữ cuối cùng hắn nhỏ giọng, châm chọc ngay mặt cũng không dám để cho Kha Hồng Tuyết nghe quá rõ ràng.
Ai ngờ hắn vừa nói xong, đã thấy vẻ mặt Kha Hồng Tuyết thả lỏng, cũng không truy cứu chuyện hắn đã mạo phạm, ngược lại khẽ cười nói: “Ai nói ta không thích?”
Lý Văn Hòa: “Hả?”
Kha Hồng Tuyết đứng dậy, thờ ơ liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Ta cực kỳ thích.”
Lý Văn Hòa sững sờ tại chỗ, thẳng đến khi người này rời khỏi phòng học hắn mới kịp phản ứng, đứng lên bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai tin ngươi chứ, lần trước ở Dương Hoa Lâu dưới chân núi nhìn thấy Tiểu Thúy cô nương cũng nói như vậy.”
Quý công tử thuở nhỏ lớn lên trong danh lợi như bọn họ, quen treo câu thích ở bên miệng, gặp người gặp quỷ cũng có thể cười nói ra một câu ái mộ, được hắn kêu một câu thích là chuyện không thể nào dễ dàng hơn. Nếu muốn thật tâm thật ý mổ ra thì cũng chẳng thấy gì.
Khi hắn nói không thích mới là sự thật.
Chỉ là nếu ai bị hắn một câu chán ghét......
Lý Văn Hòa không kìm được rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa, xoay người mời đám bạn xấu sau khi tan học xuống núi uống rượu.
……
Lâm Uyên học phủ có tổng cộng chín lớp thuộc ba cấp độ, học viện tọa lạc trên một đỉnh đồi, diện tích sử dụng rất lớn, phòng học nhạc cụ có ba gian, các phòng học cũng không quá gần nhau.
Kha Hồng Tuyết rất ít khi chạy sang lớp khác, ngay cả thời khóa biểu của mình hắn cũng không để ý, rất nhiều khóa trong học phủ đều phải đổi chỗ, không cẩn thận sẽ dễ dàng chạy hụt, hắn là một người sợ phiền toái.
Lớp bên sát vách không có ai ở đây, Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một phen, xoay người đến Kính Nghiệp Đường của các phu tử xin một phần thời khóa biểu của lớp Ất giai đoạn Trúc.
Trước khi đi hắn suy nghĩ một hồi, lại cầm một phần danh sách.
Mộc Cảnh Tự vừa mới vào học phủ, lúc dọn vào viện của hắn, Kha Hồng Tuyết liền biết rõ người này mới ở giai đoạn Trúc không lâu. Chỉ là tính tình hắn lười nhác, lười suy nghĩ tâm tư người khác, Mộc Cảnh Tự có liên quan gì với hắn, tại sao muốn vào học phủ, Kha Hồng Tuyết trên thực tế chẳng muốn nghĩ nhiều.
Nhưng một khi thân phận người này thay đổi, hắn không thể không suy nghĩ. Cho dù lại tự kỷ, cho rằng mình có tác dụng không thể thay thế ở trong lòng điện hạ hay không, Kha Hồng Tuyết cũng không tự đại đến mức cho rằng Mộc Cảnh Tự đến học phủ, đơn thuần chỉ vì một mình hắn.
Y đã là Thịnh Phù Trạch, tới nơi này hẳn là có mục đích.
Học sinh ở giai đoạn Mai hoặc là tư chất ngu dốt, hoặc là tuổi quá nhỏ, trong vòng ba đến năm năm có lẽ đều có thể có thành tích lớn. Học sinh giai đoạn Tùng chỉ còn lại có thời gian hai năm dự thi, không còn chỗ để phí hoài thời gian, mà đa số đã có rất nhiều mối quan hệ trong triều, tùy tiện đánh vào nguy hiểm quá lớn.
Mộc Cảnh Tự lựa chọn giai đoạn Trúc, so sánh với nhau thì là lựa chọn tốt nhất.
Kha Hồng Tuyết suy nghĩ cẩn thận, nhíu mày.
Đã đến lớp của hắn, trực tiếp vào lớp Giáp không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đi đường vòng đến lớp Ất.
Hắn cúi đầu, vừa đi đường vừa nhìn tên trên danh sách trong tay, trong lòng tùy ý vẽ ra một tấm sơ đồ quan hệ khổng lồ.
Quốc Tử Giám là nơi phượng tử long tôn đọc sách, còn có thư đồng của các gia tộc đưa vào.
Lựa chọn thư đồng rất hà khắc, tuổi tác học thức đều có yêu cầu, nếu là ngu dốt quá mức hoặc là tuổi quá lớn, cho dù phụ huynh có quyền uy cũng khó đi vào.
Kha Hồng Tuyết thì có thể vào, nhưng hắn không muốn, trong thế gia cũng không thiếu người như hắn.
Những vương tôn công tử thực sự tiếp xúc đến nội hạch đều học tại Lâm Uyên học phủ, nhưng ngoại vi cũng đủ rồi.
Cháu trai của binh mã đại nguyên soái, cháu ruột của Lại bộ thượng thư, cháu ngoại của tuần phủ Giang Nam......
Nếu tính cả trước cuối xuân, hẳn là còn có con thứ của Hộ bộ Thị lang.
Kha Hồng Tuyết xem qua từng người, những cái tên trước kia hắn không thèm để ý, chợt nhận ra lớp mà học huynh tiến vào đúng là ngoạ hổ tàng long.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc gần như hưng phấn, khiến cho ngón tay hắn run rẩy.
Quả nhiên......
Mặc kệ đã qua bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn thích dáng vẻ tính trước mọi thứ của điện hạ, linh lung long lanh.
Những năm đó Ngu Kinh tửu quán thanh lâu tửu cục có thể chu toàn, âm thầm tiết kiệm được bao nhiêu tranh chấp cùng tiền bạc cho triều đình, sợ là ngoại trừ Tam điện hạ thì không có ai có thể tính toán rõ ràng.
Mà nay gian Lâm Uyên học phủ nho nhỏ này, sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió đây?
Kha Hồng Tuyết bắt đầu chờ mong những ngày sau này một cách hiếm thấy.
Gió thu thổi xuống phiến lá khô vàng, Kha Hồng Tuyết đi qua một thân cây quế, tùy ý giơ tay, bẻ một cành cây điểm xuyết đầy hoa quế.
……
Phòng học đàn được tu sửa ở một viện khác, khi Kha Hồng Tuyết đi qua, giờ học đã lên được một nửa.
Tiên sinh đang nói về “Lưu Thủy”, một trong những ca khúc cao nhất của quân tử chi giao.
Phu tử tóc hoa râm giảng xong về đàn, chọn người đánh đàn, Kha Hồng Tuyết đứng ở cửa sau, vừa vặn nhìn thấy Mộc Cảnh Tự bị điểm.
Hắn cười một cái, tay dạo một vòng quanh cành hoa, thầm nghĩ mình tới thật đúng lúc.
Kha Hồng Tuyết đi vào từ cửa sau, phu tử nhìn thấy hắn, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc. Kha Hồng Tuyết hơi khom lưng chào tiên sinh, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, phu tử cũng không nói gì về hắn.
Tiếng đàn xa xôi, từ thanh thiển thư thái chuyển thành kịch liệt dâng trào, lại từ thanh lãnh triền miên chuyển hướng mênh mông bát ngát, hình như có gió mát phất vào mặt, tiếng lá trúc, sóng rừng cuồn cuộn.
Kha Hồng Tuyết đang hưởng thụ, lông mày hơi nhướng lên, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng hòa âm khác.
Hắn sửng sốt một hồi, chậm rãi mở mắt, đã thấy bên cạnh Mộc Cảnh Tự có một thanh niên mặc áo bào đội mũ đặt tay lên đàn hoà cùng với y.
Học sinh lớp Ất dường như đã quen từ lâu, chẳng hề cảm thấy đột ngột, thậm chí còn rung đùi đắc ý theo tiếng đàn, như là đã hoàn toàn đặt mình trong đó, đang lĩnh hội thâm tình của bạn thân thiên cổ tuyệt xướng kia.
“……”
Kha Hồng Tuyết đột nhiên có chút ê răng.
Hắn nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá, lại phát hiện đó là một khuôn mặt lạ, ở trên danh sách này, nhưng đại khái không phải là con nối của bất kỳ một vị quyền quý nào.
Nếu không thì không có chuyện hắn không hề ấn tượng.
Đang lúc Kha đại thiếu gia phiền đến gần như muốn nhổ hết lá hoa quế, khúc đàn đến hồi kết thúc, rốt cục ngừng lại.
Người bên cạnh tỉnh lại, trong mắt bao hàm lệ nóng, tập thể vỗ tay cho người diễn tấu.
Kha Hồng Tuyết: “......”
Đến đây làm gì? Hắn tự hỏi mình.
Tìm dấm chua cho mình ăn phải không?
Trong lòng Kha đại thiếu gia nghẹn cơn tức giận, gõ gõ người ngồi phía trước, hỏi: “Đó là ai?”
Bàn trước sửng sốt một hồi, không rõ vì sao tổ tông này lại tới phòng đàn, nghe vậy nhanh chóng phản ứng, hồi đáp: “Từ Minh Duệ, đệ đệ của Thám Hoa Lang mới nhậm chức.”
“Mới? “Kha Hồng Tuyết lặp lại.
“...... Năm ngoái. “ Không phải mới sao, Phải đến hai năm sau mới có cái tiếp theo.
Nhưng người trả lời không phải là Lý Văn Hòa, không dám nói với hắn như vậy, trả lời xong liền quay đầu đi.
Kha Hồng Tuyết vốn bất mãn với tiểu tử kia, vừa nghe nói là đệ đệ Thám Hoa Lang lại càng bực bội.
Mặc dù ba vòng đầu tiên của khảo hạch cung đều được xác định bằng kiến thức, nhưng nhóm thí sinh vào thi cung kia, ngoại trừ mấy người đặc biệt xuất sắc hoặc là đặc biệt ở phía sau, những người khác đều không kém, ai cũng có thể trở thành thám hoa lang.
Vì vậy dưới tình huống bình thường, nếu không có chuyện ba người đứng đầu rõ ràng ưu tú hơn những người khác một mảng lớn, người có kết quả tốt nhất sẽ được hoàng đế điểm danh là thám hoa.
Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một ngàn một vạn học huynh đến cái lớp này là vì có ý niệm mưu đồ tương lai trong đầu, cũng không nghĩ lần đầu tiên bước vào lớp Ất, nhìn thấy lại là y cùng một tên tiểu tử mặt dầu mỡ đánh đàn hợp tấu.
Kha Hàn Anh: “......”
Nhà sắp bị trộm rồi.
Phu tử giảng xong thì tan học, có một số còn chưa thành thạo cách cầm đàn, có một số rời đi, liếc mắt một cái nhìn thấy Kha Hồng Tuyết, chần chừ hai giây rồi ầm ĩ tới chào hỏi.
Khoé miệng Kha đại thiếu gia mỉm cười, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai người ở giữa phòng học kia, chẳng hề xê dịch.
Chờ Mộc Cảnh Tự cuối cùng cũng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, quay đầu lại nhìn, bạn học của mình đang tụ ở phía sau phòng đàn vây quanh một tổ tông.
Tổ tông kia rõ ràng cười nhìn mình, lại không hiểu làm cho người ta có một loại......
Cảm giác bắt gian tại giường quỷ dị.
Nhìn thấy tầm mắt của y, Kha Hồng Tuyết cuối cùng cũng đứng dậy, cười đi về phía y, đưa lên cành hoa quế chỉ còn lại hoa không có lá cây, nhẹ giọng nói: “Sắp thi tiểu khảo Thu Nguyệt rồi, trên đường thấy hoa quế nở, muốn bẻ một cành cho học huynh, chúc huynh liên tục giành vị trí thứ nhất.”
Mộc Cảnh Tự: “?” Nếu y nhớ không lầm, trước kia người đứng đầu hẳn đều là Kha Hồng Tuyết?
Nhưng không đợi y cảm thấy nghi hoặc, Kha Hồng Tuyết cười không tan, dịu dàng lại hỏi một câu: “Học huynh biết chơi Quan Sư không?”
Khúc cầu ái đệ nhất thiên cổ.
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Học huynh, ta muốn báo cáo! Tiểu tử này đang muốn đánh ngừi, ngươi mau đánh hắn!
Ghi chú: Đoạn cầm khúc kia có tham khảo Baidu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương