Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 9
Ngày hôm sau Mộc Cảnh Tự liền dọn ra khỏi viện.
Giữa trưa Kha Hồng Tuyết trở về, nhìn thấy cửa tây sương mở ra, trong viện có mấy thư đồng đang dọn rương hòm. Mộc Cảnh Tự đứng ở dưới một gốc cây hòe bên tường, mặt mày hời hợt, hơi cụp mắt, như là đang nhìn một con kiến đi ngang qua trên mặt đất, hoặc là một chiếc lá xanh ngẫu nhiên rơi xuống.
Nghe thấy âm thanh, y ngẩng đầu nhìn lên, cách bóng cây mùa hè nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kha Hồng Tuyết một cái, sau đó lại cụp mi xuống, như thể khoảnh khắc tủi thân và thỉnh cầu tối hôm qua chưa bao giờ xảy ra.
Trong lòng Kha Hồng Tuyết cảm thấy bị nghẹn một hơi khó hiểu, hắn khẽ nhíu mày, xoay người trở về phòng mình.
Hắn là người uy hiếp người ta, hạ tối thư cũng là hắn, nhưng người mất ngủ cả đêm qua cũng là hắn.
Hắn nghiêm khắc muốn đuổi người ra khỏi viện, nhưng sau khi nằm trên giường, tiếng ho khan mấy tháng qua đã sắp trở thành quy luật bên cạnh biến mất. Người rơi vào một loại tâm tình bối rối bực bội hơn cả lại là Kha Hồng Tuyết.
Hắn ngồi dậy, không thắp đèn. Đêm hè ngân hà rực rỡ, ánh trăng xuyên thấu qua màn lụa cửa sổ, chiếu xuống một phương phòng xá nhỏ hẹp này.
Kha Hồng Tuyết cứ thế nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn cái đầu lâu trên bàn kia.
Cái đầu hắn tự tay đoạt lại từ miệng chó hoang.
Năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, khói báo động nổi lên bốn phía, lâm vào một hồi chiến tranh hỗn loạn vô cùng, ngoại địch xâm lấn phương bắc, phiên vương khởi nghĩa ở phương nam.
Thái tử Thịnh Phù Uyên về phía bắc, Thịnh Phù Trạch xuôi về phía nam.
Mọi người đều biết, một khi hai vị điện hạ đã đi thì đã định sẽ thất bại, kết quả tốt nhất là da ngựa bọc thi hy sinh vì nước.
Trước kia Kha Hồng Tuyết từng hoài nghi, chẳng lẽ bọn họ không biết chuyện xảy ra kỳ quặc lắm sao, vì sao nhất định phải đi chịu chết vô ích?
Nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, bọn họ rất rõ ràng.
Bọn họ biết lần này đi không có đường về, bọn họ biết con đường phía trước chính là cái chết của mỗi người.
Nhưng trách nhiệm và sứ mệnh của họ nằm ở đây, họ phải đi.
Vì thế lúc Kha Hồng Tuyết gặp lại Thịnh Phù Trạch, chỉ còn lại có Thịnh Tự Viêm cần vương phía nam mang về một cái đầu, dùng để bức bách tiên hoàng tự sát.
Các sự kiện đằng sau chiến loạn hiếm khi chính thức và chính thống như được ghi lại trong lịch sử, đặc biệt là khi một phương trong đó hiện giờ đang chấp chưởng ấn của đế vương.
Người bình thường trên phố chưa bao giờ dễ dàng tiếp cận được bí mật của hoàng gia, ngay cả những lời đồn đại thỉnh thoảng truyền ra từ Lâm Uyên học phủ, được bao nhiêu phần thật giả đây?
Lúc đó đã là mùa thu, Kha Hồng Tuyết đứng ở ngoài cửa Ngu kinh, từng ngày nhìn cái đầu trên tường thành kia từ da thịt còn tồn tại lúc đầu, đến khi bị chim tước kiếm ăn mổ hết nuốt vào.
Cuối cùng dây thừng đứt, đầu lâu lăn xuống tường thành, lại bị chó hoang trong góc nhìn chằm chằm đè ở dưới móng vuốt, xung quanh một vòng cỏ dại khô vàng.
Chật vật như vậy, nào có một chút dáng vẻ châu ngọc của Ngu Kinh ngày xưa? Kha Hồng Tuyết liều mạng ôm y vào lòng.
Máu thịt mơ hồ, thiếu chút nữa bị chó hoang gặm nhấm, hắn nhận định đó là Thịnh Phù Trạch. Mà nay đầu lâu sạch sẽ, đơn giản thuần khiết ở bên cạnh hắn sớm chiều làm bạn năm năm, lần đầu tiên Kha Hồng Tuyết lại cảm thấy có chút mờ mịt.
Hắn nói với Mộc Cảnh Tự đó là người mình nhớ nhung, nhưng bây giờ nhớ lại, phần nhớ nhung này kỳ thật chưa từng nói ra khỏi miệng dù là một lần.
Hắn tự đa tình tự cho mình là người thân của người đã chết, tự chủ trương không muốn chôn điện hạ trong quan tài tối tăm không có ánh mặt trời, lấy tư thái tỉnh táo nhất, sống thành một người điên.
Hôm nay lại bởi vì một người đột nhiên xông tới mà cảm thấy hoảng hốt.
Đây là cái gì đây? Kha Hồng Tuyết nghĩ mãi không ra.
Hắn ngồi cả đêm, suy nghĩ hỗn loạn không tìm thấy một đầu mối nào, ngay cả chính hắn cũng không biết lúc này nghĩ những chuyện cũ này có ý nghĩa gì.
……
Thời gian trở lại hình dáng một năm trước, tiểu viện trở về an tĩnh, mùa hè nắng gắt nhiệt liệt, chưa đến mùa dùng đá hóng mát, Kha Hồng Tuyết ngày ngày ngồi ở sau bàn học học vẽ tranh. Không thường xuyên xuống núi nữa, hắn nói mình cầu tửu sắc tài vận, nhưng cũng không cố chấp lắm.
Lý Văn Hòa lại đến viện tìm hắn, Kha Hồng Tuyết vừa viết xong một bài sách luận, muốn đưa đến chỗ chưởng viện tiên sinh.
Lý tiểu công tử ghé vào bên cửa sổ nhìn hồi lâu, từng chữ mặc niệm văn chương trên trang giấy, thật sự nhịn không được, nhẹ nhàng chậc một tiếng, nhỏ giọng thở dài: “Kha Hàn Anh ơi Kha Hàn Anh, đầu của ngươi rốt cục là to lên kiểu gì vậy?
Văn xuôi biền văn biết viết, trị quốc sách luận cũng biết.
Mọi người đều nói văn không có đệ nhất võ không có đệ nhị, nhưng đến Kha gia Hàn Anh nơi này, ít nhất Lý Văn Hòa, hai mươi năm nay chưa từng thấy qua người nào thông minh hơn hắn.
Cũng không đúng, trước kia có nghe nói qua một người.
Nguyên tịch năm ấy, Phù viên ở ngoại ô Ngu Kinh mở cửa, hắn cùng phụ huynh trong nhà đi góp vui. Xa xa khói lửa phồn thịnh, đèn lồng trong vườn treo cao, có người dựa vào lầu ba trượng nguy nga, cười đối ẩm cùng với trăng xa.
Thật ra Lý Văn Hòa không nhìn thấy người nọ trông như thế nào, nhưng có một bộ quần áo màu lửa rất không nói đạo lý xông vào trong mắt mỗi người tham dự hội. Đó là thiếu niên thiên tài Tam điện hạ tiền triều được khắp thiên hạ công nhận.
Hắn nhìn Kha Hồng Tuyết viết luận, mắt liếc xéo thoáng nhìn người này hôm nay mặc y phục màu đỏ tía loè loẹt phô trương không khác gì mấy.
Không chỉ một lần Lý Văn Hòa nghĩ, kỳ thật hắn cảm thấy Kha Hồng Tuyết rất giống Tam điện hạ, tài tình trác tuyệt, phong lưu lãng đãng giống nhau.
Nhưng hắn chưa từng nói, dù sao đó cũng là tên tiền triều. Vị kia trước rất tôn quý, sau khi chết lại rất khó coi, nghe nói chỉ còn một cái đầu bị mang về kinh thành.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Lý Văn Hòa bất giác quay đi, liếc về phía hộp sọ sạch sẽ gần như bóng loáng trên bàn.
“ Lộp bộp- - “ m thanh gõ bút vang lên, Lý Văn Hòa hoàn hồn, mắt nhìn Kha Hồng Tuyết như cười như không nhìn vào mắt của hắn, trong lòng sợ hãi cả kinh, cố giả bộ trấn định cười cười, làm bộ mình chưa từng xuất thần nhìn chằm chằm cái đầu kia.
Đều nói Kha Hàn Anh phong lưu, theo hắn thấy, ánh mắt Kha Hồng Tuyết nhìn những cô nương trong Hoa Lâu, còn không có một phần vạn thâm tình khi hắn nhìn về phía hộp sọ này.
Lý Văn Hòa chuyển đề tài, cười hỏi: “ Ngươi biết Mộc học huynh dọn đi đâu không?”
Chỉ mới mấy ngày không gặp, theo lý thuyết thì nên quen rồi, nhưng khi Kha Hồng Tuyết nghe thấy cái tên này vẫn giật mình một cách khó hiểu, ngòi bút hơi có đình trệ, dừng ở không trung một lát, mới tiếp tục viết xuống, tự nhiên hỏi: “ Đi đâu?”
“Chỗ của chưởng viện!” Thần sắc Lý Văn Hòa mang theo vài phần hưng phấn và tiếc hận: “Chỉ là trong phủ vốn là có người suy đoán quan hệ của Mộc học huynh không tầm thường, bây giờ cứ như vậy, sợ là nhàn ngôn toái ngữ lại sẽ tăng nhiều, đối với huynh ấy cũng không phải là chuyện tốt.”
Kha Hồng Tuyết nhíu mày, nói: “Đã là nhàn ngôn toái ngữ, cần gì phải quan tâm làm gì? Qua hai tháng nữa tới lúc thi cử thì sẽ tốt thôi.”
Lý Văn Hòa hơi kinh ngạc, phát hiện mình thật sự là không hiểu thái độ của người này đối với Mộc Cảnh Tự rốt cuộc là như thế nào.
Hắn nói chêm chọc cười lại tùy ý hàn huyên vài câu, Kha Hồng Tuyết viết xong chương cuối sách luận, lấy ra dấu riêng đóng lại.
Lý Văn Hòa hâm mộ nhìn con dấu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Con dấu riêng làm từ bạch ngọc mỡ dê, không hổ là Kha gia Hàn Anh.”
Kha Hồng Tuyết cười khẽ một tiếng, không thể không nói: “Hôm khác tặng ngươi một miếng.”
Đương nhiên Lý Văn Hòa cười hì hì đáp ứng, quay đầu lại thấy Kha Hồng Tuyết cất kỹ sách luận, bỏ vào trong hộp đưa cho hắn.
Lý Văn Hòa: “...?”
Kha Hồng Tuyết: “Làm phiền Lý huynh đi một chuyến, giúp ta đưa cho Chưởng viện tiên sinh.”
Lý Văn Hòa thiếu chút nữa phun ra “Sao ngươi không đi”, thoáng cái như thông minh hơn hẳn, nhớ tới tin tức vừa rồi nói cho hắn biết.
Lý Văn Hòa: “......”
Đúng là không thể hiểu nổi.
Đuổi người ra khỏi viện, lại nhiều nói bảo vệ. Không muốn nhìn thấy người ta, qua tay đưa cho hắn một miếng ngọc mỡ dê làm chân chạy thù lao.
Quá đáng chết đi được, Lý Văn Hòa nghĩ.
Nhưng lại không thể không đi, mặc dù dương chi bạch ngọc không khó tìm, nhưng giá cả cũng không phải một người bình thường như hắn có thể tùy tiện mua được.
Trước sân chưởng viện tiên sinh có một rừng hoa mai, nở hoa đỏ tươi, hiện giờ chưa tới mùa, nếu không mỗi ngày đều có học sinh tới đây bẻ cành ngắm hoa.
Mùa hè nóng lên thì có một chỗ tốt, khắp nơi đều im lặng, tất cả mọi người không muốn ra ngoài.
Lý Văn Hòa gõ cửa bước vào trong viện, mang theo chút cung kính và câu thúc của học sinh bình thường gặp tiên sinh, liếc mắt lại không thấy tiên sinh đâu.
Trong viện trồng long não, cành lá đang rậm rạp, ve mùa hè kêu to.
Có một người đang ngồi dưới tàng cây phía sau bệ đá, dáng người cao ngất, dáng vẻ hào phóng cúi đầu nghiên cứu một quyển sách cổ trên đài.
Lý Văn Hòa đến gần nhìn, một chữ cũng không nhận ra, hơi cảm thấy mình giống như một người mù chữ.
Người nọ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy hắn khẽ chớp mắt, tựa hồ đang suy tư người này là ai, nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười như có như không, chủ động mở miệng: “Văn Hòa huynh.”
Lý Văn Hòa: “...!”
Đây quả thực là chuyện hiếm lạ!
Khoảng thời gian Mộc Cảnh Tự mới vào học phủ, không biết bao nhiêu người đến trước viện y chỉ vì muốn gặp y một lần, người gặp qua y cười lác đác không có mấy, càng miễn bàn mỉm cười ấm áp gọi tên người như vậy!
Là tên, không phải họ!
Là Văn Hòa huynh, không phải Lý huynh!
Lý Văn Hòa trong lúc nhất thời hưng phấn đến tột đỉnh, một loại cảm giác vinh hạnh không gì sánh kịp trong nháy mắt xông lên đầu, vọt tới khiến hắn ngây ngất.
Ánh mắt Mộc Cảnh Tự chuyển tới hộp gỗ trên tay hắn, ấm áp hỏi: “Là tặng cho tiên sinh sao?*
Lý Văn Hòa gật đầu: “Là Kha Hàn Anh viết sách luận, bảo ta đưa cho Chưởng viện tiên sinh.”
“Như vậy à. “Mộc Cảnh Tự gật gật đầu, mở bàn tay ra nhẹ nhàng cười:“ Sáng sớm hôm nay tiên sinh xuống núi rồi, sợ phải đến buổi tối mới có thể trở về, Văn Hòa huynh nếu tin tưởng Mộc mỗ, thì để tại hạ chuyển giùm cho huynh.”
Người trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ra nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người, lần đầu tiên Lý Văn Hòa phát hiện Mộc Cảnh Tự có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp quá mức, cười nhạt mà giống như trăm hoa đua nở.
Mà đợi đến khi hắn kịp phản ứng, hộp gỗ đã giao cho Mộc Cảnh Tự.
Mộc Cảnh Tự tiện tay đặt sang một bên, dùng một loại biểu tình ôn nhuận làm cho người ta không dám nhìn thẳng nhìn Lý Văn Hòa.
Chỉ trong giây lát, Lý Văn Hòa đỏ lỗ tai, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền học huynh, ta không quấy rầy nữa.”
Mộc Cảnh Tự gật đầu: “Không cần khách khí.”
Bước chân Lý Văn Hòa bồng bềnh đi ra khỏi viện, lúc bước ra khỏi cửa trăng không nhịn được, len lén quay đầu lại nhìn một cái.
Chỉ thấy người ngồi dưới tàng cây bất động như núi, như lan như tùng, thấy thế nào đều là dáng vẻ quân tử.
Nhưng Lý Văn Hòa không hiểu sao lại có ảo giác vừa rồi mình giống như bị tinh quái trong núi mê hoặc.
Có một con thỏ xám chạy qua đường núi, Lý Văn Hòa lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên là ảo giác. Không kìm được cười ra tiếng.
Văn Hòa huynh!
Ha! Văn Hòa huynh!
••••••••
Tác giả có lời muốn nói:
A Tuyết, nhìn kìa! Học huynh ngươi mê hoặc người ta ai mà nhịn được? Cẩn thận tình địch khắp học phủ đấy! Ha!
Giữa trưa Kha Hồng Tuyết trở về, nhìn thấy cửa tây sương mở ra, trong viện có mấy thư đồng đang dọn rương hòm. Mộc Cảnh Tự đứng ở dưới một gốc cây hòe bên tường, mặt mày hời hợt, hơi cụp mắt, như là đang nhìn một con kiến đi ngang qua trên mặt đất, hoặc là một chiếc lá xanh ngẫu nhiên rơi xuống.
Nghe thấy âm thanh, y ngẩng đầu nhìn lên, cách bóng cây mùa hè nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kha Hồng Tuyết một cái, sau đó lại cụp mi xuống, như thể khoảnh khắc tủi thân và thỉnh cầu tối hôm qua chưa bao giờ xảy ra.
Trong lòng Kha Hồng Tuyết cảm thấy bị nghẹn một hơi khó hiểu, hắn khẽ nhíu mày, xoay người trở về phòng mình.
Hắn là người uy hiếp người ta, hạ tối thư cũng là hắn, nhưng người mất ngủ cả đêm qua cũng là hắn.
Hắn nghiêm khắc muốn đuổi người ra khỏi viện, nhưng sau khi nằm trên giường, tiếng ho khan mấy tháng qua đã sắp trở thành quy luật bên cạnh biến mất. Người rơi vào một loại tâm tình bối rối bực bội hơn cả lại là Kha Hồng Tuyết.
Hắn ngồi dậy, không thắp đèn. Đêm hè ngân hà rực rỡ, ánh trăng xuyên thấu qua màn lụa cửa sổ, chiếu xuống một phương phòng xá nhỏ hẹp này.
Kha Hồng Tuyết cứ thế nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn cái đầu lâu trên bàn kia.
Cái đầu hắn tự tay đoạt lại từ miệng chó hoang.
Năm Nguyên Hưng thứ hai mươi lăm, khói báo động nổi lên bốn phía, lâm vào một hồi chiến tranh hỗn loạn vô cùng, ngoại địch xâm lấn phương bắc, phiên vương khởi nghĩa ở phương nam.
Thái tử Thịnh Phù Uyên về phía bắc, Thịnh Phù Trạch xuôi về phía nam.
Mọi người đều biết, một khi hai vị điện hạ đã đi thì đã định sẽ thất bại, kết quả tốt nhất là da ngựa bọc thi hy sinh vì nước.
Trước kia Kha Hồng Tuyết từng hoài nghi, chẳng lẽ bọn họ không biết chuyện xảy ra kỳ quặc lắm sao, vì sao nhất định phải đi chịu chết vô ích?
Nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, bọn họ rất rõ ràng.
Bọn họ biết lần này đi không có đường về, bọn họ biết con đường phía trước chính là cái chết của mỗi người.
Nhưng trách nhiệm và sứ mệnh của họ nằm ở đây, họ phải đi.
Vì thế lúc Kha Hồng Tuyết gặp lại Thịnh Phù Trạch, chỉ còn lại có Thịnh Tự Viêm cần vương phía nam mang về một cái đầu, dùng để bức bách tiên hoàng tự sát.
Các sự kiện đằng sau chiến loạn hiếm khi chính thức và chính thống như được ghi lại trong lịch sử, đặc biệt là khi một phương trong đó hiện giờ đang chấp chưởng ấn của đế vương.
Người bình thường trên phố chưa bao giờ dễ dàng tiếp cận được bí mật của hoàng gia, ngay cả những lời đồn đại thỉnh thoảng truyền ra từ Lâm Uyên học phủ, được bao nhiêu phần thật giả đây?
Lúc đó đã là mùa thu, Kha Hồng Tuyết đứng ở ngoài cửa Ngu kinh, từng ngày nhìn cái đầu trên tường thành kia từ da thịt còn tồn tại lúc đầu, đến khi bị chim tước kiếm ăn mổ hết nuốt vào.
Cuối cùng dây thừng đứt, đầu lâu lăn xuống tường thành, lại bị chó hoang trong góc nhìn chằm chằm đè ở dưới móng vuốt, xung quanh một vòng cỏ dại khô vàng.
Chật vật như vậy, nào có một chút dáng vẻ châu ngọc của Ngu Kinh ngày xưa? Kha Hồng Tuyết liều mạng ôm y vào lòng.
Máu thịt mơ hồ, thiếu chút nữa bị chó hoang gặm nhấm, hắn nhận định đó là Thịnh Phù Trạch. Mà nay đầu lâu sạch sẽ, đơn giản thuần khiết ở bên cạnh hắn sớm chiều làm bạn năm năm, lần đầu tiên Kha Hồng Tuyết lại cảm thấy có chút mờ mịt.
Hắn nói với Mộc Cảnh Tự đó là người mình nhớ nhung, nhưng bây giờ nhớ lại, phần nhớ nhung này kỳ thật chưa từng nói ra khỏi miệng dù là một lần.
Hắn tự đa tình tự cho mình là người thân của người đã chết, tự chủ trương không muốn chôn điện hạ trong quan tài tối tăm không có ánh mặt trời, lấy tư thái tỉnh táo nhất, sống thành một người điên.
Hôm nay lại bởi vì một người đột nhiên xông tới mà cảm thấy hoảng hốt.
Đây là cái gì đây? Kha Hồng Tuyết nghĩ mãi không ra.
Hắn ngồi cả đêm, suy nghĩ hỗn loạn không tìm thấy một đầu mối nào, ngay cả chính hắn cũng không biết lúc này nghĩ những chuyện cũ này có ý nghĩa gì.
……
Thời gian trở lại hình dáng một năm trước, tiểu viện trở về an tĩnh, mùa hè nắng gắt nhiệt liệt, chưa đến mùa dùng đá hóng mát, Kha Hồng Tuyết ngày ngày ngồi ở sau bàn học học vẽ tranh. Không thường xuyên xuống núi nữa, hắn nói mình cầu tửu sắc tài vận, nhưng cũng không cố chấp lắm.
Lý Văn Hòa lại đến viện tìm hắn, Kha Hồng Tuyết vừa viết xong một bài sách luận, muốn đưa đến chỗ chưởng viện tiên sinh.
Lý tiểu công tử ghé vào bên cửa sổ nhìn hồi lâu, từng chữ mặc niệm văn chương trên trang giấy, thật sự nhịn không được, nhẹ nhàng chậc một tiếng, nhỏ giọng thở dài: “Kha Hàn Anh ơi Kha Hàn Anh, đầu của ngươi rốt cục là to lên kiểu gì vậy?
Văn xuôi biền văn biết viết, trị quốc sách luận cũng biết.
Mọi người đều nói văn không có đệ nhất võ không có đệ nhị, nhưng đến Kha gia Hàn Anh nơi này, ít nhất Lý Văn Hòa, hai mươi năm nay chưa từng thấy qua người nào thông minh hơn hắn.
Cũng không đúng, trước kia có nghe nói qua một người.
Nguyên tịch năm ấy, Phù viên ở ngoại ô Ngu Kinh mở cửa, hắn cùng phụ huynh trong nhà đi góp vui. Xa xa khói lửa phồn thịnh, đèn lồng trong vườn treo cao, có người dựa vào lầu ba trượng nguy nga, cười đối ẩm cùng với trăng xa.
Thật ra Lý Văn Hòa không nhìn thấy người nọ trông như thế nào, nhưng có một bộ quần áo màu lửa rất không nói đạo lý xông vào trong mắt mỗi người tham dự hội. Đó là thiếu niên thiên tài Tam điện hạ tiền triều được khắp thiên hạ công nhận.
Hắn nhìn Kha Hồng Tuyết viết luận, mắt liếc xéo thoáng nhìn người này hôm nay mặc y phục màu đỏ tía loè loẹt phô trương không khác gì mấy.
Không chỉ một lần Lý Văn Hòa nghĩ, kỳ thật hắn cảm thấy Kha Hồng Tuyết rất giống Tam điện hạ, tài tình trác tuyệt, phong lưu lãng đãng giống nhau.
Nhưng hắn chưa từng nói, dù sao đó cũng là tên tiền triều. Vị kia trước rất tôn quý, sau khi chết lại rất khó coi, nghe nói chỉ còn một cái đầu bị mang về kinh thành.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Lý Văn Hòa bất giác quay đi, liếc về phía hộp sọ sạch sẽ gần như bóng loáng trên bàn.
“ Lộp bộp- - “ m thanh gõ bút vang lên, Lý Văn Hòa hoàn hồn, mắt nhìn Kha Hồng Tuyết như cười như không nhìn vào mắt của hắn, trong lòng sợ hãi cả kinh, cố giả bộ trấn định cười cười, làm bộ mình chưa từng xuất thần nhìn chằm chằm cái đầu kia.
Đều nói Kha Hàn Anh phong lưu, theo hắn thấy, ánh mắt Kha Hồng Tuyết nhìn những cô nương trong Hoa Lâu, còn không có một phần vạn thâm tình khi hắn nhìn về phía hộp sọ này.
Lý Văn Hòa chuyển đề tài, cười hỏi: “ Ngươi biết Mộc học huynh dọn đi đâu không?”
Chỉ mới mấy ngày không gặp, theo lý thuyết thì nên quen rồi, nhưng khi Kha Hồng Tuyết nghe thấy cái tên này vẫn giật mình một cách khó hiểu, ngòi bút hơi có đình trệ, dừng ở không trung một lát, mới tiếp tục viết xuống, tự nhiên hỏi: “ Đi đâu?”
“Chỗ của chưởng viện!” Thần sắc Lý Văn Hòa mang theo vài phần hưng phấn và tiếc hận: “Chỉ là trong phủ vốn là có người suy đoán quan hệ của Mộc học huynh không tầm thường, bây giờ cứ như vậy, sợ là nhàn ngôn toái ngữ lại sẽ tăng nhiều, đối với huynh ấy cũng không phải là chuyện tốt.”
Kha Hồng Tuyết nhíu mày, nói: “Đã là nhàn ngôn toái ngữ, cần gì phải quan tâm làm gì? Qua hai tháng nữa tới lúc thi cử thì sẽ tốt thôi.”
Lý Văn Hòa hơi kinh ngạc, phát hiện mình thật sự là không hiểu thái độ của người này đối với Mộc Cảnh Tự rốt cuộc là như thế nào.
Hắn nói chêm chọc cười lại tùy ý hàn huyên vài câu, Kha Hồng Tuyết viết xong chương cuối sách luận, lấy ra dấu riêng đóng lại.
Lý Văn Hòa hâm mộ nhìn con dấu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Con dấu riêng làm từ bạch ngọc mỡ dê, không hổ là Kha gia Hàn Anh.”
Kha Hồng Tuyết cười khẽ một tiếng, không thể không nói: “Hôm khác tặng ngươi một miếng.”
Đương nhiên Lý Văn Hòa cười hì hì đáp ứng, quay đầu lại thấy Kha Hồng Tuyết cất kỹ sách luận, bỏ vào trong hộp đưa cho hắn.
Lý Văn Hòa: “...?”
Kha Hồng Tuyết: “Làm phiền Lý huynh đi một chuyến, giúp ta đưa cho Chưởng viện tiên sinh.”
Lý Văn Hòa thiếu chút nữa phun ra “Sao ngươi không đi”, thoáng cái như thông minh hơn hẳn, nhớ tới tin tức vừa rồi nói cho hắn biết.
Lý Văn Hòa: “......”
Đúng là không thể hiểu nổi.
Đuổi người ra khỏi viện, lại nhiều nói bảo vệ. Không muốn nhìn thấy người ta, qua tay đưa cho hắn một miếng ngọc mỡ dê làm chân chạy thù lao.
Quá đáng chết đi được, Lý Văn Hòa nghĩ.
Nhưng lại không thể không đi, mặc dù dương chi bạch ngọc không khó tìm, nhưng giá cả cũng không phải một người bình thường như hắn có thể tùy tiện mua được.
Trước sân chưởng viện tiên sinh có một rừng hoa mai, nở hoa đỏ tươi, hiện giờ chưa tới mùa, nếu không mỗi ngày đều có học sinh tới đây bẻ cành ngắm hoa.
Mùa hè nóng lên thì có một chỗ tốt, khắp nơi đều im lặng, tất cả mọi người không muốn ra ngoài.
Lý Văn Hòa gõ cửa bước vào trong viện, mang theo chút cung kính và câu thúc của học sinh bình thường gặp tiên sinh, liếc mắt lại không thấy tiên sinh đâu.
Trong viện trồng long não, cành lá đang rậm rạp, ve mùa hè kêu to.
Có một người đang ngồi dưới tàng cây phía sau bệ đá, dáng người cao ngất, dáng vẻ hào phóng cúi đầu nghiên cứu một quyển sách cổ trên đài.
Lý Văn Hòa đến gần nhìn, một chữ cũng không nhận ra, hơi cảm thấy mình giống như một người mù chữ.
Người nọ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy hắn khẽ chớp mắt, tựa hồ đang suy tư người này là ai, nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười như có như không, chủ động mở miệng: “Văn Hòa huynh.”
Lý Văn Hòa: “...!”
Đây quả thực là chuyện hiếm lạ!
Khoảng thời gian Mộc Cảnh Tự mới vào học phủ, không biết bao nhiêu người đến trước viện y chỉ vì muốn gặp y một lần, người gặp qua y cười lác đác không có mấy, càng miễn bàn mỉm cười ấm áp gọi tên người như vậy!
Là tên, không phải họ!
Là Văn Hòa huynh, không phải Lý huynh!
Lý Văn Hòa trong lúc nhất thời hưng phấn đến tột đỉnh, một loại cảm giác vinh hạnh không gì sánh kịp trong nháy mắt xông lên đầu, vọt tới khiến hắn ngây ngất.
Ánh mắt Mộc Cảnh Tự chuyển tới hộp gỗ trên tay hắn, ấm áp hỏi: “Là tặng cho tiên sinh sao?*
Lý Văn Hòa gật đầu: “Là Kha Hàn Anh viết sách luận, bảo ta đưa cho Chưởng viện tiên sinh.”
“Như vậy à. “Mộc Cảnh Tự gật gật đầu, mở bàn tay ra nhẹ nhàng cười:“ Sáng sớm hôm nay tiên sinh xuống núi rồi, sợ phải đến buổi tối mới có thể trở về, Văn Hòa huynh nếu tin tưởng Mộc mỗ, thì để tại hạ chuyển giùm cho huynh.”
Người trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ra nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người, lần đầu tiên Lý Văn Hòa phát hiện Mộc Cảnh Tự có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp quá mức, cười nhạt mà giống như trăm hoa đua nở.
Mà đợi đến khi hắn kịp phản ứng, hộp gỗ đã giao cho Mộc Cảnh Tự.
Mộc Cảnh Tự tiện tay đặt sang một bên, dùng một loại biểu tình ôn nhuận làm cho người ta không dám nhìn thẳng nhìn Lý Văn Hòa.
Chỉ trong giây lát, Lý Văn Hòa đỏ lỗ tai, hơi ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền học huynh, ta không quấy rầy nữa.”
Mộc Cảnh Tự gật đầu: “Không cần khách khí.”
Bước chân Lý Văn Hòa bồng bềnh đi ra khỏi viện, lúc bước ra khỏi cửa trăng không nhịn được, len lén quay đầu lại nhìn một cái.
Chỉ thấy người ngồi dưới tàng cây bất động như núi, như lan như tùng, thấy thế nào đều là dáng vẻ quân tử.
Nhưng Lý Văn Hòa không hiểu sao lại có ảo giác vừa rồi mình giống như bị tinh quái trong núi mê hoặc.
Có một con thỏ xám chạy qua đường núi, Lý Văn Hòa lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên là ảo giác. Không kìm được cười ra tiếng.
Văn Hòa huynh!
Ha! Văn Hòa huynh!
••••••••
Tác giả có lời muốn nói:
A Tuyết, nhìn kìa! Học huynh ngươi mê hoặc người ta ai mà nhịn được? Cẩn thận tình địch khắp học phủ đấy! Ha!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương