Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 20: Bài hát đầu tiên



- Vui buồn của các nam chính chẳng hề giống nhau -

Nhóm nhạc thiếu đoàn kết khác gì một cái sa bàn rời rạc, chẳng cần gió cũng tự phân tán.

Nhiệm vụ lần này chủ tịch giao cho hắn thật sự rất gian nan. Anh Lưu nhìn chằm chằm bọn họ, quyết định áp dụng phương pháp công ty A.T thường dùng với nhóm nhạc nam nhất.

Cho bọn họ làm việc nhóm để thúc đẩy tình hữu nghị.

"Công ty quyết định cho các cậu sáng tác và thu âm opening và ending song của một bộ phim truyền hình. Sau khi bộ phim phát sóng, chúng ta sẽ công bố thân phận của tất cả thành viên. Tên phim là 'Ngày buồn quẩn quanh'." Anh Lưu bỗng nói.

"Ngày buồn quẩn quanh" là bộ phim thần tượng cổ trang mang hơi hướng linh dị do A.T đầu tư mạo hiểm, chuyển thể từ bộ tiểu thuyết nổi tiếng cùng tên. Các diễn viên chính đều là nam nữ nghệ sĩ đang hot, cũng khá phù hợp với hình tượng nhân vật, còn chưa ra mắt đã bùng nổ.

"Dự án này chỉ được quyền thành công, không được phép thất bại. Và bài hát mở đầu cũng như kết thúc của bộ phim do các cậu phụ trách cũng chỉ được phép thành công, không được thất bại." Anh Lưu nghiêm nghị nói: "Giờ thì đi theo anh!"

Cuối cùng bọn họ cũng từ từ đứng dậy. Anh Lưu nhìn bọn họ, quyết tâm thực thi kế hoạch của mình. Nhất định phải dạy cái đám nghé con không biết trời cao đất dày này một bài học.

Hắn gọi một cuộc điện thoại rồi dẫn bọn họ lên tầng ba. Sau khi tất cả vào phòng, anh Lưu cho người mang dụng cụ đến rồi nói: "Từ hôm nay trở đi, mấy đứa sẽ ở đây."

Mọi người:...?

"Cái gì?"

"Nhiệm vụ đầu tiên, sáng tác bài hát mở đầu và kết thúc cho 'Ngày buồn quẩn quanh'. Đây là yêu cầu và demo." Anh Lưu cười híp mắt: "Khi nào viết xong mới được rời khỏi đây. Trong phòng có nhà vệ sinh, muốn ăn gì thì gọi trợ lý bên ngoài. Sẵn tiện cho mấy đứa có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau hơn, tăng sự đoàn kết."

Mọi người:...

"Không phải chứ..." Trì Ký Hạ kêu rên thảm thiết.

Sau khi anh Lưu đưa cho cả đám tất cả vật dụng cần thiết thì ra ngoài đóng cửa lại. Thật ra công ty đã đưa bản demo cho hắn, nhưng vì năm đứa nhỏ này quá cứng đầu nên anh Lưu quyết định lập uy, mài giũa bớt khí thế của bọn họ.

Hợp tác với nhau có thể hiểu nhau hơn cũng như thúc đẩy tình hữu nghị và rèn luyện khả năng hợp tác của bọn họ.

Để xem thử bọn nó làm được gì. Anh Lưu nghĩ.

Nhưng ngồi trong phòng làm việc được một ngày, cuối cùng anh Lưu vẫn không yên tâm. Hắn gọi điện cho Đinh Biệt Hàn nhưng không ai bắt máy, nên đành chuyển sang gọi cho những người còn lại.

Vẫn không ai bắt máy.

Cuối cùng đến lúc gọi cho Dịch Vãn thì mới bắt máy.

Giọng của Dịch Vãn trong điện thoại vẫn bình thản như bình thường. Anh Lưu bèn hỏi: "Tiểu Dịch, Tiểu An đâu em?"

"Đang soạn nhạc." Dịch Vãn nói.

"Rất tốt, Bạc Giáng thì sao?"

"Đang viết lời." Dịch Vãn nói tiếp.

Anh Lưu thấy vui vẻ, cũng yên tâm hơn: "Tốt lắm, Tiểu Trì sao rồi?"

Dịch Vãn: "Đang ngủ."

Anh Lưu: "Tốt lắm... Khoan, đang ngủ?? Biệt Hàn thì sao?"

Dịch Vãn: "Trong nhà vệ sinh."

Anh Lưu: "??? Em thì sao?"

Giọng Dịch Vãn vẫn đều đều: "Hình như không ai cần em làm gì nên em đang nói chuyện điện thoại."

Anh Lưu:...

Đoàn kết đâu? Hợp tác trong tưởng tượng của đâu?

... Thôi vậy, đợi đến lúc cho người có chuyên môn đến kiểm tra, đám nhóc này bị chửi cho tòe đầu cũng coi như nhận được bài học.

Anh Lưu cạn lời, chỉ đành nói: "... Lát nữa anh bảo staff mang nước suối tới."

"Cũng đủ rồi." Dịch Vãn bên kia đầu dây nói.

Anh Lưu:??

Số nước trong phòng còn không cầm cự được ba ngày nữa là!

Anh Lưu cúp máy xong thì chết lặng hồi lâu. Còn Dịch Vãn quay đầu, nhìn đồng đội mỗi người một góc trong phòng luyện tập.

"... Có lẽ sẽ xong nhanh thôi." Cậu tự nhủ.

Chiều ngày hôm sau, anh Lưu nhận được điện thoại của Dịch Vãn.

"Xong rồi." Dịch Vãn nói.

Anh Lưu:...

Hai ngày thì sáng tác được cái quỷ gì? Làm cho có thôi đúng không?

Anh Lưu dắt theo vài chuyên gia âm nhạc đuổi giết đến phòng luyện tập. Dọc đường đi, hắn nói với producer: "Mấy đứa này bướng lắm, lát nữa cứ chửi chết bọn nó, đừng nể mặt tôi."

Producer rối rít gật đầu: "Cứ để tôi lo!"

Anh Lưu rất hài lòng, A.T luôn có đội ngũ chuyên gia cao cấp nhất!

Hắn đẩy cửa ra, phát hiện Iris5 vẫn chia ra mỗi đứa một nơi như vậy. An Dã Lâm vừa bồn chồn không yên cúp điện thoại xong, Bạc Giáng đang đọc sách, Trì Ký Hạ ngủ say sưa, Đinh Biệt Hàn trong nhà vệ sinh, Dịch Vãn cũng đang nghịch điện thoại.

Anh Lưu:... Hôm nay phải đánh chết bọn này.

Hắn ngồi trên ghế, chờ dân chuyên nhận xét phê bình. Cuối cùng Đinh Biệt Hàn cũng ra khỏi nhà vệ sinh, năm người cùng ngồi trên một hàng ghế. Mấy người trung niên cầm bản demo đã được sửa lại, sắc mặt mày càng lúc càng chăm chú.

Anh Lưu mở cờ trong bụng.

Hắn nhìn năm người đang thất thần, dồn dập nói với mấy chuyên gia âm nhạc: "Mọi người cứ chỉ thẳng vấn đề ra đi."

Bọn họ nhìn nhau, gương mặt ai cũng có vẻ khó nói. Cuối cùng, một người lên tiếng: "Thế để tôi nói thẳng..."

Anh Lưu: "Không sao, cứ nói thẳng đi..."

Không nói thẳng sao đám oắt này biết trời cao đất dày là gì?

Mấy người trung niên nhìn nhau rồi nói: "Bản cải biên này..."

Anh Lưu liếc nhìn An Dã Lâm phụ trách cải biên đang bồn chồn không yên.

Người cải biên 1: "... Dẫn trước nền âm nhạc hiện tại ít nhất cũng 5 năm!"



Anh Lưu:???

An Dã Lâm - có tổng thời gian luyện tập cả hai kiếp cũng hơn bốn mươi năm cười nhạt.

... Thật ra là mười lăm năm. Cậu ta nghĩ.

Anh Lưu nhìn Bạc Giáng: "Vậy còn phần lời thì sao?"

Người viết lời 2: "Lời bài hát..."

Anh Lưu: "Ừm..."

Người viết lời 2: "Cổ kính, lại hợp với bối cảnh, phong phú lại hoa mỹ, cứ như được bậc thầy viết ra!"

Bạc Giáng xuyên đến từ một trăm năm trước vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt.

Anh Lưu: "..."

"Vậy còn đoạn nốt cao dạt dào tình cảm thì sao?" Anh Lưu giãy chết tới cùng: "Viết nhạc thì có thể khoe khoang kỹ năng, nhưng cũng phải cân nhắc năng lực của đồng đội nữa. Đoạn này phải hát thật là dạt dào cảm xúc..."

Trì Ký Hạ đang gà gật bỗng mở mắt.

"Để tôi." Cậu ta mỉm cười cầm bản nhạc: "Tôi vừa mới mơ một giấc mơ đong đầy tình cảm."

... Khoảnh khắc Trì Ký Hạ cất tiếng hát làm các chuyên gia âm nhạc khen ngợi rối rít rốt cuộc anh Lưu đã biết rõ tạo sự đoàn kết của mình thất bại toàn tập.

Bọn họ không đoàn kết với nhau, nhưng vẫn mạnh mẽ vô biên.

... Chuyện này không hợp lý, cái nhóm bất hòa này sao có thể tốt như vậy!

Anh Lưu nhìn Đinh Biệt Hàn. Bóng dáng Đinh Biệt Hàn phản chiếu trong mắt hắn vẫn trưng vẻ mặt bình tĩnh mà nói: "Nếu MV có vũ đạo khó..."

Anh Lưu: "... Thôi bỏ đi."

Hắn nhìn Dịch Vãn, hình như đối phương vẫn đang thơ thẩn ở đâu đó, hoàn toàn không phát hiện hắn đang nhìn.

Thấy Dịch Vãn bình thường chẳng nói chẳng rằng như thế làm anh Lưu bỗng cảm thấy an ủi rất nhiều.

Bốn tên kia khủng khiếp thì làm sao, ít nhất hắn vẫn còn có Dịch Vãn...

Một cậu bé lười không làm gì hết.

Anh Lưu cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Ngay từ đầu Dịch Vãn đã là thành viên kém nhất rồi mà.

Dịch Vãn cảm nhận được anh Lưu đang nhìn mình nên chủ động lên tiếng: "Nhóm bọn em rất giỏi. Từ ban đầu em đã cảm thấy sẽ không tốn quá nhiều thời gian."

Anh Lưu: "... Ừ."

... ít nhất đây là đứa duy nhất để tâm nhóm. Hắn nghĩ.

Nghĩ vậy, anh Lưu bèn an ủi Dịch Vãn: "Không sao, em thể hiện tốt như thế ở Truy Vết Rừng Xanh là được rồi. Nhóm chúng ta cũng coi như mỗi người một vẻ."

Người tính không bằng trời tính, gương mặt đang cười híp mắt của Trì Ký Hạ và gương mặt băng giá của Đinh Biệt Hàn lập tức nứt toạc ra khi nghe anh Lưu nói vậy. Chỉ là một người khó chịu như biến thành người cá, người còn lại thì cảnh giác và kiêng dè.

Kế hoạch trừng phạt để Iris5 đoàn kết hơn của anh Lưu phá sản chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Năm người hoàn thành nhiệm vụ xong thì đường ai nấy đi, làm anh Lưu tức muốn ói máu. An Dã Lâm và Bạc Giáng mỗi người nhận một cuộc gọi rồi biến mất. An Dã Lâm mặt mày bực bội vội vàng đi trước, còn Bạc Giáng thì lạnh mặt.

Thế nên đường về ký túc xá chỉ còn Đinh Biệt Hàn, Trì Ký Hạ và Dịch Vãn. Hai người đi hai bên trái phải, kẹp Dịch Vãn ở chính giữa, đều khó chịu trong lòng. Trì Ký Hạ thấy Đinh Biệt Hàn cứ thi thoảng lại liếc Dịch Vãn, không hiểu sao lại có cảm giác như đang biến thành "nàng tiên cá" trong thể loại thế thân.

Đinh Biệt Hàn vừa về đến ký túc xá đã nhốt mình trong phòng. Trì Ký Hạ ngồi trong phòng khách, tay ôm gối suy nghĩ miên man.

Những lời quản lí nói làm cậu ta gợi lên vài ý tưởng.

Theo lý mà nói, lần này tham gia show sinh tồn cũng xem như Dịch Vãn nợ cậu ta một ân huệ rất lớn.

Nên đòi cậu trả lại thế nào đây?

Trì Ký Hạ ngồi trong phòng khách để suy nghĩ, bỗng nhiên nghe giọng Dịch Vãn vang lên: "Anh Trì."

"Ừ? Có chuyện gì?"

"Cậu có động vào chậu hoa của tôi không?" Dịch Vãn nói: "Nó bị dời vào bóng râm rồi."

"Không có." Trì Ký Hạ có hơi khó hiểu.

Hệ thống có thể bảo vệ cậu ta không bị quỷ lan tổn thương tinh thần, vả lại trùng hợp là tag "linh dị thần quái" cũng chẳng mấy liên quan đến nam chính sở hữu bốn cái tag "giới giải trí", "hệ thống", "con cưng của trời", "thăng cấp" như cậu ta.

Nên hiển nhiên cậu ta không hề biết quỷ lan là thứ gì, cũng lười đi tìm hiểu nó. Có điều chậu hoa của Dịch Vãn cũng thật thần kỳ, không tưới nước mà vẫn sống phà phà.

Dịch Vãn nhìn chậu quỷ lan trốn trong bóng râm cũng thấy là lạ.

Cậu nhớ rõ ràng trước khi đi mình đã để nó ở nơi ánh nắng có thể chiếu đến cơ mà.

Lá của chậu lan rũ xuống, thậm chí còn có vài chiếc đã chạm lên mặt bàn, nhìn thế nào cũng thấy như là nó tự dùng lá cây bò sang.

Dịch Vãn nghĩ: Chắc là sẽ không thiếu kiên nhẫn vậy chứ. Rồi cậu bình tĩnh ôm chậu lan, đặt nó về phía ánh nắng chiếu sáng.

Trong phòng ngủ chỉ có mỗi mình cậu, cái bóng của cậu bị ánh mặt trời kéo cho dài ra. Rất nhanh sau đó, cái bóng đen đột nhiên ngọ nguậy, biến thành một con quái vật khổng lồ.

... Mùi hương thơm ngọt, là của người sống.

Bóng đen men theo cổ chân Dịch Vãn leo lên. Nó dùng hình dạng của cái bóng, ôm cả cơ thể Dịch Vãn từ phía sau, bàn tay xương xẩu bắt được tay Dịch Vãn, sau đó...

Nó bỗng nhiên bị thứ gì đó chích một cái.

Cái bóng khó hiểu. Nó phát hiện hình như mình chẳng thể xơi tái được Dịch Vãn. Nó không cam lòng giơ tay ra lần nữa, sau đó...

"Uả? Gió lớn quá ư?" Dịch Vãn lầm bầm: "Sao lá cây lại động đậy..."

Hơn nữa dường như cậu còn loáng thoáng nghe được tiếng kêu thảm thiết như thứ gì đó vừa bị cắn một cái.

Trong mắt Dịch Vãn, chiếc lá xanh dài rất hưng phấn, hoạt bát, khe khẽ đong đưa như vừa bắt được gì đó, hoặc là như rất vui mừng vì cậu quay về.

Đinh Biệt Hàn ở phòng bên cạnh nghe tiếng hét đau đớn tột cùng của con quỷ và tiếng nhai nhóp nhép rợn cả người. Ngón tay đang lướt siêu thoại CP Hàn Vãn bất giác run lên.

... Quả nhiên là thế. Cả đoạn đường Dịch Vãn không hề phản ứng với con quỷ là vì để mang về nuôi lan quỷ!

Con ngươi Đinh Biệt Hàn co rụt, cơ thể cũng run liên hồi, đầu hơi cúi xuống. Ngón tay cậu ta vô tình nhấn like một fmv của hai người.

Dịch Vãn bên kia thì không nhịn được cười khẽ. Cậu đặt cái cây đã gây ra tiếng kêu gào thảm thiết của quỷ họa bì dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, rồi chụp cho nó một tấm hình.



Vì để mấy tên lừa đảo không làm phiền mình nữa, lần này Dịch Vãn chỉ đăng lên vòng bạn bè.

Vòng bạn bè của Dịch Vãn không được mấy người nên cậu cũng chẳng mong đợi được like. Đúng lúc ấy, cậu nhận được một cuộc điện thoại.

Giọng nói bên kia lịch sự nhã nhặn, rất êm tai: "Xin chào, xin hỏi có phải Dịch Vãn hay không?"

"Anh là?" Dịch Vãn nghi ngờ hỏi.

"Tôi là Dụ Kỳ Thâm, trưởng phòng số hai của Cục Quản lý Phi tự nhiên. Tôi muốn mua lại hoa lan của cậu..."

"Tút tút tút..."

Dụ Kỳ Thâm tay cầm điện thoại, mặt đực ra.

Bên kia Dịch Vãn lắc đầu, thở dài: "Không ngờ thông tin lại bị lộ nhiều như thế."

Tên lừa đảo kia thế mà lại có được số điện thoại của cậu, còn đóng giả ban ngành chính phủ để lừa cậu.

Dịch Vãn quay lại vòng bạn bè thì phát hiện có ai đó vừa like bài đăng của mình. Tên người nhấn like nổi bần bật trên thông báo.

Dụ Dung Thời.

Dụ Dung Thời còn nhắn tin riêng cho cậu: Đây là lan cậu trồng hả?

Dịch Vãn nhìn tin nhắn này thật lâu, cuối cùng cũng trả lời: Đúng vậy, thầy Dụ.

Đẹp lắm. [mỉm cười]

Dịch Vãn nhắn lại: Tôi nhớ thầy Dụ cũng thích trồng lan.

Ừ, trước đầy từng đăng Weibo. Để tôi soạn lại sổ tay trồng lan của mình rồi gửi cho cậu. [mỉm cười]

Hai người trao đổi kinh nghiệm làm vườn cứ như hai ông chú lớn tuổi thích sống dưỡng sinh. Dịch Vãn nhanh chóng nhận được một file pdf.

Chú ý 1 khi trồng lan: Phải phơi nắng thật nhiều, nắng càng to càng tốt.

Chú ý 2 khi trồng lan: Lan không thích được tưới nhiều nước.

Chú ý 3 khi trồng lan: Nên dùng tro gỗ đào bón phân cho nó đúng giờ.

Dụ Dung Thời: Tôi còn ít phân bón và đèn bổ sung ánh sáng, để gửi cho cậu.

Dịch Vãn: Cảm ơn thầy Dụ.

Dịch Vãn cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Cậu sờ lá cây: "Sau này phải lớn thật nhanh nhé."

Lần này Dịch Vãn cảm nhận được ngón tay mình nhói lên, khiến cậu thấy vô cùng kỳ lạ.

Bên kia, Dụ Dung Thời nhìn ảnh đại diện trời xanh mây trắng rồi đặt điện thoại xuống.

"Trông cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí còn rất vui vẻ nhận pdf..." Anh nhủ thầm: "Bạn Dịch à."

Nghĩ vậy, anh lên cainiao tạo đơn gửi đèn mặt trời cho Dịch Vãn.

***

Sau khi bài hát được phê duyệt, bọn họ bước vào giai đoạn luyện tập. Lần này anh Lưu đã hoàn toàn từ bỏ việc nhúng tay vào, năm người tự chia nhau phần mình giỏi nhất. Dịch Vãn ngày nào cũng đi sớm về trễ phòng luyện tập, buổi tối thì về ký túc xá ngủ. Gần đây Trì Ký Hạ không còn nói mớ nữa. Dịch Vãn cảm thấy ngủ rất ngon, hơn nữa mỗi ngày thức dậy đều thấy cây lan thêm khỏe mạnh.

Sổ tay của Dụ Dung Thời quả thật rất có ích.

Cậu gửi tin nhắn cho Dụ Dung Thời, Dụ Dung Thời cười cười nhắn lại: "Nó thích thì tốt."

Dụ Dung Thời gần như không đăng vòng bạn bè, lại giới hạn chỉ cho xem bài đăng trong vòng ba ngày. Dịch Vãn nhìn một hồi, quyết định rời khỏi vòng bạn bè của anh.

Cậu không xem weibo. Mấy ngày nay trên weibo chỉ toàn tin tức Khương Bắc ngã ngựa. Ngay cả nhóm nhạc mới hắn tốn rất nhiều công sức để chen chân vào đi diễn cũng không dẫn hắn theo, bảo hắn "bệnh", "đang dưỡng bệnh".

Có lẽ không bao lâu sẽ thành "vì bệnh nên Khương Bắc không thể tham diễn cùng nhóm, hủy hợp đồng" nhỉ.

Dịch Vãn tắt điện thoại, lại sờ chậu cây của mình rồi ra khỏi phòng. Dịch Vãn nhìn thấy Đinh Biệt Hàn trên hành lang, bèn hỏi: "Cậu dậy rồi? Tôi cứ nghĩ tối qua cậu về trễ nên hôm nay sẽ dậy muộn chứ."

Đinh Biệt Hàn:...

Cho dù là ai mỗi sáng đều phải nghe cái tiếng quỷ họa bì gào thảm thiết do bị gặm răng rắc cũng sẽ bị đánh thức thôi.

Đinh Biệt Hàn lặng lẽ ra phòng khách ăn sáng, trong lúc đó thì Dịch Vãn bế chậu cây ra ban công bón phân.

... Lại là từng đợt tiếng hét thảm thiết vang lên.

Bạc Giáng đang nhã nhặn múc cháo trong phòng khách, An Dã Lâm hờ hững uống sữa đậu nành, Trì Ký Hạ cười híp mắt ăn bánh quẩy...

Niềm vui nỗi buồn của các nam chính chẳng hề tương đồng. Các nam chính không nghe thấy tiếng gào thảm thiết của sinh vật phản khoa học nào cảm thấy căn phòng ồn ào.

Đinh Biệt Hàn ngồi xuống, lặng lẽ bưng một chén cháo trong tiếng kêu gào thảm thiết. Ít nhất hiện tại cậu ta không muốn làm bất kỳ hành động nào gây ra tiếng "gặm cắn" nữa...

Ngay lúc này, Trì Ký Hạ nhận được một cuộc điện thoại.

"Cái gì, tôi cần quay lại vài cảnh... Hả? Có diễn viên gặp chuyện ở nước ngoài?"

Trì Ký Hạ cau mày. Cậu ta thấy những người còn lại nghe được cuộc đối thoại đều nhìn qua phía này, bèn bỏ thức ăn trong tay xuống, cười nói: "Tôi ra cửa sổ nói."

Lúc cậu ta ra ngoài ban công thì Dịch Vãn đang ở đó bón tro gỗ đào cho cây lan. Trì Ký Hạ không để ý, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Giọng của người ở đầu dây bên kia rõ ràng vô cùng: "Là 'ngôi sao đời hai' Lam Hoa diễn vai nam hoa đán... Cảnh của gã phải quay lại hết... may mà gã cũng không có nhiều cảnh, đa phần đều là đối diễn với cậu..."

Trì Ký Hạ nói: "Không sao, quay lại đi, tôi có thể sắp xếp thời gian... không sao đâu... À phải rồi, tìm được người thay chưa?"

"Vẫn chưa. Mặc dù gã rất ít cảnh... nhưng nhân vật nam hoa đán này rất khó diễn, còn phải hát, phải hợp trang điểm hí kịch, phải đủ đẹp... Hơn nữa còn phải quay trong nửa tháng, thời gian eo hẹp, tạm thời không tìm được người phù hợp." Người bên kia nói: "Tôi đã đến vài công ty để hỏi. Tiểu Trì, cậu biết ai phù hợp không?"

"Người phù hợp..." Trì Ký Hạ ngẫm nghĩ: "Để tôi hỏi giúp. Còn yêu cầu gì nữa không?"

"Quan trọng nhất vẫn là thời gian. Cần phải thử vai nữa. Hơn nữa nam hoa đán có nhiều cảnh diễn đêm nên nhất định phải ở phim trường cả ngày..."

"Ừm, ở lại phim trường sao..."

Ở nơi không ai nhìn thấy, cái bóng của Dịch Vãn bỗng rung động kịch liệt.

Ở lại phim trường!!

Nói cách khác là sẽ không về nhà!!

Quỷ họa bì không còn lành lặn vừa bị gặm vừa nhấp nháy mắt vui mừng cực độ.

"Ừ ừ, để tôi hỏi giúp cho, tìm thử xem." Trì Ký Hạ cúp điện thoại.
Chương trước Chương tiếp