Hôm Nay Phó Giáo Sư Đã Thành Công Ẩn Cư Chưa?
Chương 14: Anh ghen tị tới nóng nảy!
Mùa đông của Dung Thành cũng không phải lặng yên mà tới, gió thổi mang kèm theo tuyết đầu mùa, làm cho toàn bộ thành thị bao trùm trong màn sương tuyết, cũng khiến trận bão tuyết này trở thành đề tài nóng nhất nhận được nhiều sự quan tâm, bạn bè trong giới đều đăng ảnh chụp khoe hình tuyết trước cửa nhà.
Mùa đông vừa tới, nhiệt độ liên tục hạ thấp.
Đonà phim [Phi thăng] vẫn khẩn trương tiến hành như cũ.
Bởi vì phải quay bù cảnh của nữ phụ cho nên phải đẩy nhanh tiến độ, trên dưới đoàn phim từ đạo diễn tới diễn viên đều vô cùng bận rộn.
Đường Niệm Song ngày ngày quay xong thì liền trở về khách sạn ngủ bù, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
Bên kia, sinh hoạt của Phó Nhân Gian dường như cũng trở lại quỹ đạo, hết thảy đều rất bình tĩnh, phảng phất như đây mới là cuộc sống thích hợp nhất đối với anh.
Viện nghiên cứu còn đang mở họp, Viên Triết ngồi gần Phó Nhân Gian nhất phát giác anh rất hay thất thần.
Sau khi tan họp, Phó Nhân Gian lái xe rời khỏi hầm để xe, xe chạy tới dưới chân núi Minh Thúy Sơn, nhìn con đường nhỏ hoang vu uốn lượn lên tậng trên núi, Phó Nhân Gian mới hoàn hồn lại, trong lúc vô thức anh đã lái xe tới tận đây.
Mà Đường Niệm Song đã sớm không còn ở nơi này, nhưng anh vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn không thể tự kiềm chế, thẳng tới khi anh đích thân tới hiện trường mới giống như có một chậu nước lạnh tạt anh ướt đẫm từ đầu xuống chân, làm cho anh thanh tỉnh hơn.
Thần sắc anh hơi đọng lại.
Phó Nhân Gian đánh tay lái, lái xe về nhà, vào trong phòng tắm, dùng nước lạnh hất lên mặt.
Mấy ngày sau đó, Viên Triết đều cảm thấy Phó Nhân Gian có chút kỳ quái, rất nhiều lúc đang làm việc lại nhịn không được hỏi anh: “Phó giáo sư, tôi thấy mấy ngày gần đây cậu cứ mất hồn mất vía thế nào ấy.”
Hai người họ là bạn cùng lớp đại học, bây giờ còn là đồng nghiệp, tình nghĩa so với những người khác thì thân thiết hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, bởi vì trước giờ Phó Nhân Gian đều không đặt tâm chí ở thế tục, cho nên cũng không có đi kết bạn với người khác.
Trong suy nghĩ của anh, cuối cùng rồi cũng sẽ rời khỏi đây, để không khiến mọi người luyến tiếc hay buồn bã, không bằng cứ lẻ loi một mình, tới thời điểm thích hợp rồi đi.
Lần đầu tiên Văn Triết nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy rất mới mẻ, “Hay là cậu nói tôi nghe chút đi, để người của thế tục như tôi giải đáp nghi hoặc cho cậu?”
Phó Nhân Gian nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên chút phức tạp.
Văn Triết càng cảm thấy hứng thú, này là thật sự có tâm sự sao?
Hắn chờ mong xoa xoa tay, “Nói nghe xem nào, một người nghĩ không ra, chẳng lẽ hai người còn không thể nghĩ ra sao?”
Phó Nhân Gian khép sách lại, nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng cậu không giúp được tôi.”
Có thể giúp được anh chỉ có Ngọc Minh Sơn.
Anh nhàn nhạt gật đầu với Viên Triết, xoay người rời đi.
Viên Triết có chút thất vọng, “Còn tưởng là có thể hóng được drama gì chứ.”
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện có thể khiến Phó Nhân Gian mất bình tĩnh, nhất định là chuyện lớn.
Thứ năm, Phó Nhân Gian xin nghỉ phép, không tới viện nghiên cứu.
Trước đây, anh trừ giảng bài trên lớp đại học ra thì thời gian còn lại cơ hồ đều sẽ ngâm mình ở viện nghiên cứu.
Chuyện của anh cũng không nhiều lắm, lật qua lật lại cũng chỉ có vài thứ, đọc sách, chăm sóc hoa cỏ, vẽ tranh thưởng họa, sau đó lại lần nữa đọc sách chăm hoa cỏ.
Nếu có thể sử dụng nhiều thời gian nghiên cứu ra văn vật có giá trị, anh thật ra rất sẵn lòng.
Nhưng gần đây anh có hơi không tĩnh tâm được, quyết định đi Ngọc Minh Sơn một chuyến.
Ngọn núi này cách Dung Thành mấy chục km, lái xe cũng phải mất mấy tiếng.
Phó Nhân Gian đi lúc sáng sớm, tới chiều mới tới nơi.
Thời tiết rét lạnh, trong núi chỉ nhìn thấy sương trắng, trước kia có thể rõ ràng nhìn thấy khung cảnh ngọn núi, giờ đây cây cối đều bị che bởi một lớp sương mù, ngay cả con đường dưới chân núi cũng chỉ có thể nhìn xa được vài mét.
Phó Nhân Gian một mình đi bộ lên núi.
Từ mấy năm trước sau khi quyết định muốn ẩn cư, anh sẽ thường xuyên dành ra thời gian tới Ngọc Minh Sơn giải sầu, thậm chí còn mua một miếng đất chuẩn bị xây nhà ở.
Trên núi có vài hộ nông dân, còn có một ông lão rất có học thức cũng ở trong ngọn núi này, anh và ông nói chuyện hợp nhau, cứ có thời gian sẽ tới tìm ông lão trò chuyện.
Con đường này đối với anh đã vô cùng quen thuộc, cho dù có sương mù cản đường đi nữa thì anh vẫn có thể bước đi rất vững vàng, chỉ là hiện tại tâm cảnh dường như có sự thay đổi lớn. Trước kia khi đi trên con đường này, anh cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng cũng an tĩnh như nước.
Nhưng hôm nay đi, mỗi bước chân của Phó Nhân Gian như thể đều có hơi do dự, càng đi lên cao thì tâm tình càng thêm trầm trọng.
Đẩy lớp sương mù ra, có thể nhìn thấy rõ khung cảnh trong Ngọc Minh Sơn.
Ngọn núi đứng sừng sững bên dưới đường chân trời, thần sắc Phó Nhân Gian hơi phức tạp, tìm được nhà của ông lão, gõ gõ cửa.
*
Cửa vừa mở ra, mũi kiếm sắc bén của nữ yêu đột nhiên đâm tới.
Tiên giả không dự đoán được nữ yêu lại mai phục ở chỗ này, ngực bị ăn trọn một nhát kiếm, mắt thấy nhát kiếm thứ hai của nữ yêu sắp chém tới đây, tiên giả liền lập tức tránh ra.
Nữ yêu váy áo phập phồng, tay cầm chặt kiếm, phi thân giết tới, mặt mày âm lãnh, hiển nhiên là đã nhập ma, “Kẻ cản đường ta, giết!”
Giọng nói vừa rơi xuống, xung quanh nàng nổi lên gió lốc, tóc dài tà tứ bay phấp phới trên không, tay cầm kiếm lạnh nhạt chém xuống.
“Tốt, qua ~” Đạo diễn hô to.
Diệp Tuyển lâọ tức ôm áo bông chạy tới dùng sức bọc lấy thân thể lạnh lẽo của Đường Niệm Song, Đường Niệm Song hơi run lên, nhìn thấy biểu tình đau lòng của Diệp Tuyển, dịu giọng an ủi, “Không sao đâu.”
Diệp Tuyển thở dài, “Thời tiết lạnh như vậy, cường độ công việc còn cao, lo chết chị rồi.”
Đường Niệm Song bọc quần áo, kéo cô ấy vào lều nghỉ, “Vậy cũng hết cách, mỗi một nghề nghiệp đều không dễ dàng mà, cầm thù lao đóng phim rồi thì phải nghiêm túc đóng cho xong.”
Diệp Tuyển gật đầu, kiểm tra miếng dán giữ nhiệt cho cô, lại thay cái mới lên, sau đó vội vàng bưng lên cho cô bát canh gừng ấm áp.
Đường Niệm Song uống mấy ngụm, lặng lẽ lè lưỡi, “Có thể không uống cay gừng nữa được không? Cay quá đi.”
Diệp Tuyển: “Được, lần sau chuẩn bị cafe nóng cho cô, nhưng mà uống nhiều dễ béo, mỗi ngày chỉ có thể uống nửa ly, mùa đông dễ tích mỡ lắm, không thể để mặt béo lên hình được.”
Đường Niệm Song nằm liệt trên ghế chơi xấu: “Chị với Minh ca có tình người chút được không, nhìn em đi, gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.”
Diệp Tuyển không thèm để ý, “Chị gái à, cô là nữ minh tinh, nữ minh tinh đó! Trong lòng có chút nhận thức đi.”
Đường Niệm Song thức thời ngậm miệng.
Nữ nghệ sĩ quản lý thể trọng trước giờ đều rất nghiêm khắc.
Lúc này là cảnh quay của nữ phụ Lâm Miên, buổi chiều Đường Niệm Song không có cảnh quay, buổi tối chỉ có một cảnh, cảnh này là bước ngoặt tình cảm của nam nữ chính.
Đạo diễn đưa Lục Dĩ Hàn vào trong lều của Đường Niệm Song, “Niệm Song, cảnh tối nay rất quan trọng, cô với Dĩ Hàn đối diễn một lượt đi.”
Đường Niệm Song tích cực đứng lên: “Vâng.”
Đạo diễn giảng diễn, “Là thế này, cô xông vào Tiên giới, đả thương vô số vị tiên nhân, sau khi tìm được tẩm cung của Dung Lâm thượng thần thì đại chiến với hắn một trận, hắn sẽ giết cô ngay trong cảnh này, cô có một cảnh quay phải khóc, đặc biệt quan trọng, nhất định phải giữ cảm xúc tốt có biết chưa?”
Đường Niệm Song nhìn kịch bản, gật đầu, Lục Dĩ Hàn nhìn Đường Niệm Song, cười cổ vũ: “Tin là Đường lão sư nhất định có thể diễn tốt.”
Đường Niệm Song tùy tiện lật kịch bản, không nâng mắt, “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Đạo diễn, “Vậy bây giờ chúng ta thử một lượt nhé.”
Đường Niệm Song gật đầu, “Tôi không có ý kiến gì.”
Lục Dĩ Hàn: “Tôi cũng thế.”
Đạo diễn đi ở đằng trước hô hào mọi người chuẩn bị đạo cụ, Đường Niệm Song với Lục Dĩ Hàn đi ở đằng sau, Đường Niệm Song vừa đi còn vừa suy ngẫm tâm cảnh của nữ yêu trong kịch bản.
Lục Dĩ Hàn đột nhiên hỏi: “Cô nói xem kịch bản của bộ này ngược luyến như vậy, liệu có bị người xem mắng không?”
Đường Niệm Song thuận miệng trêu chọc, “Tôi cảm thấy người xem sẽ mắng nhân vật của anh đấy, tồi như vậy cơ mà.”
Cô nhẹ giọng nói thầm, “Ngược như vậy, Dung Lâm thượng thần cũng chẳng phải thứ gì tốt, sao nữ yêu lại thích hắn như vậy chứ, tôi thật sự không hiểu nổi mà, tôi cảm thấy anh chàng thư sinh yên lặng bảo hộ nữ yêu trong kịch bản tốt hơn.”
Thư sinh?
Đường Niệm Song ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới Phó Nhân Gian.
Lục Dĩ Hàn phát hiện ra cô thất thần, “Niệm Song, Niệm Song?”
Đường Niệm Song ngước mắt, tròng mắt cô yêu dã, Lục Dĩ Hàn vừa chạm phải tầm mắt của cô liền giật mình.
“Sao?” Đường Niệm Song hỏi.
“Không có gì, đạo diễn gọi chúng ta.”
“Ừ.”
*
Phó Nhân Gian ở trong sân chờ ông lão.
Trong viện của ông lão có một cây cổ thụ che trời, nghe nói là rất nhiều năm về trước, tổ tiên của ông lão đã gieo nó ở đây, tuy rằng cách bây giờ đã được một khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng cây vẫn sinh trưởng mạnh mẽ, cành lá tốt tươi.
Hiện tại cái cây này có thể che trời, ngọn cây đã chọc thẳng lên tới tận nóc nhà, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy cành lá màu xanh lục, nhìn không tới không trung u ám.
Ông lão bưng trái cây đi ra, cười tủm tỉm đặt lên trên bàn, “Phó giáo sư.”
Phó Nhân Gian quay đầu lại, thần thái khiêm tốn, “Chào ông ạ, lại quấy rầy rồi.”
“Không quấy rầy, Phó giáo sư có chuyện gì sao?”
Vừa rồi Phó Nhân Gian suy nghĩ rất lâu, không xác định được có nên nói chuyện xảy ra gần đây cho ông lão nghe hay không, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Chỉ là suy nghĩ một số việc.”
Ông lão hòa ái cười cười: “Phó giáo sư vẫn còn hướng về nơi này sao?”
“Còn.”
Ông lão gật đầu, mời anh ngồi xuống, “Từ cổ chí kim, người nguyện buông hết thảy công danh lợi lộc quy ẩn núi rừng làm một kẻ bình phàm vẫn luôn rất ít, Phó giáo sư bất luận là trí tuệ hay khí độ đều thật sự khiến lão cảm thấy bội phục.”
Ông lão vô cùng thưởng thức nhìn anh, Phó Nhân Gian khiêm tốn đáp lễ.
Tuy sắc mặt anh bình tĩnh, trong lòng lại có hơi hổ thẹn, trước giờ anh được xưng là người không có bất cứ chấp niệm nào, chỉ một lòng muốn quy ẩn, có điều bây giờ…
Nhìn ra được sự phức tạp trong mắt anh, ông lão cười nhẹ, “Phó giáo sư nếu có nghi hoặc gì thì có thể nói ra, nói không chừng lão có thể giúp được cậu.”
Phó Nhân Gian trầm mặc lắc đầu, về Đường Niệm Song, anh thậm chí còn không muốn lấy cô ra làm đề tài thảo luận chia sẻ với người khác.
Ông lão cũng không miễn cưỡng anh, kéo anh thỏa luận về phương pháp chiết cây non gần đây mới nghiên cứu ra được.
Mới đầu Phó Nhân Gian còn thất thần nghe, sau lại dần dần bị sự hài hước dí dỏm của ông lão thu hút hấp dẫn, ông lão thấy anh có hứng thú, còn dẫn anh đi thăm qua tầng hầm chứa rượu của mình, Phó Nhân Gian bất tri bất giác đã ngẩn người ở đây mấy tiếng đồng hồ.
Lúc rời đi, anh cảm thấy mình đã thu hoạch được nhiều thứ, cũng kiên định với quyết tâm muốn quy ẩn núi rừng của mình, hơn nữa anh quyết định, đợi sau khi trở về, anh sẽ lập tức giải trừ hôn ước!
*
Tiếng gió hí vang, ngọn đèn đuốc sáng bị gió đêm thổi tới đung đưa qua lại, tuyết phiêu phiêu bên dưới ánh đèn, dưới ánh sáng mờ mờ có thể thấy được khung cảnh xung quanh đã máu chảy thành sông, xác chết la liệt khắp nơi.
Nữ yêu chống kiếm suy yếu nhìn tuyệt thế thượng thần thanh dật ở đối diện.
“Ta nguyện đời đời kiếp kiếp, không bao giờ tương ngộ ngươi!” Hai tròng mắt nữ yêu đỏ ngầu, khàn giọng gằn từng chữ gầm nhẹ.
Dung Lâm thượng thần tung một chưởng qua, nữ yêu thần hồn phá nát.
Nàng nằm trên mặt đấy khóc lớn, khóc vì bản thân si tâm vọng tưởng, khóc vì bản thân khốn khổ vì tình.
Thân thể đau đớn tra tấn nàng run rẩy không thôi, nàng chung quy vẫn là không cam lòng, muốn nhặt kiếm lên cùng đồng quy vu tận với Dung Lâm thượng thần.
Dung Lâm thượng thần nhàn nhạt nhìn nàng nhào tới, lại phất một chưởng, nữ yêu liền hồn phi phách tán, tan thành mây khói.
“Qua~” Đạo diện hô lớn.
Một tiếng “Qua” vang lên, cả phim trường vỗ tay hoan hô, ngay cả Lâm Miên cũng mang thần sắc phức tạp vỗ tay.
Không biết có phải Đường Niệm Song quá có năng lực cộng tình hay không, cô thế mà lại có thể suy diễn nhân vật nữ yêu này hoàn mỹ như vậy, thật sự giống như cô chính là nhân vật đó, cô đau, cô hận, cô thương tâm như thế nào cũng đều vô cùng chân thật.
Không ít nhân viên trong đoàn bị diễn xuất của cô làm cho khóc nức nở, thật lâu sau vẫn không thể dứt ra được.
Giờ phút này, Đường Niệm Song vẫn còn chưa thoát khỏi vai diễn, vẫn còn đang nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ.
Diệp Tuyển vội vàng đi qua nâng cô lên, Lục Dĩ Hàn cũng đi tới giúp, Đường Niệm Song lại không cho anh ta chạm vào mình.
Lục Dĩ Hàn cười khổ, “Đừng nói là cô thật sự coi tôi thành Dung Lâm thượng thần đấy nhé?”
Đường Niệm Song vừa mới diễn xong một cảnh dài, hai mắt đều đỏ ngầu, không có sức lực nói chuyện với anh ta, đứng dậy từ dưới đất.
Vẫn luôn làm việc với cường độ cao như vậy khiến cô bây giờ đã mệt tới mức không còn sức.
Diệp Tuyển cả kinh trợn to mắt: “Ôi này, cô kiên trì chút!”
Lục Dĩ Hàn vội đỡ lấy cánh tay cô, giúp Diệp Tuyển nâng cô vào lều nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Đường Niệm Song liền thu tay lại, nhẹ xoa huyệt thái dương, “Cảm ơn anh Lục.”
“Không cần khách sáo như vậy đâu.” Lục Dĩ Hàn rót cho cô một cốc nước.
Đường Niệm Song hơi chau mày, nhưng mà vẫn nhận lấy.
Lục Dĩ Hàn cười càng ôn hòa hơn.
Đường Niệm Song với Diệp Tuyển đều coi đây là hành động quan tâm của đồng nghiệp, nhưng mà paparazzi lại không nghĩ như thế, màn đêm buông xuống, một hastag Đường Niệm Song và Lục Dĩ Hàn lặng lẽ lên hot search.
Vừa ấn vào chính là hình ảnh Lục Dĩ Hàn đỡ Đường Niệm Song vào lều nghỉ ngơi, còn săn sóc rót nước cho cô.
Những tấm còn khại là một số cảnh đối diễn “thân mật” của hai người lúc trước.
Trong nhất thời, các fans điên cuồng cắn đường CP, fans only của Lục Dĩ Hàn và Đường Niệm Song lại điên cuồng chạy đôn chạy đáo bác bỏ tin đồn.
Đoàn phim [Phi thăng] không chỉ không làm sáng tỏ mà ngược lại còn đi đầu ghép CP, phảng phất như càng chứng thực “tình yêu” của hai người.
Chuyện như vậy nhìn mãi thành quen, mọi người đều biết truyền thông đều là tung ra những tin đồn vô căn cử nhằm mục đích lăng xê cho phim mà thôi, nhưng ngay sau đó không lâu lại lộ ra tấm ảnh Lục Dĩ Hàn cầm theo chai rượu tới gõ cửa phòng Đường Niệm Song lúc đêm khuya.
Tuy cuối cùng anh ta không vào được như ý nguyện, bị trợ lý Diệp Tuyển của Đường Niệm Song chắn ở bên ngoài, nhưng hành động của của anh ta lại làm cho mọi người suy nghĩ tới một ý tứ sâu xa khác.
Cho dù Đường Niệm Song không có ý đó, vậy cũng chính là anh ta muốn theo đuổi nhà gái rồi.
Không lâu sau, hastag Lục Dĩ Hàn yêu thầm Đường Niệm Song bị người ta đẩy lên đầu, vừa ấn vào thì hiển thị hàng loạt “chứng cứ” mà Lục Dĩ Hàn yêu thầm Đường Niệm Song từ trước tới giờ.
Không ít cư dân mạng bày tỏ: Đu CP thành công rồi!
Lúc Phó Nhân Gian nhìn thấy tin này thì vừa mới lái xe từ Ngọc Minh Sơn về.
Một khắc trước anh còn đắm chìm trong sinh hoạt đầy lạc thú mà ông lão giảng giải cho mình, bế tắc được xóa bỏ, cho rằng quãng đời còn lại của bản thân sẽ sống cực kỳ ý nghĩa ở Ngọc Minh Sơn, nhưng giờ đột nhiên lại bị tai tiếng yêu đương của Đường Niệm Song đánh cho đầu váng mắt hoa, đại não trống rỗng.
Nhìn thấy ảnh chụp của cô và Lục Dĩ Hàn đứng ở bên nhau, sự xót xa chưa từng có nảy lên ở trong lòng làm anh không thể khống chế được tiếng lòng rối loạn, lại lần nữa mất đi lý trí tự hỏi.
Phó Nhân Gian thậm chí còn không kịp mở danh bạ điện thoại, ngón tay ấn xuống một chuỗi dãy số, gọi qua cho Đường Niệm Song.
Anh khẩn trương tới mức thân hình cũng cứng đờ cả lại.
Giọng nữ mềm mại trong điện thoại vang lên bên tai: “Alo?”
Mùa đông vừa tới, nhiệt độ liên tục hạ thấp.
Đonà phim [Phi thăng] vẫn khẩn trương tiến hành như cũ.
Bởi vì phải quay bù cảnh của nữ phụ cho nên phải đẩy nhanh tiến độ, trên dưới đoàn phim từ đạo diễn tới diễn viên đều vô cùng bận rộn.
Đường Niệm Song ngày ngày quay xong thì liền trở về khách sạn ngủ bù, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
Bên kia, sinh hoạt của Phó Nhân Gian dường như cũng trở lại quỹ đạo, hết thảy đều rất bình tĩnh, phảng phất như đây mới là cuộc sống thích hợp nhất đối với anh.
Viện nghiên cứu còn đang mở họp, Viên Triết ngồi gần Phó Nhân Gian nhất phát giác anh rất hay thất thần.
Sau khi tan họp, Phó Nhân Gian lái xe rời khỏi hầm để xe, xe chạy tới dưới chân núi Minh Thúy Sơn, nhìn con đường nhỏ hoang vu uốn lượn lên tậng trên núi, Phó Nhân Gian mới hoàn hồn lại, trong lúc vô thức anh đã lái xe tới tận đây.
Mà Đường Niệm Song đã sớm không còn ở nơi này, nhưng anh vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn không thể tự kiềm chế, thẳng tới khi anh đích thân tới hiện trường mới giống như có một chậu nước lạnh tạt anh ướt đẫm từ đầu xuống chân, làm cho anh thanh tỉnh hơn.
Thần sắc anh hơi đọng lại.
Phó Nhân Gian đánh tay lái, lái xe về nhà, vào trong phòng tắm, dùng nước lạnh hất lên mặt.
Mấy ngày sau đó, Viên Triết đều cảm thấy Phó Nhân Gian có chút kỳ quái, rất nhiều lúc đang làm việc lại nhịn không được hỏi anh: “Phó giáo sư, tôi thấy mấy ngày gần đây cậu cứ mất hồn mất vía thế nào ấy.”
Hai người họ là bạn cùng lớp đại học, bây giờ còn là đồng nghiệp, tình nghĩa so với những người khác thì thân thiết hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, bởi vì trước giờ Phó Nhân Gian đều không đặt tâm chí ở thế tục, cho nên cũng không có đi kết bạn với người khác.
Trong suy nghĩ của anh, cuối cùng rồi cũng sẽ rời khỏi đây, để không khiến mọi người luyến tiếc hay buồn bã, không bằng cứ lẻ loi một mình, tới thời điểm thích hợp rồi đi.
Lần đầu tiên Văn Triết nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy rất mới mẻ, “Hay là cậu nói tôi nghe chút đi, để người của thế tục như tôi giải đáp nghi hoặc cho cậu?”
Phó Nhân Gian nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên chút phức tạp.
Văn Triết càng cảm thấy hứng thú, này là thật sự có tâm sự sao?
Hắn chờ mong xoa xoa tay, “Nói nghe xem nào, một người nghĩ không ra, chẳng lẽ hai người còn không thể nghĩ ra sao?”
Phó Nhân Gian khép sách lại, nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng cậu không giúp được tôi.”
Có thể giúp được anh chỉ có Ngọc Minh Sơn.
Anh nhàn nhạt gật đầu với Viên Triết, xoay người rời đi.
Viên Triết có chút thất vọng, “Còn tưởng là có thể hóng được drama gì chứ.”
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện có thể khiến Phó Nhân Gian mất bình tĩnh, nhất định là chuyện lớn.
Thứ năm, Phó Nhân Gian xin nghỉ phép, không tới viện nghiên cứu.
Trước đây, anh trừ giảng bài trên lớp đại học ra thì thời gian còn lại cơ hồ đều sẽ ngâm mình ở viện nghiên cứu.
Chuyện của anh cũng không nhiều lắm, lật qua lật lại cũng chỉ có vài thứ, đọc sách, chăm sóc hoa cỏ, vẽ tranh thưởng họa, sau đó lại lần nữa đọc sách chăm hoa cỏ.
Nếu có thể sử dụng nhiều thời gian nghiên cứu ra văn vật có giá trị, anh thật ra rất sẵn lòng.
Nhưng gần đây anh có hơi không tĩnh tâm được, quyết định đi Ngọc Minh Sơn một chuyến.
Ngọn núi này cách Dung Thành mấy chục km, lái xe cũng phải mất mấy tiếng.
Phó Nhân Gian đi lúc sáng sớm, tới chiều mới tới nơi.
Thời tiết rét lạnh, trong núi chỉ nhìn thấy sương trắng, trước kia có thể rõ ràng nhìn thấy khung cảnh ngọn núi, giờ đây cây cối đều bị che bởi một lớp sương mù, ngay cả con đường dưới chân núi cũng chỉ có thể nhìn xa được vài mét.
Phó Nhân Gian một mình đi bộ lên núi.
Từ mấy năm trước sau khi quyết định muốn ẩn cư, anh sẽ thường xuyên dành ra thời gian tới Ngọc Minh Sơn giải sầu, thậm chí còn mua một miếng đất chuẩn bị xây nhà ở.
Trên núi có vài hộ nông dân, còn có một ông lão rất có học thức cũng ở trong ngọn núi này, anh và ông nói chuyện hợp nhau, cứ có thời gian sẽ tới tìm ông lão trò chuyện.
Con đường này đối với anh đã vô cùng quen thuộc, cho dù có sương mù cản đường đi nữa thì anh vẫn có thể bước đi rất vững vàng, chỉ là hiện tại tâm cảnh dường như có sự thay đổi lớn. Trước kia khi đi trên con đường này, anh cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng cũng an tĩnh như nước.
Nhưng hôm nay đi, mỗi bước chân của Phó Nhân Gian như thể đều có hơi do dự, càng đi lên cao thì tâm tình càng thêm trầm trọng.
Đẩy lớp sương mù ra, có thể nhìn thấy rõ khung cảnh trong Ngọc Minh Sơn.
Ngọn núi đứng sừng sững bên dưới đường chân trời, thần sắc Phó Nhân Gian hơi phức tạp, tìm được nhà của ông lão, gõ gõ cửa.
*
Cửa vừa mở ra, mũi kiếm sắc bén của nữ yêu đột nhiên đâm tới.
Tiên giả không dự đoán được nữ yêu lại mai phục ở chỗ này, ngực bị ăn trọn một nhát kiếm, mắt thấy nhát kiếm thứ hai của nữ yêu sắp chém tới đây, tiên giả liền lập tức tránh ra.
Nữ yêu váy áo phập phồng, tay cầm chặt kiếm, phi thân giết tới, mặt mày âm lãnh, hiển nhiên là đã nhập ma, “Kẻ cản đường ta, giết!”
Giọng nói vừa rơi xuống, xung quanh nàng nổi lên gió lốc, tóc dài tà tứ bay phấp phới trên không, tay cầm kiếm lạnh nhạt chém xuống.
“Tốt, qua ~” Đạo diễn hô to.
Diệp Tuyển lâọ tức ôm áo bông chạy tới dùng sức bọc lấy thân thể lạnh lẽo của Đường Niệm Song, Đường Niệm Song hơi run lên, nhìn thấy biểu tình đau lòng của Diệp Tuyển, dịu giọng an ủi, “Không sao đâu.”
Diệp Tuyển thở dài, “Thời tiết lạnh như vậy, cường độ công việc còn cao, lo chết chị rồi.”
Đường Niệm Song bọc quần áo, kéo cô ấy vào lều nghỉ, “Vậy cũng hết cách, mỗi một nghề nghiệp đều không dễ dàng mà, cầm thù lao đóng phim rồi thì phải nghiêm túc đóng cho xong.”
Diệp Tuyển gật đầu, kiểm tra miếng dán giữ nhiệt cho cô, lại thay cái mới lên, sau đó vội vàng bưng lên cho cô bát canh gừng ấm áp.
Đường Niệm Song uống mấy ngụm, lặng lẽ lè lưỡi, “Có thể không uống cay gừng nữa được không? Cay quá đi.”
Diệp Tuyển: “Được, lần sau chuẩn bị cafe nóng cho cô, nhưng mà uống nhiều dễ béo, mỗi ngày chỉ có thể uống nửa ly, mùa đông dễ tích mỡ lắm, không thể để mặt béo lên hình được.”
Đường Niệm Song nằm liệt trên ghế chơi xấu: “Chị với Minh ca có tình người chút được không, nhìn em đi, gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.”
Diệp Tuyển không thèm để ý, “Chị gái à, cô là nữ minh tinh, nữ minh tinh đó! Trong lòng có chút nhận thức đi.”
Đường Niệm Song thức thời ngậm miệng.
Nữ nghệ sĩ quản lý thể trọng trước giờ đều rất nghiêm khắc.
Lúc này là cảnh quay của nữ phụ Lâm Miên, buổi chiều Đường Niệm Song không có cảnh quay, buổi tối chỉ có một cảnh, cảnh này là bước ngoặt tình cảm của nam nữ chính.
Đạo diễn đưa Lục Dĩ Hàn vào trong lều của Đường Niệm Song, “Niệm Song, cảnh tối nay rất quan trọng, cô với Dĩ Hàn đối diễn một lượt đi.”
Đường Niệm Song tích cực đứng lên: “Vâng.”
Đạo diễn giảng diễn, “Là thế này, cô xông vào Tiên giới, đả thương vô số vị tiên nhân, sau khi tìm được tẩm cung của Dung Lâm thượng thần thì đại chiến với hắn một trận, hắn sẽ giết cô ngay trong cảnh này, cô có một cảnh quay phải khóc, đặc biệt quan trọng, nhất định phải giữ cảm xúc tốt có biết chưa?”
Đường Niệm Song nhìn kịch bản, gật đầu, Lục Dĩ Hàn nhìn Đường Niệm Song, cười cổ vũ: “Tin là Đường lão sư nhất định có thể diễn tốt.”
Đường Niệm Song tùy tiện lật kịch bản, không nâng mắt, “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Đạo diễn, “Vậy bây giờ chúng ta thử một lượt nhé.”
Đường Niệm Song gật đầu, “Tôi không có ý kiến gì.”
Lục Dĩ Hàn: “Tôi cũng thế.”
Đạo diễn đi ở đằng trước hô hào mọi người chuẩn bị đạo cụ, Đường Niệm Song với Lục Dĩ Hàn đi ở đằng sau, Đường Niệm Song vừa đi còn vừa suy ngẫm tâm cảnh của nữ yêu trong kịch bản.
Lục Dĩ Hàn đột nhiên hỏi: “Cô nói xem kịch bản của bộ này ngược luyến như vậy, liệu có bị người xem mắng không?”
Đường Niệm Song thuận miệng trêu chọc, “Tôi cảm thấy người xem sẽ mắng nhân vật của anh đấy, tồi như vậy cơ mà.”
Cô nhẹ giọng nói thầm, “Ngược như vậy, Dung Lâm thượng thần cũng chẳng phải thứ gì tốt, sao nữ yêu lại thích hắn như vậy chứ, tôi thật sự không hiểu nổi mà, tôi cảm thấy anh chàng thư sinh yên lặng bảo hộ nữ yêu trong kịch bản tốt hơn.”
Thư sinh?
Đường Niệm Song ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới Phó Nhân Gian.
Lục Dĩ Hàn phát hiện ra cô thất thần, “Niệm Song, Niệm Song?”
Đường Niệm Song ngước mắt, tròng mắt cô yêu dã, Lục Dĩ Hàn vừa chạm phải tầm mắt của cô liền giật mình.
“Sao?” Đường Niệm Song hỏi.
“Không có gì, đạo diễn gọi chúng ta.”
“Ừ.”
*
Phó Nhân Gian ở trong sân chờ ông lão.
Trong viện của ông lão có một cây cổ thụ che trời, nghe nói là rất nhiều năm về trước, tổ tiên của ông lão đã gieo nó ở đây, tuy rằng cách bây giờ đã được một khoảng thời gian rất lâu rồi, nhưng cây vẫn sinh trưởng mạnh mẽ, cành lá tốt tươi.
Hiện tại cái cây này có thể che trời, ngọn cây đã chọc thẳng lên tới tận nóc nhà, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy cành lá màu xanh lục, nhìn không tới không trung u ám.
Ông lão bưng trái cây đi ra, cười tủm tỉm đặt lên trên bàn, “Phó giáo sư.”
Phó Nhân Gian quay đầu lại, thần thái khiêm tốn, “Chào ông ạ, lại quấy rầy rồi.”
“Không quấy rầy, Phó giáo sư có chuyện gì sao?”
Vừa rồi Phó Nhân Gian suy nghĩ rất lâu, không xác định được có nên nói chuyện xảy ra gần đây cho ông lão nghe hay không, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Chỉ là suy nghĩ một số việc.”
Ông lão hòa ái cười cười: “Phó giáo sư vẫn còn hướng về nơi này sao?”
“Còn.”
Ông lão gật đầu, mời anh ngồi xuống, “Từ cổ chí kim, người nguyện buông hết thảy công danh lợi lộc quy ẩn núi rừng làm một kẻ bình phàm vẫn luôn rất ít, Phó giáo sư bất luận là trí tuệ hay khí độ đều thật sự khiến lão cảm thấy bội phục.”
Ông lão vô cùng thưởng thức nhìn anh, Phó Nhân Gian khiêm tốn đáp lễ.
Tuy sắc mặt anh bình tĩnh, trong lòng lại có hơi hổ thẹn, trước giờ anh được xưng là người không có bất cứ chấp niệm nào, chỉ một lòng muốn quy ẩn, có điều bây giờ…
Nhìn ra được sự phức tạp trong mắt anh, ông lão cười nhẹ, “Phó giáo sư nếu có nghi hoặc gì thì có thể nói ra, nói không chừng lão có thể giúp được cậu.”
Phó Nhân Gian trầm mặc lắc đầu, về Đường Niệm Song, anh thậm chí còn không muốn lấy cô ra làm đề tài thảo luận chia sẻ với người khác.
Ông lão cũng không miễn cưỡng anh, kéo anh thỏa luận về phương pháp chiết cây non gần đây mới nghiên cứu ra được.
Mới đầu Phó Nhân Gian còn thất thần nghe, sau lại dần dần bị sự hài hước dí dỏm của ông lão thu hút hấp dẫn, ông lão thấy anh có hứng thú, còn dẫn anh đi thăm qua tầng hầm chứa rượu của mình, Phó Nhân Gian bất tri bất giác đã ngẩn người ở đây mấy tiếng đồng hồ.
Lúc rời đi, anh cảm thấy mình đã thu hoạch được nhiều thứ, cũng kiên định với quyết tâm muốn quy ẩn núi rừng của mình, hơn nữa anh quyết định, đợi sau khi trở về, anh sẽ lập tức giải trừ hôn ước!
*
Tiếng gió hí vang, ngọn đèn đuốc sáng bị gió đêm thổi tới đung đưa qua lại, tuyết phiêu phiêu bên dưới ánh đèn, dưới ánh sáng mờ mờ có thể thấy được khung cảnh xung quanh đã máu chảy thành sông, xác chết la liệt khắp nơi.
Nữ yêu chống kiếm suy yếu nhìn tuyệt thế thượng thần thanh dật ở đối diện.
“Ta nguyện đời đời kiếp kiếp, không bao giờ tương ngộ ngươi!” Hai tròng mắt nữ yêu đỏ ngầu, khàn giọng gằn từng chữ gầm nhẹ.
Dung Lâm thượng thần tung một chưởng qua, nữ yêu thần hồn phá nát.
Nàng nằm trên mặt đấy khóc lớn, khóc vì bản thân si tâm vọng tưởng, khóc vì bản thân khốn khổ vì tình.
Thân thể đau đớn tra tấn nàng run rẩy không thôi, nàng chung quy vẫn là không cam lòng, muốn nhặt kiếm lên cùng đồng quy vu tận với Dung Lâm thượng thần.
Dung Lâm thượng thần nhàn nhạt nhìn nàng nhào tới, lại phất một chưởng, nữ yêu liền hồn phi phách tán, tan thành mây khói.
“Qua~” Đạo diện hô lớn.
Một tiếng “Qua” vang lên, cả phim trường vỗ tay hoan hô, ngay cả Lâm Miên cũng mang thần sắc phức tạp vỗ tay.
Không biết có phải Đường Niệm Song quá có năng lực cộng tình hay không, cô thế mà lại có thể suy diễn nhân vật nữ yêu này hoàn mỹ như vậy, thật sự giống như cô chính là nhân vật đó, cô đau, cô hận, cô thương tâm như thế nào cũng đều vô cùng chân thật.
Không ít nhân viên trong đoàn bị diễn xuất của cô làm cho khóc nức nở, thật lâu sau vẫn không thể dứt ra được.
Giờ phút này, Đường Niệm Song vẫn còn chưa thoát khỏi vai diễn, vẫn còn đang nằm trên mặt đất yên lặng rơi lệ.
Diệp Tuyển vội vàng đi qua nâng cô lên, Lục Dĩ Hàn cũng đi tới giúp, Đường Niệm Song lại không cho anh ta chạm vào mình.
Lục Dĩ Hàn cười khổ, “Đừng nói là cô thật sự coi tôi thành Dung Lâm thượng thần đấy nhé?”
Đường Niệm Song vừa mới diễn xong một cảnh dài, hai mắt đều đỏ ngầu, không có sức lực nói chuyện với anh ta, đứng dậy từ dưới đất.
Vẫn luôn làm việc với cường độ cao như vậy khiến cô bây giờ đã mệt tới mức không còn sức.
Diệp Tuyển cả kinh trợn to mắt: “Ôi này, cô kiên trì chút!”
Lục Dĩ Hàn vội đỡ lấy cánh tay cô, giúp Diệp Tuyển nâng cô vào lều nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Đường Niệm Song liền thu tay lại, nhẹ xoa huyệt thái dương, “Cảm ơn anh Lục.”
“Không cần khách sáo như vậy đâu.” Lục Dĩ Hàn rót cho cô một cốc nước.
Đường Niệm Song hơi chau mày, nhưng mà vẫn nhận lấy.
Lục Dĩ Hàn cười càng ôn hòa hơn.
Đường Niệm Song với Diệp Tuyển đều coi đây là hành động quan tâm của đồng nghiệp, nhưng mà paparazzi lại không nghĩ như thế, màn đêm buông xuống, một hastag Đường Niệm Song và Lục Dĩ Hàn lặng lẽ lên hot search.
Vừa ấn vào chính là hình ảnh Lục Dĩ Hàn đỡ Đường Niệm Song vào lều nghỉ ngơi, còn săn sóc rót nước cho cô.
Những tấm còn khại là một số cảnh đối diễn “thân mật” của hai người lúc trước.
Trong nhất thời, các fans điên cuồng cắn đường CP, fans only của Lục Dĩ Hàn và Đường Niệm Song lại điên cuồng chạy đôn chạy đáo bác bỏ tin đồn.
Đoàn phim [Phi thăng] không chỉ không làm sáng tỏ mà ngược lại còn đi đầu ghép CP, phảng phất như càng chứng thực “tình yêu” của hai người.
Chuyện như vậy nhìn mãi thành quen, mọi người đều biết truyền thông đều là tung ra những tin đồn vô căn cử nhằm mục đích lăng xê cho phim mà thôi, nhưng ngay sau đó không lâu lại lộ ra tấm ảnh Lục Dĩ Hàn cầm theo chai rượu tới gõ cửa phòng Đường Niệm Song lúc đêm khuya.
Tuy cuối cùng anh ta không vào được như ý nguyện, bị trợ lý Diệp Tuyển của Đường Niệm Song chắn ở bên ngoài, nhưng hành động của của anh ta lại làm cho mọi người suy nghĩ tới một ý tứ sâu xa khác.
Cho dù Đường Niệm Song không có ý đó, vậy cũng chính là anh ta muốn theo đuổi nhà gái rồi.
Không lâu sau, hastag Lục Dĩ Hàn yêu thầm Đường Niệm Song bị người ta đẩy lên đầu, vừa ấn vào thì hiển thị hàng loạt “chứng cứ” mà Lục Dĩ Hàn yêu thầm Đường Niệm Song từ trước tới giờ.
Không ít cư dân mạng bày tỏ: Đu CP thành công rồi!
Lúc Phó Nhân Gian nhìn thấy tin này thì vừa mới lái xe từ Ngọc Minh Sơn về.
Một khắc trước anh còn đắm chìm trong sinh hoạt đầy lạc thú mà ông lão giảng giải cho mình, bế tắc được xóa bỏ, cho rằng quãng đời còn lại của bản thân sẽ sống cực kỳ ý nghĩa ở Ngọc Minh Sơn, nhưng giờ đột nhiên lại bị tai tiếng yêu đương của Đường Niệm Song đánh cho đầu váng mắt hoa, đại não trống rỗng.
Nhìn thấy ảnh chụp của cô và Lục Dĩ Hàn đứng ở bên nhau, sự xót xa chưa từng có nảy lên ở trong lòng làm anh không thể khống chế được tiếng lòng rối loạn, lại lần nữa mất đi lý trí tự hỏi.
Phó Nhân Gian thậm chí còn không kịp mở danh bạ điện thoại, ngón tay ấn xuống một chuỗi dãy số, gọi qua cho Đường Niệm Song.
Anh khẩn trương tới mức thân hình cũng cứng đờ cả lại.
Giọng nữ mềm mại trong điện thoại vang lên bên tai: “Alo?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương