Hôm Nay Phó Giáo Sư Đã Thành Công Ẩn Cư Chưa?

Chương 41: Thật cmn là không gần nữ sắc mà!



Lời đáp lại của Đường Niệm Song đã thành công đẩy hai người lên một nhiệt độ khác.

Từ khi cô xuất đạo tới đây không phải chưa từng có tai tiếng, nhưng bản thân Đường Niệm Song và đoàn đội của cô đều lựa chọn mặc kệ hoặc chọn làm sáng tỏ.

Nhưng lần này, sau khi ảnh chụp được công khai không lâu, cô đã nhanh chóng công khai chứng thực quan hệ của hai người, thật ra đại đa số mọi người đều không kịp chuẩn bị.

Đương nhiên, bởi vì địa vị của Đường Niệm Song, chuyện tình yêu của cô là tin tức lớn, cho dù có công khai đi nữa thì cũng còn có không ít tin có thể đào lên, Diệp Tuyển cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của công ty gọi tới.

Lúc rời đi, cô ấy nhìn Phó Nhân Gian đang ôm điện thoại đến ngẩn người, người đàn ông dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ trong niềm vui sướng khi được công khai thì phải.

Diệp Tuyển đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn có Đường Niệm Song và Phó Nhân Gian.

Cô duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh, cười hỏi: “Phó giáo sư sao thế?”

Phó Nhân Gian ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, “Song Song tha thứ cho anh sao?”

Đường Niệm Song: “Không có, em vẫn còn muốn tiếp tục khảo nghiệm anh.”

Phó Nhân Gian cong môi, nắm lấy tay cô: “Chấp nhận khảo nghiệm của em.”

Nhưng anh cũng hiểu rõ, Đường Niệm Song có thể công khai không chút cố kỵ như vậy là chứng tỏ cô đã tán thành anh ở một trình độ nhất định rồi, hiện tại chẳng qua là còn đang nháo muốn hờn dỗi với anh mà thôi.

Trong mắt Phó Nhân Gian là ý cười ôn nhu, anh dịu dàng nhìn cô, Đường Niệm Song có chút xấu hổ, “Em là thấy anh chăm sóc em vất vả cho nên mới đại phát từ bi cho mọi người biết thân phận của anh thôi.”

Khóe môi Phó Nhân Gian chưa đầy ý cười: “Ừ.”

Đường Niệm Song: “Anh cười cái gì?”

Phó Nhân Gian hỏi: “Anh có thể ôm em không?”

“Không.”

Phó Nhân Gian ôm cả người cô lên đùi, cẩn thận vòng chặt, “Con gái nói không là có.”

Đường Niệm Song trừng anh, cũng không có giãy giụa.

“Anh học hư.”

Phó Nhân Gian tới gần bên tai cô: “Anh rất vui.”

Anh nói anh vui không giống như đang giả bộ, Đường Niệm Song thật ra có thể nghe ra được sự kích động cùng nhảy nhót đang kìm nén trong giọng nói của anh, đối với Phó Nhân Gian luôn bình tĩnh từ trước tới giừo mà nói thì đúng là khó thấy.

Từ khi anh hiểu rõ tình cảm của mình dành cho cô, Phó Nhân Gian chưa từng đè nén niềm yêu thích đối với cô.

Anh thích cô, yêu cô, vội vàng muốn ở bên cô, thậm chí ngày đêm khó ngủ, lòng tràn đầy ảo tưởng đều là sinh hoạt sau khi lấy được Đường Niệm Song.

Anh lần lượt ảo tưởng liên lục lặp đi lặp lại mình nên yêu thương cô thế nào, chăm sóc cô ra sao, phải làm cách nào để xử lý được sinh hoạt tương lai của hai người gọn gàng ngăn nắp nhất, để cô chỉ cần làm một cô vợ nhỏ vô ưu vô lo.

Đường Niệm Song nhìn anh.

Phó Nhân Gian thấp giọng mở miệng: “Cảm ơn Song Song đã tha thứ cho anh.”

“Anh biết mình đã phạm sai lầm khiến em rất không muốn tha thứ, cũng biết người thích Song Song rất nhiều, sau này anh sẽ đối xử với em tốt gấp vạn lần, sẽ không để em chịu thiệt thòi.”

Ngữ khí của anh ôn nhu không gì sánh được, thậm chí còn mang theo chút khiêm tốn cùng lấy lòng.

Thật ra Phó Nhân Gian hiểu rõ tình cảnh bây giờ của mình, công việc của anh đối với đa số mọi người mà nói đều nhạt nhẽo không có gì thú vị, bởi vì nhiều năm hun đúc cho nên anh cơ hồ sống y như một cổ nhân.

Vừa mới nãy trong nháy mắt khi nhìn thấy bài đăng trên Weibo của Đường Niệm Song, anh vừa vui sướng vừa sợ hãi, vui vì Đường Niệm Song chọn dùng cách như vậy để thừa nhận thân phận của anh, nhưng cũng sợ hãi rằng về sau Đường Niệm Song ở bên mình lâu rồi sẽ ghét bỏ anh nhàm chán cổ hủ.

Cô là đại minh tinh ngàn vạn người theo đuổi, bên người chưa từng thiếu đàn ông ưu tú, anh chỉ có thể làm người đàn ông đối xử với cô tốt nhất trên đời, chỉ như vậy mới có khả năng giữ cô ở lại.

Đường Niệm Song nhìn ra được cảm xúc lo được lo mất mông lung không xác định trong mắt anh, vốn còn tính tiếp tục trêu cợt anh một lúc, giờ lại không nỡ.

Cô ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên khóe môi anh.

Phó Nhân Gian sửng sốt, trong mắt ánh lên ánh sáng vui sướng.

“Nếu em mà thích người đàn ông khác thì nào còn chờ tới lúc anh xuất hiện nữa?”

Ánh sáng trong mắt anh càng ngày càng sáng, khóe môi điên cuồng cong lên, cũng cúi đầu hôn cô.

Anh hôn rất nhẹ, văn nhã tự giữ, sẽ không mạo phạm cô.

“Song Song thích anh sao?” Anh không có xem nhẹ câu nói vừa rồi của cô, ý của cô.

Tuy nụ hôn này nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng lại thành công làm Đường Niệm Song thất thần hai giây, “Thích.”

Chỉ một chữ nhẹ nhàng mềm mại thôi cũng khiến trái tim anh rung động, anh khó nén kích động hôn môi cô, Phó Nhân Gian nhịn không được giơ tay nâng cằm cô lên, hôn có chút gấp.

Vài phút sau, hô hấp của Đường Niệm Song đã hỗn loạn, duỗi tay đẩy anh vài cái, đẩy không được, Phó Nhân Gian đã có chút khó có thể tự không chế.



Cô chỉ có thể dùng tay đấm nhẹ lên ngực anh, Phó Nhân Gian lúc này mới cưỡng ép bản thân dừng lại, nắm lấy tay cô dần dần rời đi, Đường Niệm Song giờ rốt cuộc cũng có thể hô hấp thoải mái.

Đồng tử anh như cuồn cuộn sóng ngầm, d*c vọng rõ ràng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh nhẫn nhịn cúi đầu, mất mười mấy giây để bình tĩnh lại.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, anh vỗ lưng cho cô, thay cô xoa đi vệt nước ướt át trên môi, bưng cốc nước trên bàn lên đưa tới bên môi cô, “Uống chút nhé?” Thanh âm còn rất khàn.

Đường Niệm Song ôm lấy tay anh uống từng ngụm nhỏ, oán trách liếc anh một cái.

Phó Nhân Gian cười nhẹ: “Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ khắc chế một chút.”

“Bụng có còn đau không? Có cần ngủ tiếp một lát không?”

Đường Niệm Song lắc đầu, “Chúng ta tới công ty đi, Minh ca với Diệp Tuyển nhất định là vội tới sứt đầu mẻ trán rồi.”

Phó Nhân Gian nhíu mày không đồng ý, “Thân thể em chưa khỏe, không nên làm việc.”

“Em chỉ đi xem thôi mà, cho em đi đi.” Cô đã thích ứng được với thân phận vợ chưa cưới này rồi, ôm anh bắt đầu làm nũng.

Phó Nhân Gian nào có thể chịu được cô như vậy, tâm thần anh hoảng hốt nhộn nhạo, cho dù bây giờ cô muốn ngôi sao, ánh trăng trên bầu trời, anh cũng sẽ nghĩ cách hái cho cô.

“Được, được.”

Anh ôn nhu dỗ dành: “Anh đưa em đi.”

*

Đây là lần đầu tiên Phó Nhân Gian tới phòng làm việc của Đường Niệm Song ở truyền thông Gia Nghĩa, giờ phút này nhân viên bên trong đều đang bận rộn chuẩn bị bản thảo về tin tức yêu đương của Đường Niệm Song.

Hàn Minh và Diệp Tuyển cũng có ở đây.

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Minh gặp mặt Phó Nhân Gian, là người đại diện kim bài, anh ấy luôn rất bận rộn, bình thường sẽ không theo sát hành trình của Đường Niệm Song, đều là Diệp Tuyển ở bên cô.

Hàn Minh thoạt nhìn cũng không phải kiểu đàn ông tinh anh, trông anh ấy có hơi mập, nhìn qua hàm hậu lại thành thật, nhưng Phó Nhân Gian cũng sẽ không thật sự cho rằng người có thể đưa Đường Niệm Song lên tới địa vị này sẽ là người “thành thật”.

Bốn người đi vào phòng làm việc, Hàn Minh cẩn thận đánh giá Phó Nhân Gian.

Video paparazzi quay mơ hồ không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy được ngoại hình của Phó Nhân Gian là một người đàn ông cực kỳ xuất chúng, không nghĩ tới người thật lại ưu việt như vậy, rất xứng đôi với Đường Niệm Song.

Lại nhìn Phó Nhân Gian từ khi vào phòng làm việc tới giờ vẫn luôn chăm sóc quan tâm tới Đường Niệm Song, Hàn Minh âm thầm gật đầu, cũng coi như an tâm.

Anh ấy nói: “Tôi nghe Diệp Tuyển nói, Song Song không thoải mái có phải không, về trước đi, làm phiền Phó giáo sư chăm sóc Song Song nhé.”

Phó Nhân Gian gật đầu.

Đường Niệm Song xin lỗi nói: “Minh ca, ngại quá, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.”

“Nghe em nói kìa, từ ngày em vào công ty anh đã nói rồi mà, anh sẽ hộ giá em tới cùng, giờ tất cả các phương diện của em đều đang phát triển rất tốt, anh cũng rất vui, nếu em muốn trở về với sinh hoạt của mình, anh cũng có thể hiểu được, tóm lại em cũng không đi trên con đường của minh tinh lưu lượng, không có quá nhiều ảnh hưởng, anh thấy cư dân mạng cũng rất ủng hộ hai người.”

Đường Niệm Song gật đầu, thăm hỏi nhân viên trong phòng một lượt, lại mua cafe và đồ ngọt cho mọi người xong mới rời đi.

Mấy ngày sau đó, sóng gió trên mạng quả nhiên giống như Hàn Minh đoán, mọi người đều rất ủng hộ Đường Niệm Song và Phó Nhân Gian.

Bởi vì Đường Niệm Song quá hot, chồng chưa cưới của cô đương nhiên sẽ bị đào từ tổ tiên gốc rễ, nhưng mà sau khi đào ra, làm người khác ngoài ý muốn là lý lịch của Phó Nhân Gian lại khiến người ta phải há hốc mồm kinh ngạc.

Từ nhỏ tới lớn đều là học bá, tốt nghiệp trường học danh giá, là nhà khảo cổ học kiêm giảng biên lịch sử trẻ tuổi nhất Dung Thành, là thế gia học thuật, lịch sử tình trường cũng vô cùng sạch sẽ, Đường Niệm Song chính là mối tình đầu của anh.

Mọi người còn đào ra được nguồn gốc của mâm thịt tôm lần trước Đường Niệm Song đăng trên Weibo, từ khu bình luận còn tìm ra được chứng cứ yêu đương lén lút rải đường của bọn họ từ lâu rồi.

Mọi người đã thấy đủ loại mỹ nam trong giới giải trí, đột nhiên có một học bá lạnh lùng xuất chúng như vậy xuất hiện, tức khắc làm mắt ai ai cũng sáng rực lên.

Không ít người đu CP còn điên cuồng tìm ra được khi Đường Niệm Song quay phim ở Minh Thúy Sơn, hai người đã bắt đầu mập mờ ái muội rồi.

Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt.

*

Gần đây Đường Niệm Song đóng phim, Phó Nhân Gian đều sẽ đưa đón cô, còn thường xuyên tới thăm ban.

Quý Thiệu vốn còn muốn theo đuổi Đường Niệm Song, giờ cô công khai thừa nhận quan hệ với Phó Nhân Gian, hắn mà chen chân vào thì bị Đường Niệm Song cự tuyệt là việc nhỏ, bị cư dân mạng mắng chửi chính là chuyện lớn.

Rốt cuộc thì diễn viên có thể lăn lộn được tới vị trí này, ai cũng đều không dễ dàng, ai cũng đều sẽ không lấy danh tiếng của mình ra đánh cược đùa giỡn như vậy.

Cũng may là hai người cũng ăn ý, không có đề cập tới chuyện trước kia.

Vừa mới quay xong một cảnh, Đường Niệm Song đang chuẩn bị vào phòng nghỉ, Quý Thiệu đột nhiên mở miệng nói: “Vốn anh còn sợ quan hệ của chúng ta sẽ xấu hổ cơ.”

Đường Niệm Song nghi hoặc: “Sao lại xấu hổ? À, yên tâm đi, em không để trong lòng đâu.”

Quý Thiệu cười gật đầu: “Tuy giờ nói có hơi muộn, nhưng anh thật sự có hảo cảm với Niệm Song, nếu không phải do em đã đính hôn, anh nhất định sẽ tranh thủ cho bản thân.”



Đường Niệm Song cười nhẹ không nói.

Quý Thiệu lại hỏi: “Anh ta đối xử với em thế nào?”

“Rất tốt, vô cùng tốt, đặc biệt tốt.”

Thần sắc Quý Thiệu ảm đạm, gật đầu: “Xem ra em cũng rất thích anh ta.”

“Đúng thế.”

Quý Thiệu thở mạnh một hơi: “Anh có hơi hối hận, thầy thỉnh thoảng nhắc về em với anh, nếu như anh sớm liên hệ với em, nói không chừng…”

“Sẽ không đâu.”

Đường Niệm Song nói: “Thầy cũng thường xuyên nhắc về anh với em, tuy em không phải người chủ động, nhưng cũng không tính là bị động, nếu em thực sự cảm thấy hứng thú với anh, em nhất định sẽ liên lạc với anh.”

Đây là rõ ràng nói cho hắn biết, ngay từ lúc bắt đầu, cô đã không có ý thích hắn, cũng hoàn toàn dập nát ảo tưởng của Quý Thiệu.

Quý Thiệu cười khổ: “Em vẫn luôn thẳng thắn như vậy sao?”

Đường Niệm Song: “Đúng thế.”

Quý Thiệu gật đầu: “Vậy đi, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, có lẽ đây sẽ là lần cuối rồi.”

“Ừm, em sẽ toàn lực diễn xong bộ phim này, sau này mong đàn anh chỉ giáo nhiều hơn.”

Quý Thiệu thu lại tất cả những tâm tư cùng nỗi niềm không cam tâm với Đường Niệm Song, “Được, đàn em.”

Cũng may anh là một diễn viên, am hiểu nhất là có thể bứt cảm xúc ra khỏi một vở kịch.

Một câu đàn anh đàn em, quan hệ của hai người đã được xác định chỉ có thể là tiền bối hậu bối cả đời.

*

Phó Nhân Gian như thường lệ tới đoàn phim đón cô, Đường Niệm Song thay đồ diễn ra, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cạnh xe, nhanh chóng bước tới.

Phó Nhân Gian cũng đi tới cạnh cô, nhẹ ôm cô vào lòng, Đường Niệm Song như chim nhỏ nép vào ngực anh, ngẩng đầu, “Anh tới từ bao giờ thế?”

“Vừa tới.”

Anh yêu thương hôn hôn giữa mày cô: “Hôm nay đóng phim có vất vả không?”

“Nhìn thấy anh là không vất vả nữa.”

Anh cười ôn nhu: “Tối nay viện nghiên cứu của anh có bữa tiệc, cùng đi với anh nhé?”

“Được nha, nhưng còn có một quảng cáo phải chụp nữa.”

“Anh đi với em.”

*

Bữa tiệc của viện nghiên cứu khảo cổ Dung Thành lần này là Viên Triết tổ chức, lý do là muốn chúc mừng Phó Nhân Gian ôm được mỹ nhân về nhà.

Vì để tâm tới thân phận của Đường Niệm Song, hắn chọn nhà hàng tương đối hẻo lánh, thời gian tụ hội được xác định là vào tối muộn.

Các đồng nghiệp tan tầm xong liền cùng tới nhà hàng, nhiệt tình thảo luận xem đại minh tinh rốt cuộc làm cách nào mới có thể hái được đóa hoa cao lãnh này xuống.

Viên Triết tinh mắt nhìn thấy xe của Phó Nhân Gian lái tới, vội vàng hô lên: “Xe của Phó giáo sư kìa, mau trốn đi nào.”

Phó giáo sư dừng xe xong, xuống xe mở cửa, nhẹ nhàng che chở cho Đường Niệm Song xuống xe.

Cô duỗi tay xoa xoa mặt, “Ban nãy em quảng cáo kem đánh răng thế nào?”

“Đẹp lắm.”

Cô hờn dỗi kéo cánh tay anh: “Nhưng mà miệng em cười mỏi lắm rồi.”

Phó Nhân Gian cừng chân đứng trước mặt cô, nhẹ nâng má cô đánh giá một chút, cực kỳ dịu dàng dỗ dành: “Anh hôn nhé.”

Đám đồng nghiệp trốn ở trong góc mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn Phó giáo sư trước giờ thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu của bọn họ giờ đang cúi người hôn một cô gái, còn hôn tới mức thắm thiết như vậy chứ.

Bọn họ nghe được tiếng oán giận nhẹ của đại minh tinh: “Anh hôn đủ chưa vậy, em đói rồi.”

Thanh âm Phó giáo sư hơi khàn: “Nốt ba giây.”

Vài phút lặng lẽ trôi qua ~

Mọi người: “…”

Thật cmn đúng là không gần nữ sắc ha!
Chương trước Chương tiếp