Hôm Nay Trời Trong
Chương 14
Tần Thâm đi ra khỏi trung tâm mua sắm rồi tạm biệt bạn bè, nơi này gần nhà, đi mấy bước là đến.
Bên ngoài tuyết đang rơi, gió trộn lẫn khí ẩm mạnh, anh ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt lộ ra một chút màu tím sẫm kỳ quái, có vẻ đặc biệt ngột ngạt, hai giờ chiều mà cứ như sẩm tối.
Có lẽ sắp có tuyết rơi dữ dội.
Khi anh lên tầng, gọi điện thoại cho bố nói mình thi xong rồi, Tần Hạc Khanh dò hỏi vài câu, hỏi khi nào anh trở về, anh nhớ tới Chu Thuần Ý, thực ra cũng không có khát vọng về nhà lắm, nhưng nhớ tới Trần Mộc Tình đã chờ rất lâu, vì thế anh nói: “Hai ngày này.”
Tần Hạc Khanh nói: “Bố bảo tài xế đi đón con.”
Anh trả lời: “Vâng.”
Sau đó hai bố con không nói nữa.
Thực ra đã như vậy từ lâu rồi, quan hệ của anh với bố mẹ không thể nói là không tốt, Tần Hạc Khanh rất quan tâm anh, Lục Tư Việt cũng vậy, ngay cả Chu Thuần Ý cũng rất dịu dàng hiền lành với anh, nhưng anh và bọn họ đều không thể nói được mấy câu.
Cộng vào, đều không bằng cảm giác tồn tại mãnh liệt của một mình Trần Mộc Tình ở nơi đây.
Cô rất ấm áp, giống như mặt trời, thích cô là việc rất dễ dàng.
Cúp điện thoại, thang máy vẫn chưa đến cuối.
Anh và mẹ cũng nói lời tương tự, đối phương chỉ trả lời anh: Biết rồi.
Máy sưởi trong nhà nóng hầm hập, anh cởi áo khoác, đi thay quần áo, xuống tầng nhìn thấy trong phòng khách bỏ lại vài món quần áo, là cô thay, vì thế anh khom lưng nhặt lên.
Có thứ gì đó đè nặng trong ngực, không thể nói được là thất vọng, là tức giận hay tiếc nuối.
Có lẽ chỉ là hơi buồn bã mất mát.
Anh cũng không nghĩ giữa Trần Mộc Tình và chàng trai kia có cái gì, nhưng vẫn bị sự ghen ghét đụng đến trong chốc lát.
Và trộn lẫn một chút với nỗi sợ mất đi.
Anh nhớ tới rất nhiều chuyện trong nửa năm nay, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, thì cũng không mấy chuyện quan trọng. Hầu hết thời gian đều là ăn uống, cô thích ăn, khẩu vị cũng rất kén chọn, mỗi tuần anh đều thử tìm kiếm nhà hàng mới, dắt cô đi nếm thử.
Con người anh không có sở thích gì, cuộc sống có lẽ hơi nhạt nhẽo, ngày Quốc Khánh hai người cùng đi leo núi, hàng tuần đi xem phim, có đôi khi cô quấy đòi xem liên tục, nhưng lại mệt không chịu nổi, toàn bộ quá trình đều bấu trên người anh.
Cô đến lớp với anh, bởi vì ăn mặc quá nổi bật nên bị giáo viên hỏi là khoa nào đến học ké. Cô sẽ mang đồ ăn vặt cho bạn cùng phòng của anh, lúc tự giới thiệu vĩnh viễn đều là: “Mình là bạn gái của Tần Thâm.”
Anh vắt hết óc muốn cho cô trải nghiệm chút cảm giác yêu đương, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ muốn dính cùng anh ở trên giường, cần cổ trắng ngần kia khiến anh say mê, cũng khiến anh bất an.
Cô rất tốt, cực kỳ tốt.
Nhưng không đủ.
Tần Thâm nhắm mắt lại, nằm trên sofa một lát, muốn để bản thân bình tĩnh lại.
Anh không nghĩ đến Trần Mộc Tình, cũng không muốn liên lạc với cô, thậm chí còn không định đi hỏi.
Anh biết điều này là sai, nhưng trong nháy mắt cảm xúc khó có thể tự khống chế, anh nghĩ, trách ai được? Trách chính anh không thể để mất.
*
Khi Trần Mộc Tình đẩy cửa vào, Tần Thâm đang xắn tay áo lau nhà, thực ra anh rất ít làm việc nhà, cảm thấy lãng phí thời gian, sẵn lòng gọi giúp việc vào hôm sau.
Cho nên cô càng cảm nhận được anh tức giận.
Trên người cô còn vương khí lạnh, bông tuyết thấm ướt đỉnh đầu và quần áo cô, Trần Mộc Tình cởi áo khoác, đổi giày, sau đó rón ra rón rén đi qua, chắc chắn anh nghe thấy, nhưng vẫn không quay đầu lại, dường như không muốn thấy cô.
Trần Mộc Tình ôm lấy anh từ phía sau, động tác của Tần Thâm bỗng ngừng lại.
Cô dán lỗ tai lên lưng anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh giận à?”
Tần Thâm mím môi, trả lời đúng sự thật: “Không.”
Nhưng sự không vui ấy vẫn vô cớ nghẹn lại trong lồng ngực, không phải bởi vì cô đi ăn cùng chàng trai khác, không phải bởi vì cô có vẻ chán ngán... Chẳng qua là đơn thuần, không vui.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng bởi vì cô đến gần nên lại dần dần bình tâm.
Trần Mộc Tình không giải thích, giống như chẳng qua đó chỉ là một chuyện bình thường, cô vòng đến phía trước, choàng tay lên cổ anh, cô hôn miệng anh, trong ánh mắt mang theo vài phần dò xét.
Tần Thâm quay đầu đi, dùng tay chặn cô lại, sau đó lên tầng: “Anh không sao, thi cử có hơi mệt, em thu dọn chút đi, bố anh bảo tài xế đến đón, có lẽ ngày mai sẽ đến.”
Bước chân của anh thong thả đang đợi cô đuổi theo, nhưng cô chỉ ngẩn ngơ “Ồ” một tiếng rồi tới phòng bếp nấu nước.
Anh bật cười tự giễu đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra xem đồ cần mang đi.
Sau đó phát hiện dường như mình cũng không hề bình tĩnh, cảm xúc dâng trào, lý trí đang mất khống chế.
Quần áo của cô kẹp lộn xộn ở bên trong, thực tế cho dù số lần cô ở nơi này không nhiều, nhưng không biết vì sao rất giống như đã hoàn toàn xâm nhập vào lãnh địa của anh.
Có thể bản thân cô đã có loại năng lực này, hoặc là trước giờ anh không có tâm thế phòng bị với cô.
Rốt cuộc Trần Mộc Tình cũng lên, cô dựa vào cửa, yên lặng nhìn anh mười mấy giây: “Còn bảo không giận.”
Cuối cùng Tần Thâm cũng nhấc mí mắt lên liếc cô, mím một góc môi, ép thành một góc sắc nhọn, có vẻ sắc bén lạnh lùng.
Anh vẫy tay về phía cô, Trần Mộc Tình bèn đi qua.
Có điều cô không ngờ rằng anh sẽ bế cô lên ngồi ở trên vách tủ quần áo, sau đó kéo cổ cô xuống hôn.
Hơi hung dữ như thể kiềm chế đã lâu, cuối cùng cũng không kìm nổi nữa.
Cô sợ ngã nên tay chân đều treo trên người anh, do đó anh cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ôm cô cách tủ quần áo, đi lên giường.
Giọng nói của Tần Thâm mập mờ hỏi cô: “Trần Mộc Tình, anh khiến em cảm thấy không thú vị phải không?”
Nếu không vì sao ở bên người khác lại vui vẻ đến thế.
Rèm được kéo lên, không ai bật đèn, bên ngoài tối như màn đêm, hai người chìm trong bóng tối mờ mịt nhìn nhau, không nghe được tiếng lòng của mỗi người, chỉ ngửi được dục vọng hừng hực tràn ra.
Trần Mộc Tình không trả lời, cô tập trung cởi cúc quần áo của anh.
Tần Thâm cười khẩy một tiếng, muốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị một đầu gối cô đè trên đầu giường, cô tràn đầy hứng thú bò lên, chóp mũi cọ cằm anh, lưu luyến gọi tên anh: “Tần Thâm...”
Tần Thâm quên mất bản thân kéo cô đến trước ngực như thế nào, cô khao khát anh, sao anh lại không chứ.
Quần áo vứt bừa bãi trên mặt đất, chăn trượt xuống lại bị túm lên, gối xê dịch khắp nơi, cuối cùng dừng dưới eo cô, anh chôn sâu mình trong cơ thể cô, bọn họ trao đổi nước bọt, dây dưa không thôi, bọn họ ôm nhau nơi ngọn sóng, vắt chéo cổ (*) ở trên bờ cát khi thủy triều xuống, làn da ướt đẫm mồ hôi nóng, nước mặt ướt nhẹp lông mi.
(*) Vắt chéo cổ là hành động thể hiện tình cảm giữa các loài chim hoặc các loài động vật đực/cái khác, thường là cọ xát hoặc quấn cổ nhau. Ý nghĩa ẩn dụ là dùng để diễn tả tình yêu, sự thân mật giữa vợ chồng.
Bọn họ có được nhau, đạt đến vĩnh hằng trong khoảng thời gian ngắn.
Bọn họ trôi nổi trên biển trong quãng thời gian cằn cỗi bất biến, hơi thở như nốt nhạc nhảy lên dây thần kinh, sau đó làn sóng lại lần nữa được đánh thức.
Tần Thâm nghiêng đầu nhìn cô, chỉ muốn nhập cô vào người mình, mãi mãi không chia lìa.
*
Tưởng Tự không về nhà, với anh ấy mà nói thì thời gian không hề đều nhau, thời gian của anh ấy luôn lúc nhanh lúc chậm.
Mười mấy năm đầu cuộc đời của anh ấy là nhanh, như thể bị chó dữ đuổi sau lưng, anh ấy không ngừng chạy về phía trước, thấm thoát đã trưởng thành, cho nên thời thơ ấu của anh ấy không có ký ức gì, không vui nhưng cũng hiếm khi đau khổ.
Sau khi được bố ruột đón về, thời gian của anh ấy là chậm, anh ấy nhớ mình ở một căn phòng rất to, trong nhà cực kỳ nhiều người, nhưng anh ấy như sống trong thế giới trong suốt, xung quanh lặng yên không tiếng động, không có người nhìn chằm chằm anh ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên thực tế cũng không có ai bạc đãi anh ấy cả, chỉ là thời gian trở nên dài dằng dặc khó chịu, cho nên anh ấy không thích về nhà.
Anh ấy từng thích một người, trong những giấc mơ cũ, cô rất tốt, xinh đẹp răng trắng, thuần khiết như ngọc.
Cô đến tiệm net tìm anh ấy, ngồi trước cái máy ngột ngạt lờ đờ lấy trang giấy xếp thành cây quạt để quạt, hôm ấy anh ấy không bận tâm đến việc ông chủ có nói điều hòa có thể mở hay không, chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất.
Sau này trong những năm không có tiếp xúc, thỉnh thoảng anh ấy vẫn mơ thấy cô.
Anh ấy đậu xe bên đường, ánh đèn trần xe mờ nhạt chiếu rọi dáng vẻ của anh ấy, đáy mắt anh ấy là một mảng đen tối, yết hầu lăn lên xuống, cô kéo kính chiếu hậu đến gần nhìn mặt mình, dường như bên môi vẫn còn hơi ấm.
Anh ấy cảm thấy mình đã làm một chuyện trái đạo đức, nhưng tâm tình lại khó có thể kiềm chế mà phấn kích nhảy nhót.
Anh ấy nhắm mặt lại, hình dung thân hình cô trong đầu.
Lúc tuyết rơi bên ngoài càng ngày càng lớn, điện thoại vang lên.
Giọng nói của cô gái xen lẫn vài phần khàn khàn, như đã khóc: “Anh ở đâu?”
*
Trần Mộc Tình ghé vào cửa sổ ngắm tuyết, thành phố B tuyết rơi dữ dội mà lạnh thấu xương, ngoài cửa sổ gió rít thảm thiết, những bông tuyết như trang giấy bị gió cuốn bay giữa không trung, độ ẩm trong phòng quá cao, trên cửa sổ tràn ngập một lớp hơi nước.
Trần Mộc Tình dùng tay lau một chỗ, đầu dựa vào chỗ đó nhìn.
Cô vừa mới tắm xong, trời đã tối, đèn neon bên ngoài dần dần bật lên.
Điện thoại không ngừng đổ chuông dinh dong, Tần Thâm ở phía sau đang mở máy chiếu xem một bộ phim phóng sự, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, anh chỉnh tiếng càng ngày càng to hơn.
Nhưng nó vẫn không thể át được tiếng điện thoại reo.
Điện thoại chỉ cách cô một mét, nhưng cô buồn ngủ đến nỗi không có một chút sức lực nào, cũng không muốn đi lấy.
Qua ước chừng năm phút, Tần Thâm xuống giường, anh cũng không để ý điện thoại mà chỉ ôm cô vào lòng từ phía sau, siết chặt cánh tay mút cánh môi cô, mang theo vài phần thù ghét nói: “Có thể để bọn họ tránh xa một chút không?”
Trần Mộc Tình sửng sốt một lát, đột nhiên vùi đầu vào cổ anh rồi cười rộ lên, cuối cùng ngẩng đầu nhìn gần anh: “Cho nên có phải anh giận không?”
Tần Thâm cụp mắt: “Phải.”
Trần Mộc Tình: “Vậy sao anh không nói? Anh nên chất vấn em, trách cứ em, sau đó làm ầm lên với em chứ.”
Tần Thâm liếc cô: “Rồi sao nữa?”
Miệng của Trần Mộc Tình để ở bên tai anh: “Rồi em sẽ phản bác anh, mắng anh, đá với cắn anh, ấn anh trên giường rồi nghiêm khắc bắt nạt anh.”
Cô thấy anh cau mày thì cười đến nỗi run cả người, cô đẩy nhẹ làm anh ngã trên giường, nhìn anh từ trên cao xuống: “Học được chưa?”
Tần Thâm nhìn chằm chằm cô, “Ừ” một tiếng: “Học được rồi.”
Trần Mộc Tình lại bị chọc trúng điểm cười, cả người nằm lên ngực anh, hừ nhẹ làm nũng: “Từ trước đến giờ anh không nói yêu em, anh còn muốn dạy dỗ em.”
Tần Thâm nằm ở nơi đó, có lẽ nghe được sự khuất phục của số mệnh, có phần tự giễu bật cười, nhẹ giọng nỉ non: “Anh yêu em.”
Trần Mộc Tình đột nhiên dựng lỗ tai lên, hai mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm: “Không nghe thấy, anh lớn tiếng thêm chút nữa.”
Tần Thâm quay đầu đi, mím môi lại không hé răng.
Trần Mộc Tình ngồi xếp bằng, bĩu môi nói: “Quả nhiên lời nói sau khi xong việc đều để dỗ người ta.”
Tần Thâm nhíu mày, tàn nhẫn kéo cô xuống, hai người mặt đối mặt người kề sát người, anh gần như kìm nén nói: “Trần Mộc Tình, ai đang dỗ ai cơ?”
Trần Mộc Tình nghiêm túc nhìn anh: “Dù sao em cũng không dụ dỗ anh, cơ thể và linh hồn của em đều yêu anh.”
Cuối cùng vẫn là anh thiếu kiên nhẫn: “Vậy sao em lại ra ngoài ăn cơm cùng người khác, còn người cứ mãi gửi tin nhắn là ai nữa?”
Bên ngoài tuyết đang rơi, gió trộn lẫn khí ẩm mạnh, anh ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xám xịt lộ ra một chút màu tím sẫm kỳ quái, có vẻ đặc biệt ngột ngạt, hai giờ chiều mà cứ như sẩm tối.
Có lẽ sắp có tuyết rơi dữ dội.
Khi anh lên tầng, gọi điện thoại cho bố nói mình thi xong rồi, Tần Hạc Khanh dò hỏi vài câu, hỏi khi nào anh trở về, anh nhớ tới Chu Thuần Ý, thực ra cũng không có khát vọng về nhà lắm, nhưng nhớ tới Trần Mộc Tình đã chờ rất lâu, vì thế anh nói: “Hai ngày này.”
Tần Hạc Khanh nói: “Bố bảo tài xế đi đón con.”
Anh trả lời: “Vâng.”
Sau đó hai bố con không nói nữa.
Thực ra đã như vậy từ lâu rồi, quan hệ của anh với bố mẹ không thể nói là không tốt, Tần Hạc Khanh rất quan tâm anh, Lục Tư Việt cũng vậy, ngay cả Chu Thuần Ý cũng rất dịu dàng hiền lành với anh, nhưng anh và bọn họ đều không thể nói được mấy câu.
Cộng vào, đều không bằng cảm giác tồn tại mãnh liệt của một mình Trần Mộc Tình ở nơi đây.
Cô rất ấm áp, giống như mặt trời, thích cô là việc rất dễ dàng.
Cúp điện thoại, thang máy vẫn chưa đến cuối.
Anh và mẹ cũng nói lời tương tự, đối phương chỉ trả lời anh: Biết rồi.
Máy sưởi trong nhà nóng hầm hập, anh cởi áo khoác, đi thay quần áo, xuống tầng nhìn thấy trong phòng khách bỏ lại vài món quần áo, là cô thay, vì thế anh khom lưng nhặt lên.
Có thứ gì đó đè nặng trong ngực, không thể nói được là thất vọng, là tức giận hay tiếc nuối.
Có lẽ chỉ là hơi buồn bã mất mát.
Anh cũng không nghĩ giữa Trần Mộc Tình và chàng trai kia có cái gì, nhưng vẫn bị sự ghen ghét đụng đến trong chốc lát.
Và trộn lẫn một chút với nỗi sợ mất đi.
Anh nhớ tới rất nhiều chuyện trong nửa năm nay, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, thì cũng không mấy chuyện quan trọng. Hầu hết thời gian đều là ăn uống, cô thích ăn, khẩu vị cũng rất kén chọn, mỗi tuần anh đều thử tìm kiếm nhà hàng mới, dắt cô đi nếm thử.
Con người anh không có sở thích gì, cuộc sống có lẽ hơi nhạt nhẽo, ngày Quốc Khánh hai người cùng đi leo núi, hàng tuần đi xem phim, có đôi khi cô quấy đòi xem liên tục, nhưng lại mệt không chịu nổi, toàn bộ quá trình đều bấu trên người anh.
Cô đến lớp với anh, bởi vì ăn mặc quá nổi bật nên bị giáo viên hỏi là khoa nào đến học ké. Cô sẽ mang đồ ăn vặt cho bạn cùng phòng của anh, lúc tự giới thiệu vĩnh viễn đều là: “Mình là bạn gái của Tần Thâm.”
Anh vắt hết óc muốn cho cô trải nghiệm chút cảm giác yêu đương, nhưng phần lớn thời gian cô chỉ muốn dính cùng anh ở trên giường, cần cổ trắng ngần kia khiến anh say mê, cũng khiến anh bất an.
Cô rất tốt, cực kỳ tốt.
Nhưng không đủ.
Tần Thâm nhắm mắt lại, nằm trên sofa một lát, muốn để bản thân bình tĩnh lại.
Anh không nghĩ đến Trần Mộc Tình, cũng không muốn liên lạc với cô, thậm chí còn không định đi hỏi.
Anh biết điều này là sai, nhưng trong nháy mắt cảm xúc khó có thể tự khống chế, anh nghĩ, trách ai được? Trách chính anh không thể để mất.
*
Khi Trần Mộc Tình đẩy cửa vào, Tần Thâm đang xắn tay áo lau nhà, thực ra anh rất ít làm việc nhà, cảm thấy lãng phí thời gian, sẵn lòng gọi giúp việc vào hôm sau.
Cho nên cô càng cảm nhận được anh tức giận.
Trên người cô còn vương khí lạnh, bông tuyết thấm ướt đỉnh đầu và quần áo cô, Trần Mộc Tình cởi áo khoác, đổi giày, sau đó rón ra rón rén đi qua, chắc chắn anh nghe thấy, nhưng vẫn không quay đầu lại, dường như không muốn thấy cô.
Trần Mộc Tình ôm lấy anh từ phía sau, động tác của Tần Thâm bỗng ngừng lại.
Cô dán lỗ tai lên lưng anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh giận à?”
Tần Thâm mím môi, trả lời đúng sự thật: “Không.”
Nhưng sự không vui ấy vẫn vô cớ nghẹn lại trong lồng ngực, không phải bởi vì cô đi ăn cùng chàng trai khác, không phải bởi vì cô có vẻ chán ngán... Chẳng qua là đơn thuần, không vui.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng bởi vì cô đến gần nên lại dần dần bình tâm.
Trần Mộc Tình không giải thích, giống như chẳng qua đó chỉ là một chuyện bình thường, cô vòng đến phía trước, choàng tay lên cổ anh, cô hôn miệng anh, trong ánh mắt mang theo vài phần dò xét.
Tần Thâm quay đầu đi, dùng tay chặn cô lại, sau đó lên tầng: “Anh không sao, thi cử có hơi mệt, em thu dọn chút đi, bố anh bảo tài xế đến đón, có lẽ ngày mai sẽ đến.”
Bước chân của anh thong thả đang đợi cô đuổi theo, nhưng cô chỉ ngẩn ngơ “Ồ” một tiếng rồi tới phòng bếp nấu nước.
Anh bật cười tự giễu đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra xem đồ cần mang đi.
Sau đó phát hiện dường như mình cũng không hề bình tĩnh, cảm xúc dâng trào, lý trí đang mất khống chế.
Quần áo của cô kẹp lộn xộn ở bên trong, thực tế cho dù số lần cô ở nơi này không nhiều, nhưng không biết vì sao rất giống như đã hoàn toàn xâm nhập vào lãnh địa của anh.
Có thể bản thân cô đã có loại năng lực này, hoặc là trước giờ anh không có tâm thế phòng bị với cô.
Rốt cuộc Trần Mộc Tình cũng lên, cô dựa vào cửa, yên lặng nhìn anh mười mấy giây: “Còn bảo không giận.”
Cuối cùng Tần Thâm cũng nhấc mí mắt lên liếc cô, mím một góc môi, ép thành một góc sắc nhọn, có vẻ sắc bén lạnh lùng.
Anh vẫy tay về phía cô, Trần Mộc Tình bèn đi qua.
Có điều cô không ngờ rằng anh sẽ bế cô lên ngồi ở trên vách tủ quần áo, sau đó kéo cổ cô xuống hôn.
Hơi hung dữ như thể kiềm chế đã lâu, cuối cùng cũng không kìm nổi nữa.
Cô sợ ngã nên tay chân đều treo trên người anh, do đó anh cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ôm cô cách tủ quần áo, đi lên giường.
Giọng nói của Tần Thâm mập mờ hỏi cô: “Trần Mộc Tình, anh khiến em cảm thấy không thú vị phải không?”
Nếu không vì sao ở bên người khác lại vui vẻ đến thế.
Rèm được kéo lên, không ai bật đèn, bên ngoài tối như màn đêm, hai người chìm trong bóng tối mờ mịt nhìn nhau, không nghe được tiếng lòng của mỗi người, chỉ ngửi được dục vọng hừng hực tràn ra.
Trần Mộc Tình không trả lời, cô tập trung cởi cúc quần áo của anh.
Tần Thâm cười khẩy một tiếng, muốn nắm lấy cổ tay cô, nhưng bị một đầu gối cô đè trên đầu giường, cô tràn đầy hứng thú bò lên, chóp mũi cọ cằm anh, lưu luyến gọi tên anh: “Tần Thâm...”
Tần Thâm quên mất bản thân kéo cô đến trước ngực như thế nào, cô khao khát anh, sao anh lại không chứ.
Quần áo vứt bừa bãi trên mặt đất, chăn trượt xuống lại bị túm lên, gối xê dịch khắp nơi, cuối cùng dừng dưới eo cô, anh chôn sâu mình trong cơ thể cô, bọn họ trao đổi nước bọt, dây dưa không thôi, bọn họ ôm nhau nơi ngọn sóng, vắt chéo cổ (*) ở trên bờ cát khi thủy triều xuống, làn da ướt đẫm mồ hôi nóng, nước mặt ướt nhẹp lông mi.
(*) Vắt chéo cổ là hành động thể hiện tình cảm giữa các loài chim hoặc các loài động vật đực/cái khác, thường là cọ xát hoặc quấn cổ nhau. Ý nghĩa ẩn dụ là dùng để diễn tả tình yêu, sự thân mật giữa vợ chồng.
Bọn họ có được nhau, đạt đến vĩnh hằng trong khoảng thời gian ngắn.
Bọn họ trôi nổi trên biển trong quãng thời gian cằn cỗi bất biến, hơi thở như nốt nhạc nhảy lên dây thần kinh, sau đó làn sóng lại lần nữa được đánh thức.
Tần Thâm nghiêng đầu nhìn cô, chỉ muốn nhập cô vào người mình, mãi mãi không chia lìa.
*
Tưởng Tự không về nhà, với anh ấy mà nói thì thời gian không hề đều nhau, thời gian của anh ấy luôn lúc nhanh lúc chậm.
Mười mấy năm đầu cuộc đời của anh ấy là nhanh, như thể bị chó dữ đuổi sau lưng, anh ấy không ngừng chạy về phía trước, thấm thoát đã trưởng thành, cho nên thời thơ ấu của anh ấy không có ký ức gì, không vui nhưng cũng hiếm khi đau khổ.
Sau khi được bố ruột đón về, thời gian của anh ấy là chậm, anh ấy nhớ mình ở một căn phòng rất to, trong nhà cực kỳ nhiều người, nhưng anh ấy như sống trong thế giới trong suốt, xung quanh lặng yên không tiếng động, không có người nhìn chằm chằm anh ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên thực tế cũng không có ai bạc đãi anh ấy cả, chỉ là thời gian trở nên dài dằng dặc khó chịu, cho nên anh ấy không thích về nhà.
Anh ấy từng thích một người, trong những giấc mơ cũ, cô rất tốt, xinh đẹp răng trắng, thuần khiết như ngọc.
Cô đến tiệm net tìm anh ấy, ngồi trước cái máy ngột ngạt lờ đờ lấy trang giấy xếp thành cây quạt để quạt, hôm ấy anh ấy không bận tâm đến việc ông chủ có nói điều hòa có thể mở hay không, chỉnh điều hòa đến mức thấp nhất.
Sau này trong những năm không có tiếp xúc, thỉnh thoảng anh ấy vẫn mơ thấy cô.
Anh ấy đậu xe bên đường, ánh đèn trần xe mờ nhạt chiếu rọi dáng vẻ của anh ấy, đáy mắt anh ấy là một mảng đen tối, yết hầu lăn lên xuống, cô kéo kính chiếu hậu đến gần nhìn mặt mình, dường như bên môi vẫn còn hơi ấm.
Anh ấy cảm thấy mình đã làm một chuyện trái đạo đức, nhưng tâm tình lại khó có thể kiềm chế mà phấn kích nhảy nhót.
Anh ấy nhắm mặt lại, hình dung thân hình cô trong đầu.
Lúc tuyết rơi bên ngoài càng ngày càng lớn, điện thoại vang lên.
Giọng nói của cô gái xen lẫn vài phần khàn khàn, như đã khóc: “Anh ở đâu?”
*
Trần Mộc Tình ghé vào cửa sổ ngắm tuyết, thành phố B tuyết rơi dữ dội mà lạnh thấu xương, ngoài cửa sổ gió rít thảm thiết, những bông tuyết như trang giấy bị gió cuốn bay giữa không trung, độ ẩm trong phòng quá cao, trên cửa sổ tràn ngập một lớp hơi nước.
Trần Mộc Tình dùng tay lau một chỗ, đầu dựa vào chỗ đó nhìn.
Cô vừa mới tắm xong, trời đã tối, đèn neon bên ngoài dần dần bật lên.
Điện thoại không ngừng đổ chuông dinh dong, Tần Thâm ở phía sau đang mở máy chiếu xem một bộ phim phóng sự, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, anh chỉnh tiếng càng ngày càng to hơn.
Nhưng nó vẫn không thể át được tiếng điện thoại reo.
Điện thoại chỉ cách cô một mét, nhưng cô buồn ngủ đến nỗi không có một chút sức lực nào, cũng không muốn đi lấy.
Qua ước chừng năm phút, Tần Thâm xuống giường, anh cũng không để ý điện thoại mà chỉ ôm cô vào lòng từ phía sau, siết chặt cánh tay mút cánh môi cô, mang theo vài phần thù ghét nói: “Có thể để bọn họ tránh xa một chút không?”
Trần Mộc Tình sửng sốt một lát, đột nhiên vùi đầu vào cổ anh rồi cười rộ lên, cuối cùng ngẩng đầu nhìn gần anh: “Cho nên có phải anh giận không?”
Tần Thâm cụp mắt: “Phải.”
Trần Mộc Tình: “Vậy sao anh không nói? Anh nên chất vấn em, trách cứ em, sau đó làm ầm lên với em chứ.”
Tần Thâm liếc cô: “Rồi sao nữa?”
Miệng của Trần Mộc Tình để ở bên tai anh: “Rồi em sẽ phản bác anh, mắng anh, đá với cắn anh, ấn anh trên giường rồi nghiêm khắc bắt nạt anh.”
Cô thấy anh cau mày thì cười đến nỗi run cả người, cô đẩy nhẹ làm anh ngã trên giường, nhìn anh từ trên cao xuống: “Học được chưa?”
Tần Thâm nhìn chằm chằm cô, “Ừ” một tiếng: “Học được rồi.”
Trần Mộc Tình lại bị chọc trúng điểm cười, cả người nằm lên ngực anh, hừ nhẹ làm nũng: “Từ trước đến giờ anh không nói yêu em, anh còn muốn dạy dỗ em.”
Tần Thâm nằm ở nơi đó, có lẽ nghe được sự khuất phục của số mệnh, có phần tự giễu bật cười, nhẹ giọng nỉ non: “Anh yêu em.”
Trần Mộc Tình đột nhiên dựng lỗ tai lên, hai mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm: “Không nghe thấy, anh lớn tiếng thêm chút nữa.”
Tần Thâm quay đầu đi, mím môi lại không hé răng.
Trần Mộc Tình ngồi xếp bằng, bĩu môi nói: “Quả nhiên lời nói sau khi xong việc đều để dỗ người ta.”
Tần Thâm nhíu mày, tàn nhẫn kéo cô xuống, hai người mặt đối mặt người kề sát người, anh gần như kìm nén nói: “Trần Mộc Tình, ai đang dỗ ai cơ?”
Trần Mộc Tình nghiêm túc nhìn anh: “Dù sao em cũng không dụ dỗ anh, cơ thể và linh hồn của em đều yêu anh.”
Cuối cùng vẫn là anh thiếu kiên nhẫn: “Vậy sao em lại ra ngoài ăn cơm cùng người khác, còn người cứ mãi gửi tin nhắn là ai nữa?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương