Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
Chương 14: Không biết nói tiếng người thì vứt lưỡi đi
Hạ Phương hối hả chạy tới, thấy một người phụ nữ trung niên dáng người phốp pháp đang liên tục quảng đồ dùng cá nhân của Tiết Lan Hâm ra khỏi phòng.
Đã vậy còn không ngừng lôi kéo Tiết Lan Hâm khỏi giường bệnh.
Việc Hạ Phương trở về nước có giúp bệnh tình của Tiết Lan Hâm tốt lên đôi chút, nhưng những lời độc địa của người phụ nữ kia lại khiến bà tức giận đến thở không nổi, bảt đầu ho sặc sụa đến đỏ bừng mặt.
"Làm bộ làm tịch cái gì hả? Có tiền thì chữa bệnh, không có tiền thì đừng cản trở người khác chữa bệnh, đứng lên ngay!"
"Bác Lưu, bác làm ơn bình tĩnh lại, không được ẩu đả trong bệnh viện", y tá vừa kéo người phụ nữ họ Lưu vừa giữ Tiết Lan Hâm lại, còn không quên nhắn nhủ: “Bà Tiết cũng nên gọi người nhà đến đóng tiền viện phí đi ạ. Bệnh viện chúng tôi cũng khó xử lắm, dạo này phòng bệnh không đủ, nhiều bệnh nhân không thể nhập viện...”
Tiết Lan Hâm hoàn toàn không nghĩ tới gã bội bạc Hạ Khánh Dương lại thật sự nhãn tâm cắt tiền thuốc men của bà tận ba tháng trời.
Cơn phẫn nộ bùng lên khiến bà ho mãi mà không dừng được, lại còn chẳng thể nói nên lời hay giấy dụa.
Người phụ nữ họ Lưu lại càng tức tối, vươn tay muốn túm tóc Tiết Lan Hâm: “Đã vô dụng rồi còn lãng phí tài lực đất nước! Ai cho con đê tiện nhà mày chiếm dụng phòng bệnh của tao? Cút ra ngoài!"
Hạ Phương không ngờ rằng mình chỉ ra ngoài có mười phút thôi mà mẹ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Cô nhào tới như con thú sổ lồng, một tay túm tóc bà họ Lưu, tay kia bóp chặt bàn tay bà ta đến suýt gãy xương, đợi bà †a buông mẹ cô ra rồi mới hung hãn xô người ngã lăn ra đất.
"Mẹ có sao không mẹ?”, thấy hai mắt Tiết Lan Hâm trợn trằng, Hạ Phương cũng mặt cắt không còn hột máu, cuống. cuồng rút ngân châm ra châm cứu cho bà.
Đợi bà dần dần hồi tĩnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa đỡ bà năm xuống vừa dỗ dành: “Không sao hết, có con đây rồi, mẹ không sao hết”.
"Tiểu Phương...”, Tiết Lan Hâm há miệng thở dốc giữa những tiếng ho khục khặc, hai mắt đỏ ngầu: “Ông ta cắt tiền thuốc của mẹ...”
Mắt Hạ Phương cũng long lên sòng sọc: “Có con đây, để con đi đóng tiền cho mẹ”.
Đoạn cô đứng dậy đưa một chiếc thẻ cho y tá: “Sau này tiền thuốc của mẹ tôi bao nhiêu cứ trừ vào đây”.
"Ê, mày là ai hả con ranh kia?", bà Lưu lồm cồm bò dậy, nhe răng trợn mắt chỉ vào Hạ Phương: “Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?"
"Còn đứng ở đây là tôi đánh tiếp!", Hạ Phương hất mặt, bày ra tư thế che chẳn trước giường bệnh Tiết Lan Hâm.
"Mồm mép gớm nhỉ. À, mày là con gái út của Hạ Khánh Dương chứ gì? Có biết tiền thuốc của mẹ mày bao nhiêu không mà đòi trả?”
Bà ta biết Hạ Khánh Dương?
Hai mắt khẽ nheo lại, Hạ Phương cười nhạt: “Liên quan đếch gì đến bà?”
"Hờ, ranh con lăng loàn bị nhà họ Lục đá ra đường, nhà họ Hạ khóa thẻ mà dám lên mặt ở đây?", bà Lưu cũng không vừa: “Tao sẽ cho mày biết thế nào là thói đời hiểm ác!"
Hạ Phương chỉ nói với cô y tá đang ngây ngốc trợn trừng ở cạnh bên: “Cô làm ơn đi đóng một năm tiền thuốc giúp tôi”.
Cô ta gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Bà Lưu hả họng cười khả ố: “Một năm? Ha ha ha, tao cười
chết mất! Mày có biết tiền thuốc một tháng của mẹ mày tận mấy trăm nghìn tệ không mà đòi đóng một năm?"
Hạ Phương bỏ những lời này ngoài tai mà quay lại bắt mạch lẫn trấn an Tiết Lan Hâm.
"Hạ Phương! Mày còn có muốn làm dâu nhà họ Tư hay không? Muốn thì lập tức đưa mẹ mày rời khỏi đây, bằng không thì tao cho mày đời này không ai thèm cưới!"
Đối mặt với những lời cảnh cáo dữ tợn, Hạ Phương chỉ cười khẩy: “Giỏi thì làm đi”.
"Tưởng tao không dám chắc? Tao cho mày biết, tao là mợ út của Hạo Hiên, chỉ cần tao lên tiếng thì mày có về làm dâu nhà tao cũng đừng hòng ngóc được đầu lên”.
Người này do nhà họ Tư đưa ra để chèn ép mình? Hay là do nhà họ Hạ sai khiến?
Không, không cần biết là người của ai, đã dám tác oai tác quái trước mặt cô thì sẽ phải trả giá.
Thái độ dửng dưng của Hạ Phương khiến bà Lưu đỏ bừng cả mặt, the thé rít lên: “Tiếp đi, để xem mày còn giả vờ giả vịt được tới khi nào!"
Đúng lúc ấy lại có âm thanh truyền vào từ ngoài hành lang khi đứa con gái bị gãy chân của bà Lưu được mấy người vệ sĩ đưa tới.
"Mẹt Sao cái bà kia còn ở đây?", Lưu Vị Vị vừa thấy có người trong phòng bệnh đã oang oang kêu lên: “Con không chịu, hôm nay con phải vào phòng VỊP, con không ở chung phòng với lũ mạt rệp thối rình dưới phòng chung đâu. Ở đó ồn chết mất!"
Hạ Phương nỗ lực đè lại xúc động muốn vả lệch mặt đối phương. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tiết Lan Hâm, đồng thời đeo tai nghe lên cho bà: “Mẹ nghe nhạc cho thư giãn đi, mấy con ruồi kia để con xử lý”.
Tiết Lan Hâm lo âu nắm tay cô: “Đừng làm quá nha con”.
"Mẹ yên tâm, cứ để con lo', Hạ Phương đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng xen lẫn tự tin.
"Con nhỏ xấu xí kia, nói mày đó, mày với con mụ bệnh tật kia cút khỏi đây, trả phòng bệnh lại cho tao mau”.
"Thứ nghèo rớt mồng tơi mà còn chường mặt ra đây, có biết chiếm dụng tài nguyên đất nước là xấu hổ lắm không hả?"
Đứa con gái ngồi trên băng ca vừa mở mồm đã hung hăng vô cùng, chẳng có vẻ gì là bị thương hay bị bệnh.
Ánh mắt Hạ Phương thoắt cái trở nên ác liệt. Cô sải một bước dài đến bóp lấy cổ đối phương: “Không biết nói tiếng người thì vứt mẹ cái lưỡi đi!"
"Mày... Khụ! Con tiện... nhân... bỏ ra!", mặt Lưu Vị Vĩ trở thành màu gan heo, phát ra những tiếng ho đứt quãng.
Bà Lưu vội vàng nhào tới gỡ tay Hạ Phương ra: “Mày làm gì thế hả?? Bỏ con tao ra! Người đâu! Người đâu! Con này giết người rồi!"
Hạ Phương dùng tay còn lại bóp luôn cổ bà ta: “Câm mồm!"
Bốn bề chợt lặng phắc như tờ.
Sắc mặt Hạ Phương mới thoáng hòa hoãn đôi cút, nhưng vẫn gắn giọng nói: “Tôi lặp lại lần cuối, đây là phòng bệnh của. mẹ tôi, viện phí đã được trả đầy đủ. Các người còn dám gây sự thì đừng trách sao tôi cho nằm viện thật”.
Cô vừa dứt lời thì y tá ban nấy đã trở lại, vừa thở hổn hển vừa trả thẻ cho cô.
"Th- thưa cô Hạ, tiền-"
Bốn chữ "đã đóng rồi ạ" còn chưa kịp thốt ra thì bà Lưu đã kích động thét lên: “Con phò non! Không có tiền mà bày đặt lên mặt với ai? Ai cho mày cái gan đó hả?"
Lưu Vi Vi hoàn hồn lại cũng góp giọng: “Không có tiền còn mặt dày chiếm phòng bệnh của tôi! Đây là ăn cướp! Người đâu, tóm con mụ kia ra đây cho tôi!"
Mấy tay vệ sĩ phía sau nghe lệnh bước tới nhưng đã bị Hạ Phương cản đường.
"Dám vào thử xem?", cô hừ lạnh một tiếng, bắn ánh mắt sắc lẻm như dao vào hai mẹ con họ Lưu.
Bên ngoài đã có người vây quanh, không ngừng chỉ trỏ bọn họ.
Bỗng một giọng khàn khàn vang lên từ đăng xa. "Chuyện gì đây?"
Hạ Phương nâng mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc của tên yêu nghiệt nào đó.
Đã vậy còn không ngừng lôi kéo Tiết Lan Hâm khỏi giường bệnh.
Việc Hạ Phương trở về nước có giúp bệnh tình của Tiết Lan Hâm tốt lên đôi chút, nhưng những lời độc địa của người phụ nữ kia lại khiến bà tức giận đến thở không nổi, bảt đầu ho sặc sụa đến đỏ bừng mặt.
"Làm bộ làm tịch cái gì hả? Có tiền thì chữa bệnh, không có tiền thì đừng cản trở người khác chữa bệnh, đứng lên ngay!"
"Bác Lưu, bác làm ơn bình tĩnh lại, không được ẩu đả trong bệnh viện", y tá vừa kéo người phụ nữ họ Lưu vừa giữ Tiết Lan Hâm lại, còn không quên nhắn nhủ: “Bà Tiết cũng nên gọi người nhà đến đóng tiền viện phí đi ạ. Bệnh viện chúng tôi cũng khó xử lắm, dạo này phòng bệnh không đủ, nhiều bệnh nhân không thể nhập viện...”
Tiết Lan Hâm hoàn toàn không nghĩ tới gã bội bạc Hạ Khánh Dương lại thật sự nhãn tâm cắt tiền thuốc men của bà tận ba tháng trời.
Cơn phẫn nộ bùng lên khiến bà ho mãi mà không dừng được, lại còn chẳng thể nói nên lời hay giấy dụa.
Người phụ nữ họ Lưu lại càng tức tối, vươn tay muốn túm tóc Tiết Lan Hâm: “Đã vô dụng rồi còn lãng phí tài lực đất nước! Ai cho con đê tiện nhà mày chiếm dụng phòng bệnh của tao? Cút ra ngoài!"
Hạ Phương không ngờ rằng mình chỉ ra ngoài có mười phút thôi mà mẹ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Cô nhào tới như con thú sổ lồng, một tay túm tóc bà họ Lưu, tay kia bóp chặt bàn tay bà ta đến suýt gãy xương, đợi bà †a buông mẹ cô ra rồi mới hung hãn xô người ngã lăn ra đất.
"Mẹ có sao không mẹ?”, thấy hai mắt Tiết Lan Hâm trợn trằng, Hạ Phương cũng mặt cắt không còn hột máu, cuống. cuồng rút ngân châm ra châm cứu cho bà.
Đợi bà dần dần hồi tĩnh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa đỡ bà năm xuống vừa dỗ dành: “Không sao hết, có con đây rồi, mẹ không sao hết”.
"Tiểu Phương...”, Tiết Lan Hâm há miệng thở dốc giữa những tiếng ho khục khặc, hai mắt đỏ ngầu: “Ông ta cắt tiền thuốc của mẹ...”
Mắt Hạ Phương cũng long lên sòng sọc: “Có con đây, để con đi đóng tiền cho mẹ”.
Đoạn cô đứng dậy đưa một chiếc thẻ cho y tá: “Sau này tiền thuốc của mẹ tôi bao nhiêu cứ trừ vào đây”.
"Ê, mày là ai hả con ranh kia?", bà Lưu lồm cồm bò dậy, nhe răng trợn mắt chỉ vào Hạ Phương: “Mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?"
"Còn đứng ở đây là tôi đánh tiếp!", Hạ Phương hất mặt, bày ra tư thế che chẳn trước giường bệnh Tiết Lan Hâm.
"Mồm mép gớm nhỉ. À, mày là con gái út của Hạ Khánh Dương chứ gì? Có biết tiền thuốc của mẹ mày bao nhiêu không mà đòi trả?”
Bà ta biết Hạ Khánh Dương?
Hai mắt khẽ nheo lại, Hạ Phương cười nhạt: “Liên quan đếch gì đến bà?”
"Hờ, ranh con lăng loàn bị nhà họ Lục đá ra đường, nhà họ Hạ khóa thẻ mà dám lên mặt ở đây?", bà Lưu cũng không vừa: “Tao sẽ cho mày biết thế nào là thói đời hiểm ác!"
Hạ Phương chỉ nói với cô y tá đang ngây ngốc trợn trừng ở cạnh bên: “Cô làm ơn đi đóng một năm tiền thuốc giúp tôi”.
Cô ta gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Bà Lưu hả họng cười khả ố: “Một năm? Ha ha ha, tao cười
chết mất! Mày có biết tiền thuốc một tháng của mẹ mày tận mấy trăm nghìn tệ không mà đòi đóng một năm?"
Hạ Phương bỏ những lời này ngoài tai mà quay lại bắt mạch lẫn trấn an Tiết Lan Hâm.
"Hạ Phương! Mày còn có muốn làm dâu nhà họ Tư hay không? Muốn thì lập tức đưa mẹ mày rời khỏi đây, bằng không thì tao cho mày đời này không ai thèm cưới!"
Đối mặt với những lời cảnh cáo dữ tợn, Hạ Phương chỉ cười khẩy: “Giỏi thì làm đi”.
"Tưởng tao không dám chắc? Tao cho mày biết, tao là mợ út của Hạo Hiên, chỉ cần tao lên tiếng thì mày có về làm dâu nhà tao cũng đừng hòng ngóc được đầu lên”.
Người này do nhà họ Tư đưa ra để chèn ép mình? Hay là do nhà họ Hạ sai khiến?
Không, không cần biết là người của ai, đã dám tác oai tác quái trước mặt cô thì sẽ phải trả giá.
Thái độ dửng dưng của Hạ Phương khiến bà Lưu đỏ bừng cả mặt, the thé rít lên: “Tiếp đi, để xem mày còn giả vờ giả vịt được tới khi nào!"
Đúng lúc ấy lại có âm thanh truyền vào từ ngoài hành lang khi đứa con gái bị gãy chân của bà Lưu được mấy người vệ sĩ đưa tới.
"Mẹt Sao cái bà kia còn ở đây?", Lưu Vị Vị vừa thấy có người trong phòng bệnh đã oang oang kêu lên: “Con không chịu, hôm nay con phải vào phòng VỊP, con không ở chung phòng với lũ mạt rệp thối rình dưới phòng chung đâu. Ở đó ồn chết mất!"
Hạ Phương nỗ lực đè lại xúc động muốn vả lệch mặt đối phương. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tiết Lan Hâm, đồng thời đeo tai nghe lên cho bà: “Mẹ nghe nhạc cho thư giãn đi, mấy con ruồi kia để con xử lý”.
Tiết Lan Hâm lo âu nắm tay cô: “Đừng làm quá nha con”.
"Mẹ yên tâm, cứ để con lo', Hạ Phương đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng xen lẫn tự tin.
"Con nhỏ xấu xí kia, nói mày đó, mày với con mụ bệnh tật kia cút khỏi đây, trả phòng bệnh lại cho tao mau”.
"Thứ nghèo rớt mồng tơi mà còn chường mặt ra đây, có biết chiếm dụng tài nguyên đất nước là xấu hổ lắm không hả?"
Đứa con gái ngồi trên băng ca vừa mở mồm đã hung hăng vô cùng, chẳng có vẻ gì là bị thương hay bị bệnh.
Ánh mắt Hạ Phương thoắt cái trở nên ác liệt. Cô sải một bước dài đến bóp lấy cổ đối phương: “Không biết nói tiếng người thì vứt mẹ cái lưỡi đi!"
"Mày... Khụ! Con tiện... nhân... bỏ ra!", mặt Lưu Vị Vĩ trở thành màu gan heo, phát ra những tiếng ho đứt quãng.
Bà Lưu vội vàng nhào tới gỡ tay Hạ Phương ra: “Mày làm gì thế hả?? Bỏ con tao ra! Người đâu! Người đâu! Con này giết người rồi!"
Hạ Phương dùng tay còn lại bóp luôn cổ bà ta: “Câm mồm!"
Bốn bề chợt lặng phắc như tờ.
Sắc mặt Hạ Phương mới thoáng hòa hoãn đôi cút, nhưng vẫn gắn giọng nói: “Tôi lặp lại lần cuối, đây là phòng bệnh của. mẹ tôi, viện phí đã được trả đầy đủ. Các người còn dám gây sự thì đừng trách sao tôi cho nằm viện thật”.
Cô vừa dứt lời thì y tá ban nấy đã trở lại, vừa thở hổn hển vừa trả thẻ cho cô.
"Th- thưa cô Hạ, tiền-"
Bốn chữ "đã đóng rồi ạ" còn chưa kịp thốt ra thì bà Lưu đã kích động thét lên: “Con phò non! Không có tiền mà bày đặt lên mặt với ai? Ai cho mày cái gan đó hả?"
Lưu Vi Vi hoàn hồn lại cũng góp giọng: “Không có tiền còn mặt dày chiếm phòng bệnh của tôi! Đây là ăn cướp! Người đâu, tóm con mụ kia ra đây cho tôi!"
Mấy tay vệ sĩ phía sau nghe lệnh bước tới nhưng đã bị Hạ Phương cản đường.
"Dám vào thử xem?", cô hừ lạnh một tiếng, bắn ánh mắt sắc lẻm như dao vào hai mẹ con họ Lưu.
Bên ngoài đã có người vây quanh, không ngừng chỉ trỏ bọn họ.
Bỗng một giọng khàn khàn vang lên từ đăng xa. "Chuyện gì đây?"
Hạ Phương nâng mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt quen thuộc của tên yêu nghiệt nào đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương