Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi
Chương 12: Phát hiện
Sau buổi chiều, tôi và Tần Ngạn cùng nhau ăn cơm tối. Bầu không khí tĩnh lặng quá mức, đang ăn thì Tần Ngạn lên tiếng.
“Ngày mai dẹp hết công việc đi! Cùng tôi về nhà chính!”
Về nhà chính? Sao bỗng dưng lại muốn đưa tôi về nhà chính thế này? Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Về nhà chính làm gì? “
“Ngày mai La Hồng về, chủ tịch Tần kêu chúng ta về ăn bữa cơm gia đình! “ - Tần Ngạn trả lời.
Anh ta vừa gọi bố ruột là “chủ tịch Tần” sao hả? Có vẻ là không có thiện cảm rồi! Nhưng không có thiện cảm thì khi Tần tổng kêu về phải từ chối mới đúng, rốt cuộc Tần Ngạn lại đang mưu tính cái gì đây? Tôi im lặng không nói gì cả. Sau bữa tối, tôi về phòng đi ra ban công hóng gió, gió mùa hè ban đêm thoải mái thật. Bỗng có tiếng động phát ra từ hướng cổng sau của biệt thự, tôi tò mò hướng mắt ra thì thấy Trần Úc dẫn theo một người che mặt kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đi vào trong biệt thự. Tôi ý thức liền ngồi thụp xuống tránh để bắt gặp được.
Muộn vậy rồi mà còn có người đến đây làm gì? Lại còn đi cổng sau? Tôi nghĩ rồi ra khỏi phòng đi xuống cầu thang để đến phòng Tần Ngạn, giữa chừng thì thấy Trần Húc và người đàn ông đó đi ngang qua hành lang, Tôi nấp vào sau lan can cầu thang đợi hai người họ đi khỏi rồi chạy xuống nhìn theo. Hai người họ vào phòng của Tần Ngạn, chẳng lẽ anh ta có bí mật không muốn cho người khác biết nên mới hẹn người kia gặp mặt lúc tối muộn thế này? Tôi đi lại đứng trước cửa phòng bỗng có âm thanh rất nhỏ phát ra.
“Tần thiếu! Đây là người năm đó phá hỏng phanh xe của phu nhân! “ - Trần Úc lên tiếng. Tôi áp sát tai vào cửa để nghe được rõ hơn thì “lạch cạch” một cái - là tiếng lên đạn.
Tần Ngạn chĩa thẳng họng súng vào đầu tên đó, ánh mắt sắc lạnh, nói: “Ai sai mày làm? “
Tôi hoảng loạn lấy tay che miệng, biết anh ta điên nhưng không ngờ điên tới cỡ đó.
Tên che mặt sợ hãi vội quỳ xuống, hai tay run bần bật chắp vào nhau lạy lấy lạy để, nước mắt nước mũi chảy ròng rã. Sợ đến nỗi miệng mấp máy không thành tiếng.
“X... Xin đừng... giết tôi!... Tôi nói hết..., là một người phụ nữ nói giọng Quảng Châu,... cô ta đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ mặt...! “
“Giọng Quảng Châu? “ - Tần Ngạn nghi ngờ.
“Dạ dạ...! “ - tên kia đáp.
Tần Ngạn lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh, một người phụ nữ trung niên với mái tóc nhuộm màu vàng bạch kim nhưng khuôn mặt không được xinh đẹp cho lắm. Anh cầm tấm ảnh đưa lại trước mắt tên che mặt kia, hỏi:
“Là bà ta sao? “
Tên đó gật đầu lia lịa: “Đúng! Chính là người này nhưng hồi đó trẻ hơn! “
Nói rồi Tần Ngạn ra hiệu cho Trần Úc mang hắn ta đi, còn về mang đi đâu thì tôi không rõ, tôi chỉ vội chạy vào phòng để đồ bên cạnh để trốn, lỡ bị phát hiện là tiêu.
Sự việc ngày hôm đó tôi giữ kín như bưng trong lòng. Ngày hôm sau đúng 8 giờ sáng, tôi vệ sinh cá nhân rồi đi thẳng xuống phòng khách. Chắc sau này không phải chạy bộ nữa quá, vì đi từ tầng 3 xuống đã mỏi chân rồi, tầng 3 của nhà này còn cao hơn cả tầng 3 của nhà bình thường nữa. Tôi vào phòng ăn thấy đồ ăn sáng đang được dọn lên bàn liền ngồi xuống.
“Chú Lăng! Tần Ngạn chưa dậy sao? “ - tôi hỏi. Lăng Thứ là quản gia của cả ngôi biệt thự này, chú ấy phụ trách mọi việc lớn nhỏ và báo cáo cho Tần Ngạn.
“Thiếu gia đã dậy rồi! Bình thường thiếu gia không ăn sáng nên thiếu phu nhân hãy ăn trước không cần đợi cậu ấy! “ - chú Lăng cung kính.
“Bình thường anh ta không ăn bữa sáng? Vậy làm sao được chứ. Như thế này đi, chú mang đĩa sandwich này lên cho anh ấy, nếu anh ấy không ăn thì cứ bảo là con kêu chú mang lên! “ - vừa nói tôi vừa đưa đĩa sandwich cho chú Lăng, nói thật thì sáng nào tôi cũng ăn sáng một mình tại còn vội đi làm nên không để ý gì đến Tần Ngạn.
“Vâng thưa thiếu phu nhân! “ - chú Lăng nhận lấy rồi quay người mang đồ ăn lên phòng anh ta.
Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi đi lên tầng 2 đến trước phòng Tần Ngạn gõ cửa. Anh mở cửa ngạc nhiên khi thấy tôi, còn mắt tôi lại va vào đĩa sandwich chưa được dùng đang để ngay trên bàn.
“Có chuyện gì không? “ - Tần Ngạn hỏi.
Tôi lườm anh, chỉ thẳng vào đĩa đồ ăn để trên bàn: “Sao không ăn đi? “
Tần Ngạn nhìn tôi, hình như môi anh hơi cong thì phải?
“Cô kêu chú Lăng mang lên cho tôi sao? “ - anh ta hỏi.
“Chứ anh nghĩ là sao? “ - tôi hỏi xoáy.
“Tôi nghĩ chú Lăng muốn tôi ăn sáng nên mới nói là do cô kêu mang lên! “ - Tần Ngạn nhìn tôi mà cười rồi đi vào ngồi xuống ghế, tay cầm lấy miếng sandwich đưa lên miệng ăn.
Tôi vào trong, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng Tần Ngạn đấy. Tôi đi loanh quanh bốn góc phòng, hóa ra diện tích và cách thiết kế từ cửa sổ lẫn ban công bên ngoài đều giống y như phòng của tôi, mỗi cách trang trí là khác. Có vẻ căn phòng này nhìn trầm ấm hơn hẳn đó. Chân tôi dừng lại ngay trước kệ bàn cạnh giường.
Là tấm ảnh của một người phụ nữ rất trẻ, còn rất là xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền tựa như bầu trời về đêm sâu thẳm vậy, đôi mắt trong như nước, long lanh như sao. Sao tôi lại có cảm giác đã nhìn thấy đôi mắt như vậy ở đâu rồi thì phải? Khóe miệng người phụ nữ không ngừng cười. Đến cả khung ảnh bên ngoài cũng là loại gỗ quý, cho thấy người phụ nữ này rất quan trọng đối với Tần Ngạn. Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
“Ngày mai dẹp hết công việc đi! Cùng tôi về nhà chính!”
Về nhà chính? Sao bỗng dưng lại muốn đưa tôi về nhà chính thế này? Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Về nhà chính làm gì? “
“Ngày mai La Hồng về, chủ tịch Tần kêu chúng ta về ăn bữa cơm gia đình! “ - Tần Ngạn trả lời.
Anh ta vừa gọi bố ruột là “chủ tịch Tần” sao hả? Có vẻ là không có thiện cảm rồi! Nhưng không có thiện cảm thì khi Tần tổng kêu về phải từ chối mới đúng, rốt cuộc Tần Ngạn lại đang mưu tính cái gì đây? Tôi im lặng không nói gì cả. Sau bữa tối, tôi về phòng đi ra ban công hóng gió, gió mùa hè ban đêm thoải mái thật. Bỗng có tiếng động phát ra từ hướng cổng sau của biệt thự, tôi tò mò hướng mắt ra thì thấy Trần Úc dẫn theo một người che mặt kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đi vào trong biệt thự. Tôi ý thức liền ngồi thụp xuống tránh để bắt gặp được.
Muộn vậy rồi mà còn có người đến đây làm gì? Lại còn đi cổng sau? Tôi nghĩ rồi ra khỏi phòng đi xuống cầu thang để đến phòng Tần Ngạn, giữa chừng thì thấy Trần Húc và người đàn ông đó đi ngang qua hành lang, Tôi nấp vào sau lan can cầu thang đợi hai người họ đi khỏi rồi chạy xuống nhìn theo. Hai người họ vào phòng của Tần Ngạn, chẳng lẽ anh ta có bí mật không muốn cho người khác biết nên mới hẹn người kia gặp mặt lúc tối muộn thế này? Tôi đi lại đứng trước cửa phòng bỗng có âm thanh rất nhỏ phát ra.
“Tần thiếu! Đây là người năm đó phá hỏng phanh xe của phu nhân! “ - Trần Úc lên tiếng. Tôi áp sát tai vào cửa để nghe được rõ hơn thì “lạch cạch” một cái - là tiếng lên đạn.
Tần Ngạn chĩa thẳng họng súng vào đầu tên đó, ánh mắt sắc lạnh, nói: “Ai sai mày làm? “
Tôi hoảng loạn lấy tay che miệng, biết anh ta điên nhưng không ngờ điên tới cỡ đó.
Tên che mặt sợ hãi vội quỳ xuống, hai tay run bần bật chắp vào nhau lạy lấy lạy để, nước mắt nước mũi chảy ròng rã. Sợ đến nỗi miệng mấp máy không thành tiếng.
“X... Xin đừng... giết tôi!... Tôi nói hết..., là một người phụ nữ nói giọng Quảng Châu,... cô ta đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ mặt...! “
“Giọng Quảng Châu? “ - Tần Ngạn nghi ngờ.
“Dạ dạ...! “ - tên kia đáp.
Tần Ngạn lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh, một người phụ nữ trung niên với mái tóc nhuộm màu vàng bạch kim nhưng khuôn mặt không được xinh đẹp cho lắm. Anh cầm tấm ảnh đưa lại trước mắt tên che mặt kia, hỏi:
“Là bà ta sao? “
Tên đó gật đầu lia lịa: “Đúng! Chính là người này nhưng hồi đó trẻ hơn! “
Nói rồi Tần Ngạn ra hiệu cho Trần Úc mang hắn ta đi, còn về mang đi đâu thì tôi không rõ, tôi chỉ vội chạy vào phòng để đồ bên cạnh để trốn, lỡ bị phát hiện là tiêu.
Sự việc ngày hôm đó tôi giữ kín như bưng trong lòng. Ngày hôm sau đúng 8 giờ sáng, tôi vệ sinh cá nhân rồi đi thẳng xuống phòng khách. Chắc sau này không phải chạy bộ nữa quá, vì đi từ tầng 3 xuống đã mỏi chân rồi, tầng 3 của nhà này còn cao hơn cả tầng 3 của nhà bình thường nữa. Tôi vào phòng ăn thấy đồ ăn sáng đang được dọn lên bàn liền ngồi xuống.
“Chú Lăng! Tần Ngạn chưa dậy sao? “ - tôi hỏi. Lăng Thứ là quản gia của cả ngôi biệt thự này, chú ấy phụ trách mọi việc lớn nhỏ và báo cáo cho Tần Ngạn.
“Thiếu gia đã dậy rồi! Bình thường thiếu gia không ăn sáng nên thiếu phu nhân hãy ăn trước không cần đợi cậu ấy! “ - chú Lăng cung kính.
“Bình thường anh ta không ăn bữa sáng? Vậy làm sao được chứ. Như thế này đi, chú mang đĩa sandwich này lên cho anh ấy, nếu anh ấy không ăn thì cứ bảo là con kêu chú mang lên! “ - vừa nói tôi vừa đưa đĩa sandwich cho chú Lăng, nói thật thì sáng nào tôi cũng ăn sáng một mình tại còn vội đi làm nên không để ý gì đến Tần Ngạn.
“Vâng thưa thiếu phu nhân! “ - chú Lăng nhận lấy rồi quay người mang đồ ăn lên phòng anh ta.
Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi đi lên tầng 2 đến trước phòng Tần Ngạn gõ cửa. Anh mở cửa ngạc nhiên khi thấy tôi, còn mắt tôi lại va vào đĩa sandwich chưa được dùng đang để ngay trên bàn.
“Có chuyện gì không? “ - Tần Ngạn hỏi.
Tôi lườm anh, chỉ thẳng vào đĩa đồ ăn để trên bàn: “Sao không ăn đi? “
Tần Ngạn nhìn tôi, hình như môi anh hơi cong thì phải?
“Cô kêu chú Lăng mang lên cho tôi sao? “ - anh ta hỏi.
“Chứ anh nghĩ là sao? “ - tôi hỏi xoáy.
“Tôi nghĩ chú Lăng muốn tôi ăn sáng nên mới nói là do cô kêu mang lên! “ - Tần Ngạn nhìn tôi mà cười rồi đi vào ngồi xuống ghế, tay cầm lấy miếng sandwich đưa lên miệng ăn.
Tôi vào trong, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng Tần Ngạn đấy. Tôi đi loanh quanh bốn góc phòng, hóa ra diện tích và cách thiết kế từ cửa sổ lẫn ban công bên ngoài đều giống y như phòng của tôi, mỗi cách trang trí là khác. Có vẻ căn phòng này nhìn trầm ấm hơn hẳn đó. Chân tôi dừng lại ngay trước kệ bàn cạnh giường.
Là tấm ảnh của một người phụ nữ rất trẻ, còn rất là xinh đẹp. Mái tóc đen tuyền tựa như bầu trời về đêm sâu thẳm vậy, đôi mắt trong như nước, long lanh như sao. Sao tôi lại có cảm giác đã nhìn thấy đôi mắt như vậy ở đâu rồi thì phải? Khóe miệng người phụ nữ không ngừng cười. Đến cả khung ảnh bên ngoài cũng là loại gỗ quý, cho thấy người phụ nữ này rất quan trọng đối với Tần Ngạn. Rốt cuộc là ai vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương